Thâm Tàng Bất Lộ
Chương 11: Hạ phủ
Editor + Beta: Basic Needs
Tống Sơ Chiêu ở kinh thành cũng không có bằng hữu, những người nàng gặp được ở đây đều có chút kỳ quái, duy nhất có mỗi Cố Phong Giản xem như một đối tượng có thể nói chuyện bình thường.
Hiện giờ hai người bọn họ biến thành dáng vẻ này, ai cũng không thoát khỏi được ai, vì ích lợi dây dưa mà phải dựa vào nhau nhưng thật ra cũng có thêm mấy phần tín nhiệm.
Cố Phong Giản cùng nàng nói những chuyện về phong tục ở kinh thành, lại giới thiệu cho nàng vài bí ẩn lý thú của mấy vị quan viên vừa giúp Tống Sơ Chiêu tức nhận biết người khác lại khiến nàng cao hứng.
Xuân Đông có trở về một lần lại phát hiện hai người bọn họ trò chuyện với nhau thật vui lại không có xu hướng kết thúc nên sau khi bưng một ít thức ăn thì chạy nhanh đi.
Cố Phong Giản rót cho Tống Sơ Chiêu một ly trà, sau đó khuyên nàng nên đi thăm Hạ lão gia.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Tống Sơ Chiêu là một tiểu bối thì sau khi hồi kinh nàng nên sớm đi bái kiến ngoại tổ. Tuy nhiên Tống Sơ Chiêu do có chút nhút nhát nên chần chờ hai ngày. Kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Cố Phong Giản nên chuyện này vẫn còn kéo dài tới bây giờ.
Tống Sơ Chiêu nhớ lại nói: “Mẫu thân nói ngoại tổ là người rất nghiêm khắc. Nhất gia chi chủ*, nói một không hai. Thời trẻ thì do công vụ bận rộn nên người không thường ở nhà, mỗi khi thấy nàng cũng ít khi nói cười. Tuy rằng chưa từng đánh chửi nàng nhưng vẫn làm cho nàng ấy sợ hãi. Hơn nữa do lúc ấy là thời kỳ căng thẳng nên ngoại tổ có nhiều sự tình thân bất do kỷ. Thế nên tuy rằng người có tấm lòng nhưng lại không thể xem như một người phụ thân tốt.”
* Nhất gia chi chủ: (thành ngữ) người đứng đầu gia đình
Tống Sơ Chiêu chưa bao giờ gặp qua Hạ lão tướng quân.
Sau khi Hạ Uyển thành thân thì trực tiếp đi biên quan lại nhẫn tâm không trở về mười mấy năm, cũng không nói chuyện ở kinh thành cho Tống Sơ Chiêu nghe. Tống Sơ Chiêu chỉ biết ngoại tổ đã từng là tướng quân còn lại cũng không biết sự tình giữa hai người.
Hẳn là có, nếu không Hạ Uyển sao có thể dứt khoát như vậy đến tận bây giờ? Nhiều năm cách xa nhưng số lần hai bên thư từ qua lại rất ít; chỉ có tết hay những lúc có đại sự mới gửi về kinh một hai phong thư.
Tống Sơ Chiêu còn nhớ rõ bộ dáng xuất thần cùng đôi mắt ướt át của mẫu thân khi cầm thư tín đứng ở cửa sổ. Trong lòng nàng rõ ràng cất giấu một bụng tâm sự nhưng lại không có một người để thổ lộ.
Phụ thân không hiểu nhu tình…… À, nữ nhi tính tình cẩu thả như hán tử của ông cũng không hiểu.
Biên quan cái gì cũng không có nên Tống Sơ Chiêu từ nhỏ lớn lên đã quen nhưng mẫu thân nhất định rất nhớ cố hương.
Tống Sơ Chiêu thở dài.
Nếu Hạ lão tướng quân không thích nàng thì nàng cũng không muốn vội vàng đi. Bỏ thời gian đi đưa lễ vật cũng tốt.
Nàng bị người Tống gia đối xử như vầy nên cũng cực chán ghét cảm giác bị người khác ghét bỏ.
Tống Sơ Chiêu cúi đầu, vuốt ve bàn tay mình: “Ta trở về đã lâu nhưng cũng chưa thấy bọn họ tới tìm ta. Rốt cuộc thì chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa từng ở chung, chỉ qua là cái danh nghĩa mà thôi, không có nhiều cảm tình cũng là điều dễ hiểu.”
Cố Phong Giản nhẹ nhàng xả ống tay áo giúp nàng. “Sẽ không.” – Cố Phong Giản nói, “Hạ lão gia tuổi lớn thân thể chưa chắc khỏe mạnh nên có thể sợ lây bệnh cho ngươi. Hơn nữa nếu thật sự hắn có truyền tin đến cho ngươi cũng chưa chắc đã truyền đến tay ngươi được. Ngươi không phải không biết Tống lão phu nhân ngang ngược vô lý.”
“Thật vậy chăng?”
Cố Phong Giản nghĩ nghĩ rồi sau đó khẳng định nói: “Ngoại tổ tất nhiên yêu thương mẫu thân ngươi, rốt cuộc thì ông chỉ có một nữ nhi. Tống gia có thể có vinh quang như hôm nay cũng nhờ nhiều năm dìu dắt của ông. Huống chi khi mẫu thân ngươi thành thân thì ngoại tổ đã chuẩn bị rất nhiều của hồi môn. Hơn phân nửa gia tài của Tống gia sợ đều thuộc về Hạ tướng quân. Ông nếu không yêu thương nữ nhi mình thì làm sao có bút tích lớn như vậy?”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Ngươi còn biết cái gì nữa?”
Có một số việc không thể nhiều lời, đúng thời điểm Cố Phong Giản mới có thể nói.
“Hạ lão gia từ quan nhiều năm nên tác phong hành sự như thế nào ta không rõ nên cứ tới trông thấy sẽ biết; vả lại theo lý mà nói thì ngươi cũng nên đi thăm người.” Cố Phong Giản nói, “Ngươi mới là ngoại tôn nữ của hắn nên ngươi cứ cùng ta cùng đi bái kiến. Nếu ông có thái độ thờ ơ xa cách khiến ngươi không vui vậy thì chúng ta sẽ rời đi.”
Tống Sơ Chiêu nghĩ có người đi với nàng tốt hơn là chính nàng đi một mình. Huống chi bây giờ nàng đang mang thân phận Cố Phong Giản, cảm giác hẳn là không giống nhau.
Kỳ thật việc đi Hạ phủ làm nàng thật sự khẩn trương; rốt cuộc bên kia là người nhà mẫu thân, là người có quan hệ vô cùng thân thuộc, là thứ ràng buộc nàng ấy ở kinh thành. Tuy nhiên nàng sợ người Hạ gia cũng giống như người Tống gia không thiện lương, vậy thì làm nàng ấy lại càng thương thâm, khó có thể an ủi.
Vì cái gì mà nhà người khác hoà thuận vui vẻ còn mẹ con nàng phải bơ vơ không nơi nương tựa? Nàng lại không làm sai cái gì.
Hơn nữa nếu ngoại tổ ngoại tổ mẫu không thích nàng thì cũng như không thích mẫu thân nàng. Nương như vậy thì càng đáng thương.
Thấy nàng thần sắc u ám, biến hóa không chừng, trong chốc lát khổ sở, trong chốc lát u buồn, Cố Phong Giản suy đoán nàng đã bị Tống lão phu nhân đả kích nên có điểm thấp thỏm bất an. Hắn cũng không biết an ủi là cái gì, chỉ hiểu được người này không cao hứng. Nàng rất ít khi không cao hứng, bộ dáng ấm ức trông không đẹp chút nào dù cho nàng hiện tại đang trong thân thể của mình.
Thế nên một bàn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, thanh âm trầm thấp nói: “Ta bảo đảm với ngươi, ngoại tổ ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ khi thấy ngươi. Ngươi cũng có thể đưa bái thiếp qua trước. Thời gian ngươi cứ tự quyết định, ta tùy thời đều có thể.”
…………..
Thư phòng Cố Phong Giản lưu trữ rất nhiều dạng bái thiếp, Tống Sơ Chiêu xem qua cách viết rồi tự nàng viết một bản đưa cho Hạ phủ.
Sau khi nghe ngóng được vị trí của Hạ phủ thì nàng mới phát hiện nơi này vậy mà cách Quốc công phủ không xa. Nàng do dự rất nhiều lần nhưng rốt cuộc cũng quyết định đi nhìn xem.
Lần đầu đến, ngoài cửa Hạ phủ có một loạt Kim Ngô Vệ đứng sâm nghiêm, Tống Sơ Chiêu nghĩ rằng Hạ lão gia hẳn đang tiếp khách nên chỉ đứng phía xa mà nhìn, không dám tiến vào.
Đây là lần thứ hai lại đây.
Hôm nay tuy trước cửa không có người nhưng đại môn đóng chặt nhìn có vẻ lạnh lẽo. Không biết gia chủ có bên trong phủ hay không?
Tống Sơ Chiêu lung lay đi qua đi lại, cẩn thận quan sát cảnh sắc xung quanh.
Hạ lão tướng quân đã sớm từ quan lui về ở ẩn, hiện giờ tuổi tác đã cao. Quê quán của ông kỳ thật cũng không ở kinh thành nhưng dù là trước đây hay sau này, ông vẫn ở tại cái phủ này.
Phủ đệ đã cũ xưa, bốn phía trước sau không có sửa chữa lại. Tống Sơ Chiêu có thể thấy cửa lớn đã trở thành có một khối loang lỗ, có vài chỗ nứt thành cái khe. Nóc nhà bằng ngói mới cũ đan xen, cạnh cửa có hai cây đại thụ đã phát triển xum xuê, trên thân cây để lại vài vết tích qua năm tháng.
Tất cả hết thảy đều lộ ra hơi thở của thời gian; giống như cho dù thời gian có trôi thì nơi đây vẫn như cũ đợi chờ người nào đó trở về.
Tống Sơ Chiêu cúi đầu nhìn trái nhìn phải hồi lâu, đang chuẩn bị gõ cửa thì đại môn lại mở ra từ bên trong. Với tư thế đang giơ tay, nàng cùng tráng hán đối diện trừng mắt, hai mặt nhìn nhau.
Vị gác cổng này dáng người cường tráng, nhìn đã biết là người biết võ, trên người còn có hơi thở của tướng sĩ chinh chiến nơi sa trường. Bộ đồ rộng thùng thình mà tôi tớ hay mặc ở trên người hắn lại trở nên chật chội, nơi bắp tay siết chặt lộ ra độ cong của cơ bắp.
Này đâu phải là người gác cổng bình thường, chỉ sợ chính là hộ viện đi?
Người gác cổng mới đầu trừng mắt nhìn nàng. Sau khi quan sát nàng trong chốc lát, ước chừng thấy nàng là một tên thư sinh văn nhược lại có diện mạo xuất sắc, biểu hiện lại không có ác ý nên thái độ hắn mới hòa hoãn: “Vị công tử này, sớm nghe thấy tiếng bước chân ngươi tới gần lại không tiến lên gõ cửa, không biết ngươi dừng chân ở trước cửa Hạ phủ ta là có chuyện gì?”
Tống Sơ Chiêu đối với võ tướng rất là quen thuộc, nên dù ngữ khí hắn có hơi hung hãn thì nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, nàng có lễ mà hỏi: “Xin hỏi Hạ lão gia gần đây có ở phủ không?”
Tráng hán nói: “Ngươi trước tiên nói lý do vì sao lại tới đây bái phỏng thì ta mới có thể cho ngươi biết lão gia có ở đây hay không.”
Tống Sơ Chiêu từ trong tay áo rút ra bái thiếp, để ở lòng bàn tay, nói: “Tống Tam cô nương hồi kinh đã lâu vẫn luôn muốn đến thăm nhưng nàng lại không nhận được tin tức. Không biết Hạ phủ bên này có tiện hay không…”
Nàng còn chưa dứt lời thì bái thiếp đã bị đại hán lấy đi. Người này lúc trước thì lạnh nhạt còn bây giờ cười đến mức mặt đầy ý xuân: “Tống Tam nương sao? Đều là người một nhà, nàng nếu muốn tới thì tùy thời đều có thể tới, lão gia sẽ không chê phiền toái hà tất phải đưa bái thiếp. Lão gia cùng phu nhân chúng ta rất nhớ nàng đó! Khi nàng ấy vừa hồi kinh thì lão gia đã phái người đưa lễ vật qua. Tam cô nương không nhận được sao?”
Tống Sơ Chiêu vừa định đáp không có thì người nọ lại không kìm được mà hỏi: “Tam cô nương nói sẽ đến, là khi nào mới đến?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Để hôm sau đi. Xem Hạ tướng quân khi nào thì rảnh.”
“Chỉ cần là Tam cô nương thì lão gia vẫn luôn có thời gian rảnh! Không biết hôm sau là chính xác khi nào?” – Đại hán truy vấn, “Nàng muốn tới thì trong phủ có thể chuẩn bị trước. Chúng ta có thể bắt đầu từ ngày mai, hay là nàng muốn chúng ta chuẩn bị vào ngày sau nữa? Hoặc là chúng ta chuẩn bị luôn bây giờ cho tới khi nàng muốn tới phủ?”
Tống Sơ Chiêu: “……” Cái từ ‘hôm sau’ nói như vậy không phải thường chỉ để nhắm chừng thôi sao?
Đại hán kia dùng ánh mắt tha thiết chớp chớp thiện lương nói cho nàng, không, Hạ phủ bọn họ không dùng số ảo.
Tống Sơ Chiêu bị sự nhiệt tình của hắn làm ngốc, nghĩ nghĩ nói: “Ta đây trở về cùng nàng thương lượng một chút. Nếu không có gì thay đổi thì ngày mốt sẽ tiến đến bái phỏng.”
Đại ca vội nói: “Tốt! Quyết định như vậy đi! Thỉnh công tử thay chúng ta chuyển lời, ngày đó nhất định phải tới! Lão gia nhà ta nhớ nàng vô cùng.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Được.”
