Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai
Chương 92: Mang thai
Lăng Nhã Nhược đơn giản chỉ muốn trừng phạt Vân Hi một chút, không nghĩ tới nàng sẽ đổ máu, sau khi nhìn thấy Mẫn Thiên Hữu điên cuồng tức giận, cô ta bối rối lui vài bước, cũng dám lên tiếng.
“Cô tốt nhất khẩn cầu cô ấy không có việc gì, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, Mẫn Thiên Hữu dùng ánh mắt giết người nhìn Lăng Nhã Nhược đang sợ hãi, như mũi tên nhọn xuyên tim cô ta, chỉ một ánh mắt cũng khiến cho cô lạnh tới xương, co rúm người lại chỉ muốn chạy trốn thật xa.
“Vân Hi, em hãy gắng kiên trì, bộ tây phục màu đen trên người Mẫn Thiên Hữu bị thấm máu, giờ đã nhìn không ra màu sắc, người lãnh khốc vô tình như hắn, tình cảnh kinh tâm động phách nào hắn chưa từng thấy qua, nhưng khi nhìn nàng máu chảy không ngừng, hai tay của hắn thế nhưng đã run rẩy, trong tay ôm nàng như ôm cả “thiên hạ”, hắn sợ chính mình lỡ buông tay sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.
Mẫn Thiên Hữu gắt gao ôm Vân Hi vào trong lòng, tựa hồ cảm nhận được hắn một thân hàn khí, đám người vây quanh bỗng tách ra, hắn ôm Vân Hi nhanh chóng xông ra ngoài, ở trong bể bơi, một bóng dáng tuấn dật khác nhìn theo phương hướng Mẫn Thiên Hữu biến mất, bọt nước chảy theo gương mặt đẹp như tượng tạc, trên khóe môi nhếch lên nụ cười mỏng.
Từ khi Vân Hi đi vào, ánh mắt hắn đã không dời khỏi người nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt khi thấy nàng bị đẩy ngã xuống nước, hắn rõ ràng cảm giác được tim đập nhanh hơn, lần thứ hai vì một phụ nữ, khỏa tro tàn trong hắn lại cháy bùng lên một lần nữa.
Chật vật ngã trên mặt đất, Lăng Nhã Nhược nhìn theo từ trong hồ một mỹ nam bước lên, cô sợ hãi lui về sau, hơi mở khóe mắt đẹp – Thượng Trạch Nhất ở trước mặt cô cúi xuống, một phen nắm lấy chiếc cầm bóng loáng của Lăng Nhã Nhược, sau đó hai tay như song chưởng nâng cô dậy rồi liền đẩy mạnh về phía sau, lại một trận bọt nước văng lên tung tóe.
Thượng Trạch Nhất hai mắt hẹp dài ẩn chứa sự quỷ dị cùng hơi thở tà ngục.
Mẫn Thiên Hữu vừa ôm Vân Hi đi ra cửa chính, Mẫn Hiếu Triết một thân Tây phục màu trắng đã lái xe dừng ở trước mặt hắn, không nói nhưng chỉ nhìn hắn một cái, sau đó gấp rút nói,“Lên xe! ”
Lần đầu tiên trước mặt Mẫn Hiếu Triết hắn nhượng bộ, Mẫn Thiên Hữu lòng cũng cực không bình tĩnh, hắn biết loại cảm giác này đến từ chính cô gái trong lòng hắn, nàng đã chiếm cứ nhiều lắm trong hắn, thậm chí ngay cả đầu óc đều trở nên không tự chủ được. Không có cự tuyệt chỉ là ôm Vân Hi ngồi vào trong xe.
Chiếc xe của Mẫn Hiếu Triết như cuồng phong lao đi rất nhanh hướng về phía bệnh viện.
Thở gấp, yên lặng nhìn, khi đèn trong phòng phẫu thuật tắt đi một khắc, Mẫn Thiên Hữu một tâm lo lắng vẫn không giảm bớt, hắn từ khi sinh ra cho tới bây giờ chưa sợ qua cái gì, lúc này lại sợ hãi nàng xảy ra cơ sự… như vậy
“Cô ấy thế nào rồi?, mở miệng mới phát hiện chính mình thanh âm cũng đã khàn đi, giống như đã trải qua thiên sơn vạn thủy, bước qua trần ai sa mạc, cuối cùng cũng tìm được cửa ra, không nén được khẩn trương.
Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy Mẫn Thiên Hữu vẻ mặt lo lắng, chuyên nghiệp nói, “Thật tốt là đã đưa tới đúng lúc, một chút nữa là có thể xảy thai, bất quá vị trí thai không được bình thường, vẫn có khả năng sinh non, thân thể cô ấy trước đây có phải bị đụng chạm mạnh?
Mẫn Thiên Hữu giật mình, nhìn chằm chằm miệng hé ra rồi hợp lại, có chút không thể tin lặp lại lời nói của bác sĩ, thai yếu, xảy thai?
“Cô ấy mang thai? ” Mẫn Thiên Hữu âm trầm, gương mặt tuấn tú bao trùm hàn băng làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
“Anh không biết sao? Cô ấy mang thai đã được bảy tuần, thân thể lại bị lạnh, bị xuất huyết, nếu muốn giữ đứa bé phải nằm trên giường tịnh dưỡng, thân thể cô ấy bây giờ không thể chịu được dù một chút va chạm”.
Mẫn Thiên Hữu kiên nhẫn đem từng lời nói của bác sĩ nghe hết, đến cuối cùng, cảm giác lo lắng sợ hãi đơn giản hóa thành hai chữ vui sướng!
Vân Hi mang thai rồi, đứa bé còn giữ được.
Bảy tuần…… Là đêm đó, nàng thế nhưng đã hoài thai con của hắn!
Mẫn Thiên Hữu từ đầu tới cuối cũng chưa chú ý tới Mẫn Hiếu Triết đã rời đi, khi Vân Hi được chuyển tới phòng bệnh, hắn nhìn gương mặt không có huyết sắc, lại nhớ đến lời nói của bác sĩ, hắn ảo não cuối đầu.
Đi ra phòng bệnh, Mẫn Thiên Hữu đánh một quyền vào vách tường trắng, hắn trước đó còn đối với nàng quá thô, bạo ngày đó nhìn thấy nàng cùng Thượng Trạch Nhất cùng một chỗ, hắn nổi giận mới muốn chiếm đoạt nàng, sau đó nàng từ trên bàn ngã xuống nói đau bụng, hắn lúc ấy vì cái gì không kiên quyết đưa nàng đi bệnh viện?
Nghĩ đến đây, Mẫn Thiên Hữu lại tự trách, nếu hắn sớm biết rằng nàng mang thai, hắn sẽ vì nàng càng bởi vì nàng là Lăng Vân hi.
Hoàn hảo, bây giờ còn chưa muộn, khi biết được trong bụng Vân Hi đang mang đứa con của hắn, là kết tinh của hắn và nàng, hắn ngăn không được buồn cười, hắn phải làm ba ba rồi.
Lúc này đây, hắn phải kiên định lập trường, giữa bọn họ còn nhiều chướng ngại đã đến lúc nên loại bỏ từng cái…
Bất kể là Mẫn Thiên Hợp, hay là Mẫn Bác Luân, cũng không ngăn cản được quyết định của hắn!
Mẫn Hiếu triết ngay khi Vân Hi được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu hắn đã rời đi, nhưng hắn vẫn thẳng đều đứng ở cửa hành lang, trầm mặc hút xong một điếu thuốc, thế này mới lấy ra di động, gọi đến số của một người,“Trạch Nhất, cô ấy đã mang thai rồi! ”
Trong thanh âm có vẻ mệt mỏi, bởi vì đó là con của Mẫn Thiên Hữu, hắn trong lòng thế nhưng nổi lên ngạt niệm, muốn trả thù Mẫn Thiên Hữu, hắn có thể trả giá bằng mọi thứ, thế nhưng tâm có chút do dự, bởi vì hắn không đành lòng thương tổn một cô gái vô tội, nhưng hắn đã không có đường rút lui!
Sau đó Thượng Trạch Nhất nói gì đó hắn đều không có nghe đi vào, chỉ là sau khi treo di động, thân thể như máy móc đi ra bệnh viện!
Vân Hi tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú bơ phờ phóng đại trước mắt, nàng giật giật thân thể, lại cảm giác hạ thân giống như xé rách – đau đớn, trí nhớ trở lại một khắc kia, nàng nhớ rõ nàng bị Lăng Nhã Nhược đẩy xuống bể bơi, sau đó nghe được tiếng của Mẫn Thiên Hữu, hiện tại, nàng như thế nào ở bệnh viện rồi?
“Không nên lộn xộn!, Mẫn Thiên Hữu nhìn nàng đôi mi thanh tú nhíu lại, tự nhiên vươn tay vuốt lên mi tâm của nàng, thuận thế ngồi đến bên người nàng, một bàn tay còn ôm ở thắt lưng nàng, ôn nhu tiếng nói giống như rượu ngon mới mở, từ tính mà mị hoặc.
“Có chỗ nào không thoải mái? Có đau bụng không?“
Nàng còn chưa mở miệng, liền cảm giác được rồi đôi tay to ấm áp kia đã muốn xốc lên chăn trùm lên bụng của nàng, cách một tầng quần áo, nguyên bản bụng có chút đau đớn bởi vì hắn vuốt ve mà trở nên ổn hơn.
Chính là, vì cái gì ánh mắt hắn nhìn nàng đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy?
“Tôi, tôi không sao rồi”, Có chút không hắn như vậy, Vân Hi đẩy tay hắn ra, khi động mới phát hiện thân thể của chính mình trở nên có chút không giống của mình rồi, cả người hư nhuyễn, động một chút cũng thấy gian nan
“Cô tốt nhất khẩn cầu cô ấy không có việc gì, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, Mẫn Thiên Hữu dùng ánh mắt giết người nhìn Lăng Nhã Nhược đang sợ hãi, như mũi tên nhọn xuyên tim cô ta, chỉ một ánh mắt cũng khiến cho cô lạnh tới xương, co rúm người lại chỉ muốn chạy trốn thật xa.
“Vân Hi, em hãy gắng kiên trì, bộ tây phục màu đen trên người Mẫn Thiên Hữu bị thấm máu, giờ đã nhìn không ra màu sắc, người lãnh khốc vô tình như hắn, tình cảnh kinh tâm động phách nào hắn chưa từng thấy qua, nhưng khi nhìn nàng máu chảy không ngừng, hai tay của hắn thế nhưng đã run rẩy, trong tay ôm nàng như ôm cả “thiên hạ”, hắn sợ chính mình lỡ buông tay sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.
Mẫn Thiên Hữu gắt gao ôm Vân Hi vào trong lòng, tựa hồ cảm nhận được hắn một thân hàn khí, đám người vây quanh bỗng tách ra, hắn ôm Vân Hi nhanh chóng xông ra ngoài, ở trong bể bơi, một bóng dáng tuấn dật khác nhìn theo phương hướng Mẫn Thiên Hữu biến mất, bọt nước chảy theo gương mặt đẹp như tượng tạc, trên khóe môi nhếch lên nụ cười mỏng.
Từ khi Vân Hi đi vào, ánh mắt hắn đã không dời khỏi người nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt khi thấy nàng bị đẩy ngã xuống nước, hắn rõ ràng cảm giác được tim đập nhanh hơn, lần thứ hai vì một phụ nữ, khỏa tro tàn trong hắn lại cháy bùng lên một lần nữa.
Chật vật ngã trên mặt đất, Lăng Nhã Nhược nhìn theo từ trong hồ một mỹ nam bước lên, cô sợ hãi lui về sau, hơi mở khóe mắt đẹp – Thượng Trạch Nhất ở trước mặt cô cúi xuống, một phen nắm lấy chiếc cầm bóng loáng của Lăng Nhã Nhược, sau đó hai tay như song chưởng nâng cô dậy rồi liền đẩy mạnh về phía sau, lại một trận bọt nước văng lên tung tóe.
Thượng Trạch Nhất hai mắt hẹp dài ẩn chứa sự quỷ dị cùng hơi thở tà ngục.
Mẫn Thiên Hữu vừa ôm Vân Hi đi ra cửa chính, Mẫn Hiếu Triết một thân Tây phục màu trắng đã lái xe dừng ở trước mặt hắn, không nói nhưng chỉ nhìn hắn một cái, sau đó gấp rút nói,“Lên xe! ”
Lần đầu tiên trước mặt Mẫn Hiếu Triết hắn nhượng bộ, Mẫn Thiên Hữu lòng cũng cực không bình tĩnh, hắn biết loại cảm giác này đến từ chính cô gái trong lòng hắn, nàng đã chiếm cứ nhiều lắm trong hắn, thậm chí ngay cả đầu óc đều trở nên không tự chủ được. Không có cự tuyệt chỉ là ôm Vân Hi ngồi vào trong xe.
Chiếc xe của Mẫn Hiếu Triết như cuồng phong lao đi rất nhanh hướng về phía bệnh viện.
Thở gấp, yên lặng nhìn, khi đèn trong phòng phẫu thuật tắt đi một khắc, Mẫn Thiên Hữu một tâm lo lắng vẫn không giảm bớt, hắn từ khi sinh ra cho tới bây giờ chưa sợ qua cái gì, lúc này lại sợ hãi nàng xảy ra cơ sự… như vậy
“Cô ấy thế nào rồi?, mở miệng mới phát hiện chính mình thanh âm cũng đã khàn đi, giống như đã trải qua thiên sơn vạn thủy, bước qua trần ai sa mạc, cuối cùng cũng tìm được cửa ra, không nén được khẩn trương.
Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy Mẫn Thiên Hữu vẻ mặt lo lắng, chuyên nghiệp nói, “Thật tốt là đã đưa tới đúng lúc, một chút nữa là có thể xảy thai, bất quá vị trí thai không được bình thường, vẫn có khả năng sinh non, thân thể cô ấy trước đây có phải bị đụng chạm mạnh?
Mẫn Thiên Hữu giật mình, nhìn chằm chằm miệng hé ra rồi hợp lại, có chút không thể tin lặp lại lời nói của bác sĩ, thai yếu, xảy thai?
“Cô ấy mang thai? ” Mẫn Thiên Hữu âm trầm, gương mặt tuấn tú bao trùm hàn băng làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
“Anh không biết sao? Cô ấy mang thai đã được bảy tuần, thân thể lại bị lạnh, bị xuất huyết, nếu muốn giữ đứa bé phải nằm trên giường tịnh dưỡng, thân thể cô ấy bây giờ không thể chịu được dù một chút va chạm”.
Mẫn Thiên Hữu kiên nhẫn đem từng lời nói của bác sĩ nghe hết, đến cuối cùng, cảm giác lo lắng sợ hãi đơn giản hóa thành hai chữ vui sướng!
Vân Hi mang thai rồi, đứa bé còn giữ được.
Bảy tuần…… Là đêm đó, nàng thế nhưng đã hoài thai con của hắn!
Mẫn Thiên Hữu từ đầu tới cuối cũng chưa chú ý tới Mẫn Hiếu Triết đã rời đi, khi Vân Hi được chuyển tới phòng bệnh, hắn nhìn gương mặt không có huyết sắc, lại nhớ đến lời nói của bác sĩ, hắn ảo não cuối đầu.
Đi ra phòng bệnh, Mẫn Thiên Hữu đánh một quyền vào vách tường trắng, hắn trước đó còn đối với nàng quá thô, bạo ngày đó nhìn thấy nàng cùng Thượng Trạch Nhất cùng một chỗ, hắn nổi giận mới muốn chiếm đoạt nàng, sau đó nàng từ trên bàn ngã xuống nói đau bụng, hắn lúc ấy vì cái gì không kiên quyết đưa nàng đi bệnh viện?
Nghĩ đến đây, Mẫn Thiên Hữu lại tự trách, nếu hắn sớm biết rằng nàng mang thai, hắn sẽ vì nàng càng bởi vì nàng là Lăng Vân hi.
Hoàn hảo, bây giờ còn chưa muộn, khi biết được trong bụng Vân Hi đang mang đứa con của hắn, là kết tinh của hắn và nàng, hắn ngăn không được buồn cười, hắn phải làm ba ba rồi.
Lúc này đây, hắn phải kiên định lập trường, giữa bọn họ còn nhiều chướng ngại đã đến lúc nên loại bỏ từng cái…
Bất kể là Mẫn Thiên Hợp, hay là Mẫn Bác Luân, cũng không ngăn cản được quyết định của hắn!
Mẫn Hiếu triết ngay khi Vân Hi được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu hắn đã rời đi, nhưng hắn vẫn thẳng đều đứng ở cửa hành lang, trầm mặc hút xong một điếu thuốc, thế này mới lấy ra di động, gọi đến số của một người,“Trạch Nhất, cô ấy đã mang thai rồi! ”
Trong thanh âm có vẻ mệt mỏi, bởi vì đó là con của Mẫn Thiên Hữu, hắn trong lòng thế nhưng nổi lên ngạt niệm, muốn trả thù Mẫn Thiên Hữu, hắn có thể trả giá bằng mọi thứ, thế nhưng tâm có chút do dự, bởi vì hắn không đành lòng thương tổn một cô gái vô tội, nhưng hắn đã không có đường rút lui!
Sau đó Thượng Trạch Nhất nói gì đó hắn đều không có nghe đi vào, chỉ là sau khi treo di động, thân thể như máy móc đi ra bệnh viện!
Vân Hi tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú bơ phờ phóng đại trước mắt, nàng giật giật thân thể, lại cảm giác hạ thân giống như xé rách – đau đớn, trí nhớ trở lại một khắc kia, nàng nhớ rõ nàng bị Lăng Nhã Nhược đẩy xuống bể bơi, sau đó nghe được tiếng của Mẫn Thiên Hữu, hiện tại, nàng như thế nào ở bệnh viện rồi?
“Không nên lộn xộn!, Mẫn Thiên Hữu nhìn nàng đôi mi thanh tú nhíu lại, tự nhiên vươn tay vuốt lên mi tâm của nàng, thuận thế ngồi đến bên người nàng, một bàn tay còn ôm ở thắt lưng nàng, ôn nhu tiếng nói giống như rượu ngon mới mở, từ tính mà mị hoặc.
“Có chỗ nào không thoải mái? Có đau bụng không?“
Nàng còn chưa mở miệng, liền cảm giác được rồi đôi tay to ấm áp kia đã muốn xốc lên chăn trùm lên bụng của nàng, cách một tầng quần áo, nguyên bản bụng có chút đau đớn bởi vì hắn vuốt ve mà trở nên ổn hơn.
Chính là, vì cái gì ánh mắt hắn nhìn nàng đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy?
“Tôi, tôi không sao rồi”, Có chút không hắn như vậy, Vân Hi đẩy tay hắn ra, khi động mới phát hiện thân thể của chính mình trở nên có chút không giống của mình rồi, cả người hư nhuyễn, động một chút cũng thấy gian nan
Tác giả :
Lục Thiếu