Tham vọng
Chương 52
Thẩm Nam Tinh phỏng chừng là bị quỷ mê hồn thì mới có thể cho rằng “thử” trong miệng Dịch Phong Từ là thật sự bỏ đuôi thỏ vào cơ thể anh.
Cho đến khi bị hôn tới mơ mơ màng màng, ngã xuống giường, mới biết được cái đuôi thỏ chạy bằng điện nào đó rốt cuộc tiến vào cơ thể ai.
Cái “có muốn thử không” của Dịch Phong Từ không nói rõ là anh hay cậu nên xét kĩ lại thì không hẳn là lời nói dối, nhưng nghe qua lại gây nhầm lẫn làm Thẩm Nam Tinh rơi thẳng vào bẫy.
Giường phòng ngủ phụ quá cứng, Dịch Phong Từ không để cậu nằm lâu mà ôm về phòng ngủ chính.
Thẩm Nam Tinh vô lực treo trên người Dịch Phong Từ, tai vẫn nghe thấy tiếng ong ong của đồ chạy bằng điện nào đó, thông qua tấm gương to trong phòng khách có thể thấy đuôi thỏ kẹo sau người cậu.
Đuôi thỏ tròn vo, lông tơ mềm mịn dán vào da thịt như thể một bộ phận trên người cậu.
Thẩm Nam Tinh không dám nhìn nữa, hai chân quặp lấy eo Dịch Phong Từ, chôn đầu vào vai anh.
Đoạn đường từ phòng ngủ phụ về phòng ngủ chính không dài, ngày thường chỉ mất vài giây nhưng lúc này đối với Thẩm Nam Tinh là vô cùng gian nan.
Cậu bị lông tơ trên cái đuôi làm cho khó chịu, mở miệng xin Dịch Phong Từ giúp đỡ nhưng anh lại không có ý muốn hỗ trợ thậm chí làm ngược lại, đẩy thêm cái đuôi kia vào chỗ nào đó.
Thẩm Nam Tinh bị kích thích lập tức rên rỉ, cuối cùng cũng chịu được cả đoạn đường dài, khi nằm trên giường phòng ngủ chính, áo thun đã lộn xộn nhăn nhúm.
Quần áo Dịch Phong Từ vẫn chỉnh tề, nhìn cậu từ trên cao xuống.
Ánh mắt không dịu dàng như xưa mà ẩn chứa sự điên cuồng muốn nuốt cậu vào bụng.
Sự điên cuồng ấy làm Thẩm Nam Tinh căng thẳng, như thể sắp phải chịu sự bùng nổ của tình cảm tích góp nhiều năm không có chỗ giải phóng.
Tình cảm ấy như hồng thủy, như sóng lớn, như mưa to tầm tã xối thẳng vào người cậu, không cho cậu có thời gian thích ứng mà trực tiếp phá hủy phòng tuyến của cậu, đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió. Cậu vốn sợ nước, chìm nổi trong làn nước tưởng chừng như sắp chết đuối, nhưng đến giây phút cuối cùng lại được tái sinh, được sống lại, cả cơ thể đứng trên ngọn sóng lớn nhảy nhót hoan hô.
Ý thức Thẩm Nam Tinh dừng lại ở chỗ Dịch Phong Từ giơ tay cởi áo rồi cúi xuống, sau đó là sự tình dài đằng đẵng cậu không thể nào suy nghĩ, cho tới bây giờ mở mắt ra mới thấy một cái bao đầy dịch trắng và một cái đuôi thỏ lông tơ bết vào nhau bị ném dưới giường.
Hai rưỡi chiều.
Cách đêm qua đã mười mấy giờ.
Thẩm Nam Tinh nằm trên giường, cảm thấy nửa người dưới đã không còn cảm giác.
Cậu tưởng như mình đã bị phế đi, nằm trên giường hồi lâu mới từ từ động đậy, không dám quá mạnh, chỉ nghiêng nửa mông, ngó nghiêng dấu hôn bao phủ khắp toàn thân.
Một vài dấu hôn còn kèm theo dấu răng mờ, bộ ngực quắt queo ngày thường cũng vì đôi tay nào đó nhào nặn mà sưng lên.
Thẩm Nam Tinh thỏa thích ngắm toàn thân, tựa như theo dấu vết để lại mà hình dung về chuyện xảy ra tối qua thêm một lần, càng nghĩ mặt càng đỏ, muốn với lấy áo thun tối qua mặc tròng lên người thì lại phát hiện chiếc áo kia cũng dính cái thứ trên đuôi thỏ, cơ bản là không thể mặc được nữa.
Nhớ tới đuôi thỏ cậu lại nhớ tới đầu sỏ gây chuyện chân chính.
Cậu nghển cổ ra ngoài thám thính trước, xác định Dịch Phong Từ không ở nhà mới khập khễnh xuống giường, lấy một bộ ngủ mới trong tủ ra mặc.
Bộ ngủ giúp cậu che giấu phần lớn dấu hôn trên người làm cậu thoạt nhìn không giống vừa tạo ra một bộ phim cấm.
Nhưng vẫn không thể nói chuyện, mở miệng là bại lộ giọng khản đặc do rên rỉ suốt mấy tiếng đồng hồ.
Dù sao trong nhà không có ai nên cũng không cần cậu mở miệng.
Cậu bước từng bước tới cửa phòng ngủ phụ, lại nghi ngờ nhìn thoáng qua bữa trưa trên bàn ăn.
Cơm trưa còn chưa lạnh, không biết có phải Dịch Phong Từ mua về hay không.
Thế nhưng hôm nay không phải cuối tuần, hẳn là anh đã đi làm.
Thẩm Nam Tinh xác định Dịch Phong Từ không có ở nhà thêm một lần nữa, rồi tận lực bước nhanh vào phòng ngủ, muốn ném toàn bộ những thứ hôm qua cậu mua đi, nhưng rồi lại nhận ra những thứ đó đã biến mất không thấy tăm hơi?
Thẩm Nam Tinh xốc chăn rồi lật tung mấy thùng đựng dồ xung quanh.
Không thấy.
Không thấy.
Tất cả đều không thấy?
Chẳng lẽ bị Dịch Phong Từ giấu đi rồi?
Thẩm Nam Tinh còn đang suy đoán, “cạch” tiếng mở cửa vang lên.
Dịch Phong Từ xách một hộp đồ ăn bằng gỗ xa hoa đi vào.
Thấy Thẩm Nam Tinh đứng trong phòng ngủ phụ thì đặt hộp đồ ăn sang bên cạnh, cởi áo khoác rồi mới ôm cậu về phòng ngủ đặt lên giường.
Thẩm Nam Tinh cứ cảm thấy động tác nằm sấp này thật mất mặt, vốn định đối nghịch với Dịch Phong Từ nhưng vừa định lật lại thì bị một đơn đau nhức đánh bại.
Dịch Phong Từ mỉm cười, kệ cậu nằm xấp xả giận với gối đầu, mở hộp đồ ăn, mang một bát cháo bí đỏ vào đặt ở đầu giường, rồi bưng thêm một cốc ước ấm đút cho cậu, làm cậu nhuận hầu.
Có nước ấm dễ chịu, yết hầu Thẩm Nam Tinh trơn tru hơn nhiều, vẫn nằm trên giường, ăn từng miếng cháo bí đỏ Dịch Phong Từ đút cho.
Cậu đã đói bụng từ lâu rồi, tối hôm bị bị lăn lộn hồi lâu, thật sự tiêu hao quá nhiều thể lực.
“Sao anh không đi làm?” Thẩm Nam Tinh ăn liền mấy thìa cháo, cảm thấy giọng đã tốt hơn một ít.
Dịch Phong Từ ngồi trên một cái ghế nhỏ cạnh giường, “Em thế này sao anh đi được?”
Thẩm Nam Tinh giả bộ không sao cả: “Em thế này là thế nào? Đâu đến nỗi bị phế đi đâu?”
