Thần Ấn Vương Tọa
Chương 117: Anh Hùng
Nắm tay của Nguyệt Ma mạnh đánh vào lưng Long Hạo Thần. Hắn không rót linh lực vào Huy Hoàng giáp phát động Thánh Linh Hộ Thể. Có thể thấy rõ, Huy Hoàng giáp dưới tay Nguyệt Ma bị biến hình. Cũng may nó là trang bị cấp Huy Hoàng, không bị đánh nát. Nhưng Long Hạo Thần yếu ớt có thể chịu một kích khủng bố kia không?Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu, mười hai người gần như nín thở.Khi Thải Nhi bị Long Hạo Thần đánh bay ra, trong lòng mờ mịt. Mất đi tứ cảm, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác và xúc giác đi cảm thụ thế giới. Nhưng mờ mịt chỉ giữ vài giây, lòng nàng đột nhiên đau nhói. Nàng hiểu rõ Long Hạo Thần. Tại dưới tình huống nào Long Hạo Thần mới từ bỏ chính mình? Chỉ có khi hắn không cách nào bảo vệ nàng mới làm ra lựa chọn như vậy! Ngay sau đó Long Hạo Thần cắt đứt liên hệ Linh Hồn Xiềng Xích, khiến Thải Nhi hiểu được mình đã đoán đúng.Nước mắt bỗng chốc tràn ra khỏi bờ mi, nàng bản năng muốn bổ nhào ra ngoài. Nhưng ngay lúc đó, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt thân thể nàng.Là Vương Nguyên Nguyên.Tuy biết rõ Thải Nhi không nghe được, nhưng Vương Nguyên Nguyên vẫn là nghẹn ngào hét lớn."Đừng hy sinh uổng công!"Bọn họ đã không kịp cứu viện Long Hạo Thần. Long Hạo Thần đưa Thải Nhi tới trước mặt cô, chính là tin tưởng cô. Sao cô có thể để Thải Nhi lao ra, hy sinh uổng phí.Sau đó, ngay lúc mọi người đều nghĩ Long Hạo Thần chết chắc rồi, đột nhiên luồng sáng vàng cực kỳ chói mắt bỗng từ ngực Long Hạo Thần tràn ra. Mơ hồ thoáng hiện hơi thở kinh khủng không ai địch lại, Nguyệt Ma bị thương nặng bị khổng lồ ánh sáng đánh bay ra ngoài, trực tiếp văng xa vài trăm mét."Thần khí!" Nguyệt Ma ở trên không trung cuồng rống một tiếng, sau lưng đôi cánh đen bỗng bắn ra, không chút ngừng lại điên cuồng chạy trốn.Tất cả phát sinh quá mau, từ Tu La Trảm Long Hạo Thần bị thương năng Nguyệt Ma, đến trên người hắn bộc phát ánh sáng vàng đẩy lùi Nguyệt Ma, trước sau chỉ mấy lần chớp mắt. Nguyệt Ma bị đẩy lùi đồng thời thành viên Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu xông tới bên cạnh Long Hạo Thần. Mà Long Hạo Thần kêu rên ra tiếng, tê liệt nằm trên người Hạo Nguyệt.Khoảnh khắc hôn mê, hắn mơ hồ nghe thấy thanh âm uy nghiêm."Ai dám tổn thương truyền nhân của Trường Miên Thiên Tai?"Cảm giác nóng cháy trước ngực tăng gấp mười. Toàn bộ linh hồn chết trong Trấn Nam quan lấy tốc độ kinh người tụ tập bên Giai Điệu Vĩnh Hằng.Lúc trước Long Hạo Thần cảm thụ được nó chỉ có thể hấp thu linh hồn trong bán kính hai trăm mét, là bởi vì thân thể hắn chỉ chịu được cỡ đó. Mà lúc này đây, Giai Điệu Vĩnh Hằng hoàn toàn bị kích phát. Long Hạo Thần thân thể bị thương, lại thêm hắn mới đột phá cấp sáu. Giai Điệu Vĩnh Hằng tự khởi động, dùng phương pháp ôn hòa mà kéo dài hấp thu linh hồn trong không khí. Đồng thời đem năng lượng kinh hồn chuyển hóa thành năng lượng quang thuộc tính mà Long Hạo Thần có thể hấp thu, bổ dưỡng thân thể hư không.Lục Hi tựa như bị điên, liều mạng đem tất cả ma pháp trị liệu rơi trên người Long Hạo Thần. Người khác cũng mau chóng chạy tới, đem Long Hạo Thần vây quanh.Thải Nhi tránh khỏi tay Vương Nguyên Nguyên kiềm giữ, dựa vào cảm giác đối với hơi thở Long Hạo Thần, người thứ nhất đến bên cạnh hắn.Thân thể Thải Nhi hơi cứng lại, nàng dường như cảm giác ra cái gì, sau đó mau chóng nắm bàn tay phải của Long Hạo Thần, sắc mặt trắng bệch hơi hiện sắc hồng. Nàng là người duy nhất có thể cảm giác ra là năng lượng linh hồn khổng lồ đang tụ tập hướng Long Hạo Thần, đồng thời, nàng cũng có thể cảm nhận được sức sống của Long Hạo Thần.Cùng với lực lượng linh hồn ngưng tụ, Thải