Thâm Tình Trong Mắt Anh
Chương 29
Diệp Mông vừa lên xe, nhìn thấy tin nhắn “ừ” lãnh đạm của Lý Cận Dữ, tâm tình không hiểu sao bỗng phấn khởi hẳn lên, như thể trong lòng mình có chú cá nhỏ đang nhảy nhót rất sung sướng. Ai nói tình chị em không hạnh phúc chứ, chọc ghẹo bạn trai đúng là quá hạnh phúc, chỉ có ai phải đứng nhìn hai người show ân ái mới là không hạnh phúc thôi.
[Mông: Có cần kịch bản không? Em lập tức gửi anh ngay.]
[LCD: Không]
[Mông: Được rồi, 5 phút nữa, đến ngay.]
Diệp Mông vừa lái xe vừa để cảm xúc miên man, lát nữa phải giãy dụa một chút, dù cho bạn trai mình rất mê hoặc lòng người, đã hôn rồi thì không thể nào kháng cự lại, nhưng ít nhất hôm nay, cô phải miễn cưỡng phản kháng một chút để tăng độ kích thích, có nên tặng anh ấy một cái tát như trong phim không nhỉ?
Quên đi, Lý Cận Dữ chắc chắn sẽ tưởng cô điên rồi. Hơn nữa cô cũng không nỡ.
Không nhanh hơn hay chậm hơn, vừa đúng 5 phút, xe Diệp Mông đã đỗ trước khu nhà, còn nhấn còi báo cho Lý Cận Dữ biết rằng cô đã tới.
Sau đó cô xuống xe, đi dọc theo mái hiên màu xám trắng. Thời điểm này đúng là náo nhiệt, khắp nơi trong con hẻm đều là sạp hàng, hai ba người ngồi lại với nhau, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, chơi cờ, ai ai cũng là người già tinh thần khỏe mạnh, không thấy một khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi nào. Chỉ có một người khác loài kia thôi. Diệp Mông vừa rẽ qua, một con cá khô đâm thẳng vào mặt cô, hầy, ở đây còn có người lấy cá khô ra làm kiếm luyện thái cực quyền cơ đấy. Vẻ mặt ông lão lúc này rất nghiêm nghị, không vui với sự xuất hiện của cô ở đây, trừng mắt nhìn cô, rồi đứng thẳng dậy, tung chiêu quét ngang bắt cô nhường đường.
Diệp Mông cẩn thận nhích qua.
Đợi đến khi Diệp Mông mang tâm trạng kích động đến tận trước cửa nhà Lý Cận Dữ mới phát hiện cửa nhà anh để mở. Có một bà cụ đang đứng trước nhà anh, Lý Cận Dữ mặc bộ áo quần ở nhà sạch sẽ, một tay đút túi, một tay đưa hành cho bà, ngẩng đầu thấy cô đứng ở cửa lớn nên không đóng cửa lại, trực tiếp xoay người đi vào.
Đợi bà cụ đi rồi, Diệp Mông mới tiến vào rồi khóa luôn cửa.
Lý Cận Dữ lết đến ngồi trên sofa, đầu đội tấm mền màu xám, nhìn như người còn chưa ngủ đủ, không tỉnh táo cho lắm.
Cửa đóng lại, căn phòng rất tối, rèm cũng luôn bị kéo chặt, chỉ có một chút ánh sáng le lói tiến vào từ sau vườn, khiến căn nhà u ám được nhận một chút tia sáng. Trong nhà rất ẩm, tường cũng loang lổ, đồ đạc còn có mùi mốc lên. Nhưng chỉ cần Lý Cận Dữ vẫn ngồi ở đó, cô cứ cảm thấy nơi này như là thiên đường.
Diệp Mông bước đến, vừa ngồi xuống đã lấy tấm mền trùm lên nửa người anh, chỉ chừa lại đầu tóc lộn xộn và cặp chân dài miên man. Diệp Mông đau lòng xoa xoa đầu anh: “Bảo bối, còn buồn ngủ à?”
Lý Cận Dữ cuối cùng có chút sức lực, cúi đầu ừ một tiếng, rồi cởi chăn trên người xuống, cong người, mắt mơ màng lấy điếu thuốc từ trên bàn lên, cúi đầu châm lửa, nhả khói như sương. Đầu óc anh dường như cũng tỉnh táo lên đôi chút, ánh mắt cũng đã không còn mơ màng nữa. Anh một tay kẹp thuốc một tay cầm bật lửa bật lên bật xuống không ngừng, hơi nghiêng đầu, đôi mắt ủ rũ mà thâm tình, bất động nhìn Diệp Mông thật lâu.
Diệp Mông bị anh nhìn thất thường như vậy, tim đập thình thịch, cướp lấy điếu thuốc trong tay anh, dập đi: “Mới ngủ dậy đừng hút thuốc, em bóc quả quýt cho anh nhé?”
Lý Cận Dữ lúc này ngoan đến lạ, “ừ” một tiếng, ngón tay vẫn chơi cái bật lửa, im lặng chờ cô bóc quýt.
