Thâm Hải
Chương 15
Cho tới bây giờ cô không từng mặc qua màu xinh đẹp như vậy, sắc điệu đỏ tươi, tôn lên da thịt trắng nõn của cô, làm cho cô cả người đều phát sáng lên.
Cô xoay xoay người ở trước gương, xem trước xem sau, lại đi vài bước, sau đó cúi đầu sửa chữa cái kẹp cùng kim băng, làm cho đường cong của vải càng thong thả, đem thân thể của cô toàn bộ hiện lên.
Cô tháo kính mắt cùng kẹp tóc xuống, e lệ đứng trước gương bày ra vài tư thế khêu gợi, sau đó tự mình bụm mặt, thì thào thầm thì.
“Trời ạ, Đường Tú Tú, mày thật là một con bé táo tợn…”
Bộ dáng cô lúc tự giễu nói thầm thật đáng yêu, làm cho khóe môi anh cũng khẽ nhếch.
Cô đứng ở trước gương thưởng thức chính mình, sau đó vươn tay vuốt ve hình ảnh của mình trong gương, ý cười chậm rãi thối lui khỏi khóe miệng cô.
Nhẹ nhàng , cô thở dài, cũng rút tay lại.
Tiếng thở dài nho nhỏ đó, tự dưng làm nhói tim của anh.
Ngay sau đó, cô rời đi, đem tóc dài quấn lên một lần nữa, đem đống vải trên người lấy xuống, mặc xong quần áo, trở lại bàn làm việc, đeo kính, lại bắt đầu cắt khâu đống vải kia.
Động tác của cô rất nhanh, hoàng hôn ngày đó thì cô đã đem lễ phục làm ra hình dáng đại khái, sau đó mặc vào ma-nơ-canh không có đầu rồi gia công thêm, anh vừa thấy thì đã biết bộ lễ phục kia ngực quá nhỏ, không phải số đo của cô.
Ngày nào đó, anh biết, mỗi một bộ quần áo cô đều là làm vì mình.
Cô hy vọng có thể mặc chúng nó, nhưng cô không dám.
Bởi vì cô cảm thấy mình không đủ xinh đẹp.
Anh thật sự muốn lấy đầu của kẻ thương tổn cô, nhưng anh không thể, cho nên tối hôm đó, anh nướng một cái bánh ngọt dâu tây cho cô ăn.
Cô nhìn cái bánh ngọt thì hai tay đè nặng ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên lòe lòe tỏa sáng.
“Tôi sẽ chết vì béo phì, thật sự sẽ chết vì béo phì, trời ạ, ăn thật ngon, anh thật là một tên ác ma… Tôi rốt cuộc đã đắc tội anh khi nào… Anh lại đối với tôi như vậy…”
Cô một bên oán giận, một bên lại nhịn không được rưng rưng đem bánh ngọt làm từ sữa tươi cùng dâu tây nhét vào trong chiếc miệng nhỏ gợi cảm non mềm, sau đó phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Anh thích nhìn bộ dáng cô ăn, cô còn chưa ăn xong, anh đã muốn nhịn không được cúi đầu đem cô ăn.
Đây mới thật là rất tệ.
Nhưng mà ở chung với cô, lại thú vị đến như vậy, vẻ mặt của cô thiên biến vạn hóa , phản ứng đáng yêu lại đầy vẻ tinh nghịch.
Anh thích cô, thực thích.
Anh nói ôm cô rất thoải mái, không phải nói giỡn, người phụ nữ này từ đầu tới đuôi đều cùng anh tác hợp vừa vặn, cô như là trời sinh để nằm trong lòng anh. Hoan ái qua đi, cô luôn thẹn thùng ít dám nhìn anh, đã làm nhiều lần như vậy, cô vẫn thường thường xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Anh thích ở cùng cô, thích làm tình với cô, thích cô cùng anh rửa chén bát, cùng đi mua thức ăn, tản bộ, cùng nhau ru rú tại trên sofa. Anh cũng thích xem cô kiên trì đem quần áo lộn trái đem phơi nắng, hoặc là đem áo thun của anh ủi thẳng rồi xếp ngay ngắn chỉnh tề đặt vào tủ quần áo của cô.
Cô thật sự không cần ủi chúng nó, anh cho tới bây giờ không từng ủi qua chúng nó, liền ngay cả Tiểu Phì cũng không hề giúp anh làm, nhưng anh lại thích nhìn cô đem áo của anh cùng của cô đặt ở cùng nhau.
Có một ngày vào buổi sáng khi muốn ra ngoài thì anh phát hiện cô còn sửa đồ cho anh.
