Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai
Chương 97: Bất lực
Mẫn Bác Luân đang nghe đến đó, ông cũng không mang theo một chút tỉnh ngộ, cả gương mặt giận đến tái lại, ông có thể ở phương diện khác nhượng bộ Mẫn Thiên Hữu, nhưng việc liên quan đến Mẫn Thiên Hợp, ông sẽ không chịu để yên, nói gì thì nói, trong lòng ông ta cũng còn một tồn tại tư tâm.
Hai đứa con, nhưng ông ta đã sớm có khuynh hướng thiên vị một bên rồi!
“Ta đố xem, một người đứng đầu gia tộc như ta có thể làm gì một ả đàn bà của con không”! Mẫn Bác Luân ánh mắt quét về hướng Vân Hi đang trong lòng Mẫn Thiên Hữu, nàng đơn bạc thân mình run rẩy, thậm chí bởi vì vừa mới chạy mà dùng rất nhiều sức, nàng đã muốn cảm thấy thân thể có một trận nhiệt lưu nóng đang đốt cháy da thịt nàng, đau đớn làm cho nàng thầm nghĩ nhắm mắt lại sẽ không còn nhìn thấy việc đáng sợ đang diễn ra trước mắt này nữa.
“Ba, đừng ép con, đừng động vào Vân Hi, con có thể cái gì đều nghe lời ba!” Làm cho hắn cam tâm tình nguyện ở trước mặt Mẫn Bác Luân thỏa hiệp, cũng chỉ có Vân Hi mới có năng lực này, những lời này cũng là những lời từ chính nội tâm hắn muốn nói.
“Thiên hữu, cho dù con là con ta, cũng không thể phản bội Thiên Hợp! ” Mẫn Bác Luân trong ánh mắt xuất ra thâm trầm, ánh mắt trở nên ngoan cố, Mẫn Thiên Hữu theo bản năng xoay người che chở Vân Hi, muốn mang nàng rời đi nơi này.
Bởi vì hắn biết, một khi Mẫn Bác Luân đã thật sự nổi giận, tình thế trước mắt, hắn không thể cam đoan bảo đảm an toàn cho Vân Hi.
Hai mươi tám năm qua, Mẫn Thiên Hữu đều tự lập tự cường, từ khi biết nhận thức hắn đều thấy Mẫn Bác Luân liền đối với hắn thực nghiêm khắc, hắn cho tới bây giờ không có một lần nhìn thấy cha nhìn hắn bằng ánh mắt từ ái, thẳng đến sau khi Mẫn Thiên Hợp xảy ra sự cố, nguyên bản sự cố gắng duy trì chút tình cảm cha con lạnh nhạt kia cuối cùng một chút cảm giác cũng chậm chậm biến mất.
Giờ đây trong hắn chỉ còn là trách nhiệm!
“Đem cậu hai ra ngoài! ” Mẫn Bác Luân ra lệnh, hai vệ sĩ phút chốc từ phía sau tiến đến, chặn lấy đường đi của Mẫn Thiên Hữu.
Sự ẩn nhẫn đã quá sức khi chứng kiến Mẫn Bác Luân vẫn vô tình lạnh nhạt, trong cơ thể sự âm ngoan cũng bộc phát, Mẫn Thiên Hữu sắc mặt trầm xuống, biểu hiện đã lâu chưa từng xuất hiện qua đang như núi lửa bùng nổ, đạt tới rồi cực hạn, hắn rất nhanh xoay người, dùng tốc độ cực nhanh đánh lại hai tên vệ sĩ, hắn vẫn cất dấu con người thứ hai của mình, cho nên Mẫn Bác Luân cũng không biết hắn có thân thủ vô cùng tốt như vậy.
Mẫn Thiên Hữu ôm Vân Hi, còn có thể tự nhiên tránh đi sự công kích, Mẫn Bác Luân nguyên bản sắc mặt âm trầm giờ càng thêm vẻ lo lắng làm cho người ta sợ hãi, ông sẽ không tin vì một đàn bà, Mẫn Thiên Hữu sẽ liên tiếp cùng ông ta đối nghịch, ngay cả anh trai cũng không bận tâm.
Bác sĩ Trương theo lời Mẫn Bác Luân bảo, trong tay cầm lấy kim tiêm tiến lên, tìm cơ hội sẽ hướng vào lưng Vân Hi, Mẫn Thiên Hữu nhanh mắt bắt lấy cánh tay hắn nhìn với ánh mắt rét lạnh, như nghìn kim châm châm vào da thịt vị bác sĩ, Mẫn Thiên Hữu trong mắt phát ra tơ máu, khóa tay bác sĩ ra sau làm hắn đau chết được.
“Thiên hữu, cẩn thận”. Vân Hi kinh hô, nhìn vừa mới rồi ngã xuống hai tên vệ sĩ lại dùng nắm đấm tấn công không ngừng, phân tán lực chú ý của Mẫn Thiên Hữu, Vân Hi theo bản năng dùng thân mình đi che cho hắn, lại bị Mẫn Thiên Hữu đẩy ra, nhưng do dùng sức quá tay không kịp thu hồi, Vân Hi bị hắn đẩy một chút, thân thể đã không vững ngã xuống, càng không may nơi đó là miệng cầu thang.
“Vân Hi –”. Mẫn Thiên Hữu kêu to một tiếng, muốn vươn tay đi giữ lại nàng đã sắp rơi xuống.
Theo bàn năng nàng gắt gao bảo vệ bụng, khi thân thể vừa chạm đất, nguyên bản bụng có chút đau đớn nay đã đau đến không thở nổi, trong thân thể có một dòng nhiệt huyết không ngừng từ thân dưới trào ra, muốn dùng tay bào vệ lại không thể bắt đến.
Mà dòng máu đỏ tươi từ người nàng chảy ra, đã thật sâu làm Mẫn Thiên Hữu đau đớn.
Mẫn Bác Luân nhìn thấy lại chỉ chấp hai tay sau người, thản nhiên nở nụ cười……
“Vân Hi, Vân Hi…… “, Mẫn Thiên Hữu cấp tốc lao xuống thang lầu, bế nàng dậy, loại cảm giác này tưa như lần trước, khi hắn cứu nàng lên từ hồ nước, một dạng sợ hãi tột cùng, càng khủng khiếp hơn khi nhìn đến dưới thân nàng máu chảy càng ngày càng nhiều, nội tâm đã cảm thấy tuyệt vọng.
Cuối cùng, vẫn là không bảo vệ được nàng?
Mẫn Thiên Hữu ôm Vân Hi đang trở nên mê mang, cả người giống con ngựa hoang lao ra ngoài.
Một khắc trước hắn còn sung sướng mừng rỡ, một khắc này nhìn thấy cốt nhục của mình hóa thành máu loãng, hắn cũng thống hận chính mình.
Chỉ ngắn ngủn vài ngày từ khi biết đứa bé kia tồn tại, nay đã rời đi, Mẫn Thiên Hữu đã thấy mình như từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, màu đỏ máu nhiễm trên sơmi trắng của hắn, trong tay một mảnh huyết hồng, hắn phân không biết là máu của Vân Hi hay là máu của con hắn……
Bên tai dồn dập tiếng bước chân, mùi sát trùng của bệnh viện gay cả mũi, từ lúc tới bệnh viện Mẫn Thiên Hữu bóng dáng ngạo mạn chỉ dựa ở ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt hiện nhìn chằm chằm phòng giải phẫu.
Chuyện của Hắn và Vân Hi Niếp Thịnh là rõ ràng nhất, nguyên nhân vì đã theo Mẫn Thiên Hữu một thời gian dài đối với mọi thói quen và tác phong của Mẫn Thiên Hữu đã sớm biết, hiện tại nhìn anh ta như thế, Niếp Thịn trong lòng cũng khổ tâm không ít.
Chờ đợi, là một chuyện vô cùng thống khổ!
Ngay khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Mẫn Thiên Hữu đã nhào đến, hắn chờ đã muốn ma mục rồi, mặc dù sớm đoán được kết quả , nhưng khi nghe được bác sĩ nói ra, trong lòng hắn vẫn co rút đau đớn .
“Người lớn không có việc gì rồi, bất quá đứa nhỏ không thể giữ…… ” Trước đây chỉ có hắn nắm giữ sinh tử của người khác, hắn một cái gật đầu là có thể để cho người khác táng gia bại sản thậm chí là cùng đường tìm đến cái chết, nay chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con của mình lặng lẽ rời đi, điều này đối với một Mẫn Thiên Hữu nguyên bản đã lãnh khốc chính là tàn khốc.
“Tổng giám đốc…” Mẫn Thiên Hữu bình tĩnh làm cho Niếp Thịnh cảm thấy thực không tầm thường, cầm lấy bút ký tên, tơ máu trong mắt càng thêm kết chặc, Mẫn Thiên Hữu cũng chưa có tẩy đi thân mình đầy huyết tinh.
“Có thuốc không ? “, Mẫn Thiên Hữu giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Niếp Thịnh, ánh mắt kia làm cho hắn đều có chút sợ hãi.
