Thân Ái Đối Phương Biện Hữu
Chương 31: Lộ sư huynh, cô ấy đã là của tôi
Biên tập: Bột
... Vì anh ta sao?
Trình Yểu không phủ nhận.
Trần Mịch Ngôn ôm cô vào lòng: "Muốn nói gì không?" Giọng anh truyền xuống từ đỉnh đầu cô.
Trình Yểu trầm mặc một hồi, nói: "Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là một đoạn tình cảm thất bại thôi."
Trần Mịch Ngôn suy nghĩ một chút, do dự hỏi: "... Khi đó không phải rất tốt sao?"
Khi đó...
Trình Yểu đương nhiên biết anh nói "khi đó" là lúc nào. Khi đó dĩ nhiên rất tốt, vì cô như kẻ ngu muội không biết gì cả. Đã lâu rồi Trình Yểu không nghĩ về khoảng thời gian bên Lộ Hứa. Có điều, những kí ức ngoan cố cắm rễ trong cô không phải cứ muốn xóa sạch là xóa được.
Dù sao, bọn họ cũng đã bên nhau gần 10 năm.
Từ cấp hai tới năm 4 đại học, anh ta độc chiếm toàn bộ thanh xuân của cô. Bọn họ chia tay vào tháng Tám năm ấy, sau khi tốt nghiệp đại học. Ngày thứ ba sau khi chia tay, Trình Yểu một mình lên máy bay sang Anh. Du Mỹ Anh đón cô ở sân bay Edinburgh.
Cô còn nhớ câu đầu tiên Du Mỹ Anh nói khi thấy mình là: "Đàn ông của em đâu?"
"Không có." Cô chỉ đáp lại một câu như vậy.
Trước khi khai giảng năm đó, cô luôn bị ốm. Mà cô, chưa từng nhắc lại về người đàn ông tên Lộ Hứa kia.
Khi nhớ lại vẫn còn cảm giác hết sức hoang đường.
"Khi đó em đã suy nghĩ vô số lần, nhưng vẫn không rõ hai năm cuối đó anh ta có cảm thấy gì với em không?"
Trình Yểu gối lên tay Trần Mịch Ngôn, nhỏ giọng: "Ước hẹn kết hôn với em, còn định xin học cùng trường, cuối cùng mọi thứ đều thay đổi. Rõ ràng đã nói sẽ đi Anh, anh ta lại đăng kí vào đại học Tân... Không cần em nhưng cũng không nói chia tay. Vừa ở bên người khác vừa phí hết tâm tư lừa gạt em, rõ ràng... Rõ ràng năm 3 đại học anh ta đã đính hôn với người khác..."
Cô không nói được nữa.
Cô ôm cổ Trần Mịch Ngôn, đưa trán cọ cọ: "Xin lỗi, Trần Mịch Ngôn, em không muốn nói."
"Được, vậy không nói nữa." Anh vỗ nhẹ lưng Trình Yểu, chậm rãi ôm chặt cô.
Trình Yểu ngủ trong ngực anh lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tỉnh lại, bên giường đã trống không, Trần Mịch Ngôn không còn ở đó.
Trình Yểu tìm thấy anh trong bếp. Anh như ốc đồng cô nương, lúc nào cũng cần mẫn làm bữa sáng. Tia nắng chiếu vào từ cửa sổ khiến cả người anh chìm trong vầng sáng nhu hòa.
Trình Yểu đi tới, ôm lấy eo anh.
Trần Mịch Ngôn hơi cứng lại.
"Chào buổi sáng." Cô nói.
"Chào buổi sáng." Trần Mịch Ngôn xoay người, nhìn cô rồi nói: "Chờ một lát sẽ có đồ ăn."
Trình Yểu giơ tay sờ quầng thâm dưới mắt anh, nhíu mày: "Tối qua ngủ không ngon sao?"
"Cũng được." Biểu cảm của Trần Mịch Ngôn hơi mất tự nhiên: "Đi rửa mặt trước đi."
Trình Yểu không động đậy: "Anh sao vậy?"
"Không sao." Biểu cảm của anh lại như thường, còn giúp cô sửa tóc một chút rồi nói: "Anh làm nốt bữa sáng đã."
Sau khi ăn sáng, Trình Yểu làm ổ trên salon xử lý công việc. Trần Mịch Ngôn ở trong phòng sách kiểm tra email.
