Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 67
Edit: Diệp Nhược Giai
Khi Vinh tuần phủ về Trung Châu cũng dẫn theo con trai trưởng của mình, trước đó Vinh Phượng thị luôn bận thu dọn phủ đệ, bây giờ cả nhà vừa vặn được sum vầy.
Bà vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, không cần về kinh xem sắc mặt mẹ chồng mà sống nữa. Cuộc sống ở đây không tồi, con trai trưởng khiến bà không yên lòng cuối cùng cũng đã đến, không có mẹ chồng đoạt con với bà, được làm đương gia chủ mẫu, thật sự là rất hoàn mỹ.
Trước khi Vinh tuần phủ quay lại Trung Châu, Vinh Phượng thị cùng Vinh Nhị đã dọn ra khỏi An gia, nhưng Vinh Nhị cứ cách hai ngày ba bữa lại sang xem rau củ thóc lúa hắn trồng. Ở Tây bắc không có bạn khuê mật nào, hiển nhiên là Vinh Phượng thị cũng sang nhà tìm Phương thị Tôn thị tán gẫu. Thật ra mỗi ngày sang chơi cũng không phải là chuyện khó khăn gì, vì Vinh phủ ở ngay kế bên An nguyên soái phủ.
Vinh tuần phủ mỉm cười nhìn tiểu nhi tử đang chổng mông quan sát lúa mạch. Tiểu nhi tử giống như đã thay đổi thành người khác vậy, trên người không còn dáng vẻ thư sinh cổ hủ mà ông chán ghét nữa.
Về phần con phơi nắng đen thui như lão nông dân thì sao? Vinh tuần phủ tỏ vẻ đây mới là màu da của một trang nam tử hán, ông còn đang hâm mộ gần chết đây, ông ra chiến trường đã lột một lớp da, nhưng thật đáng giận là lớp da sau khi lột còn trắng hơn hồi xưa......
Đáng tiếc, Vinh Phượng thị thật sự là không yêu thích nổi màu da như vậy. Trượng phu trắng hơn, khiến bà nhìn có vẻ càng đen hơn. Nữ nhân đen nhìn có vẻ già, Vinh Phượng thị nhìn bộ dáng trắng nõn nhã nhặn của phu quân nhà mình, rồi lại nhìn nhìn đám nha hoàn xinh đẹp mà mẹ chồng nhét về đây với danh nghĩa là chăm sóc cho con mình, ai nấy đều hồng hào thanh tú, Vinh Phượng thị cảm thấy tiếng chuông cảnh giác ngân lên báo động, tuyệt đối không thể làm một phụ nhân nông thôn đen đúa xấu xí được.
Nhưng những chuyện xa xỉ như lấy sữa dê ra rửa mặt, bà cũng đã làm hàng ngày, vậy mà làn da vẫn không suy chuyển gì, thậm chí còn đen hơn một chút. Vinh Phượng thị sờ sờ mặt mình, quyết định đến An gia tìm Tôn thị tâm sự kinh nghiệm làm đẹp.
******************
“Nhẹ chút, Ngũ ca, huynh nhẹ một chút......” Tiểu trắng mập cố gắng trốn, nhưng kiểu gì cũng trốn không thoát cú đấm của Ngũ ca hắn.
“Thập Lang, đều do Ngũ ca ra chiến trường, chứ nếu Ngũ ca ở nhà luyện tập với đệ hàng ngày, đệ sẽ không kém đến thế.” Ngũ Lang được tiện nghi mà còn khoe mẽ, động tác trên tay càng hung ác hơn, trong miệng thì càng thêm ngọt ngào, “Yên tâm, sau này ca ca nhất định sẽ luyện võ với đệ mỗi ngày. Vui chưa.”
Thập Lang đau đến mức sắp trào nước mắt. Vui cái rắm, đơn phương bị đánh, hắn cũng không phải là kẻ ngược cuồng mà Thập Nhất Nương nói.
“Huynh tin là dưới tình yêu thương của Ngũ ca, một ngày nào đó Thập Lang sẽ trở thành cao thủ võ lâm.” Ngũ Lang chảy xuống một ít nước mắt cá sấu vì tấm lòng rộng lượng và coi trọng tình cảm huynh đệ của mình. Hắn là một ca ca tốt cỡ nào cơ chứ!
“Ngũ ca, đệ không trở thành cao thủ võ lâm cũng không sao...... Ngũ ca không cần quản đệ...... Oa oa, đau chết mất......” Mỗi lần Thập Lang muốn cầu xin Ngũ Lang dừng tay đều sẽ phải nghênh đón cú đấm càng kịch liệt hơn của hắn.
“Huynh không thích nghe lời này. Đệ chính là đệ đệ của huynh, sau huynh có thể không quản đệ cho được...... Đây không phải là hành động mà một ca ca tốt nên có......” Ngũ Lang mặt không đỏ thở không gấp, giống như chỉ cần có thể đánh Thập Lang, hắn có thể đánh ba ngày ba đêm không nghỉ cũng được.
Trong sân luyện võ to đùng đoàng, chỉ có mỗi tiếng kêu gào thảm thiết của Thập Lang vang vọng.
*****************************************
“Mẹ!” Tiểu trắng mập An Thập Lang vui tươi hớn hở cầm một chén đựng chất gì đó xanh mướt chạy tới.
“Đây là gì vậy?” Buổi chiều sau khi tỉnh ngủ, sắc mặt Tôn thị càng hồng càng đẹp, khiến người ta nhìn mà phải lóa mắt. Bà ngó ngó cái chén trên tay con mình.
“Đây chính là đồ tốt, không phải mẹ nói là dạo này da mẹ rất khô sao? Đây là mặt nạ dưỡng ẩm.” Thập Lang cúi đầu khuấy khuấy thứ chất lỏng đặc sệt xanh biếc, “Nhị ca cho người thử rồi, hiệu quả vô cùng rõ ràng, làn da sẽ trở nên trắng mịn, giống như đứa trẻ năm tuổi đó nha.”
“Thật sự?” Tôn thị kinh hỉ hỏi. Vừa nghe thấy có thể trở nên trẻ trung hơn, lý trí của bà bay sạch.
“Đương nhiên, con đã tự mình quan sát, không tin thì mẹ cứ nhìn thử một chút đi.” Thập Lang vô cùng ân cần nói, “Một mỹ nhân như mẹ không thể để già đi được.”
Tôn thị hơi nghi ngờ nhìn Thập Lang, “Nói đi, Thập Lang, không phải con đã làm sai chuyện gì chứ? Ân cần như thế không giống con tẹo nào.” Đứa con không phun ra ngà voi nổi của mình đột nhiên trở nên đáng yêu như thế, nhìn kiểu nào cũng thấy bất thường.
Thập Lang kêu oan, “Mẹ, sao mẹ lại không tin con như thế chứ? Chẳng qua người ta trưởng thành, cảm thấy cần phải hiếu thuận với mẹ nhiều hơn một chút. Lời của mẹ khiến con thật sự đau lòng, mặt nạ này chính là do người ta đặc biệt lựa chọn nguyên liệu rồi tự mình làm đó.”
Tôn thị có chút áy náy, sau đó lại có chút cảm động, “Thập Lang, con đặc biệt làm cho mẫu thân đấy à?”
An Thập Lang cố gắng bắt chước cách nói chuyện của Thập Nhất Nương, bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ sắc đẹp của Tôn thị, “Mẹ, diện mạo mẹ xinh đẹp động lòng người như vậy, hoa mẫu đơn ở trước mặt mẹ cũng phải xấu hổ, hoa hồng nhìn thấy mẹ cũng phải tự ti. Dạo này mẹ vì làn da của mình mà phiền lòng, như thế làm sao được, nếu phiền não hơn nữa thì giữa hai hàng lông mày xinh đẹp của mẹ sẽ có nếp nhăn mất.” A a, cách nói năng như thế siêu ghê tởm, ngày nào Thập Nhất Nương cũng nói ra mấy câu kiểu này như thể không cần bạc, dạ dày của muội ấy sẽ không bị chua sao?
Tôn thị vội vàng cầm lấy gương soi trái soi phải, “Thật sự có nếp nhăn sao?”
“Đương nhiên không có!” An Thập Lang vội vàng an ủi bà, nở nụ cười đầy quan tâm, “Nhưng nếu buồn phiền hơn nữa thì nhất định sẽ có nếp nhăn. Cho nên con muốn phòng họa từ khi nó chưa xảy ra.”
Tôn thị nằm trên ghế quý phi, Thập Lang vô cùng cẩn thận bôi chất lỏng xanh biếc lên mặt bà.
“Mẹ, có phải trên mặt cảm thấy thật sự mát mẻ hay không?” An Thập Lang cười tủm tỉm nói, “Nếu dùng thường xuyên, da của mẹ sẽ càng ngày càng mịn màng, có khi còn đẹp hơn cả da của Ngũ ca ấy chứ. Hôm nào mẹ đi ra ngoài cùng với Ngũ ca, không chừng người ta còn tưởng rằng hai người là tỷ đệ. Không đúng, hiện giờ ngày nào Ngũ Lang ca cũng phơi nắng, làn da càng ngày càng kém. Mà làn da kém sẽ chưa già đã yếu, mai mốt hai người đứng cùng nhau, người ta nhất định sẽ nói Ngũ ca là ca ca còn mẹ mới là muội muội......”
Nói đến An Ngũ Lang, Tôn thị liền tự hào. Sinh ra được một đứa con có bộ dạng vô cùng giống mình, không biết có bao nhiêu người hâm mộ bà. Đáng tiếc là thằng con chết tiệt này lại không biết quý trọng sắc đẹp mà mẫu thân ban cho hắn, “Hôm nay Thập Lang ăn bao nhiêu mật thế, miệng thật là ngọt quá đi. Aiz, Ngũ Lang ca của con dạo này cũng không chịu chú trọng bảo hộ làn da. Đã nói với hắn cả mấy trăm lần rồi, ra nắng nhất định phải đội mũ, không thì làn da sẽ bị phơi đỏ như con tôm luộc. Mặt đã bị tróc da hết trơn mà còn không chịu để ý, ngày nào cũng đứng phơi nắng ngoài trời...... Đúng rồi, Thập Lang, con nói là mặt nạ này có thể phòng ngừa chữa trị cho thương tổn do phơi nắng à? Người đâu...... Đi mời Ngũ công tử đến sân của ta...... Thập Lang, mặt nạ này con làm có nhiều không? Nếu nhiều thì chia ra một ít cho Ngũ Lang dùng được không? Con cũng không muốn nhìn mặt của Ngũ ca con bị tróc da phải không, đau cỡ nào chứ.” Tôn thị dè dặt thương lượng với Thập Lang.
Thập Lang cố gắng không để nụ cười âm hiểm của mình lộ ra, hắn cúi đầu che giấu khóe miệng đang manh nha cong lên, “Đương nhiên, con làm nhiều lắm. Cho dù không đủ, nhưng chỉ cần Ngũ ca muốn dùng, con cũng sẽ nghĩ cách chuẩn bị nhiều thêm một chút.” Ha ha, hắn chuẩn bị cực kỳ nhiều mặt nạ kiểu này, nhiều đến nỗi đủ để bảo dưỡng cho làn da của Ngũ ca trắng mịn như tiểu thư, bảo đảm sẽ hoàn toàn toát ra hơi thở của phụ nữ.
Tôn thị vui mừng, “Tình cảm huynh đệ của hai con thật tốt, mẹ thật sự rất vui mừng.”
Thập Lang nở nụ cười hết sức hồn nhiên ngây thơ, “Ngũ ca tốt với con như vậy, con vẫn luôn muốn báo đáp Ngũ ca mà. Có thể giúp đỡ được một chút, thật sự tốt quá.” Hắn nhất định sẽ “báo đáp” Ngũ ca thật tốt.
Bởi vì tình yêu của con trai mà mặt Tôn thị bị trét đến xanh lè xanh lét. An Nhị gia vừa bước vào cửa suýt chút thì bị hù chết. Nương tử xinh đẹp của ông sao lại trở nên dọa người dữ vậy?
Biết tác dụng của thứ chất lỏng xanh biếc này, hai mắt An Nhị gia tỏa ánh sáng, “Con trai, cũng bôi một ít cho cha đi.” Gần đây vì phải ra chiến trường mà ông cũng biến thành da thô thịt ráp, nương tử vẫn luôn cực kỳ bất mãn mà xoa xoa nặn nặn, nói da ông trở nên thô ráp, cơ ngực thì quá cứng, ngủ không thoải mái.
*******************************
An Ngũ Lang phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng không quay đầu lại muốn lao ra khỏi cửa. An Nhị gia hừ một tiếng, chặn đường trốn của hắn lại.
“Ngũ Lang, con không cần cũng được. Bộ quần áo lần trước con mặc bị lủng một lỗ to, vừa vặn học may một chút đi.” Tôn thị vác bộ mặt xanh biếc, chỉ lộ ra hai con mắt. Cho tới bây giờ Ngũ Lang chưa từng nghi ngờ như giờ khắc này, mẫu thân thật sự không phải là yêu quái biến thành à?
