Thâm Viện Nguyệt
Chương 64
Bởi vì "thần tích" của Phùng phu nhân, cho nên phủ tri châu Trần Châu mở rộng cửa lớn, cung kính nghênh đón Phùng phu nhân Hứa thị vào tri châu phủ, lại bởi vì tiểu hoàng trữ thường ở đây qua đêm, ngoại trừ nô bộc đáng tin, cả nhà tri châu đại nhân đều chuyển đến phía sau nha môn quan phủ, để chỗ cho Phùng phu nhân truyền thuyết là Yến Tử quan âm hóa thân ở lại.
Phùng phu nhân lại ngoài ý muốn hòa ái dễ thân dịu dàng săn sóc, rất ít sai phái người của tri phủ, chuyện bên người chỉ có mấy bà tử cùng tùy tùng bản thân mang đến xử lý.
Không cho Cát Tường cùng Như Ý đến, hai nha đầu này rất là không cam lòng. Chỉ là Như Ý năm kiaLý Đại, hiện tại bụng lớn cúi đầu nhìn không thấy mũi chân, cùng đến thêm loạn hay sao? Như Ý chỉ có thể ngoan ngoãn giữ thai, Cát Tường lại theo đến, vậy Lưu Viên ai quản?
Bà tử đi cùng phần lớn đều có chút công phu phòng thân, nàng không cần quá lo lắng.
Là người, ở lâu đều có cảm tình. Hai nha đầu hồi môn theo nàng chịu quá nhiều phong ba năm tháng, nàng không đành để bọn họ cùng đến chiến trường chịu khổ.
Vốn ngay cả mấy người hầu này cũng không muốn mang, cũng là bọn họ chết sống cùng theo.
Chỉ là... gia bộc Phùng gia bọn họ ít nhiều đều có chút kháng tính, gia bộc nhà tri châu đại nhân gia bị sợ đến sặc, ngất có, dập đầu có, phần lớn là bỏ trốn mất dạng.
Nàng cũng có vài năm không thấy Tam Lang bộ dạng giống nữ quỷ thê diễm, còn thêm mười phần sát khí thế này... Cả trời giá rét gió lạnh từng trận, ngay cả nàng cũng có chút không thích ứng.
Hỏi hắn cũng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng, chăm chú đến gần như thê lương.
Một lúc lâu mới lên tiếng, "Hạnh nhi, chúng ta trốn đi."
"... Hả?!"
Chờ thật vất vả hỏi rõ ràng, Chỉ Hạnh không biết nên khóc hay cười. Phu quân này của nàng a... Gặp phải chuyện của nàng luôn phản ứng rất kịch liệt.
"Vị đó biết thì thế nào?" Nàng cười hỏi lại, "Chứng cứ đâu? Cho dù hắn chiêu hồn Uy hoàng đế từ âm phủ đến, ông ta cũng nhận không ra ta rốt cuộc có phải hay không a. Hắn cứng rắn nói phải, ta cũng không có nghĩa vụ trả lời hắn a. Khổng phu tử cũng có thể biết bút pháp Xuân Thu (thời Xuân Thu, từ năm 722 – 481 TCN), chúng ta cách làm giống nhau một chút, không quá đáng chứ? Ta liền không trả lời, yên lặng ứng đối. Cẩu hoàng đế lại lưu manh, có thể làm gì ta? Đúng, hắn có thể ngờ vực, hoài nghi. Nhưng không có chứng cứ liền không chứng tỏ được gì."
Tam Lang vẻ mặt hơi thả lỏng, lại vẫn âm trầm thở dài. "Vị đó... rất sùng bái Phó thị nương nương. Tất cả bản thảo trong cung... Hắn đều có thể thuộc lòng. Tự cho là đệ tử ngoại môn của Phó thị..."
Chỉ Hạnh cắt lời hắn, "Đây là trộm sư không thể tha thứ. Ta thân là Phó thị đích truyền, không thanh lý môn hộ hắn, liền trộm vui đi. Thật bức ta nóng nảy... Ta có quyền xử trí truyền nhân Phó thị đấy."
