Thái Tử Phi
Chương 8
Thiên viện Đông cung bị phong tỏa hai mươi ngày, sau khi bọn thái y liên tục bảo đảm tiểu điện hạ đã an toàn không ngại, thái tử Huyền Uyên mới sai người mở cửa tròn Thiên viện ra.
Nguyên Gia Ninh luôn chờ đợi ở cửa ra vào, thấy Huyền Uyên ôm nhi tử đi ra, hai cha con đều gầy đi rất nhiều, hốc mắt Huyền Uyên càng thêm hãm sâu, nước mắt của nàng nhất thời liền im lặng lăn xuống.
Nàng đã nghe tiểu thái giám bẩm cáo, thái tử ngày đêm cực nhọc chăm sóc tiểu điện hạ, vì phòng ngừa tiểu điện hạ cào da, càng thêm thời thời khắc khắc tự mình cầm tay tiểu điện hạ, ca hát cho ngài, dùng hết các loại phương thức dời đi lực chú ý của tiểu điện hạ.
Nguyên Gia Ninh đi lên trước, nhẹ nhàng cầm tay Huyền Uyên.
Huyền Uyên cười một tiếng với nàng, trong tươi cười tràn đầy vui mừng và vui vẻ, nói: "Gia Ninh, con của chúng ta khỏe rồi, hoàn toàn khỏe rồi."
Trường Sinh đã chịu đựng qua giai đoạn ngứa ngáy khó nhịn khi nổi sởi, hôm nay chỉ cần điều dưỡng thật tốt liền có thể khôi phục, cả người thư thái rất nhiều, lúc này thấy mẫu thân đến gần, không khỏi vui vẻ đưa hai cánh tay ra kêu lên: "Mẹ! Mẹ!"
Nguyên Gia Ninh đưa tay đón bé tới đây, ôm thật chặt vào trong ngực, đồng âm mềm mại non nớt của Trường Sinh vẫn còn vang ở bên tai, nàng đã khóc đến không cách nào ngừng lại.
Nàng thiếu chút nữa liền mất đi hắn.
Dù ai cũng không cách nào hiểu rõ nàng trong mấy ngày nay sở thụ nội tâm đau khổ cùng hối hận, Trường Sinh gặp chuyện không may thời điểm, nàng đang xử lý cung vụ, nàng quả thật hận chết mình, tại sao lại để Trường Sinh rời đi tầm mắt của mình? Cung vụ giao cho các cung nữ quản sự là được rồi, có chuyện gì quan trọng hơn tự mình chăm sóc nhi tử của mình?
Huyền Uyên đưa ra hai cánh tay từ phía sau ôm lấy hai mẹ con, nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc, còn khóc cái gì? Hiện tại vui vẻ mới đúng, Trường Sinh đại nạn không chết, tất có hậu phúc."
Nguyên Gia Ninh mạnh mẽ gật đầu.
Huyền Uyên còn nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ xả cơn giận này cho nhi tử."
Khuôn mặt của hắn bình tĩnh, chỉ có guyên Gia Ninh hiểu, đó là sự bình tĩnh sau khi hắn tức giận đến cực điểm.
Tiểu điện hạ Huyền Cảnh hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, Đông cung cũng khôi phục cười vui lần nữa.
Đáng tiếc ngày thật tốt không có kéo dài bao lâu, một phong thư của Hoàng đế lại đánh vỡ sự bình tĩnh khó được này. Hoàng đế lập Huyền Cảnh làm Hoàng thái tôn, muốn Huyền Cảnh lên Kinh Thành, Hoàng đế muốn tự nuôi dạy nó.
Nguyên Gia Ninh nhìn phong thư này, im lặng thật lâu, nhưng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, tay nắm giấy viết thư khẽ run.
Huyền Uyên ngồi ở bên cạnh nàng, lúc này cũng đang nhíu chặt mày, trầm mặc không nói.
Qua hồi lâu, Nguyên Gia Ninh mới chậm rãi để thư xuống, ngẩng đầu nhìn Huyền Uyên, ngữ điệu trầm thấp đè nén nói: "Lần đầu tiên ta nghe nói có Hoàng đế trực tiếp lập Hoàng thái tôn."
Hoàng thái tôn và hoàng tôn, tuy chỉ kém một chữ, đãi ngộ lại khác nhau trời vực giống như thái tử và hoàng tử, nói cách khác, Hoàng thái tôn là người thừa kế thứ hai cho ngôi vị hoàng đế sau thái tử, đối với một đứa bé hai tuổi mà nói, thân phận này thật vô cùng quý trọng.
Dĩ nhiên, cũng vô cùng nguy hiểm.
Đầu tiên đãban tên là Cảnh, giống với quốc hiệu, hiện tại lại sớm lập cậu làm Hoàng thái tôn, đây là ước gì tiểu Trường Sinh sớm trở thành mục tiêu để mọi người ghen tỵ hãm hại sao?
Mặc dù Nguyên Gia Ninh biết Hoàng đế chưa chắc có ý ác với Trường Sinh, nhưng Hoàng đế làm vậy với Trường Sinh, thoạt nhìn là yêu sủng, nhưng kết quả lại là đẩy Trường Sinh tới chiến trường sớm hơn, còn nhỏ tuổi đã gặp phải các loại âm mưu quỷ kế rồi.
Nguyên Gia Ninh không thể không ngầm sinh oán giận và tức giận với Huyền Dục, dù là tùy hứng cũng phải có mức độ chứ?
Ông còn có nhi tử khác, tại sao không để ý bọn họ?
Điền Chiêu Nghi của ông chỉ ước gì ông cưng chiều nhi tử của nàng hơn!
Huyền Uyên cầm thư lên lần nữa, lại xem hai lần, mới thở dài nói: "Có lẽ, đây cũng là khổ tâm của phụ hoàng, ông đang dùng phương thức này tăng cường lợi thế của ta, cùng với biến tướng bảo vệ Trường Sinh thôi."
Nguyên Gia Ninh không hiểu nhíu mày, hỏi: "Nói thế nào?"
"Thân phận của ta vẫn là mục tiêu công kích của người khác, người muốn thay ta, không phải số ít chứ? Hiện tại Phụ hoàng sớm lập Hoàng thái tôn, đó chính là càng thêm cường thế xác định thân phận thừa kế của hai cha con ta và Trường Sinh, tuyệt đối không cho người khác có ý gì khác nữa."
"Nhưng, Trường Sinh còn nhỏ như vậy, sớm được tôn đến trên mặt, quá nguy hiểm chứ? Làm sao bảo đảm nó có thể thuận lợi bình an lớn lên?" Nguyên Gia Ninh quan tâm nhất là việc này.
"Cho nên phụ hoàng muốn đón nó đến bên cạnh tự mình chăm sóc và nuôi dạy."
Nguyên Gia Ninh cười lạnh một tiếng, nói: "Ông ta ngay cả nhi tử của mình cũng không thể chăm sóc thật tốt, sao có thể chăm sóc tốt Trường Sinh của chúng ta? Ban ngày ông ta phải xử lý quốc sự, buổi tối ông ta còn phải ở cùng mỹ nhân, làm sao có thời gian nuôi dạy Trường Sinh?"
Huyền Uyên trầm mặc một hồi, mới nói: "Nàng quá khinh thường hoàng thượng, nếu như ông ta thật muốn bảo vệ Trường Sinh bình an, ở trên đời này không ai có thể làm tốt hơn ông ta cả."
Nguyên Gia Ninh nói không ra lời phản bác, hồi lâu mới không vui nói: "Không nhìn ra, chàng thật ra tôn sùng phụ hoàng như vậy."
Huyền Uyên bất đắc dĩ cười khổ, trước kia hắn cũng từng cực kỳ chán ghét Huyền Dục, nhưng theo thời gian trôi qua, cả hai càng ngày càng tiếp xúc nhiều, hắn ngược lại càng ngày càng cảm thấy nam nhân này không tầm thường.
Huyền Dục từ nhỏ đã mất cha, khi đó có hoàng tử khác đều muốn đoạt quyền, còn có Thái hậu muốn cầm quyền, có đại thần cậy già lên mặt muốn lộng quyền, những người này rắp tâm không tốt lại lấy rất nhiều mỹ nữ cho hắn, dưới tình huống này, hắn lại còn có thể một đường gió tanh mưa máu mà đi tới đây, đồng thời lại hoàn thành việc nhất thống thiên hạ mà mấy đời Đế Vương trước đều muốn nhưng thủy chung chưa làm được, tiếp theo lại dời đô đến bắc, từ tổng quát mà nói, thành tựu về văn hoá giáo dục võ công của hắn đã đủ để hắn có vị trí quan trọng trong sách sử rồi.
Một nam nhân như thế, ở việc nhỏ có lẽ hắn có khuyết điểm, nhưng mà ở trên việc lớn thì chưa từng hồ đồ chút nào, nếu như hắn thật lòng xem Trường Sinh là Hoàng thái tôn, vậy hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt, nuôi dạy tốt Trường Sinh.
Mà Huyền Dục quyết định lập Huyền Cảnh làm Hoàng thái tôn, thật ra thì hoàn toàn có quan hệ với việc Huyền Cảnh bình an chịu đựng qua bệnh đậu mùa, việc này chứng minh sau này cậu sẽ không bị loại bệnh này hành hạ nữa, ít nhất có bảo đảm sức khỏe hơn.
Tái ông mất ngựa hoạ phúc khôn lường, có lẽ chính là đạo lý này.
Huyền Uyên là nam nhân, là thái tử, phương thức nhìn vấn đề này hoàn toàn khác với nữ nhân gia đình như Nguyên Gia Ninh. Hắn càng lý trí, càng bình tĩnh hơn, cũng càng sẽ cân nhắc hơn thiệt được mất hơn, cho nên hắn nói: "Đưa Trường Sinh đi."
Nguyên Gia Ninh hung hăng theo dõi hắn, quả quyết cự tuyệt: "Không được!"
"Gia Ninh!"
"Ta nói không được là không được!" Nguyên Gia Ninh chợt đứng lên, không muốn đàm luận đề tài này với hắn nữa.
Huyền Uyên tiến lên kéo nàng, nói: "Gia Ninh, nàng bình tĩnh một chút, chuyện này thật là tốt với Trường Sinh."
"Tốt? Tốt chỗ nào?" Nguyên Gia Ninh dừng bước lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi muốn đưa con đi, là thật tâm tốt cho nhi tử, hay vì khiến hoàng thượng vui, củng cố vị trí thái tử của ngươi? Trường Sinh đi qua sẽ được bảo vệ nuôi dạy, hay bị xem là con tin? Ngươi vuốt lương tâm của ngươi trả lời ta!"
Sắc mặt Huyền Uyên tái xanh, lông mi càng lúc càng cau chặt.
Nguyên Gia Ninh hất tay của hắn ra, nói: "Nguyên Lang, ngươi còn nhớ rõ cái tên này không? Ngươi đã từng dùng thân phận này thề cái gì với ta? Hôm nay đã quên rồi sao? Uh, ngôi vị hoàng đế rất đáng quý, nhưng đáng quý đến mức ngươi vứt bỏ thân tình, bỏ qua nhi tử sao? Nhi tử của chúng ta, nó mới hai tuổi a, nó mới vừa vượt qua một cửa ải sống chết khó khăn! Nguyên Lang, ngươi độc ác hư vậy sao?"
Huyền Uyên khổ sở vuốt vuốt mi tâm, nói: "Ta chưa bao giờ quên ước nguyện ban đầu của ta, đưa nhi tử đi, ta cũng đau lòng, nhưng cũng bởi vì biết hôm nay nhi tử càng nguy hiểm hơn, mới phải đưa nó đến địa phương an toàn hơn."
Thái tử, tuy nói là thái tử một nước, là dưới một người trên vạn người, nhưng quyền lực hắn nhận được cũng rất gò bó, cũng là bởi vì biết lực lượng trước mắt của mình có hạn, cho nên hắn mới độc ác đưa con đến chỗ Hoàng đế có lực lượng vô hạn.
Nguyên Gia Ninh cho là chỉ cần ôm nhi tử vào trong ngực cả ngày lẫn đêm là an toàn thì nàng thực sự quá đơn thuần, chỉ cần người khác có lòng, ngay cả ma ma, cung nữ, thái giám, bất cứ ai bên cạnh Nguyên Gia Ninh đều có thể phản bội, muốn mạng của nhi tử.
"Không được! Không được! Không được! Không được! Ta không đồng ý!" Nguyên Gia Ninh cũng hiểu hoàng mệnh khó cãi, nhưng có thiên tính mẹ con, nàng vô luận làm sao cũng không thể tha thứ việc nhi tử của mình bị đoạt đi.
"Gia Ninh, chớ tùy hứng."
"Ta liền tùy hứng, ta liền tùy hứng, đó là nhi tử của ta, đó là bảo bối ta mang thai mười tháng thật vất vả mới sanh ra được, vì sao ta phải đưa nó cho người khác? Ô. . . . . ."
"Đó không phải là người khác, là phụ hoàng, là tổ phụ của Trường Sinh."
"Ta bất kể, ô. . . . . . Ô ô. . . . . ."
Huyền Uyên bất đắc dĩ ôm Nguyên Gia Ninh vào trong ngực, khó được nhìn thấy Ninh tỷ tỷ của hắn tùy hứng, mà mỗi lần nàng như vậy đều là vì con của bọn họ, điều này làm cho Huyền Uyên không khỏi cảm khái, khó trách người ta nói mẹ nuông chiều thì con hư.
Hơn nữa, hắn thường cảm thấy kể từ sau khi nhi tử ra đờiu, địa vị của hắn trong lòng Ninh tỷ tỷ cũng giảm xuống không ít, chẳng lẽ có nhi tử thì không cần cha nhi tử rồi hả? Nói như thế, phụ hoàng đón nhi tử đi, nhìn từ góc độ này, cũng coi là một chuyện tốt.
Vì phong thư này của Huyền Dục, Nguyên Gia Ninh khổ sở không chịu nổi, ngủ không an tĩnh, cơm nuốt không trôi, Huyền Uyên mời thái y chẩn mạch cho nàng, lại không ngờ thái y bắt mạch rồi, vẻ mặt tươi cười nói với Huyền Uyên: "Chúc mừng thái tử điện hạ và thái tử phi, thái tử phi nôn oẹ rồi."
Lần này cả Nguyên Gia Ninh cũng kinh ngạc, tạm thời quên mất bi thương, liên tục hỏi thăm thái y, cho đến xác nhận không có lầm, mới có tâm tình phức tạp, ngẩn người ra.
Hôm nay Trường Sinh đã hai tuổi rồi, mang thai lần nữa cũng coi như vừa đúng, nhưng một khi nàng mang thai, dĩ nhiên là có thêm rất nhiều kiêng dè, thể lực cũng sẽ giảm bớt đi nhiều, nàng làm sao toàn tâm toàn ý chăm sóc Trường Sinh?
Nếu như bởi vì thể lực của nàng không đủ mà khiến Trường Sinh có cái gì sơ xuất, nàng không phải hối hận chết sao?
Lúc này, Kinh Thành truyền thư đến lần nữa, rốt cuộc lại khiến Nguyên Gia Ninh ngầm cho phép hoàng đế đón Trường Sinh đi.
Tin tức này là do phụ thân của Nguyên Gia Ninh - Nguyên Tu Chi truyền tới, nói gần đây trong Yến kinh có một chút thay đổi, tỷ như Tam hoàng tử bị phong Trực quận vương, nhưng lại không cho hắn làm gì cả, Tam hoàng tử phi bị hoàng hậu gọi đến khiển trách nửa ngày, bị lệnh trong vòng một năm không cho bước ra phủ hoàng tử nửa bước. Tỷ như Tứ hoàng tử bị giao cho Cảnh Quý Phi nuôi dạy, lý do là Điền Chiêu Nghi bệnh yếu, trông coi hoàng tử bất lực, cùng với nhà mẹ Điền Chiêu Nghi bị lấy lý do xâm chiếm đất dân mà khiển trách một trận, chức quan của phụ thân Điền chiêu nghi bị hạ ba cấp, huynh đệ bị giáng chức thành thứ dân. Mà ở trong triều đình, quan viên qua lại gần Điền gia cũng bị cách chức hết mấy người.
Ai nấy đều thấy được, Hoàng đế đang mạnh mẽ chèn ép các hoàng tử không cùng phe thái tử, cảnh cáo bọn họ phải an phận thủ thường, đừng có tâm tư không nên có.
Nguyên Gia Ninh biết đây là Hoàng đế đang hả giận vì Trường Sinh, trấn an phần oán niệm trong lòng nàng.
Mặc dù vẫn có chút tức giận khó nén, nhưng nàng cũng hiểu, hoàng thượng có thể làm được đến tình trạng này, đã là vô cùng khó được, trong lịch sử cũng không có mấy hoàng đế có thể làm được thế.
Phần lớn các hoàng đế tại vị thường đều giữ thái độ ám muội với tất cả nhi tử của mình, một lát thích người này, một lát lại trọng dụng lại người kia, thoạt nhìn là thương yêu như nhau, kì thực chính vì như vậy mới có thể khiến các con tự giết lẫn nhau không ai nhường ai sau khi ông ta chết, bởi vì thái độ đung đưa của ông ta đã cổ vũ cho dã tâm của tất cả nhi tử.
Huyền Dục hiển nhiên không muốn phạm sai lầm như vậy, nếu hắn đã lập Huyền Uyên làm thái tử, liền tận lực duy trì lợi ích và tôn quý của thái tử, chỉ cần thái tử không muốn sớm bức vua thoái vị lên ngôi, như vậy Huyền Dục sẽ vẫn bảo vệ hắn.
Hoàng đế đã lấy lòng như thế, Nguyên Gia Ninh còn có thể như thế nào? Dù đáy lòng vẫn không cam, cũng chỉ có thể rưng rưng đưa Trường Sinh đi Yên kinh.
Trước khi đi, Trường Sinh thật lâu không chịu rời khỏi lồng ngực Nguyên Gia Nin, cậu dùng tay nhỏ bé ôm Nguyên Gia Ninh thật chặt, giọng điệu trẻ con hỏi: "Mẹ, mẹ sẽ đến thăm con chứ?"
Nguyên Gia Ninh đã không dám mở miệng, nàng sợ chính mình vừa lên tiếng sẽ biến thành gào thét khóc lớn, sẽ dọa đứa bé, nàng cứng rắn nuốt gật gật đầu.
Trường Sinh dùng tay nhỏ bé lau nước mắt cho nàng, nói: "Phụ thân nói, chúng ta sẽ rất mau đoàn tụ, Trường Sinh đến Kinh Thành trước, chờ phụ thân và mẫu thân."
Nguyên Gia Ninh nặng nề gật đầu, lại gật đầu, sau đó đem hôn lại hôn tiểu tử.
Trường Sinh rời khỏi, khiến tâm tình Nguyên Gia Ninh vô cùng xuống thấp, khiến cho lần thứ hai nàng mang thai vô cùng khổ cực, các loại phản ứng đều mãnh liệt hơn lần đầu, ăn cái gì ói cái đó, rất nhanh liền hành hạ nàng đến gầy gò tiều tụy.
Huyền Uyên gấp ở đáy lòng, mỗi ngày còn phải nén lòng xuống lời ngon tiếng ngọt khuyên lơn nàng, hơn nữa lúc này hoàng thượng đem Giang Nam sự vụ tạm thời cũng giao cho thái tử xử lý, hắn cũng bận rộn lục đục được không nhưng dàn xếp, hai vợ chồng lại so lần đầu tiên làm cha mẹ lúc còn phải khổ cực gấp trăm lần.
Lúc này, Nguyên Gia Ninh cực kỳ nhớ mẫu thân của mình.
Giờ phút này Nguyên Gia Ninh mới ý thức tới, nàng và thái tử đơn độc cư ngụ ở trong thành Kim Lăng, mặc dù thanh nhàn, nhưng kỳ thật nơi này cũng không phải là chốn đào nguyên gì, ngược lại tiểu vợ chồng không có trưởng bối chăm sóc và chỉ điểm, mặc dù bên cạnh có ma ma lâu năm, nhưng dù sao thân phận địa vị cách xa.
Nhà có một người già, như có một bảo vật. Đến lúc này, Nguyên Gia Ninh mới chính thức hiểu hàm nghĩa những lời này, ở nhà sống qua ngày, không phải đơn giản lãng mạn như thế giới hai người.
Nguyên Gia Ninh nhắc tới sự nhớ nhung và tịch mịch của mình trong thư viết cho mẫu thân, mặc dù nàng rất thích Huyền Uyên, nhưng việc này cũng không thay thế được khát vọng thân tình của nàng.
Sau khi gửi thư không lâu, Đông cung nghênh đón khách lâu ngày không gặp, nhị muội Nguyên Gia Hinh của Nguyên Gia Ninh hộ tống vị hôn phu Cảnh Đông Lâm đến Giang Nam nhậm chức, đi ngang qua Kim Lăng, liền tới bái phỏng thân thích.
Cảnh Đông Lâm là cháu của Cảnh Quý Phi, Cảnh Đông Lâm cũng là nam tử thân hình cao lớn mạnh mẽ kiên cường, mặc dù không anh tuấn giống như Huyền Uyên, nhưng nhiều hơn Huyền Uyên mấy phần oai hùng cứng cỏi, dù sao xuất thân từ quân nhân thế gia, hôm nay hắn cũng tiếp nhận chức phó đốc quân Giang Nam, coi như là thiếu niên anh tài.
Nguyên Gia Ninh không thể tham gia hôn lễ của Nguyên Gia Hinh, mặc dù đã gửi quà tặng, vẫn cảm thấy tiếc nuối, lúc này gặp muội muội tự nhiên cực kỳ vui mừng, kéo bàn tay của muội muội quan sát thật kỹ, vừa nhìn lại nhìn ra vấn đề.
Sắc mặt của Nguyên Gia Hinh hơi tái nhợt, không có sự ngọt ngào mềm mại của thiếu phụ tân hôn, ngược lại tính tình nguyên bản hơi có vẻ kiêu ngạo chua ngoa của nàng càng lộ ra ở trên mặt, khiến nàng có vẻ khó thân hơn.
Nguyên Gia Ninh dần dần thu lại nụ cười trên mặt, nàng phất tay đuổi cung nữ thái giám phục vụ bên cạnh, chỉ để lại hai đại cung nữ giữ cửa, sau đó lôi kéo muội muội sóng vai ngồi xuống trên ghế mỹ nhân với mình, Nguyên Gia Ninh mới nhỏ giọng hỏi: "Muội xem ra không phải rất tốt?"
Nguyên Gia Hinh như có điều suy nghĩ, cũng quan sát Nguyên Gia Ninh, thấy vị tỷ tỷ từ trước đến giờ hào phóng thỏa đáng, chọc người yêu thích của mình hôm nay cũng lộ bộ dáng tiều tụy không chịu nổi, đáy lòng ít nhiều có mấy phần vặn vẹo sảng khoái.
Xem đi, tỷ thành thái tử phi thì thế nào? Sống cũng không được như ý mà? Cũng có dáng vẻ mất hồn lạc phách đó mà?
"Gia Hinh, đến tột cùng thế nào? Là trên đường đi mệt nhọc? Hay là. . . ."
Hay là không mấy hài lòng với hôn sự này?
Những lời sau Nguyên Gia Hinh không hỏi ra được.
Từ nhỏ nàng đã biết, cô muội muội này chỉ kém mình một tuổi rưỡi, thích nhất tranh đông giành tây với mình, từ trước đến giờ đều muốn làm thứ nhất. Hôm nay mình thành thái tử phi, thân phận địa vị đã xa xa cao hơn muội ấy, sợ là đáy lòng muội ấy ít nhiều cũng không vui?
Nguyên Gia Hinh không đáp hỏi ngược lại: "Sao nhìn tỷ tỷ cũng tiều tụy vậy? Nghe nói tỷ lại mang thai, không chăm sóc thân thể thật tốt thì rất nguy hiểm."
Nguyên Gia Ninh hơi buồn bực thở dài, nói: "Thời gian trước Trường Sinh xảy ra chút chuyện, sau đó nó bị đưa đến Yên kinh, ta rất không nỡ xa nó, nhưng gần đây đã tốt hơn nhiều."
Nguyên Gia Hinh không chút để ý lên tiếng: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Thái độ của Nguyên Gia Hinh làm cho Nguyên Gia Ninh rất là nghi ngờ và mất mác, khiến cho sự vui mừng khi gặp được người thân của nàng cũng nhạt đi.
Nàng hơi bất đắt dĩ nghĩ, đến tột cùng là thế nào? Những thứ bên ngoài như thân phận địa vị lại hơn cả tình cảm tỷ muội sao?
So sánh với cuộc gặp lạnh nhạt của tỷ muội Nguyên thị, anh em cột chèo thái tử điện hạ tiếp đãi nhau ở trước điện lại thong dong hơn nhiều.
Trước kia con cháu quý tộc hiển hách trong thành Kim Lăng cũng chỉ bao nhiêu người, khi Huyền Uyên còn được gọi là Nguyên Lang, đã quen biết Cảnh Đông Lâm, hai người nói đến sự tiến triển của quốc gia mấy năm nay, cùng với so sánh khác biệt của hai vùng nam bắc, lại có không khí thân thiện, khách và chủ đều vui mừng.
Nhưng đề tài nói đến gia đình thì Cảnh Đông Lâm rõ ràng trầm mặc rất nhiều.
Huyền Uyên hơi không hiểu nhìn hắn, có điều suy nghĩ.
Qua một lúc lâu, Cảnh Đông Lâm mới thở dài, nói: "Không nói gạt ngài, tính khí của Nguyên gia nhị tiểu thư ta thật sự có chút không chịu nổi, khi còn bé chơi chung cũng đã gặp vài lần, cũng không cảm thấy tính tình của tỷ muội các nàng khác biệt lớn như vậy. Năm đó, người vì ta và Nguyên gia đại tiểu thư nghị thân mà đến tìm ta đánh nhau, ta nghĩ người đã là thái tử, thân phận tôn quý, mới nhẫn nhịn người, nhưnghôm nay, ta rất là hối hận, nếu như ban đầu ta không sợ quyền thế, nếu như mà ta ra tay đánh thắng người, nếu như mà ta cưới nàng ấy. . . ."
"Không có nếu như!" Huyền Uyên đột nhiên lên tiếng cắt đứt hắn, ánh mắt đột nhiên bén nhọn. "Đánh nhau cũng chỉ là cái dũng của thất phu, dù ngươi ra tay đánh thắng ta, ta vẫn có các loại biện pháp thắng ngươi, không phải là của ngươi, thì không cần nghĩ nhiều! Đông Lâm, ta thích tính tình thẳng thắn của ngươi, nhưng chuyện này, ta hi vọng ngươi sẽ không bao giờ nhắc tới với bất luận kẻ nào nữa, nhớ, là bất luận kẻ nào."
Đến giờ phút này, Huyền Uyên cũng đã nhìn ra hôn nhân của Cảnh Đông Lâm và Nguyên Gia Hinh cũng không mỹ mãn hài hòa cho mấy, có lẽ căn nguyên cũng là bởi vì Cảnh Đông Lâm còn nhớ mãi Nguyên Gia Ninh không quên, không lấy được tỷ tỷ liền cưới muội muội, nhưng có muội muội lại chưa đủ, ngược lại thường nhớ nhung vị tỷ tỷ không có được, theo tính tình kiêu ngạo cay cú của Nguyên Gia Hinh, sao có thể dễ dàng tha thứ được?
Nguyên Gia Hinh không có hoàn toàn trở mặt với Cảnh Đông Lâm, đã là nàng biết rõ đạo lý, băn khoăn đến mọi mặt ảnh hưởng, mới mạnh mẽ nhẫn nại.
Một nam nhân, cầm không nổi bỏ không được như thế, ở phương diện tình cảm không quả quyết, nên quý trọng thì không quý trọng, nên buông tha hoàn toàn thì không buông tha, làm sao có thể thành đại nghiệp? Nếu quả thật chân chính để cho hắn nắm giữ quân quyền, sẽ trễ nãi quân cơ cỡ nào?
Đến đây thì ấn tượng của Huyền Uyên đối với Cảnh Đông Lâm đột nhiên trở nên cực kém.
Sau khi Huyền Uyên kế vị, dứt khoát hoàn toàn thu hồi quân quyền của Cảnh Đông Lâm, cho hắn một chức an nhàn dưỡng lão, truy cứu nguyên nhân cuối cùng, cũng chỉ là bởi vì mấy câu nói bực tức chưa suy nghĩ sâu xa của Cảnh Đông Lâm mà thôi.
Dĩ nhiên, có phải vì tức giận hắn dòm ngó thê tử nhà mình, hoặc là bởi vì nhỏ mọn phát tác, ghen tỵ thành cuồng hay không, Huyền Uyên mới sẽ không thừa nhận đấy.
Nguyên Gia Ninh luôn chờ đợi ở cửa ra vào, thấy Huyền Uyên ôm nhi tử đi ra, hai cha con đều gầy đi rất nhiều, hốc mắt Huyền Uyên càng thêm hãm sâu, nước mắt của nàng nhất thời liền im lặng lăn xuống.
Nàng đã nghe tiểu thái giám bẩm cáo, thái tử ngày đêm cực nhọc chăm sóc tiểu điện hạ, vì phòng ngừa tiểu điện hạ cào da, càng thêm thời thời khắc khắc tự mình cầm tay tiểu điện hạ, ca hát cho ngài, dùng hết các loại phương thức dời đi lực chú ý của tiểu điện hạ.
Nguyên Gia Ninh đi lên trước, nhẹ nhàng cầm tay Huyền Uyên.
Huyền Uyên cười một tiếng với nàng, trong tươi cười tràn đầy vui mừng và vui vẻ, nói: "Gia Ninh, con của chúng ta khỏe rồi, hoàn toàn khỏe rồi."
Trường Sinh đã chịu đựng qua giai đoạn ngứa ngáy khó nhịn khi nổi sởi, hôm nay chỉ cần điều dưỡng thật tốt liền có thể khôi phục, cả người thư thái rất nhiều, lúc này thấy mẫu thân đến gần, không khỏi vui vẻ đưa hai cánh tay ra kêu lên: "Mẹ! Mẹ!"
Nguyên Gia Ninh đưa tay đón bé tới đây, ôm thật chặt vào trong ngực, đồng âm mềm mại non nớt của Trường Sinh vẫn còn vang ở bên tai, nàng đã khóc đến không cách nào ngừng lại.
Nàng thiếu chút nữa liền mất đi hắn.
Dù ai cũng không cách nào hiểu rõ nàng trong mấy ngày nay sở thụ nội tâm đau khổ cùng hối hận, Trường Sinh gặp chuyện không may thời điểm, nàng đang xử lý cung vụ, nàng quả thật hận chết mình, tại sao lại để Trường Sinh rời đi tầm mắt của mình? Cung vụ giao cho các cung nữ quản sự là được rồi, có chuyện gì quan trọng hơn tự mình chăm sóc nhi tử của mình?
Huyền Uyên đưa ra hai cánh tay từ phía sau ôm lấy hai mẹ con, nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc, còn khóc cái gì? Hiện tại vui vẻ mới đúng, Trường Sinh đại nạn không chết, tất có hậu phúc."
Nguyên Gia Ninh mạnh mẽ gật đầu.
Huyền Uyên còn nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ xả cơn giận này cho nhi tử."
Khuôn mặt của hắn bình tĩnh, chỉ có guyên Gia Ninh hiểu, đó là sự bình tĩnh sau khi hắn tức giận đến cực điểm.
Tiểu điện hạ Huyền Cảnh hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, Đông cung cũng khôi phục cười vui lần nữa.
Đáng tiếc ngày thật tốt không có kéo dài bao lâu, một phong thư của Hoàng đế lại đánh vỡ sự bình tĩnh khó được này. Hoàng đế lập Huyền Cảnh làm Hoàng thái tôn, muốn Huyền Cảnh lên Kinh Thành, Hoàng đế muốn tự nuôi dạy nó.
Nguyên Gia Ninh nhìn phong thư này, im lặng thật lâu, nhưng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, tay nắm giấy viết thư khẽ run.
Huyền Uyên ngồi ở bên cạnh nàng, lúc này cũng đang nhíu chặt mày, trầm mặc không nói.
Qua hồi lâu, Nguyên Gia Ninh mới chậm rãi để thư xuống, ngẩng đầu nhìn Huyền Uyên, ngữ điệu trầm thấp đè nén nói: "Lần đầu tiên ta nghe nói có Hoàng đế trực tiếp lập Hoàng thái tôn."
Hoàng thái tôn và hoàng tôn, tuy chỉ kém một chữ, đãi ngộ lại khác nhau trời vực giống như thái tử và hoàng tử, nói cách khác, Hoàng thái tôn là người thừa kế thứ hai cho ngôi vị hoàng đế sau thái tử, đối với một đứa bé hai tuổi mà nói, thân phận này thật vô cùng quý trọng.
Dĩ nhiên, cũng vô cùng nguy hiểm.
Đầu tiên đãban tên là Cảnh, giống với quốc hiệu, hiện tại lại sớm lập cậu làm Hoàng thái tôn, đây là ước gì tiểu Trường Sinh sớm trở thành mục tiêu để mọi người ghen tỵ hãm hại sao?
Mặc dù Nguyên Gia Ninh biết Hoàng đế chưa chắc có ý ác với Trường Sinh, nhưng Hoàng đế làm vậy với Trường Sinh, thoạt nhìn là yêu sủng, nhưng kết quả lại là đẩy Trường Sinh tới chiến trường sớm hơn, còn nhỏ tuổi đã gặp phải các loại âm mưu quỷ kế rồi.
Nguyên Gia Ninh không thể không ngầm sinh oán giận và tức giận với Huyền Dục, dù là tùy hứng cũng phải có mức độ chứ?
Ông còn có nhi tử khác, tại sao không để ý bọn họ?
Điền Chiêu Nghi của ông chỉ ước gì ông cưng chiều nhi tử của nàng hơn!
Huyền Uyên cầm thư lên lần nữa, lại xem hai lần, mới thở dài nói: "Có lẽ, đây cũng là khổ tâm của phụ hoàng, ông đang dùng phương thức này tăng cường lợi thế của ta, cùng với biến tướng bảo vệ Trường Sinh thôi."
Nguyên Gia Ninh không hiểu nhíu mày, hỏi: "Nói thế nào?"
"Thân phận của ta vẫn là mục tiêu công kích của người khác, người muốn thay ta, không phải số ít chứ? Hiện tại Phụ hoàng sớm lập Hoàng thái tôn, đó chính là càng thêm cường thế xác định thân phận thừa kế của hai cha con ta và Trường Sinh, tuyệt đối không cho người khác có ý gì khác nữa."
"Nhưng, Trường Sinh còn nhỏ như vậy, sớm được tôn đến trên mặt, quá nguy hiểm chứ? Làm sao bảo đảm nó có thể thuận lợi bình an lớn lên?" Nguyên Gia Ninh quan tâm nhất là việc này.
"Cho nên phụ hoàng muốn đón nó đến bên cạnh tự mình chăm sóc và nuôi dạy."
Nguyên Gia Ninh cười lạnh một tiếng, nói: "Ông ta ngay cả nhi tử của mình cũng không thể chăm sóc thật tốt, sao có thể chăm sóc tốt Trường Sinh của chúng ta? Ban ngày ông ta phải xử lý quốc sự, buổi tối ông ta còn phải ở cùng mỹ nhân, làm sao có thời gian nuôi dạy Trường Sinh?"
Huyền Uyên trầm mặc một hồi, mới nói: "Nàng quá khinh thường hoàng thượng, nếu như ông ta thật muốn bảo vệ Trường Sinh bình an, ở trên đời này không ai có thể làm tốt hơn ông ta cả."
Nguyên Gia Ninh nói không ra lời phản bác, hồi lâu mới không vui nói: "Không nhìn ra, chàng thật ra tôn sùng phụ hoàng như vậy."
Huyền Uyên bất đắc dĩ cười khổ, trước kia hắn cũng từng cực kỳ chán ghét Huyền Dục, nhưng theo thời gian trôi qua, cả hai càng ngày càng tiếp xúc nhiều, hắn ngược lại càng ngày càng cảm thấy nam nhân này không tầm thường.
Huyền Dục từ nhỏ đã mất cha, khi đó có hoàng tử khác đều muốn đoạt quyền, còn có Thái hậu muốn cầm quyền, có đại thần cậy già lên mặt muốn lộng quyền, những người này rắp tâm không tốt lại lấy rất nhiều mỹ nữ cho hắn, dưới tình huống này, hắn lại còn có thể một đường gió tanh mưa máu mà đi tới đây, đồng thời lại hoàn thành việc nhất thống thiên hạ mà mấy đời Đế Vương trước đều muốn nhưng thủy chung chưa làm được, tiếp theo lại dời đô đến bắc, từ tổng quát mà nói, thành tựu về văn hoá giáo dục võ công của hắn đã đủ để hắn có vị trí quan trọng trong sách sử rồi.
Một nam nhân như thế, ở việc nhỏ có lẽ hắn có khuyết điểm, nhưng mà ở trên việc lớn thì chưa từng hồ đồ chút nào, nếu như hắn thật lòng xem Trường Sinh là Hoàng thái tôn, vậy hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt, nuôi dạy tốt Trường Sinh.
Mà Huyền Dục quyết định lập Huyền Cảnh làm Hoàng thái tôn, thật ra thì hoàn toàn có quan hệ với việc Huyền Cảnh bình an chịu đựng qua bệnh đậu mùa, việc này chứng minh sau này cậu sẽ không bị loại bệnh này hành hạ nữa, ít nhất có bảo đảm sức khỏe hơn.
Tái ông mất ngựa hoạ phúc khôn lường, có lẽ chính là đạo lý này.
Huyền Uyên là nam nhân, là thái tử, phương thức nhìn vấn đề này hoàn toàn khác với nữ nhân gia đình như Nguyên Gia Ninh. Hắn càng lý trí, càng bình tĩnh hơn, cũng càng sẽ cân nhắc hơn thiệt được mất hơn, cho nên hắn nói: "Đưa Trường Sinh đi."
Nguyên Gia Ninh hung hăng theo dõi hắn, quả quyết cự tuyệt: "Không được!"
"Gia Ninh!"
"Ta nói không được là không được!" Nguyên Gia Ninh chợt đứng lên, không muốn đàm luận đề tài này với hắn nữa.
Huyền Uyên tiến lên kéo nàng, nói: "Gia Ninh, nàng bình tĩnh một chút, chuyện này thật là tốt với Trường Sinh."
"Tốt? Tốt chỗ nào?" Nguyên Gia Ninh dừng bước lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi muốn đưa con đi, là thật tâm tốt cho nhi tử, hay vì khiến hoàng thượng vui, củng cố vị trí thái tử của ngươi? Trường Sinh đi qua sẽ được bảo vệ nuôi dạy, hay bị xem là con tin? Ngươi vuốt lương tâm của ngươi trả lời ta!"
Sắc mặt Huyền Uyên tái xanh, lông mi càng lúc càng cau chặt.
Nguyên Gia Ninh hất tay của hắn ra, nói: "Nguyên Lang, ngươi còn nhớ rõ cái tên này không? Ngươi đã từng dùng thân phận này thề cái gì với ta? Hôm nay đã quên rồi sao? Uh, ngôi vị hoàng đế rất đáng quý, nhưng đáng quý đến mức ngươi vứt bỏ thân tình, bỏ qua nhi tử sao? Nhi tử của chúng ta, nó mới hai tuổi a, nó mới vừa vượt qua một cửa ải sống chết khó khăn! Nguyên Lang, ngươi độc ác hư vậy sao?"
Huyền Uyên khổ sở vuốt vuốt mi tâm, nói: "Ta chưa bao giờ quên ước nguyện ban đầu của ta, đưa nhi tử đi, ta cũng đau lòng, nhưng cũng bởi vì biết hôm nay nhi tử càng nguy hiểm hơn, mới phải đưa nó đến địa phương an toàn hơn."
Thái tử, tuy nói là thái tử một nước, là dưới một người trên vạn người, nhưng quyền lực hắn nhận được cũng rất gò bó, cũng là bởi vì biết lực lượng trước mắt của mình có hạn, cho nên hắn mới độc ác đưa con đến chỗ Hoàng đế có lực lượng vô hạn.
Nguyên Gia Ninh cho là chỉ cần ôm nhi tử vào trong ngực cả ngày lẫn đêm là an toàn thì nàng thực sự quá đơn thuần, chỉ cần người khác có lòng, ngay cả ma ma, cung nữ, thái giám, bất cứ ai bên cạnh Nguyên Gia Ninh đều có thể phản bội, muốn mạng của nhi tử.
"Không được! Không được! Không được! Không được! Ta không đồng ý!" Nguyên Gia Ninh cũng hiểu hoàng mệnh khó cãi, nhưng có thiên tính mẹ con, nàng vô luận làm sao cũng không thể tha thứ việc nhi tử của mình bị đoạt đi.
"Gia Ninh, chớ tùy hứng."
"Ta liền tùy hứng, ta liền tùy hứng, đó là nhi tử của ta, đó là bảo bối ta mang thai mười tháng thật vất vả mới sanh ra được, vì sao ta phải đưa nó cho người khác? Ô. . . . . ."
"Đó không phải là người khác, là phụ hoàng, là tổ phụ của Trường Sinh."
"Ta bất kể, ô. . . . . . Ô ô. . . . . ."
Huyền Uyên bất đắc dĩ ôm Nguyên Gia Ninh vào trong ngực, khó được nhìn thấy Ninh tỷ tỷ của hắn tùy hứng, mà mỗi lần nàng như vậy đều là vì con của bọn họ, điều này làm cho Huyền Uyên không khỏi cảm khái, khó trách người ta nói mẹ nuông chiều thì con hư.
Hơn nữa, hắn thường cảm thấy kể từ sau khi nhi tử ra đờiu, địa vị của hắn trong lòng Ninh tỷ tỷ cũng giảm xuống không ít, chẳng lẽ có nhi tử thì không cần cha nhi tử rồi hả? Nói như thế, phụ hoàng đón nhi tử đi, nhìn từ góc độ này, cũng coi là một chuyện tốt.
Vì phong thư này của Huyền Dục, Nguyên Gia Ninh khổ sở không chịu nổi, ngủ không an tĩnh, cơm nuốt không trôi, Huyền Uyên mời thái y chẩn mạch cho nàng, lại không ngờ thái y bắt mạch rồi, vẻ mặt tươi cười nói với Huyền Uyên: "Chúc mừng thái tử điện hạ và thái tử phi, thái tử phi nôn oẹ rồi."
Lần này cả Nguyên Gia Ninh cũng kinh ngạc, tạm thời quên mất bi thương, liên tục hỏi thăm thái y, cho đến xác nhận không có lầm, mới có tâm tình phức tạp, ngẩn người ra.
