Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai
Chương 82: Chướng ngại tâm lý
“Anh đêm nay ở đây sao?” Vốn định hỏi trước đó, nhưng đến thời điểm gần xuống xe, Vân Hi vẫn là nhịn không được hỏi một câu.
“Ừm, đêm nay lưu lại!” Mẫn Thiên Hữu dừng xe xong, bên ngoài khuôn viên đèn đường chiếu vào trên mặt, ngọn đèn vàng có chút loãng, hắn nhìn về phía Vân Hi, vừa vặn nàng cũng đang nhìn hắn, bối rối chợt lóe qua, Vân Hi chỉ gật gật đầu ừm một tiếng rồi sau đó xuống xe, hướng về khu nhà phía bắc mà đi.
“Vân Hi!” Mẫn Thiên Hữu kìm lòng không được gọi nàng, tiếng nói dịu dàng động lòng người, nàng dừng lại bước chân, kia một chốc xoay người làm cho Mẫn Thiên Hữu nghĩ rằng chính mình đã gặp được tiên tử hạ phàm, ngọn đèn mông lung chiếu vào sườn mặt tinh xảo thuần khiết trong suốt như ngọc bàn của nàng, bóng ảnh nhỏ gầy bị kéo dài, phấn môi khẽ nhếch, ánh trăng sáng tỏ lung linh trên người nàng như chiếc áo cưới trắng tuyết, đẹp đến không có thực.
Sự thô bạo lúc ban ngày của Mẫn Thiên Hữu đối với nàng vẫn còn làm tim đập nhanh, Vân Hi như nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn, lại chỉ đổi lấy hai chữ,“Ngủ ngon!”
Một cảm giác không rõ tên dâng lên trong lòng, như là có điểm vui mừng, lại có chút thất vọng, không nói ba chữ " Tôi xin lỗi " cũng chưa từng giải thích, nhưng, nàng đang mong chờ cái gì đây?
Mẫn Thiên Hữu nhìn bóng dáng Vân Hi đi xa, mới nâng bước đi về biệt thự trước mặt, hiện tại, hắn cũng không còn sức lực cùng Mẫn Bác Luân tranh biện cái gì, liền trực tiếp tránh đi lên lầu.
Vân Hi rõ ràng cảm giác được cả người mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì massage chân cho Mẫn Thiên Hợp, tựa hồ công việc này cũng đã thành thói quen của nàng, Mẫn Thiên Hợp nhìn nàng bộ dáng lực bất tòng tâm, thân thiết nắm tay nàng, ngăn trở động tác,“Em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi, bảo chú Tần đến là được rồi!”
“Ừm, vậy anh nhớ uống thuốc trước khi ngủ nhé!” Vân Hi còn chưa đứng lên, không biết Mẫn Thiên Hợp nhấn số nào mà không đến hai phút, chú Tần liền đi vào, Vân Hi cầm lấy áo ngủ đi phòng tắm, thời điểm đi ra Mẫn Thiên Hợp đã muốn ngủ rồi.
Nàng ôm một chiếc chăn khác nằm xuống bên người hắn, đồng sàng dị mộng, mặc dù Mẫn Bác Luân yêu cầu ở cùng nhau, nhưng Mẫn Thiên Hợp lại vẫn giống lúc trước, đối với nàng tương kính như tân!
Ngày hôm sau sáng sớm, Mẫn Thiên Hợp nghe tiếng nôn ọe trong toilet truyền đến, trong lòng mãnh liệt vang lên cái gì đó, liên tưởng đến hai ngày qua sắc mặt của nàng không tốt lắm, trong mắt xẹt qua chần chờ một lát, khi nhìn thấy Vân Hi cả người mệt mỏi đi ra, hắn lo lắng hỏi,“Sắc mặt kém như vậy, em đi bệnh viện khám xem đi, nếu không thì gọi bác sĩ Trương đến nhà……”
“Không sao, em không bệnh a!” Thân thể không khoẻ nhưng nàng vẫn cứng đầu hướng Mẫn Thiên Hợp khoát tay, thời điểm xuống lầu nàng vẫn nghĩ đây là vì dạ dày không khỏe, có lẽ nên tìm thời gian đi bệnh viện kiểm tra một chút, từ khi mẹ Trang Thi Ngữ chữa trị không có kết quả, nàng may mắn giữ lại được tính mạng, từ đó về sau nàng đối với nơi đó có ý kháng cự rất mạnh!
Bởi vì sợ hãi, trong tiềm thức đối với bệnh viện tồn tại một loại tâm lý e ngại, mỗi khi nhớ tới thời gian Trang Thi Ngữ thống khổ vì bị bỏng, nàng đều đau lòng muốn khóc, Vân Hi cố gắng vượt qua tâm lý chướng ngại để đến đó, khi ra khỏi biệt thự, xe của Mẫn Thiên Hữu đã dợi ở ven đường, nhìn thấy nàng đi ra hắn quay cửa kính xe xuống, ý bảo nàng lên xe.
“Ừm, đêm nay lưu lại!” Mẫn Thiên Hữu dừng xe xong, bên ngoài khuôn viên đèn đường chiếu vào trên mặt, ngọn đèn vàng có chút loãng, hắn nhìn về phía Vân Hi, vừa vặn nàng cũng đang nhìn hắn, bối rối chợt lóe qua, Vân Hi chỉ gật gật đầu ừm một tiếng rồi sau đó xuống xe, hướng về khu nhà phía bắc mà đi.
“Vân Hi!” Mẫn Thiên Hữu kìm lòng không được gọi nàng, tiếng nói dịu dàng động lòng người, nàng dừng lại bước chân, kia một chốc xoay người làm cho Mẫn Thiên Hữu nghĩ rằng chính mình đã gặp được tiên tử hạ phàm, ngọn đèn mông lung chiếu vào sườn mặt tinh xảo thuần khiết trong suốt như ngọc bàn của nàng, bóng ảnh nhỏ gầy bị kéo dài, phấn môi khẽ nhếch, ánh trăng sáng tỏ lung linh trên người nàng như chiếc áo cưới trắng tuyết, đẹp đến không có thực.
Sự thô bạo lúc ban ngày của Mẫn Thiên Hữu đối với nàng vẫn còn làm tim đập nhanh, Vân Hi như nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn, lại chỉ đổi lấy hai chữ,“Ngủ ngon!”
Một cảm giác không rõ tên dâng lên trong lòng, như là có điểm vui mừng, lại có chút thất vọng, không nói ba chữ " Tôi xin lỗi " cũng chưa từng giải thích, nhưng, nàng đang mong chờ cái gì đây?
Mẫn Thiên Hữu nhìn bóng dáng Vân Hi đi xa, mới nâng bước đi về biệt thự trước mặt, hiện tại, hắn cũng không còn sức lực cùng Mẫn Bác Luân tranh biện cái gì, liền trực tiếp tránh đi lên lầu.
Vân Hi rõ ràng cảm giác được cả người mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì massage chân cho Mẫn Thiên Hợp, tựa hồ công việc này cũng đã thành thói quen của nàng, Mẫn Thiên Hợp nhìn nàng bộ dáng lực bất tòng tâm, thân thiết nắm tay nàng, ngăn trở động tác,“Em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi, bảo chú Tần đến là được rồi!”
“Ừm, vậy anh nhớ uống thuốc trước khi ngủ nhé!” Vân Hi còn chưa đứng lên, không biết Mẫn Thiên Hợp nhấn số nào mà không đến hai phút, chú Tần liền đi vào, Vân Hi cầm lấy áo ngủ đi phòng tắm, thời điểm đi ra Mẫn Thiên Hợp đã muốn ngủ rồi.
Nàng ôm một chiếc chăn khác nằm xuống bên người hắn, đồng sàng dị mộng, mặc dù Mẫn Bác Luân yêu cầu ở cùng nhau, nhưng Mẫn Thiên Hợp lại vẫn giống lúc trước, đối với nàng tương kính như tân!
Ngày hôm sau sáng sớm, Mẫn Thiên Hợp nghe tiếng nôn ọe trong toilet truyền đến, trong lòng mãnh liệt vang lên cái gì đó, liên tưởng đến hai ngày qua sắc mặt của nàng không tốt lắm, trong mắt xẹt qua chần chờ một lát, khi nhìn thấy Vân Hi cả người mệt mỏi đi ra, hắn lo lắng hỏi,“Sắc mặt kém như vậy, em đi bệnh viện khám xem đi, nếu không thì gọi bác sĩ Trương đến nhà……”
“Không sao, em không bệnh a!” Thân thể không khoẻ nhưng nàng vẫn cứng đầu hướng Mẫn Thiên Hợp khoát tay, thời điểm xuống lầu nàng vẫn nghĩ đây là vì dạ dày không khỏe, có lẽ nên tìm thời gian đi bệnh viện kiểm tra một chút, từ khi mẹ Trang Thi Ngữ chữa trị không có kết quả, nàng may mắn giữ lại được tính mạng, từ đó về sau nàng đối với nơi đó có ý kháng cự rất mạnh!
Bởi vì sợ hãi, trong tiềm thức đối với bệnh viện tồn tại một loại tâm lý e ngại, mỗi khi nhớ tới thời gian Trang Thi Ngữ thống khổ vì bị bỏng, nàng đều đau lòng muốn khóc, Vân Hi cố gắng vượt qua tâm lý chướng ngại để đến đó, khi ra khỏi biệt thự, xe của Mẫn Thiên Hữu đã dợi ở ven đường, nhìn thấy nàng đi ra hắn quay cửa kính xe xuống, ý bảo nàng lên xe.
Tác giả :
Lục Thiếu