Thái Tử Vô Sỉ
Chương 78
Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên người Chiêu Tuyết Công chúa và lên mặt Trầm Lạc, một người thanh lãnh, một người nhu hòa. Chiêu Tuyết Công chúa mắt phượng quan sát Trầm Lạc tỉ mỉ từ trên xuống dưới. Trầm Lạc lại rất tự nhiên, trên mặt luôn nở nụ cười bình thản.
Qua một hồi lâu, Trầm Lạc lên tiếng đầu tiên: “Chiêu Tuyết Công chúa quả như lời đồn, xinh đẹmp không gì sánh được”. Chiêu Tuyết bật cười một tiếng, quay người đi đến bên lan can đình nghỉ mát, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời: “Thái tử phi thật thoải mái phóng khoáng. Không lẽ người không biết vì chuyện hòa thân của Nguyệt Tường quốc với Đại Mạc nên ta mới đến đây sao. Nói không chừng sau này chúng ta sẽ cùng hầu hạ một phu quân. Thế thì sau này người còn đối đãi với ta giống như hôm nay không?”
Trầm Lạc cũng cất bước đi đến bên lan can đình nghỉ mát, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chiêu Tuyết Công chúa: “Công chúa sẽ không vào Đông cung, mà là gả vào phủ Nhị Hoàng thượng ở kinh thành”.
Chiêu Tuyết Công chúa quay đầu qua, vẻ m85t lạnh lẽo giống như bị phá hủy. Người tự tin quả quyết như thế. Chiêu Tuyết Công chúa chưa bao giờ gặp ai giống như Thái tử phi của Nguyệt Tường quốc.
Trầm Lạc vươn tay vỗ nhẹ vai trái của Chiêu Tuyết Công chúa: “Chiêu Tuyết Công chúa, Nhị Hoàng thượng giống Công chúa hết sức thanh lãnh. Tính tình của hai người rất giống nhau”. Chiêu Tuyết Công chúa bất mãn với việc Trầm Lạc tự tin như vậy: “Thái tử phi chỉ sợ là người không biết. Hôm nay ở Ngưỡng Hiền cung ta ngồi bên cạnh Điện hạ, rót rượu cho Điện hạ, ngài ấy cũng rất vui vẻ, như vậy người vẫn cho rằng ta không vào Đông cung sao?” Sau khi dứt lời, Chiêu Tuyết Công chúa chăm chú nhìn gương mặt Trầm Lạc, nhưng làm thế nào cũng không thấy vẻ mặt kinh ngạc không cam lòng phẫn hận trên gương mặt vị Thái tử phi Nguyệt Tường quốc này.
Trầm Lạc nhẹ nhàng bật cười: “Công chúa Chiêu Tuyết lần đầu vào Hoàng cung Nguyệt Tường quốc, nếu an bài vị trí ngồi bên một nam tử, thì người đó nhất định sẽ là đệ nhất dũng sĩ của Đại Mạc Liêu tướng quân. Hơn nữa, dựa theo sự hiểu biết của ta đối với Điện hạ, với cung yến quan trọng như thế Điện hạ sẽ không cười, càng đừng nói chỉ vì gặp mặt một nữ tử”.
Chiêu Tuyết Công chúa sau khi nghe xong thì lớn tiếng bật cười: “Không hổ là Thái tử phi của Nguyệt Tường quốc, dễ dàng lật tẩy lời nói dối của ta. Lời nói cũng cho thấy sự sủng ái của Điện hạ đối với người”. Công chúa Chiêu Tuyết dứt lời thì đi ra khỏi đình nghỉ mát.
“Nếu Chiêu Tuyết còn không trở về Ngưỡng Hiền cung, chỉ sợ sẽ mang tội không nể mặt mũi Nguyệt Tường quốc rồi. Thái tử phi, chuyện của người và Điện hạ cũng đã truyền đến Đại Mạc rồi, Thái tử phi của Đại Mạc cũng rất hậm mộ người. Chỉ là Chiêu Tuyết cảm thấy ngày ngày cứ bình thản trôi qua như vậy, nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà ứng phó không kịp, chỉ sợ người…”
Chiêu Tuyết Công chúa dứt lời, liền đi ra khỏi Ngự Hoa Viên. Trầm Lạc đứng trong đình thật lâu, liên tục suy nghĩ những điều mà Chiêu Tuyết Công chúa nói. Cuối cùng Trầm Lạc bật cười. Chiêu Tuyết Công chúa nhất định là người từng trải, trong Hoàng cung nàng không thể nghe tiên sinh kể chuyện xưa nữa, nhưng ở đây nàng gặp được những chuyện như trong sách viết. Chuyện của Hoàng đế Nguyệt Tường quốc, chuyện của Vạn Quý phi, chuyện của Vũ Văn Hạ, cả Chiêu Tuyết Công chúa cũng có câu chuyện của riêng mình.
“Thái tử phi, gió lớn rồi, mau trở về Đông cung thôi, không nên để thân thể nhiễm lạnh”. Bích Liên ngoài đình nghỉ mát khom người nói. Trầm Lạc ngước mắt lên nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm lần nữa: “Ừ, trở về thôi”.
Đường trở về cung vẫn yên tĩnh như cũ, rừng cây bên đường được bao bọc bởi ánh sáng của trăng.
Đi đến chỗ rẽ thì đột nhiên Trầm Lạc dừng bước. Tiểu Phúc Tử vẻ mặt nghi ngờ nhưng không dám lên tiếng hỏi. Đường bên trái là trở về Đông cung, bên phải là đến Vấn cung.
Chi bằng đến Vấn cung thăm Tân Tử một chút, đã nhiều ngày không gặp Tân Tử rồi. không biết Chúc Dịch Phong lại an bài nàng ấy làm chuyện gì? Không hoàn thành chuyện Chúc Dịch Phong giao phó sợ rằng cuộc sống của Tân Tử không tốt đâu.
“Thái tử phi người đến Vấn cung làm gì?” Tiểu Phúc Tử thấy Thái tử phi hướng về phía Vấn cung mà đi, nhanh chóng hỏi. Trời đã không còn sớm, Thái tử phi nên trở về Đông cung nghỉ ngơi thôi. Trầm Lạc khoát khoát tay: “Ta đến Vấn cung một chút, nếu các ngươi mệt mỏi thì Đông cung trước đi”. Tiểu Phúc Tử và Bích Liên nhìn nhau một cái rồi sau đó theo sát phía sau Trầm Lạc.
Các Vấn cung càng gần, Trầm Lạc nghe được từng trận tiếng nam nữ hoan ái. Tiểu Phúc Tử lập tức sáng tỏ, tai Bích Liên đỏ bừng.
Giọng nữ tử thật cao, chói tai, tiếng nam tử khàn khàn dường như đã nghe thấy ở đâu đó. Cuối cùng nghe thấy trong miệng nam tử nói đến từ Tư Mã Phòng thì Trầm Lạc hừ lạnh một tiếng. không trách được thấy quen tai như vậy, chính là đôi nam nữ làm chuyện đồi bại ở trên tảng đá ngoài hậu viện sương phòng đó sao?
“Tiểu Phúc Tử, ngươi mau gọi Hàn Dịch đến đây, không cần mang theo nhiều thị vệ, bí mật bắt đôi nam nữ này lại”. Trầm Lạc nhẹ nhàng mở miệng. Tiểu Phúc Tử khom người nói dạ, sau đó nhanh chóng đi gọi Hàn Dịch. Trong Hoàng cung không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thị vệ và cung nữ tư thông đây chính là tội lớn.
Nhìn Bích Liên cúi đầu không lên tiếng, Trầm Lạc nhếch miệng kéo tay Bích Liên: “Đi, đi xem một chút. Đây chính là xuân cung đồ sống đó”. Bích Liên cấp bách, dùng sức rút tay ra khỏi tay Trầm Lạc. Lại sợ quấy rầy đôi nam nữ đang hoan ái trong rừng cây. Bích Liên ấp úng nhỏ giọng nói: “Thái tử phi nô tỳ không đi đâu”. Trầm Lạc lắc đầu một cái, ngay sau đó lại kéo Bích Liên, Bích Liên vẫn như cũ không chịu, ánh mắt Trầm Lạc đột nhiên lạnh xuống. Bích Liên bất đắc dĩ đành đi theo Trầm Lạc núp sau thân cây, nhìn một màn trước mắt.
Quần áo nữ tử cởi đến bên hông, chân dài trắng mịn giắt trên hông nam tử. Nam tử đứng trước người cô gái quần áo chỉnh tề, chỉ có quần tuột đến mắt cá chân. Bích Liên cả kinh trừng lớn mắt, dưới ánh trăng quần áo màu hồng của nữ tử nhìn rất quen mắt.
Đó không phải là đồ Thái tử phi thưởng cho Tân Tử sao?
Chẳng lẽ trong hoàng cung có người có loại quần áo giống như thế? Khi nữ tử quay đầu lại thì Bích Liên giật mình, là Tân Tử. Bích Liên cảm thấy tay bị Thái tử phi nắm đột nhiên buông lỏng, ngẩng đầu nhìn mặt Thái tử phi, cả khuôn mặt đen lại. Tân Tử là người bên nhà mẫu thân Thái tử phi, giờ phút này lại cùng thị vệ tư thông, đây không phải là hung hăng tát lên mặt Thái tử phi một cái sao?.
“Trước kia ngươi đã đáp ứng ta, chờ Điện hạ đến Tư Mã phòng sẽ lập tức kêu ta đến đó, ta đã cố tình chuẩn bị đồ, nhưng ngươi lại chậm chạp không…” Những lời Tân Tử nói toàn bộ bị ngăn trong miệng nam tử.
Trong lòng Trầm Lạc nổi sóng, nàng thật không ngờ Tân Tử là nữ tử đã làm chuyện đồi bại với thị vệ ở đồ sương phòng. Trong khi hoan ái giọng của Tân Tử cũng thay đổi, trở nên bén nhọn, làm gì còn nhu nhược dịu dàng như ban ngày.
Trầm Lạc lạnh lùng liếc đôi nam nữ phía trước một cái, sau đỏ nhẹ nhàng đi ra khỏi rừng cây. Lúc tới chỗ rẽ thì Trầm Lạc gặp Hàn Dịch, Hàn Dịch khom người thi lễ với Trầm Lạc. Trầm Lạc gật đầu, “Hai người trong rừng cây kia toàn bộ đánh chết, thi thể của nữ tử giữ lại mang về huyện Vân Hà”. Trầm Lạc dứt lời đi về phía Đông cung.
Hàn Dịch lĩnh mệnh phụ thânnh chóng tiến về phía rừng cây, Bích Liên đau lòng không thôi. Tân Tử rối loạn cung quy có thể đem thi thể trở về nhà đó đã là đại ân cực lớn rồi. Thái tử phi quyết tâm đối với nhà mẫu thân đẻ xuống tay, trong lòng e rằng cũng không thoải mái. Bích Liên lẳng l85ng đi theo phía sau Trầm Lạc, nhìn ánh trăng chiếu xuống bóng lưng Trầm Lạc, Bích Liên càng cảm thấy đau lòng.
Trong rừng cây Vấn cung, hai thị vệ đem đôi nam nữ không kịp mặc quần áo trói lại. Tân Tử nhất định không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, thân thể xụi lơ. Sau khi biết mình tính mạng khó giữ, Tân Tử yên tĩnh lại. Ngước mắt nhìn Hàn thống lĩnh đứng trước mặt, Tân Tử cực kỳ bình tĩnh nói: “Hàn thống lĩnh, Tân Tử có thể giữ toàn thây không?”
Hàn Dịch lạnh lùng gật đầu một cái, Tân Tử lớn tiếng cười: “Phiền Hàn thống lĩnh tùy ý chôn ta đâu đó, nếu ngại phiền toái, vất ra bãi tha ma cũng được. Nhất định không thể đưa thi thể Tân Tử về nhà, trong lòng mẫu thân nhất định sẽ rất khổ sở”.
“Nếu ngươi đem tất cả nhữn gì ngươi biết nói ra, ngươi có thể sống”.
Giọng quen thuộc của nam tử truyền đến, thân thể Hàn Dịch cứng đờ, sau đó quay người lại khom người hành lễ: “Vi thần tham kiến Điện hạ”.
Nam tử mặc áo màu vàng hoa văn rồng năm móng giờ phút này đang đứng trong rừng cây, ánh trăng chiếu xuống mặt nam tử, phát sáng rực rỡ. Tân Tử ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn mỹ dưới ánh trăng, trong lòng không khỏi khổ sở.
Ông trời thật không công bằng, ban cho Trầm Lạc gia thế tốt, lại có một phu quân tốt. Vì sao Tân Tử nàng lại phải chịu cho người người chà đạp, nếu không phải vì Tân gia, nàng cũng sẽ không vào cung, cũng sẽ không cố ý lấy lòng Trầm Lạc. Cũng không bị thị vệ thô lỗ của Tư Mã phòng cùng Chúc Dịch Phong âm hiểm tiểu nhân chà đạp.
Vũ Văn Thượng nháy mắt với Hàn Dịch, Hàn Dịch hiểu ý phân phó hai thị vệ lôi tên thị vệ kia ra dùng côn đánh chết. Tên thị vệ đó gào to lên, không ngừng la hét nói chuyện này là do tiểu tiện nhân kia quyến rũ hắn.
Người này thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Điện hạ, biết mình cũng không sống được, lá gan cũng lớn lên, lúc trước còn cầu xin tha thứ bây giờ thì lớn lối: “Ngươi không phải ý vào thân phận tốt sao. Phách lối cái gì, ngươi đâu biết nha đầu thông phòng Triệu Ninh Hoàng hậu ban cho ngươi là ta giày vò nàng ta, hung hăng giày vò, ha ha. Ta còn muốn XXOO Thái tử phi nữa, ha ha”.
Vũ Văn Thượng vừa nghe như vậy ánh mắt càng ngày càng lạnh. Giơ tay về phía hai thị vệ: “Chọn ở Tư Mã phòng hai con ngựa cái khỏe mạnh, cho ăn thuốc, ném hắn vào đó”. Tên kia vừa nghe vậy thì không ngừng chửi rủa. Hàn Dịch đánh lên cổ tên thị vệ đó một cái thoáng chốc tiếng chửi rủa không còn.
Sau khi thị vệ ở Tư Mã phòng bị bắt đi, trong rừng cây chỉ còn Vũ Văn Thượng, Tân Tử cùng Hàn Dịch. Tân Tử bị trói quần áo xộc xệch.
Tân Tử ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Văn Thượng, suy nghĩ một chút chậm rãi lên tiếng: “Sao ngài biết ta nhất định sẽ nói thật, ngài không sợ ta lừa ngài?”
Vũ Văn Thượng nâng khóe miệng mỉm cười. Tân Tử cảm thấy Điện hạ cười càng thêm tuấn lãng. Nhất định là ngày nào Trầm Lạc cũng được nhìn thấy Điện hạ cười rồi?
“Chết thê thảm trong Hoàng cung, tội thông dâm truyền đến huyện Vân Hà. Mặt mũi Tân gia e là không còn nữa rồi. Hơn nữa, đệ đệ kia của ngơi cũng vì chuyện xấu này mà không thể tham gia khoa cử”. vut nhẹ nhàng nói ra những lời vô cùng nham hiểm.
Tân Tử trợn to hai mắt, Điện hạ thật là độc mà.
Qua một hồi lâu, Trầm Lạc lên tiếng đầu tiên: “Chiêu Tuyết Công chúa quả như lời đồn, xinh đẹmp không gì sánh được”. Chiêu Tuyết bật cười một tiếng, quay người đi đến bên lan can đình nghỉ mát, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời: “Thái tử phi thật thoải mái phóng khoáng. Không lẽ người không biết vì chuyện hòa thân của Nguyệt Tường quốc với Đại Mạc nên ta mới đến đây sao. Nói không chừng sau này chúng ta sẽ cùng hầu hạ một phu quân. Thế thì sau này người còn đối đãi với ta giống như hôm nay không?”
Trầm Lạc cũng cất bước đi đến bên lan can đình nghỉ mát, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chiêu Tuyết Công chúa: “Công chúa sẽ không vào Đông cung, mà là gả vào phủ Nhị Hoàng thượng ở kinh thành”.
Chiêu Tuyết Công chúa quay đầu qua, vẻ m85t lạnh lẽo giống như bị phá hủy. Người tự tin quả quyết như thế. Chiêu Tuyết Công chúa chưa bao giờ gặp ai giống như Thái tử phi của Nguyệt Tường quốc.
Trầm Lạc vươn tay vỗ nhẹ vai trái của Chiêu Tuyết Công chúa: “Chiêu Tuyết Công chúa, Nhị Hoàng thượng giống Công chúa hết sức thanh lãnh. Tính tình của hai người rất giống nhau”. Chiêu Tuyết Công chúa bất mãn với việc Trầm Lạc tự tin như vậy: “Thái tử phi chỉ sợ là người không biết. Hôm nay ở Ngưỡng Hiền cung ta ngồi bên cạnh Điện hạ, rót rượu cho Điện hạ, ngài ấy cũng rất vui vẻ, như vậy người vẫn cho rằng ta không vào Đông cung sao?” Sau khi dứt lời, Chiêu Tuyết Công chúa chăm chú nhìn gương mặt Trầm Lạc, nhưng làm thế nào cũng không thấy vẻ mặt kinh ngạc không cam lòng phẫn hận trên gương mặt vị Thái tử phi Nguyệt Tường quốc này.
Trầm Lạc nhẹ nhàng bật cười: “Công chúa Chiêu Tuyết lần đầu vào Hoàng cung Nguyệt Tường quốc, nếu an bài vị trí ngồi bên một nam tử, thì người đó nhất định sẽ là đệ nhất dũng sĩ của Đại Mạc Liêu tướng quân. Hơn nữa, dựa theo sự hiểu biết của ta đối với Điện hạ, với cung yến quan trọng như thế Điện hạ sẽ không cười, càng đừng nói chỉ vì gặp mặt một nữ tử”.
Chiêu Tuyết Công chúa sau khi nghe xong thì lớn tiếng bật cười: “Không hổ là Thái tử phi của Nguyệt Tường quốc, dễ dàng lật tẩy lời nói dối của ta. Lời nói cũng cho thấy sự sủng ái của Điện hạ đối với người”. Công chúa Chiêu Tuyết dứt lời thì đi ra khỏi đình nghỉ mát.
“Nếu Chiêu Tuyết còn không trở về Ngưỡng Hiền cung, chỉ sợ sẽ mang tội không nể mặt mũi Nguyệt Tường quốc rồi. Thái tử phi, chuyện của người và Điện hạ cũng đã truyền đến Đại Mạc rồi, Thái tử phi của Đại Mạc cũng rất hậm mộ người. Chỉ là Chiêu Tuyết cảm thấy ngày ngày cứ bình thản trôi qua như vậy, nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà ứng phó không kịp, chỉ sợ người…”
Chiêu Tuyết Công chúa dứt lời, liền đi ra khỏi Ngự Hoa Viên. Trầm Lạc đứng trong đình thật lâu, liên tục suy nghĩ những điều mà Chiêu Tuyết Công chúa nói. Cuối cùng Trầm Lạc bật cười. Chiêu Tuyết Công chúa nhất định là người từng trải, trong Hoàng cung nàng không thể nghe tiên sinh kể chuyện xưa nữa, nhưng ở đây nàng gặp được những chuyện như trong sách viết. Chuyện của Hoàng đế Nguyệt Tường quốc, chuyện của Vạn Quý phi, chuyện của Vũ Văn Hạ, cả Chiêu Tuyết Công chúa cũng có câu chuyện của riêng mình.
“Thái tử phi, gió lớn rồi, mau trở về Đông cung thôi, không nên để thân thể nhiễm lạnh”. Bích Liên ngoài đình nghỉ mát khom người nói. Trầm Lạc ngước mắt lên nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm lần nữa: “Ừ, trở về thôi”.
Đường trở về cung vẫn yên tĩnh như cũ, rừng cây bên đường được bao bọc bởi ánh sáng của trăng.
Đi đến chỗ rẽ thì đột nhiên Trầm Lạc dừng bước. Tiểu Phúc Tử vẻ mặt nghi ngờ nhưng không dám lên tiếng hỏi. Đường bên trái là trở về Đông cung, bên phải là đến Vấn cung.
Chi bằng đến Vấn cung thăm Tân Tử một chút, đã nhiều ngày không gặp Tân Tử rồi. không biết Chúc Dịch Phong lại an bài nàng ấy làm chuyện gì? Không hoàn thành chuyện Chúc Dịch Phong giao phó sợ rằng cuộc sống của Tân Tử không tốt đâu.
“Thái tử phi người đến Vấn cung làm gì?” Tiểu Phúc Tử thấy Thái tử phi hướng về phía Vấn cung mà đi, nhanh chóng hỏi. Trời đã không còn sớm, Thái tử phi nên trở về Đông cung nghỉ ngơi thôi. Trầm Lạc khoát khoát tay: “Ta đến Vấn cung một chút, nếu các ngươi mệt mỏi thì Đông cung trước đi”. Tiểu Phúc Tử và Bích Liên nhìn nhau một cái rồi sau đó theo sát phía sau Trầm Lạc.
Các Vấn cung càng gần, Trầm Lạc nghe được từng trận tiếng nam nữ hoan ái. Tiểu Phúc Tử lập tức sáng tỏ, tai Bích Liên đỏ bừng.
Giọng nữ tử thật cao, chói tai, tiếng nam tử khàn khàn dường như đã nghe thấy ở đâu đó. Cuối cùng nghe thấy trong miệng nam tử nói đến từ Tư Mã Phòng thì Trầm Lạc hừ lạnh một tiếng. không trách được thấy quen tai như vậy, chính là đôi nam nữ làm chuyện đồi bại ở trên tảng đá ngoài hậu viện sương phòng đó sao?
“Tiểu Phúc Tử, ngươi mau gọi Hàn Dịch đến đây, không cần mang theo nhiều thị vệ, bí mật bắt đôi nam nữ này lại”. Trầm Lạc nhẹ nhàng mở miệng. Tiểu Phúc Tử khom người nói dạ, sau đó nhanh chóng đi gọi Hàn Dịch. Trong Hoàng cung không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thị vệ và cung nữ tư thông đây chính là tội lớn.
Nhìn Bích Liên cúi đầu không lên tiếng, Trầm Lạc nhếch miệng kéo tay Bích Liên: “Đi, đi xem một chút. Đây chính là xuân cung đồ sống đó”. Bích Liên cấp bách, dùng sức rút tay ra khỏi tay Trầm Lạc. Lại sợ quấy rầy đôi nam nữ đang hoan ái trong rừng cây. Bích Liên ấp úng nhỏ giọng nói: “Thái tử phi nô tỳ không đi đâu”. Trầm Lạc lắc đầu một cái, ngay sau đó lại kéo Bích Liên, Bích Liên vẫn như cũ không chịu, ánh mắt Trầm Lạc đột nhiên lạnh xuống. Bích Liên bất đắc dĩ đành đi theo Trầm Lạc núp sau thân cây, nhìn một màn trước mắt.
Quần áo nữ tử cởi đến bên hông, chân dài trắng mịn giắt trên hông nam tử. Nam tử đứng trước người cô gái quần áo chỉnh tề, chỉ có quần tuột đến mắt cá chân. Bích Liên cả kinh trừng lớn mắt, dưới ánh trăng quần áo màu hồng của nữ tử nhìn rất quen mắt.
Đó không phải là đồ Thái tử phi thưởng cho Tân Tử sao?
Chẳng lẽ trong hoàng cung có người có loại quần áo giống như thế? Khi nữ tử quay đầu lại thì Bích Liên giật mình, là Tân Tử. Bích Liên cảm thấy tay bị Thái tử phi nắm đột nhiên buông lỏng, ngẩng đầu nhìn mặt Thái tử phi, cả khuôn mặt đen lại. Tân Tử là người bên nhà mẫu thân Thái tử phi, giờ phút này lại cùng thị vệ tư thông, đây không phải là hung hăng tát lên mặt Thái tử phi một cái sao?.
“Trước kia ngươi đã đáp ứng ta, chờ Điện hạ đến Tư Mã phòng sẽ lập tức kêu ta đến đó, ta đã cố tình chuẩn bị đồ, nhưng ngươi lại chậm chạp không…” Những lời Tân Tử nói toàn bộ bị ngăn trong miệng nam tử.
Trong lòng Trầm Lạc nổi sóng, nàng thật không ngờ Tân Tử là nữ tử đã làm chuyện đồi bại với thị vệ ở đồ sương phòng. Trong khi hoan ái giọng của Tân Tử cũng thay đổi, trở nên bén nhọn, làm gì còn nhu nhược dịu dàng như ban ngày.
Trầm Lạc lạnh lùng liếc đôi nam nữ phía trước một cái, sau đỏ nhẹ nhàng đi ra khỏi rừng cây. Lúc tới chỗ rẽ thì Trầm Lạc gặp Hàn Dịch, Hàn Dịch khom người thi lễ với Trầm Lạc. Trầm Lạc gật đầu, “Hai người trong rừng cây kia toàn bộ đánh chết, thi thể của nữ tử giữ lại mang về huyện Vân Hà”. Trầm Lạc dứt lời đi về phía Đông cung.
Hàn Dịch lĩnh mệnh phụ thânnh chóng tiến về phía rừng cây, Bích Liên đau lòng không thôi. Tân Tử rối loạn cung quy có thể đem thi thể trở về nhà đó đã là đại ân cực lớn rồi. Thái tử phi quyết tâm đối với nhà mẫu thân đẻ xuống tay, trong lòng e rằng cũng không thoải mái. Bích Liên lẳng l85ng đi theo phía sau Trầm Lạc, nhìn ánh trăng chiếu xuống bóng lưng Trầm Lạc, Bích Liên càng cảm thấy đau lòng.
Trong rừng cây Vấn cung, hai thị vệ đem đôi nam nữ không kịp mặc quần áo trói lại. Tân Tử nhất định không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, thân thể xụi lơ. Sau khi biết mình tính mạng khó giữ, Tân Tử yên tĩnh lại. Ngước mắt nhìn Hàn thống lĩnh đứng trước mặt, Tân Tử cực kỳ bình tĩnh nói: “Hàn thống lĩnh, Tân Tử có thể giữ toàn thây không?”
Hàn Dịch lạnh lùng gật đầu một cái, Tân Tử lớn tiếng cười: “Phiền Hàn thống lĩnh tùy ý chôn ta đâu đó, nếu ngại phiền toái, vất ra bãi tha ma cũng được. Nhất định không thể đưa thi thể Tân Tử về nhà, trong lòng mẫu thân nhất định sẽ rất khổ sở”.
“Nếu ngươi đem tất cả nhữn gì ngươi biết nói ra, ngươi có thể sống”.
Giọng quen thuộc của nam tử truyền đến, thân thể Hàn Dịch cứng đờ, sau đó quay người lại khom người hành lễ: “Vi thần tham kiến Điện hạ”.
Nam tử mặc áo màu vàng hoa văn rồng năm móng giờ phút này đang đứng trong rừng cây, ánh trăng chiếu xuống mặt nam tử, phát sáng rực rỡ. Tân Tử ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn mỹ dưới ánh trăng, trong lòng không khỏi khổ sở.
Ông trời thật không công bằng, ban cho Trầm Lạc gia thế tốt, lại có một phu quân tốt. Vì sao Tân Tử nàng lại phải chịu cho người người chà đạp, nếu không phải vì Tân gia, nàng cũng sẽ không vào cung, cũng sẽ không cố ý lấy lòng Trầm Lạc. Cũng không bị thị vệ thô lỗ của Tư Mã phòng cùng Chúc Dịch Phong âm hiểm tiểu nhân chà đạp.
Vũ Văn Thượng nháy mắt với Hàn Dịch, Hàn Dịch hiểu ý phân phó hai thị vệ lôi tên thị vệ kia ra dùng côn đánh chết. Tên thị vệ đó gào to lên, không ngừng la hét nói chuyện này là do tiểu tiện nhân kia quyến rũ hắn.
Người này thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Điện hạ, biết mình cũng không sống được, lá gan cũng lớn lên, lúc trước còn cầu xin tha thứ bây giờ thì lớn lối: “Ngươi không phải ý vào thân phận tốt sao. Phách lối cái gì, ngươi đâu biết nha đầu thông phòng Triệu Ninh Hoàng hậu ban cho ngươi là ta giày vò nàng ta, hung hăng giày vò, ha ha. Ta còn muốn XXOO Thái tử phi nữa, ha ha”.
Vũ Văn Thượng vừa nghe như vậy ánh mắt càng ngày càng lạnh. Giơ tay về phía hai thị vệ: “Chọn ở Tư Mã phòng hai con ngựa cái khỏe mạnh, cho ăn thuốc, ném hắn vào đó”. Tên kia vừa nghe vậy thì không ngừng chửi rủa. Hàn Dịch đánh lên cổ tên thị vệ đó một cái thoáng chốc tiếng chửi rủa không còn.
Sau khi thị vệ ở Tư Mã phòng bị bắt đi, trong rừng cây chỉ còn Vũ Văn Thượng, Tân Tử cùng Hàn Dịch. Tân Tử bị trói quần áo xộc xệch.
Tân Tử ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Văn Thượng, suy nghĩ một chút chậm rãi lên tiếng: “Sao ngài biết ta nhất định sẽ nói thật, ngài không sợ ta lừa ngài?”
Vũ Văn Thượng nâng khóe miệng mỉm cười. Tân Tử cảm thấy Điện hạ cười càng thêm tuấn lãng. Nhất định là ngày nào Trầm Lạc cũng được nhìn thấy Điện hạ cười rồi?
“Chết thê thảm trong Hoàng cung, tội thông dâm truyền đến huyện Vân Hà. Mặt mũi Tân gia e là không còn nữa rồi. Hơn nữa, đệ đệ kia của ngơi cũng vì chuyện xấu này mà không thể tham gia khoa cử”. vut nhẹ nhàng nói ra những lời vô cùng nham hiểm.
Tân Tử trợn to hai mắt, Điện hạ thật là độc mà.
Tác giả :
Văn Hương Thính Vũ