Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 166: Cùng ta xuống núi được không? (6)
Lâm Hồi Âm nhất định phải diệt trừ!
Người đàn ông nàng cảm mếm cũng chỉ thích một mình nàng!
Thái tử ca cũng chỉ tốt với một mình nàng.
Liên Y nghĩ đến đây, bên mép nhếch lên nụ cười lạnh, biểu tình trên mặt càng thêm ngạo mạn tự phụ, giống như rất mong chờ Lâm Hồi Âm bị trừng phạt vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Hồi Âm vẫn chưa xuất hiện, Liên Y càng chắc chắn mình đã thành công!
Đáy mắt nàng lộ ra vẻ hưng phấn... Rốt cuộc cũng có một lần nàng khiến cho cô gái nàng ghét phải mất mặt!
Lúc này cách giờ học một đoạn thời gian rất ngắn.
Mi tâm Dạ Huyền càng nhíu chặt hơn, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Liễu Nhiễu đầy nghi ngờ, có chút không hiểu, chỉ là đi nhà xí thôi sao bây giờ còn chưa đến?
Liên Y khẽ nhắm mắt, toàn thân thấy lâng lâng, trong lòng thầm đếm đợi tiếng nhạc vang lên.
Một, hai, ba, bốn....
Dễ dàng nghe tiếng nhạc từ đỉnh Thần Sơn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi truyền đến.
Liên Y khẽ cong môi cười, chỉ cần tiếng nhạc kết thúc nàng còn chưa xuất hiện vậy thì nàng đã đến trễ.
Tuy tới trễ không nghiêm trọng như cúp học nhưng cũng phải chịu trừng phạt.
Tiếng nhạc kia đệ tử Thần Sơn đã quá quen thuộc, đến mấy nốt nhạc cuối cùng, Liên Y càng thấy chắc chắn, chậm rãi mở mắt, chứa đầy ý cười.
"Xin lỗi ta tới trễ..."
Trong lúc bất chợt một âm thanh dí dỏm truyền đến, Liên Y hoảng sợ mở to đôi mắt.
Nhưng lúc này tiếng nhạc vừa dừng lại.
Một cô gái áo tím đứng trước mặt ngũ sư huynh, bộ dáng may mắn: "May quá, may quá, có thể chạy đến đây trước khi tiếng nhạc kết thúc."
Dạ Huyền và Liễu Nhiễu khẽ thở phào.
Mà Liên Y lại nhìn Lâm Hồi Âm, hoàn toàn không thể nào tin được/
Sao có thể?
Sao nàng có thể ở chỗ này?
Đệ tử thần sơn đều biết môn quy nghiêm khác như thế nào, chưa bao giờ dám đến trễ vậy nên sẽ không có ai giờ này còn đi nhà xí!
Vậy nên làm sao nàng có thể ra ngoài?
Liên Y nghĩ thế nào cũng không thông.
Ngũ sư huynh căn dặn Lâm Hồi Âm lần sau chú ý, sau đó phất tay bảo nàng nhanh chóng về chỗ ngồi.
Lâm Hồi Âm le lưỡi một cái, lúc xoay người nhìn đến Liên Y, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của nàng ta chỉ nghiêng đầu, ôn nhu cười một cái sau đó vội về chỗ.
Liên Y nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy rất buồn bực!
Sau khi về chỗ, Lâm Hồi Âm rũ mi mắt che lại tức giận trong mình, trước sau vẫn nở nụ cười ôn nhu, hiện lên một tầng nặng nề.
Liên Y muốn nhìn nàng chịu phạt, mượn cơ hội này giễu cợt nàng sao?
Chỉ tiếc nàng tính nhầm rồi.
Liên Y ngàn vạn lần cũng không ngờ đến, Lâm Hồi Âm nàng là thiên tài thiên phú, càng không thể ngờ mười tám câu khẩu quyết nàng học đều là để chạy trốn.
Vậy nên nàng ta cho rằng có thể nhốt nàng trong nhà xí?
Người đàn ông nàng cảm mếm cũng chỉ thích một mình nàng!
Thái tử ca cũng chỉ tốt với một mình nàng.
Liên Y nghĩ đến đây, bên mép nhếch lên nụ cười lạnh, biểu tình trên mặt càng thêm ngạo mạn tự phụ, giống như rất mong chờ Lâm Hồi Âm bị trừng phạt vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Hồi Âm vẫn chưa xuất hiện, Liên Y càng chắc chắn mình đã thành công!
Đáy mắt nàng lộ ra vẻ hưng phấn... Rốt cuộc cũng có một lần nàng khiến cho cô gái nàng ghét phải mất mặt!
Lúc này cách giờ học một đoạn thời gian rất ngắn.
Mi tâm Dạ Huyền càng nhíu chặt hơn, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Liễu Nhiễu đầy nghi ngờ, có chút không hiểu, chỉ là đi nhà xí thôi sao bây giờ còn chưa đến?
Liên Y khẽ nhắm mắt, toàn thân thấy lâng lâng, trong lòng thầm đếm đợi tiếng nhạc vang lên.
Một, hai, ba, bốn....
Dễ dàng nghe tiếng nhạc từ đỉnh Thần Sơn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi truyền đến.
Liên Y khẽ cong môi cười, chỉ cần tiếng nhạc kết thúc nàng còn chưa xuất hiện vậy thì nàng đã đến trễ.
Tuy tới trễ không nghiêm trọng như cúp học nhưng cũng phải chịu trừng phạt.
Tiếng nhạc kia đệ tử Thần Sơn đã quá quen thuộc, đến mấy nốt nhạc cuối cùng, Liên Y càng thấy chắc chắn, chậm rãi mở mắt, chứa đầy ý cười.
"Xin lỗi ta tới trễ..."
Trong lúc bất chợt một âm thanh dí dỏm truyền đến, Liên Y hoảng sợ mở to đôi mắt.
Nhưng lúc này tiếng nhạc vừa dừng lại.
Một cô gái áo tím đứng trước mặt ngũ sư huynh, bộ dáng may mắn: "May quá, may quá, có thể chạy đến đây trước khi tiếng nhạc kết thúc."
Dạ Huyền và Liễu Nhiễu khẽ thở phào.
Mà Liên Y lại nhìn Lâm Hồi Âm, hoàn toàn không thể nào tin được/
Sao có thể?
Sao nàng có thể ở chỗ này?
Đệ tử thần sơn đều biết môn quy nghiêm khác như thế nào, chưa bao giờ dám đến trễ vậy nên sẽ không có ai giờ này còn đi nhà xí!
Vậy nên làm sao nàng có thể ra ngoài?
Liên Y nghĩ thế nào cũng không thông.
Ngũ sư huynh căn dặn Lâm Hồi Âm lần sau chú ý, sau đó phất tay bảo nàng nhanh chóng về chỗ ngồi.
Lâm Hồi Âm le lưỡi một cái, lúc xoay người nhìn đến Liên Y, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của nàng ta chỉ nghiêng đầu, ôn nhu cười một cái sau đó vội về chỗ.
Liên Y nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy rất buồn bực!
Sau khi về chỗ, Lâm Hồi Âm rũ mi mắt che lại tức giận trong mình, trước sau vẫn nở nụ cười ôn nhu, hiện lên một tầng nặng nề.
Liên Y muốn nhìn nàng chịu phạt, mượn cơ hội này giễu cợt nàng sao?
Chỉ tiếc nàng tính nhầm rồi.
Liên Y ngàn vạn lần cũng không ngờ đến, Lâm Hồi Âm nàng là thiên tài thiên phú, càng không thể ngờ mười tám câu khẩu quyết nàng học đều là để chạy trốn.
Vậy nên nàng ta cho rằng có thể nhốt nàng trong nhà xí?
Tác giả :
Diệp Phi Dạ