Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 249: Ta có thể hôn ngươi không?[9]
259. Ta có thể hôn ngươi không?[9]
Nàng siết chặt lấy chén nước, vỡ tan, có mảnh sứ cắt qua tay nàng.
Dạ Huyền không có hứng thú bới yến hội này, nhắm mắt hao thời gian, nghe được tiếng vỡ vụn truyền đến, vội vàng mở mắt, nhìn bàn tay Lâm Hồi Âm toàn là máy, nhíu mi, không chút suy nghĩ liền vươn tay cầm tay nàng, lo lắng hỏi:“Sao lại thế này?”
Lâm Hồi Âm đắn đo, cố ý làm cho mảnh chén cắt qua tay mình, sau đó tái lại đưa tay đến Dạ Huyền trước mặt, ngây thơ làm nũng kêu đau, thật không ngờ nàng còn chưa kịp thực hành, Dạ Huyền đã khẩn trương hề hề cầm lấy tay nàng.
Đôi mắt Dạ Huyền lóe ra vô vàn lo lắng, còn có kích động.
Dù chỉ là chợt lóe qua, Lâm Hồi Âm vẫn thấy rất rõ ràng.
Dạ Huyền...... Kích động?.
Dạ Huyền nhanh chóng nắm tay Lâm Hồi Âm đưa đến bên môi, hơi cúi đầu hôn máu trong lòng bàn tay nàng...
Cũng may miệng vết thương không sâu, chỉ là miệng vết thương nhợt nhạt, Dạ Huyền liếm vài cái, máu liền ngừng chảy.
“Có đau không?”
Lâm Hồi Âm còn không theo kịp hành động cùa Dạ Huyền, mặt dại ra.
“Sao không cẩn thận thế hả?” Giọng điệu Dạ Huyền mang theo chút trách cứ, cầm lấy khăn tay trên bàn, lau vết máu còn đọng lại trong lòng bàn tay nàng.
Lâm Hồi Âm trừng mắt nhìn, cảm thấy mình như là nằm mơ, liền ngốc ngốc giật mình nói một câu:“Ta không cố ý.”
“Ừ.” Dạ Huyền nhẹ giọng trả lời, cất khăn tay, tùy ý ném tới trên bàn, sau đó gọi một đệ tử Thần sơn sai bọn họ mang tới một cái cúp bạc.
Lâm Hồi Âm cầm cái cúp bạc kia, cảm giác hơi đau lòng, đáy lòng lại hiện lên một chút lo lắng, hắn lo lắng nàng sẽ bóp vỡ mất chén, cho nên đặc biệt chuẩn bị một cái chén bạc bóp không vỡ sao?
Lâm Hồi Âm xoay qua nhìn Dạ Huyền, phát hiện hắn lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh như thường, lạnh nhạt tự nhiên ngồi ở một bên, hai mắt cụp xuống, tư thái thanh ngạo, trên mặt đáy mắt nghiễm nhiên đã không còn lo âu và kích động.......
Lâm Hồi Âm nhất thời nghi ngờ vừa rồi mình hoa mắt, laii tiếp tục nhìn hắn chăm chăm.
Dạ Huyền cảm giác được Lâm Hồi Âm đang nhìn mình, nhìn nàng, phát hiện nàng không động gì đến bàn đầy mỹ lực, liền nghiêng đầu, ghé miệng bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi:“Sao không ăn?”
Nàng siết chặt lấy chén nước, vỡ tan, có mảnh sứ cắt qua tay nàng.
Dạ Huyền không có hứng thú bới yến hội này, nhắm mắt hao thời gian, nghe được tiếng vỡ vụn truyền đến, vội vàng mở mắt, nhìn bàn tay Lâm Hồi Âm toàn là máy, nhíu mi, không chút suy nghĩ liền vươn tay cầm tay nàng, lo lắng hỏi:“Sao lại thế này?”
Lâm Hồi Âm đắn đo, cố ý làm cho mảnh chén cắt qua tay mình, sau đó tái lại đưa tay đến Dạ Huyền trước mặt, ngây thơ làm nũng kêu đau, thật không ngờ nàng còn chưa kịp thực hành, Dạ Huyền đã khẩn trương hề hề cầm lấy tay nàng.
Đôi mắt Dạ Huyền lóe ra vô vàn lo lắng, còn có kích động.
Dù chỉ là chợt lóe qua, Lâm Hồi Âm vẫn thấy rất rõ ràng.
Dạ Huyền...... Kích động?.
Dạ Huyền nhanh chóng nắm tay Lâm Hồi Âm đưa đến bên môi, hơi cúi đầu hôn máu trong lòng bàn tay nàng...
Cũng may miệng vết thương không sâu, chỉ là miệng vết thương nhợt nhạt, Dạ Huyền liếm vài cái, máu liền ngừng chảy.
“Có đau không?”
Lâm Hồi Âm còn không theo kịp hành động cùa Dạ Huyền, mặt dại ra.
“Sao không cẩn thận thế hả?” Giọng điệu Dạ Huyền mang theo chút trách cứ, cầm lấy khăn tay trên bàn, lau vết máu còn đọng lại trong lòng bàn tay nàng.
Lâm Hồi Âm trừng mắt nhìn, cảm thấy mình như là nằm mơ, liền ngốc ngốc giật mình nói một câu:“Ta không cố ý.”
“Ừ.” Dạ Huyền nhẹ giọng trả lời, cất khăn tay, tùy ý ném tới trên bàn, sau đó gọi một đệ tử Thần sơn sai bọn họ mang tới một cái cúp bạc.
Lâm Hồi Âm cầm cái cúp bạc kia, cảm giác hơi đau lòng, đáy lòng lại hiện lên một chút lo lắng, hắn lo lắng nàng sẽ bóp vỡ mất chén, cho nên đặc biệt chuẩn bị một cái chén bạc bóp không vỡ sao?
Lâm Hồi Âm xoay qua nhìn Dạ Huyền, phát hiện hắn lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh như thường, lạnh nhạt tự nhiên ngồi ở một bên, hai mắt cụp xuống, tư thái thanh ngạo, trên mặt đáy mắt nghiễm nhiên đã không còn lo âu và kích động.......
Lâm Hồi Âm nhất thời nghi ngờ vừa rồi mình hoa mắt, laii tiếp tục nhìn hắn chăm chăm.
Dạ Huyền cảm giác được Lâm Hồi Âm đang nhìn mình, nhìn nàng, phát hiện nàng không động gì đến bàn đầy mỹ lực, liền nghiêng đầu, ghé miệng bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi:“Sao không ăn?”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