Nàng nói xong cũng không có lập tức rời đi, đại ca cũng không thúc giục, nhúc nhích khóe miệng chờ nàng mở miệng.
Trên tay Tống Sơ Chiêu không có đồ vật nên có chút không được tự nhiên nên nàng quyết định nắm chặt bàn tay lại, dùng tay áo che khuất.
“Còn có mấy vấn đề.”
Đại ca kích động nói: “Mời công tử nói!”
Tống Sơ Chiêu: “Nghe nói đoạn thời gian trước Hạ lão gia nhiễm bệnh…”
“Đã không sao!” Đại ca này không chỉ có thân cường thể tráng mà còn cực am hiểu đối đáp: “Thời tiết thay đổi mà lão gia không có phòng bị nên ho khan một trận, hiện giờ đã rất tốt. Thỉnh nói với Tam cô nương không cần lo lắng, cũng không cần mang quá nhiều thuốc bổ, trong phủ không cần nhiều đến như vậy; nhưng mà tâm ý thì có thể.”
Tống Sơ Chiêu tiếp tục hỏi thăm: “Vậy thì quá tốt. Vậy… tâm tình Hạ lão gia gần đây như thế nào?”
Đại hán lại nói: “Tam cô nương nếu tới vậy thì khẳng định là tốt. Lão gia cùng phu nhân dưới gối không có con cái làm bạn nên thật sự tịch mịch. Nếu có người tới thăm thì trong lòng sẽ rất cao hứng.”
“Mọi chuyện xung quanh Hạ lão gia vẫn rất tốt đi?”
“Lão gia rất hài lòng về mọi chuyện!” Đại ca cười nói, “Công tử, ngài không cần ở chỗ này thử, ngài cứ nói với Tam cô nương rằng lão gia là người ân cần rất yêu thương tiểu bối. Cô nương không cần lo lắng về cái gì hết chỉ cần về nhà một chuyến mà thôi. Trong phủ chúng ta chỉ có một tiểu bối là nàng, sau này tất cả những gì của Hạ phủ đều muốn để lại cho cô nương.”
Tống Sơ Chiêu lúng ta lúng túng gật đầu, lui một bước, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu.
Đại hán cũng đi ra, nhìn tầm mắt nàng mà rồi cười nói: “Là có chút cũ xưa, cũng có chút ô uế. Ta sẽ kêu người lau dọn một lần nữa.”
Nói xong, hắn vội vã mà chạy vào phủ la lớn: “Lưu thúc! Lưu thúc mau ra đây đi!”
Một vị trung niên hô to bất mãn nói: “Chuyện gì mà hoảng như thế? Hô to gọi nhỏ.”
“Mau đưa bái thiếp cho lão gia, cô nương nói sẽ về thăm nhà! Ngoài cửa cũng nên quét tước một lần, hoa cỏ trong viện cũng cần chăm sóc lại.”
Ngữ khí của nam nhân trung niên kia so với hắn còn khẩn trương hơn: “Ai nha! Mau cho ta xem……”
Hai người đi vào bên trong, âm thanh càng lúc càng xa, Tống Sơ Chiêu nghe ra bên trong hưng phấn cùng cấp bách.
Cố Phong Giản nói được hẳn là thật sự được! Bọn họ đang đợi chính mình trở về.
Đôi mắt Tống Sơ Chiêu nóng lên, ngực cũng cảm thấy ấm áp. Thể xác và tinh thần đặc biệt nhẹ nhàng giống như được gỡ khỏi mấy trăm cân trọng lượng, nàng ước gì có thể vọt vào chạy vài vòng, kêu hai tiếng nói cho bọn họ không cần chuẩn bị, chính mình đã trở lại.
Nàng không thiếu tình thương, cũng không cảm thấy nhân sinh mình thiếu cái gì, nhưng khi biết chuyện này nàng vẫn cảm thấy vô cùng cao hứng.
Đại hán trở về thấy nàng còn đứng tại chỗ, chần chờ nói: “Vị công tử này, muốn vào uống ly trà sao?”
Tống Sơ Chiêu bỗng nhiên hoàn hồn, dùng tay áo nhanh chóng lau mắt. Lúc nãy nàng có chút xúc động nên xém nữa quên mất rằng thân phận chính mình hiện giờ không ổn thì nhanh xua tay nói: “Không cần, lần sau ta lại đến. Quấy rầy rồi.”
Nàng nói xong bước chân nhanh rời đi, lại chạy lại nhảy, chớp mắt đã vọt tới cách đó vài phố.
Sau khi dừng lại, Tống Sơ Chiêu sửa sang lại vạt áo, nàng xác nhận phương hướng một chút rồi đi đến phía Tống phủ.
Nên nói cho Cố Phong Giản biết ngày mốt là có thể ghé.
Tống Sơ Chiêu ở kinh thành cũng không có bằng hữu, những người nàng gặp được ở đây đều có chút kỳ quái, duy nhất có mỗi Cố Phong Giản xem như một đối tượng có thể nói chuyện bình thường.
Hiện giờ hai người bọn họ biến thành dáng vẻ này, ai cũng không thoát khỏi được ai, vì ích lợi dây dưa mà phải dựa vào nhau nhưng thật ra cũng có thêm mấy phần tín nhiệm.
Cố Phong Giản cùng nàng nói những chuyện về phong tục ở kinh thành, lại giới thiệu cho nàng vài bí ẩn lý thú của mấy vị quan viên vừa giúp Tống Sơ Chiêu tức nhận biết người khác lại khiến nàng cao hứng.
Xuân Đông có trở về một lần lại phát hiện hai người bọn họ trò chuyện với nhau thật vui lại không có xu hướng kết thúc nên sau khi bưng một ít thức ăn thì chạy nhanh đi.
Cố Phong Giản rót cho Tống Sơ Chiêu một ly trà, sau đó khuyên nàng nên đi thăm Hạ lão gia.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Tống Sơ Chiêu là một tiểu bối thì sau khi hồi kinh nàng nên sớm đi bái kiến ngoại tổ. Tuy nhiên Tống Sơ Chiêu do có chút nhút nhát nên chần chờ hai ngày. Kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Cố Phong Giản nên chuyện này vẫn còn kéo dài tới bây giờ.
Tống Sơ Chiêu nhớ lại nói: “Mẫu thân nói ngoại tổ là người rất nghiêm khắc. Nhất gia chi chủ*, nói một không hai. Thời trẻ thì do công vụ bận rộn nên người không thường ở nhà, mỗi khi thấy nàng cũng ít khi nói cười. Tuy rằng chưa từng đánh chửi nàng nhưng vẫn làm cho nàng ấy sợ hãi. Hơn nữa do lúc ấy là thời kỳ căng thẳng nên ngoại tổ có nhiều sự tình thân bất do kỷ. Thế nên tuy rằng người có tấm lòng nhưng lại không thể xem như một người phụ thân tốt.”
* Nhất gia chi chủ: (thành ngữ) người đứng đầu gia đình
Tống Sơ Chiêu chưa bao giờ gặp qua Hạ lão tướng quân.
Sau khi Hạ Uyển thành thân thì trực tiếp đi biên quan lại nhẫn tâm không trở về mười mấy năm, cũng không nói chuyện ở kinh thành cho Tống Sơ Chiêu nghe. Tống Sơ Chiêu chỉ biết ngoại tổ đã từng là tướng quân còn lại cũng không biết sự tình giữa hai người.
Hẳn là có, nếu không Hạ Uyển sao có thể dứt khoát như vậy đến tận bây giờ? Nhiều năm cách xa nhưng số lần hai bên thư từ qua lại rất ít; chỉ có tết hay những lúc có đại sự mới gửi về kinh một hai phong thư.
Tống Sơ Chiêu còn nhớ rõ bộ dáng xuất thần cùng đôi mắt ướt át của mẫu thân khi cầm thư tín đứng ở cửa sổ. Trong lòng nàng rõ ràng cất giấu một bụng tâm sự nhưng lại không có một người để thổ lộ.
Phụ thân không hiểu nhu tình…… À, nữ nhi tính tình cẩu thả như hán tử của ông cũng không hiểu.
Biên quan cái gì cũng không có nên Tống Sơ Chiêu từ nhỏ lớn lên đã quen nhưng mẫu thân nhất định rất nhớ cố hương.
Tống Sơ Chiêu thở dài.
Nếu Hạ lão tướng quân không thích nàng thì nàng cũng không muốn vội vàng đi. Bỏ thời gian đi đưa lễ vật cũng tốt.
Nàng bị người Tống gia đối xử như vầy nên cũng cực chán ghét cảm giác bị người khác ghét bỏ.
Tống Sơ Chiêu cúi đầu, vuốt ve bàn tay mình: “Ta trở về đã lâu nhưng cũng chưa thấy bọn họ tới tìm ta. Rốt cuộc thì chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa từng ở chung, chỉ qua là cái danh nghĩa mà thôi, không có nhiều cảm tình cũng là điều dễ hiểu.”
Cố Phong Giản nhẹ nhàng xả ống tay áo giúp nàng. “Sẽ không.” – Cố Phong Giản nói, “Hạ lão gia tuổi lớn thân thể chưa chắc khỏe mạnh nên có thể sợ lây bệnh cho ngươi. Hơn nữa nếu thật sự hắn có truyền tin đến cho ngươi cũng chưa chắc đã truyền đến tay ngươi được. Ngươi không phải không biết Tống lão phu nhân ngang ngược vô lý.”
“Thật vậy chăng?”
Cố Phong Giản nghĩ nghĩ rồi sau đó khẳng định nói: “Ngoại tổ tất nhiên yêu thương mẫu thân ngươi, rốt cuộc thì ông chỉ có một nữ nhi. Tống gia có thể có vinh quang như hôm nay cũng nhờ nhiều năm dìu dắt của ông. Huống chi khi mẫu thân ngươi thành thân thì ngoại tổ đã chuẩn bị rất nhiều của hồi môn. Hơn phân nửa gia tài của Tống gia sợ đều thuộc về Hạ tướng quân. Ông nếu không yêu thương nữ nhi mình thì làm sao có bút tích lớn như vậy?”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Ngươi còn biết cái gì nữa?”
Có một số việc không thể nhiều lời, đúng thời điểm Cố Phong Giản mới có thể nói.
“Hạ lão gia từ quan nhiều năm nên tác phong hành sự như thế nào ta không rõ nên cứ tới trông thấy sẽ biết; vả lại theo lý mà nói thì ngươi cũng nên đi thăm người.” Cố Phong Giản nói, “Ngươi mới là ngoại tôn nữ của hắn nên ngươi cứ cùng ta cùng đi bái kiến. Nếu ông có thái độ thờ ơ xa cách khiến ngươi không vui vậy thì chúng ta sẽ rời đi.”
Tống Sơ Chiêu nghĩ có người đi với nàng tốt hơn là chính nàng đi một mình. Huống chi bây giờ nàng đang mang thân phận Cố Phong Giản, cảm giác hẳn là không giống nhau.
Kỳ thật việc đi Hạ phủ làm nàng thật sự khẩn trương; rốt cuộc bên kia là người nhà mẫu thân, là người có quan hệ vô cùng thân thuộc, là thứ ràng buộc nàng ấy ở kinh thành. Tuy nhiên nàng sợ người Hạ gia cũng giống như người Tống gia không thiện lương, vậy thì làm nàng ấy lại càng thương thâm, khó có thể an ủi.
Vì cái gì mà nhà người khác hoà thuận vui vẻ còn mẹ con nàng phải bơ vơ không nơi nương tựa? Nàng lại không làm sai cái gì.
Hơn nữa nếu ngoại tổ ngoại tổ mẫu không thích nàng thì cũng như không thích mẫu thân nàng. Nương như vậy thì càng đáng thương.
Thấy nàng thần sắc u ám, biến hóa không chừng, trong chốc lát khổ sở, trong chốc lát u buồn, Cố Phong Giản suy đoán nàng đã bị Tống lão phu nhân đả kích nên có điểm thấp thỏm bất an. Hắn cũng không biết an ủi là cái gì, chỉ hiểu được người này không cao hứng. Nàng rất ít khi không cao hứng, bộ dáng ấm ức trông không đẹp chút nào dù cho nàng hiện tại đang trong thân thể của mình.
Thế nên một bàn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, thanh âm trầm thấp nói: “Ta bảo đảm với ngươi, ngoại tổ ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ khi thấy ngươi. Ngươi cũng có thể đưa bái thiếp qua trước. Thời gian ngươi cứ tự quyết định, ta tùy thời đều có thể.”
…………..
Thư phòng Cố Phong Giản lưu trữ rất nhiều dạng bái thiếp, Tống Sơ Chiêu xem qua cách viết rồi tự nàng viết một bản đưa cho Hạ phủ.
Sau khi nghe ngóng được vị trí của Hạ phủ thì nàng mới phát hiện nơi này vậy mà cách Quốc công phủ không xa. Nàng do dự rất nhiều lần nhưng rốt cuộc cũng quyết định đi nhìn xem.
Lần đầu đến, ngoài cửa Hạ phủ có một loạt Kim Ngô Vệ đứng sâm nghiêm, Tống Sơ Chiêu nghĩ rằng Hạ lão gia hẳn đang tiếp khách nên chỉ đứng phía xa mà nhìn, không dám tiến vào.
Đây là lần thứ hai lại đây.
Hôm nay tuy trước cửa không có người nhưng đại môn đóng chặt nhìn có vẻ lạnh lẽo. Không biết gia chủ có bên trong phủ hay không?
Tống Sơ Chiêu lung lay đi qua đi lại, cẩn thận quan sát cảnh sắc xung quanh.
Hạ lão tướng quân đã sớm từ quan lui về ở ẩn, hiện giờ tuổi tác đã cao. Quê quán của ông kỳ thật cũng không ở kinh thành nhưng dù là trước đây hay sau này, ông vẫn ở tại cái phủ này.
Phủ đệ đã cũ xưa, bốn phía trước sau không có sửa chữa lại. Tống Sơ Chiêu có thể thấy cửa lớn đã trở thành có một khối loang lỗ, có vài chỗ nứt thành cái khe. Nóc nhà bằng ngói mới cũ đan xen, cạnh cửa có hai cây đại thụ đã phát triển xum xuê, trên thân cây để lại vài vết tích qua năm tháng.
Tất cả hết thảy đều lộ ra hơi thở của thời gian; giống như cho dù thời gian có trôi thì nơi đây vẫn như cũ đợi chờ người nào đó trở về.
Tống Sơ Chiêu cúi đầu nhìn trái nhìn phải hồi lâu, đang chuẩn bị gõ cửa thì đại môn lại mở ra từ bên trong. Với tư thế đang giơ tay, nàng cùng tráng hán đối diện trừng mắt, hai mặt nhìn nhau.
Vị gác cổng này dáng người cường tráng, nhìn đã biết là người biết võ, trên người còn có hơi thở của tướng sĩ chinh chiến nơi sa trường. Bộ đồ rộng thùng thình mà tôi tớ hay mặc ở trên người hắn lại trở nên chật chội, nơi bắp tay siết chặt lộ ra độ cong của cơ bắp.
Này đâu phải là người gác cổng bình thường, chỉ sợ chính là hộ viện đi?
Người gác cổng mới đầu trừng mắt nhìn nàng. Sau khi quan sát nàng trong chốc lát, ước chừng thấy nàng là một tên thư sinh văn nhược lại có diện mạo xuất sắc, biểu hiện lại không có ác ý nên thái độ hắn mới hòa hoãn: “Vị công tử này, sớm nghe thấy tiếng bước chân ngươi tới gần lại không tiến lên gõ cửa, không biết ngươi dừng chân ở trước cửa Hạ phủ ta là có chuyện gì?”
Tống Sơ Chiêu đối với võ tướng rất là quen thuộc, nên dù ngữ khí hắn có hơi hung hãn thì nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, nàng có lễ mà hỏi: “Xin hỏi Hạ lão gia gần đây có ở phủ không?”
Tráng hán nói: “Ngươi trước tiên nói lý do vì sao lại tới đây bái phỏng thì ta mới có thể cho ngươi biết lão gia có ở đây hay không.”
Tống Sơ Chiêu từ trong tay áo rút ra bái thiếp, để ở lòng bàn tay, nói: “Tống Tam cô nương hồi kinh đã lâu vẫn luôn muốn đến thăm nhưng nàng lại không nhận được tin tức. Không biết Hạ phủ bên này có tiện hay không…”
Nàng còn chưa dứt lời thì bái thiếp đã bị đại hán lấy đi. Người này lúc trước thì lạnh nhạt còn bây giờ cười đến mức mặt đầy ý xuân: “Tống Tam nương sao? Đều là người một nhà, nàng nếu muốn tới thì tùy thời đều có thể tới, lão gia sẽ không chê phiền toái hà tất phải đưa bái thiếp. Lão gia cùng phu nhân chúng ta rất nhớ nàng đó! Khi nàng ấy vừa hồi kinh thì lão gia đã phái người đưa lễ vật qua. Tam cô nương không nhận được sao?”
Tống Sơ Chiêu vừa định đáp không có thì người nọ lại không kìm được mà hỏi: “Tam cô nương nói sẽ đến, là khi nào mới đến?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Để hôm sau đi. Xem Hạ tướng quân khi nào thì rảnh.”
“Chỉ cần là Tam cô nương thì lão gia vẫn luôn có thời gian rảnh! Không biết hôm sau là chính xác khi nào?” – Đại hán truy vấn, “Nàng muốn tới thì trong phủ có thể chuẩn bị trước. Chúng ta có thể bắt đầu từ ngày mai, hay là nàng muốn chúng ta chuẩn bị vào ngày sau nữa? Hoặc là chúng ta chuẩn bị luôn bây giờ cho tới khi nàng muốn tới phủ?”
Tống Sơ Chiêu: “……” Cái từ ‘hôm sau’ nói như vậy không phải thường chỉ để nhắm chừng thôi sao?
Đại hán kia dùng ánh mắt tha thiết chớp chớp thiện lương nói cho nàng, không, Hạ phủ bọn họ không dùng số ảo.
Tống Sơ Chiêu bị sự nhiệt tình của hắn làm ngốc, nghĩ nghĩ nói: “Ta đây trở về cùng nàng thương lượng một chút. Nếu không có gì thay đổi thì ngày mốt sẽ tiến đến bái phỏng.”
Đại ca vội nói: “Tốt! Quyết định như vậy đi! Thỉnh công tử thay chúng ta chuyển lời, ngày đó nhất định phải tới! Lão gia nhà ta nhớ nàng vô cùng.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Được.”
Nàng nói xong cũng không có lập tức rời đi, đại ca cũng không thúc giục, nhúc nhích khóe miệng chờ nàng mở miệng.
Trên tay Tống Sơ Chiêu không có đồ vật nên có chút không được tự nhiên nên nàng quyết định nắm chặt bàn tay lại, dùng tay áo che khuất.
“Còn có mấy vấn đề.”
Đại ca kích động nói: “Mời công tử nói!”
Tống Sơ Chiêu: “Nghe nói đoạn thời gian trước Hạ lão gia nhiễm bệnh…”
“Đã không sao!” Đại ca này không chỉ có thân cường thể tráng mà còn cực am hiểu đối đáp: “Thời tiết thay đổi mà lão gia không có phòng bị nên ho khan một trận, hiện giờ đã rất tốt. Thỉnh nói với Tam cô nương không cần lo lắng, cũng không cần mang quá nhiều thuốc bổ, trong phủ không cần nhiều đến như vậy; nhưng mà tâm ý thì có thể.”
Tống Sơ Chiêu tiếp tục hỏi thăm: “Vậy thì quá tốt. Vậy… tâm tình Hạ lão gia gần đây như thế nào?”
Đại hán lại nói: “Tam cô nương nếu tới vậy thì khẳng định là tốt. Lão gia cùng phu nhân dưới gối không có con cái làm bạn nên thật sự tịch mịch. Nếu có người tới thăm thì trong lòng sẽ rất cao hứng.”
“Mọi chuyện xung quanh Hạ lão gia vẫn rất tốt đi?”
“Lão gia rất hài lòng về mọi chuyện!” Đại ca cười nói, “Công tử, ngài không cần ở chỗ này thử, ngài cứ nói với Tam cô nương rằng lão gia là người ân cần rất yêu thương tiểu bối. Cô nương không cần lo lắng về cái gì hết chỉ cần về nhà một chuyến mà thôi. Trong phủ chúng ta chỉ có một tiểu bối là nàng, sau này tất cả những gì của Hạ phủ đều muốn để lại cho cô nương.”
Tống Sơ Chiêu lúng ta lúng túng gật đầu, lui một bước, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu.
Đại hán cũng đi ra, nhìn tầm mắt nàng mà rồi cười nói: “Là có chút cũ xưa, cũng có chút ô uế. Ta sẽ kêu người lau dọn một lần nữa.”
Nói xong, hắn vội vã mà chạy vào phủ la lớn: “Lưu thúc! Lưu thúc mau ra đây đi!”
Một vị trung niên hô to bất mãn nói: “Chuyện gì mà hoảng như thế? Hô to gọi nhỏ.”
“Mau đưa bái thiếp cho lão gia, cô nương nói sẽ về thăm nhà! Ngoài cửa cũng nên quét tước một lần, hoa cỏ trong viện cũng cần chăm sóc lại.”
Ngữ khí của nam nhân trung niên kia so với hắn còn khẩn trương hơn: “Ai nha! Mau cho ta xem……”
Hai người đi vào bên trong, âm thanh càng lúc càng xa, Tống Sơ Chiêu nghe ra bên trong hưng phấn cùng cấp bách.
Cố Phong Giản nói được hẳn là thật sự được! Bọn họ đang đợi chính mình trở về.
Đôi mắt Tống Sơ Chiêu nóng lên, ngực cũng cảm thấy ấm áp. Thể xác và tinh thần đặc biệt nhẹ nhàng giống như được gỡ khỏi mấy trăm cân trọng lượng, nàng ước gì có thể vọt vào chạy vài vòng, kêu hai tiếng nói cho bọn họ không cần chuẩn bị, chính mình đã trở lại.
Nàng không thiếu tình thương, cũng không cảm thấy nhân sinh mình thiếu cái gì, nhưng khi biết chuyện này nàng vẫn cảm thấy vô cùng cao hứng.
Đại hán trở về thấy nàng còn đứng tại chỗ, chần chờ nói: “Vị công tử này, muốn vào uống ly trà sao?”
Tống Sơ Chiêu bỗng nhiên hoàn hồn, dùng tay áo nhanh chóng lau mắt. Lúc nãy nàng có chút xúc động nên xém nữa quên mất rằng thân phận chính mình hiện giờ không ổn thì nhanh xua tay nói: “Không cần, lần sau ta lại đến. Quấy rầy rồi.”
Nàng nói xong bước chân nhanh rời đi, lại chạy lại nhảy, chớp mắt đã vọt tới cách đó vài phố.
Sau khi dừng lại, Tống Sơ Chiêu sửa sang lại vạt áo, nàng xác nhận phương hướng một chút rồi đi đến phía Tống phủ.
Nên nói cho Cố Phong Giản biết ngày mốt là có thể ghé.
Tác giả :
Thối Qua