Niếp Thịnh rất nhanh từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đưa tới trước mặt Mẫn Thiên Hữu, Mẫn Thiên Hữu dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy, đặt ở bên miệng, Niếp Thịnh hiểu ý lấy ra cái bật lửa, châm lên điếu thuốc bên miệng Mẫn Thiên Hữu.
Hai đứa con, nhưng ông ta đã sớm có khuynh hướng thiên vị một bên rồi!
“Ta đố xem, một người đứng đầu gia tộc như ta có thể làm gì một ả đàn bà của con không”! Mẫn Bác Luân ánh mắt quét về hướng Vân Hi đang trong lòng Mẫn Thiên Hữu, nàng đơn bạc thân mình run rẩy, thậm chí bởi vì vừa mới chạy mà dùng rất nhiều sức, nàng đã muốn cảm thấy thân thể có một trận nhiệt lưu nóng đang đốt cháy da thịt nàng, đau đớn làm cho nàng thầm nghĩ nhắm mắt lại sẽ không còn nhìn thấy việc đáng sợ đang diễn ra trước mắt này nữa.
“Ba, đừng ép con, đừng động vào Vân Hi, con có thể cái gì đều nghe lời ba!” Làm cho hắn cam tâm tình nguyện ở trước mặt Mẫn Bác Luân thỏa hiệp, cũng chỉ có Vân Hi mới có năng lực này, những lời này cũng là những lời từ chính nội tâm hắn muốn nói.
“Thiên hữu, cho dù con là con ta, cũng không thể phản bội Thiên Hợp! ” Mẫn Bác Luân trong ánh mắt xuất ra thâm trầm, ánh mắt trở nên ngoan cố, Mẫn Thiên Hữu theo bản năng xoay người che chở Vân Hi, muốn mang nàng rời đi nơi này.
Bởi vì hắn biết, một khi Mẫn Bác Luân đã thật sự nổi giận, tình thế trước mắt, hắn không thể cam đoan bảo đảm an toàn cho Vân Hi.
Hai mươi tám năm qua, Mẫn Thiên Hữu đều tự lập tự cường, từ khi biết nhận thức hắn đều thấy Mẫn Bác Luân liền đối với hắn thực nghiêm khắc, hắn cho tới bây giờ không có một lần nhìn thấy cha nhìn hắn bằng ánh mắt từ ái, thẳng đến sau khi Mẫn Thiên Hợp xảy ra sự cố, nguyên bản sự cố gắng duy trì chút tình cảm cha con lạnh nhạt kia cuối cùng một chút cảm giác cũng chậm chậm biến mất.
Giờ đây trong hắn chỉ còn là trách nhiệm!
“Đem cậu hai ra ngoài! ” Mẫn Bác Luân ra lệnh, hai vệ sĩ phút chốc từ phía sau tiến đến, chặn lấy đường đi của Mẫn Thiên Hữu.
Sự ẩn nhẫn đã quá sức khi chứng kiến Mẫn Bác Luân vẫn vô tình lạnh nhạt, trong cơ thể sự âm ngoan cũng bộc phát, Mẫn Thiên Hữu sắc mặt trầm xuống, biểu hiện đã lâu chưa từng xuất hiện qua đang như núi lửa bùng nổ, đạt tới rồi cực hạn, hắn rất nhanh xoay người, dùng tốc độ cực nhanh đánh lại hai tên vệ sĩ, hắn vẫn cất dấu con người thứ hai của mình, cho nên Mẫn Bác Luân cũng không biết hắn có thân thủ vô cùng tốt như vậy.
Mẫn Thiên Hữu ôm Vân Hi, còn có thể tự nhiên tránh đi sự công kích, Mẫn Bác Luân nguyên bản sắc mặt âm trầm giờ càng thêm vẻ lo lắng làm cho người ta sợ hãi, ông sẽ không tin vì một đàn bà, Mẫn Thiên Hữu sẽ liên tiếp cùng ông ta đối nghịch, ngay cả anh trai cũng không bận tâm.
Bác sĩ Trương theo lời Mẫn Bác Luân bảo, trong tay cầm lấy kim tiêm tiến lên, tìm cơ hội sẽ hướng vào lưng Vân Hi, Mẫn Thiên Hữu nhanh mắt bắt lấy cánh tay hắn nhìn với ánh mắt rét lạnh, như nghìn kim châm châm vào da thịt vị bác sĩ, Mẫn Thiên Hữu trong mắt phát ra tơ máu, khóa tay bác sĩ ra sau làm hắn đau chết được.
“Thiên hữu, cẩn thận”. Vân Hi kinh hô, nhìn vừa mới rồi ngã xuống hai tên vệ sĩ lại dùng nắm đấm tấn công không ngừng, phân tán lực chú ý của Mẫn Thiên Hữu, Vân Hi theo bản năng dùng thân mình đi che cho hắn, lại bị Mẫn Thiên Hữu đẩy ra, nhưng do dùng sức quá tay không kịp thu hồi, Vân Hi bị hắn đẩy một chút, thân thể đã không vững ngã xuống, càng không may nơi đó là miệng cầu thang.
“Vân Hi –”. Mẫn Thiên Hữu kêu to một tiếng, muốn vươn tay đi giữ lại nàng đã sắp rơi xuống.
Theo bàn năng nàng gắt gao bảo vệ bụng, khi thân thể vừa chạm đất, nguyên bản bụng có chút đau đớn nay đã đau đến không thở nổi, trong thân thể có một dòng nhiệt huyết không ngừng từ thân dưới trào ra, muốn dùng tay bào vệ lại không thể bắt đến.
Mà dòng máu đỏ tươi từ người nàng chảy ra, đã thật sâu làm Mẫn Thiên Hữu đau đớn.
Mẫn Bác Luân nhìn thấy lại chỉ chấp hai tay sau người, thản nhiên nở nụ cười……
“Vân Hi, Vân Hi…… “, Mẫn Thiên Hữu cấp tốc lao xuống thang lầu, bế nàng dậy, loại cảm giác này tưa như lần trước, khi hắn cứu nàng lên từ hồ nước, một dạng sợ hãi tột cùng, càng khủng khiếp hơn khi nhìn đến dưới thân nàng máu chảy càng ngày càng nhiều, nội tâm đã cảm thấy tuyệt vọng.
Cuối cùng, vẫn là không bảo vệ được nàng?
Mẫn Thiên Hữu ôm Vân Hi đang trở nên mê mang, cả người giống con ngựa hoang lao ra ngoài.
Một khắc trước hắn còn sung sướng mừng rỡ, một khắc này nhìn thấy cốt nhục của mình hóa thành máu loãng, hắn cũng thống hận chính mình.
Chỉ ngắn ngủn vài ngày từ khi biết đứa bé kia tồn tại, nay đã rời đi, Mẫn Thiên Hữu đã thấy mình như từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, màu đỏ máu nhiễm trên sơmi trắng của hắn, trong tay một mảnh huyết hồng, hắn phân không biết là máu của Vân Hi hay là máu của con hắn……
Bên tai dồn dập tiếng bước chân, mùi sát trùng của bệnh viện gay cả mũi, từ lúc tới bệnh viện Mẫn Thiên Hữu bóng dáng ngạo mạn chỉ dựa ở ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt hiện nhìn chằm chằm phòng giải phẫu.
Chuyện của Hắn và Vân Hi Niếp Thịnh là rõ ràng nhất, nguyên nhân vì đã theo Mẫn Thiên Hữu một thời gian dài đối với mọi thói quen và tác phong của Mẫn Thiên Hữu đã sớm biết, hiện tại nhìn anh ta như thế, Niếp Thịn trong lòng cũng khổ tâm không ít.
Chờ đợi, là một chuyện vô cùng thống khổ!
Ngay khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Mẫn Thiên Hữu đã nhào đến, hắn chờ đã muốn ma mục rồi, mặc dù sớm đoán được kết quả , nhưng khi nghe được bác sĩ nói ra, trong lòng hắn vẫn co rút đau đớn .
“Người lớn không có việc gì rồi, bất quá đứa nhỏ không thể giữ…… ” Trước đây chỉ có hắn nắm giữ sinh tử của người khác, hắn một cái gật đầu là có thể để cho người khác táng gia bại sản thậm chí là cùng đường tìm đến cái chết, nay chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con của mình lặng lẽ rời đi, điều này đối với một Mẫn Thiên Hữu nguyên bản đã lãnh khốc chính là tàn khốc.
“Tổng giám đốc…” Mẫn Thiên Hữu bình tĩnh làm cho Niếp Thịnh cảm thấy thực không tầm thường, cầm lấy bút ký tên, tơ máu trong mắt càng thêm kết chặc, Mẫn Thiên Hữu cũng chưa có tẩy đi thân mình đầy huyết tinh.
“Có thuốc không ? “, Mẫn Thiên Hữu giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Niếp Thịnh, ánh mắt kia làm cho hắn đều có chút sợ hãi.
Niếp Thịnh rất nhanh từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đưa tới trước mặt Mẫn Thiên Hữu, Mẫn Thiên Hữu dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy, đặt ở bên miệng, Niếp Thịnh hiểu ý lấy ra cái bật lửa, châm lên điếu thuốc bên miệng Mẫn Thiên Hữu.
Tác giả :
Lục Thiếu