Thâm Tình Trong Mắt Anh
Chương 45
Diệp Mông lãnh đạm hỏi: “Ồ, mấy lần?”Lý Cận Dữ vùi đầu vào cổ cô, nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, rầu rĩ đáp: “Hai lần.”Hình như có hơi ít. Cô thầm nghĩ, thế là một tháng phải nôn hai lần. Nhưng vẫn nghiêm nghị chau mày: “Dạ dày tiêu hóa được không?”Anh hít sâu một hơi: “Có hơi khó chịu, nên không thể ăn quá cay quá tanh được.”“Quá yếu.”“Ừ, hồi nhỏ anh rất yếu, may mà sinh ra trong nhà giàu. Tuy mẹ anh ghét anh, nhưng ít nhất cũng không cắt đường ăn ở của anh, mặc không đẹp bà ấy còn sợ anh làm xấu mặt bà ấy. Đối với chuyện tiền bạc thì bà ấy rất thoải mái.”Chẳng trách áo quần của anh lại tốt như vậy, mặc cái gì cũng đẹp. Thiếu gia sinh ra ở vạch đích đây sao. Khí chất, đạo đức đều có sẵn từ trong cốt, bây giờ có choàng cái bao tải cũng thấy đẹp trai.Diệp Mông cúi đầu nhìn anh, bất ngờ hỏi: “Lý Cận Dữ, bây giờ anh có còn uống thuốc trầm cảm không?”“Không,” Lý Cận Dữ bắt đầu hôn cô, hôn dọc từ cổ lên đến cằm: “Ba năm trước đã dừng thuốc rồi, bác sỹ nói uống thuốc sẽ ảnh hưởng đến thận gan, trừ khi nào khống chế không được cảm xúc nữa anh mới uống.
”Diệp Mông né đầu đi, không để anh hôn, nghiêm nghị nói: “Nói chuyện đàng hoàng vào.”Lý Cận Dữ đứng nghiêm chỉnh lại, đẩy cô ra xa, mình thì dựa vào kệ bếp, hai tay đút vào túi, điển hình của việc vừa gần gũi được người ta xong còn giả vờ ngoan ngoãn: “Thế thì em đứng xa ra chút.”Diệp Mông bất chợt không biết phải nói gì, thở dài một hơi, sợ làm bà nội thức giấc: “Thôi, mai rồi nói, đi ngủ đã được không?”Lý Cận Dữ gật gật đầu.Diệp Mông xoay người vào phòng, lại như nhớ ra điều gì đó, quay lại lạnh lùng nhìn anh: “Dập thuốc rồi vứt đi, để ở cửa sổ làm gì, trồng hoa à?” Không đợi cô nhắc nhở, Lý Cận Dữ đã cầm trên tay rồi, còn ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”Diệp Mông cũng không quay đầu lại nữa, chỉ nói: “Ngày mai bắt đầu cai thuốc với em.”Anh vừa vứt thuốc vào thùng rác, vừa ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”Diệp Mông nào có ngủ được, về ba ngày thì ba ngày đều cãi nhau, đến một cái hôn đúng nghĩa cũng không có. Diệp Mông nằm trên giường, vừa thương anh, vừa không muốn tha thứ cho anh quá nhanh. Tim như bị xé thành hai mảnh, một mảnh đang bùng cháy, mảnh còn lại hóa băng.Không ngừng dày vò nhau.Bên này Diệp Mông đang khó chịu không thôi, Lý Cận Dữ thì ngược lại, nằm yên lặng, hơi thở đều đặn.Diệp Mông trùm chăn lại, tức giận cắn móng tay.Lần nào cũng đều là cô chủ động.Lần nào cũng thế.Tên em trai xấu xa.
Lý vô lại.Cuối cùng vẫn là cô nhịn không được nghiêng người, đối mặt nhìn anh. Lý Cận Dữ nằm thẳng, hai mắt nhắm lại, nhìn rất dịu dàng, lông mi dày như vẽ, rõ ràng từng cái một, nằm ngay ngắn dưới mi mắt. Cả khuôn mặt đều trắng sáng, ngũ quan góc cạnh, anh tuấn.Diệp Mông hoảng hốt, trong lòng như có đồng hồ cát đang chảy, cô lại không thể giữ cho cát ngừng chảy xuống, nhưng lại không muốn thời gian cứ thế trôi đi, thế là bất tri bất giác trườn qua, hôn lên môi anh.Lý Cận Dữ mở to mắt nhìn cô, ánh mắt này rõ ràng là chưa ngủ, còn lấy lòng cô, hỏi: “Còn muốn không?”Diệp Mông chống tay xuống giữ cả thân mình, tự dưng thấy giận, véo mặt anh: “Sao lúc nào anh cũng bày ra cái vẻ như thể em cưỡng gian anh thế.”Sau đó cô lại nâng cằm anh lên, một tay vẫn chống giữ thân mình, thở lên mặt anh, giận dữ nói: “Làm vẻ tội nghiệp cho ai xem.”Anh ngoan ngoãn nằm yên, mắt cũng không dám chớp, ánh mắt thoải mái, quấn quýt đối diện với mắt cô: “Cho em xem, muốn để em thương anh, đừng giận anh nữa có được không.”Diệp Mông véo véo hai má anh, lắc qua lắc lại, vẫn cố làm ra vẻ nói: “Cho nên anh giả vờ đáng thương.”Hai mắt anh trong vắt, sáng lên: “Anh không giả vờ, chỉ là mặt anh vốn dĩ nhìn đã đáng thương.” “Cái mặt này của anh, dù có đến quán bar mua vui thì người ta cũng tưởng là con gái chủ động.”Diệp Mông mỉa mai nhìn anh, lại nâng cằm anh lên, gằn từng chữ một: “Lý Cận Dữ dữ dằn của hôm qua đi đâu rồi? Không phải nói em không có liêm sỉ sao? Em cứ quấn lấy anh đúng không? Em ép anh kết hôn đúng không? Anh nghĩ em thế đúng không....”Lý Cận Dữ giữ lấy mặt cô, ngẩng đầu lên khóa chặt môi cô, nhẹ chụt một cái rồi lập tức nằm xuống: “Anh sai rồi.”Diệp Mông trong nóng ngoài lạnh dọa: “Đừng tưởng hôn một cái mà xong chuyện....”Anh lại ngẩng đầu lên, vẫn mặt không hề biến sắc, hôn cô lần nữa.Diệp Mông nhìn anh tỉnh bơ như vậy, lửa trong lòng lan ra, hận không thể bóp chết tên nhóc vô lại này. Lửa như dâng lên tận hai mắt nhưng người thì lại không tự chủ được cúi đầu hôn anh, thấp giọng mắng một câu: “Tiểu vô lại, còn lần sau nữa thì em không tha đâu.”Lần này tiểu vô lại còn dè dặt vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng đi vào miệng cô, Diệp Mông ngược lại, cắn vào lưỡi anh.Lý Cận Dữ khóa môi cô lại, lật chăn ra, bất ngờ trong tích tắc đã đặt cô ở dưới thân mình, đổi tư thế, mắt anh ngẩng cao, cúi đầu hôn cô. Ánh trăng vắt tận chân trời, chiếu sáng một khoảng không. Những âm thanh trong phòng dần tan biến, mèo con bên ngoài bờ tường dường như xem được phần cuối của bộ phim, kêu lên một tiếng rồi nhảy xuống, ung dung rời đi.Hai tay Diệp Mông ôm lên cổ anh, dán người mình lên.Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hôn nhau ngày càng rõ.Cuối cùng, Diệp Mông rút cho anh mấy tờ giấy ở đầu giường: “Có khó chịu không?”Giọng của anh bị biến thanh, ánh mắt kìm nén: “Vẫn ổn.”“Em hỏi dạ dày anh ấy, có muốn nôn không?”Anh nhìn cô, lồng ngực mềm như hoa bông gòn: “Không sao.”“Có thật bà nội sẽ không nghe thấy không?” Diệp Mông bán tín bán nghi.“Không đâu.” Anh cúi đầu nhìn cô, hai mắt đều đỏ ửng......
Cho đến khi Lý Cận Dữ thoải mái thật sự rồi, trong máu huyết dường như có cái gì đó đang trôi đi, dần dần lạnh lại, lần này dạ dày anh không vấn đề gì, ngược lại trong người có cảm giác dễ chịu mà trước nay chưa từng có, rút một điếu thuốc, dựa vào đầu giường nhìn cô thu dọn tàn cục.“Để đó đi, ngày mai anh dọn.” Lý Cận Dữ dập thuốc, kéo cô qua, trườn người xuống, vùi đầu vào hốc vai đầy mồ hôi của cô, cọ cọ, thấp giọng hỏi: “Mai em vẫn đi sao?”“Đừng cọ, bẩn lắm, mồ hôi không,” Diệp Mông đẩy anh: “Em đi tắm đã.”Lý Cận Dữ ấn cô xuống, cười cười: “Lúc này mà đi tắm, em muốn để bà nghĩ chúng ta đang làm gì đó à? Em không chê anh bẩn là được rồi, ngủ đi đã.”“Được rồi,” Diệp Mông cũng lười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên người mình: “Sao anh không ra mồ hôi nhỉ, từ nhỏ đến lớn em đã hay ra mồ hôi trộm. Vận động mạnh là càng ra nhiều.”“Thế này mà cũng tính là vận động mạnh?” Anh cười: “Thế sau này chắc em chảy thành nước mất.”Diệp Mông: “...............”Ngày hôm sau cả hai đều dậy muộn. Lý Cận Dữ dậy trước cô nửa tiếng, lúc Diệp Mông dậy, anh đã đứng trong bếp chiên trứng cho bữa sáng rồi. Diệp Mông dụi dụi mắt bước đến ôm anh từ phía sau, mắt còn chưa mở hẳn, dán mặt lên lưng anh ngủ tiếp.Lý Cận Dữ một tay đập trứng vào chảo, vứt vỏ trứng vào thùng rác, quay đầu nhìn cô, không có động tác gì, thoải mái để cô lấy lưng anh làm gối.Diệp Mông thật sự rất mệt, cứ vậy ôm lưng anh ngủ đến nửa tiếng. Lý Cận Dữ làm đồ ăn xong liền tắt bếp, không dám dọn dẹp gì, chỉ có thể dựa vào kệ bếp rồi kéo cô ra phía trước, cho cô dựa vào ngực, cứ vậy đến tận nửa tiếng.“Dáng ngủ của em đẹp không?” Cô mơ màng tỉnh dậy, dụi mắt nhìn anh.Lý Cận Dữ nhìn mảng nước miếng dính trước ngực áo mình, kéo lên cho cô xem, cười hỏi cô: “Em thấy sao?”Diệp Mông xoay người đi thẳng.Lúc đánh răng, Diệp Mông thấy Lý Cận Dữ đi vào thay quần áo, liền ngậm cả bàn chải đến trước cửa phòng ngủ: “Hôm qua còn nói không chê em bẩn, nước miếng của em thì có độc chắc?”Lý Cận Dữ lúc này đã cởi trần, lộ cả cơ bụng. Anh lấy một chiếc áo phông mặc vào, cũng không nhìn cô, đi đến dọn lại mấy chiếc áo phông trải trên giường: “Ai chê em đâu, anh ra ngoài dắt Bình An đi dạo, lát nữa còn phải đi siêu thị một chuyến. Em đánh răng xong thì vào thay đồ đi, chúng ta lên xe rồi nói.”Trấn Ninh Tuy đường thì hẹp xe thì nhiều, tầm 8 đến 9 giờ là giờ cao điểm, xe nào cũng giành giật từng giây để vượt lên trước cho kịp giờ bấm thẻ đi làm nên lâu lâu không tránh khỏi tai nạn giao thông. Diệp Mông thong thả giữa dòng xe đông đúc, trình lái xe của cô rất bình thường, nửa tháng ở Bắc Kinh cũng không lái xe, lần trước khó khăn lắm mới lái đỡ hơn một chút, giờ thì lại quay về như lúc bắt đầu rồi.Bên cạnh là một ông lão đạp xe ba bánh vừa vượt lên cô.“...............”Diệp Mông phát hiện, từ sau khi Lý Cận Dữ trở thành bạn trai mình, chưa bao giờ anh kêu ca lúc cô lái xe. Anh ngồi ở ghế phó lái, bình thản nhìn cô múa tay múa chân loạn xạ, lâu lâu mới nhắc cô phương hướng, nhưng tuyệt đối không cằn nhằn một câu, một người chồng như thế đúng là có thắp sáng cả nước cũng khó mà tìm được người thứ hai.“Không phải anh nói lên xe nói chuyện sao?” Diệp Mông quay đầu nhìn anh.Lý Cận Dữ lập tức xoay đầu cô về: “Em cứ chuyên tâm lái xe đi đã.”Cuối cùng cuộc nói chuyện cũng được diễn ra ở siêu thị một cách thuận lợi.
“Anh và bọn Thai Minh Tiêu là bạn từ nhỏ đến lớn. Ngày duy nhất ở Bắc Kinh khiến anh không thấy hối hận, chính là ngày quen được bọn họ. Tuy người khác thấy Câu Khải tính toán, gian xảo, nhưng anh ta đối với bạn bè quả thực rất tốt. Thai Minh Tiêu nói thực ra Câu Khải rất giống anh, nhưng điều Thai Minh Tiêu không biết đó là, Câu Khải là ngoan thật, còn anh chỉ giả vờ ngoan mà thôi, anh giả vờ cho mẹ anh thấy. Cho nên lúc đó, anh ngăn em đi Bắc Kinh, là vì sợ em thích anh ta. Vì chị Nhã Ân nói em thích người ngoan.”“Anh và Câu Khải không giống nhau một chút nào thì có, Thai Minh Tiêu đúng là có mắt như mù.” Diệp Mông ôm một bịch mực khô, phản bác lại.“Sau đó anh rời khỏi cuộc thi, trên diễn đàn trường vẫn không ngừng có người chửi bới, người ngoài cho rằng phương pháp loci này là lừa đảo, căn bản không tồn tại, người trong cuộc thì cảm thấy anh đã làm ô uế danh tiếng của phương pháp này, cả trong lẫn ngoài đều không coi anh là người.”Lý Cận Dữ đội chiếc mũ tai bèo lần đầu tiên họ gặp nhau, cả người dựa vào cột đá. Diệp Mông bất chợt cảm thấy thời gian trôi nhanh thật, ngày đó ở bên hồ, cô không bao giờ nghĩ tới cả hai sẽ đi đến bước này. Lúc đó càng không nghĩ tới cả hai sẽ kết hôn, chỉ đơn giản muốn add wechat anh chàng đẹp trai này mà thôi, rồi sau đó lại nghĩ anh chàng này nhìn giống trai đểu quá, liền đổi từ xin wechat thành hỏi quán cua.Ánh mắt xung quanh đổ dồn vào họ, có ngưỡng mộ, có tò mò, có thích thú. Với ngoại hình của Lý Cận Dữ thì giờ cô mà lấy điện thoại ra, người ta lại tưởng là chụp ảnh dạo phố cho hotboy trên mạng.“Bảo bối, thôi đi, đừng nói nữa.” Cô thật sự không muốn nghe anh nhắc đến những chuyện đau lòng đó nữa, lấy điện thoại ra trêu anh: “Nào, đại minh tinh, nhìn vào máy ảnh, chúng ta phải chụp cho kịp chương trình.”Lý Cận Dữ không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích để cô chụp hình.Diệp Mông chụp đại mấy tấm, cố làm ra vẻ kinh ngạc cảm thán: “Ôi trời, thế này thì cần gì photoshop nữa. Quả nhiên là nhiếp ảnh gia càng ‘xịn thì càng tốt.”Ánh mắt xung quanh ngày càng đông. Lý Cận Dữ vẫn ung dung dựa cột đá: “Thiết bị thô sơ như thế, xịn cái gì?” “Xấu thì mới cần thiết bị chứ.” Diệp Mông ngồi xổm xuống tìm góc chụp: “Em tìm cho anh mấy cái hiệu ứng, mang đến cảm giác đi siêu thị.”Không chụp không biết, vừa chụp đã khiến đôi mắt Lý Cận Dữ nổi bần bật. Cái nhìn vào ống kính đầy thâm tình này, Diệp Mông giả bộ cất điện thoại lại: “Trời, không hổ là đại minh tinh, mau mau mau, đội mũ lại đi, đừng để fan nhìn thấy.”Ánh mắt xung quanh ngày càng trở nên hiếu kỳ hơn. Thậm chí có người cũng giơ điện thoại của mình ra để chụp hình. Lúc ra cửa, Lý Cận Dữ còn bị thu ngân giữ lại, tưởng anh là người nổi tiếng thật, ngại ngùng e dè hỏi anh có thể ký tên được không.
Lý Cận Dữ im lặng liếc Diệp Mông một cái, lịch sự nói với thu ngân: “Xin lỗi, bà xã và tôi chỉ đùa thôi.”Sau khi hai người tìm ra xe ở bãi đỗ, trước khi lên xe, Diệp Mông mở khóa xe xong, cũng không vội lái đi, đứng trước cửa xe cười hỏi: “Bảo bối, anh hiểu chưa?”Lý Cận Dữ cúi đầu ừ một tiếng: “Hiểu gì?”“Người khác nghị luận, đánh giá chúng ta rất nhiều. Mắng mỏ hay ngợi khen, đều không thay đổi được bản chất bên trong chúng ta. Ví dụ như vừa nãy, có rất nhiều người tưởng thật, cho rằng anh là người nổi tiếng, sự thật là chỉ mới có vài giây tiếp xúc ngắn ngủi đó thôi, người ta đã cho ra kết luận về anh. Nên những bình luận trên diễn đàn trước kia, dù có chửi anh nhiều đến mấy đi nữa, thì có một sự thật là, họ vốn chẳng hiểu gì về anh. Dựa vào kinh nghiệm phụ trách quan hệ xã hội nhiều năm của em, đa số những người qua đường thực sự thì sẽ không bình luận, còn những người phát ngôn công khai cơ bản đều đứng vào một lập trường nào đó, hoặc là ghét anh, hoặc là thích anh, còn lại đều là người đứng ngoài xem kịch. Mà anh chỉ cần nhớ kỹ một điều, đó là người xem kịch mới là người chiếm đa số trong xã hội. Chuyện của họ họ còn bận chưa xong, chuyện gì trong mắt bọn họ cũng thoảng qua như một cơn gió, thổi qua là quên luôn. Đây chính là đặc điểm dư luận Trung Quốc.”Lời nói có lý, Lý Cận Dữ mở xe cửa xe cho cô, một tay giữ thành xe, nhìn cô nói: “Em nghĩ anh sẽ quan tâm đến những điều đó sao?”“Người ta là lo lắng cho anh chứ bộ!” Diệp Mông bị kẹp giữa anh và xe, gắt giọng.“Sau khi anh rời khỏi Bắc Kinh thì không liên lạc lại với họ nữa, không phải vì sợ đối mặt với lời ra tiếng vào, mà chỉ là thấy không cần thiết. Anh đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ rồi thì cũng đã không còn là người trong nhóm đó nữa. Cuộc sống bây giờ của anh, nếu để bọn họ biết chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để kéo anh về lại Bắc Kinh, nhưng quay về đó không có nghĩa lý gì với anh. Anh không muốn làm hỗn loạn cuộc sống hiện tại nữa.”Bãi đỗ xe vắng vẻ, mỗi lời nói dường như đều vang vọng lại.Lý Cận Dữ kẹp cô ở giữa, một tay giữ thành xe, khoác chiếc áo thể thao ngàn năm không đổi, dây kéo lên cao nhất.
Diệp Mông dựa vào thành xe, vừa nghe anh nói, vừa lơ đễnh nghịch phéc mơ tuya trên áo anh.“Được, em biết rồi, trước đây anh từng nói với em, vì anh muốn ở bên bà.”Bên cạnh hình như có xe muốn đi ra ngoài, đèn xe sáng lên, Diệp Mông theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó cô nghe tiếng bánh xe rời đi, môi bị anh hôn lên, Diệp Mông đứng không vững, phải ôm vào cổ anh.Hôn xong, anh vẫn chống tay như cũ, không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.“Nói một câu rất có khả năng bị đánh là, anh còn muốn ngủ cùng một người, đương nhiên anh cũng mong bà nội có thể sống đến trăm tuổi.”“Em chỉ là người có thể ngủ cùng thôi á? Được lắm, Lý Cận Dữ, anh ngày càng không biết xấu hổ là gì rồi.”
Diệp Mông làm bộ muốn đánh anh.Lý Cận Dữ cười trốn lên xe.........Tối hôm đó.“Khi nào thì em đi?”Lý Cận Dữ tắt đèn, lấy chăn trùm lên cả hai. Diệp Mông cảm giác được xung quanh là hơi thở ướt át, còn bản thân không khác gì cái bánh bao hấp. Bốn bề tối đen như mực, hơi nóng bốc lên hừng hực cùng cơ thể cường tráng của anh. Ấm áp bất ngờ, như thể cả thế giới gói gọn trong khoảnh khắc này.Diệp Mông đáp: “Để xem thái độ của anh đã.”“Thái độ thế nào mới được?” Anh đè lên cô, khàn giọng hỏi: “Hửm? Chị muốn không? Anh có thể dùng miệng đấy.”“Lý Cận Dữ, anh là đồ lưu manh.”Anh nằm sấp xuống bên tai cô, cười đến run cả người. Còn mặt dày bổ sung thêm một câu: “Anh nói nghiêm túc đấy, được thật, anh không chê em đâu.”“Chắc nội y còn không biết cởi thế nào thì có.”“Anh có bị thiểu năng đâu.”Diệp Mông khó xử chống đối: “Có ngủ không đây?”“Em không cần thật à? Không khó chịu à? Nghe nói phụ nữ 30 tuổi, ừm....”“Lý Cận Dữ, anh tin em đánh vỡ đầu anh không.”......
”Diệp Mông né đầu đi, không để anh hôn, nghiêm nghị nói: “Nói chuyện đàng hoàng vào.”Lý Cận Dữ đứng nghiêm chỉnh lại, đẩy cô ra xa, mình thì dựa vào kệ bếp, hai tay đút vào túi, điển hình của việc vừa gần gũi được người ta xong còn giả vờ ngoan ngoãn: “Thế thì em đứng xa ra chút.”Diệp Mông bất chợt không biết phải nói gì, thở dài một hơi, sợ làm bà nội thức giấc: “Thôi, mai rồi nói, đi ngủ đã được không?”Lý Cận Dữ gật gật đầu.Diệp Mông xoay người vào phòng, lại như nhớ ra điều gì đó, quay lại lạnh lùng nhìn anh: “Dập thuốc rồi vứt đi, để ở cửa sổ làm gì, trồng hoa à?” Không đợi cô nhắc nhở, Lý Cận Dữ đã cầm trên tay rồi, còn ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”Diệp Mông cũng không quay đầu lại nữa, chỉ nói: “Ngày mai bắt đầu cai thuốc với em.”Anh vừa vứt thuốc vào thùng rác, vừa ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”Diệp Mông nào có ngủ được, về ba ngày thì ba ngày đều cãi nhau, đến một cái hôn đúng nghĩa cũng không có. Diệp Mông nằm trên giường, vừa thương anh, vừa không muốn tha thứ cho anh quá nhanh. Tim như bị xé thành hai mảnh, một mảnh đang bùng cháy, mảnh còn lại hóa băng.Không ngừng dày vò nhau.Bên này Diệp Mông đang khó chịu không thôi, Lý Cận Dữ thì ngược lại, nằm yên lặng, hơi thở đều đặn.Diệp Mông trùm chăn lại, tức giận cắn móng tay.Lần nào cũng đều là cô chủ động.Lần nào cũng thế.Tên em trai xấu xa.
Lý vô lại.Cuối cùng vẫn là cô nhịn không được nghiêng người, đối mặt nhìn anh. Lý Cận Dữ nằm thẳng, hai mắt nhắm lại, nhìn rất dịu dàng, lông mi dày như vẽ, rõ ràng từng cái một, nằm ngay ngắn dưới mi mắt. Cả khuôn mặt đều trắng sáng, ngũ quan góc cạnh, anh tuấn.Diệp Mông hoảng hốt, trong lòng như có đồng hồ cát đang chảy, cô lại không thể giữ cho cát ngừng chảy xuống, nhưng lại không muốn thời gian cứ thế trôi đi, thế là bất tri bất giác trườn qua, hôn lên môi anh.Lý Cận Dữ mở to mắt nhìn cô, ánh mắt này rõ ràng là chưa ngủ, còn lấy lòng cô, hỏi: “Còn muốn không?”Diệp Mông chống tay xuống giữ cả thân mình, tự dưng thấy giận, véo mặt anh: “Sao lúc nào anh cũng bày ra cái vẻ như thể em cưỡng gian anh thế.”Sau đó cô lại nâng cằm anh lên, một tay vẫn chống giữ thân mình, thở lên mặt anh, giận dữ nói: “Làm vẻ tội nghiệp cho ai xem.”Anh ngoan ngoãn nằm yên, mắt cũng không dám chớp, ánh mắt thoải mái, quấn quýt đối diện với mắt cô: “Cho em xem, muốn để em thương anh, đừng giận anh nữa có được không.”Diệp Mông véo véo hai má anh, lắc qua lắc lại, vẫn cố làm ra vẻ nói: “Cho nên anh giả vờ đáng thương.”Hai mắt anh trong vắt, sáng lên: “Anh không giả vờ, chỉ là mặt anh vốn dĩ nhìn đã đáng thương.” “Cái mặt này của anh, dù có đến quán bar mua vui thì người ta cũng tưởng là con gái chủ động.”Diệp Mông mỉa mai nhìn anh, lại nâng cằm anh lên, gằn từng chữ một: “Lý Cận Dữ dữ dằn của hôm qua đi đâu rồi? Không phải nói em không có liêm sỉ sao? Em cứ quấn lấy anh đúng không? Em ép anh kết hôn đúng không? Anh nghĩ em thế đúng không....”Lý Cận Dữ giữ lấy mặt cô, ngẩng đầu lên khóa chặt môi cô, nhẹ chụt một cái rồi lập tức nằm xuống: “Anh sai rồi.”Diệp Mông trong nóng ngoài lạnh dọa: “Đừng tưởng hôn một cái mà xong chuyện....”Anh lại ngẩng đầu lên, vẫn mặt không hề biến sắc, hôn cô lần nữa.Diệp Mông nhìn anh tỉnh bơ như vậy, lửa trong lòng lan ra, hận không thể bóp chết tên nhóc vô lại này. Lửa như dâng lên tận hai mắt nhưng người thì lại không tự chủ được cúi đầu hôn anh, thấp giọng mắng một câu: “Tiểu vô lại, còn lần sau nữa thì em không tha đâu.”Lần này tiểu vô lại còn dè dặt vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng đi vào miệng cô, Diệp Mông ngược lại, cắn vào lưỡi anh.Lý Cận Dữ khóa môi cô lại, lật chăn ra, bất ngờ trong tích tắc đã đặt cô ở dưới thân mình, đổi tư thế, mắt anh ngẩng cao, cúi đầu hôn cô. Ánh trăng vắt tận chân trời, chiếu sáng một khoảng không. Những âm thanh trong phòng dần tan biến, mèo con bên ngoài bờ tường dường như xem được phần cuối của bộ phim, kêu lên một tiếng rồi nhảy xuống, ung dung rời đi.Hai tay Diệp Mông ôm lên cổ anh, dán người mình lên.Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hôn nhau ngày càng rõ.Cuối cùng, Diệp Mông rút cho anh mấy tờ giấy ở đầu giường: “Có khó chịu không?”Giọng của anh bị biến thanh, ánh mắt kìm nén: “Vẫn ổn.”“Em hỏi dạ dày anh ấy, có muốn nôn không?”Anh nhìn cô, lồng ngực mềm như hoa bông gòn: “Không sao.”“Có thật bà nội sẽ không nghe thấy không?” Diệp Mông bán tín bán nghi.“Không đâu.” Anh cúi đầu nhìn cô, hai mắt đều đỏ ửng......
Cho đến khi Lý Cận Dữ thoải mái thật sự rồi, trong máu huyết dường như có cái gì đó đang trôi đi, dần dần lạnh lại, lần này dạ dày anh không vấn đề gì, ngược lại trong người có cảm giác dễ chịu mà trước nay chưa từng có, rút một điếu thuốc, dựa vào đầu giường nhìn cô thu dọn tàn cục.“Để đó đi, ngày mai anh dọn.” Lý Cận Dữ dập thuốc, kéo cô qua, trườn người xuống, vùi đầu vào hốc vai đầy mồ hôi của cô, cọ cọ, thấp giọng hỏi: “Mai em vẫn đi sao?”“Đừng cọ, bẩn lắm, mồ hôi không,” Diệp Mông đẩy anh: “Em đi tắm đã.”Lý Cận Dữ ấn cô xuống, cười cười: “Lúc này mà đi tắm, em muốn để bà nghĩ chúng ta đang làm gì đó à? Em không chê anh bẩn là được rồi, ngủ đi đã.”“Được rồi,” Diệp Mông cũng lười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên người mình: “Sao anh không ra mồ hôi nhỉ, từ nhỏ đến lớn em đã hay ra mồ hôi trộm. Vận động mạnh là càng ra nhiều.”“Thế này mà cũng tính là vận động mạnh?” Anh cười: “Thế sau này chắc em chảy thành nước mất.”Diệp Mông: “...............”Ngày hôm sau cả hai đều dậy muộn. Lý Cận Dữ dậy trước cô nửa tiếng, lúc Diệp Mông dậy, anh đã đứng trong bếp chiên trứng cho bữa sáng rồi. Diệp Mông dụi dụi mắt bước đến ôm anh từ phía sau, mắt còn chưa mở hẳn, dán mặt lên lưng anh ngủ tiếp.Lý Cận Dữ một tay đập trứng vào chảo, vứt vỏ trứng vào thùng rác, quay đầu nhìn cô, không có động tác gì, thoải mái để cô lấy lưng anh làm gối.Diệp Mông thật sự rất mệt, cứ vậy ôm lưng anh ngủ đến nửa tiếng. Lý Cận Dữ làm đồ ăn xong liền tắt bếp, không dám dọn dẹp gì, chỉ có thể dựa vào kệ bếp rồi kéo cô ra phía trước, cho cô dựa vào ngực, cứ vậy đến tận nửa tiếng.“Dáng ngủ của em đẹp không?” Cô mơ màng tỉnh dậy, dụi mắt nhìn anh.Lý Cận Dữ nhìn mảng nước miếng dính trước ngực áo mình, kéo lên cho cô xem, cười hỏi cô: “Em thấy sao?”Diệp Mông xoay người đi thẳng.Lúc đánh răng, Diệp Mông thấy Lý Cận Dữ đi vào thay quần áo, liền ngậm cả bàn chải đến trước cửa phòng ngủ: “Hôm qua còn nói không chê em bẩn, nước miếng của em thì có độc chắc?”Lý Cận Dữ lúc này đã cởi trần, lộ cả cơ bụng. Anh lấy một chiếc áo phông mặc vào, cũng không nhìn cô, đi đến dọn lại mấy chiếc áo phông trải trên giường: “Ai chê em đâu, anh ra ngoài dắt Bình An đi dạo, lát nữa còn phải đi siêu thị một chuyến. Em đánh răng xong thì vào thay đồ đi, chúng ta lên xe rồi nói.”Trấn Ninh Tuy đường thì hẹp xe thì nhiều, tầm 8 đến 9 giờ là giờ cao điểm, xe nào cũng giành giật từng giây để vượt lên trước cho kịp giờ bấm thẻ đi làm nên lâu lâu không tránh khỏi tai nạn giao thông. Diệp Mông thong thả giữa dòng xe đông đúc, trình lái xe của cô rất bình thường, nửa tháng ở Bắc Kinh cũng không lái xe, lần trước khó khăn lắm mới lái đỡ hơn một chút, giờ thì lại quay về như lúc bắt đầu rồi.Bên cạnh là một ông lão đạp xe ba bánh vừa vượt lên cô.“...............”Diệp Mông phát hiện, từ sau khi Lý Cận Dữ trở thành bạn trai mình, chưa bao giờ anh kêu ca lúc cô lái xe. Anh ngồi ở ghế phó lái, bình thản nhìn cô múa tay múa chân loạn xạ, lâu lâu mới nhắc cô phương hướng, nhưng tuyệt đối không cằn nhằn một câu, một người chồng như thế đúng là có thắp sáng cả nước cũng khó mà tìm được người thứ hai.“Không phải anh nói lên xe nói chuyện sao?” Diệp Mông quay đầu nhìn anh.Lý Cận Dữ lập tức xoay đầu cô về: “Em cứ chuyên tâm lái xe đi đã.”Cuối cùng cuộc nói chuyện cũng được diễn ra ở siêu thị một cách thuận lợi.
“Anh và bọn Thai Minh Tiêu là bạn từ nhỏ đến lớn. Ngày duy nhất ở Bắc Kinh khiến anh không thấy hối hận, chính là ngày quen được bọn họ. Tuy người khác thấy Câu Khải tính toán, gian xảo, nhưng anh ta đối với bạn bè quả thực rất tốt. Thai Minh Tiêu nói thực ra Câu Khải rất giống anh, nhưng điều Thai Minh Tiêu không biết đó là, Câu Khải là ngoan thật, còn anh chỉ giả vờ ngoan mà thôi, anh giả vờ cho mẹ anh thấy. Cho nên lúc đó, anh ngăn em đi Bắc Kinh, là vì sợ em thích anh ta. Vì chị Nhã Ân nói em thích người ngoan.”“Anh và Câu Khải không giống nhau một chút nào thì có, Thai Minh Tiêu đúng là có mắt như mù.” Diệp Mông ôm một bịch mực khô, phản bác lại.“Sau đó anh rời khỏi cuộc thi, trên diễn đàn trường vẫn không ngừng có người chửi bới, người ngoài cho rằng phương pháp loci này là lừa đảo, căn bản không tồn tại, người trong cuộc thì cảm thấy anh đã làm ô uế danh tiếng của phương pháp này, cả trong lẫn ngoài đều không coi anh là người.”Lý Cận Dữ đội chiếc mũ tai bèo lần đầu tiên họ gặp nhau, cả người dựa vào cột đá. Diệp Mông bất chợt cảm thấy thời gian trôi nhanh thật, ngày đó ở bên hồ, cô không bao giờ nghĩ tới cả hai sẽ đi đến bước này. Lúc đó càng không nghĩ tới cả hai sẽ kết hôn, chỉ đơn giản muốn add wechat anh chàng đẹp trai này mà thôi, rồi sau đó lại nghĩ anh chàng này nhìn giống trai đểu quá, liền đổi từ xin wechat thành hỏi quán cua.Ánh mắt xung quanh đổ dồn vào họ, có ngưỡng mộ, có tò mò, có thích thú. Với ngoại hình của Lý Cận Dữ thì giờ cô mà lấy điện thoại ra, người ta lại tưởng là chụp ảnh dạo phố cho hotboy trên mạng.“Bảo bối, thôi đi, đừng nói nữa.” Cô thật sự không muốn nghe anh nhắc đến những chuyện đau lòng đó nữa, lấy điện thoại ra trêu anh: “Nào, đại minh tinh, nhìn vào máy ảnh, chúng ta phải chụp cho kịp chương trình.”Lý Cận Dữ không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích để cô chụp hình.Diệp Mông chụp đại mấy tấm, cố làm ra vẻ kinh ngạc cảm thán: “Ôi trời, thế này thì cần gì photoshop nữa. Quả nhiên là nhiếp ảnh gia càng ‘xịn thì càng tốt.”Ánh mắt xung quanh ngày càng đông. Lý Cận Dữ vẫn ung dung dựa cột đá: “Thiết bị thô sơ như thế, xịn cái gì?” “Xấu thì mới cần thiết bị chứ.” Diệp Mông ngồi xổm xuống tìm góc chụp: “Em tìm cho anh mấy cái hiệu ứng, mang đến cảm giác đi siêu thị.”Không chụp không biết, vừa chụp đã khiến đôi mắt Lý Cận Dữ nổi bần bật. Cái nhìn vào ống kính đầy thâm tình này, Diệp Mông giả bộ cất điện thoại lại: “Trời, không hổ là đại minh tinh, mau mau mau, đội mũ lại đi, đừng để fan nhìn thấy.”Ánh mắt xung quanh ngày càng trở nên hiếu kỳ hơn. Thậm chí có người cũng giơ điện thoại của mình ra để chụp hình. Lúc ra cửa, Lý Cận Dữ còn bị thu ngân giữ lại, tưởng anh là người nổi tiếng thật, ngại ngùng e dè hỏi anh có thể ký tên được không.
Lý Cận Dữ im lặng liếc Diệp Mông một cái, lịch sự nói với thu ngân: “Xin lỗi, bà xã và tôi chỉ đùa thôi.”Sau khi hai người tìm ra xe ở bãi đỗ, trước khi lên xe, Diệp Mông mở khóa xe xong, cũng không vội lái đi, đứng trước cửa xe cười hỏi: “Bảo bối, anh hiểu chưa?”Lý Cận Dữ cúi đầu ừ một tiếng: “Hiểu gì?”“Người khác nghị luận, đánh giá chúng ta rất nhiều. Mắng mỏ hay ngợi khen, đều không thay đổi được bản chất bên trong chúng ta. Ví dụ như vừa nãy, có rất nhiều người tưởng thật, cho rằng anh là người nổi tiếng, sự thật là chỉ mới có vài giây tiếp xúc ngắn ngủi đó thôi, người ta đã cho ra kết luận về anh. Nên những bình luận trên diễn đàn trước kia, dù có chửi anh nhiều đến mấy đi nữa, thì có một sự thật là, họ vốn chẳng hiểu gì về anh. Dựa vào kinh nghiệm phụ trách quan hệ xã hội nhiều năm của em, đa số những người qua đường thực sự thì sẽ không bình luận, còn những người phát ngôn công khai cơ bản đều đứng vào một lập trường nào đó, hoặc là ghét anh, hoặc là thích anh, còn lại đều là người đứng ngoài xem kịch. Mà anh chỉ cần nhớ kỹ một điều, đó là người xem kịch mới là người chiếm đa số trong xã hội. Chuyện của họ họ còn bận chưa xong, chuyện gì trong mắt bọn họ cũng thoảng qua như một cơn gió, thổi qua là quên luôn. Đây chính là đặc điểm dư luận Trung Quốc.”Lời nói có lý, Lý Cận Dữ mở xe cửa xe cho cô, một tay giữ thành xe, nhìn cô nói: “Em nghĩ anh sẽ quan tâm đến những điều đó sao?”“Người ta là lo lắng cho anh chứ bộ!” Diệp Mông bị kẹp giữa anh và xe, gắt giọng.“Sau khi anh rời khỏi Bắc Kinh thì không liên lạc lại với họ nữa, không phải vì sợ đối mặt với lời ra tiếng vào, mà chỉ là thấy không cần thiết. Anh đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ rồi thì cũng đã không còn là người trong nhóm đó nữa. Cuộc sống bây giờ của anh, nếu để bọn họ biết chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để kéo anh về lại Bắc Kinh, nhưng quay về đó không có nghĩa lý gì với anh. Anh không muốn làm hỗn loạn cuộc sống hiện tại nữa.”Bãi đỗ xe vắng vẻ, mỗi lời nói dường như đều vang vọng lại.Lý Cận Dữ kẹp cô ở giữa, một tay giữ thành xe, khoác chiếc áo thể thao ngàn năm không đổi, dây kéo lên cao nhất.
Diệp Mông dựa vào thành xe, vừa nghe anh nói, vừa lơ đễnh nghịch phéc mơ tuya trên áo anh.“Được, em biết rồi, trước đây anh từng nói với em, vì anh muốn ở bên bà.”Bên cạnh hình như có xe muốn đi ra ngoài, đèn xe sáng lên, Diệp Mông theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó cô nghe tiếng bánh xe rời đi, môi bị anh hôn lên, Diệp Mông đứng không vững, phải ôm vào cổ anh.Hôn xong, anh vẫn chống tay như cũ, không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.“Nói một câu rất có khả năng bị đánh là, anh còn muốn ngủ cùng một người, đương nhiên anh cũng mong bà nội có thể sống đến trăm tuổi.”“Em chỉ là người có thể ngủ cùng thôi á? Được lắm, Lý Cận Dữ, anh ngày càng không biết xấu hổ là gì rồi.”
Diệp Mông làm bộ muốn đánh anh.Lý Cận Dữ cười trốn lên xe.........Tối hôm đó.“Khi nào thì em đi?”Lý Cận Dữ tắt đèn, lấy chăn trùm lên cả hai. Diệp Mông cảm giác được xung quanh là hơi thở ướt át, còn bản thân không khác gì cái bánh bao hấp. Bốn bề tối đen như mực, hơi nóng bốc lên hừng hực cùng cơ thể cường tráng của anh. Ấm áp bất ngờ, như thể cả thế giới gói gọn trong khoảnh khắc này.Diệp Mông đáp: “Để xem thái độ của anh đã.”“Thái độ thế nào mới được?” Anh đè lên cô, khàn giọng hỏi: “Hửm? Chị muốn không? Anh có thể dùng miệng đấy.”“Lý Cận Dữ, anh là đồ lưu manh.”Anh nằm sấp xuống bên tai cô, cười đến run cả người. Còn mặt dày bổ sung thêm một câu: “Anh nói nghiêm túc đấy, được thật, anh không chê em đâu.”“Chắc nội y còn không biết cởi thế nào thì có.”“Anh có bị thiểu năng đâu.”Diệp Mông khó xử chống đối: “Có ngủ không đây?”“Em không cần thật à? Không khó chịu à? Nghe nói phụ nữ 30 tuổi, ừm....”“Lý Cận Dữ, anh tin em đánh vỡ đầu anh không.”......
Tác giả :
Nhĩ Đông Thố Tử