Diệp Mông nhìn ngọn lửa nơi đầu ngón tay anh, vừa không tập trung bóc quýt vừa hỏi: “Anh học đâu ra kiểu chơi bật lửa đó thế?”
“Mỹ.”
“Ồ. Còn từng sống ở Mỹ nữa? Xem ra nhà anh không phải giàu bình thường đâu nha.”
Lý Cận Dữ cười cười miễn cưỡng, thực ra anh nghĩ, nếu Diệp Mông biết anh ở Mỹ sống mấy năm người không ra người, có còn dám ức hiếp, trêu ghẹo anh như hôm qua không?
Có điều hổ nằm yên lâu ngày, rồi cũng sẽ nhầm tưởng bản thân là mèo.
Anh giả vờ làm con ngoan trò giỏi nhiều năm như vậy, thật ra bản thân vẫn luôn không hiểu, rốt cục con người ở Mỹ mới chính là anh, hay một Lý Cận Dữ da trắng mắt to ngây thơ ngoan ngoãn mới là anh. Hoặc có lẽ, trời sinh anh vốn đã có hai tính cách trái ngược. Nếu không thì tại sao Lý Lăng Bạch lại nói anh là mầm mống tội ác cơ chứ?
Lý Cận Dữ không đáp, vứt bật lửa sang một bên, có chút lười biếng kéo cô qua, cúi đầu hôn lên môi cô.
DIệp Mông bỗng cảm thấy sai sai, nhẹ đẩy anh ra: “Không phải kiểu đó nha bảo bối, có kêu anh dịu dàng như thế đâu, anh không biết cưỡng hôn à? Kiểu rất dữ dội tàn nhẫn ấy, mặc kệ tất cả, không có tính người. Nào, em làm mẫu cho anh xem.”
Lý Cận Dữ ngồi thừ ra, bất động nhìn cô, không nói gì, nhấc tay lên, ý bảo cô làm đi.
Diệp Mông thầm thở dài một hơi, sao lại tìm ra một tên khù khờ trong chuyện hẹn hò thế này.
Diệp Mông vừa thất vọng nghĩ vậy, vừa rất thô bạo kéo anh nằm xuống sofa, hai tay nắm lấy cổ áo anh, kéo sát vào người mình, bất chấp tất cả cắn lên môi anh, đầu lưỡi tiến vào trong, nhắc nhở: “Mở ra.”
Lý Cận Dữ rất nghe lời mở miệng ra.
Diệp Mông trợn trắng mắt: “Lý Cận Dữ, anh anh anh anh anh ăn tỏi!!!”
Lý Cận Dữ cười đến không ngưng được, ôm cô vào lòng, đoạn này Diệp Mông cũng không cần diễn nữa rồi, thật sự muốn đẩy anh ra cho bằng được. Lý Cận Dữ mặc kệ, siết chặt cô vào ngực, tay nắm lấy cổ tay cô, không hề khách khí chiếm lại thế chủ động, xoay người đè cô lên sofa, Diệp Mông nghiêng đầu trốn nụ hôn của anh, Lý Cận Dữ cắn lên cằm cô một cái, máu huyết trong người Diệp Mông như đông lại, chỉ nghe anh trầm thấp nói một câu: “Trốn cái gì?”
Diệp Mông tê tái cả người, đầu như muốn nổ tung, để sống sót chỉ còn cách liên tục cầu xin: “Bảo bối, anh đi đánh răng đi được không....”
“Không được.” Anh vùi đầu vào cổ cô.
Trong căn phòng mờ tối, hai người cận kề tiếp xúc, yên tĩnh, không một tiếng động, đến mức có thể nghe thấy tiếng chổi loẹt xoẹt ngoài đường, Diệp Mông bị đè lên bởi một người đàn ông thân hình cao lớn, cảm thất máu huyết sôi trào.
Lý Cận Dữ vẫn lạnh lùng, thản nhiên, ngón tay miết cằm cô, hai mắt nhìn nhau, đưa hơi thở lại gần, mang theo giọng nói mơ màng vừa tỉnh ngủ: “Nói em sai rồi.”
“Em sai rồi, bảo bối.” Diệp Mông dịu giọng, thổi vào tai anh.
“Gọi “anh à” đi.”
Diệp Mông kê cổ lên sofa, lộ phần cổ trắng nõn, tóc dài xõa ra trên sofa, mắt ươn ướt, không biết là vì lúc nãy sợ quá, hay vì nhìn bộ dáng mạnh mẽ chiếm lại thế thượng phong của anh mà cười ra nước mắt, cô chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhận sai: “Em sai rồi, anh à.”
“.............”
Lý Cận Dữ xoay người đi xuống, vừa mang dép lại vừa mắng: “Quá thiếu khí phách.”
Lý Cận Dữ đi đánh răng tiện tay khóa luôn cả cửa phòng tắm. Diệp Mông ôm cánh cửa, rất không giữ giá gọi “anh anh anh anh anh” liên hồi. Lý Cận Dữ tắt nước, vừa ngậm kem trong miệng vừa ra mở cửa, dựa vào bồn rửa tay, vừa đánh răng vừa lãnh đạm nhìn cô: “Im đi được không, không biết còn tưởng con chó nhà anh biến thành gà rồi.” (1)
Diệp Mông cười vui vẻ, không thèm quan tâm lời anh nói: “Hôm nay chúng ta sắp lịch thế nào đây ta?”
