Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai
Chương 27: Tôi có hứng thú với cô
Mới ngồi xuống không bao lâu, toàn bộ phòng đều lan ra mùi vị nồng đậm của rượu, Bùi Bùi thỉnh thoảng đẩy đến bên cạnh Vân Hi một người đàn ông, trên tay nàng cầm ly rượu nhưng không có ý muốn uống, chỉ cần vài ly nàng liền cảm giác được đầu có chút choáng váng, bởi vì một lần vì uống rượu mà hồ đồ lên xe của người đàn ông xa lạ, Vân Hi trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, nàng không dám uống nhiều vì thế liền lấy cớ đi toilet ra ngoài.
Nước lạnh lẽo hất lên trên mặt, Vân Hi tùy ý lấy tay lau đi, đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của nàng, nếu về quá muộn khẳng định làm cho Mẫn Bác Luân có ấn tượng không tốt, mặc dù là không có hôn lễ chính thức, nhưng sự thật thì nàng đã làm vợ người ta!
Nghĩ như vậy nàng bước nhanh đi ra toilet, chuẩn bị trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Bùi rằng nàng sẽ không đi vào.
Cúi đầu đi ra Vân Hi không nghĩ đến có người đứng bên ngoài, chờ nàng phát hiện thì đã đụng phải
“Thực xin lỗi!” Nàng xoa xoa chiếc mũi bị đụng trúng, ngọn đèn ngoài hành lang hắt lên bóng dáng cao ngất của người đàn ông càng phát ra mê người, nàng ngẩng đầu mới nhìn rõ người tới,“Thượng Trạch Nhất?”
“Rất đúng, người đẹp trí nhớ không sai!” Thượng Trạch Nhất khóe miệng tươi cười sáng lạn, viên kim cương bạc dưới ánh đèn càng phát ra ánh sáng xinh đẹp.
Vừa rồi nghe được Bùi Thành Tuấn kêu tên của hắn, nàng trong lòng đã nhớ qua, bề ngoài hắn phóng đãng không kềm chế, đôi mắt thâm sâu, nhưng là ánh mắt này làm cho Vân Hi có một loại cảnh giác.
“Sao vậy cô giống như rất sợ tôi?” Thượng Trạch Nhất vừa mở miệng, hai tay thì khoanh lại trước ngực, một chân đạp ở dưới phiến đá cẩm thạch, một chân chống ra sau trên bức tường, thân hình cao to như bức tượng dựa vào tường, đứng xa xa nhìn giống như một mỹ nam trong tranh bước ra……
“Không, không có!” Vân hi bị ánh mắt hắn sắc bén nhìn có chút chột dạ, không biết vì cái gì nàng luôn cảm giác người đàn ông này rất nguy hiểm, liếc mắt một cái liền có thể trầm luân!
“Tôi hiện tại nói cho cô một tin không tốt……” Thượng Trạch Nhất khóe môi khẽ cười, hô hấp nhẹ nhàng, thần thái tự nhiên cách xa hai bước, mắt đẹp như mang ý cười, chậm rãi nói,“Tôi đối với cô cảm thấy hứng thú!”
Vân Hi kinh ngạc, trong nháy mắt môi hồng khẽ nhếch, bất đắc dĩ giơ lên một chút cười khổ!
“Thực xin lỗi, Thượng tiên sinh, tôi đã kết hôn rồi!” Không có vì hắn nói câu đó cảm thấy cao hứng, Vân Hi mặt bình tĩnh, nhìn hắn có vẻ ngả ngớn khi nói xong câu đó, nàng không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Mặc kệ hắn là xuất phát từ mục đích gì, nàng có thể cảm giác được người này không phải đơn giản……
“A, kết hôn rồi……” Thượng Trạch Nhất buông lỏng hai tay trước ngực, vốn mắt đang nhìn nghiêng Vân Hi dần dần biến thành nhìn thẳng vào, đôi mắt như đầm nước sâu đen dần dần chuyển màu lục, chân thon dài thẳng tắp đi về phía trước, dáng chuẩn đứng ở trước mặt Vân Hi có vẻ như vậy càng to lớn.
“Phụ nữ kết hôn mới càng có hương vị!” Thượng Trạch Nhất ngón tay bắt lọn tóc rơi trên vai Vân Hi, cười càng tà mị, nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi của hắn, một mùi hương tự nhiên thơm ngát chui vào mũi làm cho hắn nhịn không được nhìn nàng vài lần.
Cô gái này là mục tiêu của Hiếu Triết? Nhìn qua rất có cá tính!
Thượng Trạch Nhất tà cười, có thể nhìn thấy trong đôi mắt sáng ngời của Vân Hi độ cong nụ cười càng lúc càng lớn……
Nước lạnh lẽo hất lên trên mặt, Vân Hi tùy ý lấy tay lau đi, đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của nàng, nếu về quá muộn khẳng định làm cho Mẫn Bác Luân có ấn tượng không tốt, mặc dù là không có hôn lễ chính thức, nhưng sự thật thì nàng đã làm vợ người ta!
Nghĩ như vậy nàng bước nhanh đi ra toilet, chuẩn bị trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Bùi rằng nàng sẽ không đi vào.
Cúi đầu đi ra Vân Hi không nghĩ đến có người đứng bên ngoài, chờ nàng phát hiện thì đã đụng phải
“Thực xin lỗi!” Nàng xoa xoa chiếc mũi bị đụng trúng, ngọn đèn ngoài hành lang hắt lên bóng dáng cao ngất của người đàn ông càng phát ra mê người, nàng ngẩng đầu mới nhìn rõ người tới,“Thượng Trạch Nhất?”
“Rất đúng, người đẹp trí nhớ không sai!” Thượng Trạch Nhất khóe miệng tươi cười sáng lạn, viên kim cương bạc dưới ánh đèn càng phát ra ánh sáng xinh đẹp.
Vừa rồi nghe được Bùi Thành Tuấn kêu tên của hắn, nàng trong lòng đã nhớ qua, bề ngoài hắn phóng đãng không kềm chế, đôi mắt thâm sâu, nhưng là ánh mắt này làm cho Vân Hi có một loại cảnh giác.
“Sao vậy cô giống như rất sợ tôi?” Thượng Trạch Nhất vừa mở miệng, hai tay thì khoanh lại trước ngực, một chân đạp ở dưới phiến đá cẩm thạch, một chân chống ra sau trên bức tường, thân hình cao to như bức tượng dựa vào tường, đứng xa xa nhìn giống như một mỹ nam trong tranh bước ra……
“Không, không có!” Vân hi bị ánh mắt hắn sắc bén nhìn có chút chột dạ, không biết vì cái gì nàng luôn cảm giác người đàn ông này rất nguy hiểm, liếc mắt một cái liền có thể trầm luân!
“Tôi hiện tại nói cho cô một tin không tốt……” Thượng Trạch Nhất khóe môi khẽ cười, hô hấp nhẹ nhàng, thần thái tự nhiên cách xa hai bước, mắt đẹp như mang ý cười, chậm rãi nói,“Tôi đối với cô cảm thấy hứng thú!”
Vân Hi kinh ngạc, trong nháy mắt môi hồng khẽ nhếch, bất đắc dĩ giơ lên một chút cười khổ!
“Thực xin lỗi, Thượng tiên sinh, tôi đã kết hôn rồi!” Không có vì hắn nói câu đó cảm thấy cao hứng, Vân Hi mặt bình tĩnh, nhìn hắn có vẻ ngả ngớn khi nói xong câu đó, nàng không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Mặc kệ hắn là xuất phát từ mục đích gì, nàng có thể cảm giác được người này không phải đơn giản……
“A, kết hôn rồi……” Thượng Trạch Nhất buông lỏng hai tay trước ngực, vốn mắt đang nhìn nghiêng Vân Hi dần dần biến thành nhìn thẳng vào, đôi mắt như đầm nước sâu đen dần dần chuyển màu lục, chân thon dài thẳng tắp đi về phía trước, dáng chuẩn đứng ở trước mặt Vân Hi có vẻ như vậy càng to lớn.
“Phụ nữ kết hôn mới càng có hương vị!” Thượng Trạch Nhất ngón tay bắt lọn tóc rơi trên vai Vân Hi, cười càng tà mị, nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi của hắn, một mùi hương tự nhiên thơm ngát chui vào mũi làm cho hắn nhịn không được nhìn nàng vài lần.
Cô gái này là mục tiêu của Hiếu Triết? Nhìn qua rất có cá tính!
Thượng Trạch Nhất tà cười, có thể nhìn thấy trong đôi mắt sáng ngời của Vân Hi độ cong nụ cười càng lúc càng lớn……
Tác giả :
Lục Thiếu