Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái
Chương 56
Editor: DenDen
—
Trong một căn phòng cho thuê hẻo lánh, ánh nắng ban mai chiếu qua cánh cửa sổ rộng mở. Mùi hương cà phê dần lan tỏa, bàn tay hơi thô ráp vuốt nhẹ dọc mép ly rồi nâng lên, đưa vị cà phê thơm dịu đến bờ môi.
Tiếng chim hót không ngừng ngoài cửa sổ, phiên chợ sáng trong thị trấn đã bắt đầu. Người đàn ông bị băng bó cánh tay bình tĩnh đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa.
Một lúc sau, người đàn ông nhìn sang hướng khác, đặt chiếc ly vào bồn rửa rồi bước vào phòng chứa đồ nhỏ hẹp.
Phòng chứa đồ đã được cải tạo thành một diện mạo hoàn toàn khác, không gian không đóng cửa sổ khiến cho nơi này rất sáng sủa. Vài chồng ảnh được sắp xếp gọn gàng trong góc tường, còn có một cuốn sổ dày cộp nằm ở phía bên kia.
Trong căn phòng nhỏ hẹp bày một cái tủ sách, bên trên đã phủ một lớp bụi. Ngày thường Mạnh Quân bận rộn làm nhiệm vụ nên đã rất lâu không tới đây.
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi thành phố Thanh Đàm bị đánh bom, người dân cũng dần không quan tâm đến chuyện này nữa, nhưng đối với đồng đội thì gã đã nổ tung rồi.
Xét cho cùng, đội phó Mạnh của bọn họ đã dấn thân vào biển lửa hy sinh vì nhiệm vụ.
Mạnh Quân kéo ghế ra, dựa người vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ, cầm chồng ảnh lên xem lại lần nữa.
Âm thanh trong phòng như bị nuốt sạch, khiến người ta không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt. Dưới ánh sáng lạnh lẽo, chỉ có người thanh niên trong bức ảnh là sống động và sáng sủa.
Từ một chàng trai thông minh lanh lợi năm thứ hai trung học cơ sở trở thành một chàng trai lầm lì khi bước sang năm thứ ba, thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Mạnh Quân là hiểu rõ sự tình.
Lúc đó, gã mới xuyên sách nhưng lại phát hiện ra hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn khác với miêu tả trong cuốn sách – gia đình lâm vào cảnh khó khăn, người cha cáu kỉnh phiền muộn, người mẹ thì luôn sầu não uất ức.
Mọi thứ thay đổi chỉ vì một ngôi sao mới lạ xuất hiện, tên là Thẩm Quý Trầm. Trên thương trường cạnh tranh khốc liệt, khôn sống mống chết, mà cha gã trùng hợp là người bị loại khỏi chốn thương trường kia.
Khi đó tâm trí gã rất ấu trĩ, bước vào thời kỳ phản nghịch của lứa tuổi thiếu niên, trước mặt cha mẹ oán trời trách đất, gã cực kỳ hận cái tên Thẩm Quý Trầm không nên tồn tại kia.
Vào lúc học cấp ba, trong một cuộc thi Taekwondo ở thành phố Thanh Đàm, gã gặp Vu Trạch Dục cũng quen biết được Vu Ca.
Những cảm xúc như được trút bỏ, gã bắt đầu để ý đến cậu học sinh trung học cơ sở kia.
Rõ ràng cậu là thiếu niên rất xinh đẹp nhưng lại rất thích chảy nhỏ dãi khi thấy bánh vòng trong quầy bánh, rõ ràng lúc nào cậu cũng có nhóm bạn luôn quây quanh mình nhưng cậu vẫn sẵn sàng quan tâm đến cậu học sinh Du Dực mới chuyển trường ốm yếu và u ám không có tiếng tăm gì kia.
Mạnh Quân thừa nhận bản thân không tránh khỏi bị cậu thu hút.
Gã trốn sau lưới sắt vô cùng hưởng thụ những lúc gặp mặt thoáng qua, gã cảm thấy được sự xao động của tuổi trẻ cũng như gã hy vọng Vu Ca sẽ không chết.
Nhưng gã nhìn thấy ánh mắt của Du Dực không còn nao núng nữa, ánh mắt Du Dực tràn đầy ánh sáng đi theo Vu Ca, từ đó những lần gặp thoáng qua đều nhiều thêm một tên chướng mắt.
Mạnh Quân không muốn cuộc sống quá yên bình như vậy, cũng không muốn tên kinh tởm và tự ti đó ở bên cạnh Vu Ca.
Gã không muốn giết Vu Ca, nhưng gã sử dụng quyền lực cuối cùng trong gia đình của mình để gây ra sai lầm: thực hiện vụ bắt cóc cũng tạo ra vụ việc hiểu lầm.
Gã biết đó là một sai lầm, cho dù gã đã tính toán sẽ đem người trở về sau vài ngày.
Có lẽ, bản thân gã là một kẻ có lòng ghen tỵ rất nghiêm trọng.
Trong bức ảnh thiếu niên rũ mi ngồi một mình bên cửa sổ trông cô đơn và vô cùng đáng thương. Mạnh Quân hơi cau mày, đột nhiên lo lắng đứng dậy, đi pha một tách cà phê khác.
Phiên chợ buổi sáng làm cho thị trấn trở nên sôi động, Mạnh Quân nhấp ngụm cà phê, cầm lại bức ảnh.
Bỗng nhiên gã cười khẽ một tiếng, thời điểm học cấp ba Vu Ca cao hơn rất nhiều, thậm chí lúc được nữ sinh tỏ tình cậu còn không đỏ mặt.
Dáng vẻ sầu lo tức giận, ranh mãnh hay chơi đùa đổ mồ hôi gã đều từng nhìn thấy qua.
Có thể bởi vì tất cả cảm xúc điên cuồng sau khi bùng phát đều dồn hết lên một người nên tính nóng nảy và hung hăng của gã đều bị áp chế xuống, chỉ còn lưu lại sự hăng hái và nhiệt huyết, bởi vì luyện tập liên tục kích thích hormone, Mạnh Quân lựa chọn thi vào học viện cảnh sát, cuối cùng lại trở thành đồng đội của Vu Trạch Dục.
Kể từ đó, cơ hội tiếp xúc với Vu Ca cũng đến gần hơn.
Gã hưởng thụ việc truy bắt tội phạm vì vậy rất tận lực hoàn thành nhiệm vụ cũng như lập rất nhiều thành tích cho đội. Gã đã nhìn thấy rất nhiều tên tội phạm cuồng loạn ẩn náu trong đám đông, vì vậy đúng dịp gã đã nghiêm túc dạy cho Vu Ca kỹ năng đánh nhau phòng vệ.
Mạnh Quân không phủ nhận gã cũng là một tên tội phạm lẩn trốn trong đám đông.
Nhưng chỉ đối với thiếu niên này là gã không thể buông tha, chỉ có nhóc con này là gã không thể khống chế được.
Mạnh Quân nhấp chuột, che cổ kéo căng cơ bắp, sau đó đẩy laptop lên mặt bàn.
Điều khiến gã ghen ghét không phải là vì Vu Ca và Thẩm Quý Trầm tiếp xúc mà là cái tên Nghiêm Từ Vân đột ngột xuất hiện.
Tên kia cùng gã có vẻ là cùng một loại người, điều này khiến gã càng thêm nổi giận bất an.
Sau khi thuận lợi tốt nghiệp, có công việc tốt đẹp, đột nhiên Vu Ca ngoan ngoãn mặc váy vào hơn nữa còn tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác, thậm chí còn bị tên đó hôn sâu, vành tai tóc mai chạm nhau.
Điều này nằm ngoài khả năng nhận thức của gã, bé trai bị tổn thương hồi học cấp hai chẳng phải nên trốn tránh tình yêu sao, cậu nên theo đuổi tự do và không muốn bị gò bó mới phải chứ.
Không phải vậy sao?
Mạnh Quân khéo léo bật bộ thu tín hiệu, mở màn hình giám sát đã được đặt sẵn trước đó ở tầng trên cùng của văn phòng và ở một đầu của phố ăn vặt, vẻ mặt của gã vẫn bình tĩnh như nước.
Gã tưởng sẽ khiến Vu Ca sợ hãi thu mình lại trong ổ nhỏ cho nên mới làm ra vụ bắt cóc, cho nên mới đe dọa uy hiếp.
Thế nhưng không có tác dụng, cả hai đều không lựa chọn chạy trốn, thậm chí còn cùng nhau giải quyết vấn đề.
Nhưng gã vẫn như cũ không nỡ để Vu Ca chết, vì vậy lúc gã xúi giục tên tội phạm bắt cóc Giang Thi Doanh thì Mạnh Quân đã gửi một ngón tay giả cho Nghiêm Từ Vân để lên tiếng cảnh báo.
Lúc nhìn thấy hình ảnh Vu Ca và Nghiêm Từ Vân nhìn nhau bằng ánh mắt đầy tin tưởng thì gã đã thay đổi quyết định.
Vu Ca sẽ không thuộc về gã cho nên gã muốn phá hủy cuộc đời của Vu Ca, để nỗi lòng dơ bẩn ẩn trong bóng tối nhiều năm cứ thế tiêu biến đi.
Mạnh Quân nhìn vào màn hình giám sát trong văn phòng, lặng lẽ đưa điện thoại lên tai.
“Chuẩn bị tốt mọi thứ chưa?” Thông qua máy thay đổi giọng nói, gã nhẹ nhàng hỏi người vẫn luôn im lặng kia.
Hôm nay, phố ăn vặt sẽ tổ chức lễ hội ẩm thực đầu tiên vào kỳ nghỉ hè, có rất nhiều quầy hàng trưng bày, lượng khách cũng ngày càng đông.
Đêm khuya hôm qua Mạnh Quân nói với Vu Ca ngày mai một vị khách du lịch bí ẩn sẽ đến, việc đầu độc hay chém đánh hoàn toàn có thể xảy ra. Trừ phi ngăn chặn hoạt động của phố ăn vặt bằng không thương vong là không thể tránh khỏi, cho dù có báo cảnh sát đi nữa.
Giải pháp duy nhất là làm theo lệnh của gã.
Đe dọa tính mạng của người vô tội luôn luôn là phương án tốt nhất.
Tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên trong điện thoại di động, vài giây sau trên màn hình xuất hiện mái tóc màu sợi đay, Mạnh Quân hít sâu một hơi, sau đó híp mắt nghiêng người về phía trước nhìn kỹ màn hình.
Áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt phối cùng váy màu xám đậm.
“Em có ý gì?” Mạnh Quân mím môi.
Vu Ca làm theo hướng dẫn, lấy chiếc tai nghe trong góc, cậu ngoan ngoãn đeo vào, mơ hồ nói: “Tôi thích vậy, anh không thấy phiền chứ?”
“Không phiền, cứ chơi vui vẻ.”
Gã giao nhiệm vụ cho Vu Ca là tìm ra người đàn ông mặc áo khoác màu lông vàng.
Áo màu lông vàng thì quá nổi bật, chỉ cần đối tượng xuất hiện trong tầm mắt là có thể phát hiện ra.
Đôi chân thon dài của chàng trai mặc váy ngắn dần biến khỏi màn hình giám sát thứ nhất, màn hình giám sát thứ hai ở phía xa chỉ có thể thấy một cái bóng mờ.
Cậu lẫn vào trong đám đông, chậm rãi tìm kiếm mục tiêu trong phố ăn vặt.
Mạnh Quân nhấp một ngụm cà phê, vị đắng truyền xuống cổ họng.
Ngày hôm nay, không có thứ gọi là đầu độc hay chém giết.
Thời điểm này cả thành phố đang căng thẳng, gã không có cách nào đi vào thành phố để bố trí trò chơi phức tạp, gã chỉ có thể kiếm cớ sai người đặt tai nghe ở tầng dưới.
Người từng trải qua sẽ theo bản năng cảnh giác với mệnh lệnh của trò chơi, cho rằng cạm bẫy thật sự đang ở phía sau. Đây là một trong những chiến thuật tâm lý, lần này sau khi người giữ chiếc vali gặp Vu Ca thì tín hiệu từ tai nghe sẽ kích nổ quả bom cuối cùng trong vali.
Chỉ cần tìm thấy người mặc áo vàng, hoặc là nói nếu bị người áo vàng tìm thấy thì trò chơi sẽ kết thúc.
Gã muốn nhìn thấy hình ảnh Vu Ca cứ thế ngoan ngoãn chết đi.
Trong quá trình theo dõi, người đàn ông mặc áo vàng bước vào phố ăn vặt, mang theo một chiếc vali nhỏ màu đen. Đối tượng không vội vào bước vào, vừa dạo quanh các gian hàng vừa chú ý đến đặc thù mà ông chủ giao phó – tìm người mặc áo xanh váy ngắn.
Khi cả hai càng lúc càng gần nhau, trái tim bình tĩnh của Mạnh Quân đập nhanh hơn.
Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi.
Giọng nói của người đàn ông mặc áo vàng truyền đến, hắn ta nghi ngờ nói: “Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy người rồi.”
“Chờ đã.” Ngay khi hắn ta chuẩn bị hành động thì đột nhiên Mạnh Quân trở nên căng thẳng. Trên hình ảnh rõ ràng hơn, người mặc áo xanh váy ngắn cách đó không xa rõ ràng là thấp hơn, đôi chân cũng to hơn.
Đây là ai?
Giọng điệu Mạnh Quân lạnh lùng, tắt tín hiệu bên Vu Ca đi rồi lập tức truyền tin cho người mặc áo vàng: “Không phải người đó, cẩn thận quan sát hai bên trái phải.”
Người đàn ông không có cách nào ứng phó, xách va li cẩn thận quan sát hai bên, đột nhiên run giọng: “Hai bên đều có!”
Vừa dứt lời, một người đội tóc giả màu cây đay lộ ra phần tóc đỏ phía trong, đồng thời bước ra cùng với “người phụ nữ” gầy gò mặc cùng kiểu váy ngắn.
Người đàn ông mặc áo vàng mờ mịt nhìn tới nhìn lui, cảm thấy thú vị, che tai nói: “Có ba người, tôi nên đưa đồ cho ai?”
“Bên trái, đi bên trái, nhưng đừng rẽ vào hẻm.”
Người đàn ông nghe theo bước tới, quả nhiên lại phát hiện có thêm một người cũng mặc áo xanh váy ngắn: “Đây là sinh bốn hả? Tại sao lại giống nhau như vậy…”
Vẻ mặt của Mạnh Quân không vui, thẳng thắn nói: “Dẫn người ra.”
Hai giây sau, trong màn hình xuất hiện một đôi chân thon dài, cho dù tín hiệu hình ảnh không rõ nét nhưng vẫn phân biệt được đôi chân dài và chiều cao của Vu Ca.
Từ khi cậu mặc quần áo phụ nữ, trong lòng Mạnh Quân luôn có linh cảm xấu, gã lập tức nói với người đàn ông mặc áo vàng: “Đưa vali cho người đó.”
Giọng nói không qua đổi âm rất thô và dày, mang đến lực uy hiếp nào đó khiến tay người đàn ông run lên, trực tiếp đi tới mang vali vứt đi, tai nghe phát ra tín hiệu thế nhưng chiếc vali vẫn im lặng.
Giây tiếp theo, giọng nói vốn dĩ Mạnh Quân không thể nghe được của Vu Ca đột nhiên vang lên: “Anh chỉ biết dùng bom để gây hỗn loạn thôi sao?”
Tóc vàng, tóc đỏ, tóc xanh đồng loạt gỡ tóc giả xuống cùng đứng sau người đàn ông thứ tư, mà người đàn ông mặt áo vàng đang kinh hãi cũng gỡ bỏ biểu cảm, nhìn vào màn hình theo dõi.
Vu Ca không có ở đó, từ khi đeo tai nghe vào cậu ấy đã thoát ly hành động, chưa từng bước chân vào phố ăn vặt.
Phối hợp vở kịch này chẳng qua là muốn kéo dài thời gian liên lạc, thứ nhất là để cảnh sát có thể khoanh vùng và xác định vị trí của Mạnh Quân, thứ hai là khẳng định động thái hôm nay chỉ là một quả bom, xét từ thái độ của Mạnh Quân thì đây là sự thật.
Điểm cuối cùng – chỉ là muốn trêu chọc tên khốn kiêu ngạo này một chút.
Một lúc sau, cảnh sát phá cửa ập vào. Đẩy cánh cửa cũ kỹ ra, bên trong căn phòng chứa đồ nhỏ sáng sủa, người đàn ông lẳng lặng ngồi trước bàn, nhàn nhã nhấm nháp từng ngụm cà phê.
Giống như đang xem một chương trình giải trí thú vị.
Vu Trạch Dục nhanh chóng giữ chặt vai Mạnh Quân, ly cà phê đổ xuống, gã bị đè lên mặt bàn, bàn tay đang băng bó của gã đập mạnh vào mép bàn khiến cho người ta ghê răng.
“Đội trưởng Vu, cẩn thận.” Viên cảnh sát nhỏ cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ lo Vu Trạch Dục sẽ bị thương khi đột nhiên lao lên như vậy.
Đầu óc Vu Trạch Dục như muốn nổ tung, vì để tiếp quản vụ án này, anh đã trằn trọc làm việc cả ngày đêm không ngủ để trở về thành phố Thanh Đàm càng sớm càng tốt.
Anh như muốn ngừng thở khi nghe tin Mạnh Quân rơi xuống cầu, và cũng tức điên lên khi phát hiện ra sự thật.
“Mạnh Quân, mẹ nó đến cùng cậu đang nghĩ cái quái gì vậy!”
Cánh tay gã đau nhức, trán Mạnh Quân lấm tấm mồ hôi, gã cố sức giương mắt lên bình tĩnh nhìn về phía phố ăn vặt như muốn tìm kiếm lần cuối thân ảnh cao gầy kia, gã thở hổn hển cười nói: “Tôi không biết.”
“Cậu điên rồi.” Hai mắt Vu Trạch Dục đỏ bừng, một bên là đứa em trai anh luôn cưng chiều hết mực, một bên là người anh em cùng vào sinh ra tử.
Mồ hôi lăn vào trong mắt, dưới ánh nhìn giận dữ của Vu Trạch Dục gã nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết.”
“Có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, tôi đã điên mất rồi.”
Vu Trạch Dục cười gằn, “Tôi nên vui mừng vì cậu đã bố thí cho em ấy vài năm bình yên sao?”
“Cậu nói gì vậy hả? Nếu không có tên kia, cuộc sống bình yên của em ấy sẽ tiếp tục kéo dài, so với những người bị cốt truyện khống chế, em ấy phải được tự do.”
Lời nói khó hiểu nhưng không giấu được vẻ cố chấp kỳ quái, Vu Trạch Dục hoàn toàn thu lại biểu tình, không còn cáu giận cuồng nộ, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao lại ngăn cản xe bồn chở xăng phát nổ?”
“Đội trưởng Vu.” Mạnh Quân mở đôi mắt đau ê ẩm, cười ngông cuồng: “Dựa vào cái gì mà lũ rệp không nghe lời lại dám làm đẫm máu ở thành phố Thanh Đàm mà chúng ta bảo vệ bằng mạng sống của mình chứ?”
“Tôi nói rồi, để làm tôi phát điên.”
“Chỉ có em trai cậu.”
Sau đó một tiếng “bùm!” thật lớn phát ra, bàn tay bị băng bó chủ động bóp cò, viên đạn xuyên từ hàm dưới lên đỉnh đầu. Dưới chấn động, những bức ảnh xếp một góc chậm rãi rơi xuống đất, tấm ảnh xếp ở phía trên cùng chếch ra, trùng hợp chính là bức ảnh ba người chụp chung.
Vu Trạch Dục ngồi một bên cười híp mắt, còn Mạnh Quân giả vờ tính toán sai để bị Vu Ca bắt, cũng ngồi ở một bên nở nụ cười tươi sáng đẹp trai.
Ngày hội ẩm thực đã kết thúc thành công, bên trong du khách tấp nập chỉ có một số ít phát hiện mấy người ăn mặc kỳ lạ, ngoài ra không có gì khác thường.
Ngay cả Mạnh Quân cũng không hiểu tại sao mình lại muốn chơi trò chơi vô nghĩa như vậy. Là muốn kiểm tra phản ứng của Vu Ca, hay là muốn kiểm tra người bạn mới có can đảm vì cậu đứng ra ngăn cản nguy hiểm hay không cũng không chừng.
Ai có thể nói rõ được đây.
—
Trong một căn phòng cho thuê hẻo lánh, ánh nắng ban mai chiếu qua cánh cửa sổ rộng mở. Mùi hương cà phê dần lan tỏa, bàn tay hơi thô ráp vuốt nhẹ dọc mép ly rồi nâng lên, đưa vị cà phê thơm dịu đến bờ môi.
Tiếng chim hót không ngừng ngoài cửa sổ, phiên chợ sáng trong thị trấn đã bắt đầu. Người đàn ông bị băng bó cánh tay bình tĩnh đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa.
Một lúc sau, người đàn ông nhìn sang hướng khác, đặt chiếc ly vào bồn rửa rồi bước vào phòng chứa đồ nhỏ hẹp.
Phòng chứa đồ đã được cải tạo thành một diện mạo hoàn toàn khác, không gian không đóng cửa sổ khiến cho nơi này rất sáng sủa. Vài chồng ảnh được sắp xếp gọn gàng trong góc tường, còn có một cuốn sổ dày cộp nằm ở phía bên kia.
Trong căn phòng nhỏ hẹp bày một cái tủ sách, bên trên đã phủ một lớp bụi. Ngày thường Mạnh Quân bận rộn làm nhiệm vụ nên đã rất lâu không tới đây.
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi thành phố Thanh Đàm bị đánh bom, người dân cũng dần không quan tâm đến chuyện này nữa, nhưng đối với đồng đội thì gã đã nổ tung rồi.
Xét cho cùng, đội phó Mạnh của bọn họ đã dấn thân vào biển lửa hy sinh vì nhiệm vụ.
Mạnh Quân kéo ghế ra, dựa người vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ, cầm chồng ảnh lên xem lại lần nữa.
Âm thanh trong phòng như bị nuốt sạch, khiến người ta không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt. Dưới ánh sáng lạnh lẽo, chỉ có người thanh niên trong bức ảnh là sống động và sáng sủa.
Từ một chàng trai thông minh lanh lợi năm thứ hai trung học cơ sở trở thành một chàng trai lầm lì khi bước sang năm thứ ba, thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Mạnh Quân là hiểu rõ sự tình.
Lúc đó, gã mới xuyên sách nhưng lại phát hiện ra hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn khác với miêu tả trong cuốn sách – gia đình lâm vào cảnh khó khăn, người cha cáu kỉnh phiền muộn, người mẹ thì luôn sầu não uất ức.
Mọi thứ thay đổi chỉ vì một ngôi sao mới lạ xuất hiện, tên là Thẩm Quý Trầm. Trên thương trường cạnh tranh khốc liệt, khôn sống mống chết, mà cha gã trùng hợp là người bị loại khỏi chốn thương trường kia.
Khi đó tâm trí gã rất ấu trĩ, bước vào thời kỳ phản nghịch của lứa tuổi thiếu niên, trước mặt cha mẹ oán trời trách đất, gã cực kỳ hận cái tên Thẩm Quý Trầm không nên tồn tại kia.
Vào lúc học cấp ba, trong một cuộc thi Taekwondo ở thành phố Thanh Đàm, gã gặp Vu Trạch Dục cũng quen biết được Vu Ca.
Những cảm xúc như được trút bỏ, gã bắt đầu để ý đến cậu học sinh trung học cơ sở kia.
Rõ ràng cậu là thiếu niên rất xinh đẹp nhưng lại rất thích chảy nhỏ dãi khi thấy bánh vòng trong quầy bánh, rõ ràng lúc nào cậu cũng có nhóm bạn luôn quây quanh mình nhưng cậu vẫn sẵn sàng quan tâm đến cậu học sinh Du Dực mới chuyển trường ốm yếu và u ám không có tiếng tăm gì kia.
Mạnh Quân thừa nhận bản thân không tránh khỏi bị cậu thu hút.
Gã trốn sau lưới sắt vô cùng hưởng thụ những lúc gặp mặt thoáng qua, gã cảm thấy được sự xao động của tuổi trẻ cũng như gã hy vọng Vu Ca sẽ không chết.
Nhưng gã nhìn thấy ánh mắt của Du Dực không còn nao núng nữa, ánh mắt Du Dực tràn đầy ánh sáng đi theo Vu Ca, từ đó những lần gặp thoáng qua đều nhiều thêm một tên chướng mắt.
Mạnh Quân không muốn cuộc sống quá yên bình như vậy, cũng không muốn tên kinh tởm và tự ti đó ở bên cạnh Vu Ca.
Gã không muốn giết Vu Ca, nhưng gã sử dụng quyền lực cuối cùng trong gia đình của mình để gây ra sai lầm: thực hiện vụ bắt cóc cũng tạo ra vụ việc hiểu lầm.
Gã biết đó là một sai lầm, cho dù gã đã tính toán sẽ đem người trở về sau vài ngày.
Có lẽ, bản thân gã là một kẻ có lòng ghen tỵ rất nghiêm trọng.
Trong bức ảnh thiếu niên rũ mi ngồi một mình bên cửa sổ trông cô đơn và vô cùng đáng thương. Mạnh Quân hơi cau mày, đột nhiên lo lắng đứng dậy, đi pha một tách cà phê khác.
Phiên chợ buổi sáng làm cho thị trấn trở nên sôi động, Mạnh Quân nhấp ngụm cà phê, cầm lại bức ảnh.
Bỗng nhiên gã cười khẽ một tiếng, thời điểm học cấp ba Vu Ca cao hơn rất nhiều, thậm chí lúc được nữ sinh tỏ tình cậu còn không đỏ mặt.
Dáng vẻ sầu lo tức giận, ranh mãnh hay chơi đùa đổ mồ hôi gã đều từng nhìn thấy qua.
Có thể bởi vì tất cả cảm xúc điên cuồng sau khi bùng phát đều dồn hết lên một người nên tính nóng nảy và hung hăng của gã đều bị áp chế xuống, chỉ còn lưu lại sự hăng hái và nhiệt huyết, bởi vì luyện tập liên tục kích thích hormone, Mạnh Quân lựa chọn thi vào học viện cảnh sát, cuối cùng lại trở thành đồng đội của Vu Trạch Dục.
Kể từ đó, cơ hội tiếp xúc với Vu Ca cũng đến gần hơn.
Gã hưởng thụ việc truy bắt tội phạm vì vậy rất tận lực hoàn thành nhiệm vụ cũng như lập rất nhiều thành tích cho đội. Gã đã nhìn thấy rất nhiều tên tội phạm cuồng loạn ẩn náu trong đám đông, vì vậy đúng dịp gã đã nghiêm túc dạy cho Vu Ca kỹ năng đánh nhau phòng vệ.
Mạnh Quân không phủ nhận gã cũng là một tên tội phạm lẩn trốn trong đám đông.
Nhưng chỉ đối với thiếu niên này là gã không thể buông tha, chỉ có nhóc con này là gã không thể khống chế được.
Mạnh Quân nhấp chuột, che cổ kéo căng cơ bắp, sau đó đẩy laptop lên mặt bàn.
Điều khiến gã ghen ghét không phải là vì Vu Ca và Thẩm Quý Trầm tiếp xúc mà là cái tên Nghiêm Từ Vân đột ngột xuất hiện.
Tên kia cùng gã có vẻ là cùng một loại người, điều này khiến gã càng thêm nổi giận bất an.
Sau khi thuận lợi tốt nghiệp, có công việc tốt đẹp, đột nhiên Vu Ca ngoan ngoãn mặc váy vào hơn nữa còn tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác, thậm chí còn bị tên đó hôn sâu, vành tai tóc mai chạm nhau.
Điều này nằm ngoài khả năng nhận thức của gã, bé trai bị tổn thương hồi học cấp hai chẳng phải nên trốn tránh tình yêu sao, cậu nên theo đuổi tự do và không muốn bị gò bó mới phải chứ.
Không phải vậy sao?
Mạnh Quân khéo léo bật bộ thu tín hiệu, mở màn hình giám sát đã được đặt sẵn trước đó ở tầng trên cùng của văn phòng và ở một đầu của phố ăn vặt, vẻ mặt của gã vẫn bình tĩnh như nước.
Gã tưởng sẽ khiến Vu Ca sợ hãi thu mình lại trong ổ nhỏ cho nên mới làm ra vụ bắt cóc, cho nên mới đe dọa uy hiếp.
Thế nhưng không có tác dụng, cả hai đều không lựa chọn chạy trốn, thậm chí còn cùng nhau giải quyết vấn đề.
Nhưng gã vẫn như cũ không nỡ để Vu Ca chết, vì vậy lúc gã xúi giục tên tội phạm bắt cóc Giang Thi Doanh thì Mạnh Quân đã gửi một ngón tay giả cho Nghiêm Từ Vân để lên tiếng cảnh báo.
Lúc nhìn thấy hình ảnh Vu Ca và Nghiêm Từ Vân nhìn nhau bằng ánh mắt đầy tin tưởng thì gã đã thay đổi quyết định.
Vu Ca sẽ không thuộc về gã cho nên gã muốn phá hủy cuộc đời của Vu Ca, để nỗi lòng dơ bẩn ẩn trong bóng tối nhiều năm cứ thế tiêu biến đi.
Mạnh Quân nhìn vào màn hình giám sát trong văn phòng, lặng lẽ đưa điện thoại lên tai.
“Chuẩn bị tốt mọi thứ chưa?” Thông qua máy thay đổi giọng nói, gã nhẹ nhàng hỏi người vẫn luôn im lặng kia.
Hôm nay, phố ăn vặt sẽ tổ chức lễ hội ẩm thực đầu tiên vào kỳ nghỉ hè, có rất nhiều quầy hàng trưng bày, lượng khách cũng ngày càng đông.
Đêm khuya hôm qua Mạnh Quân nói với Vu Ca ngày mai một vị khách du lịch bí ẩn sẽ đến, việc đầu độc hay chém đánh hoàn toàn có thể xảy ra. Trừ phi ngăn chặn hoạt động của phố ăn vặt bằng không thương vong là không thể tránh khỏi, cho dù có báo cảnh sát đi nữa.
Giải pháp duy nhất là làm theo lệnh của gã.
Đe dọa tính mạng của người vô tội luôn luôn là phương án tốt nhất.
Tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên trong điện thoại di động, vài giây sau trên màn hình xuất hiện mái tóc màu sợi đay, Mạnh Quân hít sâu một hơi, sau đó híp mắt nghiêng người về phía trước nhìn kỹ màn hình.
Áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt phối cùng váy màu xám đậm.
“Em có ý gì?” Mạnh Quân mím môi.
Vu Ca làm theo hướng dẫn, lấy chiếc tai nghe trong góc, cậu ngoan ngoãn đeo vào, mơ hồ nói: “Tôi thích vậy, anh không thấy phiền chứ?”
“Không phiền, cứ chơi vui vẻ.”
Gã giao nhiệm vụ cho Vu Ca là tìm ra người đàn ông mặc áo khoác màu lông vàng.
Áo màu lông vàng thì quá nổi bật, chỉ cần đối tượng xuất hiện trong tầm mắt là có thể phát hiện ra.
Đôi chân thon dài của chàng trai mặc váy ngắn dần biến khỏi màn hình giám sát thứ nhất, màn hình giám sát thứ hai ở phía xa chỉ có thể thấy một cái bóng mờ.
Cậu lẫn vào trong đám đông, chậm rãi tìm kiếm mục tiêu trong phố ăn vặt.
Mạnh Quân nhấp một ngụm cà phê, vị đắng truyền xuống cổ họng.
Ngày hôm nay, không có thứ gọi là đầu độc hay chém giết.
Thời điểm này cả thành phố đang căng thẳng, gã không có cách nào đi vào thành phố để bố trí trò chơi phức tạp, gã chỉ có thể kiếm cớ sai người đặt tai nghe ở tầng dưới.
Người từng trải qua sẽ theo bản năng cảnh giác với mệnh lệnh của trò chơi, cho rằng cạm bẫy thật sự đang ở phía sau. Đây là một trong những chiến thuật tâm lý, lần này sau khi người giữ chiếc vali gặp Vu Ca thì tín hiệu từ tai nghe sẽ kích nổ quả bom cuối cùng trong vali.
Chỉ cần tìm thấy người mặc áo vàng, hoặc là nói nếu bị người áo vàng tìm thấy thì trò chơi sẽ kết thúc.
Gã muốn nhìn thấy hình ảnh Vu Ca cứ thế ngoan ngoãn chết đi.
Trong quá trình theo dõi, người đàn ông mặc áo vàng bước vào phố ăn vặt, mang theo một chiếc vali nhỏ màu đen. Đối tượng không vội vào bước vào, vừa dạo quanh các gian hàng vừa chú ý đến đặc thù mà ông chủ giao phó – tìm người mặc áo xanh váy ngắn.
Khi cả hai càng lúc càng gần nhau, trái tim bình tĩnh của Mạnh Quân đập nhanh hơn.
Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi.
Giọng nói của người đàn ông mặc áo vàng truyền đến, hắn ta nghi ngờ nói: “Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy người rồi.”
“Chờ đã.” Ngay khi hắn ta chuẩn bị hành động thì đột nhiên Mạnh Quân trở nên căng thẳng. Trên hình ảnh rõ ràng hơn, người mặc áo xanh váy ngắn cách đó không xa rõ ràng là thấp hơn, đôi chân cũng to hơn.
Đây là ai?
Giọng điệu Mạnh Quân lạnh lùng, tắt tín hiệu bên Vu Ca đi rồi lập tức truyền tin cho người mặc áo vàng: “Không phải người đó, cẩn thận quan sát hai bên trái phải.”
Người đàn ông không có cách nào ứng phó, xách va li cẩn thận quan sát hai bên, đột nhiên run giọng: “Hai bên đều có!”
Vừa dứt lời, một người đội tóc giả màu cây đay lộ ra phần tóc đỏ phía trong, đồng thời bước ra cùng với “người phụ nữ” gầy gò mặc cùng kiểu váy ngắn.
Người đàn ông mặc áo vàng mờ mịt nhìn tới nhìn lui, cảm thấy thú vị, che tai nói: “Có ba người, tôi nên đưa đồ cho ai?”
“Bên trái, đi bên trái, nhưng đừng rẽ vào hẻm.”
Người đàn ông nghe theo bước tới, quả nhiên lại phát hiện có thêm một người cũng mặc áo xanh váy ngắn: “Đây là sinh bốn hả? Tại sao lại giống nhau như vậy…”
Vẻ mặt của Mạnh Quân không vui, thẳng thắn nói: “Dẫn người ra.”
Hai giây sau, trong màn hình xuất hiện một đôi chân thon dài, cho dù tín hiệu hình ảnh không rõ nét nhưng vẫn phân biệt được đôi chân dài và chiều cao của Vu Ca.
Từ khi cậu mặc quần áo phụ nữ, trong lòng Mạnh Quân luôn có linh cảm xấu, gã lập tức nói với người đàn ông mặc áo vàng: “Đưa vali cho người đó.”
Giọng nói không qua đổi âm rất thô và dày, mang đến lực uy hiếp nào đó khiến tay người đàn ông run lên, trực tiếp đi tới mang vali vứt đi, tai nghe phát ra tín hiệu thế nhưng chiếc vali vẫn im lặng.
Giây tiếp theo, giọng nói vốn dĩ Mạnh Quân không thể nghe được của Vu Ca đột nhiên vang lên: “Anh chỉ biết dùng bom để gây hỗn loạn thôi sao?”
Tóc vàng, tóc đỏ, tóc xanh đồng loạt gỡ tóc giả xuống cùng đứng sau người đàn ông thứ tư, mà người đàn ông mặt áo vàng đang kinh hãi cũng gỡ bỏ biểu cảm, nhìn vào màn hình theo dõi.
Vu Ca không có ở đó, từ khi đeo tai nghe vào cậu ấy đã thoát ly hành động, chưa từng bước chân vào phố ăn vặt.
Phối hợp vở kịch này chẳng qua là muốn kéo dài thời gian liên lạc, thứ nhất là để cảnh sát có thể khoanh vùng và xác định vị trí của Mạnh Quân, thứ hai là khẳng định động thái hôm nay chỉ là một quả bom, xét từ thái độ của Mạnh Quân thì đây là sự thật.
Điểm cuối cùng – chỉ là muốn trêu chọc tên khốn kiêu ngạo này một chút.
Một lúc sau, cảnh sát phá cửa ập vào. Đẩy cánh cửa cũ kỹ ra, bên trong căn phòng chứa đồ nhỏ sáng sủa, người đàn ông lẳng lặng ngồi trước bàn, nhàn nhã nhấm nháp từng ngụm cà phê.
Giống như đang xem một chương trình giải trí thú vị.
Vu Trạch Dục nhanh chóng giữ chặt vai Mạnh Quân, ly cà phê đổ xuống, gã bị đè lên mặt bàn, bàn tay đang băng bó của gã đập mạnh vào mép bàn khiến cho người ta ghê răng.
“Đội trưởng Vu, cẩn thận.” Viên cảnh sát nhỏ cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ lo Vu Trạch Dục sẽ bị thương khi đột nhiên lao lên như vậy.
Đầu óc Vu Trạch Dục như muốn nổ tung, vì để tiếp quản vụ án này, anh đã trằn trọc làm việc cả ngày đêm không ngủ để trở về thành phố Thanh Đàm càng sớm càng tốt.
Anh như muốn ngừng thở khi nghe tin Mạnh Quân rơi xuống cầu, và cũng tức điên lên khi phát hiện ra sự thật.
“Mạnh Quân, mẹ nó đến cùng cậu đang nghĩ cái quái gì vậy!”
Cánh tay gã đau nhức, trán Mạnh Quân lấm tấm mồ hôi, gã cố sức giương mắt lên bình tĩnh nhìn về phía phố ăn vặt như muốn tìm kiếm lần cuối thân ảnh cao gầy kia, gã thở hổn hển cười nói: “Tôi không biết.”
“Cậu điên rồi.” Hai mắt Vu Trạch Dục đỏ bừng, một bên là đứa em trai anh luôn cưng chiều hết mực, một bên là người anh em cùng vào sinh ra tử.
Mồ hôi lăn vào trong mắt, dưới ánh nhìn giận dữ của Vu Trạch Dục gã nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết.”
“Có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, tôi đã điên mất rồi.”
Vu Trạch Dục cười gằn, “Tôi nên vui mừng vì cậu đã bố thí cho em ấy vài năm bình yên sao?”
“Cậu nói gì vậy hả? Nếu không có tên kia, cuộc sống bình yên của em ấy sẽ tiếp tục kéo dài, so với những người bị cốt truyện khống chế, em ấy phải được tự do.”
Lời nói khó hiểu nhưng không giấu được vẻ cố chấp kỳ quái, Vu Trạch Dục hoàn toàn thu lại biểu tình, không còn cáu giận cuồng nộ, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao lại ngăn cản xe bồn chở xăng phát nổ?”
“Đội trưởng Vu.” Mạnh Quân mở đôi mắt đau ê ẩm, cười ngông cuồng: “Dựa vào cái gì mà lũ rệp không nghe lời lại dám làm đẫm máu ở thành phố Thanh Đàm mà chúng ta bảo vệ bằng mạng sống của mình chứ?”
“Tôi nói rồi, để làm tôi phát điên.”
“Chỉ có em trai cậu.”
Sau đó một tiếng “bùm!” thật lớn phát ra, bàn tay bị băng bó chủ động bóp cò, viên đạn xuyên từ hàm dưới lên đỉnh đầu. Dưới chấn động, những bức ảnh xếp một góc chậm rãi rơi xuống đất, tấm ảnh xếp ở phía trên cùng chếch ra, trùng hợp chính là bức ảnh ba người chụp chung.
Vu Trạch Dục ngồi một bên cười híp mắt, còn Mạnh Quân giả vờ tính toán sai để bị Vu Ca bắt, cũng ngồi ở một bên nở nụ cười tươi sáng đẹp trai.
Ngày hội ẩm thực đã kết thúc thành công, bên trong du khách tấp nập chỉ có một số ít phát hiện mấy người ăn mặc kỳ lạ, ngoài ra không có gì khác thường.
Ngay cả Mạnh Quân cũng không hiểu tại sao mình lại muốn chơi trò chơi vô nghĩa như vậy. Là muốn kiểm tra phản ứng của Vu Ca, hay là muốn kiểm tra người bạn mới có can đảm vì cậu đứng ra ngăn cản nguy hiểm hay không cũng không chừng.
Ai có thể nói rõ được đây.
Tác giả :
Ni Ba Ba Họa Thủy