Khoảng 12 giờ, Trình Yểu nhận được điện thoại của Du Mỹ Anh. Cô ấy hẹn cô đi ăn trưa, Trình Yểu đồng ý.
Trình Yểu vào phòng sách tìm Trần Mịch Ngôn thì phát hiện anh ngồi ngẩn người bên bàn đọc sách, vẻ mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trình Yểu gõ vào ván cửa hai cái, Trần Mịch Ngôn mới lấy lại tinh thần.
"Du Mỹ Anh hẹn em ra ngoài ăn cơm, anh đi không?"
Trần Mịch Ngôn dừng một chút rồi lắc đầu: "Chiều anh còn có việc."
"Việc gì?"
Mâu quang của Trần Mịch Ngôn khẽ nhúc nhích: "Đi trả Robby." Anh nói.
"Ừm." Trình Yểu cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất.
"Vậy em đi đây." Cô vào phòng ngủ thay quần áo rồi xách túi ra cửa.
____
Ba giờ, Trần Mịch Ngôn mang theo Robby tiến vào Moon Bar. Lộ Hứa đã có mặt ở đó. Thấy Robby ở trong túi chuyên dụng cho chó mèo, anh ta hơi giật mình.
Sửng sốt một chút, anh ta hỏi: "Lớn như vậy sao?"
Trần Mịch Ngôn "ừm" một tiếng, để túi xuống cạnh chân anh ta.
Lộ Hứa đưa tay sờ đầu Robby một chút, Robby sợ hãi "meo" một tiếng, nghiêng đầu cầu cứu Trần Mịch Ngôn.
Rõ ràng, nó không nhận ra Lộ Hứa nữa rồi.
Trần Mịch Ngôn nhìn Robby một cái, sau đó dời tầm mắt.
Lộ Hứa kéo khóe miệng: "Tên nhóc này quên tôi rồi."
Trần Mịch Ngôn thu hồi tầm mắt, mặt không đổi nói: "Ban đầu anh đã bỏ nó lại."
Lộ Hứa sửng sốt, mơ hồ cảm thấy lời này có ý ám chỉ. Anh ta không nói gì, vẫy tay gọi người đưa rượu Jack Daniels tới.
"Uống một chút." Anh ta nói với Trần Mịch Ngôn.
Trần Mịch Ngôn không nhận: "Không cần, tôi chỉ đưa Robby tới thôi."
Lộ Hứa cũng không miễn cưỡng anh, buông ly rượu xuống: "Nói chuyện một chút đi."
Trần Mịch Ngôn không nhận lời, Lộ Hứa cười nhạt: "Sao nào? Vì tôi là bạn trai cũ của bạn gái cậu, nên cậu coi tôi là kẻ thù?"
"Không." Mặt Trần Mịch Ngôn căng thẳng, sắc mặt có chút trầm xuống.
Lộ Hứa tự mình uống một ngụm rượu.
"Tôi cũng không ngờ cô ấy lại... trở thành bạn gái cậu."
Anh ta cười nhếch miệng như tự giễu: "Đáng ra tôi nên hỏi nhiều thêm một câu. Cậu học ở đại học C, cô ấy cũng vậy, chỉ cách nhau hai khóa mà thôi. Chẳng qua không ngờ lại trùng hợp đến thế, đúng là làm người ta thấy khó tin."
"Phải, bây giờ cô ấy là bạn gái tôi." Cuối cùng Trần Mịch Ngôn cũng lên tiếng đáp lại.
Lộ Hứa chậm chạp hỏi: "Cậu biết hết chuyện của tôi và cô ấy rồi chứ?"
"Phải." Trần Mịch Ngôn nhìn chằm thẳng vào mắt anh ta rồi nói: "Anh có lỗi với cô ấy."
"Phải, tôi rất có lỗi với cô ấy." Lộ Hứa thẳng tắp nhìn anh, cũng không có ý phủ nhận.
Môi Trần Mịch Ngôn mím chặt, im lặng mấy giây, anh tiếp: "Nếu sớm biết anh là người đàn ông kia, tôi đã không kết giao với anh."
"Phải không?" Lộ Hứa như không để tâm, cong môi: "Vậy bây giờ thì sao? Cậu muốn... tuyệt giao?"
Trần Mịch Ngôn không lên tiếng.
Một lát sau anh đứng lên, chỉ vào Robby: "Mèo trả lại cho anh, những chuyện khác anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
Lộ Hứa nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu tôi nghĩ thì sao?"
"Anh không có tư cách." Mâu quang của Trần Mịch Ngôn lạnh dần.
Lộ Hứa im lặng, không lên tiếng. Qua hai giây, anh ta thấp giọng nói: "Mười hai tuổi tôi đã quen biết Trình Yểu, mười ba tuổi thích cô ấy. Tôi sống tới bây giờ, một phần ba cuộc đời đều là cô ấy, cô ấy cũng vậy. Trần Mịch Ngôn, cậu thì sao?"
Tay Trần Mịch Ngôn siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
"Anh không có cơ hội." Ánh mắt anh đỏ lựng, gằn từng chữ với Lộ Hứa: "Chính anh không bảo vệ được cô ấy. Sáu năm trước tôi không có lập trường, nhưng bây giờ không như vậy nữa. Cô ấy là của tôi."
Anh nhìn Lộ Hứa chăm chú: "Lộ sư huynh, cô ấy đã là của tôi."
____
Lúc Trình Yểu trở về, trời đã về khuya.
Du Mỹ Anh lái xe đưa cô tới dưới lầu.
Trình Yểu lên gác mở cửa, trong nhà vẫn tối đen. Trần Mịch Ngôn chưa trở về.
Trình Yểu bật đèn rồi đứng ở huyền quan một hồi, cô lấy điện thoại ra gọi cho Trần Mịch Ngôn. Âm thanh chờ vang lên nhiều lần vẫn không có người bắt máy. Trình Yểu kinh ngạc nhìn điện thoại di động.
Một lát sau, cô lại đổi giày rồi ra cửa lần nữa.
Thang máy chưa lên tới nơi, cô không đợi kịp nên đi xuống bằng cầu thang bộ.
Mới ra đến cửa Vân Thủy Loan, điện thoại của cô vang lên. Tên hiển thị là Trần Mịch Ngôn.
Cô vội vàng ấn nghe, nhưng trong đó không phải giọng của Trần Mịch Ngôn.
Đầu bên kia là giọng nóng nảy của đàn ông: "Em dâu à? Anh là Lưu Minh Sâm đây. Mịch Ngôn xảy ra chuyện, em mau tới bệnh viện đi!"
... Vì anh ta sao?
Trình Yểu không phủ nhận.
Trần Mịch Ngôn ôm cô vào lòng: "Muốn nói gì không?" Giọng anh truyền xuống từ đỉnh đầu cô.
Trình Yểu trầm mặc một hồi, nói: "Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là một đoạn tình cảm thất bại thôi."
Trần Mịch Ngôn suy nghĩ một chút, do dự hỏi: "... Khi đó không phải rất tốt sao?"
Khi đó...
Trình Yểu đương nhiên biết anh nói "khi đó" là lúc nào. Khi đó dĩ nhiên rất tốt, vì cô như kẻ ngu muội không biết gì cả. Đã lâu rồi Trình Yểu không nghĩ về khoảng thời gian bên Lộ Hứa. Có điều, những kí ức ngoan cố cắm rễ trong cô không phải cứ muốn xóa sạch là xóa được.
Dù sao, bọn họ cũng đã bên nhau gần 10 năm.
Từ cấp hai tới năm 4 đại học, anh ta độc chiếm toàn bộ thanh xuân của cô. Bọn họ chia tay vào tháng Tám năm ấy, sau khi tốt nghiệp đại học. Ngày thứ ba sau khi chia tay, Trình Yểu một mình lên máy bay sang Anh. Du Mỹ Anh đón cô ở sân bay Edinburgh.
Cô còn nhớ câu đầu tiên Du Mỹ Anh nói khi thấy mình là: "Đàn ông của em đâu?"
"Không có." Cô chỉ đáp lại một câu như vậy.
Trước khi khai giảng năm đó, cô luôn bị ốm. Mà cô, chưa từng nhắc lại về người đàn ông tên Lộ Hứa kia.
Khi nhớ lại vẫn còn cảm giác hết sức hoang đường.
"Khi đó em đã suy nghĩ vô số lần, nhưng vẫn không rõ hai năm cuối đó anh ta có cảm thấy gì với em không?"
Trình Yểu gối lên tay Trần Mịch Ngôn, nhỏ giọng: "Ước hẹn kết hôn với em, còn định xin học cùng trường, cuối cùng mọi thứ đều thay đổi. Rõ ràng đã nói sẽ đi Anh, anh ta lại đăng kí vào đại học Tân... Không cần em nhưng cũng không nói chia tay. Vừa ở bên người khác vừa phí hết tâm tư lừa gạt em, rõ ràng... Rõ ràng năm 3 đại học anh ta đã đính hôn với người khác..."
Cô không nói được nữa.
Cô ôm cổ Trần Mịch Ngôn, đưa trán cọ cọ: "Xin lỗi, Trần Mịch Ngôn, em không muốn nói."
"Được, vậy không nói nữa." Anh vỗ nhẹ lưng Trình Yểu, chậm rãi ôm chặt cô.
Trình Yểu ngủ trong ngực anh lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tỉnh lại, bên giường đã trống không, Trần Mịch Ngôn không còn ở đó.
Trình Yểu tìm thấy anh trong bếp. Anh như ốc đồng cô nương, lúc nào cũng cần mẫn làm bữa sáng. Tia nắng chiếu vào từ cửa sổ khiến cả người anh chìm trong vầng sáng nhu hòa.
Trình Yểu đi tới, ôm lấy eo anh.
Trần Mịch Ngôn hơi cứng lại.
"Chào buổi sáng." Cô nói.
"Chào buổi sáng." Trần Mịch Ngôn xoay người, nhìn cô rồi nói: "Chờ một lát sẽ có đồ ăn."
Trình Yểu giơ tay sờ quầng thâm dưới mắt anh, nhíu mày: "Tối qua ngủ không ngon sao?"
"Cũng được." Biểu cảm của Trần Mịch Ngôn hơi mất tự nhiên: "Đi rửa mặt trước đi."
Trình Yểu không động đậy: "Anh sao vậy?"
"Không sao." Biểu cảm của anh lại như thường, còn giúp cô sửa tóc một chút rồi nói: "Anh làm nốt bữa sáng đã."
Sau khi ăn sáng, Trình Yểu làm ổ trên salon xử lý công việc. Trần Mịch Ngôn ở trong phòng sách kiểm tra email.
Khoảng 12 giờ, Trình Yểu nhận được điện thoại của Du Mỹ Anh. Cô ấy hẹn cô đi ăn trưa, Trình Yểu đồng ý.
Trình Yểu vào phòng sách tìm Trần Mịch Ngôn thì phát hiện anh ngồi ngẩn người bên bàn đọc sách, vẻ mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trình Yểu gõ vào ván cửa hai cái, Trần Mịch Ngôn mới lấy lại tinh thần.
"Du Mỹ Anh hẹn em ra ngoài ăn cơm, anh đi không?"
Trần Mịch Ngôn dừng một chút rồi lắc đầu: "Chiều anh còn có việc."
"Việc gì?"
Mâu quang của Trần Mịch Ngôn khẽ nhúc nhích: "Đi trả Robby." Anh nói.
"Ừm." Trình Yểu cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất.
"Vậy em đi đây." Cô vào phòng ngủ thay quần áo rồi xách túi ra cửa.
____
Ba giờ, Trần Mịch Ngôn mang theo Robby tiến vào Moon Bar. Lộ Hứa đã có mặt ở đó. Thấy Robby ở trong túi chuyên dụng cho chó mèo, anh ta hơi giật mình.
Sửng sốt một chút, anh ta hỏi: "Lớn như vậy sao?"
Trần Mịch Ngôn "ừm" một tiếng, để túi xuống cạnh chân anh ta.
Lộ Hứa đưa tay sờ đầu Robby một chút, Robby sợ hãi "meo" một tiếng, nghiêng đầu cầu cứu Trần Mịch Ngôn.
Rõ ràng, nó không nhận ra Lộ Hứa nữa rồi.
Trần Mịch Ngôn nhìn Robby một cái, sau đó dời tầm mắt.
Lộ Hứa kéo khóe miệng: "Tên nhóc này quên tôi rồi."
Trần Mịch Ngôn thu hồi tầm mắt, mặt không đổi nói: "Ban đầu anh đã bỏ nó lại."
Lộ Hứa sửng sốt, mơ hồ cảm thấy lời này có ý ám chỉ. Anh ta không nói gì, vẫy tay gọi người đưa rượu Jack Daniels tới.
"Uống một chút." Anh ta nói với Trần Mịch Ngôn.
Trần Mịch Ngôn không nhận: "Không cần, tôi chỉ đưa Robby tới thôi."
Lộ Hứa cũng không miễn cưỡng anh, buông ly rượu xuống: "Nói chuyện một chút đi."
Trần Mịch Ngôn không nhận lời, Lộ Hứa cười nhạt: "Sao nào? Vì tôi là bạn trai cũ của bạn gái cậu, nên cậu coi tôi là kẻ thù?"
"Không." Mặt Trần Mịch Ngôn căng thẳng, sắc mặt có chút trầm xuống.
Lộ Hứa tự mình uống một ngụm rượu.
"Tôi cũng không ngờ cô ấy lại... trở thành bạn gái cậu."
Anh ta cười nhếch miệng như tự giễu: "Đáng ra tôi nên hỏi nhiều thêm một câu. Cậu học ở đại học C, cô ấy cũng vậy, chỉ cách nhau hai khóa mà thôi. Chẳng qua không ngờ lại trùng hợp đến thế, đúng là làm người ta thấy khó tin."
"Phải, bây giờ cô ấy là bạn gái tôi." Cuối cùng Trần Mịch Ngôn cũng lên tiếng đáp lại.
Lộ Hứa chậm chạp hỏi: "Cậu biết hết chuyện của tôi và cô ấy rồi chứ?"
"Phải." Trần Mịch Ngôn nhìn chằm thẳng vào mắt anh ta rồi nói: "Anh có lỗi với cô ấy."
"Phải, tôi rất có lỗi với cô ấy." Lộ Hứa thẳng tắp nhìn anh, cũng không có ý phủ nhận.
Môi Trần Mịch Ngôn mím chặt, im lặng mấy giây, anh tiếp: "Nếu sớm biết anh là người đàn ông kia, tôi đã không kết giao với anh."
"Phải không?" Lộ Hứa như không để tâm, cong môi: "Vậy bây giờ thì sao? Cậu muốn... tuyệt giao?"
Trần Mịch Ngôn không lên tiếng.
Một lát sau anh đứng lên, chỉ vào Robby: "Mèo trả lại cho anh, những chuyện khác anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
Lộ Hứa nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu tôi nghĩ thì sao?"
"Anh không có tư cách." Mâu quang của Trần Mịch Ngôn lạnh dần.
Lộ Hứa im lặng, không lên tiếng. Qua hai giây, anh ta thấp giọng nói: "Mười hai tuổi tôi đã quen biết Trình Yểu, mười ba tuổi thích cô ấy. Tôi sống tới bây giờ, một phần ba cuộc đời đều là cô ấy, cô ấy cũng vậy. Trần Mịch Ngôn, cậu thì sao?"
Tay Trần Mịch Ngôn siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
"Anh không có cơ hội." Ánh mắt anh đỏ lựng, gằn từng chữ với Lộ Hứa: "Chính anh không bảo vệ được cô ấy. Sáu năm trước tôi không có lập trường, nhưng bây giờ không như vậy nữa. Cô ấy là của tôi."
Anh nhìn Lộ Hứa chăm chú: "Lộ sư huynh, cô ấy đã là của tôi."
____
Lúc Trình Yểu trở về, trời đã về khuya.
Du Mỹ Anh lái xe đưa cô tới dưới lầu.
Trình Yểu lên gác mở cửa, trong nhà vẫn tối đen. Trần Mịch Ngôn chưa trở về.
Trình Yểu bật đèn rồi đứng ở huyền quan một hồi, cô lấy điện thoại ra gọi cho Trần Mịch Ngôn. Âm thanh chờ vang lên nhiều lần vẫn không có người bắt máy. Trình Yểu kinh ngạc nhìn điện thoại di động.
Một lát sau, cô lại đổi giày rồi ra cửa lần nữa.
Thang máy chưa lên tới nơi, cô không đợi kịp nên đi xuống bằng cầu thang bộ.
Mới ra đến cửa Vân Thủy Loan, điện thoại của cô vang lên. Tên hiển thị là Trần Mịch Ngôn.
Cô vội vàng ấn nghe, nhưng trong đó không phải giọng của Trần Mịch Ngôn.
Đầu bên kia là giọng nóng nảy của đàn ông: "Em dâu à? Anh là Lưu Minh Sâm đây. Mịch Ngôn xảy ra chuyện, em mau tới bệnh viện đi!"
Tác giả :
Quân Ước