Dịch Phong Từ bật cười, xem dáng vẻ bị phế hay không phế của cậu, lại đút một thìa cháo.
Thẩm Nam Tinh muốn hỏi anh giấu những thứ kia ở đâu, dù sao chỉ một cái đuôi thỏ đã khiến cậu không đứng dậy nổi, nếu bị Dịch Phong Từ dùng mấy thứ đồ càng quá đáng thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Thẩm Nam Tinh còn chưa mở miệng thì dường như Dịch Phong Từ cũng có lời muốn nói.
Anh bảo: “Cưng ơi, chúng ta chuyển nhà đi.”
Chuyển nhà?
Thẩm Nam Tinh giật mình, vô thức nhìn quanh gian nhà cũ một vòng.
Căn hộ này là của Dịch Phong Từ, đông không ấm, hạ không mát, vào mùa mưa dầm còn hơi ẩm ướt, hơn nữa giao thông cũng không tiện, sau này Dịch Phong Từ làm ở Lâm thị, quả thật là ở đây hơi bất tiện.
Tuy phòng ở mấy năm cũng có cảm tình nhưng kết hợp với hoàn cảnh hiện tại thì chuyển đi vẫn tương đối thực tế.
Thẩm Nam Tinh cân nhắc một phen, đang định đồng ý thì Dịch Phong Từ lại đút cho cậu một thìa, nghiêm túc bổ sung: “Hôm qua lúc giúp em tắm thì thấy trong phòng tắm không có bồn, giúp em rửa phía sau cũng không tiện, phía sau em lại sâu, kẹp cũng chặt… hử?”
Dịch Phong Từ còn chưa dứt lời thì đã phải nghênh đón một cái gối đầu, tay anh còn cầm bát nên chỉ có thể dùng cánh tay giữ lại rồi ôm vào lòng, sau đó nghiêng đầu ra, đã thấy Thẩm Nam Tinh thân tàn chí kiên bò dậy, cả khuôn mặt đỏ bừng nói với anh: “Không chuyển!”
~Hết chương 52~
Cho đến khi bị hôn tới mơ mơ màng màng, ngã xuống giường, mới biết được cái đuôi thỏ chạy bằng điện nào đó rốt cuộc tiến vào cơ thể ai.
Cái “có muốn thử không” của Dịch Phong Từ không nói rõ là anh hay cậu nên xét kĩ lại thì không hẳn là lời nói dối, nhưng nghe qua lại gây nhầm lẫn làm Thẩm Nam Tinh rơi thẳng vào bẫy.
Giường phòng ngủ phụ quá cứng, Dịch Phong Từ không để cậu nằm lâu mà ôm về phòng ngủ chính.
Thẩm Nam Tinh vô lực treo trên người Dịch Phong Từ, tai vẫn nghe thấy tiếng ong ong của đồ chạy bằng điện nào đó, thông qua tấm gương to trong phòng khách có thể thấy đuôi thỏ kẹo sau người cậu.
Đuôi thỏ tròn vo, lông tơ mềm mịn dán vào da thịt như thể một bộ phận trên người cậu.
Thẩm Nam Tinh không dám nhìn nữa, hai chân quặp lấy eo Dịch Phong Từ, chôn đầu vào vai anh.
Đoạn đường từ phòng ngủ phụ về phòng ngủ chính không dài, ngày thường chỉ mất vài giây nhưng lúc này đối với Thẩm Nam Tinh là vô cùng gian nan.
Cậu bị lông tơ trên cái đuôi làm cho khó chịu, mở miệng xin Dịch Phong Từ giúp đỡ nhưng anh lại không có ý muốn hỗ trợ thậm chí làm ngược lại, đẩy thêm cái đuôi kia vào chỗ nào đó.
Thẩm Nam Tinh bị kích thích lập tức rên rỉ, cuối cùng cũng chịu được cả đoạn đường dài, khi nằm trên giường phòng ngủ chính, áo thun đã lộn xộn nhăn nhúm.
Quần áo Dịch Phong Từ vẫn chỉnh tề, nhìn cậu từ trên cao xuống.
Ánh mắt không dịu dàng như xưa mà ẩn chứa sự điên cuồng muốn nuốt cậu vào bụng.
Sự điên cuồng ấy làm Thẩm Nam Tinh căng thẳng, như thể sắp phải chịu sự bùng nổ của tình cảm tích góp nhiều năm không có chỗ giải phóng.
Tình cảm ấy như hồng thủy, như sóng lớn, như mưa to tầm tã xối thẳng vào người cậu, không cho cậu có thời gian thích ứng mà trực tiếp phá hủy phòng tuyến của cậu, đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió. Cậu vốn sợ nước, chìm nổi trong làn nước tưởng chừng như sắp chết đuối, nhưng đến giây phút cuối cùng lại được tái sinh, được sống lại, cả cơ thể đứng trên ngọn sóng lớn nhảy nhót hoan hô.
Ý thức Thẩm Nam Tinh dừng lại ở chỗ Dịch Phong Từ giơ tay cởi áo rồi cúi xuống, sau đó là sự tình dài đằng đẵng cậu không thể nào suy nghĩ, cho tới bây giờ mở mắt ra mới thấy một cái bao đầy dịch trắng và một cái đuôi thỏ lông tơ bết vào nhau bị ném dưới giường.
Hai rưỡi chiều.
Cách đêm qua đã mười mấy giờ.
Thẩm Nam Tinh nằm trên giường, cảm thấy nửa người dưới đã không còn cảm giác.
Cậu tưởng như mình đã bị phế đi, nằm trên giường hồi lâu mới từ từ động đậy, không dám quá mạnh, chỉ nghiêng nửa mông, ngó nghiêng dấu hôn bao phủ khắp toàn thân.
Một vài dấu hôn còn kèm theo dấu răng mờ, bộ ngực quắt queo ngày thường cũng vì đôi tay nào đó nhào nặn mà sưng lên.
Thẩm Nam Tinh thỏa thích ngắm toàn thân, tựa như theo dấu vết để lại mà hình dung về chuyện xảy ra tối qua thêm một lần, càng nghĩ mặt càng đỏ, muốn với lấy áo thun tối qua mặc tròng lên người thì lại phát hiện chiếc áo kia cũng dính cái thứ trên đuôi thỏ, cơ bản là không thể mặc được nữa.
Nhớ tới đuôi thỏ cậu lại nhớ tới đầu sỏ gây chuyện chân chính.
Cậu nghển cổ ra ngoài thám thính trước, xác định Dịch Phong Từ không ở nhà mới khập khễnh xuống giường, lấy một bộ ngủ mới trong tủ ra mặc.
Bộ ngủ giúp cậu che giấu phần lớn dấu hôn trên người làm cậu thoạt nhìn không giống vừa tạo ra một bộ phim cấm.
Nhưng vẫn không thể nói chuyện, mở miệng là bại lộ giọng khản đặc do rên rỉ suốt mấy tiếng đồng hồ.
Dù sao trong nhà không có ai nên cũng không cần cậu mở miệng.
Cậu bước từng bước tới cửa phòng ngủ phụ, lại nghi ngờ nhìn thoáng qua bữa trưa trên bàn ăn.
Cơm trưa còn chưa lạnh, không biết có phải Dịch Phong Từ mua về hay không.
Thế nhưng hôm nay không phải cuối tuần, hẳn là anh đã đi làm.
Thẩm Nam Tinh xác định Dịch Phong Từ không có ở nhà thêm một lần nữa, rồi tận lực bước nhanh vào phòng ngủ, muốn ném toàn bộ những thứ hôm qua cậu mua đi, nhưng rồi lại nhận ra những thứ đó đã biến mất không thấy tăm hơi?
Thẩm Nam Tinh xốc chăn rồi lật tung mấy thùng đựng dồ xung quanh.
Không thấy.
Không thấy.
Tất cả đều không thấy?
Chẳng lẽ bị Dịch Phong Từ giấu đi rồi?
Thẩm Nam Tinh còn đang suy đoán, “cạch” tiếng mở cửa vang lên.
Dịch Phong Từ xách một hộp đồ ăn bằng gỗ xa hoa đi vào.
Thấy Thẩm Nam Tinh đứng trong phòng ngủ phụ thì đặt hộp đồ ăn sang bên cạnh, cởi áo khoác rồi mới ôm cậu về phòng ngủ đặt lên giường.
Thẩm Nam Tinh cứ cảm thấy động tác nằm sấp này thật mất mặt, vốn định đối nghịch với Dịch Phong Từ nhưng vừa định lật lại thì bị một đơn đau nhức đánh bại.
Dịch Phong Từ mỉm cười, kệ cậu nằm xấp xả giận với gối đầu, mở hộp đồ ăn, mang một bát cháo bí đỏ vào đặt ở đầu giường, rồi bưng thêm một cốc ước ấm đút cho cậu, làm cậu nhuận hầu.
Có nước ấm dễ chịu, yết hầu Thẩm Nam Tinh trơn tru hơn nhiều, vẫn nằm trên giường, ăn từng miếng cháo bí đỏ Dịch Phong Từ đút cho.
Cậu đã đói bụng từ lâu rồi, tối hôm bị bị lăn lộn hồi lâu, thật sự tiêu hao quá nhiều thể lực.
“Sao anh không đi làm?” Thẩm Nam Tinh ăn liền mấy thìa cháo, cảm thấy giọng đã tốt hơn một ít.
Dịch Phong Từ ngồi trên một cái ghế nhỏ cạnh giường, “Em thế này sao anh đi được?”
Thẩm Nam Tinh giả bộ không sao cả: “Em thế này là thế nào? Đâu đến nỗi bị phế đi đâu?”
Dịch Phong Từ bật cười, xem dáng vẻ bị phế hay không phế của cậu, lại đút một thìa cháo.
Thẩm Nam Tinh muốn hỏi anh giấu những thứ kia ở đâu, dù sao chỉ một cái đuôi thỏ đã khiến cậu không đứng dậy nổi, nếu bị Dịch Phong Từ dùng mấy thứ đồ càng quá đáng thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Thẩm Nam Tinh còn chưa mở miệng thì dường như Dịch Phong Từ cũng có lời muốn nói.
Anh bảo: “Cưng ơi, chúng ta chuyển nhà đi.”
Chuyển nhà?
Thẩm Nam Tinh giật mình, vô thức nhìn quanh gian nhà cũ một vòng.
Căn hộ này là của Dịch Phong Từ, đông không ấm, hạ không mát, vào mùa mưa dầm còn hơi ẩm ướt, hơn nữa giao thông cũng không tiện, sau này Dịch Phong Từ làm ở Lâm thị, quả thật là ở đây hơi bất tiện.
Tuy phòng ở mấy năm cũng có cảm tình nhưng kết hợp với hoàn cảnh hiện tại thì chuyển đi vẫn tương đối thực tế.
Thẩm Nam Tinh cân nhắc một phen, đang định đồng ý thì Dịch Phong Từ lại đút cho cậu một thìa, nghiêm túc bổ sung: “Hôm qua lúc giúp em tắm thì thấy trong phòng tắm không có bồn, giúp em rửa phía sau cũng không tiện, phía sau em lại sâu, kẹp cũng chặt… hử?”
Dịch Phong Từ còn chưa dứt lời thì đã phải nghênh đón một cái gối đầu, tay anh còn cầm bát nên chỉ có thể dùng cánh tay giữ lại rồi ôm vào lòng, sau đó nghiêng đầu ra, đã thấy Thẩm Nam Tinh thân tàn chí kiên bò dậy, cả khuôn mặt đỏ bừng nói với anh: “Không chuyển!”
~Hết chương 52~
Tác giả :
Nhất Cá Mễ Bính