Nhi kinh ngạc phát hiện, Luân Hồi Kiếm trong người xúc động.Hai đội Săn Ma Đoàn vây quanh Long Hạo Thần. Bọn họ không bị ma tộc tấn công nữa. Long Hạo Thần thành công kiềm chế, trọng thương nặng Nguyệt Ma cấp tám, đem đến cục diện có lợi cho phản công. Lúc này thủ vệ Trấn Nam quan dưới sự dẫn dắt của viện quân, phát động phản công mạnh mẽ, ma tộc tràn vào cửa ải từng chút một bị đánh ra Trấn Nam quan.Trên bầu trời, từng mảnh sáng vàng giáng xuống. Quang vũ tựa như có linh tính, chui vào thân thể người còn sống. không chỉ nhân loại, ma tộc cũng vậy. Chẳng qua nhân loại bị quang vũ hòa hoãn, cảm giác thoải mái chưa từng có, thân thể mệt rã rời biến mất, vết thương đang khép lại, lực lượng hồi phục. Mà đối với ma tộc thì là tai nạn. Quang vũ rơi trên người thậm chí mang đến từng tiếng kêu gào, còn bốc lên khói đen.Quang vũ này hầu như bao phủ phân nửa Trấn Nam quan, người nào có chút ánh mắt thì sẽ nhìn ra, đây rõ ràng là quang thuộc tính cấm chú cấp chín. Quang Minh Nữ Thần Quyến.Cấm chú này chỉ có mục sư cấp chín mới sử dụng được. Kỵ sĩ cấp chín cũng không thể phóng ra trị liệu quần thể kinh khủng như vậy.Mục sư đến cấp chín, danh hiệu là thánh giả. Trên bầu trời có một thánh giả nhân loại ra tay, xem xe thế cục ít nhất đã ổn định.Tiếng kêu to cùng với quang vũ vang trên không trung. Mười hai cột sáng thô to đủ màu tại mặt khác một ít ánh sáng hơi yếu ớt thấp thoáng bay hướng phương xa.Mắt thấy sự việc đã không thành, ma tộc, rốt cuộc rút lui. Nhưng mười hai ma thần dẫn đầu không một bị chết. Có thể thấy được thực lực hai bên chênh lệch rất nhỏ. Nếu không phải viện quân đúng lúc đuổi tới kịp thời, chỉ sợ Trấn Nam quan cứ như vậy bị hủy diệt.Long Hạo Thần luôn trong trạng thái hôn mê, hắn duy nhất có thể cảm giác được là ngực nóng cháy. Nhưng cảm giác cháy bỏng kia lại khiến hắn không còn thống khổ, ngược lại cảm giác rất thoải mái. Hắn không tỉnh, bởi vì thật sự quá mệt mỏi. Nhưng khi rơi vào hôn mê, tâm tình hắn buông lỏng, ít nhất, hắn đã làm đến việc mình muốn làm. Ít nhất hắn cứu được hàng trăm chiến sĩ và ma pháp sư của liên minh.Hắn không phụ kỳ vọng của phụ thân, làm việc một kỵ sĩ nên làm.Mười hai người Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu toàn bộ ở bên cạnh Long Hạo Thần. Bọn họ khác thường là không ai mở miệng. Trừ Thải Nhi ở cạnh Long Hạo Thần, và Lục Hi không ngừng thi triển ma pháp trị liệu đến khi hao hết linh lực, mười một người còn lại đều quay mặt hướng ngoài. Trong mắt họ đều tràn ngập quyết tâm. Lâm Hâmông cần nghi ngờ, nếu lúc này có ai định tấn công Long Hạo Thần, như vậy, nhất định phải đạp qua xác họ mới được.Long Hạo Thần dùng hành động của mình thiêu đốt ngọn lửa trong lòng đồng bạn. Mỗi người đều bỏ qua tử vong, trong tâm họ cũng sinh ra chấp niệm giống như Long Hạo Thần.Tình huống tương tự, một đội Săn Ma Đoàn mới trở thành cấp hiêu không lâu, Săn Ma Đoàn thực lực bình quân chỉ có cấp năm, gặp phải Nguyệt Ma cấp tám thì nên làm thế nào? Cho dù hỏi lãnh đạo liên minh thánh điện, bọn họ cũng sẽ nói cho Săn Ma Đoàn, cố gắng cách xa, giữ lại thực lực.Nhưng Long Hạo Thần có làm như vậy không? Không, hắn không có. Vì để cho càng nhiều người sống sót, hắn biết rõ nhưng không thể không làm. Có thể nói, nếu như sau đó không xuất hiện ánh sáng vàng bảo vệ, hắn đã chết trên chiến trường.Nguyệt Ma kêu ra hai chữ thần khí kia bọn họ tuyệt không nghe đến, cũng không biết ánh sáng vàng là cái gì. Nhưng Long Hạo Thần kỳ tích sống sót khiến lòng họ tràn ngập hổ thẹn. Đặc biệt là sáu người Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu.Lúc nhìn thấy Nguyệt Ma, sáu người Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu đều do dự. Nhìn thấy Long Hạo Thần dứt khoát bước ra, trừ Lý Hinh, mấy người khác tràn ngập chấn kinh, nhưng không định làm cái gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Hinh có thể chắn giùm Long Hạo Thần một đòn, mà người khác thì tới chậm.Sao bọn họ không hổ thẹn cho được? Họ cũng có một bộ Liên Thể Tăng Linh Đan , nhưng, họ không ăn. Bởi vì họ coi trọng chính mình và nỗi sợ hãi với Nguyệt Ma cấp tám, cho nên không có ăn.Tuy sau đó Long Hạo Thần có hét bọn họ không được dùng, nhưng nếu trước đó họ dùng nó, phải chăng có thể giúp đỡ Long Hạo Thần một phen?Lục Hi vì sao liều mạng như vậy, thậm chí không tiếc hao hết lực lượng. Gã đang phát tiết hổ thẹn trong lòng mang đến thống khổ. Gã cảm thấy rất xin lỗi Long Hạo Thần. Nếu Long Hạo Thần chết, làm đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu, gã vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình.Chiến đấu như cũ tiếp diễn, nhưng hai đội Săn Ma Đoàn giữ nguyên trận hình, ai cũng không nói một lời.Thải Nhi ngồi trên mặt đất, đem đầu Long Hạo Thần đặt trên đùi mình, để hắn nằm thoải mái chút. Ôm chặt cổ hắn, nàng không khóc nữa, nhưng thân thể mềm mại không ngừng run rẩy. Nàng rất đau lòng, rất rất đau lòng, đau cực kỳ. Lúc này đây, nàng thậm chí nghĩ tới, nếu thật có thể chọn lựa, tuyệt đối không làm thành viên Săn Ma Đoàn, chỉ cần có thể cùng Long Hạo Thần một chỗ là đủ rồi.Trên bầu trời các loại ánh sáng đủ màu dần ảm đạm. Quân đội ma tộc đánh vào trong thành rốt cuộc bị đuổi khỏi Trấn Nam quan.Các cường giả liên minh thánh điện lần lượt từ trên trời rơi xuống, chỉ huy người sống sót thu thập tàn cuộc.Dần dần, có người đi tới bên hai đội Săn Ma Đoàn hai mươi mốt cấp hiệu, hai mươi hai cấp hiệu. Đầu tiên tiến tới là Săn Ma Đoàn số hai, số ba cấp sĩ. Đương nhiên, nói chính xác là tùy theo Long Hạo Thần thăng cấp hiệu, bọn họ hẳn là số một và số hai cấp sĩ. Chỉ là hai đội này cũng muốn thăng lên cấp hiệu, không đến tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn sửa lại danh xưng.Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức và hai đội Săn Ma Đoàn của họ đều toàn thân đẫm máu. Ma pháp sư đỡ hơn chút, chức nghiệp cận chiến hầu như là mỗi người bị thương.Nhưng lúc này, trên mặt họ biểu lộ vẻ kính cẩn, yên tĩnh đi tới bên cạnh Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt, số hai mươi hai, lặng yên cùng họ đứng bên cạnh Long Hạo Thần. Chỉ có Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức là đi tới chỗ Lục Hi hỏi mấy câu. Sau khi được biết Long Hạo Thần không có nguy hiểm tính mạng, vẻ mặt hai người biểu lộ nhẹ nhõm.Sau khi tiến nhập chiến trường, bốn đội Liệp ma Đoàn cách nhau không xa. Cảnh Long Hạo Thần đối chiến Nguyệt Ma thì họ cũng nhìn thấy rõ. Dương Văn Chiêu trong lòng ngạo khí giống như Hàn Vũ lúc trước, chẳng qua gã so với Hàn Vũ khi ấy trầm ổn nhiều, ẩn giấu tốt phần kiêu ngạo này. Nhưng hiện tại gã phát hiện, sự kiêu ngạo của mình rất rẻ tiền. Lúc nhìn đến Nguyệt Ma bát giai, gã nghĩ là làm sao bảo vệ đội minh. Mà khoảnh khắc kia, Long Hạo Thần lại sải bước tiến lên nghênh đón.Đối với thực lực của Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu khá hiểu biết, nhưng gã rõ ràng, chính mình thua Long Hạo Thần không chỉ là sức mạnh.Sau hai Liệp ma Đoàn cấp sĩ, người tiếp theo trở về dĩ nhiên là Liệp ma Đoàn số tám cấp hiệu. Dưới sự dẫn dắt của Trương Phóng Phóng, bọn họ giống như hai Liệp ma Đoàn cấp sĩ khác, đứng tại đây.Tiếp đến là chiến sĩ bình thường của Lục Đại Thánh Điện. Nhưng họ làm hành động giống như năm Liệp ma Đoàn, lấy Long Hạo Thần và Thải Nhi làm trung tâm, xúm lại vây quanh.Trên chiến trường, từ công kích của kẻ địch cứu chiến hữu là rất bình thường. Tình đồng chí, ngươi em thường thường xuất hiện dưới tình huống này, bởi vì người cứu và người được cứu là chân chính sống chết có nhau.Nhưng, nếu trên chiến trường cứu mười người, trăm người, thậm chí hàng ngàn người?Khi Long Hạo Thần dẫn theo Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, số hai mươi hai gia nhập chiến trường, khiến quân đội bạn chú ý. Bọn họ ngươi dũng giết địch, trước sau chém giết ma tộc cường đại lục giai, bảy, thế như chẻ trẻ xông vào trận địch, trở thành mũi nhọn phản công.Có lẽ chiến sĩ bình thường không biết họ có sức mạnh cỡ nào, nhưng các tướng lĩnh Trấn Nam quan dĩ nhiên nhìn ra họ là Liệp ma Đoàn. Hơn nữa mặc kệ là tuổi tác hay tu vi, đều giống Liệp ma Đoàn cấp sĩ hoặc cấp hiệu.Nhưng việc họ làm thì Liệp ma Đoàn cấp thấp còn lâu mới làm được.Nếu ngăn cản Nguyệt Ma là cường giả bát giai hoặc cấp chín, cho dù là cường giả thất giai, sẽ không khiến chấn động như vậy. Cường giả đấu với cường giả, trên chiến trường là quy tắc ngầm.Nhưng mà, khi Long Hạo Thần ngang nhiên bước ra, nghênh đón Nguyệt Ma bát giai, hắn thể hiện chỉ là thực lực lục giai. Hơn nữa, đám người đứng xem còn chưa biết, khi ấy hắn chỉ mới đột phá bình cảnh lục giai.Lục giai đối đầu bát giai, đây là có ý nghĩa như thế nào?Nguyệt Ma bát giai vì sao có thể xuất hiện dưới chiến trường, các tướng sĩ tuyệt không rõ. Nhưng họ hiểu có trên trăm đồng bạn chết trong tay Nguyệt Ma bát giai. Nếu cứ mặc kệ y tàn phá, đừng nói phản công, chỉ sợ ít nhất hơn trăm ngàn người chết trong tay y. Bát giai, đây là loại thực lực cỡ nào?Nhưng Long Hạo Thần cứ như vậy bước lên, mặc kệ trả giá xông lên, cứng rắn đối kháng Nguyệt Ma bát giai.Các tướng sĩ đang ngươi dũng giết địch, họ không nhận ra ở hậu phương Nguyệt Ma đem đến nguy hiểm gì. Khi họ trở về thì đã không thấy Nguyệt Ma, thanh niên kỵ sĩ ngăn cản Nguyệt Ma tiến công thì ngã trên mặt đất, hôn mê nằm trong ngực đồng bạn.Một tướng lĩnh Trấn Nam quan mắt đỏ hồng nói."Hắn là Anh Hùng. Hãy chào Anh Hùng!"Nói xong gã dùng cánh tay còn lành lặn giật xuống mũ giáp, hướng Long Hạo Thần hành lễ kỵ sĩ đúng tiêu chuẩn.Tất cả tướng sĩ có thể còn sống trở về, mặc kệ là thương binh hay không, đều học theo tướng lĩnh hướng Long Hạo Thần chào lễ theo các chức nghiệp có ý nghĩa tôn kính.Hình ảnh này cực kỳ rung động. không chỉ các tướng sĩ như vậy, các đội Liệp ma Đoàn cũng làm tương tự, trong đó bao gồm cả Liệp ma Đoàn cấp suất mới trở về. Sắc mặt họ hổ thẹn, Liệp ma Đoàn cấp suất trung bình là tu vi lục giai, đối mặt Nguyệt Ma bát giai, họ giống như Dương Văn Chiêu, ưu tiên tuyển chọn bảo vệ chính mình.Thời gian không dài, một bóng dáng màu vàng bỗng từ trên trời giáng xuống, phát ra một tiếng *đinh rầm* thật lớn. Người này mặc giáp ám kim hoa văn mỹ lệ, khi y rơi xuống đất, mọi người có cảm giác muốn quỳ lạy, đó là uy nghiêm."Đều tránh ra!" Kỵ sĩ kim giáp hét lớn một tiếng, đồng thời giáp trụ như sóng nước rút đi, lộ ra khuôn mặt thật. Đó chính là thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm.Các tướng sĩ bên ngoài có lẽ không biết Hàn Khiếm, nhưng người trong Liệp ma Đoàn sao không biết vị thánh kỵ sĩ trưởng này? Vội vàng né ra, chừa một con đường cho ông.Hàn Khiếm vội vàng bước tới trước mặt Long Hạo Thần. Nhìn thanh niên kỵ sĩ đang hôn mê, ánh mắt ông trầm trọng. Ông xoay người, một bàn tay tát vào mặt Hàn Vũ, làm y lảo đảo một cái."Ngươi làm Phụ Trợ kỵ sĩ mà bảo vệ chủ nhân như vậy sao? Vì sao người hôn mê không phải là ngươi?" Hàn Khiếm gần như là rống ra câu này, sau đó vội vã ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng Long Hạo Thần.Bởi vì cảm giác được từ người hắn phát ra nồng đậm hơi thở quang minh, nên Thải Nhi không ngăn cản.Hàn Vũ bị ông nội tát té xuống đất nhưng không cãi lại lời nào, khóe miệng chảy ra máu tươi, miễn cưỡng đứng dậy trở lại chỗ cũ.Chốc lát sau, Hàn Khiếm sắc mặt tốt trở lại, thậm chí vẻ mặt có chút kỳ quái.Đứng lên, Hàn Khiếm thanh âm truyền ra xa."Ta là Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm, các tướng lĩnh dẫn tướng sĩ trở về doanh nghỉ ngơi hồi phục, đừng ở lại chỗ này. Vị kỵ sĩ thanh niên này không nguy hiểm tính mạng. Ta lấy danh nghĩa Kỵ Sĩ Thánh Điện bảo đảm với các người, nhất định sẽ khiến hắn hồi phục bình thường."Một vị tướng lĩnh dường như là phẩm cấp cao nhất trong các tướng sĩ bước ra, đó cũng chính là vị tướng cụt tay lúc trước dẫn đầu hô hào. Gã hướng Hàn Khiếm quỳ một gối, lớn tiếng nói."Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, chúng ta thỉnh cầu được biết tên Anh Hùng."Hàn Khiếm mím chặt môi, mọi người đứng cạnh có thể thấy rõ vành mắt ông ửng đỏ. Giây lát sau, vị thánh kỵ sĩ trưởng này hét lớn một tiếng."Đứng lên, ở chỗ này không ai đáng giá khiến các người quỳ xuống. Anh Hùng không chỉ là người thanh niên này. Chẳng lẽ các tướng sĩ vì thủ hộ Trấn Nam quan mà trả giá tất cả đều không phải sao? Các ngươi cũng là Anh Hùng!"Lời vừa nói ra, các tướng sĩ Trấn Nam quan đều rơi vào im lặng, lát sau tiếng hoan hô tựa như sóng vỗ bộc phát.Đúng vậy, bọn họ đã thắng trận chiến này. Cho dù là thắng thảm, ít nhất hiện tại đã đánh lùi kẻ địch. Bọn họ đều là Anh Hùng, là Anh Hùng bảo vệ nhân loại.Tiếng hoan hô kéo dài không lâu, chốc lát sau tựa như có người dẫn dắt, thanh reo hò dần ngừng lại, đồng loạt nhìn chằm chằm Hàn Khiếm.Hàn Khiếm hiểu rõ họ đang nghĩ gì, gật đầu nói."Anh hùng trong miệng các ngươi tên là Long Hạo Thần, đoàn trưởng Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu. Hãy nhớ kỹ tên hắn, thân làm phó điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, ta vì có kỵ sĩ như vậy mà vinh quang.""Long Hạo Thần! Long Hạo Thần! Long Hạo Thần!" Tiếng hoang hô lại vang lên, nhưng lần này chỉ có tên một người.Đối với Trấn Nam quan mà nói, quá trình trước đó thậm chí không thể gọi là chiến tranh, phải nói là thảm họa. Làm trấn giữ phương nam Liên Minh Thánh Điện, lực lượng phòng ngự của Trấn Nam quan so với Khu Ma quan chỉ hơn chứ không kém. Nhưng lần này ma tộc điều động lực lượng đặc biệt mạnh, có khí thế không lấy được Trấn Nam quan thề không bỏ qua.Lần này tuy ma tộc đã rút lui, nhưng thu dọn chiến trường cũng rất gian nan. Nhiều nhà dân đều tạm thời trở thành chỗ chữa bệnh. Dân chúng dần gia nhập vào đội thu dọn chiến trường, nhiệm vụ ưu tiên là dập lửa.Tròn ba ngày, trong Trấn Nam quan tập trung thu dọn chiến trường, ngọn lửa đã dập tắt hết. Cũng may ba ngày qua ma tộc không tấn công lần nữa. Trấn Nam quan ở tình huống bị thương nặng, ma tộc làm bên công thành, chịu thương còn gấp nhiều lần so với Trấn Nam quan.Ba ngày nay, Long Hạo Thần làm Anh Hùng trên chiến trường được đến trị liệu tốt nhất. Tuyệt đối đừng quên, nơi đây là tổng điện của Mục Sư Thánh Điện. Sau trận đại chiến, có lẽ cường giả chức nghiệp khác có khiếm khuyết, nhưng sẽ không thiếu thốn mục sư cấp cao.Vị thánh giả từng ở thời khắc cuối cùng phóng ra cấm chú quang hệ, đã đích thân trị liệu cho Long Hạo Thần một lần, khiến hắn mau chóng chuyển biến tình trạng tốt hơn.Hôn mê hai ngày hai đêm, Long Hạo Thần rốt cuộc tỉnh lại. Lúc này chỗ hắn nằm là trong một gian phòng của tổng điện Mục Sư Thánh Điện.Làm tổng điện Mục Sư Thánh Điện, nơi này đương nhiên là mục tiêu hàng đầu bị ma tộc vây công. May mắn tổng điện có nhiều cấm chế, miễn cưỡng giữ gìn không bị phá hư nghiêm trọng. Bên phủ chấp chính thì không may mắn như vậy, đã biến thành từng mảnh tường vỡ nát.Khoanh chân ngồi trên giường, Long Hạo Thần đang tu luyện. Thải Nhi cách hắn không xa, chỉ là trên mặt nàng hiện vẻ lạnh lùng cực kỳ. Nàng không ngồi trên giường mà là khoanh chân tu luyện trên ghế đặt bên cạnh giường.Nghiêm trọng suy kiệt và bị thương, Long Hạo Thần lần này chịu thương tổn có thể nói là nghiêm trọng nhất từ khi hắn trở thành kỵ sĩ. Nhưng cùng lúc đó, hắn có được thể chất quang minh, trận chiến này đem đến chỗ tốt cho hắn rất nhiều.