Anh ngồi ở cửa, nhìn cái tất bị thủng do mấy ngày vận động, cũng không lo lắng quan tâm, vừa mới cầm lên thì anh cũng không hề phát hiện, chờ mang vào, mới nhớ tới chiếc tất này của hẳn rách một cái lỗ nhỏ bằng ngón cái, nhưng giờ không thấy nữa.
Nó không còn, bởi nó đã được người nào đó cẩn thận vá lại gần như nhìn không thấy dấu vết, đây không phải là kỹ thuật vá bình thường, cô đã vá thủ công, thậm chí dùng sợi bông giống như tất, anh có thể thấy cô cẩn thận may không chê vào đâu được, đem cái lỗ nhỏ kia vá lại hoàn mỹ, thậm chí khi anh sờ lên không hề có cảm giác cộm tay.
Chỉ là một cái tất, anh có thể mua mới, nhưng cô lại không nói một tiếng đã sửa lại giúp anh.
Chút tâm ý nho nhỏ đó, ấm tâm, cũng ấm chân.
Cô vẫn còn ngủ, anh không làm ầm ỹ cô.
Ngày đó, anh chạy vô cùng thoải mái, cảm giác như là cô đưa vào một đôi cánh ở trên chân anh, mà không phải chỉ vá một cái lỗ hỏng mà thôi.
Những ngày ở chung với cô, qua thật nhanh.
Anh đã quên chính mình đã bao lâu không nhìn đồng hồ, không nhìn chằm chằm vào di động, anh thậm chí đã quên nạp điện, thẳng đến khi muốn giặt quần Jean thì mới phát hiện nó ở trong túi tiền, màn hình tối đen, sớm đã không còn chút pin, cũng không biết như vậy qua bao lâu.
Anh ngây ngốc nhìn nó, sau một lúc lâu, mới trở lại cách vách, lấy dây nguồn gắn vào máy, nạp điện cho nó.
Trong di động, trừ bỏ mấy tin nhắn của Tiểu Phì truyền đến cùng mấy cuộc gọi nhỡ, không có người khác, nhưng tin nhắn cuối là của anh A Chấn gửi đến, bên trong chỉ có một hàng chữ.
Quay về - Bà xã anh nhắn.
Đó là một uy hiếp rõ ràng, buổi sáng hôm đó, anh nhanh chóng gửi một tin báo bình an, miễn cho Tiểu Phì kéo anh A Chấn cùng nhau tàn sát đến nơi này, buộc anh trở về.
Anh không muốn đối mặt với hai vợ chồng họ, Tiểu Phì là người tốt, nhưng cô giấu không được biểu tình trên mặt.
Tiểu Phì lo lắng cho anh, anh biết, nhưng bởi vì biết, nên mới càng không thể đối mặt.
Anh đem di động tắt chuông, tiếp tục sạc pin, sau đó đi nấu cơm.
Lại là đêm.
Tắm rửa xong, Tú Tú lấy đồ cắt móng tay ra, ngồi ở trên sofa, ở trên đùi cô lót giấy vệ sinh, cắt cho mình xong rồi, cô mới đỏ mặt, nhìn tay anh hỏi.
“Anh có muốn cắt ngắn một chút không?” Cô xem xét anh hỏi.
Thì ra là sau khi gửi tin nhắn đi, anh ngây ra một lúc, quay đầu nhìn cô, mới phát hiện cô giống như rất bình tĩnh, nhưng lỗ tai trắng noãn đã hồng lên.
Móng tay của anh quả thật quá dài, anh chưa từng để móng tay dài như vậy, anh không có cơ hội, thẳng đến lúc này đây.
Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang khẩn trương, anh buông di động xuống, đưa tay cho cô.
Cô di chuyển qua, ngồi xếp bằng quay mắt về phía anh, cúi đầu, thật cẩn thận giúp anh cắt móng tay, mái tóc dài đen mượt hơi ẩm xõa ôm hai bên má, cô vừa mới tắm xong, mái tóc dài hoàn toàn chưa được sấy khô, có thể ngửi được hương thơm.
Tay cô nho nhỏ, mềm mềm, mỗi một móng tay đều là màu hồng ngọc trai xinh đẹp, trừ bỏ ngón trỏ tay trái thường bị cô vô ý cắn khi có phiền não, mặc dù tu bổ qua, vẫn có thể thấy được dấu vết nó bị cắn.
Trừ ngón đó ra, mỗi một ngón tay cô đều vừa nhỏ vừa xinh đẹp, vô cùng đáng yêu, tay cô cơ hồ chỉ bằng một nửa tay anh, rất khó tưởng tượng, cô có thể sử dụng đôi tay nhỏ bé mềm mại đó, làm ra nhiều trang phục xinh đẹp như vậy.
