Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam
Chương 33: Swarovski
Sự cố chấp của Lạc Chỉ gần như đã đạt đến mức cao nhất. Trong lúc chuyện tình của hoa khôi và nam thần đang được bàn tán sôi nổi trong trường, cô vẫn làm như chẳng có gì, trong mắt vẫn chỉ có một mình Thịnh Hoài Nam, tiếp tục viết những dòng nhật ký in đầy bóng dáng anh.
Tất nhiên cũng không thể luôn luôn coi như không có gì. Những lúc không thể tránh được, cô vẫn gặp phải bọn họ.
Cô rất vui khi thấy cái cách mà họ yêu nhau không hề ồn ào và phô trương, hễ có cơ hội là dính lấy nhau rồi tỏ vẻ yêu thương nồng nhiệt như những cặp tình nhân học trò khác. Ngược lại với những suy đoán vụng trộm của mọi người, Diệp Triển Nhan vẫn khá yên lặng, trong khi Thịnh Hoài Nam lại nói rất nhiều. Lạc Chỉ ngồi ở bậc cuối cùng của cầu thang dẫn lên tầng thượng khu hành chính để nghe CD, đọc New Concept English 4, hai người họ không hề biết đến sự hiện diện của cô. Họ ngồi ở cầu thang giao nhau giữa tầng 5 và tầng 6, không nắm tay, không ôm ấp, chỉ xem một quyển sách Toán. Hình như Thịnh Hoài Nam liên tục nói gì đó với Diệp Triển Nhan, nhưng Lạc Chỉ không hề tháo tai nghe xuống để nghe trộm.
Cô ngồi đến mỏi cả lưng mà họ vẫn chưa đi, cứ ở đó ngăn đường. Cô lại không muốn quầy rầy họ, cho nên chẳng thể làm gì khác ngoài việc cứ ngồi yên ở đó. Liên khúc giao hưởng violin của Bach* nghe rất êm tai, bài khóa trong New Concept English bỗng dưng trở thành một đống ký tự khó hiểu, cứ bay lượn trước mắt, không thể vào đầu.
(*Johann Sebastian Bach là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque.)
Cô đóng sách lại, chống tay vào má yên lặng ngồi. Trong tầm nhìn của cô có hai người, một áo trắng một áo hồng đang chăm chú tìm hiểu gì đó, khung cảnh đẹp vô cùng. Lạc Chỉ chợt phát hiện mình không hề đau buồn, ngược lại còn rất nhẹ nhõm. Cô có sự mến mộ rất dễ chịu với tình yêu của họ. Cảm xúc thoải mái đó cũng là sự bảo vệ dành cho chính bản thân cô.
Nhưng khi quay về lớp, Lạc Chỉ trông thấy Hứa Thất Xảo cùng rất nhiều người đang vây quay Diệp Triển Nhan. Cô ấy đứng giữa họ, lớn tiếng nói, “Chồng mình dạy Toán cho mình!“. Mọi người ồn ào hỏi gì đó, Diệp Triển Nhan vừa cười khúc khích vừa đáp lời...
Vẻ khoe khoang và phô trương của Diệp Triển Nhan khiến hình ảnh ấm áp đẹp đẽ khi hai người ngồi ở cầu thang vỡ tan trong nháy mắt. Lạc Chỉ lặng lẽ về chỗ ngồi, nghe âm thanh ồn ào từ góc phải phía sau truyền đến, cô cúi đầu nghịch quyển “Sổ tay kiến thức Ngữ văn cơ sở” dày cộp, cuối cùng nằm bò ra bàn đọc chăm chú, như thể bên trong đó có bí kíp thi đại học.
Mùa hè năm họ thi đại học, bạn cùng lớp dù thành công hay thất bại trong kỳ thi cũng đều thích tụ tập một chỗ, uống say sưa rồi mới giải tán. Lạc Chỉ chỉ tham gia một lần, cô ngồi trong góc nhìn họ liên tục hò hét “Rót đầy, rót đầy“. Diệp Triển Nhan đã ngà ngà say bỗng nhiên đến ngồi cạnh cô, lè nhè nói, “Tên ngốc kia lần này thi không được hạng nhất.”
