Tham vọng
Chương 8
Một giờ sau, Thẩm Nam Tinh ra khỏi phòng bếp.
Tay bưng một món ăn vốn không không có trong thực đơn tối nay – vịt om bia.
Dịch Phong Từ ngồi trước bàn cơm phong phú, tay trái không linh hoạt cầm thìa xới cơm.
Thẩm Nam Tinh nhìn mà phát sầu, hận không thể lập tức lấy di động video call với Tạ Nguyên Nhất, để cậu ta xem dáng vẻ của anh trai khi sống một mình là như thế nào.
Có phải đúng như lời cậu nói hay không – hoàn toàn không biết chăm sóc bản thân.
Dịch Phong Từ còn đang xới cơm, Thẩm Nam Tinh nhìn không nổi nữa, chủ động tiến tới giúp đỡ, rồi lấy cho anh cái thìa để anh xúc ăn.
Cái thìa này được tặng khi Thẩm Nam Tinh mua sữa bò, phía trên có in hình mèo máy tròn vo, thoạt nhìn là dành cho trẻ em.
Trong nhà có bao nhiêu thìa mà cậu không lấy, lại cố ý lấy cái này, hiển nhiên là đang trào phúng.
Dịch Phong Từ giả bộ xem không hiểu, uống một ngụm súp chân giò hun khói, hỏi: “Trong khoảng thời gian này em ở đây, công việc sắp xếp thế nào?”
Thẩm Nam Tinh: “Tiết của em đều xếp vào buổi chiều, không cần dậy sớm, dành thời gian qua dạy một tiết là được.”
“Đoàn kịch thì sao? Không cần sang biên đạo à?”
“Không cần, em xin ông chủ đoàn kịch cho nghỉ phép rồi, hiện tại liên lạc qua mạng là được.”
Dịch Phong Từ gật đầu, hỏi tiếp: “Còn đối tượng xem mắt hôm nay của em thì sao? Cảm giác thế nào?”
Thẩm Nam Tinh gắp một miếng vịt om bia, “Không có cảm giác gì, như em đã nói đó, tạm thời em không muốn yêu đương. Thế nhưng Lâm tiểu thư nói năng khéo léo, có thể thấy được là một người ưu tú.”
Dịch Phong Từ vẫn dùng thìa ăn súp, “Nếu em muốn thì cô ấy sẽ là lựa chọn tốt nhất sao?”
“Hử?” Vấn đề này Thẩm Nam Tinh chưa từng nghĩ tới, lúc này mới trầm tư, “Nếu chỉ là hợp tác làm ăn đơn thuần, cô ấy sẽ là một lựa chọn thích hợp.”
Dù sao mấy năm nay tập đoàn Ức An phát tiển rất mạnh, nếu có thể hợp tác với công ty nhà mình thì trăm lợi không hại.
Đây cũng là nguyên nhân chính ba thúc giục cậu gặp mặt Lâm tiểu thư.
Nhưng Thẩm Nam Tinh không thích kinh doanh, đối với thương trường thì cái biết cái không, càng không muốn trở thành công cụ thiết lập quan hệ ngoại giao giữa ba và công ty khác, cho nên dù Lâm tiểu thư xuất sắc đến mức nào thì với cậu mà nói nhiều nhất cũng chỉ xem như bạn bè bình thường.
Huống chi cậu và Lâm tiểu thư còn chưa kịp tán gẫu vài câu, cảm tình thông qua cuộc xem mắt còn chưa kịp nảy sinh thì đã bị anh trai bất cẩn ngăn cản, trực tiếp bóp chết từ trong trứng.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Nam Tinh dọn dẹp đơn giản rồi đi tắm.
Khi trở về Dịch Phong Từ đã lên giường, đang dựa vào đầu giường lật quyển sách gốc non nửa năm vẫn chưa đọc xong.
Thẩm Nam Tinh xác nhận cánh tay anh không có thêm vấn đề một lần nữa rồi mới mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình ngã xuống giường.
Chiếc quạt kiện cũ “cọt kẹt” quay xung quanh, Dịch Phong Từ chờ cậu nhắm mắt, điều khiển độ sáng đèn bàn rồi đọc tiếp đoạn đang đọc dở lần trước.
Thói quen đọc sách này theo chân hai bọn họ từ khi còn nhỏ.
Thời thơ ấu, Thẩm Nam Tinh trắng nõn đáng yêu, eo nhỏ chân dài, một lần bị cô giáo nhận lầm thành con gái, đánh bậy đánh bạ tiến vào lớp học múa, bắt đầu kiếp vũ đạo kéo dài mười mấy năm.
Lần đầu tiên Dịch Phong Từ thấy Thẩm Nam Tinh, cậu đang mặc chiếc váy múa ba lê diêm dúa nhảy vũ điệu hồ thiên nga, dì Lam bảo có khách cậu mới bối rối chạy lên lầu thay một bộ tây trang chính thức.
Ấn tượng đầu tiên của Dịch Phong Từ về cậu là xinh đẹp, quy củ ngồi trước mặt anh như một búp bê Tây Dương bày trong tủ kính.
Trước đây anh từng nghe về người nhà họ Thẩm từ miệng ba.
Chú Thẩm là bạn tốt của ba, thời đi học là bạn cùng phòng, bọn họ cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau thu về món hời đầu tiên.
Nhưng dự định cho tương lai của hai người bất đồng, sau khi tốt nghiệp, ba trở về quê là thành phố A, chú Thẩm thì vẫn ở lại thành phố C, tiếp dục dốc sức cho sự nghiệp của mình.
Tình bạn bè thân thiết cỡ nào thì nhiều năm không gặp cũng sẽ phai nhạt, hơn nữa chênh lệch giữa ba và chú Thẩm ngày càng xa, dần dần Dịch Phong Từ không nghe thấy ba nhắc tới người bạn có uy tín này nữa.
Nếu không phải năm tám tuổi ba mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân thích không ái muốn nuôi nấng đứa con trai không có bất cứ thứ gì thì có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ gặp được chú Thẩm.
Còn không gặp được con trai chú ấy, Thẩm Nam Tinh.
Ban đầu anh cho rằng Thẩm Nam Tinh hẳn là một cậu ấm tự cao tự phụ.
Nhưng không ngờ Thẩm Nam Tinh lại thích nói thích cười, tính cách hào sảng rộng rãi, diện mạo xinh đẹp yếu ớt nhưng trước giờ chưa từng bị bắt nạt.
Thậm chí lúc anh vừa mới tới trường tiểu học nhờ quyên tiền cho trường nên bị người ta đánh, Thẩm Nam Tinh cũng mặc chiếc váy múa ba lê diêm dúa xông ra, thở phì phò giúp anh đuổi mấy tên oắt con chưa mọc đủ lông cánh đã bày đặt giành địa bàn.
Nếu ngày đó Thẩm Nam Tinh không xuất hiện, có lẽ Dịch Phong Từ sẽ nhặt cục đá trên đất đập thẳng vào đầu mấy tên oắt con kia.
Nhưng Thẩm Nam Tinh đã xuất hiện, Dịch Phong Từ chỉ có thể ôm cặp sách thật chặt, được cậu che chắn kín mít phía sau.
Dịch Phong Từ cho rằng cậu không sợ nhưng trên thực tế lúc cậu hét lên tự cho mình thêm can đảm thì làn váy đã run lẩy bẩy không ngừng, buổi tối cũng vì vậy mà mất ngủ, sợ mấy tên oắt con lại tới tìm bọn họ gây phiền toái.
Bọn họ chỉ có hai người, dù thế nào cũng không đánh thắng được nhóm bảy tám người.
Thấy cậu đắp chăn vịt vàng ngồi trên giường miên man suy nghĩ, Dịch Phong Từ lấy một quyển truyện cổ tích trên kệ sách của cậu.
Đọc sách từ khi bọn họ bảy tám tuổi tới mười bảy mười tám tuổi, rồi lại từ mười bảy mười tám tuổi đọc tới hiện giờ hai mươi mấy tuổi.
Nội dung thì từ truyện cổ tích kì ảo đến triết học nước ngoài sâu xa, rồi lại từ thế giới muôn màu đầy ắp trí tưởng tượng đến văn chương dài dòng khó hiểu như thôi miên người ta.
Dịch Phong Từ đọc xong một đoạn trong chương cuối cùng, nhìn thoáng qua bên cạnh.
Thẩm Nam Tinh không biết đã ngủ từ bao giờ, hai chân trắng ngần kẹp lấy chiếc chăn của riêng cậu, khóe miệng khẽ nhếch, thi thoảng phun ra vài câu nói mơ không rõ ràng.
Dịch Phong Từ nhìn cậu, ngón tay vừa lật trang sách nhẹ nhàng dừng trên môi cậu.
~Hết chương 8~
Tay bưng một món ăn vốn không không có trong thực đơn tối nay – vịt om bia.
Dịch Phong Từ ngồi trước bàn cơm phong phú, tay trái không linh hoạt cầm thìa xới cơm.
Thẩm Nam Tinh nhìn mà phát sầu, hận không thể lập tức lấy di động video call với Tạ Nguyên Nhất, để cậu ta xem dáng vẻ của anh trai khi sống một mình là như thế nào.
Có phải đúng như lời cậu nói hay không – hoàn toàn không biết chăm sóc bản thân.
Dịch Phong Từ còn đang xới cơm, Thẩm Nam Tinh nhìn không nổi nữa, chủ động tiến tới giúp đỡ, rồi lấy cho anh cái thìa để anh xúc ăn.
Cái thìa này được tặng khi Thẩm Nam Tinh mua sữa bò, phía trên có in hình mèo máy tròn vo, thoạt nhìn là dành cho trẻ em.
Trong nhà có bao nhiêu thìa mà cậu không lấy, lại cố ý lấy cái này, hiển nhiên là đang trào phúng.
Dịch Phong Từ giả bộ xem không hiểu, uống một ngụm súp chân giò hun khói, hỏi: “Trong khoảng thời gian này em ở đây, công việc sắp xếp thế nào?”
Thẩm Nam Tinh: “Tiết của em đều xếp vào buổi chiều, không cần dậy sớm, dành thời gian qua dạy một tiết là được.”
“Đoàn kịch thì sao? Không cần sang biên đạo à?”
“Không cần, em xin ông chủ đoàn kịch cho nghỉ phép rồi, hiện tại liên lạc qua mạng là được.”
Dịch Phong Từ gật đầu, hỏi tiếp: “Còn đối tượng xem mắt hôm nay của em thì sao? Cảm giác thế nào?”
Thẩm Nam Tinh gắp một miếng vịt om bia, “Không có cảm giác gì, như em đã nói đó, tạm thời em không muốn yêu đương. Thế nhưng Lâm tiểu thư nói năng khéo léo, có thể thấy được là một người ưu tú.”
Dịch Phong Từ vẫn dùng thìa ăn súp, “Nếu em muốn thì cô ấy sẽ là lựa chọn tốt nhất sao?”
“Hử?” Vấn đề này Thẩm Nam Tinh chưa từng nghĩ tới, lúc này mới trầm tư, “Nếu chỉ là hợp tác làm ăn đơn thuần, cô ấy sẽ là một lựa chọn thích hợp.”
Dù sao mấy năm nay tập đoàn Ức An phát tiển rất mạnh, nếu có thể hợp tác với công ty nhà mình thì trăm lợi không hại.
Đây cũng là nguyên nhân chính ba thúc giục cậu gặp mặt Lâm tiểu thư.
Nhưng Thẩm Nam Tinh không thích kinh doanh, đối với thương trường thì cái biết cái không, càng không muốn trở thành công cụ thiết lập quan hệ ngoại giao giữa ba và công ty khác, cho nên dù Lâm tiểu thư xuất sắc đến mức nào thì với cậu mà nói nhiều nhất cũng chỉ xem như bạn bè bình thường.
Huống chi cậu và Lâm tiểu thư còn chưa kịp tán gẫu vài câu, cảm tình thông qua cuộc xem mắt còn chưa kịp nảy sinh thì đã bị anh trai bất cẩn ngăn cản, trực tiếp bóp chết từ trong trứng.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Nam Tinh dọn dẹp đơn giản rồi đi tắm.
Khi trở về Dịch Phong Từ đã lên giường, đang dựa vào đầu giường lật quyển sách gốc non nửa năm vẫn chưa đọc xong.
Thẩm Nam Tinh xác nhận cánh tay anh không có thêm vấn đề một lần nữa rồi mới mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình ngã xuống giường.
Chiếc quạt kiện cũ “cọt kẹt” quay xung quanh, Dịch Phong Từ chờ cậu nhắm mắt, điều khiển độ sáng đèn bàn rồi đọc tiếp đoạn đang đọc dở lần trước.
Thói quen đọc sách này theo chân hai bọn họ từ khi còn nhỏ.
Thời thơ ấu, Thẩm Nam Tinh trắng nõn đáng yêu, eo nhỏ chân dài, một lần bị cô giáo nhận lầm thành con gái, đánh bậy đánh bạ tiến vào lớp học múa, bắt đầu kiếp vũ đạo kéo dài mười mấy năm.
