Thái Tử Phi Tối Cao
Chương 8: Mau nói cho bổn thái tử biết, thái tử phi thế nào rồi?
Vừa về đến Hoàng cung là ta chạy như bay đến Tử Thần điện của Âu Dương Thế Hiên , định bụng sẽ nói cho hắn một số chuyện. Ai ngờ, ta vừa vào đã bắt gặp ngay hắn đang ngồi trên ghế, đối diện với cửa lớn, trừng mắt nhìn ta.
Ài, Hiên Hiên à, ta không phải đã trở về rồi sao?
“ Hiên Hiên. . . ta có tin vui. . .” Ta lúng túng mở miệng, run rẩy chẳng dám bước vào.
“ Tin vui gì?Nói!” Hắn gằn giọng, ánh mắt càng thêm sắc bén.
“ Ừm. . . ta câu dẫn được Tử Thuần rồi! Tuy chỉ là khiến hắn dao động một chút nhưng coi như cũng đã thành công một bước. Thế nào? Ta giỏi không?”
“ Giỏi! Nàng rất giỏi! Nếu nàng giỏi như vậy, thông minh như vậy, vì sao giờ này mới về? Có biết sẽ rất nguy hiểm hay không?” Hắn tức giận, bóp vỡ chén trà trên tay.
Ta ngớ người ra, sau đó lại cười vô cùng nham hiểm. Ta hùng dũng bước vào, đến sát gần Thế Hiên, không hề do dự hôn chụt lên má hắn một cái, ra vẻ ‘hồ ly tinh quyến rũ’ nói:
“ Hiên Hiên, chàng nói vậy là ý gì? Lẽ nào, chàng là đang lo lắng cho sự an nguy của ta sao? Ha ha, yên tâm yên tâm, ta không dễ chết và cũng sẽ chẳng để chuyện đó xảy ra đâu!”
Ta xổ một tràng rồi quay người thẳng tiến về Ngọc Di điện. Thế Hiên ở trong phòng ngây ngốc nhìn , ngón tay run run xoa nhẹ lên chỗ vừa bị ‘sàm sỡ’ .
Cảm giác này… là gì vậy?
…
Tiểu Đào giúp ta tắm rửa, thay quần áo xong mới nghi ngờ hỏi :
“ Nương nương! Tử Thuần vương gia rất đẹp trai, phải không?”
“ Phải” Ta ngẩng đầu đáp vô cùng thản nhiên.
“ Vương gia đẹp trai hơn thái tử, đúng không?”
“ Đúng”
“ Vậy… có phải hay không nương nương xiêu lòng rồi?”
“ Ừ… Hả! Cái gì! Không có đâu! Tiểu Đào Đào, em … em…” Ta hoảng hốt xua tay, nhưng không kịp nữa rồi.
Khóe mắt Tiểu Đào đỏ hoe, nước mắt chảy xuống như mưa, diễn một màn ‘hoa lê đái vũ’.
“ Nương nương, chuyện này không được đâu! Dứt khoát không được đâu! Nương nương đã được gả cho thái tử điện hạ làm thái tử phi , là nữ nhân của điện hạ! Nữ nhân chỉ có thể thờ một chồng…”
Còn cả một bài diễn thuyết lê thê lết thết đằng sau nữa nhưng ta quá buồn ngủ, mặc kệ Tiểu Đào vẫn cứ nước mắt đầy mặt, than khóc này nọ thì ta vẫn nằm xuống giường và im lặng chìm vào giấc ngủ sâu.
Nửa đêm, một thân ảnh tuất dật bất phàm, vạt áo đen bay bay trong gió, phi thân nhẹ nhàng trên những nóc nhà cao ngất của Hoàng Cung, cuối cùng dừng lại trước tẩm cung hoa lệ có treo một tấm hoành phi đề ba chữ “ Ngọc Di điện” bằng vàng vô cùng hoành tráng.
Hắc y nhân quan sát xung quanh, ngoài các thị vệ đã bị điểm huyệt ngủ nằm bất động xung quanh thì chẳng còn ai, xem như xung quanh đây đã ‘an toàn’ liền lấy từ trong người ra một bức thư , rồi lại vứt xuống một chút vụn thức ăn. Lập tức một con chim câu với bộ lông trắng muốt từ xa bay đến, sà xuống ăn ngon lành. Hắc y nhân nhanh chóng nhé mật thư vào một ống tre nhỏ đeo bên chân nó , khẽ vuốt nhé đầu bồ câu, bồ câu dường như hiểu ý, ăn xong lập tức bay đi.
Một khắc sau, lại có một thân ảnh khác phi thân bay tới, động tác so với người kia vạn phần tao nhã bất phàm, vạt áo trắng so với ánh trăng giữa đêm khuynh thanh vắng còn muốn hơn , thấp thoáng dưới lớp áo choàng màu lông thỏ màu đen, che đi bạch y quá thu hút kia. Rất chuẩn xác bay xuống trước mặt hắc y nhân .
Hắc y nhân vừa thấy hắn liền quỳ xuống, chắp tay nói khẽ :
“ Vương gia , tất cả thuộc hạ đã xử lí xong xuôi!”
“ Ngươi làm rất tốt, được rồi, ngươi hãy về trước đi!” Nam nhân gật đầu, lạnh lùng nói.
“ Vương gia, bảo trọng!”
“ Bổn vương biết rồi! Đã dịch dung và uống thuốc đặc chế, dù có phát hiện cũng sẽ tạm thời không sao.”
Tử Thuần chậm rãi cởi bỏ áo khoác, không nhanh không chậm bước vào trong điện. Bên trong tràn ngập mùi hương của nữ tử vô cùng dễ chịu. Hắn bước lại gần giường, chăm chú nhìn nữ tử đang ngủ trên giường.
Bàn tay không kìm được giơ lên, chạm khẽ vào làn da ấm áp mê người kia.
Ta đang nằm ngủ vô cùng ngon lành thì thấy bên má có cái gì đó lành lạnh chạm vào nên giật mình tỉnh dậy. Dù đầu óc vẫn còn đang lơ mơ, nhưng ta có thể nhận thức được, người trước mặt là Âu Dương Thế Hiên!
Ta định thắp đèn thì lại bị hắn ngăn lại, nói là không cần. Ta nhìn hắn đầy nghi hoặc, rồi ngáp ngắn ngáp dài nói :
“ Nửa hôm nửa đêm ngươi tìm ta làm gì? Hiên Hiên, lẽ nào ngươi vội đến mức không ngủ được, chạy đến tìm ta bàn kế sao? Hầy, sao mà cứng đầu quá vậy! Ta đã bảo là không sao mà! Ta lo liệu được!”
Ta vỗ vào người hắn trấn an.
Tử Thuần cau mày một chút, xem ra suy đoán của hắn là đúng rồi. Thế Hiên , nhị đệ của hắn là muốn thông qua tiểu a đầu này để hại hắn! Hừ,cũng may là hắn kịp thời nhận thức, nếu không thì hậu quả thật không lường được.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, dịu dàng nói :
“ Ngọc nhi, ta thật sự thấy vô cùng khó chịu, không ngủ được!Chúng ta bàn một chút về kế hoạch , được không?”
“ Được rồi được rồi! Lẽ nào mỹ nhân kế không được sao? Hay ngươi vừa nghĩ ra, Tử Thuần vương gia không thích nữ nhân nên muốn đổi chiêu? Ầy, không thích hay thích như nhau thôi! Gặp ta là xong hết!”
“ Nàng có dám chắc không?” Tử Thuần không nhịn được bật cười.
“ Chắc còn hơn vàng! Mà hôm nay ngươi bị gì thế? Sao tự dưng lại gọi ta là Ngọc Nhi nghe thân mật thế! Có phải ngươi đã động tâm rồi đúng không?” Ta cười hì hì nhìn hắn, sau đó lại ngáp thêm một cái, mếu máo nói “ Ngươi về Tử Thần điện đi, để ta còn ngủ! Ta buồn ngủ lắm…”
Ta không nói đùa, hiện tại ta cảm thấy phi thường buồn ngủ, mắt cứ díp lại, không kìm chế được nhắm mắt ngủ luôn, ngã thẳng vào lòng ai đó.
Tử Thuần ngạc nhiên nhìn ta, rồi lại phì cười lắc đầu :
“ Tiểu nha đầu mê ngủ!”
Sau khi đặt ta ngay ngắn trên giường, hắn thi triển nội lực giải thuật dịch dung, trở lại khuôn mặt bình thường rồi lấy từ trong người ra một lọ thuốc, đổ ra một viên.
Chỉ là có chút lưỡng lự.
Nhưng cuối cùng vẫn là dứt khoát để viên thuốc đó vào miệng ta, chẳng cần nước cũng tự tan ngay trong miệng . Có lẽ trong viên thuốc đó cũng có một chút lượng thuốc mê nên ta cũng chẳng thể phát hiện.
Hắn vuốt khẽ mái tóc ta, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, miệng thì thầm dù biết đối phương chẳng nghe thấy gì :
“ Ngọc nhi, viên đan dược đặc chế này sẽ giúp nàng quên chuyện tối nay… Nhưng là sẽ có tác dụng phụ, có thể sẽ khiến nàng mỏi mệt một ngày, hãy cố chịu đựng nhé!Thật xin lỗi, đành để nàng chịu ủy khuất rồi”
…
“ Thái tử phi nương nương!Nương nương…”
“…”
“ Nương nương mau tỉnh dậy đi…!!!”
Là tiếng ai gọi ta vậy…. Là Tiểu Đào Đào sao? Vì sao ta lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, mệt mỏi thế này…
Ta cảm thấy vô cùng mông lung khó chịu, mắt chỉ có thể ti hí chứ chẳng thể mở ra. Ta thều thào khẽ gọi Tiểu Đào. Tiểu Đào hoảng hốt cực độ, cho gọi thái y suốt.
Âu Dương Thế Hiên sốt ruột đến nỗi vừa nghe tin đã một mạch chạy sang Ngọc Di điện của ta, vừa nhìn thấy một đám thái y phẩm cấp cao có thấp có , ai nấy đều thở dài ảo nảo nên lại càng thêm sốt ruột. Hắn đi tới vung tay đập nát cái bàn gỗ bên giường, âm trầm cất tiếng :
“ Các ngươi sao lại im như hến vậy? Mau nói cho ta biết, thái tử phi thế nào?”
“ Khởi bẩm điện hạ… nương nương thực sự không có dấu hiệu gì bất thường, nhưng là… toàn thân bủn rủn vô lực … bây giờ hạ thần chỉ có thể kê vài thang thuốc bổ cho nương nương mà thôi” Thái y run rẩy bẩm báo , trong lòng không khỏi lo sợ. Thái tử gia từ xưa đến nay đều vô cùng chán ghét nữ nhân, thậm chí còn giết tất cả những ai dám đụng vào dù chỉ là một ngón tay, thế nhưng đối với thái tử phi lại vạn phần sủng ái, để mặc thái tử phi làm loạn trong Đông Cung không thèm nói gì , cũng không ngăn cản. Nếu như thái tử phi nương nương mà có mệnh hệ gì, e là… cái mạng của lão khó bảo toàn!
Thế Hiên khó hiểu nhíu mày, nha đầu này hôm qua về còn hùng hổ, tràn đầy sức sống đến mức ngay cả hắn cũng dám trêu ghẹo như vậy, như thế nào hôm nay lại nằm một đống ở đây rồi?
Nếu nói Tử Thuần hạ độc thì không hợp lý, bởi vì hắn ta không phải là người hấp tấp, làm việc không tính toán chu toàn, nhất định sẽ không hạ thủ với nàng….
Xem ra, sau lần này hắn phải lưu ý bố trí nhiều cao thủ tới Ngọc Di điện canh chừng mới được!
Hắn đứng dậy, định mở cửa sổ ra cho thoáng thì bên ngoài thái giám lại báo Hoàng thượng giá lâm Ngọc Di điện cùng với Hoàng Hậu . Hoàng đế và hoàng hậu bước vào, không để cho hắn kịp hành lễ đã khẩn trương hỏi :
“ Thế Hiên, Ngọc Nhi thế nào rồi? Thái y nói sao?”
“ Phụ hoàng , mẫu hậu đừng lo, chỉ là nàng hơi mệt mỏi mà thôi, uống vài thang thuốc bổ sẽ khỏe lại” Hắn chắp tay, cung kính đáp.
Hoàng đế sốt ruột đi thẳng tới bên giường , căng thẳng nhìn ta :
“ Ngươi bảo làm sao trẫm không lo đây! Thái tử phi là công chúa của Hương quốc, là bảo bối của bọn họ, nếu Ngọc Nhi có mệnh hệ gì, chỉ e rằng chúng ta không thể gánh vác nổi hậu quả!”
“ Phụ hoàng! Nhi thần thấy cho dù là vậy, chúng ta cứ đánh với họ ! Có nhi thần ở đây, phụ hoàng lo cái gì!” Thế Hiên bất mãn cau mày, phụ hoàng vì sao lại hèn nhát như vậy!Hương quốc thì sao? Cường quốc thì sao? Hắn không quan tâm.
“ Hầy, thái tử à, lẽ nào con quên rồi sao? Bao nhiêu năm nay, các đời tiên vương đều kéo quân đi đánh đều thảm bại, có người còn chết nơi sa trường, phơi thây ngoài đó…. Hiện tại binh lực chúng ta đến bây giờ vẫn còn hao tổn rất nhiều… cho dù con có là đệ nhất sát thủ thì chẳng làm gì được đâu ” Hoàng hậu thở dài một tiếng.
“ …”
Cả điện đang chìm trong im lặng thì đột nhiên Hoàng hậu lại nêu lên một ý kiến:
“ Hay là chúng ta đưa Ngọc nhi đến Tử vương phủ của Thuần nhi đi!Thuần nhi là cao thủ đan dược, nhất định sẽ có cách chữa cho Ngọc nhi!”
“ Ái hậu nói rất đúng, Thế Hiên, con mau đưa thái tử phi đi đi!”
Ài, Hiên Hiên à, ta không phải đã trở về rồi sao?
“ Hiên Hiên. . . ta có tin vui. . .” Ta lúng túng mở miệng, run rẩy chẳng dám bước vào.
“ Tin vui gì?Nói!” Hắn gằn giọng, ánh mắt càng thêm sắc bén.
“ Ừm. . . ta câu dẫn được Tử Thuần rồi! Tuy chỉ là khiến hắn dao động một chút nhưng coi như cũng đã thành công một bước. Thế nào? Ta giỏi không?”
“ Giỏi! Nàng rất giỏi! Nếu nàng giỏi như vậy, thông minh như vậy, vì sao giờ này mới về? Có biết sẽ rất nguy hiểm hay không?” Hắn tức giận, bóp vỡ chén trà trên tay.
Ta ngớ người ra, sau đó lại cười vô cùng nham hiểm. Ta hùng dũng bước vào, đến sát gần Thế Hiên, không hề do dự hôn chụt lên má hắn một cái, ra vẻ ‘hồ ly tinh quyến rũ’ nói:
“ Hiên Hiên, chàng nói vậy là ý gì? Lẽ nào, chàng là đang lo lắng cho sự an nguy của ta sao? Ha ha, yên tâm yên tâm, ta không dễ chết và cũng sẽ chẳng để chuyện đó xảy ra đâu!”
Ta xổ một tràng rồi quay người thẳng tiến về Ngọc Di điện. Thế Hiên ở trong phòng ngây ngốc nhìn , ngón tay run run xoa nhẹ lên chỗ vừa bị ‘sàm sỡ’ .
Cảm giác này… là gì vậy?
…
Tiểu Đào giúp ta tắm rửa, thay quần áo xong mới nghi ngờ hỏi :
“ Nương nương! Tử Thuần vương gia rất đẹp trai, phải không?”
“ Phải” Ta ngẩng đầu đáp vô cùng thản nhiên.
“ Vương gia đẹp trai hơn thái tử, đúng không?”
“ Đúng”
“ Vậy… có phải hay không nương nương xiêu lòng rồi?”
“ Ừ… Hả! Cái gì! Không có đâu! Tiểu Đào Đào, em … em…” Ta hoảng hốt xua tay, nhưng không kịp nữa rồi.
Khóe mắt Tiểu Đào đỏ hoe, nước mắt chảy xuống như mưa, diễn một màn ‘hoa lê đái vũ’.
“ Nương nương, chuyện này không được đâu! Dứt khoát không được đâu! Nương nương đã được gả cho thái tử điện hạ làm thái tử phi , là nữ nhân của điện hạ! Nữ nhân chỉ có thể thờ một chồng…”
Còn cả một bài diễn thuyết lê thê lết thết đằng sau nữa nhưng ta quá buồn ngủ, mặc kệ Tiểu Đào vẫn cứ nước mắt đầy mặt, than khóc này nọ thì ta vẫn nằm xuống giường và im lặng chìm vào giấc ngủ sâu.
Nửa đêm, một thân ảnh tuất dật bất phàm, vạt áo đen bay bay trong gió, phi thân nhẹ nhàng trên những nóc nhà cao ngất của Hoàng Cung, cuối cùng dừng lại trước tẩm cung hoa lệ có treo một tấm hoành phi đề ba chữ “ Ngọc Di điện” bằng vàng vô cùng hoành tráng.
Hắc y nhân quan sát xung quanh, ngoài các thị vệ đã bị điểm huyệt ngủ nằm bất động xung quanh thì chẳng còn ai, xem như xung quanh đây đã ‘an toàn’ liền lấy từ trong người ra một bức thư , rồi lại vứt xuống một chút vụn thức ăn. Lập tức một con chim câu với bộ lông trắng muốt từ xa bay đến, sà xuống ăn ngon lành. Hắc y nhân nhanh chóng nhé mật thư vào một ống tre nhỏ đeo bên chân nó , khẽ vuốt nhé đầu bồ câu, bồ câu dường như hiểu ý, ăn xong lập tức bay đi.
Một khắc sau, lại có một thân ảnh khác phi thân bay tới, động tác so với người kia vạn phần tao nhã bất phàm, vạt áo trắng so với ánh trăng giữa đêm khuynh thanh vắng còn muốn hơn , thấp thoáng dưới lớp áo choàng màu lông thỏ màu đen, che đi bạch y quá thu hút kia. Rất chuẩn xác bay xuống trước mặt hắc y nhân .
Hắc y nhân vừa thấy hắn liền quỳ xuống, chắp tay nói khẽ :
“ Vương gia , tất cả thuộc hạ đã xử lí xong xuôi!”
“ Ngươi làm rất tốt, được rồi, ngươi hãy về trước đi!” Nam nhân gật đầu, lạnh lùng nói.
“ Vương gia, bảo trọng!”
“ Bổn vương biết rồi! Đã dịch dung và uống thuốc đặc chế, dù có phát hiện cũng sẽ tạm thời không sao.”
Tử Thuần chậm rãi cởi bỏ áo khoác, không nhanh không chậm bước vào trong điện. Bên trong tràn ngập mùi hương của nữ tử vô cùng dễ chịu. Hắn bước lại gần giường, chăm chú nhìn nữ tử đang ngủ trên giường.
Bàn tay không kìm được giơ lên, chạm khẽ vào làn da ấm áp mê người kia.
Ta đang nằm ngủ vô cùng ngon lành thì thấy bên má có cái gì đó lành lạnh chạm vào nên giật mình tỉnh dậy. Dù đầu óc vẫn còn đang lơ mơ, nhưng ta có thể nhận thức được, người trước mặt là Âu Dương Thế Hiên!
Ta định thắp đèn thì lại bị hắn ngăn lại, nói là không cần. Ta nhìn hắn đầy nghi hoặc, rồi ngáp ngắn ngáp dài nói :
“ Nửa hôm nửa đêm ngươi tìm ta làm gì? Hiên Hiên, lẽ nào ngươi vội đến mức không ngủ được, chạy đến tìm ta bàn kế sao? Hầy, sao mà cứng đầu quá vậy! Ta đã bảo là không sao mà! Ta lo liệu được!”
Ta vỗ vào người hắn trấn an.
Tử Thuần cau mày một chút, xem ra suy đoán của hắn là đúng rồi. Thế Hiên , nhị đệ của hắn là muốn thông qua tiểu a đầu này để hại hắn! Hừ,cũng may là hắn kịp thời nhận thức, nếu không thì hậu quả thật không lường được.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, dịu dàng nói :
“ Ngọc nhi, ta thật sự thấy vô cùng khó chịu, không ngủ được!Chúng ta bàn một chút về kế hoạch , được không?”
“ Được rồi được rồi! Lẽ nào mỹ nhân kế không được sao? Hay ngươi vừa nghĩ ra, Tử Thuần vương gia không thích nữ nhân nên muốn đổi chiêu? Ầy, không thích hay thích như nhau thôi! Gặp ta là xong hết!”
“ Nàng có dám chắc không?” Tử Thuần không nhịn được bật cười.
“ Chắc còn hơn vàng! Mà hôm nay ngươi bị gì thế? Sao tự dưng lại gọi ta là Ngọc Nhi nghe thân mật thế! Có phải ngươi đã động tâm rồi đúng không?” Ta cười hì hì nhìn hắn, sau đó lại ngáp thêm một cái, mếu máo nói “ Ngươi về Tử Thần điện đi, để ta còn ngủ! Ta buồn ngủ lắm…”
Ta không nói đùa, hiện tại ta cảm thấy phi thường buồn ngủ, mắt cứ díp lại, không kìm chế được nhắm mắt ngủ luôn, ngã thẳng vào lòng ai đó.
Tử Thuần ngạc nhiên nhìn ta, rồi lại phì cười lắc đầu :
“ Tiểu nha đầu mê ngủ!”
Sau khi đặt ta ngay ngắn trên giường, hắn thi triển nội lực giải thuật dịch dung, trở lại khuôn mặt bình thường rồi lấy từ trong người ra một lọ thuốc, đổ ra một viên.
Chỉ là có chút lưỡng lự.
Nhưng cuối cùng vẫn là dứt khoát để viên thuốc đó vào miệng ta, chẳng cần nước cũng tự tan ngay trong miệng . Có lẽ trong viên thuốc đó cũng có một chút lượng thuốc mê nên ta cũng chẳng thể phát hiện.
Hắn vuốt khẽ mái tóc ta, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, miệng thì thầm dù biết đối phương chẳng nghe thấy gì :
“ Ngọc nhi, viên đan dược đặc chế này sẽ giúp nàng quên chuyện tối nay… Nhưng là sẽ có tác dụng phụ, có thể sẽ khiến nàng mỏi mệt một ngày, hãy cố chịu đựng nhé!Thật xin lỗi, đành để nàng chịu ủy khuất rồi”
…
“ Thái tử phi nương nương!Nương nương…”
“…”
“ Nương nương mau tỉnh dậy đi…!!!”
Là tiếng ai gọi ta vậy…. Là Tiểu Đào Đào sao? Vì sao ta lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, mệt mỏi thế này…
Ta cảm thấy vô cùng mông lung khó chịu, mắt chỉ có thể ti hí chứ chẳng thể mở ra. Ta thều thào khẽ gọi Tiểu Đào. Tiểu Đào hoảng hốt cực độ, cho gọi thái y suốt.
Âu Dương Thế Hiên sốt ruột đến nỗi vừa nghe tin đã một mạch chạy sang Ngọc Di điện của ta, vừa nhìn thấy một đám thái y phẩm cấp cao có thấp có , ai nấy đều thở dài ảo nảo nên lại càng thêm sốt ruột. Hắn đi tới vung tay đập nát cái bàn gỗ bên giường, âm trầm cất tiếng :
“ Các ngươi sao lại im như hến vậy? Mau nói cho ta biết, thái tử phi thế nào?”