“Mẹ, không phải chỉ là một lỗ lớn thôi sao?” An Ngũ Lang buồn bực, “Quần áo may cho con, con không để ý làm rách thôi mà.”
Tôn thị cười lạnh, “Con muốn để cho người khác biết An gia khắc nghiệt với con, để con phải mặc quần áo rách à? Quần áo này bị rách rồi, vá lại không được, mẹ đang định thêu một con chim ưng lên đó che đi. Nếu hôm nay con không đắp mặt nạ này, vậy thì mẹ sẽ thêu hoa thay thế. Đúng rồi, sau này quần áo của con sẽ chỉ thêu hoa......”
“Hơn nữa kiểu dáng đều là nữ trang.” An Nhị gia bổ thêm một đao, thưởng thức vẻ mặt biến tới biến lui của con mình. A, hóa ra bộ dáng của nương tử khi giận mà không dám nói gì là như thế, thật sự là rất đẹp nha.
Mợ nó, không phải là đắp mặt nạ thôi sao? Ngũ Lang nghiến răng nghiến lợi. Hắn quyết định, mai mốt phải tăng thời gian phơi nắng lên gấp bội, hắn cũng không tin cái mặt nạ quái quỷ này có thể sửa chữa lại được.
Dưới ánh mặt trời, hai vợ chồng nằm song song trên ghế quý phi, mang gương mặt xanh biếc quái dị, ân ân ái ái trò chuyện với nhau, bên cạnh còn có một thiếu niên cũng mang gương mặt xanh biếc giống vậy đang khò khò ngủ say.
Vừa nghe thấy đây là thứ có thể làm trắng da, Vinh Phượng thị đã quẳng chồng con mình sang một bên, cực kỳ tha thiết thảo luận với Phương thị Tôn thị.
Vinh Đại Lang tới cửa thăm hỏi vô cùng ngạc nhiên nhìn An Ngũ Lang đang đắp mặt nạ dưỡng trắng da ngủ khò khò. Hắn mở to hai mắt, tưởng là mình nhìn nhầm. Không phải nói chứ, gia phong An gia thật sự là rất tự do, An Nhị Lang yêu thích mấy thứ có mùi tiền thì thôi tạm thời không nói, An Ngũ Lang lớn lên giống cô nương cũng đừng nói, mà càng đặc sắc chính là cha mẹ hắn lại còn thích làm đẹp trang điểm ăn mặc cho con mình kiểu này, cũng không sợ nuôi ra cái thói quen quái gở gì à? Sắc mặt Vinh Đại Lang không được tốt, nhớ tới mấy ham mê lộn xộn của nhóm ăn chơi trác táng trong kinh thành, như là đoạn tụ gì gì đó.
Vinh tuần phủ vỗ vỗ đầu con mình, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích với hắn, “Đây là Tây bắc, là Tây bắc phóng khoáng rộng rãi, chúng ta chỉ nhìn vào thực lực. Đừng nhìn An Nhị gia có bề ngoài tinh tế, nhưng chỉ vì ông ấy có ** lợi hại, mỗi lần đánh nhau là cứ như phát điên, cha con cũng không dám đụng vào ông ta. Hơn nữa ông ấy tính toán khá là lợi hại, so với kinh học thì triều đình không coi trọng toán học mấy, nhưng nếu không có An Nhị gia tính toán chi li kỹ lưỡng, hơn hai mươi vạn lính của An gia quân sao có thể sống dễ chịu như vậy. An Nhị công tử giống cha hắn, thậm chí còn con giỏi hơn cha. An Thập Nhất tiểu thư hôn mê ba năm, tiêu tốn vô số bảo vật quý hiếm, tiền của hao phí có thể nói là làm cho giá trị của An Thập Nhất tiểu thư ngang với người được đúc từ vàng. Nhưng mặc dù như thế, An gia cũng chưa từng buông tha cho việc cứu tỉnh An Thập Nhất tiểu thư, danh hiệu vắt cổ chày ra nước của An Nhị công tử cũng là vì gom góp tiền thuốc thang cho An Thập Nhất tiểu thư mà ra. Còn An ngũ công tử, thoạt nhìn một chút cũng không giống một trang nam tử hán, nhưng thực tế thì hắn có quái lực. Mười hai tuổi hắn đã ra chiến trường, lập được chiến công không nhỏ, trước kia còn có người chê cười hắn giống cô nương, hiện giờ con xem đi, còn có ai dám cười nhạo hắn không......”
Khi Vinh tuần phủ về Trung Châu cũng dẫn theo con trai trưởng của mình, trước đó Vinh Phượng thị luôn bận thu dọn phủ đệ, bây giờ cả nhà vừa vặn được sum vầy.
Bà vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, không cần về kinh xem sắc mặt mẹ chồng mà sống nữa. Cuộc sống ở đây không tồi, con trai trưởng khiến bà không yên lòng cuối cùng cũng đã đến, không có mẹ chồng đoạt con với bà, được làm đương gia chủ mẫu, thật sự là rất hoàn mỹ.
Trước khi Vinh tuần phủ quay lại Trung Châu, Vinh Phượng thị cùng Vinh Nhị đã dọn ra khỏi An gia, nhưng Vinh Nhị cứ cách hai ngày ba bữa lại sang xem rau củ thóc lúa hắn trồng. Ở Tây bắc không có bạn khuê mật nào, hiển nhiên là Vinh Phượng thị cũng sang nhà tìm Phương thị Tôn thị tán gẫu. Thật ra mỗi ngày sang chơi cũng không phải là chuyện khó khăn gì, vì Vinh phủ ở ngay kế bên An nguyên soái phủ.
Vinh tuần phủ mỉm cười nhìn tiểu nhi tử đang chổng mông quan sát lúa mạch. Tiểu nhi tử giống như đã thay đổi thành người khác vậy, trên người không còn dáng vẻ thư sinh cổ hủ mà ông chán ghét nữa.
Về phần con phơi nắng đen thui như lão nông dân thì sao? Vinh tuần phủ tỏ vẻ đây mới là màu da của một trang nam tử hán, ông còn đang hâm mộ gần chết đây, ông ra chiến trường đã lột một lớp da, nhưng thật đáng giận là lớp da sau khi lột còn trắng hơn hồi xưa......
Đáng tiếc, Vinh Phượng thị thật sự là không yêu thích nổi màu da như vậy. Trượng phu trắng hơn, khiến bà nhìn có vẻ càng đen hơn. Nữ nhân đen nhìn có vẻ già, Vinh Phượng thị nhìn bộ dáng trắng nõn nhã nhặn của phu quân nhà mình, rồi lại nhìn nhìn đám nha hoàn xinh đẹp mà mẹ chồng nhét về đây với danh nghĩa là chăm sóc cho con mình, ai nấy đều hồng hào thanh tú, Vinh Phượng thị cảm thấy tiếng chuông cảnh giác ngân lên báo động, tuyệt đối không thể làm một phụ nhân nông thôn đen đúa xấu xí được.
Nhưng những chuyện xa xỉ như lấy sữa dê ra rửa mặt, bà cũng đã làm hàng ngày, vậy mà làn da vẫn không suy chuyển gì, thậm chí còn đen hơn một chút. Vinh Phượng thị sờ sờ mặt mình, quyết định đến An gia tìm Tôn thị tâm sự kinh nghiệm làm đẹp.
******************
“Nhẹ chút, Ngũ ca, huynh nhẹ một chút......” Tiểu trắng mập cố gắng trốn, nhưng kiểu gì cũng trốn không thoát cú đấm của Ngũ ca hắn.
“Thập Lang, đều do Ngũ ca ra chiến trường, chứ nếu Ngũ ca ở nhà luyện tập với đệ hàng ngày, đệ sẽ không kém đến thế.” Ngũ Lang được tiện nghi mà còn khoe mẽ, động tác trên tay càng hung ác hơn, trong miệng thì càng thêm ngọt ngào, “Yên tâm, sau này ca ca nhất định sẽ luyện võ với đệ mỗi ngày. Vui chưa.”
Thập Lang đau đến mức sắp trào nước mắt. Vui cái rắm, đơn phương bị đánh, hắn cũng không phải là kẻ ngược cuồng mà Thập Nhất Nương nói.
“Huynh tin là dưới tình yêu thương của Ngũ ca, một ngày nào đó Thập Lang sẽ trở thành cao thủ võ lâm.” Ngũ Lang chảy xuống một ít nước mắt cá sấu vì tấm lòng rộng lượng và coi trọng tình cảm huynh đệ của mình. Hắn là một ca ca tốt cỡ nào cơ chứ!
“Ngũ ca, đệ không trở thành cao thủ võ lâm cũng không sao...... Ngũ ca không cần quản đệ...... Oa oa, đau chết mất......” Mỗi lần Thập Lang muốn cầu xin Ngũ Lang dừng tay đều sẽ phải nghênh đón cú đấm càng kịch liệt hơn của hắn.
“Huynh không thích nghe lời này. Đệ chính là đệ đệ của huynh, sau huynh có thể không quản đệ cho được...... Đây không phải là hành động mà một ca ca tốt nên có......” Ngũ Lang mặt không đỏ thở không gấp, giống như chỉ cần có thể đánh Thập Lang, hắn có thể đánh ba ngày ba đêm không nghỉ cũng được.
Trong sân luyện võ to đùng đoàng, chỉ có mỗi tiếng kêu gào thảm thiết của Thập Lang vang vọng.
*****************************************
“Mẹ!” Tiểu trắng mập An Thập Lang vui tươi hớn hở cầm một chén đựng chất gì đó xanh mướt chạy tới.
“Đây là gì vậy?” Buổi chiều sau khi tỉnh ngủ, sắc mặt Tôn thị càng hồng càng đẹp, khiến người ta nhìn mà phải lóa mắt. Bà ngó ngó cái chén trên tay con mình.
“Đây chính là đồ tốt, không phải mẹ nói là dạo này da mẹ rất khô sao? Đây là mặt nạ dưỡng ẩm.” Thập Lang cúi đầu khuấy khuấy thứ chất lỏng đặc sệt xanh biếc, “Nhị ca cho người thử rồi, hiệu quả vô cùng rõ ràng, làn da sẽ trở nên trắng mịn, giống như đứa trẻ năm tuổi đó nha.”
“Thật sự?” Tôn thị kinh hỉ hỏi. Vừa nghe thấy có thể trở nên trẻ trung hơn, lý trí của bà bay sạch.
“Đương nhiên, con đã tự mình quan sát, không tin thì mẹ cứ nhìn thử một chút đi.” Thập Lang vô cùng ân cần nói, “Một mỹ nhân như mẹ không thể để già đi được.”
Tôn thị hơi nghi ngờ nhìn Thập Lang, “Nói đi, Thập Lang, không phải con đã làm sai chuyện gì chứ? Ân cần như thế không giống con tẹo nào.” Đứa con không phun ra ngà voi nổi của mình đột nhiên trở nên đáng yêu như thế, nhìn kiểu nào cũng thấy bất thường.
Thập Lang kêu oan, “Mẹ, sao mẹ lại không tin con như thế chứ? Chẳng qua người ta trưởng thành, cảm thấy cần phải hiếu thuận với mẹ nhiều hơn một chút. Lời của mẹ khiến con thật sự đau lòng, mặt nạ này chính là do người ta đặc biệt lựa chọn nguyên liệu rồi tự mình làm đó.”
Tôn thị có chút áy náy, sau đó lại có chút cảm động, “Thập Lang, con đặc biệt làm cho mẫu thân đấy à?”
An Thập Lang cố gắng bắt chước cách nói chuyện của Thập Nhất Nương, bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ sắc đẹp của Tôn thị, “Mẹ, diện mạo mẹ xinh đẹp động lòng người như vậy, hoa mẫu đơn ở trước mặt mẹ cũng phải xấu hổ, hoa hồng nhìn thấy mẹ cũng phải tự ti. Dạo này mẹ vì làn da của mình mà phiền lòng, như thế làm sao được, nếu phiền não hơn nữa thì giữa hai hàng lông mày xinh đẹp của mẹ sẽ có nếp nhăn mất.” A a, cách nói năng như thế siêu ghê tởm, ngày nào Thập Nhất Nương cũng nói ra mấy câu kiểu này như thể không cần bạc, dạ dày của muội ấy sẽ không bị chua sao?
Tôn thị vội vàng cầm lấy gương soi trái soi phải, “Thật sự có nếp nhăn sao?”
“Đương nhiên không có!” An Thập Lang vội vàng an ủi bà, nở nụ cười đầy quan tâm, “Nhưng nếu buồn phiền hơn nữa thì nhất định sẽ có nếp nhăn. Cho nên con muốn phòng họa từ khi nó chưa xảy ra.”
Tôn thị nằm trên ghế quý phi, Thập Lang vô cùng cẩn thận bôi chất lỏng xanh biếc lên mặt bà.
“Mẹ, có phải trên mặt cảm thấy thật sự mát mẻ hay không?” An Thập Lang cười tủm tỉm nói, “Nếu dùng thường xuyên, da của mẹ sẽ càng ngày càng mịn màng, có khi còn đẹp hơn cả da của Ngũ ca ấy chứ. Hôm nào mẹ đi ra ngoài cùng với Ngũ ca, không chừng người ta còn tưởng rằng hai người là tỷ đệ. Không đúng, hiện giờ ngày nào Ngũ Lang ca cũng phơi nắng, làn da càng ngày càng kém. Mà làn da kém sẽ chưa già đã yếu, mai mốt hai người đứng cùng nhau, người ta nhất định sẽ nói Ngũ ca là ca ca còn mẹ mới là muội muội......”
Nói đến An Ngũ Lang, Tôn thị liền tự hào. Sinh ra được một đứa con có bộ dạng vô cùng giống mình, không biết có bao nhiêu người hâm mộ bà. Đáng tiếc là thằng con chết tiệt này lại không biết quý trọng sắc đẹp mà mẫu thân ban cho hắn, “Hôm nay Thập Lang ăn bao nhiêu mật thế, miệng thật là ngọt quá đi. Aiz, Ngũ Lang ca của con dạo này cũng không chịu chú trọng bảo hộ làn da. Đã nói với hắn cả mấy trăm lần rồi, ra nắng nhất định phải đội mũ, không thì làn da sẽ bị phơi đỏ như con tôm luộc. Mặt đã bị tróc da hết trơn mà còn không chịu để ý, ngày nào cũng đứng phơi nắng ngoài trời...... Đúng rồi, Thập Lang, con nói là mặt nạ này có thể phòng ngừa chữa trị cho thương tổn do phơi nắng à? Người đâu...... Đi mời Ngũ công tử đến sân của ta...... Thập Lang, mặt nạ này con làm có nhiều không? Nếu nhiều thì chia ra một ít cho Ngũ Lang dùng được không? Con cũng không muốn nhìn mặt của Ngũ ca con bị tróc da phải không, đau cỡ nào chứ.” Tôn thị dè dặt thương lượng với Thập Lang.
Thập Lang cố gắng không để nụ cười âm hiểm của mình lộ ra, hắn cúi đầu che giấu khóe miệng đang manh nha cong lên, “Đương nhiên, con làm nhiều lắm. Cho dù không đủ, nhưng chỉ cần Ngũ ca muốn dùng, con cũng sẽ nghĩ cách chuẩn bị nhiều thêm một chút.” Ha ha, hắn chuẩn bị cực kỳ nhiều mặt nạ kiểu này, nhiều đến nỗi đủ để bảo dưỡng cho làn da của Ngũ ca trắng mịn như tiểu thư, bảo đảm sẽ hoàn toàn toát ra hơi thở của phụ nữ.
Tôn thị vui mừng, “Tình cảm huynh đệ của hai con thật tốt, mẹ thật sự rất vui mừng.”
Thập Lang nở nụ cười hết sức hồn nhiên ngây thơ, “Ngũ ca tốt với con như vậy, con vẫn luôn muốn báo đáp Ngũ ca mà. Có thể giúp đỡ được một chút, thật sự tốt quá.” Hắn nhất định sẽ “báo đáp” Ngũ ca thật tốt.
Bởi vì tình yêu của con trai mà mặt Tôn thị bị trét đến xanh lè xanh lét. An Nhị gia vừa bước vào cửa suýt chút thì bị hù chết. Nương tử xinh đẹp của ông sao lại trở nên dọa người dữ vậy?
Biết tác dụng của thứ chất lỏng xanh biếc này, hai mắt An Nhị gia tỏa ánh sáng, “Con trai, cũng bôi một ít cho cha đi.” Gần đây vì phải ra chiến trường mà ông cũng biến thành da thô thịt ráp, nương tử vẫn luôn cực kỳ bất mãn mà xoa xoa nặn nặn, nói da ông trở nên thô ráp, cơ ngực thì quá cứng, ngủ không thoải mái.
*******************************
An Ngũ Lang phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng không quay đầu lại muốn lao ra khỏi cửa. An Nhị gia hừ một tiếng, chặn đường trốn của hắn lại.
“Ngũ Lang, con không cần cũng được. Bộ quần áo lần trước con mặc bị lủng một lỗ to, vừa vặn học may một chút đi.” Tôn thị vác bộ mặt xanh biếc, chỉ lộ ra hai con mắt. Cho tới bây giờ Ngũ Lang chưa từng nghi ngờ như giờ khắc này, mẫu thân thật sự không phải là yêu quái biến thành à?
“Mẹ, không phải chỉ là một lỗ lớn thôi sao?” An Ngũ Lang buồn bực, “Quần áo may cho con, con không để ý làm rách thôi mà.”
Tôn thị cười lạnh, “Con muốn để cho người khác biết An gia khắc nghiệt với con, để con phải mặc quần áo rách à? Quần áo này bị rách rồi, vá lại không được, mẹ đang định thêu một con chim ưng lên đó che đi. Nếu hôm nay con không đắp mặt nạ này, vậy thì mẹ sẽ thêu hoa thay thế. Đúng rồi, sau này quần áo của con sẽ chỉ thêu hoa......”
“Hơn nữa kiểu dáng đều là nữ trang.” An Nhị gia bổ thêm một đao, thưởng thức vẻ mặt biến tới biến lui của con mình. A, hóa ra bộ dáng của nương tử khi giận mà không dám nói gì là như thế, thật sự là rất đẹp nha.
Mợ nó, không phải là đắp mặt nạ thôi sao? Ngũ Lang nghiến răng nghiến lợi. Hắn quyết định, mai mốt phải tăng thời gian phơi nắng lên gấp bội, hắn cũng không tin cái mặt nạ quái quỷ này có thể sửa chữa lại được.
Dưới ánh mặt trời, hai vợ chồng nằm song song trên ghế quý phi, mang gương mặt xanh biếc quái dị, ân ân ái ái trò chuyện với nhau, bên cạnh còn có một thiếu niên cũng mang gương mặt xanh biếc giống vậy đang khò khò ngủ say.
Vừa nghe thấy đây là thứ có thể làm trắng da, Vinh Phượng thị đã quẳng chồng con mình sang một bên, cực kỳ tha thiết thảo luận với Phương thị Tôn thị.
Vinh Đại Lang tới cửa thăm hỏi vô cùng ngạc nhiên nhìn An Ngũ Lang đang đắp mặt nạ dưỡng trắng da ngủ khò khò. Hắn mở to hai mắt, tưởng là mình nhìn nhầm. Không phải nói chứ, gia phong An gia thật sự là rất tự do, An Nhị Lang yêu thích mấy thứ có mùi tiền thì thôi tạm thời không nói, An Ngũ Lang lớn lên giống cô nương cũng đừng nói, mà càng đặc sắc chính là cha mẹ hắn lại còn thích làm đẹp trang điểm ăn mặc cho con mình kiểu này, cũng không sợ nuôi ra cái thói quen quái gở gì à? Sắc mặt Vinh Đại Lang không được tốt, nhớ tới mấy ham mê lộn xộn của nhóm ăn chơi trác táng trong kinh thành, như là đoạn tụ gì gì đó.
Vinh tuần phủ vỗ vỗ đầu con mình, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích với hắn, “Đây là Tây bắc, là Tây bắc phóng khoáng rộng rãi, chúng ta chỉ nhìn vào thực lực. Đừng nhìn An Nhị gia có bề ngoài tinh tế, nhưng chỉ vì ông ấy có ** lợi hại, mỗi lần đánh nhau là cứ như phát điên, cha con cũng không dám đụng vào ông ta. Hơn nữa ông ấy tính toán khá là lợi hại, so với kinh học thì triều đình không coi trọng toán học mấy, nhưng nếu không có An Nhị gia tính toán chi li kỹ lưỡng, hơn hai mươi vạn lính của An gia quân sao có thể sống dễ chịu như vậy. An Nhị công tử giống cha hắn, thậm chí còn con giỏi hơn cha. An Thập Nhất tiểu thư hôn mê ba năm, tiêu tốn vô số bảo vật quý hiếm, tiền của hao phí có thể nói là làm cho giá trị của An Thập Nhất tiểu thư ngang với người được đúc từ vàng. Nhưng mặc dù như thế, An gia cũng chưa từng buông tha cho việc cứu tỉnh An Thập Nhất tiểu thư, danh hiệu vắt cổ chày ra nước của An Nhị công tử cũng là vì gom góp tiền thuốc thang cho An Thập Nhất tiểu thư mà ra. Còn An ngũ công tử, thoạt nhìn một chút cũng không giống một trang nam tử hán, nhưng thực tế thì hắn có quái lực. Mười hai tuổi hắn đã ra chiến trường, lập được chiến công không nhỏ, trước kia còn có người chê cười hắn giống cô nương, hiện giờ con xem đi, còn có ai dám cười nhạo hắn không......”
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa