Thâm Tàng Bất Lộ
Chương 67: Phiên ngoại 1
Một nữ tử ăn mặc tả tơi đứng trước cổng.
Nàng cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo cáu bẩn không thể nhìn ra màu ban đầu, quẫn bách cong ngón chân, lùi lại với một đôi giày đã mòn tới mức cũ nát. Nàng nâng gánh nặng trên vai, trải qua vài lần đứng lên lại ngồi xổm xuống, cuối cùng nàng vẫn hạ quyết tâm, lại một lần nữa ngây ngốc đứng sau bức tượng đá ngoài cửa, quan sát những người đi đường qua lại.
Khuôn mặt đầy tang thương, trong ánh mắt lộ ra nỗi u buồn và mê mang. Rõ ràng tuổi còn trẻ nhưng đôi bàn tay đã bị che kín bởi những vết sẹo và vết chai do công việc, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được sự nghèo khó trong cuộc sống của nàng.
Đôi mắt của nữ tử này trôi đi, trôi theo dòng người qua lại.
Nàng phát hiện những nữ tử bước vào cánh cửa này đều ăn mặc đẹp đẽ, cho dù không mặc loại vải đắt tiền thì ít nhất cũng có thể giữ quần áo gọn gàng, ngăn nắp.
Ở trong thôn nàng, phụ nữ không có một khắc để ngừng nghỉ. Họ phải phụ giúp việc nhà, làm đồng áng, chăm sóc đệ, muội và con cái. Nào có thể giống với các nàng ấy – những người vốn dĩ không phải là người thường – duy trì trạng thái sạch sẽ như vậy mọi lúc mọi nơi. Huống chi bọn họ còn có đầy đủ quần áo, không giống như nàng, mặc bộ quần áo mà huynh trưởng không muốn nữa bởi vì nó quá cũ nát, còn phải sửa chữa lại bằng cách vá lại bằng những mảnh vải vụn đủ màu, làm cho một bộ trang phục chẳng giống cái gì.
Nữ tử này tỏ ra nghi ngờ và không dám đi tiếp nữa. Mấy năm trước, trong thành đột nhiên xuất hiện một khu nhà “Cứu tế viện” đặc biệt. Khác với cứu tế viện chỉ nhận lão ấu tàn tật do triều đình quản lý thì cứu tế viện này lại chỉ nhận phụ nữ, mà đặc biệt là nữ tử trẻ tuổi, nếu như là bé gái thì cũng được nhận.
Điều này thật kỳ lạ.
Bởi vì nó quá nổi tiếng, chậm rãi truyền vào thôn nên nàng mới có thể biết đến. Nhưng những chuyện liên quan đều không rõ ràng lắm, người trong thôn chỉ coi như là trò đùa mà không bao giờ tin tưởng.
Nghe người trong thôn nói nếu một nơi chỉ tuyển nữ giới thì e rằng có âm mưu gây rối gì đó; nếu không chỉ tuyển một đám phụ nữ, còn cung cấp đồ ăn ngon lại nuôi dưỡng các nàng thì làm sao nuôi nổi?
Nếu không phải không chịu đựng được nữa thì nàng cũng sẽ không liều lĩnh chạy ra ngoài như vậy.
Nữ tử nhớ tới mấy cô nương trong thôn bị mẹ mìn bắt cóc bán đi mà không khỏi sợ hãi, sợ nơi này cũng chỉ là nơi cấu kết bẩn thỉu giữa thương nhân và quan lại mà thôi.
Nghĩ đến đây, dũng khí của nàng bị cái mình không biết đánh bại, nàng nhịn không được muốn chạy, thử đi tìm người hỏi thăm.
Nhưng……
Nàng nghe tiếng kêu đói lục bục cồn cào trong bụng nên đưa tay lên ấn bụng, một nỗi buồn dâng lên trong lòng nàng.
Chỉ vì sự bốc đồng mà nàng mới trốn ra đây, số lương khô mang theo trên người để lên đường cũng đã ăn hết rồi, nửa chặng đường sau gần như nàng chỉ uống nước mới chống đỡ để tới đây. Nàng không dám bắt chuyện với những người nam tử khác. Nhờ gặp một số ít người hảo tâm trên đường, thấy nàng thật sự đáng thương nên không đợi nàng mở miệng đã cho nàng ăn một ít mới làm cho nàng không đến mức bị đói chết.
Có ai ngờ rằng nàng vượt qua chặng đường gian nan nhất, trăm cay nghìn đắng mới tới trước cửa nhà này lại bắt đầu chần chừ.
―― ta thật đúng là vô dụng!
Nữ tử đột nhiên tức giận trong lòng, không thể giải thích được tự phỉ nhổ chính mình. Nàng dùng tay đập vào đầu gối mình rồi lại rồi vò đầu bứt tóc.
“Cô nương.”
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kêu khẽ. Nữ tử sửng sốt, nàng ngẩng đầu thì thấy một nữ tử như thần tiên.
Nàng hốc mồm, nhất thời không hồi phục, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Cô nương này không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà khi cười còn có vẻ rất dịu dàng, khóe mắt cong cong, làn da trắng ngần, trên người còn thoang thoảng hương thơm.
Tống Sơ Chiêu thấy nữ tử đó ngây người thì nàng lại gọi một tiếng và hỏi: “Cô nương, ngươi làm gì ở đây?”
Nữ tử lập tức đứng lên, ấp a ấp úng: “Ta…… Ta lập tức đi ngay!”
“Đừng đi!” Tống Sơ Chiêu bắt lấy nàng nói, “Ngươi tới nơi này tìm người giúp đỡ đúng không? Vì sao không đi vào? Ngươi không đi nhầm đâu, nơi này chính là cứu tế viện.”
Nữ tử quay đầu lại, nhìn chằm chằm năm ngón tay đối phương đang chộp lấy cánh tay mình, sắc mặt đỏ bừng.
Nàng đã không tắm trong mấy tháng. Trước khi đến đây thì nàng chỉ tìm một con sông gần đó để giặt sơ qua áo ngoài một lần rồi sau đó lại mặc cái áo ướt như vậy vào. Mặc dù quần áo bây giờ đã khô nhưng chúng vẫn còn có mùi, nàng cảm thấy như mình đã làm dơ tay đối phương.
Tống Sơ Chiêu đến gần một bước, trấn an hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nữ tử nhỏ giọng ngập ngừng: “Mẫu thân, kêu ta, Nhị nương. Thôn trưởng đặt tên cho ta là A Vân.”
“Vân cô nương có phải hay không?” Tống Sơ Chiêu cười nói, “Vì sao tới nơi này lại không đi vào? Ta thấy ngươi bôn ba mệt mỏi, muốn vào ăn chút gì hay không?”
Nữ tử muốn từ chối, nhưng lại bị nụ cười tươi sáng của Tống Sơ Chiêu làm cho trong lòng đột nhiên không còn đề phòng, nàng ấy thấp thỏm: “Chỉ…chỉ ăn chút gì thôi sao?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Đúng vậy. Chuyện khác nói sau. Không phải sợ.”
A Vân quan sát vài lần thấy Tống Sơ Chiêu không có chút nào bộ dáng coi thường mình thì nàng cố lấy dũng khí hỏi: “Trong viện này không có nam tử chứ?”
“Có chứ. Dù sao có chút việc nặng cũng phải do nam tử tới làm đúng không?” Tống Sơ Chiêu nói, “Thế nhưng cũng không cần quá sợ hãi nam tử, ở chỗ này bọn họ không dám làm cái gì đâu. Huống chi những người giúp đỡ ở đây đều là người tốt, ngươi không cần sợ.”
Tống Sơ Chiêu dẫn nàng ấy vào. Vừa vào cửa thì bên trong càng sôi nổi, tiếng nói cười truyền ra.
Có một nhóm đứa trẻ hoạt bát dễ thương đang cầm trên tay một băng ghế dài, bọn chúng xếp thành một hàng đi ra từ hậu viện.
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Ngươi nhìn, còn không phải không có mấy nam hài nữa hay sao?”
A Vân gật đầu.
Mọi người thấy Tống Sơ Chiêu thì đều tiếp đón rất nhiệt tình, cũng như chào hỏi A Vân với cụ cười trên mặt. Những nụ cười thân thiện thế này làm cho A Vân được yêu thích mà kinh ngạc, trái tim nàng cũng đập mãnh liệt liên hồi.
Từ khi rời thôn để vào thành, nàng đã quen với việc mọi người xem thường và kỳ thị, lại không nghĩ có nơi nào có thể tốt đẹp như vậy, đối xử với nàng thân thiết như thế. Thấy những người nữ tử này trong lòng không có khúc mắt mà thái độ lại điềm tĩnh, có lẽ là sống cũng không tồi, không phải bị người bắt buộc hay lừa bịp.
A Vân kính nể hỏi: “Cô nương, ngươi…… ngươi có danh vọng thật cao. Ngươi là ai ở đây?”