Đầu tiên là dưới áp lực lớn của Nguyệt Ma bát giai đã đột phá lục giai, trở thành Huy Diệu kỵ sĩ trẻ tuổi nhất trong kịch sử Kỵ Sĩ Thánh Điện, năm nay hắn mới mười lăm tuổi!Linh khiếu thành hình, Thánh Dẫn Linh Lô tiến hóa. Hạo Nguyệt sau khi trận chiến kết thúc, đã rơi vào ngủ say, hơn nữa quay về không gian của nó, dường như là có cơ hội tiến hóa.Không chỉ như vậy, bởi vì Long Hạo Thần biểu hiện trên chiến trường, được đến Mục Sư Thánh Điện khen ngợi. Vị thánh giả cửu giai chẳng những chữa trị nội ngoại thương cho hắn, còn dẫn động linh lực của hắn tự vận chuyện, khiến Long Hạo Thần gặp họa được phúc, ngoại linh lực ít nhất tăng trên hai trăm điểm. Nội linh lực bởi vì tiềm năng kích phát quá độ, trực tiếp vượt qua một trăm điểm.Có thể nói, hiện tại Long Hạo Thần chính thức trở thành một Huy Diệu kỵ sĩ, tổng thể thực lực so với trước bay vọt lên nhiều. Đương nhiên, họ trả giá cũng không ít. Một bộ Liên Thể Tăng Linh Đan cùng với các đan dược khác, Long Hạo Thần bộ trang bị trừ Lam Vũ, Quang Phù Dung ra, cái khác đều phải tu sửa. Huy Hoàng Thánh giáp, Huy Hoàng Thánh Thuẫn Bài của hắn bởi vì gặp tổn thương quá nghiêm trọng, năng lực tự chữa trị bị hư hỏng. Quang Phạt thì bởi vì nháy mắt rót vào linh lực quá lớn mà cuồng bạo. Long Hạo Thần lại không thể tiến hành khống chế có hiệu quả, khi cùng Nguyệt Ma bát giai đánh ra một chiêu thì cũng bị tổn thương cùng trình độ.May mắn, ba trang bị cấp Huy Hoàng này công việc chữa trị đều do Trấn Nam quan làm hết. Nếu không thì quả là một số tiền không nhỏ.Tu luyện một ngày một đêm, cảm giác quang nguyên tố trong thân thể tựa như thủy triều. Long Hạo Thần trên mặt lộ ra mỉm cười.Gọi là linh khiếu, kỳ thật chỉ là cửa vào liên hệ với quang nguyên tố. Linh lực vẫn là Dịch Thái Linh Lực, nhưng khi có được linh khiếu rồi, mặc kệ là tốc độ hồi phục linh lực hay tốc độ tu luyện, đều có tăng vọt cực lớn. Mà dùng kỹ năng thì cần tiêu hao, lại bởi vì linh khiếu tác dụng Dịch Thái Linh Lực tích súc hạ thấp nhiều.Quan trọng là, khi tiến vào lục giai rồi, Long Hạo Thần cũng theo đó có năng lực linh lực hóa cánh, sau này hắn có thể bay lượn trên không trung chiến đấu. Không chỉ thực lực cá nhân tăng tiến, Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu của Long Hạo Thần cũng được đến lời khen nồng nhiệt. Quân đội Trấn Nam quan trực tiếp thưởng năm vạn công huân cho đội họ. Các Liệp ma Đoàn khác đều được thưởng công huân tương ứng, nhưng so với đội họ thì ít rất nhiều.Nhiệm vụ chiến tranh khẩn cấp tuy rằng có tính ép buộc, không thể không tham gia. Nhưng chỉ cần trong khi làm nhiệm vụ có biểu hiện nổi bật, đạt được công huân sẽ nhiều hơn so với nhiệm vụ khác. Ít ra Liệp ma Đoàn cấp sĩ tham dự hành động lần này, chỉ cần an toàn còn sống trở về, muốn thăng thành cấp hiệu cũng không thành vấn đề. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLLinh khiếu trong ngực làm hình vòng tròn quang mang màu vàng, bán kính dường như chỉ có vài tấc, trạng thái linh lực vận chuyển cũng không phát sinh chuyển biến, quay quanh vòng quang mang, phát tán lại tích súc. Mỗi lần tích súc đều có thể hấp thu số lớn quang nguyên tố từ bên ngoài.Thánh Dẫn Linh Lô đương nhiên không biến mất, nó cùng Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình trong vòng quang mang này, chính là nói, chúng nó dường như đều thu nhỏ.Khiến Long Hạo Thần có cảm giác hơi kỳ là, vị trí linh lực lại trùng với Giai Điệu Vĩnh Hằng ở ngoài ngực hắn. Từ khi linh khiếu hình thành, dường như đã cùng Giai Điệu Vĩnh Hằng liên kết. Nếu tu luyện cởi áo khoác ra, thì có thể nhìn thấy mỗi lần linh khiếu hấp thu quang nguyên tố từ bên ngoài, Giai Điệu Vĩnh Hằng sẽ tản mát ra quang mang nhạt.Chậm rãi mở đôi mắt, trong mắt Long Hạo Thần xuất hiện một tia sáng thần thánh. Tuy thân thể đã lành lặn, nhưng khi hắn từ trạng thái tu luyện hồi phục, vẫn là cảm thấy toàn thân có chút đau nhức, hơn nữa cái đầu cực đau.Đây không phải do vết thương mang đến, mà là hôm ấy hắn sử dụng sức mạnh vượt xa năng lực của mình đem đến di chứng.Vì có thể kháng cự Nguyệt Ma, hắn chỉ ăn đan dược thôi đã nuốt tới bốn loại. Thêm vào Hạo Nguyệt dung nhập, còn có linh lực của đồng bạn, trực tiếp đẩy hắn lên đỉnh thất giai, hơn nữa còn là cảnh giới có linh lực vượt qua thất giai.Khi đó, tổng sản lượng linh lực của hắn cao nhất có gần hai vạn bốn ngàn. Hắn có thể chịu đựng hết thì cứng cỏi cỡ nào? Vì sao hắn không để Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu dùng Liên Thể Tăng Linh Đan? Đó là bởi vì hắn hoàn toàn khẳng định trong Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu, không ai có thể chịu được Liên Thể Tăng Linh Đan mang đến linh lực khủng bố, sẽ chết vì nổ tan xác. Khi dùng loại đan dược này rồi, tình huống hoàn toàn khác với ban đầu Lâm Hâm đã nói. Căn bản không thể khống chế linh lực truyền đến từ hậu phương. Nếu không phải hắn và Hạo Nguyệt có huyết khế, ngoại linh lực bản thân cũng khá mạnh, chỉ dựa vào một mình sao thể thừa nhận được sự trùng kích của linh lực kinh khủng cỡ đó.Cho dù hiện tại nhớ lại, Long Hạo Thần như cũ có chút nghĩ mà kinh. Nhưng mà, nếu để hắn lựa chọn lần nữa, hắn sẽ không lùi lại, không một chút hối hận. Duỗi người, Long Hạo Thần ánh mắt dần biến nhu hòa. Mặc kệ nói sao thì lần này trải qua rất quý trọng với hắn. Chân chính cảm thụ thực lực trên thất giai, không phải cường giả cấp bình thường làm được. Lần cảm thụ này cũng khiến hắn hiểu biết đầy đủ cảnh giới, cứ như vậy, trong quá trình tu luyện sẽ càng nhẹ nhàng. Đồng thời khi sử dụng kỹ năng, sẽ có tiến bộ.Cảm giác toàn thân tràn ngập linh lực dường như vô tận thật quá tốt đẹp. Đặc biệt là cuối cùng chém ra một kiếm, ngay cả không khí cũng bị Tu La Trảm chém ra, không gian xé rách. Lấy thực lực Nguyệt Ma bát giai lại không cách nào chịu được uy lực một kích kia, quá tuyệt vời.Hy vọng có thể sớm ngày đạt đến thất giai. Cha từng nói, khi nào tu vi của mình lên tới thất giai là có thể đi tìm cha mẹ. Vừa nghĩ tới điều này, bỗng chốc lòng Long Hạo Thần hừng hực lửa. Huy Diệu kỵ sĩ mười sáu tuổi, cho dù tâm trí hắn có trầm ổn cỡ nào, lúc này cũng nhịn không được tự hào, đây không chỉ là sức mạnh, tăng cao như vậy là thể hiện của ý chí lực và vận may.Ánh mắt chuyển đến Thải Nhi đang trong trạng thái tu luyện, Long Hạo Thần hơi ngẩn ra, bởi vì lúc trước hắn và Thải Nhi ở chung một phòng, hơn nữa hai người tu luyện đều là ngồi trên một chiếc giường, sao lúc này Thải Nhi ngồi trên ghế? Chẳng lẽ nàng có gì không thoải mái?Đang lúc Long Hạo Thần tự hỏi thì thân hình Thải Nhi hơi động đậy, hai chân phóng xuống đất. Đây có nghĩa là nàng đã giải trừ trạng thái tu luyện, hiển nhiên cảm giác ra Long Hạo Thần thanh tỉnh lại.Long Hạo Thần vội vàng tiến lên, muốn kéo một tay Thải Nhi, hỏi nàng khi mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Khiến hắn ngạc nhiên là Thải Nhi lại hất tay hắn ra, không chịu để hắn viết chữ trong tay mình.Thải Nhi làm sao vậy? Long Hạo Thần trong lòng giật mình, vội vàng muốn kéo tay nàng nữa, kết quả giống như vừa rồi, Thải Nhi bỏ tay hắn ra, hơn nữa lần này đứng dậy đi đến một bên, lưng hướng Long Hạo Thần, trên người tản ra sự lạnh lùng.Long Hạo Thần ngẩn ngơ. Thải Nhi giận? Chỉ có tình trạng này nàng mới không để mình đụng vào. Nhưng nàng giận cái gì?Ký ức dần trở lại, Long Hạo Thần cũng hiểu ra lý do Thải Nhi giận. Sắc mặt bỗng biến có chút quái, hắn mỉm cười tiến tới gần Thải Nhi. Thải Nhi muốn tránh, nhưng dù sao lục cảm đã thiếu bốn loại, trong phòng không gian lại nhỏ hẹp, cho nên bị Long Hạo Thần từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.Thải Nhi chớp mắt, cái mông tròn cọ trên người Long Hạo Thần. Tuy Long Hạo Thần tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là trưởng thành rồi, hơn nữa tuổi trẻ máu sục sôi, cho dù hắn không hiểu thì thân thể vẫn có phản ứng!Đột nhiên cảm giác Long Hạo Thần có chút cứng, Thải Nhi tạm bất động. Đương nhiên nàng và Long Hạo Thần cảm giác không giống nhau, nàng tưởng là đã chạm vào vết thương của hắn.Long Hạo Thần hơi nhích người ra một chút, để tránh tiếp xúc nữa thì lúng túng. Thải Nhi so với hắn càng nhỏ, cách tuổi mười lăm còn thiếu chút. Tuy Long Hạo Thần dần hiểu một ít chuyện nam nữ, nhưng hai người đều nhỏ vậy, hiện tại hiển nhiên không phải lúc hưởng thụ những việc này.Hắn vươn ra một tay trực tiếp viết trên lưng Thải Nhi. Hắn viết rất đơn giản, ba chữ: ta sai rồi.Thải Nhi thân thể hơi run rẩy, đột nhiên xoay người lại, đôi tay nhỏ nhắn đập vào vai Long Hạo Thần. Hiện tại nàng không nhìn thấy, cũng không thể nói, nghe không được, nhưng nước mắt tuôn trào.Long Hạo Thần chỉ thấy lòng mình như bị người tóm chặt, cảm giác đau đớn không thể chịu được nữa. Thải Nhi đã mất đi tứ cảm khóc không ra tiếng đối với hắn mà nói, càng thống khổ hơn là chịu một kích của Nguyệt Ma.Ôm chặt nàng vào lòng, Long Hạo Thần không biết nên nói gì với nàng. Trong thời điểm như vậy, lòng hắn tràn ngập trìu mến. Hắn chỉ biết xin lỗi Thải Nhi, nhưng không thể bảo đảm với nàng sau này gặp tình huống như vậy, mình sẽ làm thế nào.Sự thật là hắn căn bản không thể hứa hẹn với Thải Nhi.Bởi vì hắn vẫn sẽ làm tuyển chọn như thế. Sao hắn có thể để Thải Nhi cùng mình chết chung?Khi đó không thể trong giây lát đánh chết Nguyệt Ma, Long Hạo Thần cảm giác mình xong rồi. Hắn căn bản không có sức mạnh phản kháng. Liên Thể Tăng Linh Đan mang theo linh lực khổng lồ cũng đã tiêu hao hầu như không còn. Hắn có thể làm sao đây? Chỉ có thể liều mạng kéo dài thời gian. Cho nên hắn tự cắt đứt hiệu quả Linh Hồn Xiềng Xích sinh mệnh cùng chung. Hắn tin tưởng Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu sẽ bảo vệ đồng bạn mình. Hắn không thể lùi lại, bởi vì thù hận của Nguyệt Ma hoàn toàn tập trung vào hắn. Chỉ có hắn chết mới để đồng bạn an toàn. Mà Nguyệt Ma dù sao bị thương nặng, không khả năng sống lâu.Thải Nhi giãy dụa dần biến thành nức nở, đôi tay nàng từ dưới nách vươn ra, ôm chặt tấm lưng ngày càng rộng. Nàng ôm chặt, thật chặt.Ngày hôm đó, khoảnh khắc Long Hạo Thần quăng nàng hướng Vương Nguyên Nguyên, sợ hãi năm ba tuổi lại hiện ra. Bị quăng ra, Thải Nhi chỉ cảm giác tâm mình sắp đóng băng. Xong rồi, chàng khờ của mình, ngươi ấy, ngươi ấy sắp chết.Cảm giác đó hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Thải Nhi chỉ cảm thấy lòng mình theo Long Hạo Thần mà đi. Cho dù sau đó biết Long Hạo Thần chưa chết, đau đớn trong lòng vẫn kéo dài đến hiện tại. Nàng thật sợ, sợ tình huống tương tự lại xuất hiện lần nữa, sợ Long Hạo Thần bỏ lại nàng một mình ra đi.
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu