Thần Cấp Triệu Hoán Sư
Chương 67: Thu Hoạch
Snape như một u linh, phiêu đang lướt qua thật nhanh, nhìn quanh quất khu đất trống rồi di chuyển về phía Voldemort vừa mới rời khỏi.
Mà trên thực tế, Voldermort nãy giờ cũng không hề chuồn mất, hắn chưa muốn bỏ lỡ cơ hội khôi phục thể lực, hướng Bạch Kỳ mã cơ thể lượn nhẹ tới.
Lúc này, tại rừng cấm một bên khác, Harry Potter đã phát hiện chết đi Bạch Kỳ Mã, nhìn qua thê mỹ thi thể mà ngẩn người!
Harry vừa hướng con vật vượt gần một bước, đột nhiên một trận rì rào trượt thanh âm khiến cho nó dừng bước, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đất trống biên giới một đám cỏ đang run rẩy... Đón lấy, từ trong bóng tối lóe ra một cái mang mũ trùm thân ảnh, hư nhược Voldemort ở trên chậm rãi bò, giống một đầu dần dần tới gần dã thú.
Harry, Malfoy cùng bập bẹ đều ngây ra như phỗng địa đứng ở nơi đó, bọn hắn đều bị dọa phát sợ!
Cái kia mặc áo choàng thân ảnh đi vào Bạch kỳ Mã bên người, cúi đầu, nhắm ngay con kia thi thể một bên vết thương, bắt đầu uống máu của nó, uống xong Độc Giác Thú máu, bổ sung thể lực.
“A a a a!”-Mafloy kêu thét lên, tiếng nó vang vọng khắp cả một góc khu rừng. Làm bừng tỉnh Voldermort đang say sưa hút máu Bạch Kỳ Mã.
Một ánh mắt đỏ như máu, từ từ ngẩng lên, nhìn trong đêm tối thăm thẳm trông thật đáng sợ.
Mafloy ngay lập tức vùng dậy,phi thân chạy thật nhanh. Nó không muốn nhìn thấy vật quái quỉ ấy một phút giây nào nữa.
“Ngươi,… ngươi là ai?”- Harry lắp bắp, đầu nó bỗng dưng đau như búa bổ, nó định nhấc chân và phóng đi thật xa khỏi nơi đây. Nhưng không thể!
Voldermort đứng người lên, chuyển động nhanh chóng về phía Harry. Nằm mơ hắn cũng muốn giết thằng bé, trong trường thì Dumbledore canh giữ quá sít sao, hầu như chỉ có ở trận bóng Quiditch hắn mới có cơ hội hạ thủ. Tuy nhiên lại thất bại.
“Vù …!”- Một cái bóng hình xuất hiện đột ngột, đá văng đi Voldermort. Đó là một con nhân mã cực kì trẻ khỏe. Triệu Thiên Dương vừa lúc tới, phát hiện Voldermort đang nhanh chóng rút đi. Ắt hẳn, hắn không hề vội vã giết Harry Potter mà làm hỏng kế hoạch của bản thân.
Triệu Thiên Dương còn phát hiện Snape đang đứng núp ở một bên, cánh tay run run cầm đũa phép chuẩn bị động thủ, nếu Harry gặp nguy hiểm.
“Em không sao chứ?”- Con nhân mã trầm thấp giọng nói. Nó trông trẻ hơn Ronan, với một bộ tóc bạch kim và thân hình vàng óng đầy kiêu hãnh.
“Em …không biết nữa!”-Harry lắp bắp trả lời.
Con nhân mã kéo tay Harry dậy, vực nó đứng lên và ngôi lên bản thân. Xong xuôi, nó phi nước đại đưa cả hai về phía lão Hagrid.
Triệu Thiên Dương mị mị nhìn một chút bóng dang mới vừa đi, bên một góc, thầy Snape đã không nhịn được tiến về thân thể của con Bạch Kỳ Mã, lẩm bẩm nói: “Trân quý ma dược vật liệu, ta cần thu thập nó!”
Kết quả, lão chưa kịp đụng vào thi thể con vật, đã nghe đằng sau lưng tiếng gió rít gào. Một cái bóng đen đang giơ một cây gậy gỗ thô to định đập xuống.