Anh súc miệng xong, đáp: “Em nói xem.”
Diệp Mông bước đến, ôm lấy eo anh, cằm vùi vào lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Em chỉ muốn ở nhà với anh nguyên một ngày, chỉ cần ôm như thế này là được rồi.”
Tay đánh răng của Lý Cận Dữ ngừng lại, cũng không đẩy cô ra, để cô ôm thoải mái. Còn hơi nâng tay lên, quay đầu để súc miệng, mặc kệ bọt kem đánh răng còn vương trên khóe miệng, mở vòi nước ra vừa rửa bàn chải đánh răng và cúi đầu nhìn cô, cười cười: “Lúc em ở cạnh mấy người bạn trai trước, cũng dính lấy họ thế này sao?”
Diệp Mông lắc đầu: “Em chỉ thế này với anh thôi, anh tin không?”
Có quỷ mới tin. Lý Cận Dữ cất bàn chải vào ly, cười châm chọc: “Em nghĩ anh có tin không?”
Lý Cận Dữ về lại phòng thay một bộ quần áo khác, còn cố ý khóa cửa lại. Diệp Mông nhìn bộ dáng cẩn thận đề phòng này của anh, suýt chút nữa cười đau cả bụng, ở bên ngoài không nhịn được đùa anh: “Nói thật với anh, tổ tiên em là sư phụ phá khóa đấy, mấy cái loại khóa này của anh không phòng được em đâu, lúc nào em cũng có thể phá ra cho anh xem, tin không?”
Người bên trong không thèm để ý đến cô, mấy giây sau, cửa lại mở. Lý Cận Dữ mặc một chiếc áo nỉ đi ra, rõ ràng còn chưa mặc xong, vừa mở cửa vừa chỉnh lại áo, cổ áo ngoài còn xộc xệch đè lên cổ áo sơ mi trắng bên trong, mang đến hai lớp áo, phòng ai vậy chứ.
“Em không sợ bị anh đánh, thì cứ cạy cửa đi.”
Phòng anh rất nhỏ, không có chỗ ngồi, một cái tủ to, hai giá chất đầy sách, còn có cả chiếc đàn điện lẻ loi nằm trong góc nhìn không ăn nhập gì với căn phòng. Lý Cận Dữ ngồi trên cái ghế bên cạnh đàn điện, Diệp Mông chỉ đành ngồi trên giường đối diện đàn điện, hai người vừa hay lại đối diện nhau.
Diệp Mông phát hiện điều kỳ lạ nhất ở chàng trai này, chính là cứ thay bộ đồ khác là cả người lại nhìn có tinh thần hẳn lên. Bất kể có mệt đến thế nào, đầu tóc có rối đến bao nhiêu, nhưng cứ rửa cái mặt rồi lộ ra vầng trán cao là đã thấy có tinh thần hẳn, khung nền đen càng khiến khuôn mặt anh trắng lên, lộ ra yết hầu sắc nét.
Khuyên tai bên phải sáng lên, nhưng vì làn da trắng lạnh mà nhìn vừa vô lại vừa gọn gàng, trong sạch. Con người này đúng là cứ tùy ý chỉnh lại bề ngoài thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Đồng hồ trên tường tích tắc từng tiếng một.
Lý Cận Dữ lười biếng dựa vào tường, chân thả lỏng, nhìn cô một hồi, chắc là cảm thấy vô vị quá, mới mở đàn điện tử lên đánh “BOOM BOOM BOOM” ba tiếng, gọi cô hoàn hồn: “Định cùng nhau ngồi giết thời gian như này thật à?”
“Ngày mai em lên thành phố rồi, anh không muốn nhìn em nhiều hơn một chút à?” Diệp Mông chống tay lên giường, nói với anh.
“Nhìn nhiều hơn thì em sẽ không đi nữa chắc?”
“Anh không muốn em đi à?” Diệp Mông lộ vẻ ngạc nhiên vẫn vui mừng: “Thế mà anh không nói sớm.”
Lý Cận Dữ bình thản dựa vào tường, không nói lời nào, đầu ngẩng lên, vì giá để đàn cao nên anh cứ phải ngẩng lên nhìn cô thật lâu, ánh mắt như tinh cầu màu đen, vô cùng thâm trầm cứ thế nhìn cô.
Diệp Mông cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng bản thân là một người phụ nữ có chính kiến, hoàn toàn không phải kiểu người tùy tiện, làm gì cũng có giới hạn của bản thân, trong lòng không biết là có ngọn đuốc hay nước thánh, mà trong ánh mắt luôn có sự kiên định không gì cản nổi.
Nhưng cứ ở trước mặt anh, cô lại lộ ra vẻ người phụ nữ nhỏ bé. Nhìn như không cam tâm tình nguyện bị anh nắm trong lòng bàn tay, nhưng lại cứ luôn dễ dàng bị anh nắm giữ.