Lạc Chỉ cười nói, “Đứng thứ ba đã rất giỏi rồi. Thi cử chẳng biết đâu mà lần, bên Khoa học tự nhiên lúc nào cũng cạnh tranh ác liệt mà.” “Theo cậu thì cậu ấy có đá mình không? Liệu có thích người khác không? Bắc Kinh xa như vậy...” Diệp Triển Nhan cúi đầu, nước mắt rơi xuống, bờ vai run run, trông đáng thương vô cùng.
Lạc Chỉ cảm thấy hâm mộ cô gái này. Diệp Triển Nhan chẳng bao giờ bị khuất phục bởi phiền muộn và đau buồn, cô ấy luôn biết cách dễ dàng trút tất cả nỗi lòng ra ngoài.
Tuy nhiên dáng vẻ này của Diệp Triển Nhan khiến Lạc Chỉ hơi thất vọng, bởi cô ấy hóa ra cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có sự tự tin và thoải mái mà cô vẫn thấy.
“Là phúc thì không phải họa, là họa sẽ không tránh được. Tình cảm không nói chắc được, cậu chỉ còn cách tin tưởng cậu ấy.” Lạc Chỉ thờ ơ nói.
Vốn là muốn động viên cô ấy, nói những câu kiểu như “Cậu là người đặc biệt nhất với cậu ấy, khoảng cách không thành vấn đề”, nhưng có lẽ cô thực sự già dặn hơn các bạn cùng trang lứa, nên vừa mở miệng đã nói một câu tàn nhẫn như vậy.
Hoặc có thể đó là cơ hội để sự ghen tị và oán trách luôn đè nén trong lòng cô được giải tỏa.
Diệp Triển Nhan ngẩn ra, sau đó cười trong nước mắt.
“Lạc Chỉ ơi, mẹ cậu ấy không thích mình.”
Cô từng nghe thấy rất nhiều người an ủi Diệp Triển Nhan, “Mẹ cậu ấy không có mắt nhìn, đến cậu mà còn không vừa mắt, vậy thì con trai bà ấy phải độc thân suốt đời thôi.” Cô ấy nghe xong chỉ biết cười trừ. Những lời bênh vực động viên không có lấy một chút trách nhiệm của người ngoài cuộc toàn khiến người ta phiền lòng thêm.
“'Yêu ai yêu cả đường đi' là triết lý vớ vẩn nhất trên đời. Cậu và mẹ cậu ấy đều rất yêu thương cậu ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người có thể tiếp nhận đối phương. Mười năm sau các cậu kết hôn thì còn phải lo thêm chuyện mẹ chồng nàng dâu, nên cứ tận hưởng quãng thời gian bây giờ cho tốt là được. Diệp Triển Nhan, cậu mà không thoải mái vô tư thì không còn là cậu nữa rồi.”
Rất lâu sau đó Diệp Triển Nhan mới mở miệng.
“Mình thoải mái vô tư sao?”
“Ừ. Mình nghĩ có lẽ cậu ấy cũng thích sự thoải mái vô tư của cậu. Cho nên cậu tỉnh táo lại đi.”
Diệp Triển Nhan bỗng nhiên bật cười.
“Sao thế?” Lạc Chỉ hỏi.
“Sao cậu biết được cậu ấy thích gì? Haha, thôi được rổi. Mình biết rồi. Cảm ơn cậu. Cậu xem cái này có đẹp không?” Diệp Triển Nhan lau nước mắt, mỉm cười, kéo một mặt dây chuyền từ trong cổ áo ra.
Đó là một con thiên nga bằng pha lê rất đẹp.
“Của cậu ấy tặng mình đấy. Swarovski, đẹp không? Nhưng chỗ cánh bị mẻ một chút, cậu nhìn mà xem. Thực ra điều kỳ diệu nhất không phải là việc cậu ấy tặng thiên nga pha lê cho mình, mà là hôm sinh nhật, cậu ấy với bố mình tặng mình món quà giống nhau. Cậu nói xem, mình đeo cái của bố tặng hay đeo cái của cậu ấy tặng thì hơn? Đôi khi mình thực sự nghĩ, tuy có chuyện không như ý xảy ra, như là sự trùng hợp đó, như là vết mẻ này, nhưng dù sao ngày hôm đó vẫn là một ngày hạnh phúc. Đúng không?” Lạc Chỉ chợt cảm thấy hoảng hốt. Diệp Triển Nhan ngồi bên cạnh nở nụ cười rạng ngời, đôi mắt đẹp vẫn còn vương chút lệ. Cô cũng bật cười, nói, “Ừ, phải đấy. Phải thật vui vào. Bố mẹ cậu đặt tên cho cậu như vậy, hẳn là hy vọng cậu cười tươi một chút.”
Diệp Triển Nhan bỗng quay lại nhìn cô, nụ cười dần tắt lịm, đôi mắt đó giống như đang cố gắng nhìn thấu tâm hồn Lạc Chỉ, bướng bỉnh và không hề khách khí.
Lạc Chỉ ngẩn người, nhưng cũng không lảng tránh, chỉ thản nhiên nhìn lại, không dịch chuyển ánh mắt mà cũng chẳng hỏi xem cô ấy muốn làm gì.
“Diệp Triển Nhan, cậu nhanh lên một chút được không? Còn thiếu mỗi cậu thôi đấy. Làm gì mà cứ lề mề thế?”
“Được, cậu được lắm.” Tiếng của Diệp Triển Nhan nhẹ đến mức gần như không nghe được, nhưng Lạc Chỉ vẫn có thể nghe thấy. Suýt chút nữa cô đã tưởng đó chỉ là một ảo giác.
Cô ấy bị gọi đi uống tiếp. Lạc Chỉ thực sự tò mò, tại sao mọi cuộc trò chuyện trên đời đều thế này, mỗi khi đến giai đoạn gần như không thể tiếp tục thì sẽ có người tới cứu vãn tình thế?
Cho nên thế giới này không bao giờ hết chuyện, chuyện sau lại đặc sắc hơn chuyện trước, mãi mãi cũng không tẻ nhạt.
Sau đó cô nhận ra chân tay mình đang lạnh toát.
Đó là ấn tượng cuối cùng của Lạc Chỉ đối với Diệp Triển Nhan, cô không thể hiểu được tại sao đối phương lại nhìn mình như thế. Ánh mắt ấy đã trở thành câu đố mà đến giờ cô vẫn chưa giải được.
Lạc Chỉ rời khỏi buổi tụ tập rồi đi đến khu chuyên bán mỹ phẩm, đồng hồ và trang sức ở tầng Một tòa nhà trung tâm thương mại Long Linh. Mẹ cô bán ở gian hàng của nhãn hiệu Chow Sang Sang.
Cô liền chạy đến xem gian hàng Swarovski mà trước kia mình chưa từng để ý đến.
Tủ trưng bày màu đen, lớp kính lấp lánh. Nhưng Lạc Chỉ biết, thứ sở hữu vẻ đẹp thực sự không phải là kính, mà là ánh đèn phía sau nó.
Giống như việc cô không ghen tị vẻ đẹp và sự rạng ngời của Diệp Triển Nhan. Điều cô thực sự hâm mộ là sự hậu thuẫn sau lưng cô ấy.
Cô quay lại chỗ mẹ bán hàng.
“Đi dạo ở đâu thế?” Trung tâm thương mại vào Bốn giờ chiều rất vắng người. Tâm trạng của mẹ đang tốt, xoa đầu cô con gái cưng, cười vô cùng thoải mái.
“Chỗ bán pha lê và ngọc lưu ly ạ.”
“Con không nói thì mẹ cũng quên mất. Mấy ngày này trung tâm thương mại có chương trình giảm giá đặc biệt, bên kia có một gian hàng bán pha lê, còn có một gian hàng bán ngọc, mấy người bán đó mẹ đều quen biết cả, có thể mua rẻ hơn cả giá đã giảm một chút. Con có thích quà gì không? Từ lúc thi đại học xong mẹ vẫn chưa mua cho con cái gì.”