Nhưng cô thật sự có một đôi tay nhỏ bé linh hoạt, cô ôn nhu nâng tay anh, dùng đồ cắt móng tay lưu loát đem móng tay cứng rắn của anh nhất nhất sửa thành hình vòng cung xinh đẹp.
“Anh không cần nhìn chằm chằm, tôi sẽ khẩn trương.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng kháng nghị.
Anh cười thỏa hiệp, đem tầm mắt đang nhìn tay cô dời đi, hướng lên trên chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang phiếm hồng.
“Mạc Lỗi?”
“Ừ?”
“Anh vẫn nhìn mặt tôi, tôi cũng sẽ khẩn trương.”
Anh bật cười, “Tôi không nhìn em thì nhìn chỗ nào?”
“Di động đó.” Cô nhỏ giọng đáp , “Không phải anh đang dùng điện thoại của mình sao?”
“Tôi làm xong rồi.” Anh xem xét gương mặt đang đỏ bừng của cô nói.
“Nha.” Cô lên tiếng, sau đó ngậm miệng lại.
Nhìn cô chỉnh sửa tay phải của anh xong, anh chủ động đem tay trái cũng đưa lên, cô cầm tay anh, tiếp tục cắt móng tay của anh.
“Tú Tú?”
“Hử,?”
“Người quen biết tôi đều gọi tôi là A Lỗi.”
Tú Tú ngây ra một lúc, ngước mắt lên, thì đã thấy không biết khi nào thì cả người anh cũng vòng quay về phía cô, chân trái anh gập lại, chân phải phân nửa để trên đầu gối của cô, tay trái bị cô nắm trong tay, tay phải đặt ở trên ghế sofa, chống cằm cười ôn nhu nhìn cô.
Khuôn mặt dựa vào thật gần thật gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên cánh môi.
“Em có thể gọi tôi là A Lỗi.”
“Nha.” Mặt cô lại hồng, cả người nóng lên, chỉ có thể ngây ngốc đáp ứng, sau đó xấu hổ cúi đầu, cắn môi, tiếp tục trấn định giúp anh cắt móng tay.
Anh không nên bức cô, cô đã biết rồi, cô sẽ kêu, anh biết.
Nhưng mà, cảm xúc kỳ quái, thật muốn trêu chọc cô.
Nhìn cô cúi đầu, đỏ mặt chuyên tâm giúp anh sửa móng tay, anh nhịn không được mở miệng.
“Tú Tú.”
“Hửm?”
“Gọi tôi A Lỗi.”
Bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm tay anh run lên một cái, anh có thể rõ ràng cảm giác được, lỗ tai cô tại thời điểm này đỏ hồng, giống như có thể thiêu cháy bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, cô không có hé răng, chỉ dùng hàm răng cắn môi.
Ngực tự dưng buộc chặt, anh muốn nghe cô kêu to tên anh, hiện tại rất muốn, rất muốn.
Bất giác, anh cúi người về phía cô, tới gần, nâng tay phải lên, lấy lòng ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến nóng lên của cô, vỗ về đôi môi bị cô cắn.
Cô hít một hơi, buông lỏng đôi môi cánh hoa: “Anh... Anh sẽ làm tôi cắt trúng thịt anh…”
Người phụ nữ này cả bộ dáng lắp bắp thẹn thùng cũng thật đáng yêu, anh càng đến gần, rũ mắt nhìn cô, nói giọng khàn khàn: “Tú Tú…”
Tiếng gọi khàn khàn gợi cảm, làm cho ngón chân cô cuộn lại, cả người như nhũn ra, người đàn ông này sao mỗi lần đều đem cô tên kêu như cách thức tiêu chuẩn gọi món điểm tâm ngọt?
Anh đem người của cô nhẹ nâng lên, bắt buộc cô nhìn mình.
Tú Tú bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt anh thì trong lòng run lên.
Người đàn ông ở trước mắt, đôi mắt màu lam thật sâu, anh như con thú trong đêm tối, nhìn chằm chằm vào cô, khe khẽ thì thầm:”Em có biết… Tôi muốn nghe không phải lời này...”
Cô biết, nhưng mà cô cần chuẩn bị tâm lý, chờ cô luyện tập xong, kêu sẽ không khẩn trương, có thể kêu dễ một chút, sẽ kêu sau.
Nhưng anh không cho cô thời gian, anh không có tính nhẫn nại, anh muốn ngay lập tức.
Cô nhịn không được muốn lui về sau, xoay người muốn đào tẩu, nhưng cô còn chưa cắt xong móng tay của anh, trên đùi cũng còn đệm lót giấy vệ sinh đầy móng tay.
Anh biết cô không chỗ có thể trốn, ngón tay anh lại xoa lên môi của cô.
Nháy mắt đó, cô biết cô không nói, anh là sẽ không bỏ qua của cô, cho nên cô đè nén xấu hổ, chịu đựng gương mặt đỏ ửng, cầm lấy bàn tay không an phận của anh, nhìn gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt lam sâu thẳm của anh, mở miệng ra, lắp bắp nói.
“A… A Lỗi…”
Cơ hồ tại thời điểm này, một chút ý cười hiện lên ở khóe miệng anh, trong mắt anh, nhưng nụ cười này, không giống khẽ nhếch như bình thường, nụ cười này ở trên mặt anh khuếch tán mở ra, chiếu sáng khuôn mặt anh.
Anh thoạt nhìn thật vui vẻ, thật vui vẻ.
Anh cười như một cậu trai nhỏ, mà nụ cười đó, đã siết chặt trái tim cô.
Người đàn ông có nụ cười như trẻ nhỏ ngồi trở về, đem tay phải mê người kia trở về, cũng chống lên gương mặt mình, cười cười nhìn cô, “Em tiếp tục đi.”
“Tiếp tục cái gì?” Bởi vì bị anh náo loạn, cô hoàn toàn đã quên vừa rồi mình đang làm gì, ngây ngốc hỏi, mới tỉnh ngộ ra anh là muốn cô tiếp tục cắt móng tay, mặt đỏ bừng nhấc tay mở miệng ngăn lại câu trả lời của anh:”Đừng nói! Không được nói! Tôi nhớ ra rồi! Thực sự đã nhớ ra!”
Anh ngậm miệng lại, còn dùng tay phải ở bên miệng làm tư thế kéo khóa, nhưng khóe miệng anh vẫn là cười, trong mắt vẫn có nụ cười.
Như vậy, chỉ làm cho cô càng quẫn.
Đáng chết, người đàn ông này thật đáng giận, nhưng cũng thật đáng yêu.
Tú Tú xấu hổ cúi đầu, tiếp tục giúp anh cắt móng tay, trái tim lại bởi vì hành vi của anh, đập cuồng loạn, nhưng lại vô cùng ngọt ngào.
Anh lại đang nhìn cô, cô biết, mỗi khi ngẩng đầu, cô sẽ thấy mắt của anh.
Sau khi cô giúp anh cắt móng tay xong thì tay phải anh tự do lại từ ghế sofa chuồn mất, trượt xuống, cuộn lấy mái tóc dài của cô, anh giống như một con mèo, một chút lại một chút trêu đùa tóc cô, bắt rồi lại buông ra, buông lỏng ra lại bò lên, bò lên lại buông ra, khuấy đảo tâm thần cô không yên .
“Anh là mèo sao?” Cô vừa thẹn thùng vừa buồn cười liếc mắt nhìn anh.
Anh vẫn cười, lại không buông tay, chỉ lấy tay kia không quy củ, như chiếc lược, làm cho mái tóc đen như mây của cô mềm nhẹ ở ngón tay anh quay cuốn chằng chịt.
Người đàn ông này cứ như thế mà biến tóc cô rối tung, đã vậy còn không biết thế nào là ôn nhu, Tú Tú đỏ mặt, đưa tay đem tóc đen từ trong tay anh rút về.”Đừng đùa nữa.”
Mất đi vật thưởng thức, anh rút tay về, giúp cô thu dọn đầu móng tay đã cắt.
Tuy rằng anh mới là người da trắng, nhưng tay của cô so với tay anh còn trắng hơn nhiều, ngón tay so với anh vừa thô lại to, ngón tay cô thật sự rất đẹp, châu tròn ngọc sáng, trắng lại phấn nộn.
Tuy rằng cô dựa vào bàn tay để công tác, nhưng cô thực chú trọng bảo dưỡng hai tay, dù làm việc mệt, cũng không quên bảo dưỡng chúng.
Cô cắt một mảnh móng tay cuối cùng, còn cẩn thận giúp anh dũa móng cho đều, sau đó mới buông đồ cắt móng tay xuống, đem giấy vệ sinh trên đùi cẩn thận gói kỹ, vứt bỏ vào thùng rác, lại mang theo kem dưỡng trở về, lấy một chút cho anh.
Cô nghĩ rằng anh sẽ kháng nghị không muốn thoa thứ đó, nhưng anh không hề phản kháng, chỉ đem kem dưỡng ở trên tay mở ra, sau đó nhìn cô hỏi.
“Tốt lắm sao?”
“Tốt lắm.” Cô gật gật đầu.
Cô xoay xoay người ở trước gương, xem trước xem sau, lại đi vài bước, sau đó cúi đầu sửa chữa cái kẹp cùng kim băng, làm cho đường cong của vải càng thong thả, đem thân thể của cô toàn bộ hiện lên.
Cô tháo kính mắt cùng kẹp tóc xuống, e lệ đứng trước gương bày ra vài tư thế khêu gợi, sau đó tự mình bụm mặt, thì thào thầm thì.
“Trời ạ, Đường Tú Tú, mày thật là một con bé táo tợn…”
Bộ dáng cô lúc tự giễu nói thầm thật đáng yêu, làm cho khóe môi anh cũng khẽ nhếch.
Cô đứng ở trước gương thưởng thức chính mình, sau đó vươn tay vuốt ve hình ảnh của mình trong gương, ý cười chậm rãi thối lui khỏi khóe miệng cô.
Nhẹ nhàng , cô thở dài, cũng rút tay lại.
Tiếng thở dài nho nhỏ đó, tự dưng làm nhói tim của anh.
Ngay sau đó, cô rời đi, đem tóc dài quấn lên một lần nữa, đem đống vải trên người lấy xuống, mặc xong quần áo, trở lại bàn làm việc, đeo kính, lại bắt đầu cắt khâu đống vải kia.
Động tác của cô rất nhanh, hoàng hôn ngày đó thì cô đã đem lễ phục làm ra hình dáng đại khái, sau đó mặc vào ma-nơ-canh không có đầu rồi gia công thêm, anh vừa thấy thì đã biết bộ lễ phục kia ngực quá nhỏ, không phải số đo của cô.
Ngày nào đó, anh biết, mỗi một bộ quần áo cô đều là làm vì mình.
Cô hy vọng có thể mặc chúng nó, nhưng cô không dám.
Bởi vì cô cảm thấy mình không đủ xinh đẹp.
Anh thật sự muốn lấy đầu của kẻ thương tổn cô, nhưng anh không thể, cho nên tối hôm đó, anh nướng một cái bánh ngọt dâu tây cho cô ăn.
Cô nhìn cái bánh ngọt thì hai tay đè nặng ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên lòe lòe tỏa sáng.
“Tôi sẽ chết vì béo phì, thật sự sẽ chết vì béo phì, trời ạ, ăn thật ngon, anh thật là một tên ác ma… Tôi rốt cuộc đã đắc tội anh khi nào… Anh lại đối với tôi như vậy…”
Cô một bên oán giận, một bên lại nhịn không được rưng rưng đem bánh ngọt làm từ sữa tươi cùng dâu tây nhét vào trong chiếc miệng nhỏ gợi cảm non mềm, sau đó phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Anh thích nhìn bộ dáng cô ăn, cô còn chưa ăn xong, anh đã muốn nhịn không được cúi đầu đem cô ăn.
Đây mới thật là rất tệ.
Nhưng mà ở chung với cô, lại thú vị đến như vậy, vẻ mặt của cô thiên biến vạn hóa , phản ứng đáng yêu lại đầy vẻ tinh nghịch.
Anh thích cô, thực thích.
Anh nói ôm cô rất thoải mái, không phải nói giỡn, người phụ nữ này từ đầu tới đuôi đều cùng anh tác hợp vừa vặn, cô như là trời sinh để nằm trong lòng anh. Hoan ái qua đi, cô luôn thẹn thùng ít dám nhìn anh, đã làm nhiều lần như vậy, cô vẫn thường thường xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Anh thích ở cùng cô, thích làm tình với cô, thích cô cùng anh rửa chén bát, cùng đi mua thức ăn, tản bộ, cùng nhau ru rú tại trên sofa. Anh cũng thích xem cô kiên trì đem quần áo lộn trái đem phơi nắng, hoặc là đem áo thun của anh ủi thẳng rồi xếp ngay ngắn chỉnh tề đặt vào tủ quần áo của cô.
Cô thật sự không cần ủi chúng nó, anh cho tới bây giờ không từng ủi qua chúng nó, liền ngay cả Tiểu Phì cũng không hề giúp anh làm, nhưng anh lại thích nhìn cô đem áo của anh cùng của cô đặt ở cùng nhau.
Có một ngày vào buổi sáng khi muốn ra ngoài thì anh phát hiện cô còn sửa đồ cho anh.
Anh ngồi ở cửa, nhìn cái tất bị thủng do mấy ngày vận động, cũng không lo lắng quan tâm, vừa mới cầm lên thì anh cũng không hề phát hiện, chờ mang vào, mới nhớ tới chiếc tất này của hẳn rách một cái lỗ nhỏ bằng ngón cái, nhưng giờ không thấy nữa.
Nó không còn, bởi nó đã được người nào đó cẩn thận vá lại gần như nhìn không thấy dấu vết, đây không phải là kỹ thuật vá bình thường, cô đã vá thủ công, thậm chí dùng sợi bông giống như tất, anh có thể thấy cô cẩn thận may không chê vào đâu được, đem cái lỗ nhỏ kia vá lại hoàn mỹ, thậm chí khi anh sờ lên không hề có cảm giác cộm tay.
Chỉ là một cái tất, anh có thể mua mới, nhưng cô lại không nói một tiếng đã sửa lại giúp anh.
Chút tâm ý nho nhỏ đó, ấm tâm, cũng ấm chân.
Cô vẫn còn ngủ, anh không làm ầm ỹ cô.
Ngày đó, anh chạy vô cùng thoải mái, cảm giác như là cô đưa vào một đôi cánh ở trên chân anh, mà không phải chỉ vá một cái lỗ hỏng mà thôi.
Những ngày ở chung với cô, qua thật nhanh.
Anh đã quên chính mình đã bao lâu không nhìn đồng hồ, không nhìn chằm chằm vào di động, anh thậm chí đã quên nạp điện, thẳng đến khi muốn giặt quần Jean thì mới phát hiện nó ở trong túi tiền, màn hình tối đen, sớm đã không còn chút pin, cũng không biết như vậy qua bao lâu.
Anh ngây ngốc nhìn nó, sau một lúc lâu, mới trở lại cách vách, lấy dây nguồn gắn vào máy, nạp điện cho nó.
Trong di động, trừ bỏ mấy tin nhắn của Tiểu Phì truyền đến cùng mấy cuộc gọi nhỡ, không có người khác, nhưng tin nhắn cuối là của anh A Chấn gửi đến, bên trong chỉ có một hàng chữ.
Quay về - Bà xã anh nhắn.
Đó là một uy hiếp rõ ràng, buổi sáng hôm đó, anh nhanh chóng gửi một tin báo bình an, miễn cho Tiểu Phì kéo anh A Chấn cùng nhau tàn sát đến nơi này, buộc anh trở về.
Anh không muốn đối mặt với hai vợ chồng họ, Tiểu Phì là người tốt, nhưng cô giấu không được biểu tình trên mặt.
Tiểu Phì lo lắng cho anh, anh biết, nhưng bởi vì biết, nên mới càng không thể đối mặt.
Anh đem di động tắt chuông, tiếp tục sạc pin, sau đó đi nấu cơm.
Lại là đêm.
Tắm rửa xong, Tú Tú lấy đồ cắt móng tay ra, ngồi ở trên sofa, ở trên đùi cô lót giấy vệ sinh, cắt cho mình xong rồi, cô mới đỏ mặt, nhìn tay anh hỏi.
“Anh có muốn cắt ngắn một chút không?” Cô xem xét anh hỏi.
Thì ra là sau khi gửi tin nhắn đi, anh ngây ra một lúc, quay đầu nhìn cô, mới phát hiện cô giống như rất bình tĩnh, nhưng lỗ tai trắng noãn đã hồng lên.
Móng tay của anh quả thật quá dài, anh chưa từng để móng tay dài như vậy, anh không có cơ hội, thẳng đến lúc này đây.
Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang khẩn trương, anh buông di động xuống, đưa tay cho cô.
Cô di chuyển qua, ngồi xếp bằng quay mắt về phía anh, cúi đầu, thật cẩn thận giúp anh cắt móng tay, mái tóc dài đen mượt hơi ẩm xõa ôm hai bên má, cô vừa mới tắm xong, mái tóc dài hoàn toàn chưa được sấy khô, có thể ngửi được hương thơm.
Tay cô nho nhỏ, mềm mềm, mỗi một móng tay đều là màu hồng ngọc trai xinh đẹp, trừ bỏ ngón trỏ tay trái thường bị cô vô ý cắn khi có phiền não, mặc dù tu bổ qua, vẫn có thể thấy được dấu vết nó bị cắn.
Trừ ngón đó ra, mỗi một ngón tay cô đều vừa nhỏ vừa xinh đẹp, vô cùng đáng yêu, tay cô cơ hồ chỉ bằng một nửa tay anh, rất khó tưởng tượng, cô có thể sử dụng đôi tay nhỏ bé mềm mại đó, làm ra nhiều trang phục xinh đẹp như vậy.
Nhưng cô thật sự có một đôi tay nhỏ bé linh hoạt, cô ôn nhu nâng tay anh, dùng đồ cắt móng tay lưu loát đem móng tay cứng rắn của anh nhất nhất sửa thành hình vòng cung xinh đẹp.
“Anh không cần nhìn chằm chằm, tôi sẽ khẩn trương.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng kháng nghị.
Anh cười thỏa hiệp, đem tầm mắt đang nhìn tay cô dời đi, hướng lên trên chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang phiếm hồng.
“Mạc Lỗi?”
“Ừ?”
“Anh vẫn nhìn mặt tôi, tôi cũng sẽ khẩn trương.”
Anh bật cười, “Tôi không nhìn em thì nhìn chỗ nào?”
“Di động đó.” Cô nhỏ giọng đáp , “Không phải anh đang dùng điện thoại của mình sao?”
“Tôi làm xong rồi.” Anh xem xét gương mặt đang đỏ bừng của cô nói.
“Nha.” Cô lên tiếng, sau đó ngậm miệng lại.
Nhìn cô chỉnh sửa tay phải của anh xong, anh chủ động đem tay trái cũng đưa lên, cô cầm tay anh, tiếp tục cắt móng tay của anh.
“Tú Tú?”
“Hử,?”
“Người quen biết tôi đều gọi tôi là A Lỗi.”
Tú Tú ngây ra một lúc, ngước mắt lên, thì đã thấy không biết khi nào thì cả người anh cũng vòng quay về phía cô, chân trái anh gập lại, chân phải phân nửa để trên đầu gối của cô, tay trái bị cô nắm trong tay, tay phải đặt ở trên ghế sofa, chống cằm cười ôn nhu nhìn cô.
Khuôn mặt dựa vào thật gần thật gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên cánh môi.
“Em có thể gọi tôi là A Lỗi.”
“Nha.” Mặt cô lại hồng, cả người nóng lên, chỉ có thể ngây ngốc đáp ứng, sau đó xấu hổ cúi đầu, cắn môi, tiếp tục trấn định giúp anh cắt móng tay.
Anh không nên bức cô, cô đã biết rồi, cô sẽ kêu, anh biết.
Nhưng mà, cảm xúc kỳ quái, thật muốn trêu chọc cô.
Nhìn cô cúi đầu, đỏ mặt chuyên tâm giúp anh sửa móng tay, anh nhịn không được mở miệng.
“Tú Tú.”
“Hửm?”
“Gọi tôi A Lỗi.”
Bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm tay anh run lên một cái, anh có thể rõ ràng cảm giác được, lỗ tai cô tại thời điểm này đỏ hồng, giống như có thể thiêu cháy bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, cô không có hé răng, chỉ dùng hàm răng cắn môi.
Ngực tự dưng buộc chặt, anh muốn nghe cô kêu to tên anh, hiện tại rất muốn, rất muốn.
Bất giác, anh cúi người về phía cô, tới gần, nâng tay phải lên, lấy lòng ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến nóng lên của cô, vỗ về đôi môi bị cô cắn.
Cô hít một hơi, buông lỏng đôi môi cánh hoa: “Anh... Anh sẽ làm tôi cắt trúng thịt anh…”
Người phụ nữ này cả bộ dáng lắp bắp thẹn thùng cũng thật đáng yêu, anh càng đến gần, rũ mắt nhìn cô, nói giọng khàn khàn: “Tú Tú…”
Tiếng gọi khàn khàn gợi cảm, làm cho ngón chân cô cuộn lại, cả người như nhũn ra, người đàn ông này sao mỗi lần đều đem cô tên kêu như cách thức tiêu chuẩn gọi món điểm tâm ngọt?
Anh đem người của cô nhẹ nâng lên, bắt buộc cô nhìn mình.
Tú Tú bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt anh thì trong lòng run lên.
Người đàn ông ở trước mắt, đôi mắt màu lam thật sâu, anh như con thú trong đêm tối, nhìn chằm chằm vào cô, khe khẽ thì thầm:”Em có biết… Tôi muốn nghe không phải lời này...”
Cô biết, nhưng mà cô cần chuẩn bị tâm lý, chờ cô luyện tập xong, kêu sẽ không khẩn trương, có thể kêu dễ một chút, sẽ kêu sau.
Nhưng anh không cho cô thời gian, anh không có tính nhẫn nại, anh muốn ngay lập tức.
Cô nhịn không được muốn lui về sau, xoay người muốn đào tẩu, nhưng cô còn chưa cắt xong móng tay của anh, trên đùi cũng còn đệm lót giấy vệ sinh đầy móng tay.
Anh biết cô không chỗ có thể trốn, ngón tay anh lại xoa lên môi của cô.
Nháy mắt đó, cô biết cô không nói, anh là sẽ không bỏ qua của cô, cho nên cô đè nén xấu hổ, chịu đựng gương mặt đỏ ửng, cầm lấy bàn tay không an phận của anh, nhìn gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt lam sâu thẳm của anh, mở miệng ra, lắp bắp nói.
“A… A Lỗi…”
Cơ hồ tại thời điểm này, một chút ý cười hiện lên ở khóe miệng anh, trong mắt anh, nhưng nụ cười này, không giống khẽ nhếch như bình thường, nụ cười này ở trên mặt anh khuếch tán mở ra, chiếu sáng khuôn mặt anh.
Anh thoạt nhìn thật vui vẻ, thật vui vẻ.
Anh cười như một cậu trai nhỏ, mà nụ cười đó, đã siết chặt trái tim cô.
Người đàn ông có nụ cười như trẻ nhỏ ngồi trở về, đem tay phải mê người kia trở về, cũng chống lên gương mặt mình, cười cười nhìn cô, “Em tiếp tục đi.”
“Tiếp tục cái gì?” Bởi vì bị anh náo loạn, cô hoàn toàn đã quên vừa rồi mình đang làm gì, ngây ngốc hỏi, mới tỉnh ngộ ra anh là muốn cô tiếp tục cắt móng tay, mặt đỏ bừng nhấc tay mở miệng ngăn lại câu trả lời của anh:”Đừng nói! Không được nói! Tôi nhớ ra rồi! Thực sự đã nhớ ra!”
Anh ngậm miệng lại, còn dùng tay phải ở bên miệng làm tư thế kéo khóa, nhưng khóe miệng anh vẫn là cười, trong mắt vẫn có nụ cười.
Như vậy, chỉ làm cho cô càng quẫn.
Đáng chết, người đàn ông này thật đáng giận, nhưng cũng thật đáng yêu.
Tú Tú xấu hổ cúi đầu, tiếp tục giúp anh cắt móng tay, trái tim lại bởi vì hành vi của anh, đập cuồng loạn, nhưng lại vô cùng ngọt ngào.
Anh lại đang nhìn cô, cô biết, mỗi khi ngẩng đầu, cô sẽ thấy mắt của anh.
Sau khi cô giúp anh cắt móng tay xong thì tay phải anh tự do lại từ ghế sofa chuồn mất, trượt xuống, cuộn lấy mái tóc dài của cô, anh giống như một con mèo, một chút lại một chút trêu đùa tóc cô, bắt rồi lại buông ra, buông lỏng ra lại bò lên, bò lên lại buông ra, khuấy đảo tâm thần cô không yên .
“Anh là mèo sao?” Cô vừa thẹn thùng vừa buồn cười liếc mắt nhìn anh.
Anh vẫn cười, lại không buông tay, chỉ lấy tay kia không quy củ, như chiếc lược, làm cho mái tóc đen như mây của cô mềm nhẹ ở ngón tay anh quay cuốn chằng chịt.
Người đàn ông này cứ như thế mà biến tóc cô rối tung, đã vậy còn không biết thế nào là ôn nhu, Tú Tú đỏ mặt, đưa tay đem tóc đen từ trong tay anh rút về.”Đừng đùa nữa.”
Mất đi vật thưởng thức, anh rút tay về, giúp cô thu dọn đầu móng tay đã cắt.
Tuy rằng anh mới là người da trắng, nhưng tay của cô so với tay anh còn trắng hơn nhiều, ngón tay so với anh vừa thô lại to, ngón tay cô thật sự rất đẹp, châu tròn ngọc sáng, trắng lại phấn nộn.
Tuy rằng cô dựa vào bàn tay để công tác, nhưng cô thực chú trọng bảo dưỡng hai tay, dù làm việc mệt, cũng không quên bảo dưỡng chúng.
Cô cắt một mảnh móng tay cuối cùng, còn cẩn thận giúp anh dũa móng cho đều, sau đó mới buông đồ cắt móng tay xuống, đem giấy vệ sinh trên đùi cẩn thận gói kỹ, vứt bỏ vào thùng rác, lại mang theo kem dưỡng trở về, lấy một chút cho anh.
Cô nghĩ rằng anh sẽ kháng nghị không muốn thoa thứ đó, nhưng anh không hề phản kháng, chỉ đem kem dưỡng ở trên tay mở ra, sau đó nhìn cô hỏi.
“Tốt lắm sao?”
“Tốt lắm.” Cô gật gật đầu.
Tác giả :
Hắc Khiết Minh