Thâm Tàng Bất Lộ
Chương 66: Thành thân (Hoàn chính văn)
Hai ngày trước khi thành thân, Hạ Uyển vẫn chuyển về Tống phủ theo ý muốn của Tống Tướng quân, cũng chỉ huy những người hầu trong nhà bắt đầu giăng đèn kết hoa trang trí cho Tống phủ.
Tuy rằng mọi người thậm chí là bá tánh ở kinh thành đã phát giác có không đúng, nhưng bọn họ vẫn nỗ lực duy trì sự cân bằng của việc “trong lòng hiểu rõ mà không nói ra”.
Lúc này Tống lão phu nhân rốt cuộc cũng không dám lại đi tìm Hạ Uyển gây phiền toái. Bà ta cũng không nhúng tay vào tất cả mọi chuyện liên quan đến việc thành thân ở Tống phủ. Hiển nhiên cũng vì không có sức lực, sau lần tức giận với Tống Quảng Uyên thì hồi lâu bà ta cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Hạ Uyển mượn Đường Tri Nhu mấy ma ma khỏe mạnh, những người này đều có thể giúp bà xử lý mọi thứ rất gọn gàng. Bởi thế nên Đường Tri Nhu cũng rất quen thuộc với tiến triển hôn sự của hai nhà Cố và Tống.
Còn có một người khác mừng rỡ vây quanh, chính là Xuân Đông.
Mỗi ngày Xuân Đông đều đi lại mấy lần giữa hai bên Cố phủ và Tống phủ, trong chốc lát thì đưa đồ vật tới cho Cố Phong Giản, chốc lát lại đưa lễ vật được tặng cho Tống Sơ Chiêu. Mỗi lần nàng ấy xuất hiện ở trước mặt Tống Sơ Chiêu thì cười một cách kỳ quái, làm cho trong lòng Tống Sơ Chiêu thật sợ hãi.
Đám người Hạ Uyển, Xuân Đông và Đường Tri Nhu đều có yêu cầu thẩm mỹ rất cao nên việc trang trí ở Tống phủ cho đêm tân hôn đã trở nên vô cùng khoa trương.
Vốn dĩ có rất ít loài hoa diễm lệ nở vào mùa đông mà Hạ Uyển cũng không có chuẩn bị, nên tạm thời không thể mua được nhiều lắm. Thế nhưng không biết Đường Tri Nhu đã mua ở đâu đến mấy xe hoa, rồi gửi hết toàn bộ đến Tống phủ làm hạ lễ. Hạ Uyển vui vẻ nhận lấy đồng thời trắng trợn khoe hết cả ra. Đến nỗi dù Tống Sơ Chiêu đi đến chỗ nào thì cũng có thể thấy dây đỏ, gói đỏ chứa đầy những đóa hoa đang nở rộ.
Hiển nhiên hoa thì đẹp nhưng vấn đề nằm ở chỗ khắp nơi đều đủ màu sắc.
Mặt khác, trên giấy trang trí có nét bút phóng khoáng, dứt khoát lại xinh đẹp, vô cùng hút ánh nhìn. Nếu lại gần để ý kỹ hơn thì có thể phát hiện mấy bài thơ trên đó đều là những bài thơ tình từ xưa đến nay, thậm chí còn có mấy bài thơ do chính tác giả viết.
Đường Tri Nhu nói rằng đó là mấy bài thơ nàng nhờ Cố Ngũ lang viết.
Tống Sơ Chiêu bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với Cố Ngũ lang. Không biết hắn phải viết bao nhiêu chữ trong những ngày này, ngay cả thiệp mời cũng do hắn viết, phỏng chừng đã bị mắc kẹt ở thư phòng không có sức thoát ra.
Mà chính nàng cũng vô cùng xấu hổ, cảm thấy nụ cười của mỗi người lộ ra sau khi xem qua bài thơ đều có thâm ý khác, khiến nàng thật ngượng ngùng.
Xuân Đông nói cho nàng rằng Cố phủ còn được trang hoàng lộng lẫy hoa trương hơn, tất cả người hầu đều được thay quần áo mới màu đỏ. Còn lễ vật mà Đường Chương Liêm và Phó Trường Quân đưa tới đã đủ để lấp đầy một cái sân.
Tống Sơ Chiêu cảm thấy hai mắt của mình sắp bị ánh sáng vàng bạc châm chích đến đau đớn.
Bận rộn như thế mãi cho đến ngày cưới.
Đêm qua Tống Sơ Chiêu bị Hạ Uyển lôi kéo đi thử quần áo và trang điểm, mãi cho đến tận khuya mới rửa mặt được để đi vào giấc ngủ. Mới vừa ngủ hơn một canh giờ lại bị Hạ Uyển vỗ dậy nói sẽ bắt đầu trang điểm.
Bởi vì sắc trời còn tối nên Tống Sơ Chiêu thật sự rất buồn ngủ, khi nàng ngồi xuống ghế vẫn chưa tỉnh.
Sắc trời lờ mờ sáng thì Đường Tri Nhu cũng chạy vào đây. Cả nàng ấy và Hạ Uyển đều vô cùng hưng phấn, cũng không buồn ngủ, nói chuyện rất hứng khởi về bàn đồ trang sức, sau đó lại hoa tay múa chân trên đầu Tống Sơ Chiêu.
Tống Sơ Chiêu nghe không vào các nàng nói cái gì, nàng chống cằm thiếu chút nữa đã ngủ gật lại bị Hạ Uyển cười mắng hai câu.
Theo sau, Xuân Đông bưng chén cháo tiến vào, nàng ấy kêu Tống Sơ Chiêu nhanh chóng ăn hai ba miếng, nếu như chờ lên kiệu rồi thì sợ rằng sau đó cũng không có gì cơ hội tốt để có thể ăn cơm.
Cháo được rắc thêm mấy lát thịt và rau xanh, mùi thơm tươi mát, Tống Sơ Chiêu ăn tới hai chén rồi ăn thêm hai cái bánh nữa mới cảm thấy có tinh thần.
Đường Tri Nhu lại nhìn đến mức trừng mắt cứng họng, không hiểu sao nàng ấy còn có thể ăn trong tình hình thế này.
“Nếu ta thành thân thì ta sẽ không dám ăn nhiều đồ như vậy.” Đường Tri Nhu nói, “Thế thì sẽ không nhét vừa áo cưới.”
Hạ Uyển cười nói: “Nhà ta không câu nệ lễ nghi đó. Từ nhỏ đứa nhỏ này đã ăn nhiều, không chịu được đói.”
Xuân Đông cũng cười: “Eo của cô nương chúng ta rất thon, dù ăn nhiều cũng không hiện béo.”
Hạ Uyển: “Mau, thay quần áo. Để ta nhìn xem có cần sửa lại hay không.”
Tống Sơ Chiêu đứng lên, thuần thục khoác lên mình bộ đồ cưới màu đỏ thẫm phức tạp và tinh xảo.