Lý Cận Dữ nói: “Anh nói anh không muốn em đi, em sẽ không đi sao?”
Diệp Mông bước đến, vụng về gõ một giai điện lên đàn, Lý Cận Dữ cố gắng lắm mới nghe ra được là “twinkle twinkle little star”.
Ngữ khí đĩnh đạc của cô lúc này như bị áp chế trong tiếng nhạc, nhưng lại vô cùng chân thành: “Thì cũng không phải công việc quan trọng gì lắm, số tiền tiết kiệm của em cũng có thể nuôi sống bản thân hiện tại, cùng lắm thì thi vào một cơ quan nào đó trong trấn, nếu anh thật sự không muốn em đi, chắc chắn em sẽ ưu tiên anh trước mà, bảo bối.”
Lý Cận Dữ cười, lấy cái tay đang đánh đàn của cô ra: “Thôi được rồi, em cứ đi làm ở thành phố đi. Anh cảm thấy bây giờ như thế cũng rất tốt, vẫn nên từ từ phát triển. Hơn nữa bà cũng sắp bắt đầu hóa trị đợt hai rồi, anh cũng không có thời gian suốt ngày ở cạnh em giết thời gian.”
Sự thất vọng của Diệp Mông không nằm ngoài dự kiến, cô biết Lý Cận Dữ cậu nhóc này vô cùng kiêu ngạo, nhất định sẽ không mở miệng kêu cô ở lại. Hơn nữa, trong lòng Lý Cận Dữ, bà là người quan trọng nhất không ai sánh bằng, cô không chừng còn chưa quan trọng bằng con chó vàng ngoài vườn.
Diệp Mông trầm ngâm hồi lâu, tự châm cho mình một điếu thuốc, tỏa khói lượn lờ trong căn phòng nhỏ, hỏi anh: “Có biết hát tiếng Quảng không?”
“Muốn nghe bài gì?”
“Tùy anh.”
Tiếng Quảng của anh cũng rất chuẩn, Diệp Mông cảm thấy nên thu hồi lại câu nói ngày trước rồi, không phải anh hát không có cảm xúc, mà là lười mang cảm xúc vào bài hát.
Diệp Mông phát hiện Lý Cận Dữ thuận tay trái. Ngoại trừ ăn cơm bằng tay phải, lúc anh ôm cô, lúc anh đánh đàn, đều ưu tiên tay trái. Anh đánh đàn rất qua loa, nhưng ít nhất là hát nghiêm túc. Lý Cận Dữ không cúi đầu nhìn nhạc phổ, dùng một tay tấu lên. Cả người lười biếng dựa vào tường, mắt cũng mơ màng, nhưng lúc nhìn cô, ánh mắt ấy lại thâm tình đến lạ, đây chính là ưu thế bẩm sinh của anh. Nếu không phải Diệp Mông từ lâu đã cảm nhận được sự vui thích khi hẹn hò cùng cún hoang thì đã không cố chấp với tình chị em thế này rồi.
Diệp Mông bị ánh mắt thâm tình của anh hấp dẫn, hoàn toàn sa vào ánh mắt đó. Còn thêm cả việc không biết anh có cố ý hay không mà hát bài “Born to be wild”, nhìn vô cùng gợi cảm. Ánh mắt cô không thể rời khỏi người anh, dứt khoát ôm chân ngồi xuống đất, chìm đắm trong ánh mắt anh. Không biết tại sao, Diệp Mông cảm thấy không khí như ngưng lại, bốn bề như có mũi kim, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm lên da cô. Dưới ánh mắt khiến người ta muốn trầm mê, muốn nghẹt thở kia, cô cẩn thận hấp thụ lấy hơi thở của đối phương.
“Vẫn cứ biết rằng, tình yêu khiến ta không còn ngày mai, tình yêu như con sói đói, miệng lưỡi có ngọt ngào đến mấy, thử bước vào trò chơi của nàng rồi sự thật sẽ bị phơi bày, tình yêu như con sói đói, hà tất phải ôm lấy rồi say đắm, nàng chắc chắn sẽ tặng ta một vết thương để làm kỷ niệm....”
Tiếng nhạc đã dừng rất lâu, căn phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng chim hót, như nghe được cả tiếng tuyết trắng rơi xuống, đọ sắc cùng mùa xuân. Hai người họ như hai lữ nhân cô độc, cũng giống như hai du khách dạo chơi trên ngân hà xa lánh thế nhân, cuối cùng cũng tìm được sự an ủi giữa hiện thực, nói cho tất cả những người đang trầm luân giữa thế tục, bọn họ giống nhau.
Diệp Mông đứng ở góc tường, hút một điếu thuốc, giữa làn khói mờ mịt, cô nâng cằm anh lên, như dùng hết tất cả những dịu dàng xưa nay chưa từng có đặt một nụ hôn lên môi anh. Căn phòng yên ắng bỗng chốc nóng lên như lò sưởi, chỉ nghe thấy tiếng hôn phát tiết giữa hai người.
Không khí tan rã, hai người vẫn lao vào nhau, an ủi cho nhau.