Nhìn nàng ngẩng đầu kiêu ngạo, Tam Lang cuối cùng cũng nở nụ cười. Hắn luôn dễ dàng nghĩ mọi chuyện đến tình huống xấu nhất, nhưng Chỉ Hạnh luôn có thể suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất. Thường nói chuyện với nàng, đầy trời sầu lo đều biến mất, vĩnh viễn không có đường cùng.
Này phải làm sao cho tốt đây? Nhìn hắn cười, Chỉ Hạnh vẫn cảm thấy bị mê hoặc đến muốn hôn môn ba khắp nơi, vẫn mặt hoa da tuyết, chỉ là lại tăng thêm vài phần phong hoa mà ưu tư cùng năm tháng mài ra, sát khí trùng thiên kia, chỉ gia tăng khoảng cách không thể đùa bỡn, mà không hề giảm bớt một chút sắc đẹp.
Tam Lang từng có ý để râu, đáng tiếc nhìn khó coi, không cần nói hoàng đế chịu không nổi, nàng cũng chịu không nổi, cuối cùng chỉ đành tự mình giúp hắn cạo râu.
Phu quân bộ dạng quá tốt thật phiền, siêu phiền. Để ở bên ngoài thật làm người lo lắng.
Nghe nàng mềm giọng oán giận, Tam Lang cười đến càng sâu, như xuân phong quất vào mặt bách hoa khoe sắc. "Nàng chỉ là... ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ mà thôi. Người khác nhìn ta, chỉ nghĩ đến lãnh diêm la chém bao nhiêu đầu quan, ngay cả nhìn vào mắt ta cũng không dám."
"Bọn họ nên sợ chính là hoàng đế. Cũng không phải chàng quyết định giết ai liền giết người đó." Chỉ Hạnh cười nhạt, "Tiểu cô nương chỉ cảm thấy siêu uy phong, rất đại trượng phu."
"Gì? Thế giới này còn có tiểu cô nương khác? Sao ta không phát hiện?" Tam Lang chế giễu, "Đúng rồi, nhà ta có tiểu cô nương tốt nhất, khó trách ta nhìn không thấy người khác."
Chỉ Hạnh lỗ tai đều đỏ, "Miệng, miệng lưỡi trơn tru! Nhất định là cẩu... lão kia mang hỏng chàng. Thực sự là... phải có chủ kiến a! Sao có thể tùy tiện để tên lưu manh kia truyền nhiễm..."
Tam Lang nhẹ cười ôm nàng, thỏa mãn
**********
Thu phục Hoa Châu cũng không phải là thế như chẻ tre, các bộ Bắc Man dị thường dũng mãnh. Mặc dù uy danh Yến Tử quan âm nhất thời dọa được bọn họ, nhưng Hoa Châu hà sáo thèm nhỏ dãi đã lâu, thật vất vả rơi vào trong miệng, bọn hắn thật sự không buông tay được. Sau khi trịnh trọng tế bái Trường Sinh Thiên xong, bọn họ bắt đầu dùng võ dũng nhiều năm nội đấu mài ra cùng Đại Yến đối trận.
Lúc ban đầu các bộ Bắc Man đích xác chiếm được thượng phong, nhưng thời gian dài, hoàng đế tự mình lĩnh Yến quân, bắt đầu bày ra một loại tâm huyết cùng bền bỉ cường hãn, dùng một loại cuồng khí không chết không thôi, thà đồng quy vu tận (cùng chết), cường lực áp bức các bộ Bắc Man, cuối cùng tàn bạo đánh tan.
Cuồng khí cùng sát khí khiến người khiếp sợ như thế, ngay cả Bắc Man luôn luôn dũng mãnh cũng run rẩy sợ sệt, cứ thế số tù binh buông tay chịu trói dần dần tăng lên.
Nhạn Hồi Quan trọng quân cường trú, triệt binh khó khăn, trước lại có quân của hoàng đế Đại Yến ngự giá thân chinh như hổ sói. Các bộ Bắc Man vốn chỉ là vì lợi ích tạm thời kết minh, dưới áp lực to lớn liền tan rã. Sau khi bàn bạc, tộc trưởng Đát Tề Nhĩ bộ được đề cử làm tù thủ (thủ lĩnh các tù trưởng), hướng hoàng đế Đại Yến dâng thư cầu hòa.