Cứ cách một lúc, tôi tớ lại hớn ha hớn hở chạy đến thông báo thời gian như một lời nhắc nhở, Hạ Uyển gật đầu đáp lại và tiếp tục làm việc miệt mài.
Mãi cho đến khi rốt cuộc Tống Sơ Chiêu đã sửa sang lại thỏa đáng, lúc nàng đang chuẩn bị mở miệng tức giận thì Tống Quảng Uyên đã đi vào viện của nàng, ông ở bên ngoài la lớn: “Đội ngũ đón dâu tới! Chiêu Chiêu, con mau ra đây!”
Hạ Uyển vội vàng dùng khăn phủ lên đầu nàng, lại xác nhận trước sau trang phục của nữ nhi đã hoàn hảo, không có thiếu sót gì, mới nắm tay giúp nàng đứng dậy nói: “Đi, cùng đi với nương nào.”
Khăn voan đỏ trùm đầu không dày nên có thể nhìn thấy bóng dáng mọi người mờ ảo.
Tống Sơ Chiêu hạ tầm mắt, nàng cố gắng xác định đường đi trong tầm nhìn hẹp, nhưng tầm nhìn vẫn bị chặn khiến nàng cảm thấy bất an. Hơn nữa tiếng nói trong viện quá lộn xộn, nàng không thể biết mọi người đang nói ồn ào cái gì, càng không thể nghe thấy bất cứ điều gì hữu ích.
Cuối cùng, khi Hạ Uyển ra hiệu cho nàng dừng lại thì Tống Sơ Chiêu thấy hai đôi giày dừng lại trước mặt mình.
Tống Quảng Uyên đưa Tống Đại lang đến đây, Tống lão phu nhân và những người trưởng bối khác đã đợi sẵn ở sảnh trước. Có Tống Quảng Uyên đích thân áp trận nên biểu hiện của người Tống gia có thể nói là hiền lành lại thân thiết.
Tống Quảng Uyên nói: “Người đã ở đợi ở đại sảnh rồi. Thằng bé đến sớm thật, hôm nay trời vừa rạng sáng đã thấy rồi.”
Hạ Uyển cười: “Những người trẻ tuổi này đều là người có tính nôn nóng. Ta chỉ mới trang điểm cho Chiêu Chiêu thôi mà con bé đã không chịu nổi.”
Tống Sơ Chiêu bị bọn họ đưa tới đại sảnh, cùng Cố Phong Giản kính trà tạm biệt phụ mẫu. Sau một hồi nghi thức phức tạp khác, đã đến lúc phải ra cửa.
Hạ Uyển nhét vào tay nàng một chiếc quạt, Tống Quảng Uyên ra hiệu cho đại nhi tử cõng Tống Sơ Chiêu đi ra ngoài.
Tống Sơ Chiêu cũng không quen vị đại ca này, chỉ cảm thấy hình thể đại ca không giống như người biết võ.
Những món trang sức nàng đeo đều là những vật nặng bằng vàng và bạc, tóc của nàng lại đau âm ỉ khi chịu sự chèn ép, thậm chí nàng còn cảm thấy bộ dáng đội khăn trùm đầu của mình giống như một con công đang xòe đuôi. Thêm nữa cơ thể của nàng rất săn chắc, nhìn thì thấy nhẹ nhưng thật ra lại nặng, thế nên nàng lo lắng người đại ca này không thể cõng được.
Ban đầu Tống Đại lang còn lơ đễnh nhưng khi Tống Sơ Chiêu ở trên lưng mình thì cả người hắn lắc lư, hắn hít một hơi thật sâu.
Tống Sơ Chiêu ghé vào lỗ tai hắn nói với giọng khẩn trương: “Ngươi đừng quăng ngã ta.”
Tống Đại lang cắn chặt răng, nói: “Nói đùa cái gì vậy?”
Tống Quảng Uyên ở phía sau thấy hai chân Tống Đại lang run rẩy, ông miễn cưỡng nhắm mắt lại, sẵn sàng giúp đỡ khi cần.
Cũng may Tống Đại lang còn đáng tin cậy, hắn ngoan cường cõng người đến trong kiệu. Khi hết nhiệm vụ, hắn lùi vào trong đám người, chống tay ra sau xoa thắt lưng rồi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Phong Giản cưỡi ngựa xung quanh kiệu của nàng ba lần, đoạn, dẫn đầu đội ngũ ở phía trước. Xuân Đông theo sau Tống Sơ Chiêu ở đội ngũ cuối cùng.
Vừa đi trên đường, Tống Sơ Chiêu đã nghe thấy càng có nhiều tiếng ồn ào hơn trong phủ. Dựa vào thế trận kia thì tính toán một chút sợ là có hơn trăm người vây xem ở cửa Tống gia.
Khi nàng ra tới thì tiếng vỗ tay hoan hô càng vang lên không dứt, dồn dập như sóng biển vỗ từng đợt.
Làm sao lại nhiều người như vậy? Tống Sơ Chiêu ngạc nhiên, cùng lắm chỉ là một bữa thành thân mà thôi, người kinh thành thích xem náo nhiệt như thế sao?
Nàng không kìm nén được sự tò mò nên hé ra một khe hở trên cửa sổ để nhìn ra ngoài.
Nàng chỉ vô tình liếc nhìn mà đã thấy đám người Phạm Sùng Thanh kéo theo huynh đệ đứng ở ven đường, bọn họ kích động khua chiêng gõ trống trầm trồ khen ngợi.
“Thật tốt!”
“Tài tử giai nhân, trăm năm hạnh phúc!”
“Tân hôn tốt đẹp, bạch đầu giai lão!”
Bá tánh ở xung quanh cũng vô cùng phối hợp, cứ gọi loạn “A a” ở một bên làm âm thanh nền cho nhóm người kia.
Tống Sơ Chiêu sợ tới mức run lập cập, nàng buông bức màn xuống rồi vuốt vuốt cánh tay mình.
Cỗ kiệu bắt đầu đi rồi nhưng tiếng chiêng trống không đi xa mà càng gần hơn. Tống Sơ Chiêu thấy không bình thường nên lại nhìn thoáng ra ngoài đầy hoài nghi, đám người Phạm Sùng Thanh vậy mà đi theo phía sau đội ngũ, cố gắng tạo náo nhiệt.
Chuyện này cũng chưa kết thúc, theo sát đó nàng lại nghe được tiếng của Quý Vũ Đường.
Hiển nhiên Quý Vũ Đường sẽ không giống Phạm Sùng Thanh khi chỉ kêu hai tiếng đơn giản “Tốt lắm” mà hắn lại làm thơ. Hắn đảm nhiệm viết thơ về Cố Phong Giản bằng chữ giản thể trên mấy dải lụa màu. Tống Sơ Chiêu còn phải nghiêm túc nghe xong một hồi lâu mới nghe ra ẩn ý trong đó, sắc mặt nàng vẫn không ngừng đỏ lên.
Bá tánh nghe có người ngâm thơ thì càng thêm kích động, nên càng la ó ồn ào ở một bên, làm cho lỗ tai Tống Sơ Chiêu nghe đến mức đau nhức.
Nàng phiền não nhưng Xuân Đông không hiểu. Xuân Đông thậm chí còn cười vui vẻ, đi qua cửa sổ nàng và nói với Tống Sơ Chiêu rằng mấy huynh đệ đang giúp Ngũ công tử cũng thật thú vị.
Cũng may đoạn đường này cũng không xa. Lúc Tống Sơ Chiêu còn lặng lẽ ăn vặt một mâm trái cây ở trong xe thì cỗ kiệu ngừng lại, hẳn là đã đến trước cửa Cố phủ.
Tấm rèm phía trước kiệu được vén lên, ánh sáng xuyên vào trong.
Tống Sơ Chiêu lom khom đứng dậy, nàng đi từng bước ra ngoài vì đang nghĩ cách nên đi ra thế nào.
Một đôi bàn tay khéo léo đã đưa đến trước mặt nàng đúng lúc. Tống Sơ Chiêu trở nên khẩn trương một cách khó hiểu, nàng vươn tay nắm lấy.
Đôi tay kia có chỗ lạnh lẽo, ước chừng là cưỡi ngựa lúc vào đông đã bị gió thổi tới. Hắn cẩn thận nắm lấy Tống Sơ Chiêu, dùng ngón tay cái xoa nhẹ mu bàn tay nàng để trấn an rồi dẫn nàng xuống kiệu, đi về phía cổng lớn.
Niềm vui của mọi người dường như đã lên đến cao trào, họ la hét ầm ĩ khiến thậm chí còn không nghe thấy tiếng la của người chủ trì buổi lễ.
Cố Phong Giản đã chỉ nàng cẩn thận, nói cho nàng biết nên để chân ở chỗ nào, chú ý nới nào có bậc thang.
Hắn phải dựa vào thật sự gần mới có thể làm cho Tống Sơ Chiêu nghe rõ. Mà lúc dán lại đây thì mọi người xung quanh càng trở nên phấn khích.
Tống Sơ Chiêu nghe thấy tiếng cười của Cố Phong Giản, còn cảm thấy động tác hỗ trợ của người bên cạnh trở nên nặng nề hơn thì nàng tức khắc cảm thấy mình cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Cho đến khi bước vào đại sảnh để bái thiên bái địa, đầu óc của Tống Sơ Chiêu vẫn còn choáng váng. Nàng mơ mơ màng màng nghe theo chỉ dẫn của người bên cạnh, sau đó lại mê mang đi theo người ta tới hậu viện.
Mãi cho đến khi được đưa vào trong phòng, xung quanh cũng yên tĩnh lại thì nàng mới có thể chậm rãi bình tĩnh lại từ sự hoảng hốt.
Tống Sơ Chiêu đưa tay sờ soạng mặt, nàng cảm thấy mình mặc quá nhiều quần áo làm cho mặt nàng nóng cả lên.
Xuân Đông ngồi trên ghế bên cạnh trò chuyện với nàng rất hào hứng. Nàng ấy nói xem hôm nay có bao nhiêu khách, mặc quần áo gì, nào là khi nàng đang bái đường thì một nhóm thanh niên đã giành giật lao tới, suýt chút nữa đã bị ngã khiến cho mình bị chê cười.
Còn nói khi Tống Đại lang cõng nàng ra ngoài thì hai cái đùi đều run lên.
Tống Sơ Chiêu nghe thế thì cười không ngừng với nàng ấy.
Trong khi đó ở bữa tiệc trong thính đường.
Cố Tứ lang và Phạm Sùng Thanh dẫn đầu đám huynh đệ của mình kính rượu mọi người ở trước mấy bàn để chắn rượu cho Cố Phong Giản.
Bọn họ vốn chính người hào sảng, uống một chút rượu này cũng không thành vấn đề gì. Hơn nữa Cố phu nhân biết Cố Phong Giản có tửu lượng kém, lần này còn cố ý chuẩn bị rượu đã được pha chế đặc biệt, có vị nhạt hơn và có mùi thơm mát. Thế nên bọn họ đã uống hai hiệp rồi nhưng vẫn còn đầy tinh thần như lúc ban đầu.
Phần lớn khách khứa đều là quan viên trong triều nên bọn họ cũng rất kiềm chế khi dự yến tiệc này, còn lo lắng mình sẽ uống quá nhiều, gây ra trò khôi hài trong bữa tiệc, thậm chí còn gây ra chuyện không vui. Sau khi uống hết một lượt với đám người Phạm Sùng Thanh thì cũng không làm Cố Phong Giản khó xử, chỉ kêu hắn nhấp một ngụm rồi thả cho hắn đi.
Cố phủ đã chuẩn bị bữa tiệc thành hôn này rất cẩn thận, chi tiết gì cũng tinh xảo. Trùng hợp là hôm nay cũng là Tết Nguyên Tiêu nên trong phủ treo không ít đèn lồng xinh đẹp. Cho dù có đi đến đâu thì cũng là cảnh đẹp khắp nơi.
Đám người Phạm Sùng Thanh đi dạo một vòng, đang khen bố trí ở nơi này cùng huynh đệ thì đột nhiên phát hiện bọn người Quý Vũ Đường dám mượn cơ hội này để lặng lẽ trốn đi nói chuyện phiếm với các cô nương. Bọn họ đau lòng rất nhiều nhưng đã mau chóng tỉnh ngộ, bắt đầu theo sát cách vô sỉ này, tản ra khắp nơi đi tìm nữ tử trẻ tuổi để bắt đầu một hồi phong hoa tuyết nguyệt*.
*Phong hoa tuyết nguyệt: Tình yêu nam nữ.
Hôm nay có không ít cô nương trẻ tuổi tới đây đều vì hướng về thanh danh của Tống Sơ Chiêu. Ước chừng mấy vị tương đối nổi danh ở trong kinh thành đều có mặt hết ở đây.
Ngoài ra không khí hôm nay rất đúng lúc, mọi người đang ăn mừng, thật sự là một cơ hội tốt để nói chuyện yêu đương. Không chừng có cô nương nào đó bị cảnh này ảnh hưởng, biết đâu lại để mắt tới bọn họ thì sao?
Phạm Sùng Thanh tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy một bóng người mảnh mai dưới tán cây. Cô nương đó có mái tóc đen dài buông thõng ngang lưng, đang cẩn thận sửa sang lại chiếc đèn lồng đủ màu sắc bị gió làm xao động. Động tác thật tỉ mỉ và kiên nhẫn làm cho thoạt nhìn cả người nàng ấy tràn đầy hơi thở dịu dàng.
Phạm Sùng Thanh rất kích động, trong nháy mắt hắn cảm nhận được tim mình như bị ai đánh trúng, chấn động thật sâu. Hắn thầm nghĩ sau này Ngũ lang chính là bà mối của hắn. Thật là tuyệt vời.
