Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)
Chương 11
Sở Diệc Mạc yên lặng chăm chú nhìn Lê Tuần, giúp cậu thanh lý sạch sẽ mấy thứ trong người, mát xa phần thắt lưng cho cậu, thay một bộ quần áo sạch sẽ, mới cảm thấy mỹ mãn vuốt ve cậu, không chuyển mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu.
Kỳ thật cũng không muốn lúc cậu say rượu mà chạm vào cậu, chỉ là cuộc điện thoại của Tống Vũ khiến anh cảm thấy
bất an, bởi vì sau khi nghe cuộc điện thoại này thì biết rõ đêm nay Lê Tuần đi uống rượu cùng Tống Vũ, cũng bởi vì vô số tin nhắn của hắn mà phát giác được quan hệ giữa bọn họ không tầm thường, có lẽ Lê Tuần đang kết giao cùng nam nhân này cũng không chừng, bằng không thì sao có thể tùy ý để đối phương cuốn lấy cậu như vậy.
Còn nữa nói không chừng Lê Tuần cũng thích nam nhân, nhưng mà thân thể của cậu lại nhạy cảm như vậy, không giống như người kinh nghiệm phong phú, lại càng không phải là người có sinh hoạt tình dục cá nhân bừa bãi, có lẽ là anh đã hiểu lầm, nhưng dù cho có biết cũng không có biện pháp dừng lại ── bởi vì thích cậu.
☆☆☆ ☆☆☆
Buổi chiều ngày hôm sau. Gió thổi ngoài cửa sổ làm rèm cửa bay bay, lông mi Lê Tuần rung rung vài cái, muốn mở mắt ra lại phát hiện mí mắt giống như nặng ngàn cân, trong mơ mơ màng màng có vật thể ấm áp, dán lên môi cậu tinh tế tỉ mỉ trượt qua, cậu sợ ngứa quay đầu…
“Cậu đã tỉnh?” Giọng nói dễ nghe lại ngọt ngào vang lên trong không khí, tâm Lê Tuần run lên, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Diệc Mạc, sao Sở Diệc Mạc lại ở chỗ này?
“Tối hôm qua tôi gặp cậu trong quán bar, thấy cậu rất say, nên đưa cậu về nhà.” Sở Diệc Mạc tỉ mỉ giải thích, sờ soạng cái trán Lê Tuần, xác định cơn sốt đã lui thì mới cảm thấy an tâm. Mặc kệ tối hôm qua vuốt ve như thế nào, thân thể nam nhân thủy chung rất khó tiếp nhận đồng tính, sáng nay tỉnh lại, phát hiện Lê Tuần phát sốt, gấp đến độ mớm thuốc cho cậu, sợ cậu có gì đó bất trắc.
“Tôi uống say…” Lê Tuần xoa xoa cái trán đứng dậy, cả người giống như bị xe tải đè qua, vừa đau vừa trướng, không cách nào nhúc nhích được. Thân thể không thể động đậy, chẳng lẽ là có liên quan tới cái giấc mơ quỷ dị kia, trong mơ cậu cùng Sở Diệc Mạc triền miên hôn môi, nhiệt tình ôm ấp, mở đùi ra tiếp nhận dục vọng của anh, sao tự nhiên lại nằm mơ như vậy chứ?
Cậu xốc chăn bông lên, trong chăn cậu mặc áo ngủ sạch sẽ, không có cái gì khác thường, tầm mắt của cậu rơi lên trên người Sở Diệc Mạc đang đứng bên cạnh.
Sở Diệc Mạc bị Lê Tuần nhìn tim đập nhanh hơn, toàn thân nóng lên, phát nhiệt, nhớ tới tình hình tối hôm qua suýt nữa đã thốt ra lời thổ lộ, có điều hiện tại anh mà thổ lộ thì chỉ có thể hù cậu sợ thôi, tiếp xúc tối hôm qua đã tinh tường hiểu được sự nhạy cảm của cậu, không phải người tùy tiện có thể tiếp nhận nam nhân, nhưng mà nhỡ đâu đột nhiên cậu hỏi về mấy dấu vết trên người mình, cái đó phải giải thích thế nào đây, không đợi anh suy nghĩ được cách giải thích, người bên cạnh đã nghi hoặc mở miệng.
“Ở đây hình như là phòng ngủ của anh, sao tôi lại ở đây vậy?” Lê Tuần nhìn quanh một vòng, thình lình hỏi, cậu nhớ rõ chính mình uống rượu tại quán bar, không biết uống bao nhiêu, dạ dày bắt đầu co rút, chạy tới toilet thì đụng vào Sở Diệc Mạc, sau đó,tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi.
“Phòng ngủ của cậu, có chút loạn, tôi mới đưa cậu tới đây” Sở Diệc Mạc chậm rãi mở miệng, hồi tưởng lại phòng ngủ loạn thất bát tao của cậu, có chút hoài nghi ánh mắt lúc trước của mình.
Đôi má Lê Tuần nóng lên, phòng ngủ của cậu là cái tình huống gì thì tự cậu cũng biết, bởi vì cậu xem phòng ngủ là không gian riêng tư của mình, tâm tình tốt thì thu thập, mệt mỏi thì để mặc cho nó loạn, thật không nghĩ tới có ngày sẽ bị người khác đi vào.
“Tôi không phải cố ý đi vào.” Chú ý tới cậu trầm mặc, Sở Diệc Mạc vội vàng giải thích, chỉ sợ cậu hiểu lầm mình là người thích dòm ngó chỗ ở riêng tư của người khác.
“Không có việc gì.” Lê Tuần lắc đầu, biểu thị không để ý “Sao anh lại tới quán bar?”
“Tôi bàn bạc công việc với khách hàng ở quán bar, cậu thì sao?” Sở Diệc Mạc lưu ý thần sắc trên mặt cậu, hỏi ra chuyện mà anh để ý nhất.
“Bạn của ta từ Pháp trở về, hẹn gặp mặt tại quán bar…” Nói được một nửa, Lê Tuần đột nhiên nhíu mày, nhớ tới tối hôm qua cậu ở chung với Tống Vũ, vội vàng nắm điện thoại trên tủ đầu giường, tìm được số của hắn gọi tới. “Này ──”
“Lê Tuần, tối hôm qua cậu ở chung với ai, hiện tại vẫn tốt chứ?” Vừa nghe được thanh âm của cậu, Tống Vũ lo lắng hỏi.
“Tớ gặp được bạn cùng phòng ở quán bar, thấy tớ say, cho nên đưa tớ về.” Lê Tuần kiên nhẫn giải thích với Tống Vũ, hắn đề nghị hôm nay ra ngoài ăn cơm, cậu dùng lí do thân thể không khỏe để cự tuyệt, Tống Vũ hỏi tình huống của hắn như thế nào, cậu an ủi vài câu, nói cho hắn biết chính mình rất tốt, muốn hắn không cần lo lắng. Cúp điện thoại, nhìn thấy Sở Diệc Mạc nhìn chòng chọc mình, Lê Tuần cười cười, tò mò hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như bạn của cậu rất quan tâm tới cậu.” Sở Diệc Mạc trầm trầm.
Lê Tuần lạnh nhạt nói “Chúng tôi ở chung bốn năm.”
“Vậy quan hệ giữa hai người khẳng định không tầm thường.” Sở Diệc Mạc tới sát cậu, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp mà dễ nghe.
“Cũng may, bạn bè mà thôi.” Phát hiện khoảng cách giữa hai người có chút gần, cánh môi cơ hồ muốn dính vào nhau, Lê Tuần nao nao, lui lui ra sau, kéo khoảng cách dài giữa hai người ra.
Nhìn ra cảm xúc bất an của cậu, tay Sở Diệc Mạc xẹt qua lọn tóc trên đầu cậu, ánh sáng tĩnh mịch chợt lóe lên ở đáy mắt “Mắt của cậu có chút sưng, muốn ngủ tiếp một lát hay không?”
Lê Tuần nhìn Sở Diệc Mạc, cái khuôn mặt tuấn mỹ kia gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp cũng phả lên gương mặt cậu, không hiểu sao tâm hoảng ý loạn, lập tức đẩy anh ra.”Tôi đã ngủ đủ rồi.”
Sở Diệc Mạc liếc nhìn cậu, đưa khay trên bàn bên cạnh đến trước mặt cậu, Ôn Nhu nói “Từ tối qua đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì cả, tôi làm cơm trưa, cậu ăn một chút đi.”
Lê Tuần nhìn thấy sandwich trong dĩa, vốn không đói bụng, nhưng mà ngửi được mùi thức ăn thơm phức, bụng không khách khí kháng nghị, cậu vội vàng quay đầu, tin rằng không nhìn thì sẽ không đói, cậu không thể tùy tiện ăn đồ ăn của anh được.
Sở Diệc Mạc nghi hoặc hỏi “Cậu không ăn sao?”
“Không cần.” Lê Tuần vội vàng lắc đầu.
“Đây là tôi đặc biệt làm cho cậu đấy.”
“Cho tôi?”
“Tôi biết rõ tư vị đói bụng không hề dễ chịu.” Ánh mắt Sở Diệc Mạc ôn nhuận chăm chú nhìn cậu.
Lê Tuần ngơ ngác nhìn Sở Diệc Mạc, tối hôm qua say rượu chiếm giường của anh, tỉnh lại còn ăn cơm trưa của anh, hai người không phải bạn bè mà chỉ là bạn cùng phòng bình thường, từ ngày cậu chuyển đến đây đã gây nhiều phiền toái cho anh, nhớ tới liền thấy xấu hổ.
Kỳ thật cũng không muốn lúc cậu say rượu mà chạm vào cậu, chỉ là cuộc điện thoại của Tống Vũ khiến anh cảm thấy
bất an, bởi vì sau khi nghe cuộc điện thoại này thì biết rõ đêm nay Lê Tuần đi uống rượu cùng Tống Vũ, cũng bởi vì vô số tin nhắn của hắn mà phát giác được quan hệ giữa bọn họ không tầm thường, có lẽ Lê Tuần đang kết giao cùng nam nhân này cũng không chừng, bằng không thì sao có thể tùy ý để đối phương cuốn lấy cậu như vậy.
Còn nữa nói không chừng Lê Tuần cũng thích nam nhân, nhưng mà thân thể của cậu lại nhạy cảm như vậy, không giống như người kinh nghiệm phong phú, lại càng không phải là người có sinh hoạt tình dục cá nhân bừa bãi, có lẽ là anh đã hiểu lầm, nhưng dù cho có biết cũng không có biện pháp dừng lại ── bởi vì thích cậu.
☆☆☆ ☆☆☆
Buổi chiều ngày hôm sau. Gió thổi ngoài cửa sổ làm rèm cửa bay bay, lông mi Lê Tuần rung rung vài cái, muốn mở mắt ra lại phát hiện mí mắt giống như nặng ngàn cân, trong mơ mơ màng màng có vật thể ấm áp, dán lên môi cậu tinh tế tỉ mỉ trượt qua, cậu sợ ngứa quay đầu…
“Cậu đã tỉnh?” Giọng nói dễ nghe lại ngọt ngào vang lên trong không khí, tâm Lê Tuần run lên, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Diệc Mạc, sao Sở Diệc Mạc lại ở chỗ này?
“Tối hôm qua tôi gặp cậu trong quán bar, thấy cậu rất say, nên đưa cậu về nhà.” Sở Diệc Mạc tỉ mỉ giải thích, sờ soạng cái trán Lê Tuần, xác định cơn sốt đã lui thì mới cảm thấy an tâm. Mặc kệ tối hôm qua vuốt ve như thế nào, thân thể nam nhân thủy chung rất khó tiếp nhận đồng tính, sáng nay tỉnh lại, phát hiện Lê Tuần phát sốt, gấp đến độ mớm thuốc cho cậu, sợ cậu có gì đó bất trắc.
“Tôi uống say…” Lê Tuần xoa xoa cái trán đứng dậy, cả người giống như bị xe tải đè qua, vừa đau vừa trướng, không cách nào nhúc nhích được. Thân thể không thể động đậy, chẳng lẽ là có liên quan tới cái giấc mơ quỷ dị kia, trong mơ cậu cùng Sở Diệc Mạc triền miên hôn môi, nhiệt tình ôm ấp, mở đùi ra tiếp nhận dục vọng của anh, sao tự nhiên lại nằm mơ như vậy chứ?
Cậu xốc chăn bông lên, trong chăn cậu mặc áo ngủ sạch sẽ, không có cái gì khác thường, tầm mắt của cậu rơi lên trên người Sở Diệc Mạc đang đứng bên cạnh.
Sở Diệc Mạc bị Lê Tuần nhìn tim đập nhanh hơn, toàn thân nóng lên, phát nhiệt, nhớ tới tình hình tối hôm qua suýt nữa đã thốt ra lời thổ lộ, có điều hiện tại anh mà thổ lộ thì chỉ có thể hù cậu sợ thôi, tiếp xúc tối hôm qua đã tinh tường hiểu được sự nhạy cảm của cậu, không phải người tùy tiện có thể tiếp nhận nam nhân, nhưng mà nhỡ đâu đột nhiên cậu hỏi về mấy dấu vết trên người mình, cái đó phải giải thích thế nào đây, không đợi anh suy nghĩ được cách giải thích, người bên cạnh đã nghi hoặc mở miệng.
“Ở đây hình như là phòng ngủ của anh, sao tôi lại ở đây vậy?” Lê Tuần nhìn quanh một vòng, thình lình hỏi, cậu nhớ rõ chính mình uống rượu tại quán bar, không biết uống bao nhiêu, dạ dày bắt đầu co rút, chạy tới toilet thì đụng vào Sở Diệc Mạc, sau đó,tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi.
“Phòng ngủ của cậu, có chút loạn, tôi mới đưa cậu tới đây” Sở Diệc Mạc chậm rãi mở miệng, hồi tưởng lại phòng ngủ loạn thất bát tao của cậu, có chút hoài nghi ánh mắt lúc trước của mình.
Đôi má Lê Tuần nóng lên, phòng ngủ của cậu là cái tình huống gì thì tự cậu cũng biết, bởi vì cậu xem phòng ngủ là không gian riêng tư của mình, tâm tình tốt thì thu thập, mệt mỏi thì để mặc cho nó loạn, thật không nghĩ tới có ngày sẽ bị người khác đi vào.
“Tôi không phải cố ý đi vào.” Chú ý tới cậu trầm mặc, Sở Diệc Mạc vội vàng giải thích, chỉ sợ cậu hiểu lầm mình là người thích dòm ngó chỗ ở riêng tư của người khác.
“Không có việc gì.” Lê Tuần lắc đầu, biểu thị không để ý “Sao anh lại tới quán bar?”
“Tôi bàn bạc công việc với khách hàng ở quán bar, cậu thì sao?” Sở Diệc Mạc lưu ý thần sắc trên mặt cậu, hỏi ra chuyện mà anh để ý nhất.
“Bạn của ta từ Pháp trở về, hẹn gặp mặt tại quán bar…” Nói được một nửa, Lê Tuần đột nhiên nhíu mày, nhớ tới tối hôm qua cậu ở chung với Tống Vũ, vội vàng nắm điện thoại trên tủ đầu giường, tìm được số của hắn gọi tới. “Này ──”
“Lê Tuần, tối hôm qua cậu ở chung với ai, hiện tại vẫn tốt chứ?” Vừa nghe được thanh âm của cậu, Tống Vũ lo lắng hỏi.
“Tớ gặp được bạn cùng phòng ở quán bar, thấy tớ say, cho nên đưa tớ về.” Lê Tuần kiên nhẫn giải thích với Tống Vũ, hắn đề nghị hôm nay ra ngoài ăn cơm, cậu dùng lí do thân thể không khỏe để cự tuyệt, Tống Vũ hỏi tình huống của hắn như thế nào, cậu an ủi vài câu, nói cho hắn biết chính mình rất tốt, muốn hắn không cần lo lắng. Cúp điện thoại, nhìn thấy Sở Diệc Mạc nhìn chòng chọc mình, Lê Tuần cười cười, tò mò hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như bạn của cậu rất quan tâm tới cậu.” Sở Diệc Mạc trầm trầm.
Lê Tuần lạnh nhạt nói “Chúng tôi ở chung bốn năm.”
“Vậy quan hệ giữa hai người khẳng định không tầm thường.” Sở Diệc Mạc tới sát cậu, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp mà dễ nghe.
“Cũng may, bạn bè mà thôi.” Phát hiện khoảng cách giữa hai người có chút gần, cánh môi cơ hồ muốn dính vào nhau, Lê Tuần nao nao, lui lui ra sau, kéo khoảng cách dài giữa hai người ra.
Nhìn ra cảm xúc bất an của cậu, tay Sở Diệc Mạc xẹt qua lọn tóc trên đầu cậu, ánh sáng tĩnh mịch chợt lóe lên ở đáy mắt “Mắt của cậu có chút sưng, muốn ngủ tiếp một lát hay không?”
Lê Tuần nhìn Sở Diệc Mạc, cái khuôn mặt tuấn mỹ kia gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp cũng phả lên gương mặt cậu, không hiểu sao tâm hoảng ý loạn, lập tức đẩy anh ra.”Tôi đã ngủ đủ rồi.”
Sở Diệc Mạc liếc nhìn cậu, đưa khay trên bàn bên cạnh đến trước mặt cậu, Ôn Nhu nói “Từ tối qua đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì cả, tôi làm cơm trưa, cậu ăn một chút đi.”
Lê Tuần nhìn thấy sandwich trong dĩa, vốn không đói bụng, nhưng mà ngửi được mùi thức ăn thơm phức, bụng không khách khí kháng nghị, cậu vội vàng quay đầu, tin rằng không nhìn thì sẽ không đói, cậu không thể tùy tiện ăn đồ ăn của anh được.
Sở Diệc Mạc nghi hoặc hỏi “Cậu không ăn sao?”
“Không cần.” Lê Tuần vội vàng lắc đầu.
“Đây là tôi đặc biệt làm cho cậu đấy.”
“Cho tôi?”
“Tôi biết rõ tư vị đói bụng không hề dễ chịu.” Ánh mắt Sở Diệc Mạc ôn nhuận chăm chú nhìn cậu.
Lê Tuần ngơ ngác nhìn Sở Diệc Mạc, tối hôm qua say rượu chiếm giường của anh, tỉnh lại còn ăn cơm trưa của anh, hai người không phải bạn bè mà chỉ là bạn cùng phòng bình thường, từ ngày cậu chuyển đến đây đã gây nhiều phiền toái cho anh, nhớ tới liền thấy xấu hổ.
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa