Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 3: Ngày thứ nhất của sáu ngày bảy đêm
Lâm Hồi Âm động thân thể một chút, muốn giảm bớt đau đớn cùng khuất nhục mà nam nhân này gây cho mình.
Nhưng chỉ cần nàng vừa cử động, vẫn không thể chịu được đau đớn ở cổ truyền đến.
Nàng chỉ có thể lựa chọn buông bỏ, thân thể cứng ngắc ở đó, mặc cho người nam nhân này muốn làm gì thì làm.
Cái này không thể nói là vui mừng yêu thích. Đối với Lâm Hồi Âm mà nói, nó càng là nỗi sỉ nhục, một sự dày vò.
Thật ra nàng biết, nơi này tối tăm, cho dù nàng khóc, cũng chẳng có ai để ý mà đến nhìn.
Nhưng nàng lại mở mắt thật to, cố chấp không để cho nước mắt mình rơi xuống.
Không thể khóc, kiên quyết không thể khóc.
Nàng vô cùng hận người nam nhân này, hận không thể nghiền xương hắn thành tro, rút gân lột da, sao nàng có thể vì hắn rơi xuống một giọt lệ.
Nhưng nàng rất đau.
Đau đến mức nàng tưởng mình cứ như vậy chết đi, nhưng nàng chết không xong.
Lâm Hồi Âm chỉ có thể đếm trong lòng, rốt cuộc hắn còn hạ xuống bao nhiêu lần nữa mới chấm dứt, mượn nó mà di dời đi sự đau đớn dày vò gây cho nàng.
“Sáu trăm bảy mươi mốt, sáu trăm bảy mươi hai, sáu trăm bảy mươi ba…”
Lực đạo của nam nhân càng điên cuồng, dạ dày nàng có chút đau, cũng may tay hắn ở cổ nàng đã buông ra.
“Chín trăm chín mươi bảy, chín trăm chín mươi tám, chín trăm chín mươi chín…”
Da thịt nam tư vốn nỏng bỏng, riêng lúc này đã muốn khôi phục bình thường.
“Một ngàn ba trăm mười một, một ngàn ba trăm mười hai, một ngàn ba trăm mười ba, một ngàn ba trăm mười bốn….”
Nam nhân đã xong.
Đêm nay chịu tra tấn như địa ngục, cuối cùng đã xong.
Lâm Hồi Âm nằm xụi lơ ở đó, không thể nhúc nhích, nhắm mắt lại, toàn thân run run, giảm bớt đau đớn mà nam nhân biến thái gây cho mình, căn bản chẳng muốn để ý xem nam nhân đó rốt cuộc đang làm những gì,
Khi người nam nhân này làm nàng đến lần thứ ba, nàng bắt đầu đếm. Lần thứ ba, hắn làm tổng cộng trong một ngàn một trăm ba mươi tám lượt đếm.
Lần thứ tư là một ngàn hai trăm.
Lần thứ năm là một ngàn hai trăm sáu mươi.
Lần thứ sáu là một ngàn ba trăm mười.
Một ngàn ba trăm mười bốn
1314, cả đời một đời.
Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, nhịn không được lộ ra một nụ cười trào phúng.
Con số này, thật sự đủ châm chọc, không phải sao?
Lâm Hồi Âm thật sự mệt muốn chết rồi. Trong chốc lát, nàng liền ngủ say.
Sáng hôm sau, Lâm Hồi Âm bị trận đập cửa bừng tỉnh.
Chậm rãi nâng lên mí mắt, nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ đep yên tĩnh, bên trong cửa sổ mọi thứ đều bình yên.
Lâm Hồi Âm nhăn mày, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, mới phát hiện mình từ nơi lạnh lẽo ẩm ướt kia trở về phòng của mình.
“Cốc cốc cốc___” Bên ngoài lại truyền đến một trận tiếng đập cửa, cùng với một giọng nam nhân dịu dàng: “Hồi Âm, Hồi Âm, ngươi đã tỉnh sao?”
Lâm Hồi Âm nhíu mày, hiển nhiên vì bị người khác quấy nhiễu giấc ngủ, có chút mất hứng. Nhưng giọng nói của nàng vẫn tận lực ôn hòa, thanh âm khàn khàn mới tỉnh: “Tỉnh.”
“Hồi Âm, ăn điểm tâm thôi.”
“Ồ.” Lâm Hồi Âm vội lên tiếng, nhanh chóng ngồi dậy, lực có chút lớn, làm thân thể nàng có chút đau. Nàng thở ra một hơi, động tác liền từ tốn rất nhiều, đối với bên ngoài phòng trả lời: “Ta nghĩ mình tắm rửa trước, rồi sẽ ăn cơm.”
Nhưng chỉ cần nàng vừa cử động, vẫn không thể chịu được đau đớn ở cổ truyền đến.
Nàng chỉ có thể lựa chọn buông bỏ, thân thể cứng ngắc ở đó, mặc cho người nam nhân này muốn làm gì thì làm.
Cái này không thể nói là vui mừng yêu thích. Đối với Lâm Hồi Âm mà nói, nó càng là nỗi sỉ nhục, một sự dày vò.
Thật ra nàng biết, nơi này tối tăm, cho dù nàng khóc, cũng chẳng có ai để ý mà đến nhìn.
Nhưng nàng lại mở mắt thật to, cố chấp không để cho nước mắt mình rơi xuống.
Không thể khóc, kiên quyết không thể khóc.
Nàng vô cùng hận người nam nhân này, hận không thể nghiền xương hắn thành tro, rút gân lột da, sao nàng có thể vì hắn rơi xuống một giọt lệ.
Nhưng nàng rất đau.
Đau đến mức nàng tưởng mình cứ như vậy chết đi, nhưng nàng chết không xong.
Lâm Hồi Âm chỉ có thể đếm trong lòng, rốt cuộc hắn còn hạ xuống bao nhiêu lần nữa mới chấm dứt, mượn nó mà di dời đi sự đau đớn dày vò gây cho nàng.
“Sáu trăm bảy mươi mốt, sáu trăm bảy mươi hai, sáu trăm bảy mươi ba…”
Lực đạo của nam nhân càng điên cuồng, dạ dày nàng có chút đau, cũng may tay hắn ở cổ nàng đã buông ra.
“Chín trăm chín mươi bảy, chín trăm chín mươi tám, chín trăm chín mươi chín…”
Da thịt nam tư vốn nỏng bỏng, riêng lúc này đã muốn khôi phục bình thường.
“Một ngàn ba trăm mười một, một ngàn ba trăm mười hai, một ngàn ba trăm mười ba, một ngàn ba trăm mười bốn….”
Nam nhân đã xong.
Đêm nay chịu tra tấn như địa ngục, cuối cùng đã xong.
Lâm Hồi Âm nằm xụi lơ ở đó, không thể nhúc nhích, nhắm mắt lại, toàn thân run run, giảm bớt đau đớn mà nam nhân biến thái gây cho mình, căn bản chẳng muốn để ý xem nam nhân đó rốt cuộc đang làm những gì,
Khi người nam nhân này làm nàng đến lần thứ ba, nàng bắt đầu đếm. Lần thứ ba, hắn làm tổng cộng trong một ngàn một trăm ba mươi tám lượt đếm.
Lần thứ tư là một ngàn hai trăm.
Lần thứ năm là một ngàn hai trăm sáu mươi.
Lần thứ sáu là một ngàn ba trăm mười.
Một ngàn ba trăm mười bốn
1314, cả đời một đời.
Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, nhịn không được lộ ra một nụ cười trào phúng.
Con số này, thật sự đủ châm chọc, không phải sao?
Lâm Hồi Âm thật sự mệt muốn chết rồi. Trong chốc lát, nàng liền ngủ say.
Sáng hôm sau, Lâm Hồi Âm bị trận đập cửa bừng tỉnh.
Chậm rãi nâng lên mí mắt, nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ đep yên tĩnh, bên trong cửa sổ mọi thứ đều bình yên.
Lâm Hồi Âm nhăn mày, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, mới phát hiện mình từ nơi lạnh lẽo ẩm ướt kia trở về phòng của mình.
“Cốc cốc cốc___” Bên ngoài lại truyền đến một trận tiếng đập cửa, cùng với một giọng nam nhân dịu dàng: “Hồi Âm, Hồi Âm, ngươi đã tỉnh sao?”
Lâm Hồi Âm nhíu mày, hiển nhiên vì bị người khác quấy nhiễu giấc ngủ, có chút mất hứng. Nhưng giọng nói của nàng vẫn tận lực ôn hòa, thanh âm khàn khàn mới tỉnh: “Tỉnh.”
“Hồi Âm, ăn điểm tâm thôi.”
“Ồ.” Lâm Hồi Âm vội lên tiếng, nhanh chóng ngồi dậy, lực có chút lớn, làm thân thể nàng có chút đau. Nàng thở ra một hơi, động tác liền từ tốn rất nhiều, đối với bên ngoài phòng trả lời: “Ta nghĩ mình tắm rửa trước, rồi sẽ ăn cơm.”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