“Lý Cận Dữ, em không đùa giỡn anh.” Cô nâng mặt anh lên, vừa hôn vừa nói.
“Ừ.” Anh hôn đáp lại.
(1) Chữ anh (哥) phát âm giống tiếng gà kêu.
[Mông: Có cần kịch bản không? Em lập tức gửi anh ngay.]
[LCD: Không]
[Mông: Được rồi, 5 phút nữa, đến ngay.]
Diệp Mông vừa lái xe vừa để cảm xúc miên man, lát nữa phải giãy dụa một chút, dù cho bạn trai mình rất mê hoặc lòng người, đã hôn rồi thì không thể nào kháng cự lại, nhưng ít nhất hôm nay, cô phải miễn cưỡng phản kháng một chút để tăng độ kích thích, có nên tặng anh ấy một cái tát như trong phim không nhỉ?
Quên đi, Lý Cận Dữ chắc chắn sẽ tưởng cô điên rồi. Hơn nữa cô cũng không nỡ.
Không nhanh hơn hay chậm hơn, vừa đúng 5 phút, xe Diệp Mông đã đỗ trước khu nhà, còn nhấn còi báo cho Lý Cận Dữ biết rằng cô đã tới.
Sau đó cô xuống xe, đi dọc theo mái hiên màu xám trắng. Thời điểm này đúng là náo nhiệt, khắp nơi trong con hẻm đều là sạp hàng, hai ba người ngồi lại với nhau, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, chơi cờ, ai ai cũng là người già tinh thần khỏe mạnh, không thấy một khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi nào. Chỉ có một người khác loài kia thôi. Diệp Mông vừa rẽ qua, một con cá khô đâm thẳng vào mặt cô, hầy, ở đây còn có người lấy cá khô ra làm kiếm luyện thái cực quyền cơ đấy. Vẻ mặt ông lão lúc này rất nghiêm nghị, không vui với sự xuất hiện của cô ở đây, trừng mắt nhìn cô, rồi đứng thẳng dậy, tung chiêu quét ngang bắt cô nhường đường.
Diệp Mông cẩn thận nhích qua.
Đợi đến khi Diệp Mông mang tâm trạng kích động đến tận trước cửa nhà Lý Cận Dữ mới phát hiện cửa nhà anh để mở. Có một bà cụ đang đứng trước nhà anh, Lý Cận Dữ mặc bộ áo quần ở nhà sạch sẽ, một tay đút túi, một tay đưa hành cho bà, ngẩng đầu thấy cô đứng ở cửa lớn nên không đóng cửa lại, trực tiếp xoay người đi vào.
Đợi bà cụ đi rồi, Diệp Mông mới tiến vào rồi khóa luôn cửa.
Lý Cận Dữ lết đến ngồi trên sofa, đầu đội tấm mền màu xám, nhìn như người còn chưa ngủ đủ, không tỉnh táo cho lắm.
Cửa đóng lại, căn phòng rất tối, rèm cũng luôn bị kéo chặt, chỉ có một chút ánh sáng le lói tiến vào từ sau vườn, khiến căn nhà u ám được nhận một chút tia sáng. Trong nhà rất ẩm, tường cũng loang lổ, đồ đạc còn có mùi mốc lên. Nhưng chỉ cần Lý Cận Dữ vẫn ngồi ở đó, cô cứ cảm thấy nơi này như là thiên đường.
Diệp Mông bước đến, vừa ngồi xuống đã lấy tấm mền trùm lên nửa người anh, chỉ chừa lại đầu tóc lộn xộn và cặp chân dài miên man. Diệp Mông đau lòng xoa xoa đầu anh: “Bảo bối, còn buồn ngủ à?”
Lý Cận Dữ cuối cùng có chút sức lực, cúi đầu ừ một tiếng, rồi cởi chăn trên người xuống, cong người, mắt mơ màng lấy điếu thuốc từ trên bàn lên, cúi đầu châm lửa, nhả khói như sương. Đầu óc anh dường như cũng tỉnh táo lên đôi chút, ánh mắt cũng đã không còn mơ màng nữa. Anh một tay kẹp thuốc một tay cầm bật lửa bật lên bật xuống không ngừng, hơi nghiêng đầu, đôi mắt ủ rũ mà thâm tình, bất động nhìn Diệp Mông thật lâu.
Diệp Mông bị anh nhìn thất thường như vậy, tim đập thình thịch, cướp lấy điếu thuốc trong tay anh, dập đi: “Mới ngủ dậy đừng hút thuốc, em bóc quả quýt cho anh nhé?”
Lý Cận Dữ lúc này ngoan đến lạ, “ừ” một tiếng, ngón tay vẫn chơi cái bật lửa, im lặng chờ cô bóc quýt.
Diệp Mông nhìn ngọn lửa nơi đầu ngón tay anh, vừa không tập trung bóc quýt vừa hỏi: “Anh học đâu ra kiểu chơi bật lửa đó thế?”
“Mỹ.”
“Ồ. Còn từng sống ở Mỹ nữa? Xem ra nhà anh không phải giàu bình thường đâu nha.”
Lý Cận Dữ cười cười miễn cưỡng, thực ra anh nghĩ, nếu Diệp Mông biết anh ở Mỹ sống mấy năm người không ra người, có còn dám ức hiếp, trêu ghẹo anh như hôm qua không?
Có điều hổ nằm yên lâu ngày, rồi cũng sẽ nhầm tưởng bản thân là mèo.
Anh giả vờ làm con ngoan trò giỏi nhiều năm như vậy, thật ra bản thân vẫn luôn không hiểu, rốt cục con người ở Mỹ mới chính là anh, hay một Lý Cận Dữ da trắng mắt to ngây thơ ngoan ngoãn mới là anh. Hoặc có lẽ, trời sinh anh vốn đã có hai tính cách trái ngược. Nếu không thì tại sao Lý Lăng Bạch lại nói anh là mầm mống tội ác cơ chứ?
Lý Cận Dữ không đáp, vứt bật lửa sang một bên, có chút lười biếng kéo cô qua, cúi đầu hôn lên môi cô.
DIệp Mông bỗng cảm thấy sai sai, nhẹ đẩy anh ra: “Không phải kiểu đó nha bảo bối, có kêu anh dịu dàng như thế đâu, anh không biết cưỡng hôn à? Kiểu rất dữ dội tàn nhẫn ấy, mặc kệ tất cả, không có tính người. Nào, em làm mẫu cho anh xem.”
Lý Cận Dữ ngồi thừ ra, bất động nhìn cô, không nói gì, nhấc tay lên, ý bảo cô làm đi.
Diệp Mông thầm thở dài một hơi, sao lại tìm ra một tên khù khờ trong chuyện hẹn hò thế này.
Diệp Mông vừa thất vọng nghĩ vậy, vừa rất thô bạo kéo anh nằm xuống sofa, hai tay nắm lấy cổ áo anh, kéo sát vào người mình, bất chấp tất cả cắn lên môi anh, đầu lưỡi tiến vào trong, nhắc nhở: “Mở ra.”
Lý Cận Dữ rất nghe lời mở miệng ra.
Diệp Mông trợn trắng mắt: “Lý Cận Dữ, anh anh anh anh anh ăn tỏi!!!”
Lý Cận Dữ cười đến không ngưng được, ôm cô vào lòng, đoạn này Diệp Mông cũng không cần diễn nữa rồi, thật sự muốn đẩy anh ra cho bằng được. Lý Cận Dữ mặc kệ, siết chặt cô vào ngực, tay nắm lấy cổ tay cô, không hề khách khí chiếm lại thế chủ động, xoay người đè cô lên sofa, Diệp Mông nghiêng đầu trốn nụ hôn của anh, Lý Cận Dữ cắn lên cằm cô một cái, máu huyết trong người Diệp Mông như đông lại, chỉ nghe anh trầm thấp nói một câu: “Trốn cái gì?”
Diệp Mông tê tái cả người, đầu như muốn nổ tung, để sống sót chỉ còn cách liên tục cầu xin: “Bảo bối, anh đi đánh răng đi được không....”
“Không được.” Anh vùi đầu vào cổ cô.
Trong căn phòng mờ tối, hai người cận kề tiếp xúc, yên tĩnh, không một tiếng động, đến mức có thể nghe thấy tiếng chổi loẹt xoẹt ngoài đường, Diệp Mông bị đè lên bởi một người đàn ông thân hình cao lớn, cảm thất máu huyết sôi trào.
Lý Cận Dữ vẫn lạnh lùng, thản nhiên, ngón tay miết cằm cô, hai mắt nhìn nhau, đưa hơi thở lại gần, mang theo giọng nói mơ màng vừa tỉnh ngủ: “Nói em sai rồi.”
“Em sai rồi, bảo bối.” Diệp Mông dịu giọng, thổi vào tai anh.
“Gọi “anh à” đi.”
Diệp Mông kê cổ lên sofa, lộ phần cổ trắng nõn, tóc dài xõa ra trên sofa, mắt ươn ướt, không biết là vì lúc nãy sợ quá, hay vì nhìn bộ dáng mạnh mẽ chiếm lại thế thượng phong của anh mà cười ra nước mắt, cô chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhận sai: “Em sai rồi, anh à.”
“.............”
Lý Cận Dữ xoay người đi xuống, vừa mang dép lại vừa mắng: “Quá thiếu khí phách.”
Lý Cận Dữ đi đánh răng tiện tay khóa luôn cả cửa phòng tắm. Diệp Mông ôm cánh cửa, rất không giữ giá gọi “anh anh anh anh anh” liên hồi. Lý Cận Dữ tắt nước, vừa ngậm kem trong miệng vừa ra mở cửa, dựa vào bồn rửa tay, vừa đánh răng vừa lãnh đạm nhìn cô: “Im đi được không, không biết còn tưởng con chó nhà anh biến thành gà rồi.” (1)
Diệp Mông cười vui vẻ, không thèm quan tâm lời anh nói: “Hôm nay chúng ta sắp lịch thế nào đây ta?”
Anh súc miệng xong, đáp: “Em nói xem.”