Tống Sơ Chiêu giơ tay giơ tay hướng lên trên cười: “Nơi này là do ta làm. Hôm nay ta tới đây nhìn thử xem lại tình cờ gặp được ngươi. Ngươi đừng sợ, ban đầu nhiều người cũng giống như ngươi, nhưng dần dần sẽ tốt lên.”
A Vân nói: “Nơi này được làm để làm gì?”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Ngươi nghe nói thế nào?”
“Nghe nói chính là để giúp đỡ nữ nhân.” A Vân một mặt nói, một mặt liếc nhìn sắc mặt của Tống Sơ Chiêu, “Ai không có cơm ăn, sống không nổi, bị người nhà đánh chịu không nổi thì có thể đến đây tìm người giúp đỡ. Nói các ngươi sẽ nuôi dưỡng các nàng ấy.”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Là đúng những cũng không đúng.”
A Vân khẩn trương lên: “Không đúng chỗ nào?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Không phải ta nuôi các nàng ấy mà chính là các nàng tự nuôi lấy bản thân mình. Trên đời này không có ai có thể vĩnh viễn giúp đỡ ngươi, cầu người không bằng cầu mình.”
A Vân dừng bước, nàng sợ hãi mà nắm chặt cổ áo mình.
Tống Sơ Chiêu thấy thế bật cười, cũng ngừng lại nói với nàng ấy: “Ngươi hiểu lầm rồi, thật ra nơi này càng giống với một cái học đường mà thôi. Sau khi học xong rồi xuất sư, hầu hết mọi người đều có thể tự kiếm tiền. Nếu như chỉ muốn tới để được ăn được uống thôi thì chúng ta cũng không nhận.”
“Học đường?” A Vân kinh ngạc nói, “Ta, ta tuổi này, ta còn học đọc sách để làm gì? Huống chi ta cũng không học nổi sách vở đâu.”
Tống Sơ Chiêu cho biết: “Ở đây dạy mọi thứ, hiển nhiên bao gồm cả việc đọc sách. Mấy đứa nhỏ có thể đến đây học mà không cần tiền. Về phần sách vở thì do chính các cô nương ở đây chép tay lại. Còn tiên sinh thì cũng do mấy cô nương biết chữ đảm nhiệm. Cơm canh mỗi ngày của mọi người là do đồ ăn dư được dân chúng xung quanh tặng, cũng có mấy tiên sinh ở gần chỗ này tới đây hỗ trợ khi bọn họ rảnh rỗi. À đúng rồi, Trạng nguyên năm trước cũng ở trong đây mở một khóa miễn phí trong một tháng. Ngay cả các quan viên trong triều cũng ngẫu nhiên ghé lại đây xem, cũng tặng cho vài thứ.”
A Vân nghe được ngây người, nàng ấy luôn mãi chứng thực: “Đọc sách ở nơi này không cần tiền sao?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà bởi vì mọi người đều không biết nhiều, cho nên ta chỉ có thể dạy bài vỡ lòng thôi. Ít nhất cũng phải dạy bọn họ học những ký tự cơ bản nhất. Sau khi học nhận biết mặt chữ thì đi đâu cũng thuận tiện, ngươi nói có đúng không?”
“Đúng vậy.” nước mắt A Vân thiếu chút nữa đã chảy ra, “Ta đi một đường này cũng bởi vì không biết chữ nên ta thậm chí còn không rõ ràng lắm những cửa hàng có bán gì, cũng không dám tới gần nói chuyện với mọi người. Nếu ta có thể biết chữ vậy thì tốt quá.”
“Nếu như ngươi muốn thì cũng có thể học. Tỷ muội nơi này sẽ dạy cho ngươi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Sau khi học viết thì ngươi có thể tự kiếm tiền. Chép sách có thể bán lấy tiền, viết thư cho những người không biết chữ cũng có tiền. Tuy kiếm không nhiều lắm nhưng vẫn là cách có tiền, hơn nữa cũng không quá mức mệt nhọc. Rất nhiều phụ nữ đã sinh con có thể làm những việc vặt này để kiếm tiền lúc rảnh rỗi.”
A Vân nghe được thì trong lòng rất mong mỏi nhưng đáy lòng nàng lại tự ti, lại cảm thấy mình làm không được.
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Vì sao ngươi tới đây? Trong nhà có chuyện gì sao?”
A Vân cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nàng nói: “Nhà ta không còn cơm. Trong thôn có hạn hán, trong nhà còn có đệ, muội và lão nhân, hơn mười miệng người đang chờ ăn. Nương ta tính bán ta đi, ta nghe nói nơi này có thể kiếm tiền nên liều tới đây thử xem.”
Tống Sơ Chiêu: “Chờ ngươi an cư rồi thì có thể đón muội muội ngươi tới đây, đệ đệ của ngươi thì không tiện lắm, dù sao phần lớn người ở đây là nữ hài tử. Nhưng nếu như hắn chỉ tới đây ban ngày để học thì cũng không có vấn đề gì.”
“Nhưng ta không thể học chữ trong một thời gian ngắn.” A Vân lo lắng, “Hơn nữa ta lại có đôi tay vụng về! Ta đã làm công việc đồng áng từ khi còn nhỏ, ta khẳng định mình không thể làm những việc tinh tế như vậy.”
Tống Sơ Chiêu vỗ vai nàng ấy, nàng trấn an: “Không cần lo lắng, nơi này ngoại trừ học đọc sách thì còn có cái khác. Có mấy tú nương lợi hại nhất trong thành chỉ ngươi cách thêu thùa. Nếu như tay nghề tốt thì khi ngươi thêu gì đó sẽ có người trong phường trực tiếp tới mua. Còn có làm ô, làm nghề mộc, làm điêu khắc, làm đồ chơi bằng đường [1]. Nếu như ngươi không thể nữa thì chỉ cần ngươi trồng rau, giúp người trong cứu tế viện trồng trọt rau củ thì cũng là chuyện có thể, hằng năm cứ dựa vào thu hoạch giao cho địa chủ xem như hoàn thành. Đất trồng nơi này đã được sự cho phép của quan phủ, tuy rằng không quá phì nhiêu, nhưng trồng những loại cây như cây mía, cây tre thì mỗi năm đều có lợi nhuận.”
A Vân lập tức nói: “Ta trồng rau rất giỏi! Những thứ ta trồng đều tươi ngon mọng nước hơn so với người khác!”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Ngươi cũng đừng quyết định trong sự nóng vội, trước tiên cứ xem đã rồi lại nói. Những cô nương mới tới có thể ăn ở miễn phí ở đây một tháng, nhân tiện học thêm kỹ năng. Một tháng sau nếu như ngươi còn muốn ở đây thì phải tự giao bạc, nhưng mà lâu nhất cũng không được quá ba tháng vì phòng ở đây thật sự không đủ chỗ.”
A Vân gật đầu lia lịa.
Tống Sơ Chiêu nói: “Ngươi xem nơi này có thật nhiều người, nhưng sau khi rời khỏi đây thì bọn họ đã có thể tự lực cánh sinh và quay lại giúp đỡ. Chỉ cần ngươi chăm chỉ, tất nhiên không thể kém hơn so với các nàng ấy. Thật ra ban đầu các ngươi cũng không kém nhưng chỉ là không tự tin. Đừng bao giờ đánh giá thấp bản thân mình.”
Hai mắt A Vân đẫm lệ mông lung, nàng ấy đưa tay lên lau mắt. Tống Sơ Chiêu nhanh chóng nắm lấy tay nàng ấy, đưa một cái khăn sạch sẽ cho nàng.
A Vân nói nghẹn ngào: “Cô nương, ngươi thật là một người tốt!”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Nếu tương lai ngươi có dư sức lực thì cũng có thể đi trợ giúp người khác. Với ta mà nói, thật ra chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”
A Vân lau nước mắt và mỉm cười với Tống Sơ Chiêu. Tống Sơ Chiêu trong mắt nàng tuy trẻ đẹp nhưng nàng ấy có sự cứng cỏi và mạnh mẽ mà người khác không có.
Nội tâm nàng có một luồng khí nóng bắt đầu khởi động, dường như muốn nói cho nàng biết rằng nàng cũng muốn trở thành một người như vậy.
Ban đêm, A Vân nằm trên giường mơ về khung cảnh tương lai, tâm tình của nàng thật lâu không thể bình phục. Một cuộc sống mới đang mở ra cho nàng…
…………….
Chú thích
[1] Làm đồ chơi bằng đường: Từ xa xưa, thành phố Thiên Môn thuộc tỉnh Hồ Bắc đã nổi tiếng khắp Trung Quốc với nghề làm các món đồ bằng đường. Kỹ thuật tạo hình bằng đường của các nghệ nhân ở Thiên Môn có sự kết hợp giữa việc thổi và nặn, nhờ đó họ thể hiện rất sống động từng chi tiết. Hầu hết các món có hình trái cây hoặc muôn thú đều được nghệ nhân tạo nên bằng cách thổi, riêng hình ảnh con người phải nặn bằng tay.
Xem thêm ở đây
Nàng cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo cáu bẩn không thể nhìn ra màu ban đầu, quẫn bách cong ngón chân, lùi lại với một đôi giày đã mòn tới mức cũ nát. Nàng nâng gánh nặng trên vai, trải qua vài lần đứng lên lại ngồi xổm xuống, cuối cùng nàng vẫn hạ quyết tâm, lại một lần nữa ngây ngốc đứng sau bức tượng đá ngoài cửa, quan sát những người đi đường qua lại.
Khuôn mặt đầy tang thương, trong ánh mắt lộ ra nỗi u buồn và mê mang. Rõ ràng tuổi còn trẻ nhưng đôi bàn tay đã bị che kín bởi những vết sẹo và vết chai do công việc, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được sự nghèo khó trong cuộc sống của nàng.
Đôi mắt của nữ tử này trôi đi, trôi theo dòng người qua lại.
Nàng phát hiện những nữ tử bước vào cánh cửa này đều ăn mặc đẹp đẽ, cho dù không mặc loại vải đắt tiền thì ít nhất cũng có thể giữ quần áo gọn gàng, ngăn nắp.
Ở trong thôn nàng, phụ nữ không có một khắc để ngừng nghỉ. Họ phải phụ giúp việc nhà, làm đồng áng, chăm sóc đệ, muội và con cái. Nào có thể giống với các nàng ấy – những người vốn dĩ không phải là người thường – duy trì trạng thái sạch sẽ như vậy mọi lúc mọi nơi. Huống chi bọn họ còn có đầy đủ quần áo, không giống như nàng, mặc bộ quần áo mà huynh trưởng không muốn nữa bởi vì nó quá cũ nát, còn phải sửa chữa lại bằng cách vá lại bằng những mảnh vải vụn đủ màu, làm cho một bộ trang phục chẳng giống cái gì.
Nữ tử này tỏ ra nghi ngờ và không dám đi tiếp nữa. Mấy năm trước, trong thành đột nhiên xuất hiện một khu nhà “Cứu tế viện” đặc biệt. Khác với cứu tế viện chỉ nhận lão ấu tàn tật do triều đình quản lý thì cứu tế viện này lại chỉ nhận phụ nữ, mà đặc biệt là nữ tử trẻ tuổi, nếu như là bé gái thì cũng được nhận.
Điều này thật kỳ lạ.
Bởi vì nó quá nổi tiếng, chậm rãi truyền vào thôn nên nàng mới có thể biết đến. Nhưng những chuyện liên quan đều không rõ ràng lắm, người trong thôn chỉ coi như là trò đùa mà không bao giờ tin tưởng.
Nghe người trong thôn nói nếu một nơi chỉ tuyển nữ giới thì e rằng có âm mưu gây rối gì đó; nếu không chỉ tuyển một đám phụ nữ, còn cung cấp đồ ăn ngon lại nuôi dưỡng các nàng thì làm sao nuôi nổi?
Nếu không phải không chịu đựng được nữa thì nàng cũng sẽ không liều lĩnh chạy ra ngoài như vậy.
Nữ tử nhớ tới mấy cô nương trong thôn bị mẹ mìn bắt cóc bán đi mà không khỏi sợ hãi, sợ nơi này cũng chỉ là nơi cấu kết bẩn thỉu giữa thương nhân và quan lại mà thôi.
Nghĩ đến đây, dũng khí của nàng bị cái mình không biết đánh bại, nàng nhịn không được muốn chạy, thử đi tìm người hỏi thăm.
Nhưng……
Nàng nghe tiếng kêu đói lục bục cồn cào trong bụng nên đưa tay lên ấn bụng, một nỗi buồn dâng lên trong lòng nàng.
Chỉ vì sự bốc đồng mà nàng mới trốn ra đây, số lương khô mang theo trên người để lên đường cũng đã ăn hết rồi, nửa chặng đường sau gần như nàng chỉ uống nước mới chống đỡ để tới đây. Nàng không dám bắt chuyện với những người nam tử khác. Nhờ gặp một số ít người hảo tâm trên đường, thấy nàng thật sự đáng thương nên không đợi nàng mở miệng đã cho nàng ăn một ít mới làm cho nàng không đến mức bị đói chết.
Có ai ngờ rằng nàng vượt qua chặng đường gian nan nhất, trăm cay nghìn đắng mới tới trước cửa nhà này lại bắt đầu chần chừ.
―― ta thật đúng là vô dụng!
Nữ tử đột nhiên tức giận trong lòng, không thể giải thích được tự phỉ nhổ chính mình. Nàng dùng tay đập vào đầu gối mình rồi lại rồi vò đầu bứt tóc.
“Cô nương.”
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kêu khẽ. Nữ tử sửng sốt, nàng ngẩng đầu thì thấy một nữ tử như thần tiên.
Nàng hốc mồm, nhất thời không hồi phục, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Cô nương này không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà khi cười còn có vẻ rất dịu dàng, khóe mắt cong cong, làn da trắng ngần, trên người còn thoang thoảng hương thơm.
Tống Sơ Chiêu thấy nữ tử đó ngây người thì nàng lại gọi một tiếng và hỏi: “Cô nương, ngươi làm gì ở đây?”
Nữ tử lập tức đứng lên, ấp a ấp úng: “Ta…… Ta lập tức đi ngay!”
“Đừng đi!” Tống Sơ Chiêu bắt lấy nàng nói, “Ngươi tới nơi này tìm người giúp đỡ đúng không? Vì sao không đi vào? Ngươi không đi nhầm đâu, nơi này chính là cứu tế viện.”
Nữ tử quay đầu lại, nhìn chằm chằm năm ngón tay đối phương đang chộp lấy cánh tay mình, sắc mặt đỏ bừng.
Nàng đã không tắm trong mấy tháng. Trước khi đến đây thì nàng chỉ tìm một con sông gần đó để giặt sơ qua áo ngoài một lần rồi sau đó lại mặc cái áo ướt như vậy vào. Mặc dù quần áo bây giờ đã khô nhưng chúng vẫn còn có mùi, nàng cảm thấy như mình đã làm dơ tay đối phương.
Tống Sơ Chiêu đến gần một bước, trấn an hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nữ tử nhỏ giọng ngập ngừng: “Mẫu thân, kêu ta, Nhị nương. Thôn trưởng đặt tên cho ta là A Vân.”
“Vân cô nương có phải hay không?” Tống Sơ Chiêu cười nói, “Vì sao tới nơi này lại không đi vào? Ta thấy ngươi bôn ba mệt mỏi, muốn vào ăn chút gì hay không?”
Nữ tử muốn từ chối, nhưng lại bị nụ cười tươi sáng của Tống Sơ Chiêu làm cho trong lòng đột nhiên không còn đề phòng, nàng ấy thấp thỏm: “Chỉ…chỉ ăn chút gì thôi sao?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Đúng vậy. Chuyện khác nói sau. Không phải sợ.”
A Vân quan sát vài lần thấy Tống Sơ Chiêu không có chút nào bộ dáng coi thường mình thì nàng cố lấy dũng khí hỏi: “Trong viện này không có nam tử chứ?”
“Có chứ. Dù sao có chút việc nặng cũng phải do nam tử tới làm đúng không?” Tống Sơ Chiêu nói, “Thế nhưng cũng không cần quá sợ hãi nam tử, ở chỗ này bọn họ không dám làm cái gì đâu. Huống chi những người giúp đỡ ở đây đều là người tốt, ngươi không cần sợ.”
Tống Sơ Chiêu dẫn nàng ấy vào. Vừa vào cửa thì bên trong càng sôi nổi, tiếng nói cười truyền ra.
Có một nhóm đứa trẻ hoạt bát dễ thương đang cầm trên tay một băng ghế dài, bọn chúng xếp thành một hàng đi ra từ hậu viện.
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Ngươi nhìn, còn không phải không có mấy nam hài nữa hay sao?”
A Vân gật đầu.
Mọi người thấy Tống Sơ Chiêu thì đều tiếp đón rất nhiệt tình, cũng như chào hỏi A Vân với cụ cười trên mặt. Những nụ cười thân thiện thế này làm cho A Vân được yêu thích mà kinh ngạc, trái tim nàng cũng đập mãnh liệt liên hồi.
Từ khi rời thôn để vào thành, nàng đã quen với việc mọi người xem thường và kỳ thị, lại không nghĩ có nơi nào có thể tốt đẹp như vậy, đối xử với nàng thân thiết như thế. Thấy những người nữ tử này trong lòng không có khúc mắt mà thái độ lại điềm tĩnh, có lẽ là sống cũng không tồi, không phải bị người bắt buộc hay lừa bịp.
A Vân kính nể hỏi: “Cô nương, ngươi…… ngươi có danh vọng thật cao. Ngươi là ai ở đây?”
Tống Sơ Chiêu giơ tay giơ tay hướng lên trên cười: “Nơi này là do ta làm. Hôm nay ta tới đây nhìn thử xem lại tình cờ gặp được ngươi. Ngươi đừng sợ, ban đầu nhiều người cũng giống như ngươi, nhưng dần dần sẽ tốt lên.”
A Vân nói: “Nơi này được làm để làm gì?”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Ngươi nghe nói thế nào?”
“Nghe nói chính là để giúp đỡ nữ nhân.” A Vân một mặt nói, một mặt liếc nhìn sắc mặt của Tống Sơ Chiêu, “Ai không có cơm ăn, sống không nổi, bị người nhà đánh chịu không nổi thì có thể đến đây tìm người giúp đỡ. Nói các ngươi sẽ nuôi dưỡng các nàng ấy.”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Là đúng những cũng không đúng.”
A Vân khẩn trương lên: “Không đúng chỗ nào?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Không phải ta nuôi các nàng ấy mà chính là các nàng tự nuôi lấy bản thân mình. Trên đời này không có ai có thể vĩnh viễn giúp đỡ ngươi, cầu người không bằng cầu mình.”
A Vân dừng bước, nàng sợ hãi mà nắm chặt cổ áo mình.
Tống Sơ Chiêu thấy thế bật cười, cũng ngừng lại nói với nàng ấy: “Ngươi hiểu lầm rồi, thật ra nơi này càng giống với một cái học đường mà thôi. Sau khi học xong rồi xuất sư, hầu hết mọi người đều có thể tự kiếm tiền. Nếu như chỉ muốn tới để được ăn được uống thôi thì chúng ta cũng không nhận.”
“Học đường?” A Vân kinh ngạc nói, “Ta, ta tuổi này, ta còn học đọc sách để làm gì? Huống chi ta cũng không học nổi sách vở đâu.”
Tống Sơ Chiêu cho biết: “Ở đây dạy mọi thứ, hiển nhiên bao gồm cả việc đọc sách. Mấy đứa nhỏ có thể đến đây học mà không cần tiền. Về phần sách vở thì do chính các cô nương ở đây chép tay lại. Còn tiên sinh thì cũng do mấy cô nương biết chữ đảm nhiệm. Cơm canh mỗi ngày của mọi người là do đồ ăn dư được dân chúng xung quanh tặng, cũng có mấy tiên sinh ở gần chỗ này tới đây hỗ trợ khi bọn họ rảnh rỗi. À đúng rồi, Trạng nguyên năm trước cũng ở trong đây mở một khóa miễn phí trong một tháng. Ngay cả các quan viên trong triều cũng ngẫu nhiên ghé lại đây xem, cũng tặng cho vài thứ.”
A Vân nghe được ngây người, nàng ấy luôn mãi chứng thực: “Đọc sách ở nơi này không cần tiền sao?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà bởi vì mọi người đều không biết nhiều, cho nên ta chỉ có thể dạy bài vỡ lòng thôi. Ít nhất cũng phải dạy bọn họ học những ký tự cơ bản nhất. Sau khi học nhận biết mặt chữ thì đi đâu cũng thuận tiện, ngươi nói có đúng không?”
“Đúng vậy.” nước mắt A Vân thiếu chút nữa đã chảy ra, “Ta đi một đường này cũng bởi vì không biết chữ nên ta thậm chí còn không rõ ràng lắm những cửa hàng có bán gì, cũng không dám tới gần nói chuyện với mọi người. Nếu ta có thể biết chữ vậy thì tốt quá.”
“Nếu như ngươi muốn thì cũng có thể học. Tỷ muội nơi này sẽ dạy cho ngươi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Sau khi học viết thì ngươi có thể tự kiếm tiền. Chép sách có thể bán lấy tiền, viết thư cho những người không biết chữ cũng có tiền. Tuy kiếm không nhiều lắm nhưng vẫn là cách có tiền, hơn nữa cũng không quá mức mệt nhọc. Rất nhiều phụ nữ đã sinh con có thể làm những việc vặt này để kiếm tiền lúc rảnh rỗi.”
A Vân nghe được thì trong lòng rất mong mỏi nhưng đáy lòng nàng lại tự ti, lại cảm thấy mình làm không được.
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Vì sao ngươi tới đây? Trong nhà có chuyện gì sao?”
A Vân cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nàng nói: “Nhà ta không còn cơm. Trong thôn có hạn hán, trong nhà còn có đệ, muội và lão nhân, hơn mười miệng người đang chờ ăn. Nương ta tính bán ta đi, ta nghe nói nơi này có thể kiếm tiền nên liều tới đây thử xem.”
Tống Sơ Chiêu: “Chờ ngươi an cư rồi thì có thể đón muội muội ngươi tới đây, đệ đệ của ngươi thì không tiện lắm, dù sao phần lớn người ở đây là nữ hài tử. Nhưng nếu như hắn chỉ tới đây ban ngày để học thì cũng không có vấn đề gì.”
“Nhưng ta không thể học chữ trong một thời gian ngắn.” A Vân lo lắng, “Hơn nữa ta lại có đôi tay vụng về! Ta đã làm công việc đồng áng từ khi còn nhỏ, ta khẳng định mình không thể làm những việc tinh tế như vậy.”
Tống Sơ Chiêu vỗ vai nàng ấy, nàng trấn an: “Không cần lo lắng, nơi này ngoại trừ học đọc sách thì còn có cái khác. Có mấy tú nương lợi hại nhất trong thành chỉ ngươi cách thêu thùa. Nếu như tay nghề tốt thì khi ngươi thêu gì đó sẽ có người trong phường trực tiếp tới mua. Còn có làm ô, làm nghề mộc, làm điêu khắc, làm đồ chơi bằng đường [1]. Nếu như ngươi không thể nữa thì chỉ cần ngươi trồng rau, giúp người trong cứu tế viện trồng trọt rau củ thì cũng là chuyện có thể, hằng năm cứ dựa vào thu hoạch giao cho địa chủ xem như hoàn thành. Đất trồng nơi này đã được sự cho phép của quan phủ, tuy rằng không quá phì nhiêu, nhưng trồng những loại cây như cây mía, cây tre thì mỗi năm đều có lợi nhuận.”
A Vân lập tức nói: “Ta trồng rau rất giỏi! Những thứ ta trồng đều tươi ngon mọng nước hơn so với người khác!”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Ngươi cũng đừng quyết định trong sự nóng vội, trước tiên cứ xem đã rồi lại nói. Những cô nương mới tới có thể ăn ở miễn phí ở đây một tháng, nhân tiện học thêm kỹ năng. Một tháng sau nếu như ngươi còn muốn ở đây thì phải tự giao bạc, nhưng mà lâu nhất cũng không được quá ba tháng vì phòng ở đây thật sự không đủ chỗ.”
A Vân gật đầu lia lịa.
Tống Sơ Chiêu nói: “Ngươi xem nơi này có thật nhiều người, nhưng sau khi rời khỏi đây thì bọn họ đã có thể tự lực cánh sinh và quay lại giúp đỡ. Chỉ cần ngươi chăm chỉ, tất nhiên không thể kém hơn so với các nàng ấy. Thật ra ban đầu các ngươi cũng không kém nhưng chỉ là không tự tin. Đừng bao giờ đánh giá thấp bản thân mình.”
Hai mắt A Vân đẫm lệ mông lung, nàng ấy đưa tay lên lau mắt. Tống Sơ Chiêu nhanh chóng nắm lấy tay nàng ấy, đưa một cái khăn sạch sẽ cho nàng.
A Vân nói nghẹn ngào: “Cô nương, ngươi thật là một người tốt!”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Nếu tương lai ngươi có dư sức lực thì cũng có thể đi trợ giúp người khác. Với ta mà nói, thật ra chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”
A Vân lau nước mắt và mỉm cười với Tống Sơ Chiêu. Tống Sơ Chiêu trong mắt nàng tuy trẻ đẹp nhưng nàng ấy có sự cứng cỏi và mạnh mẽ mà người khác không có.
Nội tâm nàng có một luồng khí nóng bắt đầu khởi động, dường như muốn nói cho nàng biết rằng nàng cũng muốn trở thành một người như vậy.
Ban đêm, A Vân nằm trên giường mơ về khung cảnh tương lai, tâm tình của nàng thật lâu không thể bình phục. Một cuộc sống mới đang mở ra cho nàng…
…………….
Chú thích
[1] Làm đồ chơi bằng đường: Từ xa xưa, thành phố Thiên Môn thuộc tỉnh Hồ Bắc đã nổi tiếng khắp Trung Quốc với nghề làm các món đồ bằng đường. Kỹ thuật tạo hình bằng đường của các nghệ nhân ở Thiên Môn có sự kết hợp giữa việc thổi và nặn, nhờ đó họ thể hiện rất sống động từng chi tiết. Hầu hết các món có hình trái cây hoặc muôn thú đều được nghệ nhân tạo nên bằng cách thổi, riêng hình ảnh con người phải nặn bằng tay.
Xem thêm ở đây
Tác giả :
Thối Qua