Hắn sửa sang lại vạt áo cho tốt, sải bước đi về phía trước, hắng giọng cho thanh cổ rồi hỏi: “Tại sao cô nương lại ở đây một mình? Có cần tại hạ hỗ trợ gì không?”
Cả người cô nương đó cứng đờ.
Phạm Sùng Thanh thấy thế thì vội nói: “Cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ là Phạm gia nhị công tử, ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây lại gặp cô nương có một mình tại đây…”
Hắn nói xong thì mới ngẫm lại thấy không đúng lắm, cảm thấy mình giống như lời nói của mấy tên háo sắc khi ức hiếp người ta, vừa đáng khinh lại không chịu nổi.
Giai nhân trước mặt xoay người lại, lộ ra một gương mặt khiến hắn càng thêm chấn động.
“Phạm Sùng Thanh!” Đường Tri Nhu trưng ra khuôn mặt của mình, “Đầu óc ngươi có vấn đề sao?”
Phạm Sùng Thanh đột nhiên run một cái, mùi rượu đã bay đâu hết, hắn xoay người muốn chạy trốn.
“Đừng đi!” Đường Tri Nhu nhanh chóng giữ chặt hắn, nàng cười hì hì, “Tới cũng tới rồi, ngươi chạy làm cái gì chứ?”
Phạm Sùng Thanh nói: “Nhận sai người.”
Đường Tri Nhu sao có thể thả hắn đi, nàng nhanh chóng đuổi theo: “Đừng đi nha, vừa lúc tâm sự ~”
Tống Sơ Chiêu và Xuân Đông đang bóc đậu phộng trong phòng. Khi hai người ăn được lửng dạ thì Tống Sơ Chiêu cảm thấy khát. Nàng vừa gọi Xuân Đông rót cho mình một cốc nước thì ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Xuân Đông cũng nghe thấy nên nàng ấy cất cái đĩa vỏ đậu phộng đi. Không quá lâu sau thì Cố Phong Giản đẩy cửa đi vào.
Tống Sơ Chiêu lo lắng theo. Nàng phủi phủi tay rồi rụt tay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng cười nhẹ của Cố Phong Giản vang lên cách đó không xa. Căn phòng yên tĩnh khiến tất cả cảm xúc trở nên nồng nàn hơn, Tống Sơ Chiêu cảm thấy cả không khí cũng trở nên sền sệt.
Xuân Đông cười nói: “Tối nay công tử không có say sao?”
Cố Phong Giản chỉ “Ừm” một câu trầm lắng.
Xuân Đông giật mình nói: “Nếu công tử không cần Xuân Đông hầu hạ vậy ta sẽ đi xuống.”
Cố Phong Giản nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Xuân Đông ôm đồ chạy lịch bịch ra ngoài.
Tiếng bước chân của Cố Phong Giản rất rõ ràng. Hắn bước đến bàn bên cạnh lấy một cốc nước, sau đó bước đến chỗ Tống Sơ Chiêu và đưa cốc nước cho nàng
Tống Sơ Chiêu tưởng rượu nên cầm lấy trong tay nhưng cũng không làm động tác gì nữa.
Cố Phong Giản cũng lặng lẽ nhìn nàng.
Một lát sau, Cố Phong Giản nhắc nhở: “Thật là, không phải mới vừa rồi nàng nói khát hay sao?”
Tống Sơ Chiêu nhìn xuyên qua rồi nâng cốc uống một hơi hết sạch. Trang sức trên đầu nàng tạo ra tiếng dễ nghe khi chúng va chạm vào nhau.
Thật ra nàng có thể tin rằng thật sự Cố Phong Giản không say.
Thấy nàng uống xong, Cố Phong Giản hỏi: “Còn muốn thêm không?”
Tống Sơ Chiêu đưa cái ly qua.
Cố Phong Giản lại rót cho nàng một ly.
Tống Sơ Chiêu uống xong nhưng vẫn ra hiệu không đủ.
“Nàng khát vậy khát?” Cố Phong Giản lại lần nữa cười, hắn chọc nàng, “Là nàng cảm thấy khát hay là ngượng ngùng đây.”
Tống Sơ Chiêu lớn tiếng: “Ta thật sự khát!”
Cố Phong Giản: “Được thôi.”
Uống liên tiếp ba cốc nước, cuối cùng Tống Sơ Chiêu cũng cảm thấy tốt hơn một chút. Cố Phong Giản ngồi xuống bên cạnh nàng. Bởi vì động tác này của hắn nên Tống Sơ Chiêu Tống Sơ Chiêu cảm giác nệm giường bị lún xuống một chút.
Mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn phả vào mũi Tống Sơ Chiêu. Rõ ràng tửu lượng của nàng tất tốt nhưng lại cảm thấy có chút say lòng người.
Cố Phong Giản nói dịu dàng: “Ta giở khăn đây.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Cố Phong Giản đợi một lát rồi vươn tay giở khăn trùm màu đỏ lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tống Sơ Chiêu nhận ra Cố Phong Giản vẫn có hơi say, trong mắt hắn có một tầng sương mù khiến bóng dáng trong con ngươi của hắn mơ hồ lại mỹ lệ. Khi cười lên thì ánh mắt hắn cũng trở nên đặc biệt dịu dàng.
Cả hai tiến lại gần hơn, và họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Cố Phong Giản nhìn chằm chằm mặt Tống Sơ Chiêu trong chốc lát, lại nhìn chằm chằm vào đầu tóc Tống Sơ Chiêu chốc lát. Hắn giơ tay sờ soạng một chút, cảm thấy có chút đau đầu.
Cuối cùng hai người đành soi gương và cẩn thận tháo mấy món trang sức ra.
Bởi vì Tống Sơ Chiêu và Cố Phong Giản đều không quen lắm với mấy cái cài và cây trâm cài tóc, mà giữa đường Tống Sơ Chiêu lại kéo tới kéo lui vì không thoải mái cho nên lúc tháo ra thật khó khăn, vài lọn tóc cứ dính hết vào nhau.
Cố Phong Giản không dám dùng sức, chỉ có thể chậm rãi sờ soạng, khi thấy Tống Sơ Chiêu muốn lộn xộn còn vỗ lên tay nàng để ngăn nàng lại. Chờ đến lúc gỡ tóc xong thì cả hai người đều toát mồ hôi.
Cố Phong Giản cầm cây lược gỗ cẩn thận chải lại tóc của nàng.
Một bức tranh tĩnh lặng được phản chiếu trong gương.
Cố Phong Giản nhìn thấy trên đầu ngón tay mình có một đoạn tóc bị đứt thì hắn đau lòng hỏi: “Có đau không?”
Tống Sơ Chiêu hào phóng nói: “Không có. Rớt một ít tóc như vầy cũng bình thường mà thôi.”
Cố Phong Giản buông lược hắn ghé vào tai nàng nói: “Ta muốn ôm nàng.”
Tống Sơ Chiêu đứng lên vươn tay muốn cho hắn một cái ôm, nào ngờ Cố Phong Giản trực tiếp cong lưng, ôm cả người nàng lên.
Tống Sơ Chiêu kinh hãi, nàng kêu lên một tiếng.
Cố Phong Giản ôm nàng đến trên giường rồi tựa vào nàng, đặt xuống một nụ hôn…
Tuy rằng mọi người thậm chí là bá tánh ở kinh thành đã phát giác có không đúng, nhưng bọn họ vẫn nỗ lực duy trì sự cân bằng của việc “trong lòng hiểu rõ mà không nói ra”.
Lúc này Tống lão phu nhân rốt cuộc cũng không dám lại đi tìm Hạ Uyển gây phiền toái. Bà ta cũng không nhúng tay vào tất cả mọi chuyện liên quan đến việc thành thân ở Tống phủ. Hiển nhiên cũng vì không có sức lực, sau lần tức giận với Tống Quảng Uyên thì hồi lâu bà ta cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Hạ Uyển mượn Đường Tri Nhu mấy ma ma khỏe mạnh, những người này đều có thể giúp bà xử lý mọi thứ rất gọn gàng. Bởi thế nên Đường Tri Nhu cũng rất quen thuộc với tiến triển hôn sự của hai nhà Cố và Tống.
Còn có một người khác mừng rỡ vây quanh, chính là Xuân Đông.
Mỗi ngày Xuân Đông đều đi lại mấy lần giữa hai bên Cố phủ và Tống phủ, trong chốc lát thì đưa đồ vật tới cho Cố Phong Giản, chốc lát lại đưa lễ vật được tặng cho Tống Sơ Chiêu. Mỗi lần nàng ấy xuất hiện ở trước mặt Tống Sơ Chiêu thì cười một cách kỳ quái, làm cho trong lòng Tống Sơ Chiêu thật sợ hãi.
Đám người Hạ Uyển, Xuân Đông và Đường Tri Nhu đều có yêu cầu thẩm mỹ rất cao nên việc trang trí ở Tống phủ cho đêm tân hôn đã trở nên vô cùng khoa trương.
Vốn dĩ có rất ít loài hoa diễm lệ nở vào mùa đông mà Hạ Uyển cũng không có chuẩn bị, nên tạm thời không thể mua được nhiều lắm. Thế nhưng không biết Đường Tri Nhu đã mua ở đâu đến mấy xe hoa, rồi gửi hết toàn bộ đến Tống phủ làm hạ lễ. Hạ Uyển vui vẻ nhận lấy đồng thời trắng trợn khoe hết cả ra. Đến nỗi dù Tống Sơ Chiêu đi đến chỗ nào thì cũng có thể thấy dây đỏ, gói đỏ chứa đầy những đóa hoa đang nở rộ.
Hiển nhiên hoa thì đẹp nhưng vấn đề nằm ở chỗ khắp nơi đều đủ màu sắc.
Mặt khác, trên giấy trang trí có nét bút phóng khoáng, dứt khoát lại xinh đẹp, vô cùng hút ánh nhìn. Nếu lại gần để ý kỹ hơn thì có thể phát hiện mấy bài thơ trên đó đều là những bài thơ tình từ xưa đến nay, thậm chí còn có mấy bài thơ do chính tác giả viết.
Đường Tri Nhu nói rằng đó là mấy bài thơ nàng nhờ Cố Ngũ lang viết.
Tống Sơ Chiêu bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với Cố Ngũ lang. Không biết hắn phải viết bao nhiêu chữ trong những ngày này, ngay cả thiệp mời cũng do hắn viết, phỏng chừng đã bị mắc kẹt ở thư phòng không có sức thoát ra.
Mà chính nàng cũng vô cùng xấu hổ, cảm thấy nụ cười của mỗi người lộ ra sau khi xem qua bài thơ đều có thâm ý khác, khiến nàng thật ngượng ngùng.
Xuân Đông nói cho nàng rằng Cố phủ còn được trang hoàng lộng lẫy hoa trương hơn, tất cả người hầu đều được thay quần áo mới màu đỏ. Còn lễ vật mà Đường Chương Liêm và Phó Trường Quân đưa tới đã đủ để lấp đầy một cái sân.
Tống Sơ Chiêu cảm thấy hai mắt của mình sắp bị ánh sáng vàng bạc châm chích đến đau đớn.
Bận rộn như thế mãi cho đến ngày cưới.
Đêm qua Tống Sơ Chiêu bị Hạ Uyển lôi kéo đi thử quần áo và trang điểm, mãi cho đến tận khuya mới rửa mặt được để đi vào giấc ngủ. Mới vừa ngủ hơn một canh giờ lại bị Hạ Uyển vỗ dậy nói sẽ bắt đầu trang điểm.
Bởi vì sắc trời còn tối nên Tống Sơ Chiêu thật sự rất buồn ngủ, khi nàng ngồi xuống ghế vẫn chưa tỉnh.
Sắc trời lờ mờ sáng thì Đường Tri Nhu cũng chạy vào đây. Cả nàng ấy và Hạ Uyển đều vô cùng hưng phấn, cũng không buồn ngủ, nói chuyện rất hứng khởi về bàn đồ trang sức, sau đó lại hoa tay múa chân trên đầu Tống Sơ Chiêu.
Tống Sơ Chiêu nghe không vào các nàng nói cái gì, nàng chống cằm thiếu chút nữa đã ngủ gật lại bị Hạ Uyển cười mắng hai câu.
Theo sau, Xuân Đông bưng chén cháo tiến vào, nàng ấy kêu Tống Sơ Chiêu nhanh chóng ăn hai ba miếng, nếu như chờ lên kiệu rồi thì sợ rằng sau đó cũng không có gì cơ hội tốt để có thể ăn cơm.
Cháo được rắc thêm mấy lát thịt và rau xanh, mùi thơm tươi mát, Tống Sơ Chiêu ăn tới hai chén rồi ăn thêm hai cái bánh nữa mới cảm thấy có tinh thần.
Đường Tri Nhu lại nhìn đến mức trừng mắt cứng họng, không hiểu sao nàng ấy còn có thể ăn trong tình hình thế này.
“Nếu ta thành thân thì ta sẽ không dám ăn nhiều đồ như vậy.” Đường Tri Nhu nói, “Thế thì sẽ không nhét vừa áo cưới.”
Hạ Uyển cười nói: “Nhà ta không câu nệ lễ nghi đó. Từ nhỏ đứa nhỏ này đã ăn nhiều, không chịu được đói.”
Xuân Đông cũng cười: “Eo của cô nương chúng ta rất thon, dù ăn nhiều cũng không hiện béo.”
Hạ Uyển: “Mau, thay quần áo. Để ta nhìn xem có cần sửa lại hay không.”
Tống Sơ Chiêu đứng lên, thuần thục khoác lên mình bộ đồ cưới màu đỏ thẫm phức tạp và tinh xảo.
Cứ cách một lúc, tôi tớ lại hớn ha hớn hở chạy đến thông báo thời gian như một lời nhắc nhở, Hạ Uyển gật đầu đáp lại và tiếp tục làm việc miệt mài.
