Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 47: Đêm thứ sáu của sáu ngày bảy đêm (1)
Đêm.
Yên tĩnh không tiếng động.
Ánh trăng lạnh lẽo sáng tỏ như nước, yên lặng chiếu xuống toàn bộ hoàng cung giống như cảnh đẹp xa hoa trong mơ.
Lâm Hồi Âm ở nơi xa lạ này, đêm thứ nhất của cuộc đời, ngủ an ổn như thế.
Nhưng mà, không biết có phải do ban ngày đã ngủ quá nhiều rồi không, nàng liền tỉnh lại rất sớm.
Ngoài cửa sổ trời vẫn còn xám, toàn bộ thế giới vẫn đang im lặng. Lâm Hồi Ân nghĩ mình thức dậy cũng không có việc làm. Vì thế nàng nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, quả thực muốn tệ đến bao nhiêu cũng không xong. Tuy rằng bây giờ, nàng có kết giới bảo hộ, tạm thời không cần lo về mạng sống. Nhưng nếu không thể rời khỏi đại điện này, qủa thực khó chịu chẳng khác nào bị cầm tù. Đáy lòng nhịn không được lại chờ đợi Triều Ca xác định ngày có thể đưa nàng trở về.
Lâm Hồi Âm chậm rãi trở mình, tay lại chạm phải một chỗ ấm áp. Nàng nghi ngờ mở miệng, liền mở mắt, sau đó cả người đột nhiên ngồi dậy.
Dạ Huyền…Dạ Huyền sao lại ở trên giường của nàng.
Không phải Triều Ca đã nói, nơi này có kết giới, hắn không vào được sao?
Dạ Huyền nhìn chằm chằm vào ánh mắt hoảng hốt của Lâm Hồi Âm, lười biếng giơ tay lên, chống cằm của mình, xoay người, đem nàng đặt ở dưới thân của mình, hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm đối diện với vẻ mặt của Lâm Hồi Âm.
“Toàn bộ mọi người trong hoàng cung đều biết, Hoàng thái tử Triều Ca cứu được một nữ nhân, chăm sóc cẩn thận ở trên Thiên điện của hắn.” Khóe môi hắn hiện ra nụ cười yếu ớt, vạn phần xinh đẹp, khẽ mở môi mỏng, ngữ khí mê hoặc: “Ngươi nói, nếu sáng ngày thứ hai, thị nữ hầu hạ ngươi rời giường, đột nhiên phát hiện, ngươi và ta cùng nằm trên một chiếc giường. Sau đó toàn bộ Hoàng cung đều biết nhanh chóng rằng, Triều Ca giữ lại nữ nhân cùng đệ đệ Dạ Huyền của hắn lén lút vụng trộm. Đến lúc ấy, ngươi nghĩ xem biểu tình của Triều Ca sẽ như thế nào?
Khi đó Triều Ca sẽ bị vô số người nghị luận rằng…Đệ đệ ruột thịt của hắn lại cường chiếm nữ nhân của hắn…Người kia từ nhỏ được mọi người tôn dùng, là Hoàng thái tử vô cùng cao ngạo. Đến lúc đó thể diện đều bị tổn hại…Suy nghĩ một chút, đều khiến người ta vô cùng phấn chấn nha…Đó là Triều Ca nợ hắn! Hắn phải khiến cho thể diện của hắn ta thật tổn hại, bị mọi người chê cười một lần!
“Ngươi buông ra, ta mới không cùng ngươi nằm chung trên một chiếc giường!” Lâm Hồi Âm ở dưới thân Dạ Huyền liều mạng giãy dụa. Tay nàng không ngừng đẩy Dạ Huyền ra, nghỉ đến hôm qua Dạ Huyền tàn nhẫn cùng vũ nhục đối với nàng, hắn còn lật lòng, cơn tức giận trong lòng Lâm Hồi Âm càng lớn: “Ngươi cút cho ta, cách xa ta một chut!”
Nhất thời vẻ mặt của Dạ Huyền âm trầm vài phần, một cỗ sát khí cố kìm nén từ đáy lòng trào lên, nhưng khi nghĩ đến có thể lợi dụng nữ nhân này để đối phó với Triều Ca, Dạ Huyền miễn cưỡng ngăn chặn sát khí của mình, giọng nói âm tàn cảnh cáo nữ nhân dưới thân: “Không được lộn xộn!”
Yên tĩnh không tiếng động.
Ánh trăng lạnh lẽo sáng tỏ như nước, yên lặng chiếu xuống toàn bộ hoàng cung giống như cảnh đẹp xa hoa trong mơ.
Lâm Hồi Âm ở nơi xa lạ này, đêm thứ nhất của cuộc đời, ngủ an ổn như thế.
Nhưng mà, không biết có phải do ban ngày đã ngủ quá nhiều rồi không, nàng liền tỉnh lại rất sớm.
Ngoài cửa sổ trời vẫn còn xám, toàn bộ thế giới vẫn đang im lặng. Lâm Hồi Ân nghĩ mình thức dậy cũng không có việc làm. Vì thế nàng nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, quả thực muốn tệ đến bao nhiêu cũng không xong. Tuy rằng bây giờ, nàng có kết giới bảo hộ, tạm thời không cần lo về mạng sống. Nhưng nếu không thể rời khỏi đại điện này, qủa thực khó chịu chẳng khác nào bị cầm tù. Đáy lòng nhịn không được lại chờ đợi Triều Ca xác định ngày có thể đưa nàng trở về.
Lâm Hồi Âm chậm rãi trở mình, tay lại chạm phải một chỗ ấm áp. Nàng nghi ngờ mở miệng, liền mở mắt, sau đó cả người đột nhiên ngồi dậy.
Dạ Huyền…Dạ Huyền sao lại ở trên giường của nàng.
Không phải Triều Ca đã nói, nơi này có kết giới, hắn không vào được sao?
Dạ Huyền nhìn chằm chằm vào ánh mắt hoảng hốt của Lâm Hồi Âm, lười biếng giơ tay lên, chống cằm của mình, xoay người, đem nàng đặt ở dưới thân của mình, hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm đối diện với vẻ mặt của Lâm Hồi Âm.
“Toàn bộ mọi người trong hoàng cung đều biết, Hoàng thái tử Triều Ca cứu được một nữ nhân, chăm sóc cẩn thận ở trên Thiên điện của hắn.” Khóe môi hắn hiện ra nụ cười yếu ớt, vạn phần xinh đẹp, khẽ mở môi mỏng, ngữ khí mê hoặc: “Ngươi nói, nếu sáng ngày thứ hai, thị nữ hầu hạ ngươi rời giường, đột nhiên phát hiện, ngươi và ta cùng nằm trên một chiếc giường. Sau đó toàn bộ Hoàng cung đều biết nhanh chóng rằng, Triều Ca giữ lại nữ nhân cùng đệ đệ Dạ Huyền của hắn lén lút vụng trộm. Đến lúc ấy, ngươi nghĩ xem biểu tình của Triều Ca sẽ như thế nào?
Khi đó Triều Ca sẽ bị vô số người nghị luận rằng…Đệ đệ ruột thịt của hắn lại cường chiếm nữ nhân của hắn…Người kia từ nhỏ được mọi người tôn dùng, là Hoàng thái tử vô cùng cao ngạo. Đến lúc đó thể diện đều bị tổn hại…Suy nghĩ một chút, đều khiến người ta vô cùng phấn chấn nha…Đó là Triều Ca nợ hắn! Hắn phải khiến cho thể diện của hắn ta thật tổn hại, bị mọi người chê cười một lần!
“Ngươi buông ra, ta mới không cùng ngươi nằm chung trên một chiếc giường!” Lâm Hồi Âm ở dưới thân Dạ Huyền liều mạng giãy dụa. Tay nàng không ngừng đẩy Dạ Huyền ra, nghỉ đến hôm qua Dạ Huyền tàn nhẫn cùng vũ nhục đối với nàng, hắn còn lật lòng, cơn tức giận trong lòng Lâm Hồi Âm càng lớn: “Ngươi cút cho ta, cách xa ta một chut!”
Nhất thời vẻ mặt của Dạ Huyền âm trầm vài phần, một cỗ sát khí cố kìm nén từ đáy lòng trào lên, nhưng khi nghĩ đến có thể lợi dụng nữ nhân này để đối phó với Triều Ca, Dạ Huyền miễn cưỡng ngăn chặn sát khí của mình, giọng nói âm tàn cảnh cáo nữ nhân dưới thân: “Không được lộn xộn!”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