Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 84
Beta: Hằng Lê
Hoàng đế là âm thầm tới chơi, đừng cho rằng mọi người ở nhà ngây ngốc chờ hắn đại giá quang lâm, cho nên An tam gia cũng đành phải cho người đi gọi mọi người về.
“An tam lang lớn lên giống Nguyên Lễ huynh như đúc…. ” Hoàng đế khoa trương nói, lại lấy ra một miếng ngọc bội thế nước vô cùng tốt đưa qua “Đến đây, đây là lễ gặp mặt cho cháu, Nguyên Lễ huynh, chúng ta đều đã mười lăm năm không gặp rồi.”
An tam gia cười cười, “Hoàng thượng, chúng tôi là dân chúng không dám cùng ngài xưng huynh gọi đệ.”
Hoàng đế cười khổ “Nguyên Lễ huynh, huynh nói vậy không phải là bôi nhọ ta sao, chúng ta đều quen biết đã bao năm rồi, lời này nghe thật xa lạ …” ‘Trẫm’ đại từ nhân xưng này cũng không nói ra, vẻ mặt hoàng đế vô cùng biểu cảm, nếu không phải có tiểu bối ở đây, thì ông hận không thể dán sát lên để biểu hiện huynh đệ tình thâm.
An tam lang ngọc thụ lâm phong bước lên tiếp nhận ngọc bội,lại làm một cái lễ của vãn bối, hai mắt của Hoàng đế càng sáng, ánh mắt rất tốt, rất có tiền đồ, biết ông tới đây không phải để ra oai, không hành đại lễ.
“Hừ!” An tam gia hừ một tiếng, cũng không có ngăn cản, hiển nhiên là ngầm đồng ý việc Hoàng đế không để ý mặt mũi mà xưng huynh gọi đệ với mình.
“Ta vẫn muốn cảm tạ Nguyên Lễ huynh.” Hoàng đế nhớ lại nói “Năm đó nếu không phải Nguyên Lễ huynh sắp xếp cho ta chết đi rồi sống lại, ta cũng không có khả năng thoát khỏi ma chưởng của Dung quý phi, còn có Tứ lang, nếu không phải An gia vươn tay giúp đỡ, có lẽ Tứ lang sớm đã… ” Nghĩ đến đây trong lòng ông vẫn còn sợ hãi, Nhị lang bị đẩy vào trong hồ khiến cho thân thể vẫn bệnh tật không hết, nếu Tứ lang lại xảy ra chuyện, thê tử của ông nhất định sẽ điên mất, ông không chắc đến lúc đó ông có thể không báo thù tạo phản hay không, có lẽ vận mệnh của Đại Hạ quốc bị mất đi cũng không chừng.
“Đây cũng không phải là công lao của ta, đây đều là ý trời, ý trời để cho Hoàng thượng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.” An tam gia không kể công nói.
Hoàng đế cười cười, Nguyên Lễ huynh vẫn là người không màng danh lợi như vậy, lại nghĩ tới những người An gia đều cũng như vậy, Hoàng đế chợt thấy đau đầu, phải nghĩ biện pháp mới được, người mà ông có thể tin tưởng cũng không nhiều lắm, nhất định phải đánh mất ý niệm trong đầu An Quốc công cùng An nhị gia mới được, có thể sẽ có người vì triều đình mà dốc sức thôi.
Những người trong An gia nhận được tin tức, từ lớn tới bé đều chạy tới vây xem… Không, là đến bái kiến Hoàng đế.
“Đến đây nào, đây là lễ gặp mặt.” Hoàng đế lại lấy một miếng ngọc bội đưa qua.
Bé mập Thập lang cầm miếng ngọc bội, chất ngọc rất tốt nhưng kiểu dáng cùng màu sắc lại khác với của các huynh trưởng, hắn tò mò ngó vào ống tay áo rộng thùng thình của Hoàng đế, làm Hoàng đế khó lắm hay sao còn phải đi buôn ngọc bội vậy?
“Còn Ngũ lang đâu rồi? Đúng rồi, sao lại không nhìn thấy Thập nhất nương tử.” Hoàng đế tâm tình tốt vô cùng, dùng ánh mắt của kẻ háo sắc nhìn mỹ nhân để nhìn chằm chằm vào mấy tiểu bối An gia, không hổ là sản phẩm của An gia, chất lượng thật đáng tin, các con à, mau mau lớn lên đi, Hoàng đế đại thúc ở Kim Loan điện chờ các ngươi cho ta giảm bớt áp lực công tác nha.
“Ngũ lang cùng Thập nhất nương đi du ngoạn.” An nhị lang nhìn ngọc bội có giá trị cực cao trong tay, đầu tiên là trước mắt sáng ngời, sau đó lại lộ ra vẻ thất vọngkhông thể nói lên lời, có dấu hiệu của Hoàng thất thì không thể đổi lấy bạc được.
Hoàng đế lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, “Vậy thì thật đáng tiếc, ta nghe nói Thập nhất nương tử biết nấu cơm, lần trước nàng đưa đồ ăn ướp cho Thái tử mùi vị thật ngon, vốn là muốn tới quấy rầy một bữa cơm của nàng, nhưng cho dù nàng không có ở đây, có đồ ăn muối chua của nàng cũng được, dạo gần đây ngự trù mới nghĩ ra vài phương pháp ướp đồ chua cũng khá là ngon, trẫm đã đem cách làm tới cho các ngươi, củ cải ướp chua hầm với thịt vịt già hương vị thật ngon… Hoàng hậu thích ăn thịt heo, trẫm nghe Thái tử nói Thập nhất nương có rất nhiều cách nấu thịt heo ngon, Hoàng hậu cũng nghĩ ra một cách, thịt kho dưa chua… Đem thịt cùng dưa chua nấu cùng nhau, dưa chua ngấm dầu ăn, ta ăn cực ngon miệng…” Hoàng đế vô cùng tự hào đem món ăn mà Hoàng hậu nghĩ ra khen đến nỗi chỉ có trên trời mà dưới đất không có.
An tam gia trừng mắt nhìn ông, Hoàng thượng, trước mặt thần tử mà lộ ra bộ mặt tham ăn như thế thì có vẻ không tốt lắm đâu, ngài không sợ sẽ làm bọn nhỏ sợ, về sau không có ai làm việc bán mạng cho ngài sao?
Thập lang nghe đến mức nước miếng thiếu chút thì rơi xuống, “Hoàng thượng, phương pháp làm đâu ạ, để trưa nay cháu thử làm vài món đấy đi ạ.”
Hoàng đế dùng ánh mắt hiền lành nhìn bé mập mạp, bộ dạng thật phúc hậu, thật khiến cho người ta hâm mộ, nếu thịt này có thể chia cho Thái tử một ít thì tốt quá.
An tam lang đau đầu lôi bé mập mạp đang cùng Hoàng đế nói chuyện ăn gì ngon như thế nào, nếu không lôi đi, bé mập mạp liền hận không thể cùng Hoàng đế vào cung ở… Không, là đến phòng ăn ở.
Những tiểu bối An gia được cho lui xuống, Hoàng đế bình thản ung dung ngồi ở trong thư phòng của An gia, An quốc công cùng An nhị giavừa đi vào đến cửa không nói gì trừng mắt nhìn vị Hoàng đế bốc đồng này, ngài không chào hỏi gì lại chạy tới ăn chực cơm nhà người ta, mẹ ngài không biết sao?
“Hôm nay thời tiết thật đẹp, cho nên trẫm tới cửa quấy rầy một bữa cơm,Quốc công sẽ không ghét bỏ chứ.” Hoàng đế cười hớn hở chào hỏi An quốc công cùng An nhị gia vừa đi vào.
An quốc công: Ghét, lão tử siêu cấp chán ghét, đừng cho là ta không biết gì, ngươi là để ý tới đồ chua Thập nhất nương nhà chúng ta làm đúng không?
Chân mày An nhị gia cau lại, “Hoàng thượng, ngài vụng trộm chạy tới An gia, còn không mang theo thị vệ, nếu như có thích khách…”
Hoàng đế tự hào nói “Đa tạ An khanh quan tâm, yên tâm đi, không có ai biết được, lúc trẫm đi đã cho người hóa trang rồi, người hóa trang thành trẫm chính là thần trộm, nghe nói hắn hóa trang giỏi đến nỗi ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra được.”
Gân xanh trên trán An nhị gia nổi lên, Hoàng thượng, kỹ thuật lén lút có giỏi thì cũng không đáng để kiêu ngạo đâu.
An tam gia cười mà không nói, ông xem như đã nhìn ra, Hoàng đế mà ở trước mặt người quen thì chính là một người nói nhiều, thật lạ, năm đó khi vẫn là Hoài vương rõ ràng không có nhiều lời như vậy mà.
Hoàng đế cùng với người An gia là bạn rất thân đã nhiều năm, nhiều năm trước An tam gia có ân cứu mạng với ngài, hơn nữa Thái tử cùng với An gia sớm đã có mối quan hệ không rõ ràng, cho nên Hoàng đế ở trước mặt An gia cũng không cần phải giả bộ.
Chẳng những thế, còn có An quốc công cùng với An nhị gia lười phải giả bộ.
“Hoàng thượng à, ngài cần phải bảo dưỡng nhiều hơn, ngài xem trên đầu ngài còn có vài sợi tóc bạc rồi kìa, nhìn còn già hơn cả lão thần nữa.” An quốc công vô cùng tự hào vuốt mái tóc cùng bộ râu đen bóng xinh đẹp của mình, văn võ bá quan trong triều, có ai có thể bảo dưỡng được bộ râu tốt như ông.
An nhị gia đắc ý lắc lắc mái tóc đen bóng của mình “Hoàng thượng, ngài phải ăn nhiều hà thủ ô hơn, nói không chừng sẽ có tác dụng.”
Hoàng đế bị một mũi tên xuyên tim, phẫn nộ nhìn nam nhân An gia được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhất là An nhị gia, nhìn đúng là nam nhân đang tuổi thanh xuân, cũng không nghĩ xem một nam nhân đã hơn ba mươi tuổi còn giả bộ mới hơn hai mươi đúng là thật dọa người “Trẫm đây gọi là thành thục,trên mặt không có râu thì làm việc không chuẩn, An khanh cũng nên để một chút râu nhìn sẽ có vẻ ổn trọng hơn.”
“Không cần.” An nhị gia lập tức cự tuyệt, phu nhân của ông chỉ thích ông như vậy “Nếu như Hoàng thượng ghét bỏ thần làm việc không chuẩn, vậy hãy để cho thần từ chức đi.” Phu nhân vẫn thầm trách ông mất nhiều thời gian trên triều, bà gần như sắp thành oán phụ nơi khuê phòng rồi.
Hoàng đế bị chặn làm nói không được, chỉ đành chuyển hướng sang An quốc công, “Quốc công đúng là được bảo dưỡng thật tốt, nhìn giống như chỉ mới bốn mươi tuổi, ít nhất còn có thể làm quan được hai mươi năm nữa, Quốc công đâu già đến mức phải rời đi đâu.”
An quốc công sờ sờ bộ râu được bảo dưỡng vô cùng tốt của mình “Hoàng thượng, già mà không chịu chết thì nhiều người oán lắm, trong triều vẫn còn nhiều lão thần mà tiên đế lưu lại, bọn họ làm việc quá bảo thủ, nếu thần ly khai thì Hoàng thượng chỉ cần ám chỉ một chút, bọn họ cũng sẽ không có mặt mũi mà chiếm chết vị trí đấy mà không để ý gì.”
Hoàng đế cảm động “Quốc công không cần phải như vậy, nếu như phải hy sinh Quốc công, thì trẫm thà rằng để cho bọn họ giữ nguyên vị trí của mình, hơn nữa trẫm mới trừ đi một đám người, hiện tại không phải thời điểm thanh lọc triều đình, nếu không thì tình hình trên triều sẽ bất ổn…”
An quốc công trừng mắt hắn, “Ngài cho lão thần là kẻ ngốc sao, chuyện này chỉ là lấy cớ mà thôi, lão thần đã nhiều tuổi như vậy, thời gian lâm triều lại sớm như vậy, không biết người già cần phải ngủ nhiều sao?”
Bởi vì muốn ngủ nướng thêm một chút mà muốn từ quan, hoàng đế gần như choáng váng: “Ha ha, Quốc công nói chuyện thật thẳng thắn.”
“Nếu Hoàng thượng biết thần nói chuyện thẳng thắn, thì những lời thần nói lúc lâm triều đều là sự thật, người Hồ chưa đánh, thần còn muốn làm một lão quan.”
Hoàng đế im lặng: Hóa ra mục đích làm quan của ngươi chính là đánh người Hồ.
“Hơn nữa, bé con nhà thần đều đã lớn như vậy, nếu thần không ở cạnh bầu bạn với chúng nó, qua thêm vài năm nữa chúng nó đều sẽ phải lập gia đình, lập gia đình rồi thì thần lại không thể mỗi ngày gặp mặt, như vậy đời này còn có ý nghĩa gì nữa…”
Hoàng đế lại im lặng: Hóa ra ý nghĩa cuộc đời ngươi chính là nhìn cháu gái lớn lên.
“Gần đây thần cùng bé con cùng trồng rau, bé con hay nói thần rất có thiên phú trồng rau, ăn món ăn chính mình trồng lên, cho dù chỉ là cơm rau dưa, nhưng thần cũng cảm nhận được cái gì là ý nghĩa cuộc sống.”
Hoàng đế lại im lặng: Hóa ra ý nghĩa cuộc sống của ngươi là trồng rau.
An quốc công vẫn còn đang thao thao, Hoàng đế đều bực mình muốn chết, ông vừa mới lên ngôi, lão thần mà tiên đế lưu lại rất nhiều, một người, hai người đều không có ai đáng yêu như An nguyên soái, mỗi ngày đều bày ra vẻ mặt cùng tác phong của lão thần rồi vung tay múa chân với ông, nhu cầu cấp bách của ông bây giờ là người có tài, mà An gia thì nhân tài rất nhiều, nhưng không hiểu tại sao người nhà An gia, hết người này đến người khác đều thanh tâm quả dục còn hơn cả hòa thượng trong chùa chứ.
Mới oán thầm như vậy, ông lại nghe An nhị gia nhắc lại chuyện vừa rồi. “Hoàng thượng, thời gian lâm triều quá sớm, giấc ngủ không đủ sẽ làm người già nhanh hơn, thần mất rất nhiều thời gian và công sức để được như bây giờ, khụ, hay là ngài miễn luôn chức quan của thần đi?”
“Tổ phụ, đại bá đã trở về.” Thập lang vẫn luôn canh ở bên ngoài đi vào nói.
Mắt Hoàng đế sáng ngời “Mau mau để cho An tướng quân tiến vào.” Thật may là An gia còn có một An tướng quân thành thật, có thể để cho ông làm gì thì làm, trung hậu nhu thuận, chắc người này sẽ không muốn từ quan đâu nhỉ?
Hoàng thượng đúng là tưởng tượng quá nhiều, An đại gia thấy nhị đệ cùng lão cha đều muốn từ quan, ông cũng bắt đầu tự vấn bản thân, hình như trước kia thời gian chung đụng với thê tử thì ít mà xa cách thì nhiều, so với Nhị đệ đối đãi với em dâu, ông đúng là quá có lỗi với nàng dâu của mình.
Tốt quá nhỉ, Hoàng đế lại dùng ánh mắt giết người nhìn hắn trừng trừng, lại thêm một người nữa muốn từ quan.
Thập lang vểnh lỗ tai lên lưu luyến không rời đi thư phòng, căn cứ vào những gì nghe được cùng với vẻ mặt của mọi người, cuộc nói chuyện hôm nay có thể tóm tắt như thế này.
An đại gia: Thần có thể đánh có thể giết, nhưng suy nghĩ không khéo lắm, nênkhông thể đấu đá cùng với người khác được, Hoàng thượng cho thần lui về nghỉ ngơi, chờ đến khi người muốn đánh nhau với người Hồ thì thần sẽ trở lại.
Hoàng đế: Cả nhà các ngươi đều lấy đánh nhau với người Hồ làm mục tiêu, lão cha như vậy, con cũng vậy nốt, cháu trai An đại lang nhà ngươi võ công cao, đúng lúc, ngự tiền thị vệ còn đang thiếu người, ta tuy rằng làm Hoàng đế nhưng vẫn không có cảm giác an toàn.
An nhị gia: Thần muốn về nhà bầu bạn với lão bà, trước kia vẫn cùng người Hồ đánh nhau, đều đã một năm rồi không ở bên cạnh phu nhân.
Hoàng đế: Phu nhân của ngươi là trẻ con sao? Còn cần phải có người bầu bạn, Hộ bộ đang cần người, Thượng thư béo uy hiếp trẫm nhất định phải lưu lại người An gia, nếu không sau này cho dù trẫm có muốn mua quần lót hắn cũng không đưa một phân tiền.
An tam gia: Thần là người tàn phế, chân vẫn không thể tốt lên được.
Hoàng đế: Không phải đã nói rõ rồi sao? Chân không tốt không quan trọng, ngươi cứ làm sư phó của Tứ lang đi, Thái phó của Thái tử cần đầu óc chứ không phải đôi chân.
Toàn bộ An gia: Ta giết tổ tông mười tám đời nhà ngươi ư, có Hoàng đế nào mặt dày như vậy không?
Đội mưa mà về Hoàng đế vẫn còn ấm ức không thôi, lúc ăn cơm còn ăn nhiều hơn một bát, sau đó chuyện mà Thập lang lo lắng đã xảy ra, lúc Hoàng đế đi về còn đến tra xét hầm ngầm nhà bọn họ một lần, đương nhiên đều đem đồ ăn ướp chua Thập nhất nương làm khuân về hết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường.
Vì sao Hoàng đế tặng mọi người ngọc bội vậy, đương nhiên là bởi vì ông thật sự nghèo, ngọc bội bán sỉ có giá ưu đãi.
Hoàng đế: Trẫm muốn tu bổ cung điện một chút.
Thượng thư béo: Khụ, không có bạc, nếu như cần nước thì mượn chậu rửa mặt xài đỡ đi.
Hoàng đế: Trẫm muốn mua long bào.
Thượng thư béo: Ngài chấp nhận mặc vậy đi, để cho Hoàng hậu sửa lại một chút là ổn.
Hoàng đế: Trẫm muốn ăn sơn trân hải vị.
