Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 54
Edit: Diệp Nhược Giai
Thập Nhất Nương đã hôn mê cả một ngày, nói mê không ngừng, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, ở trên giường trằn trọc qua lại, ai cũng nhìn ra được, nàng chưa thoát khỏi cơn ác mộng.
Hồ đại phu vừa trở về đã bị người ra roi thúc ngựa đưa đến An nguyên soái phủ, cùng với vài đại phu có uy tín ở Trung Châu chẩn bệnh cho An Thập Nhất tiểu thư.
Thuốc cũng uống rồi, châm cứu cũng châm rồi, nhưng Thập Nhất Nương vẫn không tỉnh. Nhóm đại phu đều đưa ra một kết luận như nhau, có thể tỉnh lại được hay không, phải xem ý muốn cùng với kiên trì của Thập Nhất tiểu thư.
Phương thị cùng Tôn thị đã hoang mang lo sợ phái người đi đến Từ Quang tự nổi tiếng nhất Tây bắc, mời thiền sư đến cầu phúc. Thời này đạo Phật rất thịnh hành, vì Phổ Tuệ đại sư của Tướng Quốc tự mà trong thiên hạ có rất nhiều người tin Phật.
Trong tiểu viện, đại phu cùng với hòa thượng niệm kinh, người nào lo việc nấy. Mọi người tới tới lui lui trước giường Thập Nhất Nương, ngay cả Thập Lang cũng dắt Trữ Bị Lương đến.
“Thập Nhất Nương, muội mau tỉnh lạiđi, huynh mua vịt nướng cùng với gà tẩm mật ong, cả chân giò kho nữa...... Chỉ cần muội tỉnh là ăn được.” Thập Lang lải nhải, hắn chiếu theo cách mà Tôn thị dỗ hắn uống thuốc mỗi lần hắn sinh bệnh, muốn gọi Thập Nhất Nương tỉnh lại.
Éc éc, Trữ Bị Lương bi thương kêu, hai chân sau đứng thẳng lên, xoay quanhtại chỗ, chính là bài biểu diễn ởBách Vị lâu, chỉ mong nữ chủ nhân vỗ tay ủng hộ nó như trước đây, cho dù không thưởng dưa chuột cho nó cũng không sao.
Đông Mai nhìn mà lòng chua xót, vỗ vỗ cái đầu heo của Trữ Bị Lương, nói với Thập Nhất Nương, “Tiểu thư, mọi người đều rất lo lắng cho người. Người xem, Trữ Bị Lương cũng ốm đi. Người thường xuyên oán giận Trữ Bị Lương quá béo, nhưng chỉ cần Trữ Bị Lương vừa gầy đi một tí là người liền lo lắng không thôi. Aiz, tiểu thư chính là điển hình của người ăn nói chua ngoa mà tâmđậu hũ......”
Vẻ mặt Vinh Nhị cũng sầu lo, “Thập Nhất Nương, muội mau tỉnh lại đi. Lúa mạch của tụi mình gặt được rồi, ruộng này do tụi mình trồng cùng nhau, chọn giống cùng nhau, bón phân cùng nhau, nghĩ biện pháp bắt sâu cùng nhau, cho nên nó mới tốt như vậy. Tam Lang ca nói, lúa mạch của tụi mình thu hoạch nhiều gấp hai lần so với người khác...... Muội phải mau mau tỉnh lại, chúng ta mới có thể gặt lúa. Một ngày muội không tỉnh là chúng ta bị mất mất một phần, chim với sâu nhiều như vậy......”
An Tam Lang khẽ lau mồ hôi lạnhtrên trán Thập Nhất Nương, “Thập Nhất Nương, tỉnh lại đi, ông nội cùng với mấy ca ca gấp đến sắp phát điên rồi. Hoàng thượng cho triệuông nội vào cung yết kiến, bọn họ đã xuất phát được hai ngày, mà khi nghe nói muội đổ bệnh, bọn họ bỏ lại đại quân đi kinh thành yết kiến, chạy về Trung Châu, xem ra muội không tỉnh thì họ không rời khỏi Trung Châuđâu. Thập Nhất Nương, muội nhất định phải mau mau tỉnh lại, nếu muội không tỉnh, ông nội cùng với ca ca, bọn họ nhất định sẽ không đi. Đến lúc đó, đừng nói quân công, mà quá hạn không tới, có khi còn bị Hoàng thượng trách phạt...... Thập Nhất Nương, nếu ác mộng đáng sợ như thế, vậy thì đừng nhớ lại, quên hết toàn bộ cũng không sao, mọi người không ai trách muội cả......”
Mặc kệ kêu gọi thế nào, Thập Nhất Nương cũng không tỉnh. Nàng hôn mê ba ngày, khuôn mặt tròn trịa như trái táo giờ gầy xọp xuống, thân thể nhỏ nhắn khó lắm mới nuôi cho có thịt, mà giờ cũng đã ốm đi. Không còn trằn trọc như khi nằm mơ thấy ác mộng trước đó, hiện tại nàng hoàn toàn yên ổn bình tĩnh, chỉ nằm im lặng, y hệt như tình trạng mê man mấy năm trước. Nhóm đại phu ai nấy cũng đều lo lắng đề phòng, sợ nàng mê man không tỉnh như vài năm trước.
Đến tối ngày thứ ba, An Tam gia lo sợ khuê nữ sẽ ngủ mãi như những năm trước đó, lòng nóng như lửa đốt, giận không thể át mà mắng to, “Thập Nhất Nương, con vứt bỏ nguyện vọng của mẹ ruột là cực kỳ bất hiếu.”
“Thập Nhất Nương, con muốn để cha mất đi thê tử, giờ lại mất đi nữ nhi sao?”
“Thập Nhất Nương, nếu con thật sự rất thống khổ, vậy thì hoàn thành nguyện vọng của mẹ con đi.” Trong giọng nói của An Tam gia lộ ra một tia nghẹn ngào. Lúc A Chỉ còn sống, nguyện vọng lớn nhất là hy vọng nữ nhi trưởng thành, gả cho một con rể tốt, bình an cát tường, hạnh phúc mỹ mãn.
An Tam Lang cau mày, đau lòng nhìn đôi mắt An Tam gia đầy tơ máu, “Cha, cha đi nghỉ ngơi đi......”
“Cha không sao......” An Tam gia gạt tay hắn ra, đang định nói cái gì, lại nhìn thấy Thập Nhất Nương nằm trên giường mê sảng.
“Mẹ, mẹ đừng đi......” Thập Nhất Nương nằm trên giường đột nhiên vội vàng nói, hai tay khua loạn trong không trung, “Mẹ......”
An Tam Lang thở dài, mắt chua xót, Thập Nhất Nương như thế này là do đem cái chết của mẫu thân đổ lên đầu mình, nhưng sao muội ấy không biết, mẹ cam tâm tình nguyên làm như thế. Tấm lòng của mẫu thân trong thiên hạ đều như vậy, vì nữ nhi mà trả giá mọi thứ, không bao giờ hối hận.
Thấy Thập Nhất Nương không còn im lặng mê man như lúc trước, An Tam gia hơi sững lại một chút, vui giận đan xen, lại mắng lên, “Ngươi bất hiếu! Ngươi không thể hiếu thuận với mẫu thân, lại còn muốn bỏ lại phụ thân. Ta nuôi ngươi tám năm dễ lắm sao? Ngươi còn chưa có dưỡng lão cho cha ngươi đâu, sau này cha ngươi lẻ loi trơ trọi một mình, già mà không có chỗ nào để tựa vào......”
An Tam Lang trợn trắng mắt, cái gì mà ‘già mà không có chỗ nào để tựa vào’? Không phải còn có hắn sao? Đang oán thầm trong bụng thì hắn chợt nghe được muội muội trên giường “uhm” một tiếng rồi tỉnh.
An Tam Lang mừng rỡ, An Tam gia cũng câm miệng, hai người đều hy vọng tràn trề nhìn Thập Nhất Nương.
“Cha à, nuôi người phải tốn bao nhiêu tiền? Nếu ngày nào người cũng ăn vây cá tay gấu, con nuôi không nổi đâu.” Thập Nhất Nương cố gắng mở to mắt, yếu ớt nói.
“Hừ, cha con ngày nào cũng muốn ăn nhân sâm ngàn năm tuyết liênvạn năm, con nuôi được cũng phải nuôi, mà không nuôi được cũng phải nuôi.” Ánh mắt của nam nhân tuấn mỹ hơi ẩm ướt, lại hung tợn nói với tiểu nha đầu tám tuổi.
An Tam Lang hoàn toàn bị coi khinh: Ha ha, sau này chuyện chăm sóc nhà cửa cứ giao cho muội muộiđi, một cọng lông ta cũng không thích nhúng vào đâu.
***********************************
An Thập Nhất Nương lập chí phải nuôi dưỡng cha ruột lúc này đang ăn huyết yến thượng phẩm mà cha ruột kiếm tiền mua. An Tam gia lập chí phải để khuê nữ cho người đi tìm tuyết liên về cho ăn mỗi ngày, hiện tại đang vô cùng vui sướng hớn hở ngồi một bên, vừa nhìn khuê nữ vừa húp cháo hoa.
Không biết nên vui sướng là chuyện dưỡng lão của lão cha sau này đều sẽ do muội muội xử lý, hay là nên vui sướng vì lão cha nói một đường nghĩ một nẻo, miệng nói muốn ăn nhân sâm ngàn năm tuyết liên vạn năm nhưng trên thực tế thì chỉ cần một chén cháo hoa là có thể tống cổ đi chỗ khác, An Tam Lang thật rối rắm. Cuối cùng, chuyện mà hắn có thể làm chính là bình tĩnh cùng uống cháo hoa với lão cha.
“Bé con, ông nội đã về rồi này.” Một nam nhận có bộ râu thật dài thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi sải bước đi tới, “Ông nội thật là nhớ con, may mà vừa về thì liền nghe thấy tin con tỉnh rồi.”
“Ông nội.” Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng ngời vươn tay về hướng nam nhân kia, giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, trí nhớ về người nhà cũng quay lại, “Thập Nhất Nương rất nhớ người.”
An nguyên soái nhìn bề ngoài như một đại nho có trí thức uyên bác, một tay ôm Thập Nhất Nương từ trên giường lên như khi nàng ba tuổi, “Thập Nhất Nương, ông nội ngày đêm hy vọng con có thể mở mắt, hiện tại thật sự quá tốt rồi...... Con đừng sợ, ông nội đã báo thù rửa hận, mấy tướng lĩnh người Hồ đồ thành năm đó, một tên ông nội cũng không chừa, băm hết thành thịt vụn......”
Phương thị đứng sau lưng ông, đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Phụ thân đại nhân, đừng như vậy có được không, nói chuyện với tiểu nha đầu tám tuổi mà chém người giết người băm thịt vụn gì gì chứ. Sau đó lại thấy vẻ mặt Thập Nhất Nương như được giải hận, vỗ tay, “Thật tốt quá, rất đáng đểchúc mừng, phải uống cạn một chén lớn......”
An Tam gia trừng nàng, “Còn nhỏ tuổi, không được uống rượu.”
Thập Nhất Nương lập tức sửa miệng, “Được rồi, hôm nay con sẽ uống thêm một chén cháo tổ yến......”
Trong lòng An nguyên soáitràn ngập vui mừng, quả nhiên là người của An gia bọn họ, nói đến đánh đánh giết giết mà vẫn hồn nhiên không sợ.
“Cha, cha đi nghỉ ngơi một chút trước đi.” An Nhị gia đứng phía sau nói, “Ít nhất cũng phải đổi bộ quần áo khác, chạy cả một đường như vậy, không sợ làm Thập Nhất Nương ngạt thở sao.”
An nguyên soái bấy giờ mới chợt nhận ra, nói với một đám người đang chen chúc sau lưng mình, “Được rồi, các con mau đi thay quần áo đi, nhất là Ngũ Lang, con đi gội đầu trước đi rồi mới được gặp muội muội, không biết đã bao lâu rồi con không tắm rửa......”
Tôn thị cùng Phương thị tươi cười đầy mặt, bảo hạ nhân thu dọn, “Phụ thân vừa trở lại, Thập Nhất Nương liền tỉnh, thật sự rất khéo......”
Tôn thị nghĩ sâu hơn một chút, “Đúng vậy, Thập Nhất Nương của chúng ta là một đứa bé có phúc khí.” An gia đại thắng người Tây Hồ, xem chừng trong vòng mười mấy năm tới, người Hồ không đạt được thành tựu gì. Hiện tại đúng là lửa nóng thêm dầu, trên gấm thêm hoa, Hoàng thượng vừa lên ngôi, cho dù muốn trọng dụng An gia cũng sẽ lo sợ công cao hơn chủ, nếu chuyện nam nhân An gia vì Thập Nhất Nương mà nửa đường quay lại bị Ngự sử dùng để công kích cũng không phải là xấu...... Có đôi khi một cấp dưới hoàn mỹ còn không bằng một cấp dưới có nhược điểm nằm trong tay cấp trên, như vậy cấp trên mới dám dùng.
Mọi người trong nhà đều phấn khởi, người có thể đến gần như đều tụ tập trong phòng Thập Nhất Nương.
“Đây là đại bá.” An Tam Lang chỉ vào một nam nhân trung niên có vẻ mặt nghiêm túc, người đầy sát khí lại cố gắng tươi cười, tướng mạo kiên cường.
“Chào đại bá.” Thập Nhất Nương vô cùng nhu thuận kêu.
Nam nhân trung niên kiên cường cảm thấy mỹ mãn sờ sờ đầu nàng, vô cùng vui sướng vì cháu gái hoàn toàn không sợ mình, nở nụ cười càng đáng sợ hơn, đưa quà chuẩn bị riêng cho tiểu nha đầu.
“Bé ngoan.” Gương mặt chính trực của An Đại gia cố gắng mỉm cười hòa ái với con mèo nhỏ bị bệnh, tiếc là da cứng quá, nênkhuôn mặt càng thêm dữ tợn.
“Bé cưng, ta là nhị bá, con phải mau chóng khỏe lên, nhị bá sẽ làm cho con một cây sáo gỗ, được không? Thập Lang ca của con thích lắm.” An Nhị gia có diện mạo nhã nhặn thanh tú vừa nghe thấy Thập Nhất Nương tỉnh lại cũng chen chúc đi vào.
An Đại gia không vui nhếch miệng, cái tên nhị đệ này, ngày nào hắn cũng ở nhà nhìn Thập Nhất Nương, bây giờ lại còn không biết xấu hổ đến chiếm lực chú ý của Thập Nhất Nương!
“Thập Nhất Nương, huynh là Đại Lang ca.” Bộ dạng của An Đại Lang như được đúc cùng một khuôn với An Đại gia, mặt than theo thói quen, rặn kiểu gì cũng không ra nổi một nụ cười, đơn giản đè thấpâm thanh xuống, xem muội muội có thể cảm nhận được ôn nhu của hắn không.
“Huynh là Lục Lang ca của muội.”An Lục Lang là con của An Đại gia, diện mạo không nghiêm túc như An Đại gia, mà cực kỳ giống Phương thị, cái đầu tròn trịa có vẻ khá lớn, dáng người hơi nhỏ gầy, mắt tròn mặt tròn thoạt nhìn thực nhu hòa, bộ dáng hơi ngu đần lại có lực tương tác ngoài ý muốn, đây không phải là đầu to sao. Thập Nhất Nương nhịn không được,chuyển chén tổ yến trên tay sang, “Lục Lang ca có muốn ăn không?”Ăn nhiều một chút để dáng người với đầu hòa hợp hơn một chút.
An Lục Lang vui mừng, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy yêu thích, đây chính là huyết yếncực phẩm, nghe nói Thập Nhất Nương cũng giống với Thập Lang,đều hết sức che chở cho thức ăn của mình, thật không ngờ Thập Nhất Nương lại có thể chia đồ ăn cho hắn, “Được được, Lục Lang ca ăn.”
Ánh mắt của đám người trong phòng, có hâm mộ có ghen tị có hận, đều trừng An Lục Lang, hoàn toàn bỏ qua sự thật là tổ yến trong chén chỉ còn thừa lại một ít dưới đáy.
Vì phải gội đầu, “nam tử hán” có hương vị nồng nàn bị mẫu thân Tôn thị ra lệnh cưỡng chế nhất định phải tắm cho sạch sẽ, cho nên An Ngũ Lang bị chậm hơn mọi người. Hắn chạy vọt ra, vung vẩy mái tóc bồng bềnh xinh đẹp mới khô được một nửa, “Thập Nhất Nương, huynh là Ngũ Lang ca, muội còn nhớ huynh không?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy mắt mình bị chói lóa đến mở không nổi, a a, rốt cuộc nàng cũng được nhìn thấy phiên bản nam của Tôn thị, thật sự là hào quang sáng ngời mà. Tuy An Ngũ Lang mới có 13 tuổi, nhưng đã khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng đều phải váng đầu hoamắt. Thập Nhất Nương có chút ghen tị nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô song kia, mợ nó, nam nhân mà lớn lên thành cái dạng này thì quá phí, khuôn mặt đó mà gắn trên mặt mình thì tốt biết mấy.
“Ngũ Lang ca, xin chào.” Thập Nhất Nương vẫy vẫy móng vuốt nhỏ với hắn, không thể quá thất lễ với mỹ nhân.
Thập Nhất Nương đã hôn mê cả một ngày, nói mê không ngừng, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, ở trên giường trằn trọc qua lại, ai cũng nhìn ra được, nàng chưa thoát khỏi cơn ác mộng.
Hồ đại phu vừa trở về đã bị người ra roi thúc ngựa đưa đến An nguyên soái phủ, cùng với vài đại phu có uy tín ở Trung Châu chẩn bệnh cho An Thập Nhất tiểu thư.
Thuốc cũng uống rồi, châm cứu cũng châm rồi, nhưng Thập Nhất Nương vẫn không tỉnh. Nhóm đại phu đều đưa ra một kết luận như nhau, có thể tỉnh lại được hay không, phải xem ý muốn cùng với kiên trì của Thập Nhất tiểu thư.
Phương thị cùng Tôn thị đã hoang mang lo sợ phái người đi đến Từ Quang tự nổi tiếng nhất Tây bắc, mời thiền sư đến cầu phúc. Thời này đạo Phật rất thịnh hành, vì Phổ Tuệ đại sư của Tướng Quốc tự mà trong thiên hạ có rất nhiều người tin Phật.
Trong tiểu viện, đại phu cùng với hòa thượng niệm kinh, người nào lo việc nấy. Mọi người tới tới lui lui trước giường Thập Nhất Nương, ngay cả Thập Lang cũng dắt Trữ Bị Lương đến.
“Thập Nhất Nương, muội mau tỉnh lạiđi, huynh mua vịt nướng cùng với gà tẩm mật ong, cả chân giò kho nữa...... Chỉ cần muội tỉnh là ăn được.” Thập Lang lải nhải, hắn chiếu theo cách mà Tôn thị dỗ hắn uống thuốc mỗi lần hắn sinh bệnh, muốn gọi Thập Nhất Nương tỉnh lại.
Éc éc, Trữ Bị Lương bi thương kêu, hai chân sau đứng thẳng lên, xoay quanhtại chỗ, chính là bài biểu diễn ởBách Vị lâu, chỉ mong nữ chủ nhân vỗ tay ủng hộ nó như trước đây, cho dù không thưởng dưa chuột cho nó cũng không sao.
Đông Mai nhìn mà lòng chua xót, vỗ vỗ cái đầu heo của Trữ Bị Lương, nói với Thập Nhất Nương, “Tiểu thư, mọi người đều rất lo lắng cho người. Người xem, Trữ Bị Lương cũng ốm đi. Người thường xuyên oán giận Trữ Bị Lương quá béo, nhưng chỉ cần Trữ Bị Lương vừa gầy đi một tí là người liền lo lắng không thôi. Aiz, tiểu thư chính là điển hình của người ăn nói chua ngoa mà tâmđậu hũ......”
Vẻ mặt Vinh Nhị cũng sầu lo, “Thập Nhất Nương, muội mau tỉnh lại đi. Lúa mạch của tụi mình gặt được rồi, ruộng này do tụi mình trồng cùng nhau, chọn giống cùng nhau, bón phân cùng nhau, nghĩ biện pháp bắt sâu cùng nhau, cho nên nó mới tốt như vậy. Tam Lang ca nói, lúa mạch của tụi mình thu hoạch nhiều gấp hai lần so với người khác...... Muội phải mau mau tỉnh lại, chúng ta mới có thể gặt lúa. Một ngày muội không tỉnh là chúng ta bị mất mất một phần, chim với sâu nhiều như vậy......”
An Tam Lang khẽ lau mồ hôi lạnhtrên trán Thập Nhất Nương, “Thập Nhất Nương, tỉnh lại đi, ông nội cùng với mấy ca ca gấp đến sắp phát điên rồi. Hoàng thượng cho triệuông nội vào cung yết kiến, bọn họ đã xuất phát được hai ngày, mà khi nghe nói muội đổ bệnh, bọn họ bỏ lại đại quân đi kinh thành yết kiến, chạy về Trung Châu, xem ra muội không tỉnh thì họ không rời khỏi Trung Châuđâu. Thập Nhất Nương, muội nhất định phải mau mau tỉnh lại, nếu muội không tỉnh, ông nội cùng với ca ca, bọn họ nhất định sẽ không đi. Đến lúc đó, đừng nói quân công, mà quá hạn không tới, có khi còn bị Hoàng thượng trách phạt...... Thập Nhất Nương, nếu ác mộng đáng sợ như thế, vậy thì đừng nhớ lại, quên hết toàn bộ cũng không sao, mọi người không ai trách muội cả......”
Mặc kệ kêu gọi thế nào, Thập Nhất Nương cũng không tỉnh. Nàng hôn mê ba ngày, khuôn mặt tròn trịa như trái táo giờ gầy xọp xuống, thân thể nhỏ nhắn khó lắm mới nuôi cho có thịt, mà giờ cũng đã ốm đi. Không còn trằn trọc như khi nằm mơ thấy ác mộng trước đó, hiện tại nàng hoàn toàn yên ổn bình tĩnh, chỉ nằm im lặng, y hệt như tình trạng mê man mấy năm trước. Nhóm đại phu ai nấy cũng đều lo lắng đề phòng, sợ nàng mê man không tỉnh như vài năm trước.
Đến tối ngày thứ ba, An Tam gia lo sợ khuê nữ sẽ ngủ mãi như những năm trước đó, lòng nóng như lửa đốt, giận không thể át mà mắng to, “Thập Nhất Nương, con vứt bỏ nguyện vọng của mẹ ruột là cực kỳ bất hiếu.”
“Thập Nhất Nương, con muốn để cha mất đi thê tử, giờ lại mất đi nữ nhi sao?”
“Thập Nhất Nương, nếu con thật sự rất thống khổ, vậy thì hoàn thành nguyện vọng của mẹ con đi.” Trong giọng nói của An Tam gia lộ ra một tia nghẹn ngào. Lúc A Chỉ còn sống, nguyện vọng lớn nhất là hy vọng nữ nhi trưởng thành, gả cho một con rể tốt, bình an cát tường, hạnh phúc mỹ mãn.
An Tam Lang cau mày, đau lòng nhìn đôi mắt An Tam gia đầy tơ máu, “Cha, cha đi nghỉ ngơi đi......”
“Cha không sao......” An Tam gia gạt tay hắn ra, đang định nói cái gì, lại nhìn thấy Thập Nhất Nương nằm trên giường mê sảng.
“Mẹ, mẹ đừng đi......” Thập Nhất Nương nằm trên giường đột nhiên vội vàng nói, hai tay khua loạn trong không trung, “Mẹ......”
An Tam Lang thở dài, mắt chua xót, Thập Nhất Nương như thế này là do đem cái chết của mẫu thân đổ lên đầu mình, nhưng sao muội ấy không biết, mẹ cam tâm tình nguyên làm như thế. Tấm lòng của mẫu thân trong thiên hạ đều như vậy, vì nữ nhi mà trả giá mọi thứ, không bao giờ hối hận.
Thấy Thập Nhất Nương không còn im lặng mê man như lúc trước, An Tam gia hơi sững lại một chút, vui giận đan xen, lại mắng lên, “Ngươi bất hiếu! Ngươi không thể hiếu thuận với mẫu thân, lại còn muốn bỏ lại phụ thân. Ta nuôi ngươi tám năm dễ lắm sao? Ngươi còn chưa có dưỡng lão cho cha ngươi đâu, sau này cha ngươi lẻ loi trơ trọi một mình, già mà không có chỗ nào để tựa vào......”
An Tam Lang trợn trắng mắt, cái gì mà ‘già mà không có chỗ nào để tựa vào’? Không phải còn có hắn sao? Đang oán thầm trong bụng thì hắn chợt nghe được muội muội trên giường “uhm” một tiếng rồi tỉnh.
An Tam Lang mừng rỡ, An Tam gia cũng câm miệng, hai người đều hy vọng tràn trề nhìn Thập Nhất Nương.
“Cha à, nuôi người phải tốn bao nhiêu tiền? Nếu ngày nào người cũng ăn vây cá tay gấu, con nuôi không nổi đâu.” Thập Nhất Nương cố gắng mở to mắt, yếu ớt nói.
“Hừ, cha con ngày nào cũng muốn ăn nhân sâm ngàn năm tuyết liênvạn năm, con nuôi được cũng phải nuôi, mà không nuôi được cũng phải nuôi.” Ánh mắt của nam nhân tuấn mỹ hơi ẩm ướt, lại hung tợn nói với tiểu nha đầu tám tuổi.
An Tam Lang hoàn toàn bị coi khinh: Ha ha, sau này chuyện chăm sóc nhà cửa cứ giao cho muội muộiđi, một cọng lông ta cũng không thích nhúng vào đâu.
***********************************
An Thập Nhất Nương lập chí phải nuôi dưỡng cha ruột lúc này đang ăn huyết yến thượng phẩm mà cha ruột kiếm tiền mua. An Tam gia lập chí phải để khuê nữ cho người đi tìm tuyết liên về cho ăn mỗi ngày, hiện tại đang vô cùng vui sướng hớn hở ngồi một bên, vừa nhìn khuê nữ vừa húp cháo hoa.
Không biết nên vui sướng là chuyện dưỡng lão của lão cha sau này đều sẽ do muội muội xử lý, hay là nên vui sướng vì lão cha nói một đường nghĩ một nẻo, miệng nói muốn ăn nhân sâm ngàn năm tuyết liên vạn năm nhưng trên thực tế thì chỉ cần một chén cháo hoa là có thể tống cổ đi chỗ khác, An Tam Lang thật rối rắm. Cuối cùng, chuyện mà hắn có thể làm chính là bình tĩnh cùng uống cháo hoa với lão cha.
“Bé con, ông nội đã về rồi này.” Một nam nhận có bộ râu thật dài thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi sải bước đi tới, “Ông nội thật là nhớ con, may mà vừa về thì liền nghe thấy tin con tỉnh rồi.”
“Ông nội.” Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng ngời vươn tay về hướng nam nhân kia, giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, trí nhớ về người nhà cũng quay lại, “Thập Nhất Nương rất nhớ người.”
An nguyên soái nhìn bề ngoài như một đại nho có trí thức uyên bác, một tay ôm Thập Nhất Nương từ trên giường lên như khi nàng ba tuổi, “Thập Nhất Nương, ông nội ngày đêm hy vọng con có thể mở mắt, hiện tại thật sự quá tốt rồi...... Con đừng sợ, ông nội đã báo thù rửa hận, mấy tướng lĩnh người Hồ đồ thành năm đó, một tên ông nội cũng không chừa, băm hết thành thịt vụn......”
Phương thị đứng sau lưng ông, đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Phụ thân đại nhân, đừng như vậy có được không, nói chuyện với tiểu nha đầu tám tuổi mà chém người giết người băm thịt vụn gì gì chứ. Sau đó lại thấy vẻ mặt Thập Nhất Nương như được giải hận, vỗ tay, “Thật tốt quá, rất đáng đểchúc mừng, phải uống cạn một chén lớn......”
An Tam gia trừng nàng, “Còn nhỏ tuổi, không được uống rượu.”
Thập Nhất Nương lập tức sửa miệng, “Được rồi, hôm nay con sẽ uống thêm một chén cháo tổ yến......”
Trong lòng An nguyên soáitràn ngập vui mừng, quả nhiên là người của An gia bọn họ, nói đến đánh đánh giết giết mà vẫn hồn nhiên không sợ.
“Cha, cha đi nghỉ ngơi một chút trước đi.” An Nhị gia đứng phía sau nói, “Ít nhất cũng phải đổi bộ quần áo khác, chạy cả một đường như vậy, không sợ làm Thập Nhất Nương ngạt thở sao.”
An nguyên soái bấy giờ mới chợt nhận ra, nói với một đám người đang chen chúc sau lưng mình, “Được rồi, các con mau đi thay quần áo đi, nhất là Ngũ Lang, con đi gội đầu trước đi rồi mới được gặp muội muội, không biết đã bao lâu rồi con không tắm rửa......”
Tôn thị cùng Phương thị tươi cười đầy mặt, bảo hạ nhân thu dọn, “Phụ thân vừa trở lại, Thập Nhất Nương liền tỉnh, thật sự rất khéo......”
Tôn thị nghĩ sâu hơn một chút, “Đúng vậy, Thập Nhất Nương của chúng ta là một đứa bé có phúc khí.” An gia đại thắng người Tây Hồ, xem chừng trong vòng mười mấy năm tới, người Hồ không đạt được thành tựu gì. Hiện tại đúng là lửa nóng thêm dầu, trên gấm thêm hoa, Hoàng thượng vừa lên ngôi, cho dù muốn trọng dụng An gia cũng sẽ lo sợ công cao hơn chủ, nếu chuyện nam nhân An gia vì Thập Nhất Nương mà nửa đường quay lại bị Ngự sử dùng để công kích cũng không phải là xấu...... Có đôi khi một cấp dưới hoàn mỹ còn không bằng một cấp dưới có nhược điểm nằm trong tay cấp trên, như vậy cấp trên mới dám dùng.
Mọi người trong nhà đều phấn khởi, người có thể đến gần như đều tụ tập trong phòng Thập Nhất Nương.
“Đây là đại bá.” An Tam Lang chỉ vào một nam nhân trung niên có vẻ mặt nghiêm túc, người đầy sát khí lại cố gắng tươi cười, tướng mạo kiên cường.
“Chào đại bá.” Thập Nhất Nương vô cùng nhu thuận kêu.
Nam nhân trung niên kiên cường cảm thấy mỹ mãn sờ sờ đầu nàng, vô cùng vui sướng vì cháu gái hoàn toàn không sợ mình, nở nụ cười càng đáng sợ hơn, đưa quà chuẩn bị riêng cho tiểu nha đầu.
“Bé ngoan.” Gương mặt chính trực của An Đại gia cố gắng mỉm cười hòa ái với con mèo nhỏ bị bệnh, tiếc là da cứng quá, nênkhuôn mặt càng thêm dữ tợn.
“Bé cưng, ta là nhị bá, con phải mau chóng khỏe lên, nhị bá sẽ làm cho con một cây sáo gỗ, được không? Thập Lang ca của con thích lắm.” An Nhị gia có diện mạo nhã nhặn thanh tú vừa nghe thấy Thập Nhất Nương tỉnh lại cũng chen chúc đi vào.
An Đại gia không vui nhếch miệng, cái tên nhị đệ này, ngày nào hắn cũng ở nhà nhìn Thập Nhất Nương, bây giờ lại còn không biết xấu hổ đến chiếm lực chú ý của Thập Nhất Nương!
“Thập Nhất Nương, huynh là Đại Lang ca.” Bộ dạng của An Đại Lang như được đúc cùng một khuôn với An Đại gia, mặt than theo thói quen, rặn kiểu gì cũng không ra nổi một nụ cười, đơn giản đè thấpâm thanh xuống, xem muội muội có thể cảm nhận được ôn nhu của hắn không.
“Huynh là Lục Lang ca của muội.”An Lục Lang là con của An Đại gia, diện mạo không nghiêm túc như An Đại gia, mà cực kỳ giống Phương thị, cái đầu tròn trịa có vẻ khá lớn, dáng người hơi nhỏ gầy, mắt tròn mặt tròn thoạt nhìn thực nhu hòa, bộ dáng hơi ngu đần lại có lực tương tác ngoài ý muốn, đây không phải là đầu to sao. Thập Nhất Nương nhịn không được,chuyển chén tổ yến trên tay sang, “Lục Lang ca có muốn ăn không?”Ăn nhiều một chút để dáng người với đầu hòa hợp hơn một chút.
An Lục Lang vui mừng, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy yêu thích, đây chính là huyết yếncực phẩm, nghe nói Thập Nhất Nương cũng giống với Thập Lang,đều hết sức che chở cho thức ăn của mình, thật không ngờ Thập Nhất Nương lại có thể chia đồ ăn cho hắn, “Được được, Lục Lang ca ăn.”
Ánh mắt của đám người trong phòng, có hâm mộ có ghen tị có hận, đều trừng An Lục Lang, hoàn toàn bỏ qua sự thật là tổ yến trong chén chỉ còn thừa lại một ít dưới đáy.
Vì phải gội đầu, “nam tử hán” có hương vị nồng nàn bị mẫu thân Tôn thị ra lệnh cưỡng chế nhất định phải tắm cho sạch sẽ, cho nên An Ngũ Lang bị chậm hơn mọi người. Hắn chạy vọt ra, vung vẩy mái tóc bồng bềnh xinh đẹp mới khô được một nửa, “Thập Nhất Nương, huynh là Ngũ Lang ca, muội còn nhớ huynh không?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy mắt mình bị chói lóa đến mở không nổi, a a, rốt cuộc nàng cũng được nhìn thấy phiên bản nam của Tôn thị, thật sự là hào quang sáng ngời mà. Tuy An Ngũ Lang mới có 13 tuổi, nhưng đã khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng đều phải váng đầu hoamắt. Thập Nhất Nương có chút ghen tị nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô song kia, mợ nó, nam nhân mà lớn lên thành cái dạng này thì quá phí, khuôn mặt đó mà gắn trên mặt mình thì tốt biết mấy.
“Ngũ Lang ca, xin chào.” Thập Nhất Nương vẫy vẫy móng vuốt nhỏ với hắn, không thể quá thất lễ với mỹ nhân.
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa