Thâm Tàng Bất Lộ
Chương 6: Tỷ thí
Editor + Beta: Basic Needs
Không những Tống Sơ Chiêu không hiểu ý Cố Tứ Lang mà hiển nhiên đối thủ của hắn cũng không hiểu.
Thanh niên kia trừng mắt nhìn Tống Sơ Chiêu một lát, lại quay đầu nhìn Cố Tứ Lang.
“Ngươi đem theo hắn làm gì? Thân thủ này của hắn có thể dùng để so tài được sao?”
Nhóm văn nhân bên cạnh bất mãn kêu la “Tài danh của Ngũ công tử bên ngoài ai cũng biết mà thứ ngươi bôi nhọ chính là thanh danh của chúng ta, hắn tự nhiên xem không vừa mắt thì có thể thay chúng ta nói chuyện!”
“Không sai, Ngũ công tử có tài như vậy rất thích hợp, tin rằng mọi người sẽ tin phục!”
Người đối diện thắc mắc: “Nhưng hôm nay chúng ta so chính là tài bắn tên!”
“Nếu muốn cùng với các ngươi so cái khác, các ngươi sẽ chịu sao?”
“Chúng ta không cần phế vật, miệng lưỡi hắn có lợi hại thì như thế nào!” Người nọ giơ nắm tay thị uy: “Nếu thật sự chúng ta muốn so sánh điểm số, các ngươi có dám không?”
“Phạm Sùng Thanh, chớ có làm càn!”
Phạm Sùng Thanh chỉ vào hắn nói: “Có bản lĩnh thì đứng ra nói chuyện! Đứng ồn ào tránh ở phía sau đám người làm gì!”
Mắt thấy hai bên chuẩn bị đánh nhau, Cố Tứ Lang ôm vai Tống Sơ Chiêu rồi kéo hắn vào trong, cười nói: “Ngũ đệ, đệ trước tiên ngồi ở bên cạnh chờ một lát sau đó lại ra tay. Xem ta giáo huấn gia hỏa không biết trời cao đất dày kia!”
Thấy hai người bọn họ tới gần, một đám văn nhân lập tức tỏ vẻ hoan nghênh đối với Cố Ngũ Lang. Trong nháy mắt, sắc mặt bọn hắn thay đổi, việc mắng chửi người vậy mà dừng lại, cười sáng lạn nói:
“Ngũ công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
“Từng nghe qua Cố gia Ngũ công tử kinh tài tuyệt diễm, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Sớm đã muốn cùng Ngũ công tử kết giao, không nghĩ tới hôm nay có cơ hội. Hạnh ngộ.”
Tống Sơ Chiêu chưa bao giờ trải việc bị một đám văn nhân trẻ tuổi vây quanh nịnh hót như vậy.
Chỉ vì nàng từ nhỏ đã học võ lại hàng năm ở trong quân doanh vì thế bị khinh thường là người dung tục. Những văn nhân kia không lải nhải đến mức lỗ tai nàng sinh kén đã là không tồi rồi chứ đừng nói muốn bọn họ nói vài lời hay, quả thật so với lên trời còn khó hơn.
Tống Sơ Chiêu đè xuống lâng lâng ở trong lòng, chắp tay đáp lễ với mọi người.
Không nghĩ rằng hành động này lại đưa tới lời khen ngợi của bọn họ.
“Ngũ công tử thật là khiêm tốn!”
“Bình dị gần gũi! Cùng lời đồn trước kia hoàn toàn bất đồng!”
“Đồn đãi vốn không thể tin!”
“Ngũ công tử đúng là người thanh danh trong sạch đương thời!”
Tống Sơ Chiêu thật sự ngượng ngùng. Nàng cảm thấy chính mình là người một chữ bẻ đôi cũng không biết vậy mà bọn họ cũng có thể khen nàng đến độ lỗ mũi nở hoa.
Nàng không nhịn được gật đầu.
Nguyên lai đọc kinh thư càng nhiều thì khả năng vuốt mông ngựa càng lợi hại. Không như các tiểu đệ của nàng, lăn qua lộn lại cũng chỉ là một câu “Lợi hại!”. Văn vẻ thì “Thật là lợi hại!”. Lại cải biến một chút thì nhiều lắm cũng là “Xem ra ngươi vô cùng vô cùng lợi hại!”
Nàng bên này khen nhau đến hoà thuận vui vẻ, đám người võ tướng bên kia thì xem đến mức ê răng đỏ mắt. Bọn họ nhịn không được líu lưỡi, đối với hành vi dối trá của đám người bên này tỏ vẻ khinh thường.
Bên người Phạm Sùng Thanh có người tiếng lại gần, ấn trường cung trong tay hắn xuống rồi nói: “Phạm đại ca, tên Cố tứ rất âm hiểm, xem ra hôm nay hắn rốt cuộc chơi xấu.”
Lông mày Phạm Sùng Thanh nhảy dựng: “Thì sao? Ta còn sợ hắn chơi trò âm hiểm sao? Hắn nếu dám lật lọng, ta sẽ móc hắn ra sau ngựa mà kéo đi dạo phố!”
Tiểu đệ: “Ngươi có đoán ra được vì sao hắn phải kéo Ngũ công tử tới không?”
Phạm Sùng Thanh: “Ngũ công tử thì như thế nào?”
Vị tiểu đệ kia im lặng suy nghĩ, một lát sau nói: “Có Ngũ công tử cũng không có gì, nhưng đại ca à, nếu thật sự quậy to lên, ngươi có dám đánh hắn không?”
Phạm Sùng Thanh ưỡn ngực nói: “Ta tất nhiên dám!” Tuy giọng điệu hắn nói ra như vậy nhưng cũng không nắm chắc.
