Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 304: Nàng đang ghen phải không? (24)
Từng đường kiếm của hắn rất mạnh, làm cánh hoa lã chã rơi, tạo nên một làn gió lớn làm cho áo quần của Liễu Nhiễu có chút xộc xệch.
Triêu Ca càng múa, sát khí trên cơ thể tản ra càng nặng, đến cuối cùng Liễu Nhiễu cũng suýt nữa không đứng vũng, mà cánh hoa lại tùy ý bay lượn sắp che lại tầm mắt người nhìn.
Một lúc lâu Triêu Ca mới dừng kiếm phát, rừng đào xung quanh ầm ầm đổ xuống, ngay cả bàn đá cũng vở thành mảnh vụn.
Thì ra Thanh Âm có thể chuyển thế là do Dạ Huyền đã dùng ngàn năm tu hành để đổi lấy... Thì ra... Theo lời hắn ta nói thì hắn ta yêu nàng nhiều hơn, sâu đậm hơn hắn rất nhiều.
Hắn kiên quyết nói với Dạ Huyền hắn sẽ không từ bỏ Lâm Hồi Âm nhưng hắn lấy cái gì để tranh với Dạ Huyền đây?
Hắn có đông hoang đại lục, có cả thiên hạ chúng sanh, trong người hắn là dòng máu tiên tộc gánh vác trách nhiệm nặng nề... Những thứ này giống như một nhà lao trói buộc hắn.
Hắn làm tốt những trách nhiệm trên mới có thể buông bỏ sánh vài cùng Thanh ÂM chuyển thế....
Hắn không nghĩ sẽ mất đi Thanh Âm...
Triêu Ca càng nghĩ càng cảm thấy phiền não, ném trường kiếm trong tay xuống đất, chỉ là trong nháy mắt trở nên buồn bã, lảo đảo bước về phía bàn đá bể tan tành cúi người nhặt vỏ vượt, giơ thật cao trút hết rượu còn sót lại vào miệng.
Uống rượu giải sầu sầu thêm sầu.
Hắn không hề cảm thấy thoải mái mà khát vọng với Lâm Hồi Âm còn dâng cao hơn bình thường.
Cót những thứ là trách nhiệm hắn không thể buông bỏ được, vì Thanh Âm mà bỏ thiên hạ chúng sanh hắn không làm được.
Có phải hoàn thành trách nhiệm là đồng nghĩa với việc mất đi tình yêu?
Hoàng thái tử trước sau như một lúc này lại có vẻ chán chường ngã xuống mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ là từ khóe mắt hai hàng lệ rơi xuống.
Liễu Nhiễu kinh ngạc nhìn người đàn ông nàng yêu sâu nặng, giống như đưa bé vậy, đáy lòng thấy chua xót, nàng chậm rãi bước đến Triêu Ca cúi người nhẹ nhàng đỡ hắn dậy: "Hoàng thái tử, ta đưa ngươi về nghỉ."
Triêu Ca không lên tiếng, giống như chìm vào thế giới riêng của mình, chỉ là vô lực dựa trên người nàng.
Liễu Nhiễu nhặt trường kiếm mình mang theo đọc thuật ngự kiếm phi hành rồi đỡ Triêu Ca dậy bay về Vô Lượng điện.
Vô Lượng điển ất an tĩnh không còn bất kỳ ai, Liễu Nhiễu đỡ Triêu Ca bước vào đặt xuống giường.
Triêu Ca uống rượu nên có chút khó chịu, nhíu mày thật chặt sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Liễu Nhiễu xoay người rót cho hắn ly trà xanh bưng đến mép giường đỡ hắn dậy đút trà cho hắn.
Sau khi Triêu Ca uống xong cũng thoái mái hơn một chút, an tĩnh nằm trên giường nhắm mắt, giống như đang ngủ vậy.
Liễu Nhiễu ngắm nhìn Triêu Ca đến có chút nhập thần, sau đó lại nhàn nhạt nở một nụ cười, nàng chưa bao giờ hy vọng có thể nắm tay hắn. Chỉ là hy vọng sẽ có một ngày có thể giúp hắn bảo vệ thiên hạ chúng sanh này.
Triêu Ca càng múa, sát khí trên cơ thể tản ra càng nặng, đến cuối cùng Liễu Nhiễu cũng suýt nữa không đứng vũng, mà cánh hoa lại tùy ý bay lượn sắp che lại tầm mắt người nhìn.
Một lúc lâu Triêu Ca mới dừng kiếm phát, rừng đào xung quanh ầm ầm đổ xuống, ngay cả bàn đá cũng vở thành mảnh vụn.
Thì ra Thanh Âm có thể chuyển thế là do Dạ Huyền đã dùng ngàn năm tu hành để đổi lấy... Thì ra... Theo lời hắn ta nói thì hắn ta yêu nàng nhiều hơn, sâu đậm hơn hắn rất nhiều.
Hắn kiên quyết nói với Dạ Huyền hắn sẽ không từ bỏ Lâm Hồi Âm nhưng hắn lấy cái gì để tranh với Dạ Huyền đây?
Hắn có đông hoang đại lục, có cả thiên hạ chúng sanh, trong người hắn là dòng máu tiên tộc gánh vác trách nhiệm nặng nề... Những thứ này giống như một nhà lao trói buộc hắn.
Hắn làm tốt những trách nhiệm trên mới có thể buông bỏ sánh vài cùng Thanh ÂM chuyển thế....
Hắn không nghĩ sẽ mất đi Thanh Âm...
Triêu Ca càng nghĩ càng cảm thấy phiền não, ném trường kiếm trong tay xuống đất, chỉ là trong nháy mắt trở nên buồn bã, lảo đảo bước về phía bàn đá bể tan tành cúi người nhặt vỏ vượt, giơ thật cao trút hết rượu còn sót lại vào miệng.
Uống rượu giải sầu sầu thêm sầu.
Hắn không hề cảm thấy thoải mái mà khát vọng với Lâm Hồi Âm còn dâng cao hơn bình thường.
Cót những thứ là trách nhiệm hắn không thể buông bỏ được, vì Thanh Âm mà bỏ thiên hạ chúng sanh hắn không làm được.
Có phải hoàn thành trách nhiệm là đồng nghĩa với việc mất đi tình yêu?
Hoàng thái tử trước sau như một lúc này lại có vẻ chán chường ngã xuống mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ là từ khóe mắt hai hàng lệ rơi xuống.
Liễu Nhiễu kinh ngạc nhìn người đàn ông nàng yêu sâu nặng, giống như đưa bé vậy, đáy lòng thấy chua xót, nàng chậm rãi bước đến Triêu Ca cúi người nhẹ nhàng đỡ hắn dậy: "Hoàng thái tử, ta đưa ngươi về nghỉ."
Triêu Ca không lên tiếng, giống như chìm vào thế giới riêng của mình, chỉ là vô lực dựa trên người nàng.
Liễu Nhiễu nhặt trường kiếm mình mang theo đọc thuật ngự kiếm phi hành rồi đỡ Triêu Ca dậy bay về Vô Lượng điện.
Vô Lượng điển ất an tĩnh không còn bất kỳ ai, Liễu Nhiễu đỡ Triêu Ca bước vào đặt xuống giường.
Triêu Ca uống rượu nên có chút khó chịu, nhíu mày thật chặt sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Liễu Nhiễu xoay người rót cho hắn ly trà xanh bưng đến mép giường đỡ hắn dậy đút trà cho hắn.
Sau khi Triêu Ca uống xong cũng thoái mái hơn một chút, an tĩnh nằm trên giường nhắm mắt, giống như đang ngủ vậy.
Liễu Nhiễu ngắm nhìn Triêu Ca đến có chút nhập thần, sau đó lại nhàn nhạt nở một nụ cười, nàng chưa bao giờ hy vọng có thể nắm tay hắn. Chỉ là hy vọng sẽ có một ngày có thể giúp hắn bảo vệ thiên hạ chúng sanh này.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