“Chiu!”- Thầy Snape đột ngột ngã khụy,nằm bất tỉnh trên mặt đất.
“Tôi còn chưa có đanh xuống mà!”- Dain có chút buồn bực, nhìn trên tay gậy gỗ, lầm bầm: “ Chẳng lẽ nhân loại đều nhát gan vậy sao?”
“Ông ta không phải sợ, mà trúng phải Bùa choáng.”-Triệu Thiên Dương từ góc ẩn thân tiến ra nói, hắn tức giận nhìn Dain và bảo: “ Anh thật hấp tấp, nếu để lão phát hiện được bộ mặt thật của anh, lúc đó cả hai chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy! “
“Vậy giờ làm gì với tên này đây?”-Dain thì thào: “ Tôi thật muốn quẳng hắn cho nhện ăn, lại dám có ý định nhúng chàm vào Bạch Kỳ Mã thi thể, cũng không hề góp sức vào việc đánh đuổi người thần bí kia!”
Triệu Thiên Dương lắc đầu ngăn lại: “ Không nên, chỉ cần ném lão vào một bụi gai nào đó, để lão hưởng phúc suốt đêm nay là được. Mặc dù có ghét nhưng tôi vẫn chưa muốn thấy lão chết đâu!”
Nói xong,Triệu Thiên Dương quay người sang Bạch Kỳ Mã thi thể bảo: “ Trên thực tế, tôi cũng muốn làm như vậy. Voldemort đã suy yếu tới mức chỉ có thể tự vệ mà thôi, thực lực của hắn ta đoán chừng không đủ một phần mười.”
“Chẳng lẽ hiện tại, cậu cũng muốn mang đi thằng nhóc tội ngiệp này “- Dain thất vọng nói.
Chẳng lẽ ngay tại chỗ vùi lấp a? Đây là một loại lãng phí, tôi cần nó để hoàn thành luyện kim thí nghiệm, tăng cường thực lực của mình, Dain, Bạch Kỳ Mã đã chết, anh không thể để nó chết không có chút giá trị. Có lẽ, có một ngày, chúng ta có thể báo thù cho nó." Triệu Thiên Dương mưu đồ cá nhân thuyết phục Dain, coi như mã nhân không đồng ý, hắn cũng sẽ mang đi Bạch Kỳ Mã thi thể.
Dain có chút khổ sở: "Tốt a! Cậu nói đúng, cậu thành công thuyết phục tôi, hãy mang đi nó, tôi sẽ không trước bất kỳ ai nhấc lên chuyện này, tôi cam đoan!"
“Tốt a! Anh không cần khổ sở. Nếu con Bạch kỳ Mã có linh hồn, ắt hẳn nó cũng muốn trả thù kẻ đã giết mình!” –Triệu Thiên Dương an ủi. Hắn phất tay thu lấy thi thể Bạch Kỳ Mã vào Cổ Thiên giới chỉ.
Cả hai quay sang, chuẩn bị chuyển di đi thầy Snape.
“Lơ lửng!” –Triệu Thiên Dương thì thầm, chĩa vào thầy Snape, làm ông ta bay ngang giữa không trung.
“Cậu định để lão này ở đâu?” –Dain hỏi.
“Ngay tại phía trước. Nơi đó có một chạc cây khá chắc, xen lẫn là các bụi gai rậm rạp. Tuy không tới mức chết người nhưng ăn đau khổ là chắc chắn. Hãy để lão thử nghiệm điều này đi “
Thế là Ma pháp lão sư Severus Snape bị moc treo lơ lửng trên một cành cây, phía dưới lít nhít toàn gai.
“Mong là lão sẽ không cử động quá mạnh khi tỉnh dậy “- Triệu Thiên Dương thì thầm: “ Nếu không áo choàng đứt hết là lãnh đủ!”
Nhìn mọi chuyện xong xuôi, Dain ngỏ ý chào Triệu Thiên Dương, nó quay lưng và biến mất vào rừng rậm tối đen.
“Xem ra ta cũng nên về thôi, tối nay thu hoạch vậy là đủ rồi.”- Triệu Thiên Dương lầu bầu, khoác lên mình mê tung chú, và cũng mất hút sau các bụi cây.
Mà trên thực tế, Voldermort nãy giờ cũng không hề chuồn mất, hắn chưa muốn bỏ lỡ cơ hội khôi phục thể lực, hướng Bạch Kỳ mã cơ thể lượn nhẹ tới.
Lúc này, tại rừng cấm một bên khác, Harry Potter đã phát hiện chết đi Bạch Kỳ Mã, nhìn qua thê mỹ thi thể mà ngẩn người!
Harry vừa hướng con vật vượt gần một bước, đột nhiên một trận rì rào trượt thanh âm khiến cho nó dừng bước, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đất trống biên giới một đám cỏ đang run rẩy... Đón lấy, từ trong bóng tối lóe ra một cái mang mũ trùm thân ảnh, hư nhược Voldemort ở trên chậm rãi bò, giống một đầu dần dần tới gần dã thú.
Harry, Malfoy cùng bập bẹ đều ngây ra như phỗng địa đứng ở nơi đó, bọn hắn đều bị dọa phát sợ!
Cái kia mặc áo choàng thân ảnh đi vào Bạch kỳ Mã bên người, cúi đầu, nhắm ngay con kia thi thể một bên vết thương, bắt đầu uống máu của nó, uống xong Độc Giác Thú máu, bổ sung thể lực.
“A a a a!”-Mafloy kêu thét lên, tiếng nó vang vọng khắp cả một góc khu rừng. Làm bừng tỉnh Voldermort đang say sưa hút máu Bạch Kỳ Mã.
Một ánh mắt đỏ như máu, từ từ ngẩng lên, nhìn trong đêm tối thăm thẳm trông thật đáng sợ.
Mafloy ngay lập tức vùng dậy,phi thân chạy thật nhanh. Nó không muốn nhìn thấy vật quái quỉ ấy một phút giây nào nữa.
“Ngươi,… ngươi là ai?”- Harry lắp bắp, đầu nó bỗng dưng đau như búa bổ, nó định nhấc chân và phóng đi thật xa khỏi nơi đây. Nhưng không thể!
Voldermort đứng người lên, chuyển động nhanh chóng về phía Harry. Nằm mơ hắn cũng muốn giết thằng bé, trong trường thì Dumbledore canh giữ quá sít sao, hầu như chỉ có ở trận bóng Quiditch hắn mới có cơ hội hạ thủ. Tuy nhiên lại thất bại.
“Vù …!”- Một cái bóng hình xuất hiện đột ngột, đá văng đi Voldermort. Đó là một con nhân mã cực kì trẻ khỏe. Triệu Thiên Dương vừa lúc tới, phát hiện Voldermort đang nhanh chóng rút đi. Ắt hẳn, hắn không hề vội vã giết Harry Potter mà làm hỏng kế hoạch của bản thân.
Triệu Thiên Dương còn phát hiện Snape đang đứng núp ở một bên, cánh tay run run cầm đũa phép chuẩn bị động thủ, nếu Harry gặp nguy hiểm.
“Em không sao chứ?”- Con nhân mã trầm thấp giọng nói. Nó trông trẻ hơn Ronan, với một bộ tóc bạch kim và thân hình vàng óng đầy kiêu hãnh.
“Em …không biết nữa!”-Harry lắp bắp trả lời.
Con nhân mã kéo tay Harry dậy, vực nó đứng lên và ngôi lên bản thân. Xong xuôi, nó phi nước đại đưa cả hai về phía lão Hagrid.
Triệu Thiên Dương mị mị nhìn một chút bóng dang mới vừa đi, bên một góc, thầy Snape đã không nhịn được tiến về thân thể của con Bạch Kỳ Mã, lẩm bẩm nói: “Trân quý ma dược vật liệu, ta cần thu thập nó!”
Kết quả, lão chưa kịp đụng vào thi thể con vật, đã nghe đằng sau lưng tiếng gió rít gào. Một cái bóng đen đang giơ một cây gậy gỗ thô to định đập xuống.
“Chiu!”- Thầy Snape đột ngột ngã khụy,nằm bất tỉnh trên mặt đất.
“Tôi còn chưa có đanh xuống mà!”- Dain có chút buồn bực, nhìn trên tay gậy gỗ, lầm bầm: “ Chẳng lẽ nhân loại đều nhát gan vậy sao?”
“Ông ta không phải sợ, mà trúng phải Bùa choáng.”-Triệu Thiên Dương từ góc ẩn thân tiến ra nói, hắn tức giận nhìn Dain và bảo: “ Anh thật hấp tấp, nếu để lão phát hiện được bộ mặt thật của anh, lúc đó cả hai chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy! “
“Vậy giờ làm gì với tên này đây?”-Dain thì thào: “ Tôi thật muốn quẳng hắn cho nhện ăn, lại dám có ý định nhúng chàm vào Bạch Kỳ Mã thi thể, cũng không hề góp sức vào việc đánh đuổi người thần bí kia!”
Triệu Thiên Dương lắc đầu ngăn lại: “ Không nên, chỉ cần ném lão vào một bụi gai nào đó, để lão hưởng phúc suốt đêm nay là được. Mặc dù có ghét nhưng tôi vẫn chưa muốn thấy lão chết đâu!”
Nói xong,Triệu Thiên Dương quay người sang Bạch Kỳ Mã thi thể bảo: “ Trên thực tế, tôi cũng muốn làm như vậy. Voldemort đã suy yếu tới mức chỉ có thể tự vệ mà thôi, thực lực của hắn ta đoán chừng không đủ một phần mười.”
“Chẳng lẽ hiện tại, cậu cũng muốn mang đi thằng nhóc tội ngiệp này “- Dain thất vọng nói.
Chẳng lẽ ngay tại chỗ vùi lấp a? Đây là một loại lãng phí, tôi cần nó để hoàn thành luyện kim thí nghiệm, tăng cường thực lực của mình, Dain, Bạch Kỳ Mã đã chết, anh không thể để nó chết không có chút giá trị. Có lẽ, có một ngày, chúng ta có thể báo thù cho nó." Triệu Thiên Dương mưu đồ cá nhân thuyết phục Dain, coi như mã nhân không đồng ý, hắn cũng sẽ mang đi Bạch Kỳ Mã thi thể.
Dain có chút khổ sở: "Tốt a! Cậu nói đúng, cậu thành công thuyết phục tôi, hãy mang đi nó, tôi sẽ không trước bất kỳ ai nhấc lên chuyện này, tôi cam đoan!"
“Tốt a! Anh không cần khổ sở. Nếu con Bạch kỳ Mã có linh hồn, ắt hẳn nó cũng muốn trả thù kẻ đã giết mình!” –Triệu Thiên Dương an ủi. Hắn phất tay thu lấy thi thể Bạch Kỳ Mã vào Cổ Thiên giới chỉ.
Cả hai quay sang, chuẩn bị chuyển di đi thầy Snape.
“Lơ lửng!” –Triệu Thiên Dương thì thầm, chĩa vào thầy Snape, làm ông ta bay ngang giữa không trung.
“Cậu định để lão này ở đâu?” –Dain hỏi.
“Ngay tại phía trước. Nơi đó có một chạc cây khá chắc, xen lẫn là các bụi gai rậm rạp. Tuy không tới mức chết người nhưng ăn đau khổ là chắc chắn. Hãy để lão thử nghiệm điều này đi “
Thế là Ma pháp lão sư Severus Snape bị moc treo lơ lửng trên một cành cây, phía dưới lít nhít toàn gai.
“Mong là lão sẽ không cử động quá mạnh khi tỉnh dậy “- Triệu Thiên Dương thì thầm: “ Nếu không áo choàng đứt hết là lãnh đủ!”
Nhìn mọi chuyện xong xuôi, Dain ngỏ ý chào Triệu Thiên Dương, nó quay lưng và biến mất vào rừng rậm tối đen.
“Xem ra ta cũng nên về thôi, tối nay thu hoạch vậy là đủ rồi.”- Triệu Thiên Dương lầu bầu, khoác lên mình mê tung chú, và cũng mất hút sau các bụi cây.
Tác giả :
Phong Trần Lãng Tử