Cố Ngũ Lang bên ngoài là người thành thục ổn trọng khiến cho trưởng bối yêu thích.
Tuy trên người hắn có rất nhiều ưu điểm từ nghe lời, ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến chăm học nhưng cơ thể lại yếu nhược. Bất luận cho dù kẻ nào cùng hắn nổi lên xung đột thì chắc chắn đối phương là kẻ sai.
Bọn họ sớm ăn qua loại đau đớn này, hiểu được một điều là một khi đối tượng của bọn họ là Cố Phong Giản thì nửa điểm phần thắng cũng không có. Không chừng chạm nhẹ hắn một quyền thì chính mình sẽ bị phụ thân đánh đến nằm một chỗ nửa tháng. Cố Tứ Lang kéo Ngũ đệ hắn tới…… Xác thật là cực kỳ vô sỉ!
Bên này Phạm Sùng Thanh hận đến ngứa răng, bên kia Cố Phong Úy đã cởi áo ngoài, cầm cung tiễn đi tới.
“Phạm Sùng Thanh, trước tiên ta tỷ thí với ngươi!” Cố Phong Úy kéo lên tay áo, “Đã quyết định so tài thì ngươi không được đổi ý! Ta muốn ngươi đến lúc đó sẽ khóc lóc xin tha với ta!”
Phạm Sùng Thanh nâng tay lên, cười nhạo nói: “Ngươi thắng trước đã rồi nói sau! Trường bắn ở bên kia, dẫn ngựa tới!”
Hai người nói xong thì cùng một đám tiểu đệ hướng vào bên trong, cùng nhau tới trước bãi đất trống phụ cận của trường bắn.
Không lâu sau, từ nơi xa có người dắt hai con ngựa lại đây, giao dây cương trên tay cho bọn họ.
Tống Sơ Chiêu cũng muốn tiến lên nhìn xem, nhưng lại bất đắc dĩ bị một đám người lôi kéo ống tay áo giữ lại. Bọn họ kêu Tống Sơ Chiêu ngồi xem ở vòng ngoài khán đài.
Trong sân, hai người hăng hái mà giục ngựa chạy băng băng, bọn họ chạy vòng quanh để làm quen lộ tuyến cũng như tính khoảng cách. Thời điểm đứng đối diện nhau thì mở miệng kiêu khích. Lời nói không tính là khó nghe nhưng lại chứa mười phần công kích.
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Vì sao lại so cưỡi ngựa bắn cung?”
Người phe phẩy cây quạt bên người nàng mở miệng châm chọc nói: “Bọn họ là những kẻ mãng phu, tuy chúng ta cũng không giống bọn họ nhưng cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung, coi như khi so tài có thể cùng bọn họ miễn cưỡng thi nhiều lần.”
Tống Sơ Chiêu nghe được thì có tâm tình phức tạp.
Nàng tự nghĩ, ngươi đừng nhìn ta như vậy, kỳ thật ta cũng là mãng phu cùng loại với những kẻ đối diện.
Mọi người thấy biểu tình nàng rét run nên hiểu lầm nàng bèn an ủi cười nói: “Ngũ công tử không cần lo lắng, Cố huynh cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, không thua dễ dàng như vậy đâu.”
“Tứ công tử văn võ song toàn, nếu chấp nhận khiêu chiến tự nhiên hắn có điều chuẩn bị. Đám người Phạm Sùng Thanh tuy dũng mãnh lại không biết tiến lui, nên dù cho có thắng thì chúng ta cũng có lý do thoái thác để đổi ý.”
Tống Sơ Chiêu nghe được nhíu mày.
“Như vậy đâu phải việc làm của kẻ quân tử.” Tống Sơ Chiêu nói, “Các ngươi có phải xem thường người tập võ hay không?”
Mấy người nói: “Ngũ công tử ngươi có điều không biết, bọn họ cũng không coi trọng chúng ta.”
“Lần này là do bọn họ trước đó không buông tha chúng ta nên Tứ công tử mới có thể chấp nhận ứng chiến. Lúc trước ngươi đã nghe lời nói của Phạm Sùng Thanh rồi đó, chúng ta như thế nào có thể nhẫn nhịn?”
“Cũng không biết bọn họ sắp xếp như thế nào nên việc chúng ta làm chỉ để không rơi xuống thế hạ phong thôi.”
“Ta nói thẳng, bọn họ là đám mãng phu, ngày thường ỷ vào thân hình cao lớn nên cố tình khinh nhục ta! Ta thật xem thường bọn họ! Lần này còn tưởng có thể khi dễ Hoàng Khải Thành, làm sao có thể để bọn họ muốn làm gì thì làm!”
Tống Sơ Chiêu mấy phen muốn nói, nghĩ đến đối phương chưa chắc sẽ nghe, lại nhịn xuống.
Tới giờ, hai người bọn họ trở lại vị trí lúc đầu để chuẩn bị bắt đầu tỷ thí. Mọi người sôi nổi đứng dậy hô lớn trợ uy.
Phía trước dựng tổng cộng có hai mươi cái bia ngắm, xếp thành một chữ. Lại có hơn hai mươi mũi tên cắm trên mặt đất với khoảng cách bất đồng để xem ai có thể phi ngựa nhanh hơn, có thể cướp được mũi tên trước.
Người bắn trúng nhiều bia nhất sẽ trở thành người thắng cuộc.
Một tiếng cồng vang lên, hai người lập tức kẹp chặt bụng ngựa, tiến thẳng về phía trước.
Mũi tên đầu tiên bị Phạm Sùng Thanh đi trước cướp được nhưng Cố Phong Úy vẫn chưa dừng lại mà lại phi ngựa lướt qua mặt hắn sau đó xoay người thành công đoạt được mũi tên thứ hai.
Thân thủ hai người đều thập phần lợi hại, mũi tên rời tay lại vội vàng bay tới phía hồng tâm. Sau đó lại không dừng lại lâu, hai người lại tiếp tục đi tranh đoạt mấy mũi tên còn lại.
Tình cảnh quyết liệt, cơ hồ không phân biệt được trên dưới.
Tống Sơ Chiêu cũng đứng lên, không nghĩ tới võ nghệ Cố Tứ Lang lại siêu quần như thế.
“Tứ công tử! Tứ công tử phía trên kìa!”
“Phạm đại ca! Bắt lấy hoàng mao tiểu nhi!”
Khí thế trên sân càng ngày càng mãnh liệt.
Mũi tên đồng loạt bay vọt tới, ở không trung lưu lại mấy đạo tàn ảnh.
Tổng cộng chỉ có hai mươi mũi tên, đảo mắt một cái tỷ thí nhanh chóng kết thúc.
Mọi người đối chiếu với trí nhớ rồi tiến lên xem xét tình huống, cuối cùng sau khi hoàn thành kiểm kê, Cố Phong Úy thế nhưng thua một vòng.
Nhưng mà một vòng thì một vòng, thua vẫn là thua.
Người bên kia của Phạm Sùng Thanh đứng dậy hô to, bên Tống Sơ Chiêu lại là một mảnh mờ mịt.
Mọi người lại một lần nữa đứng ở bãi đất trống, khuôn mặt bình thản cũng không duy trì được, bộ dáng muốn xé rách da mặt tới nơi.
Phạm Sùng Thanh xoay người xuống ngựa, vung tay quát: “Còn có ai nghĩ có thể thắng được ta?”
Cố Phong Úy lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt Phạm Sùng Thanh đảo qua đối diện, thấy không có người lên tiếng thì cười to: “Ha ha, các ngươi thua! Cố Phong Úy, đã đánh cuộc thì phải chịu thua! Ngươi trước tiên lăn một vòng trước mặt gia gia, sau đó lại giao Hoàng Khải Thành ra đây, ta sẽ buông tha cho ngươi!”
Cố Tứ Lang sờ sờ lỗ tai, giọng điệu có chút miễn cưỡng: “Nếu như ta không đồng ý?”
“Ngươi tưởng có thể chơi xấu?” Mặt Phạm Sùng Thanh đen đi, cười lạnh nói, “Một khi đã như vậy, đại gia sẽ dùng nắm tay so minh bạch! Ngươi cũng đừng trách chúng ta không khách khí!”
Cố Tứ Lang nhướng mày, quay đầu đưa mắt ra hiệu cho Tống Sơ Chiêu, muốn Tống Sơ Chiêu làm cho Phạm Sùng Thanh hết giận.
Ý của hắn là kêu Ngũ đệ mình tới giúp hắn mắng chửi người, hoặc là ngụy biện hai câu.
Ngũ đệ hắn kiến thức đầy mình, thời điểm mắng chửi người vừa văn nhã lại nham hiểm, làm người ta tức đến chết đi sống lại. Hiển nhiên có thể đảo lộn trắng đen làm Phạm Sùng Thanh tức giận nhưng nói không nên lời.
Tống Sơ Chiêu vốn không muốn phá hư chuyện của hai bên văn võ trộn lẫn này, thế nhưng Cố Tứ Lang lại đến gần, bám vào bên tai nàng nói: “Hoàng Khải Thành lúc trước gây chuyện với bọn hắn sau đó ở trên giường nằm nửa tháng mới tốt lên, bọn họ vậy mà không những không buông tha mà còn muốn tiếp tục giáo huấn hắn. Lần này nếu lại giao người qua, sợ là xảy ra chuyện. Ngũ đệ, đệ thay ta giữ người lại cũng coi như là làm chuyện tốt.”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Hoàng Khải Thành là ai? Vì sao bọn họ phải đánh hắn?”
“Nói ra thì rất dài.” Cố Tứ Lang nói, “Văn võ hai phái vốn là bất hòa nên hay có xung đội xảy ra cũng không phải là việc lạ. Hắn có lẽ có sai nhưng Phạm Sùng Thanh kia cũng sống chết không buông, thật sự quá phận.”
Tống Sơ Chiêu: “Tỷ thí nếu là thắng thì có chỗ gì tốt?”
Cố Tứ Lang cười nói: “Người thua sẽ làm theo một yêu cầu của người thắng.”
Tống Sơ Chiêu: “Vậy cho đệ yêu cầu.”
Cố Tứ Lang liên thanh đáp: “Được được được! Nhưng trước mắt đệ phải thắng bọn họ đã.”
Phạm Sùng Thanh bất mãn nói: “Hai người các ngươi nói thầm cái gì? Cố Ngũ Lang, ngươi tốt xấu gì cũng có thanh danh bên ngoài, đừng cùng một giuộc với hắn làm những hành động bất chính.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu, giơ tay bắt lấy trường cung của Cố Tứ Lang.
Cố Tứ Lang khó hiểu, ngón tay hắn vô thức giữ chặt lại nhưng cũng không có ngoan cố nên kêu nàng lấy đi.
Mọi người đều chờ xem bước tiếp theo nàng sẽ làm gì.
Chẳng lẽ là vung cung trực tiếp đánh lên cẩu đầu (1) người đối diện?
Nếu có thể đánh trúng cũng có thể đánh! Rốt cuộc đối phương không dám cùng hắn động thủ.
Phạm Sùng Thanh cũng có chút khẩn trương nhìn nàng ra tay nên hắn kéo dài khoảng cách đề phòng nàng.
Lại thấy Tống Sơ Chiêu chưa động thủ mà lại thử kéo cung. Chỗ này dù đã căng chặt dây nhưng vẫn chưa làm cung cong đến mức phù hợp, Tống Sơ Chiêu biết cung này không thích hợp để sử dụng.
Nàng trả cung, lại yên lặng đi đến bên cạnh nơi cất giữ vũ khí, chọn chọn lựa lựa để tìm cho mình cây cung thích hợp.
Bên kia người Phạm Sùng Thanh hai mặt nhìn nhau, thậm chí quên mất cười nhạo.
Tống Sơ Chiêu sau khi lựa được một cây cung vừa ý lại đi lấy mấy mũi tên rồi xoay ra hướng trường bắn.
Ở trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, nàng kéo trường cung, tư thế hoàn hảo mà bắn ra một mũi tên.
Mũi tên đầu tiên được mọi người chú ý kia vậy mà trực-tiếp-không-bắn-trúng-bia. So với mục tiêu bia ngắm ở phía trước vậy mà còn cách khoảng nửa thước.
Phạm Sùng Thanh sửng sốt ngay sau đó ôm bụng cười to.
Tiếng cười của đám người bên trong bùng nổ.
“Ta đã đoán rằng ngươi sẽ bắn tên, bài bắn cung thật tốt! Hoan hô Cố Ngũ”
“Không hổ là Cố Ngũ!”
Cố Tứ Lang nghe bọn họ nói vậy bèn khó chịu: “Các ngươi im miệng! Ngũ đệ, đệ đang làm cái gì?”
Tống Sơ Chiêu không dao động, từ trên mặt đất nhặt lên mũi tên thứ hai. Lại lần nữa căng dây cung, không chờ phân phó mà bắn ra bên ngoài.
Mũi tên thứ hai bay đến cao hơn cũng xa hơn một ít. Mọi người ánh mắt đuổi theo một đạo trường tuyến màu đen thì thấy nó bay thẳng vút qua phía trên bia ngắm.
Còn chưa ngừng ý cười, Phạm Sùng Thanh lại lần nữa phun ra, nhóm võ nhân ngã trái ngã phải cười đến mức mọi người nhóm văn nhân ước gì có thể chui xuống đất.
Cố Tứ Lang nói: “Người người đều có khả năng làm được cái này nhưng không làm được cái kia, Ngũ đệ ta có từng cười nhạo các ngươi không biết viết văn làm thơ chưa?”
“Nhưng ta cũng không cầm thơ ta làm ra trước mặt các ngươi khoe khoang!” Phạm Sùng Thanh cười đến chảy nước miếng, chậm chạp chỉ vào Tống Sơ Chiêu nói, “Ngươi kêu Ngũ đệ ngươi tới là để chọc cười sao? Xác thật là rất thú vị! So ngươi thú vị hơn nhiều!”
Cố Tứ Lang tiến lên nhéo cổ áo hắn: “Ngươi nếu lại nói bậy về hắn, Phạm Sùng Thanh, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Phạm Sùng Thanh hung ác mà đẩy hắn ra, cắn răng nói: “Ta hiện tại mới không để yên cho ngươi!”
Tống Sơ Chiêu xác nhận xong lực cánh tay của Cố Phong Giản thì thu cung đi, nói với Phạm Sùng Thanh: “Ta tự biết ta không có sức lực cho nên chỉ cùng ngươi so độ chính xác. Hẳn là có thể tỷ thí y như vừa rồi.”
“Ngươi xác định ngươi muốn cùng ta so độ chính xác?!” Phạm Sùng Thanh nhìn mũi tên nơi xa bắn không trúng bia, làm như nghe thấy được cái gì buồn cười “Thật không phải là ta muốn cười nhạo ngươi, Cố Ngũ Lang, ngươi điên rồi?”
Tống Sơ Chiêu tự nhiên không có điên, nàng rất bình tĩnh mà đi đến trước ngựa, dưới chân vừa giẫm đã ngồi lên yên.
Cố Phong Úy muốn ngăn, một tay vẫy với nàng.
Tống Sơ Chiêu cũng không để ý tới ánh mắt mọi người, ở trên lưng ngựa kẹp chặt hai chân, sau đó quay về phía Phạm Sùng Thanh ý bảo “Tới.”
Phạm Sùng Thanh thấy thần sắc nàng nghiêm túc không giống vui đùa, hắn cũng dần dần thu hồi tươi cười, bất thiện cùng châm chọc mà trừng nàng.
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta nếu thua, sẽ theo ý ngươi. Ngươi nói không sai, làm người nên giữ lời hứa.”
Cố Tứ Lang vội la lên: “Ngũ đệ! Đệ quậy cái gì? Ngươi là dạng người giống bên kia sao? Mau leo xuống, cưỡi ngựa không thú vị.”
Mọi người nhóm văn nhân cũng mờ mịt.
Tống Sơ Chiêu bởi vì cưỡi ngựa mà thân hình giương cao, tầm mắt buông xuống, nâng cằm, dạo bước đến nơi vừa rồi mới tỷ thí chờ Phạm Sùng Thanh tiến lại.
Phạm Sùng Thanh thẳng thắn nhìn nàng: “Ngươi xác định?”
“Xác định.”
“Không hối hận chứ?”
Tống Sơ Chiêu chậm rãi lắc đầu: “Không hối hận.”
“Tốt!” Phạm Sùng Thanh nói, “Ngươi vậy mà so với bọn họ càng sảng khoái hơn! Ta sẽ cùng ngươi so tài một hồi.”
———–
Chú thích
(1) Cẩu đầu 狗头: đầu chó =)) nguyên văn tác giả ghi như vậy nhưng dịch ra luôn thì nó tục quá nên mình để là cẩu đầu cho nó văn minh.
Không những Tống Sơ Chiêu không hiểu ý Cố Tứ Lang mà hiển nhiên đối thủ của hắn cũng không hiểu.
Thanh niên kia trừng mắt nhìn Tống Sơ Chiêu một lát, lại quay đầu nhìn Cố Tứ Lang.
“Ngươi đem theo hắn làm gì? Thân thủ này của hắn có thể dùng để so tài được sao?”
Nhóm văn nhân bên cạnh bất mãn kêu la “Tài danh của Ngũ công tử bên ngoài ai cũng biết mà thứ ngươi bôi nhọ chính là thanh danh của chúng ta, hắn tự nhiên xem không vừa mắt thì có thể thay chúng ta nói chuyện!”
“Không sai, Ngũ công tử có tài như vậy rất thích hợp, tin rằng mọi người sẽ tin phục!”
Người đối diện thắc mắc: “Nhưng hôm nay chúng ta so chính là tài bắn tên!”
“Nếu muốn cùng với các ngươi so cái khác, các ngươi sẽ chịu sao?”
“Chúng ta không cần phế vật, miệng lưỡi hắn có lợi hại thì như thế nào!” Người nọ giơ nắm tay thị uy: “Nếu thật sự chúng ta muốn so sánh điểm số, các ngươi có dám không?”
“Phạm Sùng Thanh, chớ có làm càn!”
Phạm Sùng Thanh chỉ vào hắn nói: “Có bản lĩnh thì đứng ra nói chuyện! Đứng ồn ào tránh ở phía sau đám người làm gì!”
Mắt thấy hai bên chuẩn bị đánh nhau, Cố Tứ Lang ôm vai Tống Sơ Chiêu rồi kéo hắn vào trong, cười nói: “Ngũ đệ, đệ trước tiên ngồi ở bên cạnh chờ một lát sau đó lại ra tay. Xem ta giáo huấn gia hỏa không biết trời cao đất dày kia!”
Thấy hai người bọn họ tới gần, một đám văn nhân lập tức tỏ vẻ hoan nghênh đối với Cố Ngũ Lang. Trong nháy mắt, sắc mặt bọn hắn thay đổi, việc mắng chửi người vậy mà dừng lại, cười sáng lạn nói:
“Ngũ công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
“Từng nghe qua Cố gia Ngũ công tử kinh tài tuyệt diễm, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Sớm đã muốn cùng Ngũ công tử kết giao, không nghĩ tới hôm nay có cơ hội. Hạnh ngộ.”
Tống Sơ Chiêu chưa bao giờ trải việc bị một đám văn nhân trẻ tuổi vây quanh nịnh hót như vậy.
Chỉ vì nàng từ nhỏ đã học võ lại hàng năm ở trong quân doanh vì thế bị khinh thường là người dung tục. Những văn nhân kia không lải nhải đến mức lỗ tai nàng sinh kén đã là không tồi rồi chứ đừng nói muốn bọn họ nói vài lời hay, quả thật so với lên trời còn khó hơn.
Tống Sơ Chiêu đè xuống lâng lâng ở trong lòng, chắp tay đáp lễ với mọi người.
Không nghĩ rằng hành động này lại đưa tới lời khen ngợi của bọn họ.
“Ngũ công tử thật là khiêm tốn!”
“Bình dị gần gũi! Cùng lời đồn trước kia hoàn toàn bất đồng!”
“Đồn đãi vốn không thể tin!”
“Ngũ công tử đúng là người thanh danh trong sạch đương thời!”
Tống Sơ Chiêu thật sự ngượng ngùng. Nàng cảm thấy chính mình là người một chữ bẻ đôi cũng không biết vậy mà bọn họ cũng có thể khen nàng đến độ lỗ mũi nở hoa.
Nàng không nhịn được gật đầu.
Nguyên lai đọc kinh thư càng nhiều thì khả năng vuốt mông ngựa càng lợi hại. Không như các tiểu đệ của nàng, lăn qua lộn lại cũng chỉ là một câu “Lợi hại!”. Văn vẻ thì “Thật là lợi hại!”. Lại cải biến một chút thì nhiều lắm cũng là “Xem ra ngươi vô cùng vô cùng lợi hại!”
Nàng bên này khen nhau đến hoà thuận vui vẻ, đám người võ tướng bên kia thì xem đến mức ê răng đỏ mắt. Bọn họ nhịn không được líu lưỡi, đối với hành vi dối trá của đám người bên này tỏ vẻ khinh thường.
Bên người Phạm Sùng Thanh có người tiếng lại gần, ấn trường cung trong tay hắn xuống rồi nói: “Phạm đại ca, tên Cố tứ rất âm hiểm, xem ra hôm nay hắn rốt cuộc chơi xấu.”
Lông mày Phạm Sùng Thanh nhảy dựng: “Thì sao? Ta còn sợ hắn chơi trò âm hiểm sao? Hắn nếu dám lật lọng, ta sẽ móc hắn ra sau ngựa mà kéo đi dạo phố!”
Tiểu đệ: “Ngươi có đoán ra được vì sao hắn phải kéo Ngũ công tử tới không?”
Phạm Sùng Thanh: “Ngũ công tử thì như thế nào?”
Vị tiểu đệ kia im lặng suy nghĩ, một lát sau nói: “Có Ngũ công tử cũng không có gì, nhưng đại ca à, nếu thật sự quậy to lên, ngươi có dám đánh hắn không?”
Phạm Sùng Thanh ưỡn ngực nói: “Ta tất nhiên dám!” Tuy giọng điệu hắn nói ra như vậy nhưng cũng không nắm chắc.
Cố Ngũ Lang bên ngoài là người thành thục ổn trọng khiến cho trưởng bối yêu thích.
Tuy trên người hắn có rất nhiều ưu điểm từ nghe lời, ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến chăm học nhưng cơ thể lại yếu nhược. Bất luận cho dù kẻ nào cùng hắn nổi lên xung đột thì chắc chắn đối phương là kẻ sai.
Bọn họ sớm ăn qua loại đau đớn này, hiểu được một điều là một khi đối tượng của bọn họ là Cố Phong Giản thì nửa điểm phần thắng cũng không có. Không chừng chạm nhẹ hắn một quyền thì chính mình sẽ bị phụ thân đánh đến nằm một chỗ nửa tháng. Cố Tứ Lang kéo Ngũ đệ hắn tới…… Xác thật là cực kỳ vô sỉ!
Bên này Phạm Sùng Thanh hận đến ngứa răng, bên kia Cố Phong Úy đã cởi áo ngoài, cầm cung tiễn đi tới.
“Phạm Sùng Thanh, trước tiên ta tỷ thí với ngươi!” Cố Phong Úy kéo lên tay áo, “Đã quyết định so tài thì ngươi không được đổi ý! Ta muốn ngươi đến lúc đó sẽ khóc lóc xin tha với ta!”
Phạm Sùng Thanh nâng tay lên, cười nhạo nói: “Ngươi thắng trước đã rồi nói sau! Trường bắn ở bên kia, dẫn ngựa tới!”
Hai người nói xong thì cùng một đám tiểu đệ hướng vào bên trong, cùng nhau tới trước bãi đất trống phụ cận của trường bắn.
Không lâu sau, từ nơi xa có người dắt hai con ngựa lại đây, giao dây cương trên tay cho bọn họ.
Tống Sơ Chiêu cũng muốn tiến lên nhìn xem, nhưng lại bất đắc dĩ bị một đám người lôi kéo ống tay áo giữ lại. Bọn họ kêu Tống Sơ Chiêu ngồi xem ở vòng ngoài khán đài.
Trong sân, hai người hăng hái mà giục ngựa chạy băng băng, bọn họ chạy vòng quanh để làm quen lộ tuyến cũng như tính khoảng cách. Thời điểm đứng đối diện nhau thì mở miệng kiêu khích. Lời nói không tính là khó nghe nhưng lại chứa mười phần công kích.
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Vì sao lại so cưỡi ngựa bắn cung?”
Người phe phẩy cây quạt bên người nàng mở miệng châm chọc nói: “Bọn họ là những kẻ mãng phu, tuy chúng ta cũng không giống bọn họ nhưng cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung, coi như khi so tài có thể cùng bọn họ miễn cưỡng thi nhiều lần.”
Tống Sơ Chiêu nghe được thì có tâm tình phức tạp.
Nàng tự nghĩ, ngươi đừng nhìn ta như vậy, kỳ thật ta cũng là mãng phu cùng loại với những kẻ đối diện.
Mọi người thấy biểu tình nàng rét run nên hiểu lầm nàng bèn an ủi cười nói: “Ngũ công tử không cần lo lắng, Cố huynh cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, không thua dễ dàng như vậy đâu.”
“Tứ công tử văn võ song toàn, nếu chấp nhận khiêu chiến tự nhiên hắn có điều chuẩn bị. Đám người Phạm Sùng Thanh tuy dũng mãnh lại không biết tiến lui, nên dù cho có thắng thì chúng ta cũng có lý do thoái thác để đổi ý.”
Tống Sơ Chiêu nghe được nhíu mày.
“Như vậy đâu phải việc làm của kẻ quân tử.” Tống Sơ Chiêu nói, “Các ngươi có phải xem thường người tập võ hay không?”
Mấy người nói: “Ngũ công tử ngươi có điều không biết, bọn họ cũng không coi trọng chúng ta.”
“Lần này là do bọn họ trước đó không buông tha chúng ta nên Tứ công tử mới có thể chấp nhận ứng chiến. Lúc trước ngươi đã nghe lời nói của Phạm Sùng Thanh rồi đó, chúng ta như thế nào có thể nhẫn nhịn?”
“Cũng không biết bọn họ sắp xếp như thế nào nên việc chúng ta làm chỉ để không rơi xuống thế hạ phong thôi.”
“Ta nói thẳng, bọn họ là đám mãng phu, ngày thường ỷ vào thân hình cao lớn nên cố tình khinh nhục ta! Ta thật xem thường bọn họ! Lần này còn tưởng có thể khi dễ Hoàng Khải Thành, làm sao có thể để bọn họ muốn làm gì thì làm!”
Tống Sơ Chiêu mấy phen muốn nói, nghĩ đến đối phương chưa chắc sẽ nghe, lại nhịn xuống.
Tới giờ, hai người bọn họ trở lại vị trí lúc đầu để chuẩn bị bắt đầu tỷ thí. Mọi người sôi nổi đứng dậy hô lớn trợ uy.
Phía trước dựng tổng cộng có hai mươi cái bia ngắm, xếp thành một chữ. Lại có hơn hai mươi mũi tên cắm trên mặt đất với khoảng cách bất đồng để xem ai có thể phi ngựa nhanh hơn, có thể cướp được mũi tên trước.
Người bắn trúng nhiều bia nhất sẽ trở thành người thắng cuộc.
Một tiếng cồng vang lên, hai người lập tức kẹp chặt bụng ngựa, tiến thẳng về phía trước.
Mũi tên đầu tiên bị Phạm Sùng Thanh đi trước cướp được nhưng Cố Phong Úy vẫn chưa dừng lại mà lại phi ngựa lướt qua mặt hắn sau đó xoay người thành công đoạt được mũi tên thứ hai.
Thân thủ hai người đều thập phần lợi hại, mũi tên rời tay lại vội vàng bay tới phía hồng tâm. Sau đó lại không dừng lại lâu, hai người lại tiếp tục đi tranh đoạt mấy mũi tên còn lại.
Tình cảnh quyết liệt, cơ hồ không phân biệt được trên dưới.
Tống Sơ Chiêu cũng đứng lên, không nghĩ tới võ nghệ Cố Tứ Lang lại siêu quần như thế.
“Tứ công tử! Tứ công tử phía trên kìa!”
“Phạm đại ca! Bắt lấy hoàng mao tiểu nhi!”
Khí thế trên sân càng ngày càng mãnh liệt.
Mũi tên đồng loạt bay vọt tới, ở không trung lưu lại mấy đạo tàn ảnh.
Tổng cộng chỉ có hai mươi mũi tên, đảo mắt một cái tỷ thí nhanh chóng kết thúc.
Mọi người đối chiếu với trí nhớ rồi tiến lên xem xét tình huống, cuối cùng sau khi hoàn thành kiểm kê, Cố Phong Úy thế nhưng thua một vòng.
Nhưng mà một vòng thì một vòng, thua vẫn là thua.
Người bên kia của Phạm Sùng Thanh đứng dậy hô to, bên Tống Sơ Chiêu lại là một mảnh mờ mịt.
Mọi người lại một lần nữa đứng ở bãi đất trống, khuôn mặt bình thản cũng không duy trì được, bộ dáng muốn xé rách da mặt tới nơi.
Phạm Sùng Thanh xoay người xuống ngựa, vung tay quát: “Còn có ai nghĩ có thể thắng được ta?”
Cố Phong Úy lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt Phạm Sùng Thanh đảo qua đối diện, thấy không có người lên tiếng thì cười to: “Ha ha, các ngươi thua! Cố Phong Úy, đã đánh cuộc thì phải chịu thua! Ngươi trước tiên lăn một vòng trước mặt gia gia, sau đó lại giao Hoàng Khải Thành ra đây, ta sẽ buông tha cho ngươi!”
Cố Tứ Lang sờ sờ lỗ tai, giọng điệu có chút miễn cưỡng: “Nếu như ta không đồng ý?”
“Ngươi tưởng có thể chơi xấu?” Mặt Phạm Sùng Thanh đen đi, cười lạnh nói, “Một khi đã như vậy, đại gia sẽ dùng nắm tay so minh bạch! Ngươi cũng đừng trách chúng ta không khách khí!”
Cố Tứ Lang nhướng mày, quay đầu đưa mắt ra hiệu cho Tống Sơ Chiêu, muốn Tống Sơ Chiêu làm cho Phạm Sùng Thanh hết giận.
Ý của hắn là kêu Ngũ đệ mình tới giúp hắn mắng chửi người, hoặc là ngụy biện hai câu.
Ngũ đệ hắn kiến thức đầy mình, thời điểm mắng chửi người vừa văn nhã lại nham hiểm, làm người ta tức đến chết đi sống lại. Hiển nhiên có thể đảo lộn trắng đen làm Phạm Sùng Thanh tức giận nhưng nói không nên lời.
Tống Sơ Chiêu vốn không muốn phá hư chuyện của hai bên văn võ trộn lẫn này, thế nhưng Cố Tứ Lang lại đến gần, bám vào bên tai nàng nói: “Hoàng Khải Thành lúc trước gây chuyện với bọn hắn sau đó ở trên giường nằm nửa tháng mới tốt lên, bọn họ vậy mà không những không buông tha mà còn muốn tiếp tục giáo huấn hắn. Lần này nếu lại giao người qua, sợ là xảy ra chuyện. Ngũ đệ, đệ thay ta giữ người lại cũng coi như là làm chuyện tốt.”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Hoàng Khải Thành là ai? Vì sao bọn họ phải đánh hắn?”
“Nói ra thì rất dài.” Cố Tứ Lang nói, “Văn võ hai phái vốn là bất hòa nên hay có xung đội xảy ra cũng không phải là việc lạ. Hắn có lẽ có sai nhưng Phạm Sùng Thanh kia cũng sống chết không buông, thật sự quá phận.”
Tống Sơ Chiêu: “Tỷ thí nếu là thắng thì có chỗ gì tốt?”
Cố Tứ Lang cười nói: “Người thua sẽ làm theo một yêu cầu của người thắng.”
Tống Sơ Chiêu: “Vậy cho đệ yêu cầu.”
Cố Tứ Lang liên thanh đáp: “Được được được! Nhưng trước mắt đệ phải thắng bọn họ đã.”
Phạm Sùng Thanh bất mãn nói: “Hai người các ngươi nói thầm cái gì? Cố Ngũ Lang, ngươi tốt xấu gì cũng có thanh danh bên ngoài, đừng cùng một giuộc với hắn làm những hành động bất chính.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu, giơ tay bắt lấy trường cung của Cố Tứ Lang.
Cố Tứ Lang khó hiểu, ngón tay hắn vô thức giữ chặt lại nhưng cũng không có ngoan cố nên kêu nàng lấy đi.
Mọi người đều chờ xem bước tiếp theo nàng sẽ làm gì.
Chẳng lẽ là vung cung trực tiếp đánh lên cẩu đầu (1) người đối diện?
Nếu có thể đánh trúng cũng có thể đánh! Rốt cuộc đối phương không dám cùng hắn động thủ.
Phạm Sùng Thanh cũng có chút khẩn trương nhìn nàng ra tay nên hắn kéo dài khoảng cách đề phòng nàng.
Lại thấy Tống Sơ Chiêu chưa động thủ mà lại thử kéo cung. Chỗ này dù đã căng chặt dây nhưng vẫn chưa làm cung cong đến mức phù hợp, Tống Sơ Chiêu biết cung này không thích hợp để sử dụng.
Nàng trả cung, lại yên lặng đi đến bên cạnh nơi cất giữ vũ khí, chọn chọn lựa lựa để tìm cho mình cây cung thích hợp.
Bên kia người Phạm Sùng Thanh hai mặt nhìn nhau, thậm chí quên mất cười nhạo.
Tống Sơ Chiêu sau khi lựa được một cây cung vừa ý lại đi lấy mấy mũi tên rồi xoay ra hướng trường bắn.
Ở trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, nàng kéo trường cung, tư thế hoàn hảo mà bắn ra một mũi tên.
Mũi tên đầu tiên được mọi người chú ý kia vậy mà trực-tiếp-không-bắn-trúng-bia. So với mục tiêu bia ngắm ở phía trước vậy mà còn cách khoảng nửa thước.
Phạm Sùng Thanh sửng sốt ngay sau đó ôm bụng cười to.
Tiếng cười của đám người bên trong bùng nổ.
“Ta đã đoán rằng ngươi sẽ bắn tên, bài bắn cung thật tốt! Hoan hô Cố Ngũ”
“Không hổ là Cố Ngũ!”
Cố Tứ Lang nghe bọn họ nói vậy bèn khó chịu: “Các ngươi im miệng! Ngũ đệ, đệ đang làm cái gì?”
Tống Sơ Chiêu không dao động, từ trên mặt đất nhặt lên mũi tên thứ hai. Lại lần nữa căng dây cung, không chờ phân phó mà bắn ra bên ngoài.
Mũi tên thứ hai bay đến cao hơn cũng xa hơn một ít. Mọi người ánh mắt đuổi theo một đạo trường tuyến màu đen thì thấy nó bay thẳng vút qua phía trên bia ngắm.
Còn chưa ngừng ý cười, Phạm Sùng Thanh lại lần nữa phun ra, nhóm võ nhân ngã trái ngã phải cười đến mức mọi người nhóm văn nhân ước gì có thể chui xuống đất.
Cố Tứ Lang nói: “Người người đều có khả năng làm được cái này nhưng không làm được cái kia, Ngũ đệ ta có từng cười nhạo các ngươi không biết viết văn làm thơ chưa?”
“Nhưng ta cũng không cầm thơ ta làm ra trước mặt các ngươi khoe khoang!” Phạm Sùng Thanh cười đến chảy nước miếng, chậm chạp chỉ vào Tống Sơ Chiêu nói, “Ngươi kêu Ngũ đệ ngươi tới là để chọc cười sao? Xác thật là rất thú vị! So ngươi thú vị hơn nhiều!”
Cố Tứ Lang tiến lên nhéo cổ áo hắn: “Ngươi nếu lại nói bậy về hắn, Phạm Sùng Thanh, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Phạm Sùng Thanh hung ác mà đẩy hắn ra, cắn răng nói: “Ta hiện tại mới không để yên cho ngươi!”
Tống Sơ Chiêu xác nhận xong lực cánh tay của Cố Phong Giản thì thu cung đi, nói với Phạm Sùng Thanh: “Ta tự biết ta không có sức lực cho nên chỉ cùng ngươi so độ chính xác. Hẳn là có thể tỷ thí y như vừa rồi.”
“Ngươi xác định ngươi muốn cùng ta so độ chính xác?!” Phạm Sùng Thanh nhìn mũi tên nơi xa bắn không trúng bia, làm như nghe thấy được cái gì buồn cười “Thật không phải là ta muốn cười nhạo ngươi, Cố Ngũ Lang, ngươi điên rồi?”
Tống Sơ Chiêu tự nhiên không có điên, nàng rất bình tĩnh mà đi đến trước ngựa, dưới chân vừa giẫm đã ngồi lên yên.
Cố Phong Úy muốn ngăn, một tay vẫy với nàng.
Tống Sơ Chiêu cũng không để ý tới ánh mắt mọi người, ở trên lưng ngựa kẹp chặt hai chân, sau đó quay về phía Phạm Sùng Thanh ý bảo “Tới.”
Phạm Sùng Thanh thấy thần sắc nàng nghiêm túc không giống vui đùa, hắn cũng dần dần thu hồi tươi cười, bất thiện cùng châm chọc mà trừng nàng.
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta nếu thua, sẽ theo ý ngươi. Ngươi nói không sai, làm người nên giữ lời hứa.”
Cố Tứ Lang vội la lên: “Ngũ đệ! Đệ quậy cái gì? Ngươi là dạng người giống bên kia sao? Mau leo xuống, cưỡi ngựa không thú vị.”
Mọi người nhóm văn nhân cũng mờ mịt.
Tống Sơ Chiêu bởi vì cưỡi ngựa mà thân hình giương cao, tầm mắt buông xuống, nâng cằm, dạo bước đến nơi vừa rồi mới tỷ thí chờ Phạm Sùng Thanh tiến lại.
Phạm Sùng Thanh thẳng thắn nhìn nàng: “Ngươi xác định?”
“Xác định.”
“Không hối hận chứ?”
Tống Sơ Chiêu chậm rãi lắc đầu: “Không hối hận.”
“Tốt!” Phạm Sùng Thanh nói, “Ngươi vậy mà so với bọn họ càng sảng khoái hơn! Ta sẽ cùng ngươi so tài một hồi.”
———–
Chú thích
(1) Cẩu đầu 狗头: đầu chó =)) nguyên văn tác giả ghi như vậy nhưng dịch ra luôn thì nó tục quá nên mình để là cẩu đầu cho nó văn minh.
Tác giả :
Thối Qua