Diệp Mông bước đến, ôm lấy eo anh, cằm vùi vào lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Em chỉ muốn ở nhà với anh nguyên một ngày, chỉ cần ôm như thế này là được rồi.”
Tay đánh răng của Lý Cận Dữ ngừng lại, cũng không đẩy cô ra, để cô ôm thoải mái. Còn hơi nâng tay lên, quay đầu để súc miệng, mặc kệ bọt kem đánh răng còn vương trên khóe miệng, mở vòi nước ra vừa rửa bàn chải đánh răng và cúi đầu nhìn cô, cười cười: “Lúc em ở cạnh mấy người bạn trai trước, cũng dính lấy họ thế này sao?”
Diệp Mông lắc đầu: “Em chỉ thế này với anh thôi, anh tin không?”
Có quỷ mới tin. Lý Cận Dữ cất bàn chải vào ly, cười châm chọc: “Em nghĩ anh có tin không?”
Lý Cận Dữ về lại phòng thay một bộ quần áo khác, còn cố ý khóa cửa lại. Diệp Mông nhìn bộ dáng cẩn thận đề phòng này của anh, suýt chút nữa cười đau cả bụng, ở bên ngoài không nhịn được đùa anh: “Nói thật với anh, tổ tiên em là sư phụ phá khóa đấy, mấy cái loại khóa này của anh không phòng được em đâu, lúc nào em cũng có thể phá ra cho anh xem, tin không?”
Người bên trong không thèm để ý đến cô, mấy giây sau, cửa lại mở. Lý Cận Dữ mặc một chiếc áo nỉ đi ra, rõ ràng còn chưa mặc xong, vừa mở cửa vừa chỉnh lại áo, cổ áo ngoài còn xộc xệch đè lên cổ áo sơ mi trắng bên trong, mang đến hai lớp áo, phòng ai vậy chứ.
“Em không sợ bị anh đánh, thì cứ cạy cửa đi.”
Phòng anh rất nhỏ, không có chỗ ngồi, một cái tủ to, hai giá chất đầy sách, còn có cả chiếc đàn điện lẻ loi nằm trong góc nhìn không ăn nhập gì với căn phòng. Lý Cận Dữ ngồi trên cái ghế bên cạnh đàn điện, Diệp Mông chỉ đành ngồi trên giường đối diện đàn điện, hai người vừa hay lại đối diện nhau.
Diệp Mông phát hiện điều kỳ lạ nhất ở chàng trai này, chính là cứ thay bộ đồ khác là cả người lại nhìn có tinh thần hẳn lên. Bất kể có mệt đến thế nào, đầu tóc có rối đến bao nhiêu, nhưng cứ rửa cái mặt rồi lộ ra vầng trán cao là đã thấy có tinh thần hẳn, khung nền đen càng khiến khuôn mặt anh trắng lên, lộ ra yết hầu sắc nét.
Khuyên tai bên phải sáng lên, nhưng vì làn da trắng lạnh mà nhìn vừa vô lại vừa gọn gàng, trong sạch. Con người này đúng là cứ tùy ý chỉnh lại bề ngoài thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Đồng hồ trên tường tích tắc từng tiếng một.
Lý Cận Dữ lười biếng dựa vào tường, chân thả lỏng, nhìn cô một hồi, chắc là cảm thấy vô vị quá, mới mở đàn điện tử lên đánh “BOOM BOOM BOOM” ba tiếng, gọi cô hoàn hồn: “Định cùng nhau ngồi giết thời gian như này thật à?”
“Ngày mai em lên thành phố rồi, anh không muốn nhìn em nhiều hơn một chút à?” Diệp Mông chống tay lên giường, nói với anh.
“Nhìn nhiều hơn thì em sẽ không đi nữa chắc?”
“Anh không muốn em đi à?” Diệp Mông lộ vẻ ngạc nhiên vẫn vui mừng: “Thế mà anh không nói sớm.”
Lý Cận Dữ bình thản dựa vào tường, không nói lời nào, đầu ngẩng lên, vì giá để đàn cao nên anh cứ phải ngẩng lên nhìn cô thật lâu, ánh mắt như tinh cầu màu đen, vô cùng thâm trầm cứ thế nhìn cô.
Diệp Mông cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng bản thân là một người phụ nữ có chính kiến, hoàn toàn không phải kiểu người tùy tiện, làm gì cũng có giới hạn của bản thân, trong lòng không biết là có ngọn đuốc hay nước thánh, mà trong ánh mắt luôn có sự kiên định không gì cản nổi.
Nhưng cứ ở trước mặt anh, cô lại lộ ra vẻ người phụ nữ nhỏ bé. Nhìn như không cam tâm tình nguyện bị anh nắm trong lòng bàn tay, nhưng lại cứ luôn dễ dàng bị anh nắm giữ.
Lý Cận Dữ nói: “Anh nói anh không muốn em đi, em sẽ không đi sao?”
Diệp Mông bước đến, vụng về gõ một giai điện lên đàn, Lý Cận Dữ cố gắng lắm mới nghe ra được là “twinkle twinkle little star”.
Ngữ khí đĩnh đạc của cô lúc này như bị áp chế trong tiếng nhạc, nhưng lại vô cùng chân thành: “Thì cũng không phải công việc quan trọng gì lắm, số tiền tiết kiệm của em cũng có thể nuôi sống bản thân hiện tại, cùng lắm thì thi vào một cơ quan nào đó trong trấn, nếu anh thật sự không muốn em đi, chắc chắn em sẽ ưu tiên anh trước mà, bảo bối.”
Lý Cận Dữ cười, lấy cái tay đang đánh đàn của cô ra: “Thôi được rồi, em cứ đi làm ở thành phố đi. Anh cảm thấy bây giờ như thế cũng rất tốt, vẫn nên từ từ phát triển. Hơn nữa bà cũng sắp bắt đầu hóa trị đợt hai rồi, anh cũng không có thời gian suốt ngày ở cạnh em giết thời gian.”
Sự thất vọng của Diệp Mông không nằm ngoài dự kiến, cô biết Lý Cận Dữ cậu nhóc này vô cùng kiêu ngạo, nhất định sẽ không mở miệng kêu cô ở lại. Hơn nữa, trong lòng Lý Cận Dữ, bà là người quan trọng nhất không ai sánh bằng, cô không chừng còn chưa quan trọng bằng con chó vàng ngoài vườn.
Diệp Mông trầm ngâm hồi lâu, tự châm cho mình một điếu thuốc, tỏa khói lượn lờ trong căn phòng nhỏ, hỏi anh: “Có biết hát tiếng Quảng không?”
“Muốn nghe bài gì?”
“Tùy anh.”
Tiếng Quảng của anh cũng rất chuẩn, Diệp Mông cảm thấy nên thu hồi lại câu nói ngày trước rồi, không phải anh hát không có cảm xúc, mà là lười mang cảm xúc vào bài hát.
Diệp Mông phát hiện Lý Cận Dữ thuận tay trái. Ngoại trừ ăn cơm bằng tay phải, lúc anh ôm cô, lúc anh đánh đàn, đều ưu tiên tay trái. Anh đánh đàn rất qua loa, nhưng ít nhất là hát nghiêm túc. Lý Cận Dữ không cúi đầu nhìn nhạc phổ, dùng một tay tấu lên. Cả người lười biếng dựa vào tường, mắt cũng mơ màng, nhưng lúc nhìn cô, ánh mắt ấy lại thâm tình đến lạ, đây chính là ưu thế bẩm sinh của anh. Nếu không phải Diệp Mông từ lâu đã cảm nhận được sự vui thích khi hẹn hò cùng cún hoang thì đã không cố chấp với tình chị em thế này rồi.
Diệp Mông bị ánh mắt thâm tình của anh hấp dẫn, hoàn toàn sa vào ánh mắt đó. Còn thêm cả việc không biết anh có cố ý hay không mà hát bài “Born to be wild”, nhìn vô cùng gợi cảm. Ánh mắt cô không thể rời khỏi người anh, dứt khoát ôm chân ngồi xuống đất, chìm đắm trong ánh mắt anh. Không biết tại sao, Diệp Mông cảm thấy không khí như ngưng lại, bốn bề như có mũi kim, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm lên da cô. Dưới ánh mắt khiến người ta muốn trầm mê, muốn nghẹt thở kia, cô cẩn thận hấp thụ lấy hơi thở của đối phương.
“Vẫn cứ biết rằng, tình yêu khiến ta không còn ngày mai, tình yêu như con sói đói, miệng lưỡi có ngọt ngào đến mấy, thử bước vào trò chơi của nàng rồi sự thật sẽ bị phơi bày, tình yêu như con sói đói, hà tất phải ôm lấy rồi say đắm, nàng chắc chắn sẽ tặng ta một vết thương để làm kỷ niệm....”
Tiếng nhạc đã dừng rất lâu, căn phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng chim hót, như nghe được cả tiếng tuyết trắng rơi xuống, đọ sắc cùng mùa xuân. Hai người họ như hai lữ nhân cô độc, cũng giống như hai du khách dạo chơi trên ngân hà xa lánh thế nhân, cuối cùng cũng tìm được sự an ủi giữa hiện thực, nói cho tất cả những người đang trầm luân giữa thế tục, bọn họ giống nhau.
Diệp Mông đứng ở góc tường, hút một điếu thuốc, giữa làn khói mờ mịt, cô nâng cằm anh lên, như dùng hết tất cả những dịu dàng xưa nay chưa từng có đặt một nụ hôn lên môi anh. Căn phòng yên ắng bỗng chốc nóng lên như lò sưởi, chỉ nghe thấy tiếng hôn phát tiết giữa hai người.
Không khí tan rã, hai người vẫn lao vào nhau, an ủi cho nhau.
“Lý Cận Dữ, em không đùa giỡn anh.” Cô nâng mặt anh lên, vừa hôn vừa nói.
“Ừ.” Anh hôn đáp lại.
(1) Chữ anh (哥) phát âm giống tiếng gà kêu.
Tác giả :
Nhĩ Đông Thố Tử