Lần đầu tiên Dịch Phong Từ thấy Thẩm Nam Tinh, cậu đang mặc chiếc váy múa ba lê diêm dúa nhảy vũ điệu hồ thiên nga, dì Lam bảo có khách cậu mới bối rối chạy lên lầu thay một bộ tây trang chính thức.
Ấn tượng đầu tiên của Dịch Phong Từ về cậu là xinh đẹp, quy củ ngồi trước mặt anh như một búp bê Tây Dương bày trong tủ kính.
Trước đây anh từng nghe về người nhà họ Thẩm từ miệng ba.
Chú Thẩm là bạn tốt của ba, thời đi học là bạn cùng phòng, bọn họ cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau thu về món hời đầu tiên.
Nhưng dự định cho tương lai của hai người bất đồng, sau khi tốt nghiệp, ba trở về quê là thành phố A, chú Thẩm thì vẫn ở lại thành phố C, tiếp dục dốc sức cho sự nghiệp của mình.
Tình bạn bè thân thiết cỡ nào thì nhiều năm không gặp cũng sẽ phai nhạt, hơn nữa chênh lệch giữa ba và chú Thẩm ngày càng xa, dần dần Dịch Phong Từ không nghe thấy ba nhắc tới người bạn có uy tín này nữa.
Nếu không phải năm tám tuổi ba mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân thích không ái muốn nuôi nấng đứa con trai không có bất cứ thứ gì thì có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ gặp được chú Thẩm.
Còn không gặp được con trai chú ấy, Thẩm Nam Tinh.
Ban đầu anh cho rằng Thẩm Nam Tinh hẳn là một cậu ấm tự cao tự phụ.
Nhưng không ngờ Thẩm Nam Tinh lại thích nói thích cười, tính cách hào sảng rộng rãi, diện mạo xinh đẹp yếu ớt nhưng trước giờ chưa từng bị bắt nạt.
Thậm chí lúc anh vừa mới tới trường tiểu học nhờ quyên tiền cho trường nên bị người ta đánh, Thẩm Nam Tinh cũng mặc chiếc váy múa ba lê diêm dúa xông ra, thở phì phò giúp anh đuổi mấy tên oắt con chưa mọc đủ lông cánh đã bày đặt giành địa bàn.
Nếu ngày đó Thẩm Nam Tinh không xuất hiện, có lẽ Dịch Phong Từ sẽ nhặt cục đá trên đất đập thẳng vào đầu mấy tên oắt con kia.
Nhưng Thẩm Nam Tinh đã xuất hiện, Dịch Phong Từ chỉ có thể ôm cặp sách thật chặt, được cậu che chắn kín mít phía sau.
Dịch Phong Từ cho rằng cậu không sợ nhưng trên thực tế lúc cậu hét lên tự cho mình thêm can đảm thì làn váy đã run lẩy bẩy không ngừng, buổi tối cũng vì vậy mà mất ngủ, sợ mấy tên oắt con lại tới tìm bọn họ gây phiền toái.
Bọn họ chỉ có hai người, dù thế nào cũng không đánh thắng được nhóm bảy tám người.
Thấy cậu đắp chăn vịt vàng ngồi trên giường miên man suy nghĩ, Dịch Phong Từ lấy một quyển truyện cổ tích trên kệ sách của cậu.
Đọc sách từ khi bọn họ bảy tám tuổi tới mười bảy mười tám tuổi, rồi lại từ mười bảy mười tám tuổi đọc tới hiện giờ hai mươi mấy tuổi.
Nội dung thì từ truyện cổ tích kì ảo đến triết học nước ngoài sâu xa, rồi lại từ thế giới muôn màu đầy ắp trí tưởng tượng đến văn chương dài dòng khó hiểu như thôi miên người ta.
Dịch Phong Từ đọc xong một đoạn trong chương cuối cùng, nhìn thoáng qua bên cạnh.
Thẩm Nam Tinh không biết đã ngủ từ bao giờ, hai chân trắng ngần kẹp lấy chiếc chăn của riêng cậu, khóe miệng khẽ nhếch, thi thoảng phun ra vài câu nói mơ không rõ ràng.
Dịch Phong Từ nhìn cậu, ngón tay vừa lật trang sách nhẹ nhàng dừng trên môi cậu.
~Hết chương 8~
Tác giả :
Nhất Cá Mễ Bính