Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 257: Ta có thể hôn ngươi không?[17]
Liên Y không dám giành với Tiên phi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiên phi đưa kim hộp cho một thị vệ, vẻ mặt tin tưởng tràn đầy:“Mở ra nhìn xem, rốt cuộc là bảo bối gì mà lại khiến Liên Y luyến tiếc đếm thế!"
Hai thị vệ lập tức nghe theo, chậm rãi mở ra, nhưng bên trong chẳng có ánh sáng bảy màu gì, ngược lại là một bức hoạ cuộn tròn.
Tiên phi nhíu mày, vẻ mặt hồ nghi, quên cả nhìn Liên Y, bên trong không phải là Nam Hải ngọc lưu ly thất thải châu sao? Tại sao lại biến thành tranh rôi?
Liên Y mơ hồ thấy không ổn, vươn tay gắt gao nắm vạt áo, gắt gao mân môi, mở to đôi mắt nhìn thị vệ cầm bức hoạ ra.
Bức hoạ cuộc lại cao như một người, hai thị vệ vận dụng tiên thuật, nâng phù ở giữa không trung, một người cầm gốc, để cho bức hoạ tự trượt xuống.
Đó là một bức đông cung đồ, nam nữ người trần truồng quấn quýt trong vườn hoa. Tư thái cực kỳ dâm dật, dáng người nữ vẽ yểu điệu thướt tha, da thịt trắng như tuyết, lả lướt ngồi trên chân nam nhân, trên mặt mang theo mị thái, đầu chôn trước khố bộ nam nhân, hai mắt khẽ nâng, mang theo mười phần dâm đãng, nhìn nam tử dưới thân, đầu lưỡi hơi vươn ra, giống như liếm lấy quái vậy của gã. Nam nhân nhàn khi nửa nằm trong bụi hoa, trên mặt mang theo chút túng dục, đáy mắt lóe ra hào quang hưng phấn kịch liệt, một tay bưng chén rượu, một tay tìm xuống nắm lấy hai khoả ngực trắng tròn của nữ nhân.
Bức họa kia, họa phong dịu dàng mà lại tinh xảo, động tác lớn mật, khắp nơi tràn ngập hơi thở tình dục.
Toàn bộ đại điện nháy mắt lâm vào một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bức hoạ, mọi vẻ mặt phấn khích không thể ngôn ngữ, nữ nhân mặt đỏ e lệ, nam nhân hô hấp ồ ồ.
Liên Y nhìn đến bức họa, chỉ cảm thấy cả người như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắc đứng ở nơi đó, một cử động cũng không dám, toàn thân đều lạnh như băng, ngây ngốc nhìn chằm chằm kia bức đông cung đồ, thế nào cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng bên trong là Nam Hải thất thải ngọc lưu ly châu, vì cái gì hiện tại biến thành bức đông cung hoạt sắc sinh hương thế này?
Có người thập giọng nói:“Trời ạ, nàng lại tặng một bức tranh đông cung!”
“Lá gan thật là lớn, khó trách mới vừa rồi thị vệ tiếp nhận lễ vật, nàng gắt gao ôm, không chịu giao ra đây, hoá ra quà dâm thế này!”
“Mục đích như vậy là cố ý câu dẫn hoàng thái tử sao? Chính là..... Nàng tuy rằng là công chuâ tiên đế khâm phong, nhưng cũng không phải danh phù kỳ thực công chúa, hơn nữa một cô gái lại có bức tranh vô sỉ thế này, sợ là cô nhục tác phong, làm bẩn hoàng thái tử điện hạ!”
“Khó trách vừa rồi nàng khiêu vũ còn cởi quần áo, chắc cũng là thủ đoạn dụ dỗ nam nhân rồi......”
........
Tiên phi gắt gao nhìn chằm chằm bức đông cung đồ, bên tai là tiếng mọi người thấp giọng nghị luận, sắc tái xanh mét nhìn Liên Y.
Hai thị vệ lập tức nghe theo, chậm rãi mở ra, nhưng bên trong chẳng có ánh sáng bảy màu gì, ngược lại là một bức hoạ cuộn tròn.
Tiên phi nhíu mày, vẻ mặt hồ nghi, quên cả nhìn Liên Y, bên trong không phải là Nam Hải ngọc lưu ly thất thải châu sao? Tại sao lại biến thành tranh rôi?
Liên Y mơ hồ thấy không ổn, vươn tay gắt gao nắm vạt áo, gắt gao mân môi, mở to đôi mắt nhìn thị vệ cầm bức hoạ ra.
Bức hoạ cuộc lại cao như một người, hai thị vệ vận dụng tiên thuật, nâng phù ở giữa không trung, một người cầm gốc, để cho bức hoạ tự trượt xuống.
Đó là một bức đông cung đồ, nam nữ người trần truồng quấn quýt trong vườn hoa. Tư thái cực kỳ dâm dật, dáng người nữ vẽ yểu điệu thướt tha, da thịt trắng như tuyết, lả lướt ngồi trên chân nam nhân, trên mặt mang theo mị thái, đầu chôn trước khố bộ nam nhân, hai mắt khẽ nâng, mang theo mười phần dâm đãng, nhìn nam tử dưới thân, đầu lưỡi hơi vươn ra, giống như liếm lấy quái vậy của gã. Nam nhân nhàn khi nửa nằm trong bụi hoa, trên mặt mang theo chút túng dục, đáy mắt lóe ra hào quang hưng phấn kịch liệt, một tay bưng chén rượu, một tay tìm xuống nắm lấy hai khoả ngực trắng tròn của nữ nhân.
Bức họa kia, họa phong dịu dàng mà lại tinh xảo, động tác lớn mật, khắp nơi tràn ngập hơi thở tình dục.
Toàn bộ đại điện nháy mắt lâm vào một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bức hoạ, mọi vẻ mặt phấn khích không thể ngôn ngữ, nữ nhân mặt đỏ e lệ, nam nhân hô hấp ồ ồ.
Liên Y nhìn đến bức họa, chỉ cảm thấy cả người như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắc đứng ở nơi đó, một cử động cũng không dám, toàn thân đều lạnh như băng, ngây ngốc nhìn chằm chằm kia bức đông cung đồ, thế nào cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng bên trong là Nam Hải thất thải ngọc lưu ly châu, vì cái gì hiện tại biến thành bức đông cung hoạt sắc sinh hương thế này?
Có người thập giọng nói:“Trời ạ, nàng lại tặng một bức tranh đông cung!”
“Lá gan thật là lớn, khó trách mới vừa rồi thị vệ tiếp nhận lễ vật, nàng gắt gao ôm, không chịu giao ra đây, hoá ra quà dâm thế này!”
“Mục đích như vậy là cố ý câu dẫn hoàng thái tử sao? Chính là..... Nàng tuy rằng là công chuâ tiên đế khâm phong, nhưng cũng không phải danh phù kỳ thực công chúa, hơn nữa một cô gái lại có bức tranh vô sỉ thế này, sợ là cô nhục tác phong, làm bẩn hoàng thái tử điện hạ!”
“Khó trách vừa rồi nàng khiêu vũ còn cởi quần áo, chắc cũng là thủ đoạn dụ dỗ nam nhân rồi......”
........
Tiên phi gắt gao nhìn chằm chằm bức đông cung đồ, bên tai là tiếng mọi người thấp giọng nghị luận, sắc tái xanh mét nhìn Liên Y.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