“Thôi ạ, con không cần đâu.” Cô cười.
Lên đại học rồi, Thịnh Hoài Nam vẫn được cất giấu ở một góc sâu thẳm trong trái tim cô, giống như đã bị quên lãng. Cho dù nghe được tin anh và Diệp Triển Nhan đã chia tay, cô cũng chẳng thấy lòng mình rộn ràng vui sướng.
Rõ ràng là Lạc Chỉ đã sống rất tốt, ít nhất thì bản thân cô cũng nghĩ như vậy. Nhưng tại sao chỉ mới bị một cú sốc thôi mà cô đã không chịu nổi thế này?
Thịnh Hoài Nam và vài người bạn mở cửa quán đồ nướng, vừa trò chuyện vừa đi về phía trường học.
Anh chợt trông thấy một cô gái mặc áo len trắng, dáng người cao gầy đó chìm trong làn gió, trông rất quen thuộc.
Anh nói với bạn, “Mọi người đi trước đi, tôi chợt nhớ ra là còn phải mua đồ ăn về cho bạn cùng phòng. Tôi quay lại mua mấy cái cánh gà.”
Cô gái kia ngẩng mặt, ngơ ngẩn nhìn tòa nhà Thiên Diệp. Ánh đèn trên cao hắt xuống, rải những vệt sáng lấp lánh trên đường viền hài hòa của khuôn mặt cô ấy, phản chiếu hai giọt lệ long lanh trên đôi khóe mắt.
Thịnh Hoài Nam đứng sau lưng cô. Anh ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể trông thấy một đống camera và quảng cáo mỹ phẩm.
Lạc Chỉ mờ mịt đi trên con đường nhỏ quay về trường học, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đạp lên lá khô, đều đặn theo cô từng nhịp.
Cô không hoảng hốt ngoảnh lại mà vẫn tiếp tục bình tĩnh đi thêm mấy bước nữa, sau đó đột nhiên chạy thật nhanh, được một khoảng cách an toàn mới quay đầu nhìn. Lúc này cô mới nhận ra bóng dáng của người đứng dưới ánh đèn rất quen thuộc.
Đó là Thịnh Hoài Nam.
-Hết
Tất nhiên cũng không thể luôn luôn coi như không có gì. Những lúc không thể tránh được, cô vẫn gặp phải bọn họ.
Cô rất vui khi thấy cái cách mà họ yêu nhau không hề ồn ào và phô trương, hễ có cơ hội là dính lấy nhau rồi tỏ vẻ yêu thương nồng nhiệt như những cặp tình nhân học trò khác. Ngược lại với những suy đoán vụng trộm của mọi người, Diệp Triển Nhan vẫn khá yên lặng, trong khi Thịnh Hoài Nam lại nói rất nhiều. Lạc Chỉ ngồi ở bậc cuối cùng của cầu thang dẫn lên tầng thượng khu hành chính để nghe CD, đọc New Concept English 4, hai người họ không hề biết đến sự hiện diện của cô. Họ ngồi ở cầu thang giao nhau giữa tầng 5 và tầng 6, không nắm tay, không ôm ấp, chỉ xem một quyển sách Toán. Hình như Thịnh Hoài Nam liên tục nói gì đó với Diệp Triển Nhan, nhưng Lạc Chỉ không hề tháo tai nghe xuống để nghe trộm.
Cô ngồi đến mỏi cả lưng mà họ vẫn chưa đi, cứ ở đó ngăn đường. Cô lại không muốn quầy rầy họ, cho nên chẳng thể làm gì khác ngoài việc cứ ngồi yên ở đó. Liên khúc giao hưởng violin của Bach* nghe rất êm tai, bài khóa trong New Concept English bỗng dưng trở thành một đống ký tự khó hiểu, cứ bay lượn trước mắt, không thể vào đầu.
(*Johann Sebastian Bach là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque.)
Cô đóng sách lại, chống tay vào má yên lặng ngồi. Trong tầm nhìn của cô có hai người, một áo trắng một áo hồng đang chăm chú tìm hiểu gì đó, khung cảnh đẹp vô cùng. Lạc Chỉ chợt phát hiện mình không hề đau buồn, ngược lại còn rất nhẹ nhõm. Cô có sự mến mộ rất dễ chịu với tình yêu của họ. Cảm xúc thoải mái đó cũng là sự bảo vệ dành cho chính bản thân cô.
Nhưng khi quay về lớp, Lạc Chỉ trông thấy Hứa Thất Xảo cùng rất nhiều người đang vây quay Diệp Triển Nhan. Cô ấy đứng giữa họ, lớn tiếng nói, “Chồng mình dạy Toán cho mình!“. Mọi người ồn ào hỏi gì đó, Diệp Triển Nhan vừa cười khúc khích vừa đáp lời...
Vẻ khoe khoang và phô trương của Diệp Triển Nhan khiến hình ảnh ấm áp đẹp đẽ khi hai người ngồi ở cầu thang vỡ tan trong nháy mắt. Lạc Chỉ lặng lẽ về chỗ ngồi, nghe âm thanh ồn ào từ góc phải phía sau truyền đến, cô cúi đầu nghịch quyển “Sổ tay kiến thức Ngữ văn cơ sở” dày cộp, cuối cùng nằm bò ra bàn đọc chăm chú, như thể bên trong đó có bí kíp thi đại học.
Mùa hè năm họ thi đại học, bạn cùng lớp dù thành công hay thất bại trong kỳ thi cũng đều thích tụ tập một chỗ, uống say sưa rồi mới giải tán. Lạc Chỉ chỉ tham gia một lần, cô ngồi trong góc nhìn họ liên tục hò hét “Rót đầy, rót đầy“. Diệp Triển Nhan đã ngà ngà say bỗng nhiên đến ngồi cạnh cô, lè nhè nói, “Tên ngốc kia lần này thi không được hạng nhất.”
Lạc Chỉ cười nói, “Đứng thứ ba đã rất giỏi rồi. Thi cử chẳng biết đâu mà lần, bên Khoa học tự nhiên lúc nào cũng cạnh tranh ác liệt mà.” “Theo cậu thì cậu ấy có đá mình không? Liệu có thích người khác không? Bắc Kinh xa như vậy...” Diệp Triển Nhan cúi đầu, nước mắt rơi xuống, bờ vai run run, trông đáng thương vô cùng.
Lạc Chỉ cảm thấy hâm mộ cô gái này. Diệp Triển Nhan chẳng bao giờ bị khuất phục bởi phiền muộn và đau buồn, cô ấy luôn biết cách dễ dàng trút tất cả nỗi lòng ra ngoài.
Tuy nhiên dáng vẻ này của Diệp Triển Nhan khiến Lạc Chỉ hơi thất vọng, bởi cô ấy hóa ra cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có sự tự tin và thoải mái mà cô vẫn thấy.
“Là phúc thì không phải họa, là họa sẽ không tránh được. Tình cảm không nói chắc được, cậu chỉ còn cách tin tưởng cậu ấy.” Lạc Chỉ thờ ơ nói.
Vốn là muốn động viên cô ấy, nói những câu kiểu như “Cậu là người đặc biệt nhất với cậu ấy, khoảng cách không thành vấn đề”, nhưng có lẽ cô thực sự già dặn hơn các bạn cùng trang lứa, nên vừa mở miệng đã nói một câu tàn nhẫn như vậy.
Hoặc có thể đó là cơ hội để sự ghen tị và oán trách luôn đè nén trong lòng cô được giải tỏa.
Diệp Triển Nhan ngẩn ra, sau đó cười trong nước mắt.
“Lạc Chỉ ơi, mẹ cậu ấy không thích mình.”
Cô từng nghe thấy rất nhiều người an ủi Diệp Triển Nhan, “Mẹ cậu ấy không có mắt nhìn, đến cậu mà còn không vừa mắt, vậy thì con trai bà ấy phải độc thân suốt đời thôi.” Cô ấy nghe xong chỉ biết cười trừ. Những lời bênh vực động viên không có lấy một chút trách nhiệm của người ngoài cuộc toàn khiến người ta phiền lòng thêm.
“'Yêu ai yêu cả đường đi' là triết lý vớ vẩn nhất trên đời. Cậu và mẹ cậu ấy đều rất yêu thương cậu ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người có thể tiếp nhận đối phương. Mười năm sau các cậu kết hôn thì còn phải lo thêm chuyện mẹ chồng nàng dâu, nên cứ tận hưởng quãng thời gian bây giờ cho tốt là được. Diệp Triển Nhan, cậu mà không thoải mái vô tư thì không còn là cậu nữa rồi.”
Rất lâu sau đó Diệp Triển Nhan mới mở miệng.
“Mình thoải mái vô tư sao?”
“Ừ. Mình nghĩ có lẽ cậu ấy cũng thích sự thoải mái vô tư của cậu. Cho nên cậu tỉnh táo lại đi.”
Diệp Triển Nhan bỗng nhiên bật cười.
“Sao thế?” Lạc Chỉ hỏi.
“Sao cậu biết được cậu ấy thích gì? Haha, thôi được rổi. Mình biết rồi. Cảm ơn cậu. Cậu xem cái này có đẹp không?” Diệp Triển Nhan lau nước mắt, mỉm cười, kéo một mặt dây chuyền từ trong cổ áo ra.
Đó là một con thiên nga bằng pha lê rất đẹp.
“Của cậu ấy tặng mình đấy. Swarovski, đẹp không? Nhưng chỗ cánh bị mẻ một chút, cậu nhìn mà xem. Thực ra điều kỳ diệu nhất không phải là việc cậu ấy tặng thiên nga pha lê cho mình, mà là hôm sinh nhật, cậu ấy với bố mình tặng mình món quà giống nhau. Cậu nói xem, mình đeo cái của bố tặng hay đeo cái của cậu ấy tặng thì hơn? Đôi khi mình thực sự nghĩ, tuy có chuyện không như ý xảy ra, như là sự trùng hợp đó, như là vết mẻ này, nhưng dù sao ngày hôm đó vẫn là một ngày hạnh phúc. Đúng không?” Lạc Chỉ chợt cảm thấy hoảng hốt. Diệp Triển Nhan ngồi bên cạnh nở nụ cười rạng ngời, đôi mắt đẹp vẫn còn vương chút lệ. Cô cũng bật cười, nói, “Ừ, phải đấy. Phải thật vui vào. Bố mẹ cậu đặt tên cho cậu như vậy, hẳn là hy vọng cậu cười tươi một chút.”
Diệp Triển Nhan bỗng quay lại nhìn cô, nụ cười dần tắt lịm, đôi mắt đó giống như đang cố gắng nhìn thấu tâm hồn Lạc Chỉ, bướng bỉnh và không hề khách khí.
Lạc Chỉ ngẩn người, nhưng cũng không lảng tránh, chỉ thản nhiên nhìn lại, không dịch chuyển ánh mắt mà cũng chẳng hỏi xem cô ấy muốn làm gì.
“Diệp Triển Nhan, cậu nhanh lên một chút được không? Còn thiếu mỗi cậu thôi đấy. Làm gì mà cứ lề mề thế?”
“Được, cậu được lắm.” Tiếng của Diệp Triển Nhan nhẹ đến mức gần như không nghe được, nhưng Lạc Chỉ vẫn có thể nghe thấy. Suýt chút nữa cô đã tưởng đó chỉ là một ảo giác.
Cô ấy bị gọi đi uống tiếp. Lạc Chỉ thực sự tò mò, tại sao mọi cuộc trò chuyện trên đời đều thế này, mỗi khi đến giai đoạn gần như không thể tiếp tục thì sẽ có người tới cứu vãn tình thế?
Cho nên thế giới này không bao giờ hết chuyện, chuyện sau lại đặc sắc hơn chuyện trước, mãi mãi cũng không tẻ nhạt.
Sau đó cô nhận ra chân tay mình đang lạnh toát.
Đó là ấn tượng cuối cùng của Lạc Chỉ đối với Diệp Triển Nhan, cô không thể hiểu được tại sao đối phương lại nhìn mình như thế. Ánh mắt ấy đã trở thành câu đố mà đến giờ cô vẫn chưa giải được.
Lạc Chỉ rời khỏi buổi tụ tập rồi đi đến khu chuyên bán mỹ phẩm, đồng hồ và trang sức ở tầng Một tòa nhà trung tâm thương mại Long Linh. Mẹ cô bán ở gian hàng của nhãn hiệu Chow Sang Sang.
Cô liền chạy đến xem gian hàng Swarovski mà trước kia mình chưa từng để ý đến.
Tủ trưng bày màu đen, lớp kính lấp lánh. Nhưng Lạc Chỉ biết, thứ sở hữu vẻ đẹp thực sự không phải là kính, mà là ánh đèn phía sau nó.
Giống như việc cô không ghen tị vẻ đẹp và sự rạng ngời của Diệp Triển Nhan. Điều cô thực sự hâm mộ là sự hậu thuẫn sau lưng cô ấy.
Cô quay lại chỗ mẹ bán hàng.
“Đi dạo ở đâu thế?” Trung tâm thương mại vào Bốn giờ chiều rất vắng người. Tâm trạng của mẹ đang tốt, xoa đầu cô con gái cưng, cười vô cùng thoải mái.
“Chỗ bán pha lê và ngọc lưu ly ạ.”
“Con không nói thì mẹ cũng quên mất. Mấy ngày này trung tâm thương mại có chương trình giảm giá đặc biệt, bên kia có một gian hàng bán pha lê, còn có một gian hàng bán ngọc, mấy người bán đó mẹ đều quen biết cả, có thể mua rẻ hơn cả giá đã giảm một chút. Con có thích quà gì không? Từ lúc thi đại học xong mẹ vẫn chưa mua cho con cái gì.”
“Thôi ạ, con không cần đâu.” Cô cười.
Lên đại học rồi, Thịnh Hoài Nam vẫn được cất giấu ở một góc sâu thẳm trong trái tim cô, giống như đã bị quên lãng. Cho dù nghe được tin anh và Diệp Triển Nhan đã chia tay, cô cũng chẳng thấy lòng mình rộn ràng vui sướng.
Rõ ràng là Lạc Chỉ đã sống rất tốt, ít nhất thì bản thân cô cũng nghĩ như vậy. Nhưng tại sao chỉ mới bị một cú sốc thôi mà cô đã không chịu nổi thế này?
Thịnh Hoài Nam và vài người bạn mở cửa quán đồ nướng, vừa trò chuyện vừa đi về phía trường học.
Anh chợt trông thấy một cô gái mặc áo len trắng, dáng người cao gầy đó chìm trong làn gió, trông rất quen thuộc.
Anh nói với bạn, “Mọi người đi trước đi, tôi chợt nhớ ra là còn phải mua đồ ăn về cho bạn cùng phòng. Tôi quay lại mua mấy cái cánh gà.”
Cô gái kia ngẩng mặt, ngơ ngẩn nhìn tòa nhà Thiên Diệp. Ánh đèn trên cao hắt xuống, rải những vệt sáng lấp lánh trên đường viền hài hòa của khuôn mặt cô ấy, phản chiếu hai giọt lệ long lanh trên đôi khóe mắt.
Thịnh Hoài Nam đứng sau lưng cô. Anh ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể trông thấy một đống camera và quảng cáo mỹ phẩm.
Lạc Chỉ mờ mịt đi trên con đường nhỏ quay về trường học, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đạp lên lá khô, đều đặn theo cô từng nhịp.
Cô không hoảng hốt ngoảnh lại mà vẫn tiếp tục bình tĩnh đi thêm mấy bước nữa, sau đó đột nhiên chạy thật nhanh, được một khoảng cách an toàn mới quay đầu nhìn. Lúc này cô mới nhận ra bóng dáng của người đứng dưới ánh đèn rất quen thuộc.
Đó là Thịnh Hoài Nam.
-Hết
Tác giả :
Bát Nguyệt Trường An