“ Khởi bẩm điện hạ… nương nương thực sự không có dấu hiệu gì bất thường, nhưng là… toàn thân bủn rủn vô lực … bây giờ hạ thần chỉ có thể kê vài thang thuốc bổ cho nương nương mà thôi” Thái y run rẩy bẩm báo , trong lòng không khỏi lo sợ. Thái tử gia từ xưa đến nay đều vô cùng chán ghét nữ nhân, thậm chí còn giết tất cả những ai dám đụng vào dù chỉ là một ngón tay, thế nhưng đối với thái tử phi lại vạn phần sủng ái, để mặc thái tử phi làm loạn trong Đông Cung không thèm nói gì , cũng không ngăn cản. Nếu như thái tử phi nương nương mà có mệnh hệ gì, e là… cái mạng của lão khó bảo toàn!
Thế Hiên khó hiểu nhíu mày, nha đầu này hôm qua về còn hùng hổ, tràn đầy sức sống đến mức ngay cả hắn cũng dám trêu ghẹo như vậy, như thế nào hôm nay lại nằm một đống ở đây rồi?
Nếu nói Tử Thuần hạ độc thì không hợp lý, bởi vì hắn ta không phải là người hấp tấp, làm việc không tính toán chu toàn, nhất định sẽ không hạ thủ với nàng….
Xem ra, sau lần này hắn phải lưu ý bố trí nhiều cao thủ tới Ngọc Di điện canh chừng mới được!
Hắn đứng dậy, định mở cửa sổ ra cho thoáng thì bên ngoài thái giám lại báo Hoàng thượng giá lâm Ngọc Di điện cùng với Hoàng Hậu . Hoàng đế và hoàng hậu bước vào, không để cho hắn kịp hành lễ đã khẩn trương hỏi :
“ Thế Hiên, Ngọc Nhi thế nào rồi? Thái y nói sao?”
“ Phụ hoàng , mẫu hậu đừng lo, chỉ là nàng hơi mệt mỏi mà thôi, uống vài thang thuốc bổ sẽ khỏe lại” Hắn chắp tay, cung kính đáp.
Hoàng đế sốt ruột đi thẳng tới bên giường , căng thẳng nhìn ta :
“ Ngươi bảo làm sao trẫm không lo đây! Thái tử phi là công chúa của Hương quốc, là bảo bối của bọn họ, nếu Ngọc Nhi có mệnh hệ gì, chỉ e rằng chúng ta không thể gánh vác nổi hậu quả!”
“ Phụ hoàng! Nhi thần thấy cho dù là vậy, chúng ta cứ đánh với họ ! Có nhi thần ở đây, phụ hoàng lo cái gì!” Thế Hiên bất mãn cau mày, phụ hoàng vì sao lại hèn nhát như vậy!Hương quốc thì sao? Cường quốc thì sao? Hắn không quan tâm.
“ Hầy, thái tử à, lẽ nào con quên rồi sao? Bao nhiêu năm nay, các đời tiên vương đều kéo quân đi đánh đều thảm bại, có người còn chết nơi sa trường, phơi thây ngoài đó…. Hiện tại binh lực chúng ta đến bây giờ vẫn còn hao tổn rất nhiều… cho dù con có là đệ nhất sát thủ thì chẳng làm gì được đâu ” Hoàng hậu thở dài một tiếng.
“ …”
Cả điện đang chìm trong im lặng thì đột nhiên Hoàng hậu lại nêu lên một ý kiến:
“ Hay là chúng ta đưa Ngọc nhi đến Tử vương phủ của Thuần nhi đi!Thuần nhi là cao thủ đan dược, nhất định sẽ có cách chữa cho Ngọc nhi!”
“ Ái hậu nói rất đúng, Thế Hiên, con mau đưa thái tử phi đi đi!”
Tác giả :
Đường Ngọc Hoa