Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 297: Nàng ghen sao?[17]
297. Nàng ghen sao?[17]
Dạ Huyền lại cảm thấy không hả giận, gần đây, hắn và Lâm Hồi Âm ở chung phá lệ hòa hợp, hòa hợp đến mức hắn quên luôn Lâm Hồi Âm và Triều Ca có cái gì, nhưng hiện tại Triều Ca nói ra như vậy, làm cho hắn cảm thấy những thé tốt đẹp đều lập tức trở nên xa xôi.
Hắn cực kỳ không thích cảm giác như vậy!
Hắn tuyệt đối sẽ không thua Triều Ca!
Dạ Huyền nghĩ, hơi nhắm mắt lại, âm thầm nén giận, mới chậm rãi mở mắt, một lần nữa nhìn Triều Ca, sau đó không giận, phản cười, thần thái thoạt nhìn tự nhiên không vội không nóng nảy:“Ngươi đừng tưởng rằng ai cũng như ngươi, ngươi đã làm chuyện gì, ta cũng sẽ làm! Ngàn năm trước, Thanh Âm thật sự yêu ngươi, nhưng là, ngươi làm sao biết, ngàn năm trước nếu ta theo đuổi Thanh Âm, Thanh Âm lại như thế nào sẽ không yêu ta?”
“Kiếp này, nàng không phải Thanh Âm, nàng là Lâm Hồi Âm, nàng không có vĩ đại như ngàn năm trước, thậm chí nàng còn có tính tình trẻ con, nàng tham ăn ham chơi tham ngủ, nàng tâm huyết dâng trào, sẽ đi làm các loại chuyện cổ quái, nàng gặp phải chuyện gì cũng sẽ nghĩ bảo vệ mình đầu tiên, nàng tùy hứng vô lý, còn có ý xấu...... Cẩn thận tính ra, nàng chẳng phải người tốt, ngươi muốn nàng sửa lại, ngươi muốn nàng tốt, nhưng ta nhận, vô luận là như thế nào, ta đều có thể yên tâm thoải mái nhận, ta cảm thấy tật xấu của nàng đều là ưu điểm, ta có thể dung túng cho nàng cố tình gây sự, ta có thể cho phép nàng có ý xấu, ta có thể vì nàng mà tuyên chiến với Tiên phi, những thứ ta làm, ngươi làm được không?”
“Không có ai là hoàn mỹ, không có ai là không có khuyết điểm, người bên ngoài cảm thấy nàng toàn thân đều là khuyết điểm, nhưng không sao cả, ta muốn nàng, nuông chiều nàng, ta với ngươi không giống nhau, ta cần nàng là chính nàng, nàng vui vẻ, nàng khoái hoạt, người bên ngoài khoái hoạt cùng vui vẻ đều cùng ta không quan hệ, ta chỉ hy vọng nàng có thể tùy tâm sở dục làm một cô gái đơn giản, sống những ngày tháng nữ tử nên có, cho nên, vô luận nàng làm cái gì, ta sẽ toàn bộ vì nàng gánh, này đó ta có thể làm được, ngươi có năng lực làm được sao?”
“Mặc kệ ngươi tin hay không tin, rất nhiều người không cự lại được vẻ ngoài của ta, mị lực của ta! Ta có thể buông tha cho hết thảy thiên hạ thương sinh, chỉ cần nàng tốt, ngươi có thể chứ?”
Một câu, đánh trúng tim đen của Triều Ca, Triều Ca sắc mặt khó coi, Dạ Huyền thế này mới hơi hơi cảm thấy hả giận, cười, tiếp tục nói:“Đúng vậy, ngàn năm trước, ngươi ở cạnh nàng, ta là một người ngoài cuộc, ta không có tư cách đi quấy rầy phá hư các ngươi, nhưng hiện tại không phải ngàn năm trước, ngươi và ta đều biết, ngàn năm trước, là ta hủy diệt ngàn năm tu vi, bảo vệ của hồn phách của nàng, đổi cho nàng chuyển thế, Triều Ca, ngươi nói, một đời này, dựa vào cái gì mà ta không có tư cách cùng ngươi tranh đoạt nàng?”
Dạ Huyền lại cảm thấy không hả giận, gần đây, hắn và Lâm Hồi Âm ở chung phá lệ hòa hợp, hòa hợp đến mức hắn quên luôn Lâm Hồi Âm và Triều Ca có cái gì, nhưng hiện tại Triều Ca nói ra như vậy, làm cho hắn cảm thấy những thé tốt đẹp đều lập tức trở nên xa xôi.
Hắn cực kỳ không thích cảm giác như vậy!
Hắn tuyệt đối sẽ không thua Triều Ca!
Dạ Huyền nghĩ, hơi nhắm mắt lại, âm thầm nén giận, mới chậm rãi mở mắt, một lần nữa nhìn Triều Ca, sau đó không giận, phản cười, thần thái thoạt nhìn tự nhiên không vội không nóng nảy:“Ngươi đừng tưởng rằng ai cũng như ngươi, ngươi đã làm chuyện gì, ta cũng sẽ làm! Ngàn năm trước, Thanh Âm thật sự yêu ngươi, nhưng là, ngươi làm sao biết, ngàn năm trước nếu ta theo đuổi Thanh Âm, Thanh Âm lại như thế nào sẽ không yêu ta?”
“Kiếp này, nàng không phải Thanh Âm, nàng là Lâm Hồi Âm, nàng không có vĩ đại như ngàn năm trước, thậm chí nàng còn có tính tình trẻ con, nàng tham ăn ham chơi tham ngủ, nàng tâm huyết dâng trào, sẽ đi làm các loại chuyện cổ quái, nàng gặp phải chuyện gì cũng sẽ nghĩ bảo vệ mình đầu tiên, nàng tùy hứng vô lý, còn có ý xấu...... Cẩn thận tính ra, nàng chẳng phải người tốt, ngươi muốn nàng sửa lại, ngươi muốn nàng tốt, nhưng ta nhận, vô luận là như thế nào, ta đều có thể yên tâm thoải mái nhận, ta cảm thấy tật xấu của nàng đều là ưu điểm, ta có thể dung túng cho nàng cố tình gây sự, ta có thể cho phép nàng có ý xấu, ta có thể vì nàng mà tuyên chiến với Tiên phi, những thứ ta làm, ngươi làm được không?”
“Không có ai là hoàn mỹ, không có ai là không có khuyết điểm, người bên ngoài cảm thấy nàng toàn thân đều là khuyết điểm, nhưng không sao cả, ta muốn nàng, nuông chiều nàng, ta với ngươi không giống nhau, ta cần nàng là chính nàng, nàng vui vẻ, nàng khoái hoạt, người bên ngoài khoái hoạt cùng vui vẻ đều cùng ta không quan hệ, ta chỉ hy vọng nàng có thể tùy tâm sở dục làm một cô gái đơn giản, sống những ngày tháng nữ tử nên có, cho nên, vô luận nàng làm cái gì, ta sẽ toàn bộ vì nàng gánh, này đó ta có thể làm được, ngươi có năng lực làm được sao?”
“Mặc kệ ngươi tin hay không tin, rất nhiều người không cự lại được vẻ ngoài của ta, mị lực của ta! Ta có thể buông tha cho hết thảy thiên hạ thương sinh, chỉ cần nàng tốt, ngươi có thể chứ?”
Một câu, đánh trúng tim đen của Triều Ca, Triều Ca sắc mặt khó coi, Dạ Huyền thế này mới hơi hơi cảm thấy hả giận, cười, tiếp tục nói:“Đúng vậy, ngàn năm trước, ngươi ở cạnh nàng, ta là một người ngoài cuộc, ta không có tư cách đi quấy rầy phá hư các ngươi, nhưng hiện tại không phải ngàn năm trước, ngươi và ta đều biết, ngàn năm trước, là ta hủy diệt ngàn năm tu vi, bảo vệ của hồn phách của nàng, đổi cho nàng chuyển thế, Triều Ca, ngươi nói, một đời này, dựa vào cái gì mà ta không có tư cách cùng ngươi tranh đoạt nàng?”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