Mãi cho đến khi rốt cuộc Tống Sơ Chiêu đã sửa sang lại thỏa đáng, lúc nàng đang chuẩn bị mở miệng tức giận thì Tống Quảng Uyên đã đi vào viện của nàng, ông ở bên ngoài la lớn: “Đội ngũ đón dâu tới! Chiêu Chiêu, con mau ra đây!”
Hạ Uyển vội vàng dùng khăn phủ lên đầu nàng, lại xác nhận trước sau trang phục của nữ nhi đã hoàn hảo, không có thiếu sót gì, mới nắm tay giúp nàng đứng dậy nói: “Đi, cùng đi với nương nào.”
Khăn voan đỏ trùm đầu không dày nên có thể nhìn thấy bóng dáng mọi người mờ ảo.
Tống Sơ Chiêu hạ tầm mắt, nàng cố gắng xác định đường đi trong tầm nhìn hẹp, nhưng tầm nhìn vẫn bị chặn khiến nàng cảm thấy bất an. Hơn nữa tiếng nói trong viện quá lộn xộn, nàng không thể biết mọi người đang nói ồn ào cái gì, càng không thể nghe thấy bất cứ điều gì hữu ích.
Cuối cùng, khi Hạ Uyển ra hiệu cho nàng dừng lại thì Tống Sơ Chiêu thấy hai đôi giày dừng lại trước mặt mình.
Tống Quảng Uyên đưa Tống Đại lang đến đây, Tống lão phu nhân và những người trưởng bối khác đã đợi sẵn ở sảnh trước. Có Tống Quảng Uyên đích thân áp trận nên biểu hiện của người Tống gia có thể nói là hiền lành lại thân thiết.
Tống Quảng Uyên nói: “Người đã ở đợi ở đại sảnh rồi. Thằng bé đến sớm thật, hôm nay trời vừa rạng sáng đã thấy rồi.”
Hạ Uyển cười: “Những người trẻ tuổi này đều là người có tính nôn nóng. Ta chỉ mới trang điểm cho Chiêu Chiêu thôi mà con bé đã không chịu nổi.”
Tống Sơ Chiêu bị bọn họ đưa tới đại sảnh, cùng Cố Phong Giản kính trà tạm biệt phụ mẫu. Sau một hồi nghi thức phức tạp khác, đã đến lúc phải ra cửa.
Hạ Uyển nhét vào tay nàng một chiếc quạt, Tống Quảng Uyên ra hiệu cho đại nhi tử cõng Tống Sơ Chiêu đi ra ngoài.
Tống Sơ Chiêu cũng không quen vị đại ca này, chỉ cảm thấy hình thể đại ca không giống như người biết võ.
Những món trang sức nàng đeo đều là những vật nặng bằng vàng và bạc, tóc của nàng lại đau âm ỉ khi chịu sự chèn ép, thậm chí nàng còn cảm thấy bộ dáng đội khăn trùm đầu của mình giống như một con công đang xòe đuôi. Thêm nữa cơ thể của nàng rất săn chắc, nhìn thì thấy nhẹ nhưng thật ra lại nặng, thế nên nàng lo lắng người đại ca này không thể cõng được.
Ban đầu Tống Đại lang còn lơ đễnh nhưng khi Tống Sơ Chiêu ở trên lưng mình thì cả người hắn lắc lư, hắn hít một hơi thật sâu.
Tống Sơ Chiêu ghé vào lỗ tai hắn nói với giọng khẩn trương: “Ngươi đừng quăng ngã ta.”
Tống Đại lang cắn chặt răng, nói: “Nói đùa cái gì vậy?”
Tống Quảng Uyên ở phía sau thấy hai chân Tống Đại lang run rẩy, ông miễn cưỡng nhắm mắt lại, sẵn sàng giúp đỡ khi cần.
Cũng may Tống Đại lang còn đáng tin cậy, hắn ngoan cường cõng người đến trong kiệu. Khi hết nhiệm vụ, hắn lùi vào trong đám người, chống tay ra sau xoa thắt lưng rồi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Phong Giản cưỡi ngựa xung quanh kiệu của nàng ba lần, đoạn, dẫn đầu đội ngũ ở phía trước. Xuân Đông theo sau Tống Sơ Chiêu ở đội ngũ cuối cùng.
Vừa đi trên đường, Tống Sơ Chiêu đã nghe thấy càng có nhiều tiếng ồn ào hơn trong phủ. Dựa vào thế trận kia thì tính toán một chút sợ là có hơn trăm người vây xem ở cửa Tống gia.
Khi nàng ra tới thì tiếng vỗ tay hoan hô càng vang lên không dứt, dồn dập như sóng biển vỗ từng đợt.
Làm sao lại nhiều người như vậy? Tống Sơ Chiêu ngạc nhiên, cùng lắm chỉ là một bữa thành thân mà thôi, người kinh thành thích xem náo nhiệt như thế sao?
Nàng không kìm nén được sự tò mò nên hé ra một khe hở trên cửa sổ để nhìn ra ngoài.
Nàng chỉ vô tình liếc nhìn mà đã thấy đám người Phạm Sùng Thanh kéo theo huynh đệ đứng ở ven đường, bọn họ kích động khua chiêng gõ trống trầm trồ khen ngợi.
“Thật tốt!”
“Tài tử giai nhân, trăm năm hạnh phúc!”
“Tân hôn tốt đẹp, bạch đầu giai lão!”
Bá tánh ở xung quanh cũng vô cùng phối hợp, cứ gọi loạn “A a” ở một bên làm âm thanh nền cho nhóm người kia.
Tống Sơ Chiêu sợ tới mức run lập cập, nàng buông bức màn xuống rồi vuốt vuốt cánh tay mình.
Cỗ kiệu bắt đầu đi rồi nhưng tiếng chiêng trống không đi xa mà càng gần hơn. Tống Sơ Chiêu thấy không bình thường nên lại nhìn thoáng ra ngoài đầy hoài nghi, đám người Phạm Sùng Thanh vậy mà đi theo phía sau đội ngũ, cố gắng tạo náo nhiệt.
Chuyện này cũng chưa kết thúc, theo sát đó nàng lại nghe được tiếng của Quý Vũ Đường.
Hiển nhiên Quý Vũ Đường sẽ không giống Phạm Sùng Thanh khi chỉ kêu hai tiếng đơn giản “Tốt lắm” mà hắn lại làm thơ. Hắn đảm nhiệm viết thơ về Cố Phong Giản bằng chữ giản thể trên mấy dải lụa màu. Tống Sơ Chiêu còn phải nghiêm túc nghe xong một hồi lâu mới nghe ra ẩn ý trong đó, sắc mặt nàng vẫn không ngừng đỏ lên.
Bá tánh nghe có người ngâm thơ thì càng thêm kích động, nên càng la ó ồn ào ở một bên, làm cho lỗ tai Tống Sơ Chiêu nghe đến mức đau nhức.
Nàng phiền não nhưng Xuân Đông không hiểu. Xuân Đông thậm chí còn cười vui vẻ, đi qua cửa sổ nàng và nói với Tống Sơ Chiêu rằng mấy huynh đệ đang giúp Ngũ công tử cũng thật thú vị.
Cũng may đoạn đường này cũng không xa. Lúc Tống Sơ Chiêu còn lặng lẽ ăn vặt một mâm trái cây ở trong xe thì cỗ kiệu ngừng lại, hẳn là đã đến trước cửa Cố phủ.
Tấm rèm phía trước kiệu được vén lên, ánh sáng xuyên vào trong.
Tống Sơ Chiêu lom khom đứng dậy, nàng đi từng bước ra ngoài vì đang nghĩ cách nên đi ra thế nào.
Một đôi bàn tay khéo léo đã đưa đến trước mặt nàng đúng lúc. Tống Sơ Chiêu trở nên khẩn trương một cách khó hiểu, nàng vươn tay nắm lấy.
Đôi tay kia có chỗ lạnh lẽo, ước chừng là cưỡi ngựa lúc vào đông đã bị gió thổi tới. Hắn cẩn thận nắm lấy Tống Sơ Chiêu, dùng ngón tay cái xoa nhẹ mu bàn tay nàng để trấn an rồi dẫn nàng xuống kiệu, đi về phía cổng lớn.
Niềm vui của mọi người dường như đã lên đến cao trào, họ la hét ầm ĩ khiến thậm chí còn không nghe thấy tiếng la của người chủ trì buổi lễ.
Cố Phong Giản đã chỉ nàng cẩn thận, nói cho nàng biết nên để chân ở chỗ nào, chú ý nới nào có bậc thang.
Hắn phải dựa vào thật sự gần mới có thể làm cho Tống Sơ Chiêu nghe rõ. Mà lúc dán lại đây thì mọi người xung quanh càng trở nên phấn khích.
Tống Sơ Chiêu nghe thấy tiếng cười của Cố Phong Giản, còn cảm thấy động tác hỗ trợ của người bên cạnh trở nên nặng nề hơn thì nàng tức khắc cảm thấy mình cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Cho đến khi bước vào đại sảnh để bái thiên bái địa, đầu óc của Tống Sơ Chiêu vẫn còn choáng váng. Nàng mơ mơ màng màng nghe theo chỉ dẫn của người bên cạnh, sau đó lại mê mang đi theo người ta tới hậu viện.
Mãi cho đến khi được đưa vào trong phòng, xung quanh cũng yên tĩnh lại thì nàng mới có thể chậm rãi bình tĩnh lại từ sự hoảng hốt.
Tống Sơ Chiêu đưa tay sờ soạng mặt, nàng cảm thấy mình mặc quá nhiều quần áo làm cho mặt nàng nóng cả lên.
Xuân Đông ngồi trên ghế bên cạnh trò chuyện với nàng rất hào hứng. Nàng ấy nói xem hôm nay có bao nhiêu khách, mặc quần áo gì, nào là khi nàng đang bái đường thì một nhóm thanh niên đã giành giật lao tới, suýt chút nữa đã bị ngã khiến cho mình bị chê cười.
Còn nói khi Tống Đại lang cõng nàng ra ngoài thì hai cái đùi đều run lên.
Tống Sơ Chiêu nghe thế thì cười không ngừng với nàng ấy.
Trong khi đó ở bữa tiệc trong thính đường.
Cố Tứ lang và Phạm Sùng Thanh dẫn đầu đám huynh đệ của mình kính rượu mọi người ở trước mấy bàn để chắn rượu cho Cố Phong Giản.
Bọn họ vốn chính người hào sảng, uống một chút rượu này cũng không thành vấn đề gì. Hơn nữa Cố phu nhân biết Cố Phong Giản có tửu lượng kém, lần này còn cố ý chuẩn bị rượu đã được pha chế đặc biệt, có vị nhạt hơn và có mùi thơm mát. Thế nên bọn họ đã uống hai hiệp rồi nhưng vẫn còn đầy tinh thần như lúc ban đầu.
Phần lớn khách khứa đều là quan viên trong triều nên bọn họ cũng rất kiềm chế khi dự yến tiệc này, còn lo lắng mình sẽ uống quá nhiều, gây ra trò khôi hài trong bữa tiệc, thậm chí còn gây ra chuyện không vui. Sau khi uống hết một lượt với đám người Phạm Sùng Thanh thì cũng không làm Cố Phong Giản khó xử, chỉ kêu hắn nhấp một ngụm rồi thả cho hắn đi.
Cố phủ đã chuẩn bị bữa tiệc thành hôn này rất cẩn thận, chi tiết gì cũng tinh xảo. Trùng hợp là hôm nay cũng là Tết Nguyên Tiêu nên trong phủ treo không ít đèn lồng xinh đẹp. Cho dù có đi đến đâu thì cũng là cảnh đẹp khắp nơi.
Đám người Phạm Sùng Thanh đi dạo một vòng, đang khen bố trí ở nơi này cùng huynh đệ thì đột nhiên phát hiện bọn người Quý Vũ Đường dám mượn cơ hội này để lặng lẽ trốn đi nói chuyện phiếm với các cô nương. Bọn họ đau lòng rất nhiều nhưng đã mau chóng tỉnh ngộ, bắt đầu theo sát cách vô sỉ này, tản ra khắp nơi đi tìm nữ tử trẻ tuổi để bắt đầu một hồi phong hoa tuyết nguyệt*.
*Phong hoa tuyết nguyệt: Tình yêu nam nữ.
Hôm nay có không ít cô nương trẻ tuổi tới đây đều vì hướng về thanh danh của Tống Sơ Chiêu. Ước chừng mấy vị tương đối nổi danh ở trong kinh thành đều có mặt hết ở đây.
Ngoài ra không khí hôm nay rất đúng lúc, mọi người đang ăn mừng, thật sự là một cơ hội tốt để nói chuyện yêu đương. Không chừng có cô nương nào đó bị cảnh này ảnh hưởng, biết đâu lại để mắt tới bọn họ thì sao?
Phạm Sùng Thanh tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy một bóng người mảnh mai dưới tán cây. Cô nương đó có mái tóc đen dài buông thõng ngang lưng, đang cẩn thận sửa sang lại chiếc đèn lồng đủ màu sắc bị gió làm xao động. Động tác thật tỉ mỉ và kiên nhẫn làm cho thoạt nhìn cả người nàng ấy tràn đầy hơi thở dịu dàng.
Phạm Sùng Thanh rất kích động, trong nháy mắt hắn cảm nhận được tim mình như bị ai đánh trúng, chấn động thật sâu. Hắn thầm nghĩ sau này Ngũ lang chính là bà mối của hắn. Thật là tuyệt vời.
Hắn sửa sang lại vạt áo cho tốt, sải bước đi về phía trước, hắng giọng cho thanh cổ rồi hỏi: “Tại sao cô nương lại ở đây một mình? Có cần tại hạ hỗ trợ gì không?”
Cả người cô nương đó cứng đờ.
Phạm Sùng Thanh thấy thế thì vội nói: “Cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ là Phạm gia nhị công tử, ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây lại gặp cô nương có một mình tại đây…”
Hắn nói xong thì mới ngẫm lại thấy không đúng lắm, cảm thấy mình giống như lời nói của mấy tên háo sắc khi ức hiếp người ta, vừa đáng khinh lại không chịu nổi.
Giai nhân trước mặt xoay người lại, lộ ra một gương mặt khiến hắn càng thêm chấn động.
“Phạm Sùng Thanh!” Đường Tri Nhu trưng ra khuôn mặt của mình, “Đầu óc ngươi có vấn đề sao?”
Phạm Sùng Thanh đột nhiên run một cái, mùi rượu đã bay đâu hết, hắn xoay người muốn chạy trốn.
“Đừng đi!” Đường Tri Nhu nhanh chóng giữ chặt hắn, nàng cười hì hì, “Tới cũng tới rồi, ngươi chạy làm cái gì chứ?”
Phạm Sùng Thanh nói: “Nhận sai người.”
Đường Tri Nhu sao có thể thả hắn đi, nàng nhanh chóng đuổi theo: “Đừng đi nha, vừa lúc tâm sự ~”
Tống Sơ Chiêu và Xuân Đông đang bóc đậu phộng trong phòng. Khi hai người ăn được lửng dạ thì Tống Sơ Chiêu cảm thấy khát. Nàng vừa gọi Xuân Đông rót cho mình một cốc nước thì ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Xuân Đông cũng nghe thấy nên nàng ấy cất cái đĩa vỏ đậu phộng đi. Không quá lâu sau thì Cố Phong Giản đẩy cửa đi vào.
Tống Sơ Chiêu lo lắng theo. Nàng phủi phủi tay rồi rụt tay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng cười nhẹ của Cố Phong Giản vang lên cách đó không xa. Căn phòng yên tĩnh khiến tất cả cảm xúc trở nên nồng nàn hơn, Tống Sơ Chiêu cảm thấy cả không khí cũng trở nên sền sệt.
Xuân Đông cười nói: “Tối nay công tử không có say sao?”
Cố Phong Giản chỉ “Ừm” một câu trầm lắng.
Xuân Đông giật mình nói: “Nếu công tử không cần Xuân Đông hầu hạ vậy ta sẽ đi xuống.”
Cố Phong Giản nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Xuân Đông ôm đồ chạy lịch bịch ra ngoài.
Tiếng bước chân của Cố Phong Giản rất rõ ràng. Hắn bước đến bàn bên cạnh lấy một cốc nước, sau đó bước đến chỗ Tống Sơ Chiêu và đưa cốc nước cho nàng
Tống Sơ Chiêu tưởng rượu nên cầm lấy trong tay nhưng cũng không làm động tác gì nữa.
Cố Phong Giản cũng lặng lẽ nhìn nàng.
Một lát sau, Cố Phong Giản nhắc nhở: “Thật là, không phải mới vừa rồi nàng nói khát hay sao?”
Tống Sơ Chiêu nhìn xuyên qua rồi nâng cốc uống một hơi hết sạch. Trang sức trên đầu nàng tạo ra tiếng dễ nghe khi chúng va chạm vào nhau.
Thật ra nàng có thể tin rằng thật sự Cố Phong Giản không say.
Thấy nàng uống xong, Cố Phong Giản hỏi: “Còn muốn thêm không?”
Tống Sơ Chiêu đưa cái ly qua.
Cố Phong Giản lại rót cho nàng một ly.
Tống Sơ Chiêu uống xong nhưng vẫn ra hiệu không đủ.
“Nàng khát vậy khát?” Cố Phong Giản lại lần nữa cười, hắn chọc nàng, “Là nàng cảm thấy khát hay là ngượng ngùng đây.”
Tống Sơ Chiêu lớn tiếng: “Ta thật sự khát!”
Cố Phong Giản: “Được thôi.”
Uống liên tiếp ba cốc nước, cuối cùng Tống Sơ Chiêu cũng cảm thấy tốt hơn một chút. Cố Phong Giản ngồi xuống bên cạnh nàng. Bởi vì động tác này của hắn nên Tống Sơ Chiêu Tống Sơ Chiêu cảm giác nệm giường bị lún xuống một chút.
Mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn phả vào mũi Tống Sơ Chiêu. Rõ ràng tửu lượng của nàng tất tốt nhưng lại cảm thấy có chút say lòng người.
Cố Phong Giản nói dịu dàng: “Ta giở khăn đây.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Cố Phong Giản đợi một lát rồi vươn tay giở khăn trùm màu đỏ lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tống Sơ Chiêu nhận ra Cố Phong Giản vẫn có hơi say, trong mắt hắn có một tầng sương mù khiến bóng dáng trong con ngươi của hắn mơ hồ lại mỹ lệ. Khi cười lên thì ánh mắt hắn cũng trở nên đặc biệt dịu dàng.
Cả hai tiến lại gần hơn, và họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Cố Phong Giản nhìn chằm chằm mặt Tống Sơ Chiêu trong chốc lát, lại nhìn chằm chằm vào đầu tóc Tống Sơ Chiêu chốc lát. Hắn giơ tay sờ soạng một chút, cảm thấy có chút đau đầu.
Cuối cùng hai người đành soi gương và cẩn thận tháo mấy món trang sức ra.
Bởi vì Tống Sơ Chiêu và Cố Phong Giản đều không quen lắm với mấy cái cài và cây trâm cài tóc, mà giữa đường Tống Sơ Chiêu lại kéo tới kéo lui vì không thoải mái cho nên lúc tháo ra thật khó khăn, vài lọn tóc cứ dính hết vào nhau.
Cố Phong Giản không dám dùng sức, chỉ có thể chậm rãi sờ soạng, khi thấy Tống Sơ Chiêu muốn lộn xộn còn vỗ lên tay nàng để ngăn nàng lại. Chờ đến lúc gỡ tóc xong thì cả hai người đều toát mồ hôi.
Cố Phong Giản cầm cây lược gỗ cẩn thận chải lại tóc của nàng.
Một bức tranh tĩnh lặng được phản chiếu trong gương.
Cố Phong Giản nhìn thấy trên đầu ngón tay mình có một đoạn tóc bị đứt thì hắn đau lòng hỏi: “Có đau không?”
Tống Sơ Chiêu hào phóng nói: “Không có. Rớt một ít tóc như vầy cũng bình thường mà thôi.”
Cố Phong Giản buông lược hắn ghé vào tai nàng nói: “Ta muốn ôm nàng.”
Tống Sơ Chiêu đứng lên vươn tay muốn cho hắn một cái ôm, nào ngờ Cố Phong Giản trực tiếp cong lưng, ôm cả người nàng lên.
Tống Sơ Chiêu kinh hãi, nàng kêu lên một tiếng.
Cố Phong Giản ôm nàng đến trên giường rồi tựa vào nàng, đặt xuống một nụ hôn…
Tác giả :
Thối Qua