Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 186: Ngươi chờ người kia là ai?[6]
186. Ngươi chờ người kia là ai?[6]
Thậm chí đôi khi, hắn hy vọng, hắn và nàng có thể sóng vai làm bằng hữu mãi như vậy, thanh thản sống qua ngày, vĩnh viễn không mất đi, vĩnh viễn bên nhau.
Năm tháng vô kình, ngày tốt cảnh đẹp.
Có nàng.
.........
Dạ Huyền đột nhiên hỏi câu này, Lâm Hồi Âm không biết trả lời thế não.
Nếu là nói hắn tốt, hình như hắn cũng không tốt như vậy, nếu là nói hắn không tốt, nhưng hắn đối xử với nàng rất tốt.
Lâm Hồi Âm do dự, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền, lựa chọn ngôn từ, hàm súc nói:“Kỳ thật ngươi rất tốt!”
“Ồ?” Dạ Huyền không ngờ nàng sẽ nói như vậy, hơi kinh ngạc.
“Cái kia........” Lâm Hồi Âm cắn ngón tay, thành khẩn nói:“Chỉ cần ngươi muốn, kỳ thật sẽ có rất nhiều nữ nhân thích ngươi.”
“Thế à? Vậy còn ngươi?” Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm, không chút do dự hỏi lại,“Ngươi cũng sẽ thích ta sao?”
Lâm Hồi Âm đột nhiên mở to hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào
Liên quan gì đến ta?
“Vậy ngươi có thể thích ta không?” Dạ Huyền nghiêm túc hỏi, tròng mắt thâm thúy mê người nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, không bỏ qua.
“Ta...... Ta.......” Nàng đảo mắt, suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết trả lời thế nào, Dạ Huyền vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt hắn khiến đáy lòng nàng hốt hoảng, sốt ruột, cọ chân, thẹn thùng thốt ra:“Sao ngươi lại đáng ghét thế chứ, quỷ xứ hà."
Lâm Hồi Âm nói xong, mặt đỏ như lửa, nàng nghiêng đầu, nhìn dòng sông, cảm thấy tim mình đang dộng ầm ầm.
Đáy mắt Dạ Huyền hiện lên sự cô đơn, hai mắt không có tiêu cự, vẻ mặt có chút mơ hồ, rất lâu saumới nhẹ nhàng nói:“Ta biết ngươi ghét ta.”
Biết rõ nàng ghét mình, nhưng nàng nói như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút khổ sở.
“Ta.......” Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền, ý thức được lời mình nói trong tình thế cấp bách đã bị hắn hiểu lầm.
Nàng vốn không phải ý kia, nàng bị hắn nhìn chằm chằm nên có chút thẹn thùng, dưới tình thế cấp bách liền ngây thơ nói câu như vậy
Nếu như là nam tử bình thường, tất nhiên sẽ biết nàng đang xấu hổ!!
Lâm Hồi Âm căng thẳng, cắn cắn môi, đỏ mặt nói:“Ta không phải ý đó........ Ta........”
Hứa là rất thẹn thùng, Lâm Hồi Âm liền vươn tay đẩy Dạ Huyền,“Ngươi có biết không, ngươi thật sự rất đáng ghét, chẳng lẽ ngươi không biết, lúc nữ tử xấu hổ đều sẽ nói như vậy sao?"
Thậm chí đôi khi, hắn hy vọng, hắn và nàng có thể sóng vai làm bằng hữu mãi như vậy, thanh thản sống qua ngày, vĩnh viễn không mất đi, vĩnh viễn bên nhau.
Năm tháng vô kình, ngày tốt cảnh đẹp.
Có nàng.
.........
Dạ Huyền đột nhiên hỏi câu này, Lâm Hồi Âm không biết trả lời thế não.
Nếu là nói hắn tốt, hình như hắn cũng không tốt như vậy, nếu là nói hắn không tốt, nhưng hắn đối xử với nàng rất tốt.
Lâm Hồi Âm do dự, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền, lựa chọn ngôn từ, hàm súc nói:“Kỳ thật ngươi rất tốt!”
“Ồ?” Dạ Huyền không ngờ nàng sẽ nói như vậy, hơi kinh ngạc.
“Cái kia........” Lâm Hồi Âm cắn ngón tay, thành khẩn nói:“Chỉ cần ngươi muốn, kỳ thật sẽ có rất nhiều nữ nhân thích ngươi.”
“Thế à? Vậy còn ngươi?” Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm, không chút do dự hỏi lại,“Ngươi cũng sẽ thích ta sao?”
Lâm Hồi Âm đột nhiên mở to hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào
Liên quan gì đến ta?
“Vậy ngươi có thể thích ta không?” Dạ Huyền nghiêm túc hỏi, tròng mắt thâm thúy mê người nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, không bỏ qua.
“Ta...... Ta.......” Nàng đảo mắt, suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết trả lời thế nào, Dạ Huyền vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt hắn khiến đáy lòng nàng hốt hoảng, sốt ruột, cọ chân, thẹn thùng thốt ra:“Sao ngươi lại đáng ghét thế chứ, quỷ xứ hà."
Lâm Hồi Âm nói xong, mặt đỏ như lửa, nàng nghiêng đầu, nhìn dòng sông, cảm thấy tim mình đang dộng ầm ầm.
Đáy mắt Dạ Huyền hiện lên sự cô đơn, hai mắt không có tiêu cự, vẻ mặt có chút mơ hồ, rất lâu saumới nhẹ nhàng nói:“Ta biết ngươi ghét ta.”
Biết rõ nàng ghét mình, nhưng nàng nói như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút khổ sở.
“Ta.......” Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền, ý thức được lời mình nói trong tình thế cấp bách đã bị hắn hiểu lầm.
Nàng vốn không phải ý kia, nàng bị hắn nhìn chằm chằm nên có chút thẹn thùng, dưới tình thế cấp bách liền ngây thơ nói câu như vậy
Nếu như là nam tử bình thường, tất nhiên sẽ biết nàng đang xấu hổ!!
Lâm Hồi Âm căng thẳng, cắn cắn môi, đỏ mặt nói:“Ta không phải ý đó........ Ta........”
Hứa là rất thẹn thùng, Lâm Hồi Âm liền vươn tay đẩy Dạ Huyền,“Ngươi có biết không, ngươi thật sự rất đáng ghét, chẳng lẽ ngươi không biết, lúc nữ tử xấu hổ đều sẽ nói như vậy sao?"
Tác giả :
Diệp Phi Dạ