Có thể nói, các nước giáp Đại Yến đều đã tương đối có kinh nghiệm. Hoàng đế người Hán chính là thích làm lớn thích công to, tạm thời cúi đầu nguyện ý thần, liền không sao, miệng ngọt một chút, ngay cả tù nhân cũng có thể thả về hết hoặc là trao đổi.
Tối đa là muốn chút cống phẩm quý hiếm... Nhưng cái gọi là "quý hiếm", chính là những thứ Đại Yến ít thấy... Ở chỗ bọn họ, nói không chừng có nhiều đến chạy đầy... Như là ngựa tốt, một số dược liệu, đá hoặc một ít hoa không có tác dụng gì, dã thú hiếm lạ cổ quái cũng càng không có tác dụng.
Cống một năm hai năm, là có thể mặc kệ hoàng đế Đại Yến. Dù sao thảo nguyên mênh mông, dân du mục chăn nuôi không có chỗ ở ổn định, hoàng đế Đại Yến cùng lắm là phát giận, sẽ không làm ầm ĩ lên đi quấy rầy bọn họ.
Kỳ thật, tù thủ Đát Tề Nhĩ thực sự không đoán lầm. Đại Yến tự cho là thiên triều thượng bang, khí thế to lớn. Truy cứu cống phẩm hàng năm của nước nhỏ man hoang thật không đủ đại khí. Tuyên dương quốc uy, có thể thêm vài nét bt trong sử sách, vậy là đã đạt tới mục đích. Ít chút cống phẩm cùng bồi thường, thật không xem trong mắt.
Chỉ tiếc, Chính Đức đế không phải hoàng đế Đại Yến bình thường.
Hắn nhận lấy thư cầu hòa, xem qua loa một lần, mặt không cảm xúc xé đôi. Cho dù ngôn ngữ không thông, tù thủ Bắc Man cũng hoàn toàn hiểu rõ ngôn ngữ cơ thể của hắn.
Hắn lười biếng chống má, nói với thông dịch, "Ngươi nói với tên man tử kia, xưng thần lại không đáng một đồng, lão tử không cần. Muốn giảng hòa cũng được, một tù binh man tử, trị giá năm con ngựa hoặc hai mươi con dê, hoặc một trăm tù binh Yến cũng được. Đừng mong lừa trẫm... Lão tử biết rõ người Yến bị bắt ước chừng hai vạn (20000), nhưng trẫm có mười hai vạn tù binh man t
Thông dịch chuyển cáo tù thủ, kết quả hắn dị thường tức tối xổ ra một chuỗi dài, thông dịch hồi bẩm, Chính Đức đế không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
"Mặc cả không cần nói với trẫm. Ngươi trực tiếp nói với hắn, Đại Yến không có lương thực cho Bắc Man ăn, nhưng mà, đánh hỏng Nhạn Hồi Quan, đốt thành Hoa Châu đến lộn xộn, ngoài ra còn phá hoại các thôn Hoa Châu... cộng lại hết thật sự rất nhiều. Sợ rằng tù binh man tử phải ở Hoa Châu một thời gian rất dài... Dù gì cũng không thể đốt nhà người ta rồi không giúp tu sửa chứ?”
"Khuyên hắn không đổi cũng được, nhớ kỹ đưa cơm đến. Làm việc không cơm ăn, người sắt cũng chịu không được. Nhưng lão tử lại không có lòng từ bi đâu, đói chết một bớt một tai họa. Trước khi chết làm được vẫn phải làm... Nếu mười hai vạn tù binh này đói chết lại chưa làm xong, lão tử không loại trừ khả năng sẽ đi Bắc Man trói người về làm tiếp, hiểu chưa?"
Thông dịch thật vất vả chuyển đạt xong, nhưng tù thủ trả lời khiến hắn rất khó xử, không biết hồi bẩm hoàng đế thế nào.
"Nói." Hoàng đế lạnh lùng, "Nói đúng sự thật."
"Hắn, tù thủ Bắc Man hắn nói..." Thông dịch cố lấy hết can đảm, "Ngài, hoàng thượng ngài là... thổ phỉ mã tặc."
"Sai" hoàng đế cười đến thật hung ác, "Lão tử là lưu manh. Mà bọn họ, là cường đạo. Chọc tới lưu manh, cường đạo cũng chỉ có thể chờ bị lột da, hiểu?"
Nghe xong thông dịch nói, tù thủ rất tuyệt vọng hơn nữa chân chính nhận ra cái gì gọi là lưu manh.
Phùng phu nhân lại ngoài ý muốn hòa ái dễ thân dịu dàng săn sóc, rất ít sai phái người của tri phủ, chuyện bên người chỉ có mấy bà tử cùng tùy tùng bản thân mang đến xử lý.
Không cho Cát Tường cùng Như Ý đến, hai nha đầu này rất là không cam lòng. Chỉ là Như Ý năm kiaLý Đại, hiện tại bụng lớn cúi đầu nhìn không thấy mũi chân, cùng đến thêm loạn hay sao? Như Ý chỉ có thể ngoan ngoãn giữ thai, Cát Tường lại theo đến, vậy Lưu Viên ai quản?
Bà tử đi cùng phần lớn đều có chút công phu phòng thân, nàng không cần quá lo lắng.
Là người, ở lâu đều có cảm tình. Hai nha đầu hồi môn theo nàng chịu quá nhiều phong ba năm tháng, nàng không đành để bọn họ cùng đến chiến trường chịu khổ.
Vốn ngay cả mấy người hầu này cũng không muốn mang, cũng là bọn họ chết sống cùng theo.
Chỉ là... gia bộc Phùng gia bọn họ ít nhiều đều có chút kháng tính, gia bộc nhà tri châu đại nhân gia bị sợ đến sặc, ngất có, dập đầu có, phần lớn là bỏ trốn mất dạng.
Nàng cũng có vài năm không thấy Tam Lang bộ dạng giống nữ quỷ thê diễm, còn thêm mười phần sát khí thế này... Cả trời giá rét gió lạnh từng trận, ngay cả nàng cũng có chút không thích ứng.
Hỏi hắn cũng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng, chăm chú đến gần như thê lương.
Một lúc lâu mới lên tiếng, "Hạnh nhi, chúng ta trốn đi."
"... Hả?!"
Chờ thật vất vả hỏi rõ ràng, Chỉ Hạnh không biết nên khóc hay cười. Phu quân này của nàng a... Gặp phải chuyện của nàng luôn phản ứng rất kịch liệt.
"Vị đó biết thì thế nào?" Nàng cười hỏi lại, "Chứng cứ đâu? Cho dù hắn chiêu hồn Uy hoàng đế từ âm phủ đến, ông ta cũng nhận không ra ta rốt cuộc có phải hay không a. Hắn cứng rắn nói phải, ta cũng không có nghĩa vụ trả lời hắn a. Khổng phu tử cũng có thể biết bút pháp Xuân Thu (thời Xuân Thu, từ năm 722 – 481 TCN), chúng ta cách làm giống nhau một chút, không quá đáng chứ? Ta liền không trả lời, yên lặng ứng đối. Cẩu hoàng đế lại lưu manh, có thể làm gì ta? Đúng, hắn có thể ngờ vực, hoài nghi. Nhưng không có chứng cứ liền không chứng tỏ được gì."
Tam Lang vẻ mặt hơi thả lỏng, lại vẫn âm trầm thở dài. "Vị đó... rất sùng bái Phó thị nương nương. Tất cả bản thảo trong cung... Hắn đều có thể thuộc lòng. Tự cho là đệ tử ngoại môn của Phó thị..."
Chỉ Hạnh cắt lời hắn, "Đây là trộm sư không thể tha thứ. Ta thân là Phó thị đích truyền, không thanh lý môn hộ hắn, liền trộm vui đi. Thật bức ta nóng nảy... Ta có quyền xử trí truyền nhân Phó thị đấy."
Nhìn nàng ngẩng đầu kiêu ngạo, Tam Lang cuối cùng cũng nở nụ cười. Hắn luôn dễ dàng nghĩ mọi chuyện đến tình huống xấu nhất, nhưng Chỉ Hạnh luôn có thể suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất. Thường nói chuyện với nàng, đầy trời sầu lo đều biến mất, vĩnh viễn không có đường cùng.
Này phải làm sao cho tốt đây? Nhìn hắn cười, Chỉ Hạnh vẫn cảm thấy bị mê hoặc đến muốn hôn môn ba khắp nơi, vẫn mặt hoa da tuyết, chỉ là lại tăng thêm vài phần phong hoa mà ưu tư cùng năm tháng mài ra, sát khí trùng thiên kia, chỉ gia tăng khoảng cách không thể đùa bỡn, mà không hề giảm bớt một chút sắc đẹp.
Tam Lang từng có ý để râu, đáng tiếc nhìn khó coi, không cần nói hoàng đế chịu không nổi, nàng cũng chịu không nổi, cuối cùng chỉ đành tự mình giúp hắn cạo râu.
Phu quân bộ dạng quá tốt thật phiền, siêu phiền. Để ở bên ngoài thật làm người lo lắng.
Nghe nàng mềm giọng oán giận, Tam Lang cười đến càng sâu, như xuân phong quất vào mặt bách hoa khoe sắc. "Nàng chỉ là... ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ mà thôi. Người khác nhìn ta, chỉ nghĩ đến lãnh diêm la chém bao nhiêu đầu quan, ngay cả nhìn vào mắt ta cũng không dám."
"Bọn họ nên sợ chính là hoàng đế. Cũng không phải chàng quyết định giết ai liền giết người đó." Chỉ Hạnh cười nhạt, "Tiểu cô nương chỉ cảm thấy siêu uy phong, rất đại trượng phu."
"Gì? Thế giới này còn có tiểu cô nương khác? Sao ta không phát hiện?" Tam Lang chế giễu, "Đúng rồi, nhà ta có tiểu cô nương tốt nhất, khó trách ta nhìn không thấy người khác."
Chỉ Hạnh lỗ tai đều đỏ, "Miệng, miệng lưỡi trơn tru! Nhất định là cẩu... lão kia mang hỏng chàng. Thực sự là... phải có chủ kiến a! Sao có thể tùy tiện để tên lưu manh kia truyền nhiễm..."
Tam Lang nhẹ cười ôm nàng, thỏa mãn
**********
Thu phục Hoa Châu cũng không phải là thế như chẻ tre, các bộ Bắc Man dị thường dũng mãnh. Mặc dù uy danh Yến Tử quan âm nhất thời dọa được bọn họ, nhưng Hoa Châu hà sáo thèm nhỏ dãi đã lâu, thật vất vả rơi vào trong miệng, bọn hắn thật sự không buông tay được. Sau khi trịnh trọng tế bái Trường Sinh Thiên xong, bọn họ bắt đầu dùng võ dũng nhiều năm nội đấu mài ra cùng Đại Yến đối trận.
Lúc ban đầu các bộ Bắc Man đích xác chiếm được thượng phong, nhưng thời gian dài, hoàng đế tự mình lĩnh Yến quân, bắt đầu bày ra một loại tâm huyết cùng bền bỉ cường hãn, dùng một loại cuồng khí không chết không thôi, thà đồng quy vu tận (cùng chết), cường lực áp bức các bộ Bắc Man, cuối cùng tàn bạo đánh tan.
Cuồng khí cùng sát khí khiến người khiếp sợ như thế, ngay cả Bắc Man luôn luôn dũng mãnh cũng run rẩy sợ sệt, cứ thế số tù binh buông tay chịu trói dần dần tăng lên.
Nhạn Hồi Quan trọng quân cường trú, triệt binh khó khăn, trước lại có quân của hoàng đế Đại Yến ngự giá thân chinh như hổ sói. Các bộ Bắc Man vốn chỉ là vì lợi ích tạm thời kết minh, dưới áp lực to lớn liền tan rã. Sau khi bàn bạc, tộc trưởng Đát Tề Nhĩ bộ được đề cử làm tù thủ (thủ lĩnh các tù trưởng), hướng hoàng đế Đại Yến dâng thư cầu hòa.
Có thể nói, các nước giáp Đại Yến đều đã tương đối có kinh nghiệm. Hoàng đế người Hán chính là thích làm lớn thích công to, tạm thời cúi đầu nguyện ý thần, liền không sao, miệng ngọt một chút, ngay cả tù nhân cũng có thể thả về hết hoặc là trao đổi.
Tối đa là muốn chút cống phẩm quý hiếm... Nhưng cái gọi là "quý hiếm", chính là những thứ Đại Yến ít thấy... Ở chỗ bọn họ, nói không chừng có nhiều đến chạy đầy... Như là ngựa tốt, một số dược liệu, đá hoặc một ít hoa không có tác dụng gì, dã thú hiếm lạ cổ quái cũng càng không có tác dụng.
Cống một năm hai năm, là có thể mặc kệ hoàng đế Đại Yến. Dù sao thảo nguyên mênh mông, dân du mục chăn nuôi không có chỗ ở ổn định, hoàng đế Đại Yến cùng lắm là phát giận, sẽ không làm ầm ĩ lên đi quấy rầy bọn họ.
Kỳ thật, tù thủ Đát Tề Nhĩ thực sự không đoán lầm. Đại Yến tự cho là thiên triều thượng bang, khí thế to lớn. Truy cứu cống phẩm hàng năm của nước nhỏ man hoang thật không đủ đại khí. Tuyên dương quốc uy, có thể thêm vài nét bt trong sử sách, vậy là đã đạt tới mục đích. Ít chút cống phẩm cùng bồi thường, thật không xem trong mắt.
Chỉ tiếc, Chính Đức đế không phải hoàng đế Đại Yến bình thường.
Hắn nhận lấy thư cầu hòa, xem qua loa một lần, mặt không cảm xúc xé đôi. Cho dù ngôn ngữ không thông, tù thủ Bắc Man cũng hoàn toàn hiểu rõ ngôn ngữ cơ thể của hắn.
Hắn lười biếng chống má, nói với thông dịch, "Ngươi nói với tên man tử kia, xưng thần lại không đáng một đồng, lão tử không cần. Muốn giảng hòa cũng được, một tù binh man tử, trị giá năm con ngựa hoặc hai mươi con dê, hoặc một trăm tù binh Yến cũng được. Đừng mong lừa trẫm... Lão tử biết rõ người Yến bị bắt ước chừng hai vạn (20000), nhưng trẫm có mười hai vạn tù binh man t
Thông dịch chuyển cáo tù thủ, kết quả hắn dị thường tức tối xổ ra một chuỗi dài, thông dịch hồi bẩm, Chính Đức đế không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
"Mặc cả không cần nói với trẫm. Ngươi trực tiếp nói với hắn, Đại Yến không có lương thực cho Bắc Man ăn, nhưng mà, đánh hỏng Nhạn Hồi Quan, đốt thành Hoa Châu đến lộn xộn, ngoài ra còn phá hoại các thôn Hoa Châu... cộng lại hết thật sự rất nhiều. Sợ rằng tù binh man tử phải ở Hoa Châu một thời gian rất dài... Dù gì cũng không thể đốt nhà người ta rồi không giúp tu sửa chứ?”
"Khuyên hắn không đổi cũng được, nhớ kỹ đưa cơm đến. Làm việc không cơm ăn, người sắt cũng chịu không được. Nhưng lão tử lại không có lòng từ bi đâu, đói chết một bớt một tai họa. Trước khi chết làm được vẫn phải làm... Nếu mười hai vạn tù binh này đói chết lại chưa làm xong, lão tử không loại trừ khả năng sẽ đi Bắc Man trói người về làm tiếp, hiểu chưa?"
Thông dịch thật vất vả chuyển đạt xong, nhưng tù thủ trả lời khiến hắn rất khó xử, không biết hồi bẩm hoàng đế thế nào.
"Nói." Hoàng đế lạnh lùng, "Nói đúng sự thật."
"Hắn, tù thủ Bắc Man hắn nói..." Thông dịch cố lấy hết can đảm, "Ngài, hoàng thượng ngài là... thổ phỉ mã tặc."
"Sai" hoàng đế cười đến thật hung ác, "Lão tử là lưu manh. Mà bọn họ, là cường đạo. Chọc tới lưu manh, cường đạo cũng chỉ có thể chờ bị lột da, hiểu?"
Nghe xong thông dịch nói, tù thủ rất tuyệt vọng hơn nữa chân chính nhận ra cái gì gọi là lưu manh.
Tác giả :
Hồ Điệp Seba