Thượng thư béo: Ngài hãy ăn nhiều một chút mộc nhĩ cùng rong biển rồi tưởng tượng đấy là sơn trân hải vị đi
Hoàng đế là âm thầm tới chơi, đừng cho rằng mọi người ở nhà ngây ngốc chờ hắn đại giá quang lâm, cho nên An tam gia cũng đành phải cho người đi gọi mọi người về.
“An tam lang lớn lên giống Nguyên Lễ huynh như đúc…. ” Hoàng đế khoa trương nói, lại lấy ra một miếng ngọc bội thế nước vô cùng tốt đưa qua “Đến đây, đây là lễ gặp mặt cho cháu, Nguyên Lễ huynh, chúng ta đều đã mười lăm năm không gặp rồi.”
An tam gia cười cười, “Hoàng thượng, chúng tôi là dân chúng không dám cùng ngài xưng huynh gọi đệ.”
Hoàng đế cười khổ “Nguyên Lễ huynh, huynh nói vậy không phải là bôi nhọ ta sao, chúng ta đều quen biết đã bao năm rồi, lời này nghe thật xa lạ …” ‘Trẫm’ đại từ nhân xưng này cũng không nói ra, vẻ mặt hoàng đế vô cùng biểu cảm, nếu không phải có tiểu bối ở đây, thì ông hận không thể dán sát lên để biểu hiện huynh đệ tình thâm.
An tam lang ngọc thụ lâm phong bước lên tiếp nhận ngọc bội,lại làm một cái lễ của vãn bối, hai mắt của Hoàng đế càng sáng, ánh mắt rất tốt, rất có tiền đồ, biết ông tới đây không phải để ra oai, không hành đại lễ.
“Hừ!” An tam gia hừ một tiếng, cũng không có ngăn cản, hiển nhiên là ngầm đồng ý việc Hoàng đế không để ý mặt mũi mà xưng huynh gọi đệ với mình.
“Ta vẫn muốn cảm tạ Nguyên Lễ huynh.” Hoàng đế nhớ lại nói “Năm đó nếu không phải Nguyên Lễ huynh sắp xếp cho ta chết đi rồi sống lại, ta cũng không có khả năng thoát khỏi ma chưởng của Dung quý phi, còn có Tứ lang, nếu không phải An gia vươn tay giúp đỡ, có lẽ Tứ lang sớm đã… ” Nghĩ đến đây trong lòng ông vẫn còn sợ hãi, Nhị lang bị đẩy vào trong hồ khiến cho thân thể vẫn bệnh tật không hết, nếu Tứ lang lại xảy ra chuyện, thê tử của ông nhất định sẽ điên mất, ông không chắc đến lúc đó ông có thể không báo thù tạo phản hay không, có lẽ vận mệnh của Đại Hạ quốc bị mất đi cũng không chừng.
“Đây cũng không phải là công lao của ta, đây đều là ý trời, ý trời để cho Hoàng thượng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.” An tam gia không kể công nói.
Hoàng đế cười cười, Nguyên Lễ huynh vẫn là người không màng danh lợi như vậy, lại nghĩ tới những người An gia đều cũng như vậy, Hoàng đế chợt thấy đau đầu, phải nghĩ biện pháp mới được, người mà ông có thể tin tưởng cũng không nhiều lắm, nhất định phải đánh mất ý niệm trong đầu An Quốc công cùng An nhị gia mới được, có thể sẽ có người vì triều đình mà dốc sức thôi.
Những người trong An gia nhận được tin tức, từ lớn tới bé đều chạy tới vây xem… Không, là đến bái kiến Hoàng đế.
“Đến đây nào, đây là lễ gặp mặt.” Hoàng đế lại lấy một miếng ngọc bội đưa qua.
Bé mập Thập lang cầm miếng ngọc bội, chất ngọc rất tốt nhưng kiểu dáng cùng màu sắc lại khác với của các huynh trưởng, hắn tò mò ngó vào ống tay áo rộng thùng thình của Hoàng đế, làm Hoàng đế khó lắm hay sao còn phải đi buôn ngọc bội vậy?
“Còn Ngũ lang đâu rồi? Đúng rồi, sao lại không nhìn thấy Thập nhất nương tử.” Hoàng đế tâm tình tốt vô cùng, dùng ánh mắt của kẻ háo sắc nhìn mỹ nhân để nhìn chằm chằm vào mấy tiểu bối An gia, không hổ là sản phẩm của An gia, chất lượng thật đáng tin, các con à, mau mau lớn lên đi, Hoàng đế đại thúc ở Kim Loan điện chờ các ngươi cho ta giảm bớt áp lực công tác nha.
“Ngũ lang cùng Thập nhất nương đi du ngoạn.” An nhị lang nhìn ngọc bội có giá trị cực cao trong tay, đầu tiên là trước mắt sáng ngời, sau đó lại lộ ra vẻ thất vọngkhông thể nói lên lời, có dấu hiệu của Hoàng thất thì không thể đổi lấy bạc được.
Hoàng đế lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, “Vậy thì thật đáng tiếc, ta nghe nói Thập nhất nương tử biết nấu cơm, lần trước nàng đưa đồ ăn ướp cho Thái tử mùi vị thật ngon, vốn là muốn tới quấy rầy một bữa cơm của nàng, nhưng cho dù nàng không có ở đây, có đồ ăn muối chua của nàng cũng được, dạo gần đây ngự trù mới nghĩ ra vài phương pháp ướp đồ chua cũng khá là ngon, trẫm đã đem cách làm tới cho các ngươi, củ cải ướp chua hầm với thịt vịt già hương vị thật ngon… Hoàng hậu thích ăn thịt heo, trẫm nghe Thái tử nói Thập nhất nương có rất nhiều cách nấu thịt heo ngon, Hoàng hậu cũng nghĩ ra một cách, thịt kho dưa chua… Đem thịt cùng dưa chua nấu cùng nhau, dưa chua ngấm dầu ăn, ta ăn cực ngon miệng…” Hoàng đế vô cùng tự hào đem món ăn mà Hoàng hậu nghĩ ra khen đến nỗi chỉ có trên trời mà dưới đất không có.
An tam gia trừng mắt nhìn ông, Hoàng thượng, trước mặt thần tử mà lộ ra bộ mặt tham ăn như thế thì có vẻ không tốt lắm đâu, ngài không sợ sẽ làm bọn nhỏ sợ, về sau không có ai làm việc bán mạng cho ngài sao?
Thập lang nghe đến mức nước miếng thiếu chút thì rơi xuống, “Hoàng thượng, phương pháp làm đâu ạ, để trưa nay cháu thử làm vài món đấy đi ạ.”
Hoàng đế dùng ánh mắt hiền lành nhìn bé mập mạp, bộ dạng thật phúc hậu, thật khiến cho người ta hâm mộ, nếu thịt này có thể chia cho Thái tử một ít thì tốt quá.
An tam lang đau đầu lôi bé mập mạp đang cùng Hoàng đế nói chuyện ăn gì ngon như thế nào, nếu không lôi đi, bé mập mạp liền hận không thể cùng Hoàng đế vào cung ở… Không, là đến phòng ăn ở.
Những tiểu bối An gia được cho lui xuống, Hoàng đế bình thản ung dung ngồi ở trong thư phòng của An gia, An quốc công cùng An nhị giavừa đi vào đến cửa không nói gì trừng mắt nhìn vị Hoàng đế bốc đồng này, ngài không chào hỏi gì lại chạy tới ăn chực cơm nhà người ta, mẹ ngài không biết sao?
“Hôm nay thời tiết thật đẹp, cho nên trẫm tới cửa quấy rầy một bữa cơm,Quốc công sẽ không ghét bỏ chứ.” Hoàng đế cười hớn hở chào hỏi An quốc công cùng An nhị gia vừa đi vào.
An quốc công: Ghét, lão tử siêu cấp chán ghét, đừng cho là ta không biết gì, ngươi là để ý tới đồ chua Thập nhất nương nhà chúng ta làm đúng không?
Chân mày An nhị gia cau lại, “Hoàng thượng, ngài vụng trộm chạy tới An gia, còn không mang theo thị vệ, nếu như có thích khách…”
Hoàng đế tự hào nói “Đa tạ An khanh quan tâm, yên tâm đi, không có ai biết được, lúc trẫm đi đã cho người hóa trang rồi, người hóa trang thành trẫm chính là thần trộm, nghe nói hắn hóa trang giỏi đến nỗi ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra được.”
Gân xanh trên trán An nhị gia nổi lên, Hoàng thượng, kỹ thuật lén lút có giỏi thì cũng không đáng để kiêu ngạo đâu.
An tam gia cười mà không nói, ông xem như đã nhìn ra, Hoàng đế mà ở trước mặt người quen thì chính là một người nói nhiều, thật lạ, năm đó khi vẫn là Hoài vương rõ ràng không có nhiều lời như vậy mà.
Hoàng đế cùng với người An gia là bạn rất thân đã nhiều năm, nhiều năm trước An tam gia có ân cứu mạng với ngài, hơn nữa Thái tử cùng với An gia sớm đã có mối quan hệ không rõ ràng, cho nên Hoàng đế ở trước mặt An gia cũng không cần phải giả bộ.
Chẳng những thế, còn có An quốc công cùng với An nhị gia lười phải giả bộ.
“Hoàng thượng à, ngài cần phải bảo dưỡng nhiều hơn, ngài xem trên đầu ngài còn có vài sợi tóc bạc rồi kìa, nhìn còn già hơn cả lão thần nữa.” An quốc công vô cùng tự hào vuốt mái tóc cùng bộ râu đen bóng xinh đẹp của mình, văn võ bá quan trong triều, có ai có thể bảo dưỡng được bộ râu tốt như ông.
An nhị gia đắc ý lắc lắc mái tóc đen bóng của mình “Hoàng thượng, ngài phải ăn nhiều hà thủ ô hơn, nói không chừng sẽ có tác dụng.”
Hoàng đế bị một mũi tên xuyên tim, phẫn nộ nhìn nam nhân An gia được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhất là An nhị gia, nhìn đúng là nam nhân đang tuổi thanh xuân, cũng không nghĩ xem một nam nhân đã hơn ba mươi tuổi còn giả bộ mới hơn hai mươi đúng là thật dọa người “Trẫm đây gọi là thành thục,trên mặt không có râu thì làm việc không chuẩn, An khanh cũng nên để một chút râu nhìn sẽ có vẻ ổn trọng hơn.”
“Không cần.” An nhị gia lập tức cự tuyệt, phu nhân của ông chỉ thích ông như vậy “Nếu như Hoàng thượng ghét bỏ thần làm việc không chuẩn, vậy hãy để cho thần từ chức đi.” Phu nhân vẫn thầm trách ông mất nhiều thời gian trên triều, bà gần như sắp thành oán phụ nơi khuê phòng rồi.
Hoàng đế bị chặn làm nói không được, chỉ đành chuyển hướng sang An quốc công, “Quốc công đúng là được bảo dưỡng thật tốt, nhìn giống như chỉ mới bốn mươi tuổi, ít nhất còn có thể làm quan được hai mươi năm nữa, Quốc công đâu già đến mức phải rời đi đâu.”
An quốc công sờ sờ bộ râu được bảo dưỡng vô cùng tốt của mình “Hoàng thượng, già mà không chịu chết thì nhiều người oán lắm, trong triều vẫn còn nhiều lão thần mà tiên đế lưu lại, bọn họ làm việc quá bảo thủ, nếu thần ly khai thì Hoàng thượng chỉ cần ám chỉ một chút, bọn họ cũng sẽ không có mặt mũi mà chiếm chết vị trí đấy mà không để ý gì.”
Hoàng đế cảm động “Quốc công không cần phải như vậy, nếu như phải hy sinh Quốc công, thì trẫm thà rằng để cho bọn họ giữ nguyên vị trí của mình, hơn nữa trẫm mới trừ đi một đám người, hiện tại không phải thời điểm thanh lọc triều đình, nếu không thì tình hình trên triều sẽ bất ổn…”
An quốc công trừng mắt hắn, “Ngài cho lão thần là kẻ ngốc sao, chuyện này chỉ là lấy cớ mà thôi, lão thần đã nhiều tuổi như vậy, thời gian lâm triều lại sớm như vậy, không biết người già cần phải ngủ nhiều sao?”
Bởi vì muốn ngủ nướng thêm một chút mà muốn từ quan, hoàng đế gần như choáng váng: “Ha ha, Quốc công nói chuyện thật thẳng thắn.”
“Nếu Hoàng thượng biết thần nói chuyện thẳng thắn, thì những lời thần nói lúc lâm triều đều là sự thật, người Hồ chưa đánh, thần còn muốn làm một lão quan.”
Hoàng đế im lặng: Hóa ra mục đích làm quan của ngươi chính là đánh người Hồ.
“Hơn nữa, bé con nhà thần đều đã lớn như vậy, nếu thần không ở cạnh bầu bạn với chúng nó, qua thêm vài năm nữa chúng nó đều sẽ phải lập gia đình, lập gia đình rồi thì thần lại không thể mỗi ngày gặp mặt, như vậy đời này còn có ý nghĩa gì nữa…”
Hoàng đế lại im lặng: Hóa ra ý nghĩa cuộc đời ngươi chính là nhìn cháu gái lớn lên.
“Gần đây thần cùng bé con cùng trồng rau, bé con hay nói thần rất có thiên phú trồng rau, ăn món ăn chính mình trồng lên, cho dù chỉ là cơm rau dưa, nhưng thần cũng cảm nhận được cái gì là ý nghĩa cuộc sống.”
Hoàng đế lại im lặng: Hóa ra ý nghĩa cuộc sống của ngươi là trồng rau.
An quốc công vẫn còn đang thao thao, Hoàng đế đều bực mình muốn chết, ông vừa mới lên ngôi, lão thần mà tiên đế lưu lại rất nhiều, một người, hai người đều không có ai đáng yêu như An nguyên soái, mỗi ngày đều bày ra vẻ mặt cùng tác phong của lão thần rồi vung tay múa chân với ông, nhu cầu cấp bách của ông bây giờ là người có tài, mà An gia thì nhân tài rất nhiều, nhưng không hiểu tại sao người nhà An gia, hết người này đến người khác đều thanh tâm quả dục còn hơn cả hòa thượng trong chùa chứ.
Mới oán thầm như vậy, ông lại nghe An nhị gia nhắc lại chuyện vừa rồi. “Hoàng thượng, thời gian lâm triều quá sớm, giấc ngủ không đủ sẽ làm người già nhanh hơn, thần mất rất nhiều thời gian và công sức để được như bây giờ, khụ, hay là ngài miễn luôn chức quan của thần đi?”
“Tổ phụ, đại bá đã trở về.” Thập lang vẫn luôn canh ở bên ngoài đi vào nói.
Mắt Hoàng đế sáng ngời “Mau mau để cho An tướng quân tiến vào.” Thật may là An gia còn có một An tướng quân thành thật, có thể để cho ông làm gì thì làm, trung hậu nhu thuận, chắc người này sẽ không muốn từ quan đâu nhỉ?
Hoàng thượng đúng là tưởng tượng quá nhiều, An đại gia thấy nhị đệ cùng lão cha đều muốn từ quan, ông cũng bắt đầu tự vấn bản thân, hình như trước kia thời gian chung đụng với thê tử thì ít mà xa cách thì nhiều, so với Nhị đệ đối đãi với em dâu, ông đúng là quá có lỗi với nàng dâu của mình.
Tốt quá nhỉ, Hoàng đế lại dùng ánh mắt giết người nhìn hắn trừng trừng, lại thêm một người nữa muốn từ quan.
Thập lang vểnh lỗ tai lên lưu luyến không rời đi thư phòng, căn cứ vào những gì nghe được cùng với vẻ mặt của mọi người, cuộc nói chuyện hôm nay có thể tóm tắt như thế này.
An đại gia: Thần có thể đánh có thể giết, nhưng suy nghĩ không khéo lắm, nênkhông thể đấu đá cùng với người khác được, Hoàng thượng cho thần lui về nghỉ ngơi, chờ đến khi người muốn đánh nhau với người Hồ thì thần sẽ trở lại.
Hoàng đế: Cả nhà các ngươi đều lấy đánh nhau với người Hồ làm mục tiêu, lão cha như vậy, con cũng vậy nốt, cháu trai An đại lang nhà ngươi võ công cao, đúng lúc, ngự tiền thị vệ còn đang thiếu người, ta tuy rằng làm Hoàng đế nhưng vẫn không có cảm giác an toàn.
An nhị gia: Thần muốn về nhà bầu bạn với lão bà, trước kia vẫn cùng người Hồ đánh nhau, đều đã một năm rồi không ở bên cạnh phu nhân.
Hoàng đế: Phu nhân của ngươi là trẻ con sao? Còn cần phải có người bầu bạn, Hộ bộ đang cần người, Thượng thư béo uy hiếp trẫm nhất định phải lưu lại người An gia, nếu không sau này cho dù trẫm có muốn mua quần lót hắn cũng không đưa một phân tiền.
An tam gia: Thần là người tàn phế, chân vẫn không thể tốt lên được.
Hoàng đế: Không phải đã nói rõ rồi sao? Chân không tốt không quan trọng, ngươi cứ làm sư phó của Tứ lang đi, Thái phó của Thái tử cần đầu óc chứ không phải đôi chân.
Toàn bộ An gia: Ta giết tổ tông mười tám đời nhà ngươi ư, có Hoàng đế nào mặt dày như vậy không?
Đội mưa mà về Hoàng đế vẫn còn ấm ức không thôi, lúc ăn cơm còn ăn nhiều hơn một bát, sau đó chuyện mà Thập lang lo lắng đã xảy ra, lúc Hoàng đế đi về còn đến tra xét hầm ngầm nhà bọn họ một lần, đương nhiên đều đem đồ ăn ướp chua Thập nhất nương làm khuân về hết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường.
Vì sao Hoàng đế tặng mọi người ngọc bội vậy, đương nhiên là bởi vì ông thật sự nghèo, ngọc bội bán sỉ có giá ưu đãi.
Hoàng đế: Trẫm muốn tu bổ cung điện một chút.
Thượng thư béo: Khụ, không có bạc, nếu như cần nước thì mượn chậu rửa mặt xài đỡ đi.
Hoàng đế: Trẫm muốn mua long bào.
Thượng thư béo: Ngài chấp nhận mặc vậy đi, để cho Hoàng hậu sửa lại một chút là ổn.
Hoàng đế: Trẫm muốn ăn sơn trân hải vị.
Thượng thư béo: Ngài hãy ăn nhiều một chút mộc nhĩ cùng rong biển rồi tưởng tượng đấy là sơn trân hải vị đi
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa