Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 113: Hắn chết vẫn tốt hơn ta chết (13)
Sai sót ngẫu nhiên lại khiến hắn cảm thấy may mắn.
Hắn không dám để cho nàng biết hắn là ai, cho nên cố ý rải huân hương, mỗi lần đưa nàng đi đều chú ý xem nàng có để lại ký hiệu gì không.
Cho dù hắn biết như vậy là không đúng, có lẽ nàng sẽ hận hắn, nhưng mà, hắn không khống chế được cảm giác muốn tiếp cận nàng, muốn cùng nàng thân cận.
Lâm Hồi Âm rất mệt mỏi, nằm bẹp trên người nam tử mà ngủ, chẳng mấy chốc rơi vào mộng đẹp, lúc tỉnh lại, giống như trước, nàng đã nằm trên giường của mình, mơ hồ có thể nghe thấy người phòng bên cạnh bắt đầu thu dọn đồ, Lâm Hồi Âm biết đây là thời gian khảo hạch trước khi học tiên thuật, phi thường nghiêm khắc, ngày khổ hơn, cho nên nàng vội vàng rời giường, mặc quần áo, rửa mặt sạch sẽ, đi ra ngoài, ánh sáng bên ngoài mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng cây. Ngày hôm qua đi qua giáo trường, Lâm Hồi Âm dựa theo trí nhớ, vội vàng chạy đi.
Lúc nàng đến thì chỉ thấy vài tên đệ tử đang ngồi trên chiếu trò chuyện vui vẻ.
Ngày hôm qua ở nhà ăn, Lâm Hồi Âm và Liên Y quyết đấu, Lâm Hồi Âm để lại ấn tượng rất sâu trong lòng mọi người, cho nên mấy đệ tử nhìn thấy Lâm Hồi Âm đi tới thì cười rạng rỡ đón tiếp nàng.
Sáng sớm Thần sơn có chút lạnh, Lâm Hồi Âm ôm cánh tay, run run cười trở lại, xem như đánh so chiêu.
Sau đó, tên đệ tử kia tiếp tục câu được câu không nói về chủ đề ban nãy.
Lâm Hồi Âm thấy chán, đứng ở một bên, không phải cố ý nghe lén nhưng nghe tới chỗ buồn cười cũng không nhịn được mà cong môi cười theo.
Khi Liên Y tới, bên cạnh vẫn đi theo vài người, nguyên bản lộ ý cười, lúc nhìn thấy Lâm Hồi Âm, vẻ mặt như ngưng kết thành sương, sau đó tầm mắt không ngừng đảo trên người Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm chẳng buồn nhìn, ngồi xổm xuống, lấy tay vẽ lung tung lên đất.
Liên Y cũng không cảm thấy phiền muộn, mặc kệ Lâm Hồi Âm có nhìn mình hay không, nàng ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Hồi Âm.
Ban đầu, Lâm Hồi Âm thật sự có thể xem Liên Y như không tồn tại, nhưng nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào mình khiến nàng thấy phiền, đang suy nghĩ xem có nên né tránh ánh măt Liên Y hay không, chợt nghe cách đó không xa có giọng nữ truyền đến:"Ngươi xem, là hồng y nam tử hôm qua —"
Liên Y nháy mắt thu hồi ánh mắt ác độc dừng trên người Lâm Hồi Âm, quay đầu, chung quanh nhìn đi, lúc nhìn thấy Dạ Huyền, trong nháy mắt, hung ác trong mắt lập tức biến thành thẹn thùng, lóe lên điểm hưng phấn.
Hắn không dám để cho nàng biết hắn là ai, cho nên cố ý rải huân hương, mỗi lần đưa nàng đi đều chú ý xem nàng có để lại ký hiệu gì không.
Cho dù hắn biết như vậy là không đúng, có lẽ nàng sẽ hận hắn, nhưng mà, hắn không khống chế được cảm giác muốn tiếp cận nàng, muốn cùng nàng thân cận.
Lâm Hồi Âm rất mệt mỏi, nằm bẹp trên người nam tử mà ngủ, chẳng mấy chốc rơi vào mộng đẹp, lúc tỉnh lại, giống như trước, nàng đã nằm trên giường của mình, mơ hồ có thể nghe thấy người phòng bên cạnh bắt đầu thu dọn đồ, Lâm Hồi Âm biết đây là thời gian khảo hạch trước khi học tiên thuật, phi thường nghiêm khắc, ngày khổ hơn, cho nên nàng vội vàng rời giường, mặc quần áo, rửa mặt sạch sẽ, đi ra ngoài, ánh sáng bên ngoài mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng cây. Ngày hôm qua đi qua giáo trường, Lâm Hồi Âm dựa theo trí nhớ, vội vàng chạy đi.
Lúc nàng đến thì chỉ thấy vài tên đệ tử đang ngồi trên chiếu trò chuyện vui vẻ.
Ngày hôm qua ở nhà ăn, Lâm Hồi Âm và Liên Y quyết đấu, Lâm Hồi Âm để lại ấn tượng rất sâu trong lòng mọi người, cho nên mấy đệ tử nhìn thấy Lâm Hồi Âm đi tới thì cười rạng rỡ đón tiếp nàng.
Sáng sớm Thần sơn có chút lạnh, Lâm Hồi Âm ôm cánh tay, run run cười trở lại, xem như đánh so chiêu.
Sau đó, tên đệ tử kia tiếp tục câu được câu không nói về chủ đề ban nãy.
Lâm Hồi Âm thấy chán, đứng ở một bên, không phải cố ý nghe lén nhưng nghe tới chỗ buồn cười cũng không nhịn được mà cong môi cười theo.
Khi Liên Y tới, bên cạnh vẫn đi theo vài người, nguyên bản lộ ý cười, lúc nhìn thấy Lâm Hồi Âm, vẻ mặt như ngưng kết thành sương, sau đó tầm mắt không ngừng đảo trên người Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm chẳng buồn nhìn, ngồi xổm xuống, lấy tay vẽ lung tung lên đất.
Liên Y cũng không cảm thấy phiền muộn, mặc kệ Lâm Hồi Âm có nhìn mình hay không, nàng ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Hồi Âm.
Ban đầu, Lâm Hồi Âm thật sự có thể xem Liên Y như không tồn tại, nhưng nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào mình khiến nàng thấy phiền, đang suy nghĩ xem có nên né tránh ánh măt Liên Y hay không, chợt nghe cách đó không xa có giọng nữ truyền đến:"Ngươi xem, là hồng y nam tử hôm qua —"
Liên Y nháy mắt thu hồi ánh mắt ác độc dừng trên người Lâm Hồi Âm, quay đầu, chung quanh nhìn đi, lúc nhìn thấy Dạ Huyền, trong nháy mắt, hung ác trong mắt lập tức biến thành thẹn thùng, lóe lên điểm hưng phấn.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