Thâm Ái Như Trường Phong
Chương 11: Tiểu phiên ngoại
Editor: Sakura Trang
Đang giữa mùa mưa, một trận mưa tích tích lịch lịch xấp xỉ hai ngày.
Bụng Lâm Hoài Thanh từ tối ngày hôm qua cũng có chút mơ hồ đau, tính một chút ngày cũng không xê xích gì nhiều, sáng sớm hôm nay thức dậy liền phát hiện vết máu trên tiết khố.
Y che bụng lạnh như băng xoa một chút một chút, co người lại.
“Cha thân thân! Cha thân!” Tiểu đoàn tử mập đô đô lạch bạch chạy vào, đi theo phía sau là một thân ảnh cao gầy.
Lâm Hoài Thanh miễn cưỡng chống người, nhìn tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, “Niếp Niếp rời giường rồi.”
Tiểu nữ hài đưa tay sờ mặt cha một cái, “Cha thân làm sao rồi, không thoải mái sao?”
Hạ Tịch Nghiễn nhìn thấy sắc mặt y tái nhợt, trong lòng hiểu rõ, vì vậy tiến lên dỗ hài tử đi, Ngoan a, cha thân hôm nay không thoải mái, không thể chơi cùng Niếp Niếp, con tự đi tìm quân di có được hay không?”
Tiểu nữ hài khôn khéo gật đầu, nhẹ nhàng hôn y một cái, giống như một tiểu đại nhân nói, “Cha nghỉ ngơi thật tốt, phải ngoan ngoãn uống thuốc, không nên sợ đắng oh ~ “
Ngay cả Lâm Hoài Thanh lúc này đau toát ra mồ hôi lạnh, cũng không khỏi bị chọc cười.
Hạ Tịch Nghiễn khẽ cười bóp một cái mặt của hài tử, “Rõ ràng con sợ đắng nhất, còn nói cha đừng sợ.” Dứt lời liền bắt đầu đuổi người, “Được rồi con đi nhanh đi, a nương giúp cha thân xem bệnh.”
Đợi đuổi người đi, Hạ Tịch Nghiễn lại rót một ly nước đường đỏ dụ dỗ người uống, “A Thanh cũng ngoan a, uống một chút cũng không đau như vậy.”
Lâm Hoài Thanh bị nàng nói gò má ửng đỏ, đều là người đã sinh hài tử, còn bị nàng coi như trẻ nít dụ dỗ.
Nước đường đỏ ấm áp uống vào đúng là thư thái một ít, nhưng nhiệt độ kia dường như làm sao cũng không đưa tới bụng.
Hạ Tịch Nghiễn cởi áo khoác lên giường, hơi dùng chút nội lực đưa tay chà xát đến ấm áp, nhẹ nhàng dán vào trên bụng y xoa ấn thuận từ trên xuống dưới.
Trong bụng đau đớn cũng không biết là từ đâu mà bắt đầu, chính là vặn toàn bộ bụng đau đến không chịu nổi.
Y vốn là dựa lưng vào nàng, đột nhiên không nhịn được trở người, cả người hơi cong, đem mặt chôn vào trong ngực nàng.
“Ngô...” Động tác duy trì một lúc lâu, từ bụng lan truyền đến hai bên hông cũng đau nhanh muốn chết lặng.
Hạ Tịch Nghiễn nghe tiếng thở dốc đứt quãng của y, đau lòng ôm chặt y vào trong ngực, phân ra một cái tay đi nhẹ nhàng xoa ấn sau lưng y.
Gần như mỗi mười mấy phút đồng hồ y liền không chịu được đổi một tư thế, nàng nhìn ở trong mắt đau trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì hơn được.
“Lần này làm sao đau như vậy?” Nàng hôn hôn trán của y, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Lâm Hoài Thanh ráng mở mắt ra nhìn nàng, trong con ngươi cũng tràn đầy hoang mang.
Nàng nhẹ khẽ thở dài, đem cả người y ôm vào trong ngực, “Chàng ngủ một chút đi? Có thể tỉnh ngủ sẽ bớt đau?”
Lâm Hoài Thanh đau vô tri vô giác, nhưng tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hơi có vẻ chột dạ cọ nàng cà một cái.
Bụng đau một trận tiếp một trận, lại để cho y cảm thấy như có sóng chìm chìm nổi nổi bên trong, mở mắt ra đã không thấy rõ mọi vật.
Y hình như là mơ mơ màng màng ngủ mấy lần, lại bị cảm giác đau đớn trong bụng làm tỉnh.
Ba lần bốn lượt, cuối cùng chơi đùa mặt không còn chút máu.
Hạ Tịch Nghiễn đau lòng không chịu được, ở lúc y lại một lần nữa trăn trở trong ngực nàng nhẹ nhàng hôn lên môi của y.
Dứt khoát cởi xuống áo của hai người hoàn toàn ôm y vào trong ngực, trên tay không ngừng xoa ấn thắt lưng và bụng y.
Lâm Hoài Thanh thật vất vả cảm thấy thư thái một ít, trong dạ dày lại đột nhiên cuồn cuộn một trận.
Y chỉ kịp nằm ở mép giường, liền nôn một trận.
Tất cả nôn ra đều là nước đường đỏ mới vừa uống vào, còn có thể nhìn ra một ít mảnh gừng.
Hạ Tịch Nghiễn hù dọa thiếu chút nữa không nhảy lên, vội vàng cầm y phục đắp lên trên lưng y, vừa vỗ nhẹ lên lưng y.
Lâm Hoài Thanh nôn xong ngược lại cảm thấy cả người thư thái rất nhiều, nhìn nữ nhân bận bịu trước bận bịu sau đút y uống nước, lau chùi thay y.
Hạ Tịch Nghiễn xử lý xong mọi thứ, dịch chăn cẩn thận, mới kêu hạ nhân vào tới thu dọn.
Y lúc này không khó chịu như vậy, nằm ở trên giường ngoan ngoãn nhìn nàng.
Hạ Tịch Nghiễn yên lòng, nhìn vẻ mặt này của y lại không nhịn được muốn cười, vì vậy đưa tay nhẹ nhàng nhéo một cái mặt của y, “Bây giờ không đau?”
Lâm Hoài Thanh nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn gật đầu (๑•. •๑)
Nàng nhìn sắc mặt bởi vì mất máu mà có vẻ tái nhợt của y, cuối cùng vẫn là quyết định lên giường ôm y.
Y một người chỉ sợ ngủ nửa ngày trong chăn cũng vẫn là lạnh.
Bàn tay ấm áp dán lên bụng lạnh như băng của y, Lâm Hoài Thanh hơi híp mắt thoải mái cọ cọ.
Hạ Tịch Nghiễn nhìn động tác nũng nịu của y như vậy, trong lòng mềm thành một mảnh, ngoài miệng nhưng không chút lưu tình, “Ta đột nhiên nghĩ tới.”
Người trong ngực hơi cứng đờ, nàng tỉnh rụi ôm chặt y, “Ngày hôm qua chàng, mượn danh nghĩa của Niếp Niếp uống hai chén dưa hấu ướp lạnh đúng không?”
Trong lòng Lâm Hoài Thanh “Lộp bộp” một chút, khống chế xong biểu tình, ngoan ngoãn khiếp khiếp ngước mắt lên tình đi nhìn nàng.
Một con mắt, nàng liền quân lính tan rã.
“Tốt lắm tốt lắm.” Nàng bất mãn cắn lên môi tái nhợt của y, trề môi khẽ nói, “Phạm quy như vậy, A Thanh.”
Y hơi ngẩng đầu nhẹ nhàng đáp lại nàng.
Sẽ không có gì, so với điều này càng tốt hơn.
Đang giữa mùa mưa, một trận mưa tích tích lịch lịch xấp xỉ hai ngày.
Bụng Lâm Hoài Thanh từ tối ngày hôm qua cũng có chút mơ hồ đau, tính một chút ngày cũng không xê xích gì nhiều, sáng sớm hôm nay thức dậy liền phát hiện vết máu trên tiết khố.
Y che bụng lạnh như băng xoa một chút một chút, co người lại.
“Cha thân thân! Cha thân!” Tiểu đoàn tử mập đô đô lạch bạch chạy vào, đi theo phía sau là một thân ảnh cao gầy.
Lâm Hoài Thanh miễn cưỡng chống người, nhìn tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, “Niếp Niếp rời giường rồi.”
Tiểu nữ hài đưa tay sờ mặt cha một cái, “Cha thân làm sao rồi, không thoải mái sao?”
Hạ Tịch Nghiễn nhìn thấy sắc mặt y tái nhợt, trong lòng hiểu rõ, vì vậy tiến lên dỗ hài tử đi, Ngoan a, cha thân hôm nay không thoải mái, không thể chơi cùng Niếp Niếp, con tự đi tìm quân di có được hay không?”
Tiểu nữ hài khôn khéo gật đầu, nhẹ nhàng hôn y một cái, giống như một tiểu đại nhân nói, “Cha nghỉ ngơi thật tốt, phải ngoan ngoãn uống thuốc, không nên sợ đắng oh ~ “
Ngay cả Lâm Hoài Thanh lúc này đau toát ra mồ hôi lạnh, cũng không khỏi bị chọc cười.
Hạ Tịch Nghiễn khẽ cười bóp một cái mặt của hài tử, “Rõ ràng con sợ đắng nhất, còn nói cha đừng sợ.” Dứt lời liền bắt đầu đuổi người, “Được rồi con đi nhanh đi, a nương giúp cha thân xem bệnh.”
Đợi đuổi người đi, Hạ Tịch Nghiễn lại rót một ly nước đường đỏ dụ dỗ người uống, “A Thanh cũng ngoan a, uống một chút cũng không đau như vậy.”
Lâm Hoài Thanh bị nàng nói gò má ửng đỏ, đều là người đã sinh hài tử, còn bị nàng coi như trẻ nít dụ dỗ.
Nước đường đỏ ấm áp uống vào đúng là thư thái một ít, nhưng nhiệt độ kia dường như làm sao cũng không đưa tới bụng.
Hạ Tịch Nghiễn cởi áo khoác lên giường, hơi dùng chút nội lực đưa tay chà xát đến ấm áp, nhẹ nhàng dán vào trên bụng y xoa ấn thuận từ trên xuống dưới.
Trong bụng đau đớn cũng không biết là từ đâu mà bắt đầu, chính là vặn toàn bộ bụng đau đến không chịu nổi.
Y vốn là dựa lưng vào nàng, đột nhiên không nhịn được trở người, cả người hơi cong, đem mặt chôn vào trong ngực nàng.
“Ngô...” Động tác duy trì một lúc lâu, từ bụng lan truyền đến hai bên hông cũng đau nhanh muốn chết lặng.
Hạ Tịch Nghiễn nghe tiếng thở dốc đứt quãng của y, đau lòng ôm chặt y vào trong ngực, phân ra một cái tay đi nhẹ nhàng xoa ấn sau lưng y.
Gần như mỗi mười mấy phút đồng hồ y liền không chịu được đổi một tư thế, nàng nhìn ở trong mắt đau trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì hơn được.
“Lần này làm sao đau như vậy?” Nàng hôn hôn trán của y, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Lâm Hoài Thanh ráng mở mắt ra nhìn nàng, trong con ngươi cũng tràn đầy hoang mang.
Nàng nhẹ khẽ thở dài, đem cả người y ôm vào trong ngực, “Chàng ngủ một chút đi? Có thể tỉnh ngủ sẽ bớt đau?”
Lâm Hoài Thanh đau vô tri vô giác, nhưng tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hơi có vẻ chột dạ cọ nàng cà một cái.
Bụng đau một trận tiếp một trận, lại để cho y cảm thấy như có sóng chìm chìm nổi nổi bên trong, mở mắt ra đã không thấy rõ mọi vật.
Y hình như là mơ mơ màng màng ngủ mấy lần, lại bị cảm giác đau đớn trong bụng làm tỉnh.
Ba lần bốn lượt, cuối cùng chơi đùa mặt không còn chút máu.
Hạ Tịch Nghiễn đau lòng không chịu được, ở lúc y lại một lần nữa trăn trở trong ngực nàng nhẹ nhàng hôn lên môi của y.
Dứt khoát cởi xuống áo của hai người hoàn toàn ôm y vào trong ngực, trên tay không ngừng xoa ấn thắt lưng và bụng y.
Lâm Hoài Thanh thật vất vả cảm thấy thư thái một ít, trong dạ dày lại đột nhiên cuồn cuộn một trận.
Y chỉ kịp nằm ở mép giường, liền nôn một trận.
Tất cả nôn ra đều là nước đường đỏ mới vừa uống vào, còn có thể nhìn ra một ít mảnh gừng.
Hạ Tịch Nghiễn hù dọa thiếu chút nữa không nhảy lên, vội vàng cầm y phục đắp lên trên lưng y, vừa vỗ nhẹ lên lưng y.
Lâm Hoài Thanh nôn xong ngược lại cảm thấy cả người thư thái rất nhiều, nhìn nữ nhân bận bịu trước bận bịu sau đút y uống nước, lau chùi thay y.
Hạ Tịch Nghiễn xử lý xong mọi thứ, dịch chăn cẩn thận, mới kêu hạ nhân vào tới thu dọn.
Y lúc này không khó chịu như vậy, nằm ở trên giường ngoan ngoãn nhìn nàng.
Hạ Tịch Nghiễn yên lòng, nhìn vẻ mặt này của y lại không nhịn được muốn cười, vì vậy đưa tay nhẹ nhàng nhéo một cái mặt của y, “Bây giờ không đau?”
Lâm Hoài Thanh nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn gật đầu (๑•. •๑)
Nàng nhìn sắc mặt bởi vì mất máu mà có vẻ tái nhợt của y, cuối cùng vẫn là quyết định lên giường ôm y.
Y một người chỉ sợ ngủ nửa ngày trong chăn cũng vẫn là lạnh.
Bàn tay ấm áp dán lên bụng lạnh như băng của y, Lâm Hoài Thanh hơi híp mắt thoải mái cọ cọ.
Hạ Tịch Nghiễn nhìn động tác nũng nịu của y như vậy, trong lòng mềm thành một mảnh, ngoài miệng nhưng không chút lưu tình, “Ta đột nhiên nghĩ tới.”
Người trong ngực hơi cứng đờ, nàng tỉnh rụi ôm chặt y, “Ngày hôm qua chàng, mượn danh nghĩa của Niếp Niếp uống hai chén dưa hấu ướp lạnh đúng không?”
Trong lòng Lâm Hoài Thanh “Lộp bộp” một chút, khống chế xong biểu tình, ngoan ngoãn khiếp khiếp ngước mắt lên tình đi nhìn nàng.
Một con mắt, nàng liền quân lính tan rã.
“Tốt lắm tốt lắm.” Nàng bất mãn cắn lên môi tái nhợt của y, trề môi khẽ nói, “Phạm quy như vậy, A Thanh.”
Y hơi ngẩng đầu nhẹ nhàng đáp lại nàng.
Sẽ không có gì, so với điều này càng tốt hơn.
Tác giả :
Ức Niên Mộng Hồi Mâu