Thái Tử Phi Tối Cao
Chương 18: Hiên , bổn cung về rồi!
Mọi chuyện sau đó thì ta không biết, chỉ biết sáng sớm hôm sau đã tỉnh lại trong phòng ta rồi. Đúng lúc bên ngoài có một tiểu a hoàn đi vào, thấy ta đã tỉnh liền nhún người thỉnh an :
“ Thái tử phi nương nương cát tường ! Nô tỳ là Tiểu An được cử đến để hầu hạ nương nương”
Ta ngáp một cái rồi vẫy vẫy tay về phía tiểu a hoàn :
“ Được rồi, đừng quỳ ở đó nữa, mau lại đây giúp ta thay đồ một chút… À này, Tiểu An, sao ta lại ở phòng này? Hình như… hôm qua ta đã ngủ ở gốc cây đối diện…” Ta nghẹn họng chẳng dám nghĩ tới. Hu hu, ở cái nơi hôi hám đó, cách nhà vệ sinh 3m mà ta vẫn có thể ngủ sao? Sao ta ‘tỉnh’ dữ thần!
Tiểu An cũng che miệng cười khúc khích , không dám ngẩng lên nhìn ta :
“ Bẩm nương nương, sau khi nương nương ngủ được một lúc thì Vương gia có tới đưa nương nương về phòng. Vương gia có nói, nương nương không muốn ngủ ở phòng kia nên để nương nương ngủ ở đây, bên cạnh phòng của Phong vương gia và vương phi”
“ Ồ, xem ra hắn cũng chu đáo quá!” Ta tấm tắc khen một tiếng. Hừ, ngươi biết thế là tốt! Nếu để bổn cung đến đề nghị chuyển phòng lần thứ hai thì đừng mơ vương phủ của ngươi còn nguyên vẹn!
Tay nghề của Tiểu An rất tốt, trong vòng nửa tiếng đã giúp ta mặc xong y phục, mặt mũi cũng là được vệ sinh sạch sẽ, mái tóc dài rối tinh rối mù cũng được vấn lên theo kiểu Thùy Qua cực kỳ đơn giản nhưng lại thanh thoát vô cùng, hơn nữa, lại còn có nét đáng yêu khiến ta vô cùng hài lòng. Tiểu Đào nhà ta tuy cũng rất tốt, nhưng e là việc vấn tóc kiểu này thì không bằng được, có lẽ nếu được thì hỏi Tử Thuần một phen xem có thể mang tiểu a đầu này đi được không…
Nhắc đến Tử Thuần làm ta bất giác nhớ đến chuyện hôm qua… Hôm qua, ta suýt chút thì bị hắn hôn … hức, ai biết là trong miệng hắn có độc không chứ! Có khi hắn định hạ độc, rồi để ta, một Thái tử phi oai phong uy vũ của Hương quốc, Thất công chúa đa tài đa nghệ, một người đến từ thế kỷ 21 chết vì được mỹ nam tử hôn! Thế thì ta còn đâu là mặt mũi chứ!
Nghe nói thời Phan An, người ta biểu lộ sự ngưỡng mộ dành cho mỹ nam tử vô cùng mãnh liệt, có nhiều người còn chết vì bị ngưỡng một thái quá . Cũng tại thời đó, có một số hay ném hoa quả hay gì đó vào mỹ nam , nhiều quá nên mỹ nam không chịu được mà chết ! Còn ta? Ta đang ở trong thân thể của công chúa Ngọc Nhi này, dung mạo xuất chúng , đẹp tựa thiên tiên , nếu là chết vì được mỹ nam hôn thì kiểu gì cũng vang danh thiên hạ! Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được vết nhơ này…
Hơn nữa, hắn muốn để ta chết thê thảm như vậy cũng là chuyện thường. Bởi vì ta là thái tử phi của Âu Dương Thế Hiên, mà hắn thì chẳng phải rất ghét Hiên sao? Chính vì thế nên nếu hạ độc được ta , để ta chết thê thảm thì mặt mũi của Hiên cũng theo đó mà nát hết! ( Ôi, chị à, chị toàn thái quá cả lên )
Xem ra, phải đề phòng một chút, càng tránh xa tên chết tiệt, âm mưu xấu xa kia một chút, đặc biệt là tránh để hắn lại gần!
Ngắm nghía vài lần trước gương xong, ta cùng Tiểu An đi đến phòng của hai người bạn đáng thương kia xem thử tình hình thế nào.
Ai dè, vừa đẩy cửa đã thấy… một cảnh không – dành – cho – trẻ - em dưới 18 tuổi!!!
Ta xấu hổ đóng sầm cửa lại. Sao lại không nhận ra chứ! Xung quanh đây đều không có thị vệ, xem như đã bị họ đuổi đi hết … Ách, ta.. hu hu, ta chưa nhìn thấy gì hết mà!!!
Ta đang cực kỳ xấu hổ, loay hoay lo lắng không yên thì cửa đột nhiên lại mở ra, trước mặt là Hàn Phong đã mặc y phục chỉnh chu đang mỉm cười ‘câu dẫn’ nhìn ta :
“ Ồ, tiểu mỹ nhân à, hôm qua nàng làm cho ta và thê tử thê thảm thành như vậy, lại còn bị Tử Thuần của ngươi hạ xuân dược, rồi sáng nay bị nàng nhìn thấy hết, nàng nói xem, ta nên làm gì với nàng đây? Hử?”
Ta ngớ người nhìn hắn, lúng túng không biết phải làm sao. Lại nghe thấy tiếng thút thít bên trong, xem ra Hân Hân chịu ủy khuất không ít rồi…. Ài, Hân Hân à, cho ta xin lỗi a, lúc khác sẽ đền bù cho bà sau…
Khoan đã!
Ta ngẩng phắt đầu lên, tay níu lấy vạt áo của Hàn Phong, cau mày hỏi :
“ Hạ xuân dược? Sao lại hạ xuân dược chứ?”
“ Nàng đừng có kích động thế chứ! Ta và Hân Hân là người bị hạ còn chưa vội, nàng vội cái gì?”
“ Không được không được, đây là lần đầu tiên của Hân Hân, lại bị hạ xuân dược, khẳng định…” Ta đau lòng vội vã định chạy vào trong thì lại bị Phong giữ lại, khẽ chau mày lo long hỏi :
“ Nàng định làm gì? Lần đầu mà bị hạ dược thì sao? Không tốt?”
“ Không phải không tốt, mà là nhất định rất đau! Nếu không sao Hân Hân lại khóc vậy chứ! Ngươi mau tránh ra! Hân Hân!”
Phong ngớ người , vài giây sau bật cười ha hả làm ta vô cùng khó hiểu :
“ Ngươi cười gì?”
“ Tiểu mỹ nhân, nàng thực đúng là hấp tấp! Chưa biết gì đã hành động rồi! Lại đây, ta nói nhỏ cho” Chẳng đợi ta kịp làm gì, hắn đã thì thầm vào tai ta, hơi thở nam tính cứ như vậy phả vào tai, làm ta một phen ớn lạnh , nhưng cũng kiên trì nghe hắn nói “ Hân Hân khóc, thật ra là vì .. ngươi phá hỏng chuyện tốt của bọn ta! Còn nữa, cho ta gửi lời cám ơn đến Tử Thuần, ngươi đi gặp hắn phải không? Nói cám ơn hộ bọn ta nhé! Hắn hạ xuân dược rất đúng lúc, ta sau này sẽ đích thân đi cảm ơn hắn ”
Ách, hắn nói gì vậy? Ban đầu thì nói là bị hạ , nghe như thể … vô cùng đáng thương, vô cùng phẫn hận, còn bây giờ … sao lại chuyển sang cám ơn vì bị hạ dược rồi?ài, thật nhảm nhí!
Ta cũng chẳng phiền bọn họ nữa, một đường đến thẳng phòng chính dùng bữa sáng. Âu Dương Tử Thuần đã ngồi trước bàn ăn , tay cầm chén trà, tay cầm sách chăm chú đọc. Ta thật khâm phục hắn! Cả một bàn ăn hấp dẫn như vậy mà vẫn có thể ngồi đó đọc sách như không có gì, trong khi ta vừa nhìn thấy đã hận không thể ăn luôn cả thịt lẫn xương rồi! Há há , ôi cha, tha lỗi nha độc giả, là ta tham ăn, tham ăn ý mà ! ( Này này, đây là yếu tố gây cười, không phải thật đâu, hu hu …. )
Không thèm quan tâm đến hắn làm gì cho mệt, ta trực tiếp ngồi xuống , thản nhiên cầm đũa dùng bữa, vừa ăn vừa hỏi :
“ Này, thánh mặt lạnh, sao lại hạ xuân dược ?”
“ Nếu ta không hạ, thì e rằng hôm nay nàng sẽ chết không nhắm mắt rồi” Tử Thuần đặt cuốn sách xuống, mỉm cười nhìn ta. “ Hơn nữa, ta là Tử Thuần, không phải cái gì Thánh Mặt Lạnh…”
“ Ách…” Hắn nói cũng phải, hôm qua ta đã chỉnh hai người bọn họ thê thảm như vậy, nếu như không có xuân dược, không động phòng thì…. Híc, ta không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo đâu!
“ Phu thê bọn họ bất hòa, nghe nói trong đêm động phòng lẫn những ngày sau đó, kể cả khi Phong vương phi tỉnh lại , cũng không thấy động phòng, vừa lúc hôm qua khi ta đến thì lại nghe Phong vương gia nói ‘chẳng lẽ chưa kịp động phòng, chưa kịp ăn đậu hũ của nàng mà ta đã chết rồi sao? Thật không cam tâm’ nên ta chính là giúp họ một chút, dù gì Phong vương phi cũng không có gì chán ghét, thuận tiện tạ lỗi thay nàng” Hắn ôn hòa giải thích, rồi cầm đũa lên từ tốn thưởng thức bữa sáng.
“ Vậy xem ra lần này ta nợ ngươi một ân tình rồi!” Ta không chút để tâm tiếp tục dùng bữa.
“ Sau này nhất định, ta sẽ dùng tới”
“ Ăn đi, Thánh mặt lạnh!”
“ Nàng đừng gọi ta như vậy”
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Hân Hân và Hàn Phong phải lên đường về Chu Quốc, ta cũng một đường hồi cung, còn dắt theo cả Tiểu An theo sau khi được sự cho phép của Tử Thuần.
Vừa về đến Đông Cung đã thấy ai đó chờ ở cửa lớn, ta vui vẻ hô to :
“ Âu Dương Thế Hiên!!! Bổn cung về rồi này!!”
Một tuần không gặp hắn, như thế nào lại nhớ thế này ~~
“ Thái tử phi nương nương cát tường ! Nô tỳ là Tiểu An được cử đến để hầu hạ nương nương”
Ta ngáp một cái rồi vẫy vẫy tay về phía tiểu a hoàn :
“ Được rồi, đừng quỳ ở đó nữa, mau lại đây giúp ta thay đồ một chút… À này, Tiểu An, sao ta lại ở phòng này? Hình như… hôm qua ta đã ngủ ở gốc cây đối diện…” Ta nghẹn họng chẳng dám nghĩ tới. Hu hu, ở cái nơi hôi hám đó, cách nhà vệ sinh 3m mà ta vẫn có thể ngủ sao? Sao ta ‘tỉnh’ dữ thần!
Tiểu An cũng che miệng cười khúc khích , không dám ngẩng lên nhìn ta :
“ Bẩm nương nương, sau khi nương nương ngủ được một lúc thì Vương gia có tới đưa nương nương về phòng. Vương gia có nói, nương nương không muốn ngủ ở phòng kia nên để nương nương ngủ ở đây, bên cạnh phòng của Phong vương gia và vương phi”
“ Ồ, xem ra hắn cũng chu đáo quá!” Ta tấm tắc khen một tiếng. Hừ, ngươi biết thế là tốt! Nếu để bổn cung đến đề nghị chuyển phòng lần thứ hai thì đừng mơ vương phủ của ngươi còn nguyên vẹn!
Tay nghề của Tiểu An rất tốt, trong vòng nửa tiếng đã giúp ta mặc xong y phục, mặt mũi cũng là được vệ sinh sạch sẽ, mái tóc dài rối tinh rối mù cũng được vấn lên theo kiểu Thùy Qua cực kỳ đơn giản nhưng lại thanh thoát vô cùng, hơn nữa, lại còn có nét đáng yêu khiến ta vô cùng hài lòng. Tiểu Đào nhà ta tuy cũng rất tốt, nhưng e là việc vấn tóc kiểu này thì không bằng được, có lẽ nếu được thì hỏi Tử Thuần một phen xem có thể mang tiểu a đầu này đi được không…
Nhắc đến Tử Thuần làm ta bất giác nhớ đến chuyện hôm qua… Hôm qua, ta suýt chút thì bị hắn hôn … hức, ai biết là trong miệng hắn có độc không chứ! Có khi hắn định hạ độc, rồi để ta, một Thái tử phi oai phong uy vũ của Hương quốc, Thất công chúa đa tài đa nghệ, một người đến từ thế kỷ 21 chết vì được mỹ nam tử hôn! Thế thì ta còn đâu là mặt mũi chứ!
Nghe nói thời Phan An, người ta biểu lộ sự ngưỡng mộ dành cho mỹ nam tử vô cùng mãnh liệt, có nhiều người còn chết vì bị ngưỡng một thái quá . Cũng tại thời đó, có một số hay ném hoa quả hay gì đó vào mỹ nam , nhiều quá nên mỹ nam không chịu được mà chết ! Còn ta? Ta đang ở trong thân thể của công chúa Ngọc Nhi này, dung mạo xuất chúng , đẹp tựa thiên tiên , nếu là chết vì được mỹ nam hôn thì kiểu gì cũng vang danh thiên hạ! Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được vết nhơ này…
Hơn nữa, hắn muốn để ta chết thê thảm như vậy cũng là chuyện thường. Bởi vì ta là thái tử phi của Âu Dương Thế Hiên, mà hắn thì chẳng phải rất ghét Hiên sao? Chính vì thế nên nếu hạ độc được ta , để ta chết thê thảm thì mặt mũi của Hiên cũng theo đó mà nát hết! ( Ôi, chị à, chị toàn thái quá cả lên )
Xem ra, phải đề phòng một chút, càng tránh xa tên chết tiệt, âm mưu xấu xa kia một chút, đặc biệt là tránh để hắn lại gần!
Ngắm nghía vài lần trước gương xong, ta cùng Tiểu An đi đến phòng của hai người bạn đáng thương kia xem thử tình hình thế nào.
Ai dè, vừa đẩy cửa đã thấy… một cảnh không – dành – cho – trẻ - em dưới 18 tuổi!!!
Ta xấu hổ đóng sầm cửa lại. Sao lại không nhận ra chứ! Xung quanh đây đều không có thị vệ, xem như đã bị họ đuổi đi hết … Ách, ta.. hu hu, ta chưa nhìn thấy gì hết mà!!!
Ta đang cực kỳ xấu hổ, loay hoay lo lắng không yên thì cửa đột nhiên lại mở ra, trước mặt là Hàn Phong đã mặc y phục chỉnh chu đang mỉm cười ‘câu dẫn’ nhìn ta :
“ Ồ, tiểu mỹ nhân à, hôm qua nàng làm cho ta và thê tử thê thảm thành như vậy, lại còn bị Tử Thuần của ngươi hạ xuân dược, rồi sáng nay bị nàng nhìn thấy hết, nàng nói xem, ta nên làm gì với nàng đây? Hử?”
Ta ngớ người nhìn hắn, lúng túng không biết phải làm sao. Lại nghe thấy tiếng thút thít bên trong, xem ra Hân Hân chịu ủy khuất không ít rồi…. Ài, Hân Hân à, cho ta xin lỗi a, lúc khác sẽ đền bù cho bà sau…
Khoan đã!
Ta ngẩng phắt đầu lên, tay níu lấy vạt áo của Hàn Phong, cau mày hỏi :
“ Hạ xuân dược? Sao lại hạ xuân dược chứ?”
“ Nàng đừng có kích động thế chứ! Ta và Hân Hân là người bị hạ còn chưa vội, nàng vội cái gì?”
“ Không được không được, đây là lần đầu tiên của Hân Hân, lại bị hạ xuân dược, khẳng định…” Ta đau lòng vội vã định chạy vào trong thì lại bị Phong giữ lại, khẽ chau mày lo long hỏi :
“ Nàng định làm gì? Lần đầu mà bị hạ dược thì sao? Không tốt?”
“ Không phải không tốt, mà là nhất định rất đau! Nếu không sao Hân Hân lại khóc vậy chứ! Ngươi mau tránh ra! Hân Hân!”
Phong ngớ người , vài giây sau bật cười ha hả làm ta vô cùng khó hiểu :
“ Ngươi cười gì?”
“ Tiểu mỹ nhân, nàng thực đúng là hấp tấp! Chưa biết gì đã hành động rồi! Lại đây, ta nói nhỏ cho” Chẳng đợi ta kịp làm gì, hắn đã thì thầm vào tai ta, hơi thở nam tính cứ như vậy phả vào tai, làm ta một phen ớn lạnh , nhưng cũng kiên trì nghe hắn nói “ Hân Hân khóc, thật ra là vì .. ngươi phá hỏng chuyện tốt của bọn ta! Còn nữa, cho ta gửi lời cám ơn đến Tử Thuần, ngươi đi gặp hắn phải không? Nói cám ơn hộ bọn ta nhé! Hắn hạ xuân dược rất đúng lúc, ta sau này sẽ đích thân đi cảm ơn hắn ”
Ách, hắn nói gì vậy? Ban đầu thì nói là bị hạ , nghe như thể … vô cùng đáng thương, vô cùng phẫn hận, còn bây giờ … sao lại chuyển sang cám ơn vì bị hạ dược rồi?ài, thật nhảm nhí!
Ta cũng chẳng phiền bọn họ nữa, một đường đến thẳng phòng chính dùng bữa sáng. Âu Dương Tử Thuần đã ngồi trước bàn ăn , tay cầm chén trà, tay cầm sách chăm chú đọc. Ta thật khâm phục hắn! Cả một bàn ăn hấp dẫn như vậy mà vẫn có thể ngồi đó đọc sách như không có gì, trong khi ta vừa nhìn thấy đã hận không thể ăn luôn cả thịt lẫn xương rồi! Há há , ôi cha, tha lỗi nha độc giả, là ta tham ăn, tham ăn ý mà ! ( Này này, đây là yếu tố gây cười, không phải thật đâu, hu hu …. )
Không thèm quan tâm đến hắn làm gì cho mệt, ta trực tiếp ngồi xuống , thản nhiên cầm đũa dùng bữa, vừa ăn vừa hỏi :
“ Này, thánh mặt lạnh, sao lại hạ xuân dược ?”
“ Nếu ta không hạ, thì e rằng hôm nay nàng sẽ chết không nhắm mắt rồi” Tử Thuần đặt cuốn sách xuống, mỉm cười nhìn ta. “ Hơn nữa, ta là Tử Thuần, không phải cái gì Thánh Mặt Lạnh…”
“ Ách…” Hắn nói cũng phải, hôm qua ta đã chỉnh hai người bọn họ thê thảm như vậy, nếu như không có xuân dược, không động phòng thì…. Híc, ta không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo đâu!
“ Phu thê bọn họ bất hòa, nghe nói trong đêm động phòng lẫn những ngày sau đó, kể cả khi Phong vương phi tỉnh lại , cũng không thấy động phòng, vừa lúc hôm qua khi ta đến thì lại nghe Phong vương gia nói ‘chẳng lẽ chưa kịp động phòng, chưa kịp ăn đậu hũ của nàng mà ta đã chết rồi sao? Thật không cam tâm’ nên ta chính là giúp họ một chút, dù gì Phong vương phi cũng không có gì chán ghét, thuận tiện tạ lỗi thay nàng” Hắn ôn hòa giải thích, rồi cầm đũa lên từ tốn thưởng thức bữa sáng.
“ Vậy xem ra lần này ta nợ ngươi một ân tình rồi!” Ta không chút để tâm tiếp tục dùng bữa.
“ Sau này nhất định, ta sẽ dùng tới”
“ Ăn đi, Thánh mặt lạnh!”
“ Nàng đừng gọi ta như vậy”
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Hân Hân và Hàn Phong phải lên đường về Chu Quốc, ta cũng một đường hồi cung, còn dắt theo cả Tiểu An theo sau khi được sự cho phép của Tử Thuần.
Vừa về đến Đông Cung đã thấy ai đó chờ ở cửa lớn, ta vui vẻ hô to :
“ Âu Dương Thế Hiên!!! Bổn cung về rồi này!!”
Một tuần không gặp hắn, như thế nào lại nhớ thế này ~~
Tác giả :
Đường Ngọc Hoa