Hôm nay Trường Sinh đã hai tuổi rồi, mang thai lần nữa cũng coi như vừa đúng, nhưng một khi nàng mang thai, dĩ nhiên là có thêm rất nhiều kiêng dè, thể lực cũng sẽ giảm bớt đi nhiều, nàng làm sao toàn tâm toàn ý chăm sóc Trường Sinh?
Nếu như bởi vì thể lực của nàng không đủ mà khiến Trường Sinh có cái gì sơ xuất, nàng không phải hối hận chết sao?
Lúc này, Kinh Thành truyền thư đến lần nữa, rốt cuộc lại khiến Nguyên Gia Ninh ngầm cho phép hoàng đế đón Trường Sinh đi.
Tin tức này là do phụ thân của Nguyên Gia Ninh - Nguyên Tu Chi truyền tới, nói gần đây trong Yến kinh có một chút thay đổi, tỷ như Tam hoàng tử bị phong Trực quận vương, nhưng lại không cho hắn làm gì cả, Tam hoàng tử phi bị hoàng hậu gọi đến khiển trách nửa ngày, bị lệnh trong vòng một năm không cho bước ra phủ hoàng tử nửa bước. Tỷ như Tứ hoàng tử bị giao cho Cảnh Quý Phi nuôi dạy, lý do là Điền Chiêu Nghi bệnh yếu, trông coi hoàng tử bất lực, cùng với nhà mẹ Điền Chiêu Nghi bị lấy lý do xâm chiếm đất dân mà khiển trách một trận, chức quan của phụ thân Điền chiêu nghi bị hạ ba cấp, huynh đệ bị giáng chức thành thứ dân. Mà ở trong triều đình, quan viên qua lại gần Điền gia cũng bị cách chức hết mấy người.
Ai nấy đều thấy được, Hoàng đế đang mạnh mẽ chèn ép các hoàng tử không cùng phe thái tử, cảnh cáo bọn họ phải an phận thủ thường, đừng có tâm tư không nên có.
Nguyên Gia Ninh biết đây là Hoàng đế đang hả giận vì Trường Sinh, trấn an phần oán niệm trong lòng nàng.
Mặc dù vẫn có chút tức giận khó nén, nhưng nàng cũng hiểu, hoàng thượng có thể làm được đến tình trạng này, đã là vô cùng khó được, trong lịch sử cũng không có mấy hoàng đế có thể làm được thế.
Phần lớn các hoàng đế tại vị thường đều giữ thái độ ám muội với tất cả nhi tử của mình, một lát thích người này, một lát lại trọng dụng lại người kia, thoạt nhìn là thương yêu như nhau, kì thực chính vì như vậy mới có thể khiến các con tự giết lẫn nhau không ai nhường ai sau khi ông ta chết, bởi vì thái độ đung đưa của ông ta đã cổ vũ cho dã tâm của tất cả nhi tử.
Huyền Dục hiển nhiên không muốn phạm sai lầm như vậy, nếu hắn đã lập Huyền Uyên làm thái tử, liền tận lực duy trì lợi ích và tôn quý của thái tử, chỉ cần thái tử không muốn sớm bức vua thoái vị lên ngôi, như vậy Huyền Dục sẽ vẫn bảo vệ hắn.
Hoàng đế đã lấy lòng như thế, Nguyên Gia Ninh còn có thể như thế nào? Dù đáy lòng vẫn không cam, cũng chỉ có thể rưng rưng đưa Trường Sinh đi Yên kinh.
Trước khi đi, Trường Sinh thật lâu không chịu rời khỏi lồng ngực Nguyên Gia Nin, cậu dùng tay nhỏ bé ôm Nguyên Gia Ninh thật chặt, giọng điệu trẻ con hỏi: "Mẹ, mẹ sẽ đến thăm con chứ?"
Nguyên Gia Ninh đã không dám mở miệng, nàng sợ chính mình vừa lên tiếng sẽ biến thành gào thét khóc lớn, sẽ dọa đứa bé, nàng cứng rắn nuốt gật gật đầu.
Trường Sinh dùng tay nhỏ bé lau nước mắt cho nàng, nói: "Phụ thân nói, chúng ta sẽ rất mau đoàn tụ, Trường Sinh đến Kinh Thành trước, chờ phụ thân và mẫu thân."
Nguyên Gia Ninh nặng nề gật đầu, lại gật đầu, sau đó đem hôn lại hôn tiểu tử.
Trường Sinh rời khỏi, khiến tâm tình Nguyên Gia Ninh vô cùng xuống thấp, khiến cho lần thứ hai nàng mang thai vô cùng khổ cực, các loại phản ứng đều mãnh liệt hơn lần đầu, ăn cái gì ói cái đó, rất nhanh liền hành hạ nàng đến gầy gò tiều tụy.
Huyền Uyên gấp ở đáy lòng, mỗi ngày còn phải nén lòng xuống lời ngon tiếng ngọt khuyên lơn nàng, hơn nữa lúc này hoàng thượng đem Giang Nam sự vụ tạm thời cũng giao cho thái tử xử lý, hắn cũng bận rộn lục đục được không nhưng dàn xếp, hai vợ chồng lại so lần đầu tiên làm cha mẹ lúc còn phải khổ cực gấp trăm lần.
Lúc này, Nguyên Gia Ninh cực kỳ nhớ mẫu thân của mình.
Giờ phút này Nguyên Gia Ninh mới ý thức tới, nàng và thái tử đơn độc cư ngụ ở trong thành Kim Lăng, mặc dù thanh nhàn, nhưng kỳ thật nơi này cũng không phải là chốn đào nguyên gì, ngược lại tiểu vợ chồng không có trưởng bối chăm sóc và chỉ điểm, mặc dù bên cạnh có ma ma lâu năm, nhưng dù sao thân phận địa vị cách xa.
Nhà có một người già, như có một bảo vật. Đến lúc này, Nguyên Gia Ninh mới chính thức hiểu hàm nghĩa những lời này, ở nhà sống qua ngày, không phải đơn giản lãng mạn như thế giới hai người.
Nguyên Gia Ninh nhắc tới sự nhớ nhung và tịch mịch của mình trong thư viết cho mẫu thân, mặc dù nàng rất thích Huyền Uyên, nhưng việc này cũng không thay thế được khát vọng thân tình của nàng.
Sau khi gửi thư không lâu, Đông cung nghênh đón khách lâu ngày không gặp, nhị muội Nguyên Gia Hinh của Nguyên Gia Ninh hộ tống vị hôn phu Cảnh Đông Lâm đến Giang Nam nhậm chức, đi ngang qua Kim Lăng, liền tới bái phỏng thân thích.
Cảnh Đông Lâm là cháu của Cảnh Quý Phi, Cảnh Đông Lâm cũng là nam tử thân hình cao lớn mạnh mẽ kiên cường, mặc dù không anh tuấn giống như Huyền Uyên, nhưng nhiều hơn Huyền Uyên mấy phần oai hùng cứng cỏi, dù sao xuất thân từ quân nhân thế gia, hôm nay hắn cũng tiếp nhận chức phó đốc quân Giang Nam, coi như là thiếu niên anh tài.
Nguyên Gia Ninh không thể tham gia hôn lễ của Nguyên Gia Hinh, mặc dù đã gửi quà tặng, vẫn cảm thấy tiếc nuối, lúc này gặp muội muội tự nhiên cực kỳ vui mừng, kéo bàn tay của muội muội quan sát thật kỹ, vừa nhìn lại nhìn ra vấn đề.
Sắc mặt của Nguyên Gia Hinh hơi tái nhợt, không có sự ngọt ngào mềm mại của thiếu phụ tân hôn, ngược lại tính tình nguyên bản hơi có vẻ kiêu ngạo chua ngoa của nàng càng lộ ra ở trên mặt, khiến nàng có vẻ khó thân hơn.
Nguyên Gia Ninh dần dần thu lại nụ cười trên mặt, nàng phất tay đuổi cung nữ thái giám phục vụ bên cạnh, chỉ để lại hai đại cung nữ giữ cửa, sau đó lôi kéo muội muội sóng vai ngồi xuống trên ghế mỹ nhân với mình, Nguyên Gia Ninh mới nhỏ giọng hỏi: "Muội xem ra không phải rất tốt?"
Nguyên Gia Hinh như có điều suy nghĩ, cũng quan sát Nguyên Gia Ninh, thấy vị tỷ tỷ từ trước đến giờ hào phóng thỏa đáng, chọc người yêu thích của mình hôm nay cũng lộ bộ dáng tiều tụy không chịu nổi, đáy lòng ít nhiều có mấy phần vặn vẹo sảng khoái.
Xem đi, tỷ thành thái tử phi thì thế nào? Sống cũng không được như ý mà? Cũng có dáng vẻ mất hồn lạc phách đó mà?
"Gia Hinh, đến tột cùng thế nào? Là trên đường đi mệt nhọc? Hay là. . . ."
Hay là không mấy hài lòng với hôn sự này?
Những lời sau Nguyên Gia Hinh không hỏi ra được.
Từ nhỏ nàng đã biết, cô muội muội này chỉ kém mình một tuổi rưỡi, thích nhất tranh đông giành tây với mình, từ trước đến giờ đều muốn làm thứ nhất. Hôm nay mình thành thái tử phi, thân phận địa vị đã xa xa cao hơn muội ấy, sợ là đáy lòng muội ấy ít nhiều cũng không vui?
Nguyên Gia Hinh không đáp hỏi ngược lại: "Sao nhìn tỷ tỷ cũng tiều tụy vậy? Nghe nói tỷ lại mang thai, không chăm sóc thân thể thật tốt thì rất nguy hiểm."
Nguyên Gia Ninh hơi buồn bực thở dài, nói: "Thời gian trước Trường Sinh xảy ra chút chuyện, sau đó nó bị đưa đến Yên kinh, ta rất không nỡ xa nó, nhưng gần đây đã tốt hơn nhiều."
Nguyên Gia Hinh không chút để ý lên tiếng: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Thái độ của Nguyên Gia Hinh làm cho Nguyên Gia Ninh rất là nghi ngờ và mất mác, khiến cho sự vui mừng khi gặp được người thân của nàng cũng nhạt đi.
Nàng hơi bất đắt dĩ nghĩ, đến tột cùng là thế nào? Những thứ bên ngoài như thân phận địa vị lại hơn cả tình cảm tỷ muội sao?
So sánh với cuộc gặp lạnh nhạt của tỷ muội Nguyên thị, anh em cột chèo thái tử điện hạ tiếp đãi nhau ở trước điện lại thong dong hơn nhiều.
Trước kia con cháu quý tộc hiển hách trong thành Kim Lăng cũng chỉ bao nhiêu người, khi Huyền Uyên còn được gọi là Nguyên Lang, đã quen biết Cảnh Đông Lâm, hai người nói đến sự tiến triển của quốc gia mấy năm nay, cùng với so sánh khác biệt của hai vùng nam bắc, lại có không khí thân thiện, khách và chủ đều vui mừng.
Nhưng đề tài nói đến gia đình thì Cảnh Đông Lâm rõ ràng trầm mặc rất nhiều.
Huyền Uyên hơi không hiểu nhìn hắn, có điều suy nghĩ.
Qua một lúc lâu, Cảnh Đông Lâm mới thở dài, nói: "Không nói gạt ngài, tính khí của Nguyên gia nhị tiểu thư ta thật sự có chút không chịu nổi, khi còn bé chơi chung cũng đã gặp vài lần, cũng không cảm thấy tính tình của tỷ muội các nàng khác biệt lớn như vậy. Năm đó, người vì ta và Nguyên gia đại tiểu thư nghị thân mà đến tìm ta đánh nhau, ta nghĩ người đã là thái tử, thân phận tôn quý, mới nhẫn nhịn người, nhưnghôm nay, ta rất là hối hận, nếu như ban đầu ta không sợ quyền thế, nếu như mà ta ra tay đánh thắng người, nếu như mà ta cưới nàng ấy. . . ."
"Không có nếu như!" Huyền Uyên đột nhiên lên tiếng cắt đứt hắn, ánh mắt đột nhiên bén nhọn. "Đánh nhau cũng chỉ là cái dũng của thất phu, dù ngươi ra tay đánh thắng ta, ta vẫn có các loại biện pháp thắng ngươi, không phải là của ngươi, thì không cần nghĩ nhiều! Đông Lâm, ta thích tính tình thẳng thắn của ngươi, nhưng chuyện này, ta hi vọng ngươi sẽ không bao giờ nhắc tới với bất luận kẻ nào nữa, nhớ, là bất luận kẻ nào."
Đến giờ phút này, Huyền Uyên cũng đã nhìn ra hôn nhân của Cảnh Đông Lâm và Nguyên Gia Hinh cũng không mỹ mãn hài hòa cho mấy, có lẽ căn nguyên cũng là bởi vì Cảnh Đông Lâm còn nhớ mãi Nguyên Gia Ninh không quên, không lấy được tỷ tỷ liền cưới muội muội, nhưng có muội muội lại chưa đủ, ngược lại thường nhớ nhung vị tỷ tỷ không có được, theo tính tình kiêu ngạo cay cú của Nguyên Gia Hinh, sao có thể dễ dàng tha thứ được?
Nguyên Gia Hinh không có hoàn toàn trở mặt với Cảnh Đông Lâm, đã là nàng biết rõ đạo lý, băn khoăn đến mọi mặt ảnh hưởng, mới mạnh mẽ nhẫn nại.
Một nam nhân, cầm không nổi bỏ không được như thế, ở phương diện tình cảm không quả quyết, nên quý trọng thì không quý trọng, nên buông tha hoàn toàn thì không buông tha, làm sao có thể thành đại nghiệp? Nếu quả thật chân chính để cho hắn nắm giữ quân quyền, sẽ trễ nãi quân cơ cỡ nào?
Đến đây thì ấn tượng của Huyền Uyên đối với Cảnh Đông Lâm đột nhiên trở nên cực kém.
Sau khi Huyền Uyên kế vị, dứt khoát hoàn toàn thu hồi quân quyền của Cảnh Đông Lâm, cho hắn một chức an nhàn dưỡng lão, truy cứu nguyên nhân cuối cùng, cũng chỉ là bởi vì mấy câu nói bực tức chưa suy nghĩ sâu xa của Cảnh Đông Lâm mà thôi.
Dĩ nhiên, có phải vì tức giận hắn dòm ngó thê tử nhà mình, hoặc là bởi vì nhỏ mọn phát tác, ghen tỵ thành cuồng hay không, Huyền Uyên mới sẽ không thừa nhận đấy.
Tác giả :
Nhạc Nhan