Thái Tử Vô Sỉ
Chương 9
Tiểu phúc tử quỳ xuống hành lễ, “Điện hạ, tỳ nữ đã chờ bên trong tẩm điện, chỉ đợi Trầm cô nương đến là có thể rửa mặt, trang điểm.” Phong thủy quả nhiên luân phiên lưu chuyển, vừa sáng nay Tiểu Phúc Tử còn ở trước mặt nàng vênh váo tự đắc, thời gian mới trôi qua mấy canh giờ mà thôi. Nàng vốn chỉ là người qua đường nhất thời cùng Vũ Văn Thượng đóng giả uyên ương, Tiểu Phúc Tử tất nhiên không thể biết được mối quan hệ này của nàng cùng Vũ Văn Thượng.
Bàn tay bị người mạnh mẽ lôi đi, Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng vững vàng kéo vào tẩm điện, Tiểu Phúc Tử ở phía sau lau mồ hôi lạnh, Điện hạ, ngài quả nhiên đã xem trọng Trầm cô nương sao. Nếu Trầm cô nương thật sự là người được chọn cho ngôi vị Thái tử phi, hôm qua cùng sáng sớm hôm nay hắn lãnh ý chỉ của Điện hạ cố ý làm khó Trầm cô nương, Trầm cô nương nếu thật sự trở thành Thái tử phi, Điện hạ, đến lúc đó ngài nhất định phải làm chủ cho Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử là do phụng ý chỉ của ngài mới dám đối vênh váo tự đắc với Trầm cô nương như thế.
Theo Vũ Văn Thượng cùng nhau bước vào bên trong tẩm điện của Đông cung, ai, sáng sớm ngày hôm nay mới rời khỏi Đông Cung, chưa từng nghĩ đến chạng vạng tối lại tới đây lần nữa. Trầm Lạc thở dài trong lòng, nàng cùng với Đông cung này cũng có duyên quá đi. Những thiên kim tiểu thư khác đều muốn chen lấn để tiếp cận mà ngay cả một cái bóng dáng cũng không thấy được, còn nàng lại bị Vũ Văn Thượng đe dọa cùng dụ dỗ mà đi vào Đông Cung. Tiệc rượu đêm nay nhất định sẽ là một chiến trường đậm mùi thuốc súng, kẻ địch đã có sẵn đội hình chiến đấu, khí thế to lớn. Nàng lại chỉ có một đồng minh là Vũ Văn Thượng, hơn nữa còn là một tên đồng minh vô sỉ.
“Trâm cài tóc màu hồng khảm hoa sen, bông tai quỳnh ngọc, vòng cổ tử la trân châu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?” Vũ Văn Thượng vừa vươn tay cầm lấy tấm kính đặt trên bàn trang điểm của Trầm Lạc, vừa nói với cung nữ mặc trang phục hồng phấn bên cạnh, cũng là đại cung nữ tại Đông cung thường được gọi là Triệu tỷ tỷ.
Triệu Ninh nghiêng mình, cúi đầu, giọng nói ôn nhu tinh tế truyền đến: “Điện hạ, ba món trang sức này đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Trầm cô nương đến. Nhưng, những đồ trang sức này thực sự sẽ. . . . . .” Triệu Ninh nói đến đây, đầu chân mày thanh tú cũng theo đó mà nhíu lại, đầu nàng lúc này càng cúi thấp hơn, Thái tử không thể nhìn thấy được thái độ của nàng lúc này.
Ba món đồ tốt này, lai lịch vốn không nhỏ. Trâm cài tóc màu hồng khảm hoa sen cùng với bông tai quỳnh ngọc là của một vị nghệ nhân chuyên chế tạo nữ trang có tay nghề cao nhất Nguyệt Tường Quốc đã mất tự tay chế tác nên, trong suốt cuộc đời của người thợ thủ công này, dùng không biết bao nhiêu là tâm huyết cùng sức lực chỉ tạo ra được hai món trang sức này. Là bảo vật trong mộng mà không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư khuê các tìm kiếm, lai lịch của vòng cổ tử la trân châu càng không phải nhỏ, ban đầu Thái tử lập công ở biên cảnh, trực tiếp đánh vào thủ đô của nước địch, hợp nhất lãnh thổ quốc gia đó vào bản đồ của Nguyệt Tường Quốc. Vòng cổ tử la trân châu chính là đồ trang sức của Quốc hậu nước địch, truyền thuyết kể lại đây chính là vật của Nam Hải tiên nhân. Ba món đồ vật đều có ý nghĩa phi phàm lại dành hết cho Trầm cô nương mang lên người, có phải hàm ý muốn nói Trầm cô nương chính là người mà Thái tử Điện hạ yêu thích, về sau sẽ là Thái tử phi?
Triệu Ninh chưa từng thấy Thái tử Điện hạ đối với bất kỳ vị cô nương nào dụng tâm như vậy, cho dù là thiên kim tiểu thư của Đỗ gia người đã cùng Điện hạ là thanh mai trúc mã, cũng chưa bao giờ được như thế. Triệu Ninh đã sắp qua tuổi hai mươi, vào ngày nàng chính thức trưởng thành Hoàng hậu đã tự mình nói với nàng, “Triệu Ninh, về sau ngươi chính là người của Thái tử, chờ Thái tử trưởng thành, tận tâm tận lực phục vụ”. Năm tới là thời điểm Thái tử Điện hạ thành niên, là lúc nàng có thể tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương trở thành nô tỳ thông phòng của Thái tử Điện hạ. Nhưng hôm nay, thấy Điện hạ đối với Trầm cô nương để tâm như vậy, cuộc sống của nàng phải làm thế nào mới tốt.
“Không cần phải để ý tới những chuyện khác, ngươi chỉ cần giúp Lạc nhi đeo lên ba món đồ trang sức kia, mái tóc cũng xử lý cho tốt, kiểu tóc của ngươi làm cũng không tệ, xem Lạc nhi thích hợp với kiểu nào? Ta giao Lạc nhi cho ngươi, nửa canh giờ sau, đưa Lạc nhi tới chánh Đông Cung điện.” Vũ Văn Thượng sau khi dứt lời thì đi đến bên tai Trầm Lạc nói nhỏ, “Tối nay biểu hiện tốt một chút, kể chút chuyện vui, khiến phụ hoàng vui vẻ. Nếu đã chấp nhận giao dịch này, vậy thì vở diễn này phải làm cho tốt. Nếu như làm hỏng, hai điều kiện mà nàng nói kia, bản điện cũng không tài nào đáp ứng.” Trầm Lạc vừa nghe, nội tâm liền căng thẳng, khẽ liếc mắt về phía Vũ Văn Thượng khóe miệng vẫn còn hàm chứa nụ cười mang vẻ giảo hoạt, nghiến răng, Trầm Lạc gật đầu, “Yên tâm, sẽ khiến cho ngài vừa lòng.” Vũ Văn Thượng đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Trầm Lạc, “Vậy mới tốt.”
Thân thể Triệu Ninh cứng đờ, động tác của Vũ Văn Thượng đối với Trầm Lạc chính là muốn bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu thân mật, hai tay nắm chặt thành quyền. Trầm Lạc còn chưa lên làm Thái tử phi mà, Điện hạ lại có thể đối xử với nàng ta như thế. . . . . Nếu như sau này khi nàng ta thật sự trở thành Thái tử phi, ỷ vào sủng ái mà Thái tử Điện hạ dành cho nàng ta, không muốn cho Điện hạ nạp thêm sườn phi, vậy nàng đợi lâu như vậy, giấc mộng trở thành người phụ nữ của Thái tử Điện hạ chẳng phải sẽ vĩnh viễn không bao giờ đạt được?
Thấy Vũ Văn Thượng đứng thẳng thân mình, Triệu Ninh ngay lập tức thả lỏng nét mặt, vẻ mặt không chú ý đến. Điện hạ không thích người phụ nữ ghen tị nói nhiều, trước khi Trầm cô nương trở thành Thái tử phi, nàng không thể làm cho Thái tử chán ghét mình.
Vũ Văn Thượng hướng về phía Triệu Ninh gật đầu, sau đó cất bước rời đi. Triệu Ninh mang vẻ mặt tươi cười tràn đầy nhẹ nhàng tháo ra sợi dây buộc tóc của Trầm Lạc, cầm lấy cây lược gỗ trên bàn trang điểm, ôn nhu chải tóc cho nàng. “Trầm cô nương, tóc người thật là mượt. Nô tỳ nhất định phải làm cho người một kiểu tóc đẹp nhất.”
Trầm Lạc cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn dáng vẻ của chính mình trong gương đang dần xảy ra biến hóa, tay nghề của đại cung nữ Đông cung quả thật khéo léo, cứ như vậy lúc thì chải, lúc vấn lúc thả, sợi tóc từng đợt từng đợt cuối cùng thành ra một đóa hoa sen. Không biết từ đâu lấy ra một món trang sức tinh xảo đẹp đẽ, trên có một đóa hoa sen hồng nhạt, trang sức không lớn, nhưng lại hết sức hấp dẫn người. Chỉ cần liếc mắt một cái, ánh mắt nhất định sẽ bị món trang sức này hút lấy. Đóa đóa cánh hoa tựa như rất mộc mạc, rồi lại thản nhiên tỏa ra hào quang chói lọi, trên mỗi cánh hoa đều được đính một chuỗi hạt trân châu nhỏ như muốn rơi xuống, giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, trên mặt còn điểm chút nước nhỏ lóng lánh.
“Trâm cài tóc này thật đẹp, đồ trang sức khác cũng không cần mang. Trâm cài tóc hoa sen này cũng đã đủ khiến người khác chú ý rồi, nếu hai món đồ nữ trang này cũng đeo lên, không được.” Trầm Lạc liên tục khoát tay, yến hội đêm nay, chính là thời điểm để các thiên kim tiểu thư các nhà cạnh tranh sắc đẹp.
Nói không chừng Công chúa duy nhất của Nguyệt Tường Quốc, tỷ tỷ ruột thịt duy nhất của Vũ Văn Thượng cũng sẽ tham dự. Ăn mặc quá mức hoa mỹ như vậy thật sự sẽ chết rất thảm.
“Trầm cô nương, những gì Điện hạ phân phó, mới vừa rồi người cũng nghe được. Thứ cho nô tỳ khó lòng nghe theo.” Vẻ mặt Triệu Ninh vẫn như trước mang ý cười, ngón tay nhẹ nhàng cài từng cái một, chỉ sau chốc lát, ba món đồ trang sức đều được đeo ở trên người Trầm Lạc. Lấy phấn ra nhẹ nhàng bôi lên mặt Trầm Lạc. Cuối cùng, Triệu Ninh tỉ mỉ nhìn vào gương giúp Trầm Lạc vẽ chân mày. Trầm Lạc nhìn thấy chính mình trong gương, xác thực là bị dọa rồi. Nàng chưa bao giờ nghiêm chính trang điểm qua, hóa ra nàng cũng có thể đẹp mắt như vậy.
“Tỷ tỷ tốt của ta, giờ giấc đã không còn sớm, cung yến mà chậm trễ, Thái tử phán tội xuống, ta với ngươi có muốn đảm đương cũng không gánh nổi. Đã xong chưa?” Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài phòng gõ cửa, lời nói mang theo sốt ruột.
“Xong rồi xong rồi, đến đây. Trầm cô nương, đi thôi, đừng để Thái tử chờ lâu.” Vẻ mặt Triệu Ninh mỉm cười vô cùng cung kính mà nói với Trầm Lạc.
Đứng dậy, Trầm Lạc vỗ vỗ quần áo, gật gật đầu với Triệu Ninh. Lập tức hướng cửa phòng mà đi, cửa phòng vừa mở, vẻ mặt nôn nóng của Tiểu Phúc Tử thay đổi trong nháy mắt, khóe miếng cùng với thịt trên mặt đều không ngừng co giật, thiếu chút nữa vươn đầu ngón tay chỉ vào Trầm Lạc mà hét lớn. Triệu Ninh cho Tiểu Phúc Tử một cái liếc mắt sắc bén, “Tiểu Phúc Tử, còn không mau mang Trầm cô nương đến chỗ Thái tử đi.”
Tiểu Phúc tử vỗ vỗ thân mình, “Trầm cô nương, đi thôi. Điện hạ chờ đã lâu rồi, nếu không nhanh hơn một chút, cung yến sợ là sẽ muộn.” Trầm Lạc vừa nghe đến cung yến sẽ muộn, bước chân cũng bộc phát mà nhanh hơn. Đến cung yến sớm một chút, nàng có thể tìm vị trí của mình mà an an ổn ổn ngồi xuống, người khác có nhìn thấy nàng, nàng cũng có thể lựa chọn bỏ qua một bên thái độ khinh thường của họ, nhưng nếu nàng đến chậm, ánh mắt mọi người toàn bộ đều sẽ dừng ở trên người nàng, bất luận nàng cố gắng bỏ qua những ánh mắt đó như thế nào cũng không thể tránh xa được ánh mắt của những người đó không ngừng đưa tới. Cho dù phải trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, Trầm Lạc cũng muốn khiến giờ khắc này chậm lại một chút.
Triệu Ninh nhìn Trầm Lạc đi xa, trên mặt nhìn không rõ là vui hay buồn. Nàng không muốn Trầm Lạc làm Thái tử phi, nàng thà rằng để thiên kim của Đỗ gia, thậm chí là Hạ quận chúa làm còn hơn. Đỗ tiểu thư, từ nhỏ thân thể đã không khỏe, dù nàng ta làm Thái tử phi cũng không sống được mấy năm. Cảm tình của Điện hạ đối với Hạ quận chúa chỉ là biểu ca đối với biểu muội, không hề có chút tình yêu nam nữ. Đi lại trong cung cũng không phải dễ, Triệu Ninh chỉ cầu mong Trầm Lạc xấu mặt tại cung yến rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, từ đó không bao giờ gặp lại Thái tử Điện hạ.
Cho dù Điện hạ có còn nhớ nhung nhưng nếu không có ý chỉ của Hoàng thượng, không thể nào tùy tiện xuất cung. Thời gian lâu dần, tình cảm yêu mến đối với Trầm Lạc cũng sẽ từ từ phai nhạt. Đến lúc đó, Điện hạ cũng đến tuổi trưởng thành. Đàn ông huyết khí phương cương, làm sao mà không có nhu cầu về việc kia. Mình là cung nữ duy nhất được phép bước vào tẩm điện của Thái tử, chỉ cần bỏ đi thể diện dụ dỗ một chút, nói không chừng sẽ thành công. Cho nên, việc cấp bách trước mắt hiện nay là, đuổi Trầm Lạc ra khỏi Hoàng cung.
Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng nhìn không chuyển mắt, trong lòng có trăm loại cảm thụ. Cuối cùng, rốt cục chịu không nổi nữa. “Sắp muộn yến tiệc rồi, Điện hạ cứ nhìn ta như vậy làm gì?”
Thân mình đang cúi xuống của Tiểu Phúc Tử lập tức đờ ra, Trầm cô nương ơi, người thật sự không nhận thấy người bây giờ đẹp như thế nào sao? Trước kia bản thân hắn còn cho rằng diện mạo của Trầm cô nương rất bình thường, kém xa Đỗ tiểu thư, Hạ quận chúa. Hiện tại trang điểm lên trong nháy mắt Tiểu Phúc Tử thấy được Trầm cô nương là một viên trân châu, chẳng qua là bị bụi đất che lấp đi ánh sáng. Điện hạ thật sự là có con mắt tinh tường, liếc một cái liền nhìn thấy được tư chất của Trầm cô nương. Với dung mạo này, Trầm cô nương đã đến được ngưỡng cửa của danh hiệu Thái tử phi rồi. Nhưng mà. . . .. . trí nhớ dường như không quá tốt?? Vẻ mặt Điện hạ nhìn người như vậy đương nhiên là yêu thích người đó rồi, Tiểu Phúc Tử cũng chưa từng thấy qua ánh mắt sáng quắc của Điện hạ nhìn chằm chằm một cô nương chưa lấy chồng bao giờ.
Vũ Văn Thượng vô cùng tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Trầm Lạc, một tay kéo nàng vào trong lòng, Tiểu Phúc Tử bên cạnh đầu càng cúi thấp hơn. Điện hạ, người nghìn lần vạn lần phải nhịn xuống.
“Ngươi, ngươi đừng làm càn.” Trầm Lạc có chút luống cuống, nàng hoàn toàn không biết được nước cờ của Vũ Văn Thượng.
“Lúc gần gũi với Bổn điện thì nên tự nhiên một chút, đừng có gò bó. Đi thôi.” Vũ Văn Thượng khẽ cười, lập tức buông bàn tay đang nắm lấy Trầm Lạc. Uy phong của hắn nhất thời biến mất, trong lòng Trầm Lạc thở dài nhẹ nhõm. Phải tự nhiên, phải tự nhiên, suốt đường đi, Trầm Lạc luôn tự nhắc nhở chính mình phải tự nhiên, khi cùng với Vũ Văn Thượng thân mật phải tự nhiên, khi cùng với Vũ Văn Thượng thân mật phải tự nhiên. Từ Đông cung cho đến Thiên Huệ cung, dọc theo đường đi đều là cung nữ thái giám, không phải từng người từng người mà là từng đám từng đám. Nhìn thấy Vũ Văn Thượng, đều tự giác hành lễ quỳ gối vấn an, hắn cũng chỉ qua loa gật gật đầu.
Những cung nữ thái giám này đều chờ khi bóng dáng Vũ Văn Thượng cùng Trầm Lạc biến mất hoàn toàn, mới dám đứng dậy. Trong cung vốn nhiều người thích nói chuyện huyên thuyên, vừa mới đứng lên, đã bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Tại sao theo sau Thái tử Điện hạ lại có phụ nữ? Là thiên kim của vị đại thần nào, có phải người của sương phòng không?” Một cung nữ mặc cung trang màu lam nhạt hỏi cung nữ bên cạnh cũng mặc trang phục giống nhau.
Cung nữ bị hỏi lắc lắc đầu, “Ta không biết, rất có thể là người trong sương phòng. Nói không chừng chính là Thái tử phi tương lai, Điện hạ đích thân đưa nàng ấy đến cung yến, nếu Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng vừa lòng, vậy người này mười phần là Thái tử phi rồi.”
“Toàn bộ ở chỗ này làm cái gì, váy của Công chúa không cẩn thận bị kéo hư, vẫn còn đang tức giận đấy. Còn dám ở đây nhiều chuyện, không sợ Công chúa bắt tội sao.”
Một đám cung nữ mặc váy áo màu lam nhạt đồng thời quỳ xuống, “Dư tỷ tỷ, nô tì không dám nữa.”
Vị Dư tỷ tỷ này, chính là tỳ nữ thiếp thân của Công chúa độc nhất Nguyệt Tường Quốc - Vũ Văn Liên, Dư Chi Nhược.
“Lạc nhi.”
Thân thể Trầm Lạc run lên, Vũ Văn Thượng thở dài, “Sao vẫn là dáng vẻ như thế này, nhỡ đâu khiến cho phụ hoàng cùng mẫu hậu nhìn ra được manh mối thì sao.”
Thấy Vũ Văn Thượng mặt mày hếch lên, Trầm Lạc lập tức lên tiếng: “Ngươi đó, lúc ngươi và ta thân mật có thể nói trước hay không, ta sẽ chuẩn bị tốt. Nếu không, ta hoàn toàn không biết ngươi muốn làm cái gì. Ta và ngươi vốn dĩ không quen biết, hai người xa lạ đột nhiên trở nên thân mật như vậy, ta, ta thấy không quen.”
Vũ Văn Thượng nhìn thấy bốn phía không có ai, lấy tay kéo theo Trầm Lạc vào sâu trong rừng cây rậm rạp bên cạnh con đường. Bàn tay to kéo thân mình của Trầm Lạc ra, vững vàng đẩy nàng tựa trên thân cây.
“Trước tiên chúng ta nên luyện qua một lần, trải qua lần luyện tập này, tại cung yến tiệc có thân mật cũng sẽ không còn đắn đo gì nữa.”
Thấy gương mặt Vũ Văn Thượng dần dần áp sát, hơi thở nam tử cực nóng phả vào khuôn mặt trắng noãn non mềm, “Ngươi, ngươi dừng lại, ta, ta còn chưa có lần đầu tiên đâu.”
Bàn tay bị người mạnh mẽ lôi đi, Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng vững vàng kéo vào tẩm điện, Tiểu Phúc Tử ở phía sau lau mồ hôi lạnh, Điện hạ, ngài quả nhiên đã xem trọng Trầm cô nương sao. Nếu Trầm cô nương thật sự là người được chọn cho ngôi vị Thái tử phi, hôm qua cùng sáng sớm hôm nay hắn lãnh ý chỉ của Điện hạ cố ý làm khó Trầm cô nương, Trầm cô nương nếu thật sự trở thành Thái tử phi, Điện hạ, đến lúc đó ngài nhất định phải làm chủ cho Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử là do phụng ý chỉ của ngài mới dám đối vênh váo tự đắc với Trầm cô nương như thế.
Theo Vũ Văn Thượng cùng nhau bước vào bên trong tẩm điện của Đông cung, ai, sáng sớm ngày hôm nay mới rời khỏi Đông Cung, chưa từng nghĩ đến chạng vạng tối lại tới đây lần nữa. Trầm Lạc thở dài trong lòng, nàng cùng với Đông cung này cũng có duyên quá đi. Những thiên kim tiểu thư khác đều muốn chen lấn để tiếp cận mà ngay cả một cái bóng dáng cũng không thấy được, còn nàng lại bị Vũ Văn Thượng đe dọa cùng dụ dỗ mà đi vào Đông Cung. Tiệc rượu đêm nay nhất định sẽ là một chiến trường đậm mùi thuốc súng, kẻ địch đã có sẵn đội hình chiến đấu, khí thế to lớn. Nàng lại chỉ có một đồng minh là Vũ Văn Thượng, hơn nữa còn là một tên đồng minh vô sỉ.
“Trâm cài tóc màu hồng khảm hoa sen, bông tai quỳnh ngọc, vòng cổ tử la trân châu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?” Vũ Văn Thượng vừa vươn tay cầm lấy tấm kính đặt trên bàn trang điểm của Trầm Lạc, vừa nói với cung nữ mặc trang phục hồng phấn bên cạnh, cũng là đại cung nữ tại Đông cung thường được gọi là Triệu tỷ tỷ.
Triệu Ninh nghiêng mình, cúi đầu, giọng nói ôn nhu tinh tế truyền đến: “Điện hạ, ba món trang sức này đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Trầm cô nương đến. Nhưng, những đồ trang sức này thực sự sẽ. . . . . .” Triệu Ninh nói đến đây, đầu chân mày thanh tú cũng theo đó mà nhíu lại, đầu nàng lúc này càng cúi thấp hơn, Thái tử không thể nhìn thấy được thái độ của nàng lúc này.
Ba món đồ tốt này, lai lịch vốn không nhỏ. Trâm cài tóc màu hồng khảm hoa sen cùng với bông tai quỳnh ngọc là của một vị nghệ nhân chuyên chế tạo nữ trang có tay nghề cao nhất Nguyệt Tường Quốc đã mất tự tay chế tác nên, trong suốt cuộc đời của người thợ thủ công này, dùng không biết bao nhiêu là tâm huyết cùng sức lực chỉ tạo ra được hai món trang sức này. Là bảo vật trong mộng mà không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư khuê các tìm kiếm, lai lịch của vòng cổ tử la trân châu càng không phải nhỏ, ban đầu Thái tử lập công ở biên cảnh, trực tiếp đánh vào thủ đô của nước địch, hợp nhất lãnh thổ quốc gia đó vào bản đồ của Nguyệt Tường Quốc. Vòng cổ tử la trân châu chính là đồ trang sức của Quốc hậu nước địch, truyền thuyết kể lại đây chính là vật của Nam Hải tiên nhân. Ba món đồ vật đều có ý nghĩa phi phàm lại dành hết cho Trầm cô nương mang lên người, có phải hàm ý muốn nói Trầm cô nương chính là người mà Thái tử Điện hạ yêu thích, về sau sẽ là Thái tử phi?
Triệu Ninh chưa từng thấy Thái tử Điện hạ đối với bất kỳ vị cô nương nào dụng tâm như vậy, cho dù là thiên kim tiểu thư của Đỗ gia người đã cùng Điện hạ là thanh mai trúc mã, cũng chưa bao giờ được như thế. Triệu Ninh đã sắp qua tuổi hai mươi, vào ngày nàng chính thức trưởng thành Hoàng hậu đã tự mình nói với nàng, “Triệu Ninh, về sau ngươi chính là người của Thái tử, chờ Thái tử trưởng thành, tận tâm tận lực phục vụ”. Năm tới là thời điểm Thái tử Điện hạ thành niên, là lúc nàng có thể tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương trở thành nô tỳ thông phòng của Thái tử Điện hạ. Nhưng hôm nay, thấy Điện hạ đối với Trầm cô nương để tâm như vậy, cuộc sống của nàng phải làm thế nào mới tốt.
“Không cần phải để ý tới những chuyện khác, ngươi chỉ cần giúp Lạc nhi đeo lên ba món đồ trang sức kia, mái tóc cũng xử lý cho tốt, kiểu tóc của ngươi làm cũng không tệ, xem Lạc nhi thích hợp với kiểu nào? Ta giao Lạc nhi cho ngươi, nửa canh giờ sau, đưa Lạc nhi tới chánh Đông Cung điện.” Vũ Văn Thượng sau khi dứt lời thì đi đến bên tai Trầm Lạc nói nhỏ, “Tối nay biểu hiện tốt một chút, kể chút chuyện vui, khiến phụ hoàng vui vẻ. Nếu đã chấp nhận giao dịch này, vậy thì vở diễn này phải làm cho tốt. Nếu như làm hỏng, hai điều kiện mà nàng nói kia, bản điện cũng không tài nào đáp ứng.” Trầm Lạc vừa nghe, nội tâm liền căng thẳng, khẽ liếc mắt về phía Vũ Văn Thượng khóe miệng vẫn còn hàm chứa nụ cười mang vẻ giảo hoạt, nghiến răng, Trầm Lạc gật đầu, “Yên tâm, sẽ khiến cho ngài vừa lòng.” Vũ Văn Thượng đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Trầm Lạc, “Vậy mới tốt.”
Thân thể Triệu Ninh cứng đờ, động tác của Vũ Văn Thượng đối với Trầm Lạc chính là muốn bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu thân mật, hai tay nắm chặt thành quyền. Trầm Lạc còn chưa lên làm Thái tử phi mà, Điện hạ lại có thể đối xử với nàng ta như thế. . . . . Nếu như sau này khi nàng ta thật sự trở thành Thái tử phi, ỷ vào sủng ái mà Thái tử Điện hạ dành cho nàng ta, không muốn cho Điện hạ nạp thêm sườn phi, vậy nàng đợi lâu như vậy, giấc mộng trở thành người phụ nữ của Thái tử Điện hạ chẳng phải sẽ vĩnh viễn không bao giờ đạt được?
Thấy Vũ Văn Thượng đứng thẳng thân mình, Triệu Ninh ngay lập tức thả lỏng nét mặt, vẻ mặt không chú ý đến. Điện hạ không thích người phụ nữ ghen tị nói nhiều, trước khi Trầm cô nương trở thành Thái tử phi, nàng không thể làm cho Thái tử chán ghét mình.
Vũ Văn Thượng hướng về phía Triệu Ninh gật đầu, sau đó cất bước rời đi. Triệu Ninh mang vẻ mặt tươi cười tràn đầy nhẹ nhàng tháo ra sợi dây buộc tóc của Trầm Lạc, cầm lấy cây lược gỗ trên bàn trang điểm, ôn nhu chải tóc cho nàng. “Trầm cô nương, tóc người thật là mượt. Nô tỳ nhất định phải làm cho người một kiểu tóc đẹp nhất.”
Trầm Lạc cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn dáng vẻ của chính mình trong gương đang dần xảy ra biến hóa, tay nghề của đại cung nữ Đông cung quả thật khéo léo, cứ như vậy lúc thì chải, lúc vấn lúc thả, sợi tóc từng đợt từng đợt cuối cùng thành ra một đóa hoa sen. Không biết từ đâu lấy ra một món trang sức tinh xảo đẹp đẽ, trên có một đóa hoa sen hồng nhạt, trang sức không lớn, nhưng lại hết sức hấp dẫn người. Chỉ cần liếc mắt một cái, ánh mắt nhất định sẽ bị món trang sức này hút lấy. Đóa đóa cánh hoa tựa như rất mộc mạc, rồi lại thản nhiên tỏa ra hào quang chói lọi, trên mỗi cánh hoa đều được đính một chuỗi hạt trân châu nhỏ như muốn rơi xuống, giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, trên mặt còn điểm chút nước nhỏ lóng lánh.
“Trâm cài tóc này thật đẹp, đồ trang sức khác cũng không cần mang. Trâm cài tóc hoa sen này cũng đã đủ khiến người khác chú ý rồi, nếu hai món đồ nữ trang này cũng đeo lên, không được.” Trầm Lạc liên tục khoát tay, yến hội đêm nay, chính là thời điểm để các thiên kim tiểu thư các nhà cạnh tranh sắc đẹp.
Nói không chừng Công chúa duy nhất của Nguyệt Tường Quốc, tỷ tỷ ruột thịt duy nhất của Vũ Văn Thượng cũng sẽ tham dự. Ăn mặc quá mức hoa mỹ như vậy thật sự sẽ chết rất thảm.
“Trầm cô nương, những gì Điện hạ phân phó, mới vừa rồi người cũng nghe được. Thứ cho nô tỳ khó lòng nghe theo.” Vẻ mặt Triệu Ninh vẫn như trước mang ý cười, ngón tay nhẹ nhàng cài từng cái một, chỉ sau chốc lát, ba món đồ trang sức đều được đeo ở trên người Trầm Lạc. Lấy phấn ra nhẹ nhàng bôi lên mặt Trầm Lạc. Cuối cùng, Triệu Ninh tỉ mỉ nhìn vào gương giúp Trầm Lạc vẽ chân mày. Trầm Lạc nhìn thấy chính mình trong gương, xác thực là bị dọa rồi. Nàng chưa bao giờ nghiêm chính trang điểm qua, hóa ra nàng cũng có thể đẹp mắt như vậy.
“Tỷ tỷ tốt của ta, giờ giấc đã không còn sớm, cung yến mà chậm trễ, Thái tử phán tội xuống, ta với ngươi có muốn đảm đương cũng không gánh nổi. Đã xong chưa?” Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài phòng gõ cửa, lời nói mang theo sốt ruột.
“Xong rồi xong rồi, đến đây. Trầm cô nương, đi thôi, đừng để Thái tử chờ lâu.” Vẻ mặt Triệu Ninh mỉm cười vô cùng cung kính mà nói với Trầm Lạc.
Đứng dậy, Trầm Lạc vỗ vỗ quần áo, gật gật đầu với Triệu Ninh. Lập tức hướng cửa phòng mà đi, cửa phòng vừa mở, vẻ mặt nôn nóng của Tiểu Phúc Tử thay đổi trong nháy mắt, khóe miếng cùng với thịt trên mặt đều không ngừng co giật, thiếu chút nữa vươn đầu ngón tay chỉ vào Trầm Lạc mà hét lớn. Triệu Ninh cho Tiểu Phúc Tử một cái liếc mắt sắc bén, “Tiểu Phúc Tử, còn không mau mang Trầm cô nương đến chỗ Thái tử đi.”
Tiểu Phúc tử vỗ vỗ thân mình, “Trầm cô nương, đi thôi. Điện hạ chờ đã lâu rồi, nếu không nhanh hơn một chút, cung yến sợ là sẽ muộn.” Trầm Lạc vừa nghe đến cung yến sẽ muộn, bước chân cũng bộc phát mà nhanh hơn. Đến cung yến sớm một chút, nàng có thể tìm vị trí của mình mà an an ổn ổn ngồi xuống, người khác có nhìn thấy nàng, nàng cũng có thể lựa chọn bỏ qua một bên thái độ khinh thường của họ, nhưng nếu nàng đến chậm, ánh mắt mọi người toàn bộ đều sẽ dừng ở trên người nàng, bất luận nàng cố gắng bỏ qua những ánh mắt đó như thế nào cũng không thể tránh xa được ánh mắt của những người đó không ngừng đưa tới. Cho dù phải trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, Trầm Lạc cũng muốn khiến giờ khắc này chậm lại một chút.
Triệu Ninh nhìn Trầm Lạc đi xa, trên mặt nhìn không rõ là vui hay buồn. Nàng không muốn Trầm Lạc làm Thái tử phi, nàng thà rằng để thiên kim của Đỗ gia, thậm chí là Hạ quận chúa làm còn hơn. Đỗ tiểu thư, từ nhỏ thân thể đã không khỏe, dù nàng ta làm Thái tử phi cũng không sống được mấy năm. Cảm tình của Điện hạ đối với Hạ quận chúa chỉ là biểu ca đối với biểu muội, không hề có chút tình yêu nam nữ. Đi lại trong cung cũng không phải dễ, Triệu Ninh chỉ cầu mong Trầm Lạc xấu mặt tại cung yến rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, từ đó không bao giờ gặp lại Thái tử Điện hạ.
Cho dù Điện hạ có còn nhớ nhung nhưng nếu không có ý chỉ của Hoàng thượng, không thể nào tùy tiện xuất cung. Thời gian lâu dần, tình cảm yêu mến đối với Trầm Lạc cũng sẽ từ từ phai nhạt. Đến lúc đó, Điện hạ cũng đến tuổi trưởng thành. Đàn ông huyết khí phương cương, làm sao mà không có nhu cầu về việc kia. Mình là cung nữ duy nhất được phép bước vào tẩm điện của Thái tử, chỉ cần bỏ đi thể diện dụ dỗ một chút, nói không chừng sẽ thành công. Cho nên, việc cấp bách trước mắt hiện nay là, đuổi Trầm Lạc ra khỏi Hoàng cung.
Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng nhìn không chuyển mắt, trong lòng có trăm loại cảm thụ. Cuối cùng, rốt cục chịu không nổi nữa. “Sắp muộn yến tiệc rồi, Điện hạ cứ nhìn ta như vậy làm gì?”
Thân mình đang cúi xuống của Tiểu Phúc Tử lập tức đờ ra, Trầm cô nương ơi, người thật sự không nhận thấy người bây giờ đẹp như thế nào sao? Trước kia bản thân hắn còn cho rằng diện mạo của Trầm cô nương rất bình thường, kém xa Đỗ tiểu thư, Hạ quận chúa. Hiện tại trang điểm lên trong nháy mắt Tiểu Phúc Tử thấy được Trầm cô nương là một viên trân châu, chẳng qua là bị bụi đất che lấp đi ánh sáng. Điện hạ thật sự là có con mắt tinh tường, liếc một cái liền nhìn thấy được tư chất của Trầm cô nương. Với dung mạo này, Trầm cô nương đã đến được ngưỡng cửa của danh hiệu Thái tử phi rồi. Nhưng mà. . . .. . trí nhớ dường như không quá tốt?? Vẻ mặt Điện hạ nhìn người như vậy đương nhiên là yêu thích người đó rồi, Tiểu Phúc Tử cũng chưa từng thấy qua ánh mắt sáng quắc của Điện hạ nhìn chằm chằm một cô nương chưa lấy chồng bao giờ.
Vũ Văn Thượng vô cùng tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Trầm Lạc, một tay kéo nàng vào trong lòng, Tiểu Phúc Tử bên cạnh đầu càng cúi thấp hơn. Điện hạ, người nghìn lần vạn lần phải nhịn xuống.
“Ngươi, ngươi đừng làm càn.” Trầm Lạc có chút luống cuống, nàng hoàn toàn không biết được nước cờ của Vũ Văn Thượng.
“Lúc gần gũi với Bổn điện thì nên tự nhiên một chút, đừng có gò bó. Đi thôi.” Vũ Văn Thượng khẽ cười, lập tức buông bàn tay đang nắm lấy Trầm Lạc. Uy phong của hắn nhất thời biến mất, trong lòng Trầm Lạc thở dài nhẹ nhõm. Phải tự nhiên, phải tự nhiên, suốt đường đi, Trầm Lạc luôn tự nhắc nhở chính mình phải tự nhiên, khi cùng với Vũ Văn Thượng thân mật phải tự nhiên, khi cùng với Vũ Văn Thượng thân mật phải tự nhiên. Từ Đông cung cho đến Thiên Huệ cung, dọc theo đường đi đều là cung nữ thái giám, không phải từng người từng người mà là từng đám từng đám. Nhìn thấy Vũ Văn Thượng, đều tự giác hành lễ quỳ gối vấn an, hắn cũng chỉ qua loa gật gật đầu.
Những cung nữ thái giám này đều chờ khi bóng dáng Vũ Văn Thượng cùng Trầm Lạc biến mất hoàn toàn, mới dám đứng dậy. Trong cung vốn nhiều người thích nói chuyện huyên thuyên, vừa mới đứng lên, đã bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Tại sao theo sau Thái tử Điện hạ lại có phụ nữ? Là thiên kim của vị đại thần nào, có phải người của sương phòng không?” Một cung nữ mặc cung trang màu lam nhạt hỏi cung nữ bên cạnh cũng mặc trang phục giống nhau.
Cung nữ bị hỏi lắc lắc đầu, “Ta không biết, rất có thể là người trong sương phòng. Nói không chừng chính là Thái tử phi tương lai, Điện hạ đích thân đưa nàng ấy đến cung yến, nếu Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng vừa lòng, vậy người này mười phần là Thái tử phi rồi.”
“Toàn bộ ở chỗ này làm cái gì, váy của Công chúa không cẩn thận bị kéo hư, vẫn còn đang tức giận đấy. Còn dám ở đây nhiều chuyện, không sợ Công chúa bắt tội sao.”
Một đám cung nữ mặc váy áo màu lam nhạt đồng thời quỳ xuống, “Dư tỷ tỷ, nô tì không dám nữa.”
Vị Dư tỷ tỷ này, chính là tỳ nữ thiếp thân của Công chúa độc nhất Nguyệt Tường Quốc - Vũ Văn Liên, Dư Chi Nhược.
“Lạc nhi.”
Thân thể Trầm Lạc run lên, Vũ Văn Thượng thở dài, “Sao vẫn là dáng vẻ như thế này, nhỡ đâu khiến cho phụ hoàng cùng mẫu hậu nhìn ra được manh mối thì sao.”
Thấy Vũ Văn Thượng mặt mày hếch lên, Trầm Lạc lập tức lên tiếng: “Ngươi đó, lúc ngươi và ta thân mật có thể nói trước hay không, ta sẽ chuẩn bị tốt. Nếu không, ta hoàn toàn không biết ngươi muốn làm cái gì. Ta và ngươi vốn dĩ không quen biết, hai người xa lạ đột nhiên trở nên thân mật như vậy, ta, ta thấy không quen.”
Vũ Văn Thượng nhìn thấy bốn phía không có ai, lấy tay kéo theo Trầm Lạc vào sâu trong rừng cây rậm rạp bên cạnh con đường. Bàn tay to kéo thân mình của Trầm Lạc ra, vững vàng đẩy nàng tựa trên thân cây.
“Trước tiên chúng ta nên luyện qua một lần, trải qua lần luyện tập này, tại cung yến tiệc có thân mật cũng sẽ không còn đắn đo gì nữa.”
Thấy gương mặt Vũ Văn Thượng dần dần áp sát, hơi thở nam tử cực nóng phả vào khuôn mặt trắng noãn non mềm, “Ngươi, ngươi dừng lại, ta, ta còn chưa có lần đầu tiên đâu.”
Tác giả :
Văn Hương Thính Vũ