Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 15: Đêm thứ tư của sáu ngày bảy đêm (1)
Lâm Hồi Âm có ý hỏi tiểu nhị hai chữ “Hoàng thành” là thế nào. Nàng nghe nói là chim Phượng Hoàng thì đáy lòng Lâm Hồi Âm lộp bộp một chút, trong đầu hiện lên trên ngọc bội của nam nhân biến thái đã bắt cóc nàng cũng có chữ “Hoàng”
Mà nam nhân biến thái sở hữu năng lực giết người trong vô hình kia, chẳng lẽ hắn lại là người trong Hoàng thành?
Lâm Hồi Âm cầm chiếc đũa suy nghĩ một thời gian, cười nói với tiểu nhị: “Cảm ơn”
Tiểu nhị lắc đầu, còn nhiều chuyện nói: “Cô nương, cô muốn đến Hoàng thành học tiên thuật sao? Người ở đó rất lợi hại, tiên thuật cao minh, có thể cải tử hoàn sinh, thậm chí có thể xoay chuyển thời không đó!”
Xoay chuyển thời không?
Lâm Hồi Âm lập tức hứng thú với bốn chữ này, ý nghĩa của xoay thời không, có phải thể hiện cho việc nàng có thể quay lại thế giới ban đầu kia không?
Lâm Hồi Âm thực sự không muốn ở lâu trong thế giới này. Phải biết rằng nàng đến nơi đây, đại đa số thời gian không bị bắt cóc, thì chính là đối mặt với sinh tử!
Lâm Hồi Âm lập tức mở miệng hỏi tiểu nhị vị trí cụ thể của Hoàng thành, sau đó ăn qua loa rồi trả tiền, liền thuê xe ngựa, đi đến Hoàng thành.
Nơi Lâm Hồi Âm đang ở cũng không cách Hoàng thành quá xa.
Đường đi bằng phẳng, nhưng xe ngựa đơn sơ, tốc độ lại rất nhanh nên Lâm Hồi Âm dọc đường bị lắc lư đến thất điên bát đảo.
Khó chịu rất nhiều, Lâm Hồi Âm nhìn qua cửa sổ của xe ngựa chợt lóe qua phong cảnh tươi tốt, đáy lòng xuất hiện sự khẩn trương cùng chờ đợi.
Khi màn đêm buông xuống, Lâm Hồi Âm cũng đến được Hoàng thành.
Người đánh xa vẫn đưa nàng đi vào, ở chỗ cổng thành thu tiền rồi theo đường cũ quay về.
Lâm Hồi Âm đứng dưới cổng thành cao lớn, liền thấy được uy phong trên tường thành có khắc hai chữ rồng bay phượng múa “Hoàng thành”
Nàng mím môi, bước vào.
Hoàng thành tương đương với thủ đô Bắc Kinh. So với hai tòa thành trước nàng đã đi qua, thì nó phồn hoa hơn rất nhiều.
Ngã tư đường hai bên đầy lầu các chạm khắc, phong cách thanh lịch, âm thanh cổ xua mười phần, có rất nhiều đội bao gồm cả nam lẫn nữ, đoàn diễn xiếc đang biểu diễn phun lửa, đưa tới vô số tiếng hoan hô.
Tửu lâu hai bên đường vang ra tiếng nói cười vui vẻ, còn có tiếng ca quyến rũ của nữ tử, lộ ra hơi thở kiều diễm thối nát.
Lầu cao hoa mỹ, Hồng Tụ Ỷ lâu, giăng đèn kết hoa, ngựa xa như nước
So với phong tục cổ xưa mà Lâm Hồi Âm đã từng nhìn thấy trên TV thì rung động hơn rất nhiều.
Trên đường đi, Lâm Hồi Âm thưởng thức những phong xảnh mỹ lệ ấy.
Càng đi, phong cảnh càng đẹp, thậm chí phía trước còn có một hồ lớn, hai bên trồng đầy cây liễu cùng đào. Cành liễu rủ xuống, hoa đào sáng rực. Trong hồ cũng đầy những bông hoa sen chớm nở. Gió thổi đến, hương đào hương sen, mùi thơm lan tỏa ra bốn phía. Cuối hồ, núi xanh nối tiếp nhau, ẩn hiện trong mây, tiên sương lượn lờ.
Lâm Hồi Âm bôn ba một ngày mệt mỏi, ở đây cảnh sắc thật giống như tiên cảnh, khiến mệt mỏi tan thành mây khói. Nàng nhịn không được đi dọc theo hồ, thưởng thức phong cảnh.
Đi được rất xa, Lâm Hồi Âm lại nghe thấy có người hô một câu: “Hoàng thái tử đến____”
Đám người vốn đang rất náo nhiệt trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người đều quỳ xuống.
Mà nam nhân biến thái sở hữu năng lực giết người trong vô hình kia, chẳng lẽ hắn lại là người trong Hoàng thành?
Lâm Hồi Âm cầm chiếc đũa suy nghĩ một thời gian, cười nói với tiểu nhị: “Cảm ơn”
Tiểu nhị lắc đầu, còn nhiều chuyện nói: “Cô nương, cô muốn đến Hoàng thành học tiên thuật sao? Người ở đó rất lợi hại, tiên thuật cao minh, có thể cải tử hoàn sinh, thậm chí có thể xoay chuyển thời không đó!”
Xoay chuyển thời không?
Lâm Hồi Âm lập tức hứng thú với bốn chữ này, ý nghĩa của xoay thời không, có phải thể hiện cho việc nàng có thể quay lại thế giới ban đầu kia không?
Lâm Hồi Âm thực sự không muốn ở lâu trong thế giới này. Phải biết rằng nàng đến nơi đây, đại đa số thời gian không bị bắt cóc, thì chính là đối mặt với sinh tử!
Lâm Hồi Âm lập tức mở miệng hỏi tiểu nhị vị trí cụ thể của Hoàng thành, sau đó ăn qua loa rồi trả tiền, liền thuê xe ngựa, đi đến Hoàng thành.
Nơi Lâm Hồi Âm đang ở cũng không cách Hoàng thành quá xa.
Đường đi bằng phẳng, nhưng xe ngựa đơn sơ, tốc độ lại rất nhanh nên Lâm Hồi Âm dọc đường bị lắc lư đến thất điên bát đảo.
Khó chịu rất nhiều, Lâm Hồi Âm nhìn qua cửa sổ của xe ngựa chợt lóe qua phong cảnh tươi tốt, đáy lòng xuất hiện sự khẩn trương cùng chờ đợi.
Khi màn đêm buông xuống, Lâm Hồi Âm cũng đến được Hoàng thành.
Người đánh xa vẫn đưa nàng đi vào, ở chỗ cổng thành thu tiền rồi theo đường cũ quay về.
Lâm Hồi Âm đứng dưới cổng thành cao lớn, liền thấy được uy phong trên tường thành có khắc hai chữ rồng bay phượng múa “Hoàng thành”
Nàng mím môi, bước vào.
Hoàng thành tương đương với thủ đô Bắc Kinh. So với hai tòa thành trước nàng đã đi qua, thì nó phồn hoa hơn rất nhiều.
Ngã tư đường hai bên đầy lầu các chạm khắc, phong cách thanh lịch, âm thanh cổ xua mười phần, có rất nhiều đội bao gồm cả nam lẫn nữ, đoàn diễn xiếc đang biểu diễn phun lửa, đưa tới vô số tiếng hoan hô.
Tửu lâu hai bên đường vang ra tiếng nói cười vui vẻ, còn có tiếng ca quyến rũ của nữ tử, lộ ra hơi thở kiều diễm thối nát.
Lầu cao hoa mỹ, Hồng Tụ Ỷ lâu, giăng đèn kết hoa, ngựa xa như nước
So với phong tục cổ xưa mà Lâm Hồi Âm đã từng nhìn thấy trên TV thì rung động hơn rất nhiều.
Trên đường đi, Lâm Hồi Âm thưởng thức những phong xảnh mỹ lệ ấy.
Càng đi, phong cảnh càng đẹp, thậm chí phía trước còn có một hồ lớn, hai bên trồng đầy cây liễu cùng đào. Cành liễu rủ xuống, hoa đào sáng rực. Trong hồ cũng đầy những bông hoa sen chớm nở. Gió thổi đến, hương đào hương sen, mùi thơm lan tỏa ra bốn phía. Cuối hồ, núi xanh nối tiếp nhau, ẩn hiện trong mây, tiên sương lượn lờ.
Lâm Hồi Âm bôn ba một ngày mệt mỏi, ở đây cảnh sắc thật giống như tiên cảnh, khiến mệt mỏi tan thành mây khói. Nàng nhịn không được đi dọc theo hồ, thưởng thức phong cảnh.
Đi được rất xa, Lâm Hồi Âm lại nghe thấy có người hô một câu: “Hoàng thái tử đến____”
Đám người vốn đang rất náo nhiệt trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người đều quỳ xuống.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