Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 24
Edit: Diệp Nhược Giai
Ngày hôm sau, Phương thị cùng Tôn thị bắt đầu sáng tạo ra các loại kiểu dáng quần áo cho hai đứa nhỏ, mở ra một trào lưu trang phụcđộng vật, cố gắng làm sao cho dễ thương nhất.
Nhờ vào sự gợi ý của bao tay, Thập Nhất Nương nhớ tới bộ chụp tai giữ ấm và dép lê bằng lông.
Thập Lang nhìn một thân lông thỏ của mình, sau đó lại nhìn nhìn móng vuốt thỏ của mình, cuối cùng tầm mắt dời đến dép lê thỏ trên chân, trên đó có may một đôi mắt bằng hồng bảo thạch cùng với lỗ tai dựng thẳng lên……
Thập Lang bi thương, vẫn không tránh được......
Thập Nhất Nương chỉ cho hai vị bá mẫu làm đồ chụp tai, cuối cùng làm ra được một bộ chụp tai bằng lông hồ ly đỏ, lớp lông mềm mềm cực kỳ xinh đẹp. Hai vị bá mẫu cười khanh khách đeo lên, quả cầu lông màu đỏ nổi bật tươi đẹp hoạt bát trong ngày đông giá rét, tôn lên khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần của các bà, khiến cho vô số nha hoàn cũng động tâm. Không đến hai ngày, ở khắp nơi trong An phủ đều có thể thấy được những nha hoàn mang theo bao tay cùng đồ chụp tai đáng yêu, hơn nữa ngoài phủ cũng nối gót bắt chước theo.
Sau chuyện củ cải trị nứt da, bao tay Thập Nhất Nương làm khiến cho Phương thị chú ý lần nữa.
Không chỉ có một mình Thập Lang nhìn ra công năng của đôi bao tay này, mà Phương thị cũng đã nhìn ra. Bà là điển hình của một đương gia chủ mẫu, đối với những thứ có thể sử dụng trong chiến tranh đều đặc biệt nhạy cảm, lập tức lệnh cho toàn bộ nha hoàn trong phủ tập trung làm bao tay da, cũng mời tú nương bên ngoài về làm chung, ngoài ra còn sai người thu mua da lông và vải bông ở khắp nơi. May mà bao tay này không quá hao phí vật liệu để làm ra, cách may cũng không khó, vì vậy không quá mấy ngày, trong phủ đã có hàng ngàn đôi bao tay, Phương thị chuẩn bị cho người đưa ra biên cương.
Đương nhiên tốc độ và tay nghề của Phương thị và Tôn thị hơn Thập Nhất Nương rất nhiều, làm ra nhiều bao tay như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện may quần áo, chẳng bao lâu nữa bộ quần áo thỏ trắng của Thập Nhất Nương sẽ được làm xong, còn về phần hồng nhạt thì phải chờ thêm vài ngày nữa, Tôn thịđang bảo người ta cầm đi nhuộm màu rồi.
Thập Nhất Nương hớn hở mặc mộ bộ đồ thỏ giống Thập Lang, không khác gì một đôi huynh muội thỏ yêu thương lẫu nhau.
Thập Nhất Nương vẫn chưa đi được, ngồi dưới tàng cây hồng mai, cầm một bình nước nóng có đôi mắt thỏ đỏ cùng với lỗ tai thỏ dài trên tay, miệng phả khói trắng, chỉ huy Thập Lang đắp người tuyết.
Thời này không có máy ảnh, nhưng điều này cũng không ngăn được hứng thú muốn vẽ tranh lưu niệm của Tôn thị. Bà lấy giấy bút, vẽ ra hình ảnh hai con thỏ đang đắp người tuyết dưới những bông mai đỏ rực. Không, là ba con thỏ, thừ mà bọn Thập Lang đắp ra không phải người tuyết mà là một con thỏ còn trắng mập hơn so với bọn họ, dùng vải đỏ làm tròng mắt, rất sống động, vô cùng khả ái.
Khuôn mặt Thập Nhất Nương ửng hồng trong tuyết trắng, ánh mắt đen bóng như ngọc trai đen, cười lên trông đáng yêu cực kỳ.
Tôn thị tỉ mỉ vẽ ra, không thể nào dừng bút lại được. Bà muốn vẽ đủ loại hình thái của Thập Nhất Nương...... Sau đó đốt tranh cho A Chỉ tỷ tỷ xem.
Thập Nhất Nương cười sung sướng, giống như một đóa hồng mai nở rộ trong tuyết trắng.
A Chỉ tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui, điều mà bà luyến tiếc nhất trước khi qua đời chắc hẳn là Thập Nhất Nương...... Khi đó bọn họ mất bao nhiêu sức lực cũng vẫn không thể khép lại hai mắt đang chảy huyết lệ của người mẹ đáng thương kia……
“Tiếc là không có củ cải đỏ……” Tiếng cười của Thập Nhất Nương lanh lảnh như chuông bạc, giống như có thể đem sự vui vẻ lây nhiễm cho những người xung quanh, “Con thỏ thì nên cầm củ cải đỏ mới giống.”
“Thập Nhất Nương, củ cải trắng không được sao?” Một con thỏ béo khác hỏi, “Hay là lấy cải trắng đi?”
Rõ ràng là hình ảnh vui vẻ như vậy, Tôn thị lau nước mắt, mỉm cười chấm một ít mực màu đỏ tô lên đóa hoa mai, sau đó là đôi mắt thỏ, liền hoàn thành một bức tranh vẽ hai đứa nhỏ tràn ngập sức sống, hoàn toàn trái ngược với vẻ cô tịch của tuyết trắng mùa đông.
***************************
Một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ khiến người ta cảm giác ấm áp như gió xuân cầm lấy đôi bao tay bằng da hồ ly màu trắng có viết hai chữ “phụ thân”, ngón tay vuốt ve hai chữ “phụ thân” đó, trong mắt lộ ra ý cười ấm áp.
Nam nhân mở thư ra, phong thư căng phồng, mở ra mới phát hiện là một bức họa, nam nhân sửng sốt, sau đó nhịn không được cười ha hả.
An lão nguyên soái kỳ quái, đoạt lấy bức tranh trong tay con trai mình, sau đó cũng nhịn không được nở nụ cười, “Tranh này chắc là do Nhị tức phụ vẽ rồi, bộ quần áo này thật hiếm lạ, một đám cháu gái cháu trai của ta đều đã biến thành con thỏ......”
Trình độ vẽ của Tôn thị đương nhiên không thể bằng An Tam gia từng thi đậu Trạng Nguyên được, nhưng bức tranh này lại vô cùng thu hút người khác. Trước khi nhập quân, An lão nguyên soái là một thư sinh, đương nhiên ông nhìn ra được người vẽ tranh này dụng tâm thế nào, nếu không phải thật sự yêu quý hai đứa nhỏ kia thì không thể nào vẽ ra một bức tranh ấm áp lại mang máng chứa đựng nỗi buồn như vậy, có thể nói là linh khí trong tranh và tình cảm của người họa sĩ đã bù lại những thiếu sót trong kỹ thuật vẽ, khiến cho bức họa này trở nên trân quý hiếm có.
“Bé cưng gầy quá, rõ ràng là không kém Thập Lang bao nhiêu tuổi, nhưng cơ thể nhìn qua lại chỉ bằng một nửa Thập Lang. Bé cưng đáng thương của ta, chờ ông nội về nhà, mỗi ngày đều sẽ bảo người ta nấu cho cháu thật nhiều món ngon……” An lão nguyên soái xót xa nói.
An Tam gia cũng không để ý tới lão nhân vừa lải nhải vừa ngắm mãi bức tranh vẽ cháu trai cháu gái nhà mình không biết chán, ông mở ra bức thư do nữ nhi viết, giật bắn mình vì chữ viết của nữ nhi mình. Ha ha, nữ nhi biết là ở quân doanh thiếu thịt, nên đặc biệt nhắc cho ông nhớ lại mùi vị móng gà đây phỏng? (chú thích: ý là viết chữ như gà bới đấy ạ)
Tuy rằng vô cùng ghét bỏ, nhưng động tác của An Tam gia lại hoàn toàn trái ngược, cẩn thận gấp thư lại, dùng giấy dầu chống sâu bọ bọc lại cẩn thận, hàm chứa ý cười cất xuống đáy hòm.
An nguyên soái lưu luyến không rời buông tranh xuống, cầm lấy đôi bao tay da gấu có thêu hai chữ “tổ phụ”, thấy bao tay có thể tách mở ở các đầu ngón tay, không gây ảnh hưởng gì đến chuyện cầm đao cưỡi ngựa, có thể thấy người chế tạo ra thật sự rất cẩn thận. An lão nguyên soái đeo bao tay vào, vuốt ve lớp lông nhỏ mảnh trên tay hơi hơi thở dài: “Chỉ riêng chuyện bao tay này thôi, ta đã phải báo chiến công cho bé cưng rồi. Có thứ đồ này, còn có biện pháp trị nẻ da bằng củ cải nữa, chắc là mấy mùa đông sau này không còn sợ da bị khô nẻ nữa, tay mấy binh lính cầm vũ khí đều đã khá hơn rất nhiều.”
An Tam gia chậm rãi đeo bao tay vào, nhớ đến mấy lời mà nữ nhi viết trong thư, nhịn không được lại mỉm cười: “Phụ thân, chiến công thì không cần, tiểu nha đầu nói muốn được thưởng.”
An nguyên soái hưng trí bừng bừng hỏi: “Ái chà, tiểu nha đầu lại còn muốn thưởng nữa cơ à, nói nghe xem con bé muốn được thưởng gì?”
“Tiểu nha đầu nói muốn ăn đồ ăn ngon, chờ đến mùa xuân, muốn chúng ta gửi cho nàng các loại món ăn thôn quê ở đây……” Đôi mắt xinh đẹp của An Tam gia tràn ngập ý cười, nhất định là đứa nhỏ này chơi lâu với Thập Lang nên đầu óc cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện ăn thôi.
“Điều đó có gì là khó.” An nguyên soái cười ha ha, “Đúng rồi, gửi thêm da lông về cho bé cưng đi, viết thư bảo Đại tức phụ, Nhị tức phụ đem toàn bộ mấy thứ da lông đó may thành mấy bộ quần áo giống trong tranh này. Lão Tam, con đi xem xem có da hổ không, Thập Lang nói hắn không muốn làm thỏ......”
An Tam gia cũng bật cười, không nhịn được mà nhìn bức tranh kia, không biết là do Thập Lang quá béo, hay là nữ nhi của ông gầy đến đáng thương đây nữa. Aiz, từ khi nữ nhi tỉnh lại, ông còn chưa được gặp nàng lần nào đâu. Người Hồ chết tiệt, sớm nên diệt sạch bọn họ đi, toàn đi gây trở ngại không cho nhà người ta đoàn viên với nhau, xuống địa ngục hết đi!
“Khoan, lão Tam, giao bức tranh ra đây.” An nguyên soái hầm hè nhìn thằng con trai đang muốn lén lút chôm bức tranh đi, “Đây là tranh do chị dâu con vẽ, con làm em chồng mà cũng muốn chôm sao?”
An Tam gia buồn bực giao tranh ra, vẻ mặt khó chịu nhìn lão đầu ngắm bức tranh cười ngây ngô cả buổi trời, sau đó độc chiếm một mình!
An Nhị gia cũng đến đây náo loạn nửa ngày, lão đầu chỉ cho bọn họ xem chứ không cho lấy. An Nhị gia thanh tú hiếm khi tức giận đến mức thể hiện ra mặt đàn ông của mình, chỉ tiếc là sức chiến đấu kém hơn lão cha bưu hãn lại không biết xấu hổ của mình, cuối cùng chỉ có thể rưng rưng ngồi vẽ vòng tròn trong góc tường: Lão cha thật quá đáng mà, đó chính là tranh do nương tử thân yêu nhà người ta vẽ!
An Tam gia hừ một tiếng, vậy còn nữ nhi của ông thì sao, đó chính là nữ nhi thân yêu của ông! Nhưng ít ra An Tam gia còn thu được bức thư do nữ nhi của ông đích thân viết, ha ha, hàng này chíng là hàng độc quyền!
Ngày hôm sau, Phương thị cùng Tôn thị bắt đầu sáng tạo ra các loại kiểu dáng quần áo cho hai đứa nhỏ, mở ra một trào lưu trang phụcđộng vật, cố gắng làm sao cho dễ thương nhất.
Nhờ vào sự gợi ý của bao tay, Thập Nhất Nương nhớ tới bộ chụp tai giữ ấm và dép lê bằng lông.
Thập Lang nhìn một thân lông thỏ của mình, sau đó lại nhìn nhìn móng vuốt thỏ của mình, cuối cùng tầm mắt dời đến dép lê thỏ trên chân, trên đó có may một đôi mắt bằng hồng bảo thạch cùng với lỗ tai dựng thẳng lên……
Thập Lang bi thương, vẫn không tránh được......
Thập Nhất Nương chỉ cho hai vị bá mẫu làm đồ chụp tai, cuối cùng làm ra được một bộ chụp tai bằng lông hồ ly đỏ, lớp lông mềm mềm cực kỳ xinh đẹp. Hai vị bá mẫu cười khanh khách đeo lên, quả cầu lông màu đỏ nổi bật tươi đẹp hoạt bát trong ngày đông giá rét, tôn lên khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần của các bà, khiến cho vô số nha hoàn cũng động tâm. Không đến hai ngày, ở khắp nơi trong An phủ đều có thể thấy được những nha hoàn mang theo bao tay cùng đồ chụp tai đáng yêu, hơn nữa ngoài phủ cũng nối gót bắt chước theo.
Sau chuyện củ cải trị nứt da, bao tay Thập Nhất Nương làm khiến cho Phương thị chú ý lần nữa.
Không chỉ có một mình Thập Lang nhìn ra công năng của đôi bao tay này, mà Phương thị cũng đã nhìn ra. Bà là điển hình của một đương gia chủ mẫu, đối với những thứ có thể sử dụng trong chiến tranh đều đặc biệt nhạy cảm, lập tức lệnh cho toàn bộ nha hoàn trong phủ tập trung làm bao tay da, cũng mời tú nương bên ngoài về làm chung, ngoài ra còn sai người thu mua da lông và vải bông ở khắp nơi. May mà bao tay này không quá hao phí vật liệu để làm ra, cách may cũng không khó, vì vậy không quá mấy ngày, trong phủ đã có hàng ngàn đôi bao tay, Phương thị chuẩn bị cho người đưa ra biên cương.
Đương nhiên tốc độ và tay nghề của Phương thị và Tôn thị hơn Thập Nhất Nương rất nhiều, làm ra nhiều bao tay như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện may quần áo, chẳng bao lâu nữa bộ quần áo thỏ trắng của Thập Nhất Nương sẽ được làm xong, còn về phần hồng nhạt thì phải chờ thêm vài ngày nữa, Tôn thịđang bảo người ta cầm đi nhuộm màu rồi.
Thập Nhất Nương hớn hở mặc mộ bộ đồ thỏ giống Thập Lang, không khác gì một đôi huynh muội thỏ yêu thương lẫu nhau.
Thập Nhất Nương vẫn chưa đi được, ngồi dưới tàng cây hồng mai, cầm một bình nước nóng có đôi mắt thỏ đỏ cùng với lỗ tai thỏ dài trên tay, miệng phả khói trắng, chỉ huy Thập Lang đắp người tuyết.
Thời này không có máy ảnh, nhưng điều này cũng không ngăn được hứng thú muốn vẽ tranh lưu niệm của Tôn thị. Bà lấy giấy bút, vẽ ra hình ảnh hai con thỏ đang đắp người tuyết dưới những bông mai đỏ rực. Không, là ba con thỏ, thừ mà bọn Thập Lang đắp ra không phải người tuyết mà là một con thỏ còn trắng mập hơn so với bọn họ, dùng vải đỏ làm tròng mắt, rất sống động, vô cùng khả ái.
Khuôn mặt Thập Nhất Nương ửng hồng trong tuyết trắng, ánh mắt đen bóng như ngọc trai đen, cười lên trông đáng yêu cực kỳ.
Tôn thị tỉ mỉ vẽ ra, không thể nào dừng bút lại được. Bà muốn vẽ đủ loại hình thái của Thập Nhất Nương...... Sau đó đốt tranh cho A Chỉ tỷ tỷ xem.
Thập Nhất Nương cười sung sướng, giống như một đóa hồng mai nở rộ trong tuyết trắng.
A Chỉ tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui, điều mà bà luyến tiếc nhất trước khi qua đời chắc hẳn là Thập Nhất Nương...... Khi đó bọn họ mất bao nhiêu sức lực cũng vẫn không thể khép lại hai mắt đang chảy huyết lệ của người mẹ đáng thương kia……
“Tiếc là không có củ cải đỏ……” Tiếng cười của Thập Nhất Nương lanh lảnh như chuông bạc, giống như có thể đem sự vui vẻ lây nhiễm cho những người xung quanh, “Con thỏ thì nên cầm củ cải đỏ mới giống.”
“Thập Nhất Nương, củ cải trắng không được sao?” Một con thỏ béo khác hỏi, “Hay là lấy cải trắng đi?”
Rõ ràng là hình ảnh vui vẻ như vậy, Tôn thị lau nước mắt, mỉm cười chấm một ít mực màu đỏ tô lên đóa hoa mai, sau đó là đôi mắt thỏ, liền hoàn thành một bức tranh vẽ hai đứa nhỏ tràn ngập sức sống, hoàn toàn trái ngược với vẻ cô tịch của tuyết trắng mùa đông.
***************************
Một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ khiến người ta cảm giác ấm áp như gió xuân cầm lấy đôi bao tay bằng da hồ ly màu trắng có viết hai chữ “phụ thân”, ngón tay vuốt ve hai chữ “phụ thân” đó, trong mắt lộ ra ý cười ấm áp.
Nam nhân mở thư ra, phong thư căng phồng, mở ra mới phát hiện là một bức họa, nam nhân sửng sốt, sau đó nhịn không được cười ha hả.
An lão nguyên soái kỳ quái, đoạt lấy bức tranh trong tay con trai mình, sau đó cũng nhịn không được nở nụ cười, “Tranh này chắc là do Nhị tức phụ vẽ rồi, bộ quần áo này thật hiếm lạ, một đám cháu gái cháu trai của ta đều đã biến thành con thỏ......”
Trình độ vẽ của Tôn thị đương nhiên không thể bằng An Tam gia từng thi đậu Trạng Nguyên được, nhưng bức tranh này lại vô cùng thu hút người khác. Trước khi nhập quân, An lão nguyên soái là một thư sinh, đương nhiên ông nhìn ra được người vẽ tranh này dụng tâm thế nào, nếu không phải thật sự yêu quý hai đứa nhỏ kia thì không thể nào vẽ ra một bức tranh ấm áp lại mang máng chứa đựng nỗi buồn như vậy, có thể nói là linh khí trong tranh và tình cảm của người họa sĩ đã bù lại những thiếu sót trong kỹ thuật vẽ, khiến cho bức họa này trở nên trân quý hiếm có.
“Bé cưng gầy quá, rõ ràng là không kém Thập Lang bao nhiêu tuổi, nhưng cơ thể nhìn qua lại chỉ bằng một nửa Thập Lang. Bé cưng đáng thương của ta, chờ ông nội về nhà, mỗi ngày đều sẽ bảo người ta nấu cho cháu thật nhiều món ngon……” An lão nguyên soái xót xa nói.
An Tam gia cũng không để ý tới lão nhân vừa lải nhải vừa ngắm mãi bức tranh vẽ cháu trai cháu gái nhà mình không biết chán, ông mở ra bức thư do nữ nhi viết, giật bắn mình vì chữ viết của nữ nhi mình. Ha ha, nữ nhi biết là ở quân doanh thiếu thịt, nên đặc biệt nhắc cho ông nhớ lại mùi vị móng gà đây phỏng? (chú thích: ý là viết chữ như gà bới đấy ạ)
Tuy rằng vô cùng ghét bỏ, nhưng động tác của An Tam gia lại hoàn toàn trái ngược, cẩn thận gấp thư lại, dùng giấy dầu chống sâu bọ bọc lại cẩn thận, hàm chứa ý cười cất xuống đáy hòm.
An nguyên soái lưu luyến không rời buông tranh xuống, cầm lấy đôi bao tay da gấu có thêu hai chữ “tổ phụ”, thấy bao tay có thể tách mở ở các đầu ngón tay, không gây ảnh hưởng gì đến chuyện cầm đao cưỡi ngựa, có thể thấy người chế tạo ra thật sự rất cẩn thận. An lão nguyên soái đeo bao tay vào, vuốt ve lớp lông nhỏ mảnh trên tay hơi hơi thở dài: “Chỉ riêng chuyện bao tay này thôi, ta đã phải báo chiến công cho bé cưng rồi. Có thứ đồ này, còn có biện pháp trị nẻ da bằng củ cải nữa, chắc là mấy mùa đông sau này không còn sợ da bị khô nẻ nữa, tay mấy binh lính cầm vũ khí đều đã khá hơn rất nhiều.”
An Tam gia chậm rãi đeo bao tay vào, nhớ đến mấy lời mà nữ nhi viết trong thư, nhịn không được lại mỉm cười: “Phụ thân, chiến công thì không cần, tiểu nha đầu nói muốn được thưởng.”
An nguyên soái hưng trí bừng bừng hỏi: “Ái chà, tiểu nha đầu lại còn muốn thưởng nữa cơ à, nói nghe xem con bé muốn được thưởng gì?”
“Tiểu nha đầu nói muốn ăn đồ ăn ngon, chờ đến mùa xuân, muốn chúng ta gửi cho nàng các loại món ăn thôn quê ở đây……” Đôi mắt xinh đẹp của An Tam gia tràn ngập ý cười, nhất định là đứa nhỏ này chơi lâu với Thập Lang nên đầu óc cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện ăn thôi.
“Điều đó có gì là khó.” An nguyên soái cười ha ha, “Đúng rồi, gửi thêm da lông về cho bé cưng đi, viết thư bảo Đại tức phụ, Nhị tức phụ đem toàn bộ mấy thứ da lông đó may thành mấy bộ quần áo giống trong tranh này. Lão Tam, con đi xem xem có da hổ không, Thập Lang nói hắn không muốn làm thỏ......”
An Tam gia cũng bật cười, không nhịn được mà nhìn bức tranh kia, không biết là do Thập Lang quá béo, hay là nữ nhi của ông gầy đến đáng thương đây nữa. Aiz, từ khi nữ nhi tỉnh lại, ông còn chưa được gặp nàng lần nào đâu. Người Hồ chết tiệt, sớm nên diệt sạch bọn họ đi, toàn đi gây trở ngại không cho nhà người ta đoàn viên với nhau, xuống địa ngục hết đi!
“Khoan, lão Tam, giao bức tranh ra đây.” An nguyên soái hầm hè nhìn thằng con trai đang muốn lén lút chôm bức tranh đi, “Đây là tranh do chị dâu con vẽ, con làm em chồng mà cũng muốn chôm sao?”
An Tam gia buồn bực giao tranh ra, vẻ mặt khó chịu nhìn lão đầu ngắm bức tranh cười ngây ngô cả buổi trời, sau đó độc chiếm một mình!
An Nhị gia cũng đến đây náo loạn nửa ngày, lão đầu chỉ cho bọn họ xem chứ không cho lấy. An Nhị gia thanh tú hiếm khi tức giận đến mức thể hiện ra mặt đàn ông của mình, chỉ tiếc là sức chiến đấu kém hơn lão cha bưu hãn lại không biết xấu hổ của mình, cuối cùng chỉ có thể rưng rưng ngồi vẽ vòng tròn trong góc tường: Lão cha thật quá đáng mà, đó chính là tranh do nương tử thân yêu nhà người ta vẽ!
An Tam gia hừ một tiếng, vậy còn nữ nhi của ông thì sao, đó chính là nữ nhi thân yêu của ông! Nhưng ít ra An Tam gia còn thu được bức thư do nữ nhi của ông đích thân viết, ha ha, hàng này chíng là hàng độc quyền!
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa