Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 147
Edit: Do Nguyen
Giang Nhị Nương đã chết, Thôi Thập Nương phải đến chùa miếu cầu phúc cho người nhà một thời gian, tuy nói như vậy nhưng sau này có trở về được hay không mọi người cũng không thể biết.
Thôi Thị Lang chưa bao giờ nghĩ con gái mình lại gây ra chuyện lớn như vậy, càng để cho hắn sợ hãi chính là thường ngày hắn vẫn ca ngợi với Hoàng hậu và Thái tử con gái mình ôn nhu hiền lành thế nào, giỏi giang hiểu biết ra sao, hoàn toàn có thể làm Trắc phi cho Thái tử, mặt mũi hắn đều bị con gái làm mất hết, điều duy nhất đáng mừng là lúc trước Thái tử và Hoàng hậu đều không đồng ý cho nó vào cung.
Chuyện của Giang Nhị Nương cũng bị điều tra ra, Thôi Thập Lang choáng váng, không thể ngờ một gia đình sa sút như Giang gia lại có dã tâm lớn như vậy, muốn thông qua Thôi Thập Nương leo lên người Thái tử, sau đó quật khởi Giang gia, người Thôi gia vô cùng tức giận, nếu không phải do Giang Nhị Nương phía sau âm thầm hướng dẫn thì Thôi Thập Nương sao có thể não tàn đến vậy.
Giang Nhị Nương cứ thế mà im hơi lặng tiếng sinh bệnh rồi chết, Thôi gia cũng cụp đuôi làm người, vì Thôi Thập Nương, thanh danh thế gia trăm năm của Thôi gia cũng bị hủy.
“Xin lỗi muội” Thái tử hôn nhẹ nhàng trên mặt Thập Nhất Nương “Cứ nghĩ đã có ta che chở sẽ không ai dám gây chuyện với muội”.
Thập Nhất Nương thở không ra hơi, huynh nói xin lỗi thì phải thành thực một chút, miệng nói xin lỗi còn tay sờ ngực nàng là sao?
“Sau này cũng phải đề phòng mấy kẻ não tàn với trứng ngu mới được, trước kia chỉ lo nhìn chăm chăm mấy kẻ bụng dạ khó lường, vẫn còn quá thiếu sót”. Thái tử trầm ngâm.
“Muốn nhìn chằm chằm ai cũng được, tùy huynh” Thập Nhất Nương đem cái tay đang làm loạn trong áo mình bắt lấy “không được sờ nữa, đau”.
“Đau như vậy chứng minh nó vẫn có thể to nữa”. Thái tử điện hạ nhìn con thỏ béo đang thở dốc trong ngực mình, “Đều là công lao của ta, nhờ ta cần mẫn sờ nó nên mới to được thế này” hắn nói bằng giọng tự hào.
Thập Nhất Nương xanh mặt, nhích dần ra xa hắn.
“Tại sao mấy tháng nữa mới được thành thân chứ?” Thái tử nhìn chằm chằm Thập Nhất Nương “Ngày mai thành thân thì tốt biết mấy!”
Thập Nhất Nương tức giận cầm đồ trong tay quăng tới, cái tên hỗn đản này, đầu năm nay từ lúc nàng bắt đầu có kinh nguyệt, hắn khẳng định nàng đã lớn nên có thể ăn được rồi, cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ nàng, sờ nắn gặm cắn ngực nàng không chịu yên.
- ----------------------o0o--------------------------
Ngày Thập Nhất Nương cập kê, rất nhiều người đến dự, An Tam gia nhìn con gái, hốc mắt đỏ lên chua xót, con bé thật giống A Chỉ, năm đó, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy A Chỉ, nàng cũng mười lăm tuổi, rõràng thân thể đau yếu bệnh tật như vậy nhưng trên mặt lúc nào cũng tươi cười.
Tháng ba, hoa đào Giang Nam nở rực rỡ, trong không khí đều là hương hoa đào phảng phất, lúc đi dưới gốc hoa đào luôn bị dính phấn hoa. Giang Nam tháng ba cũng vô cùng náo nhiệt, tiếng đàn sáo lảnh lót vang vọng không hề tịch mịch cô đơn…
A Chỉ mỉm cười, so với hoa đào tháng ba còn xinh đẹp hơn bội phần, tâm hắn cứ vậy mà thổn thức.
A Chỉ, nàng thấy không, con gái của chúng ta đã trưởng thành, con bé muốn sau này cũng trở thành một người mẹ tốt, sẽ sinh ra rất nhiều đứa trẻ, kéo dài dòng máu của nàng, nàng xem, ta nuôi con khỏe mạnh xinh đẹp như vậy, nàng tự hào lắm phải không? Ta không làm nàng thất vọng, nàng có còn đợi ta trên cầu Nại Hà không?
- ---------------------o0o----------------------
Chuyện kết hôn ở cổ đại vất vả hơn hiện đại trăm lần, Thập Nhất Nương ngày nào cũng lo lắng chuẩn bị của hồi môn mệt muốn chết. May mà có bốn nha hoàn phụ giúp nàng, nếu không nàng không thể lo hết mọi việc.
“Xuân Lan, tỷ có người trong lòng chưa?” Thập Nhất Nương không ngại phiền, hỏi “Nếu có cứ nói, ta sẽlàm chủ cho tỷ”. Thập Nhất Nương buồn rầu, sao nha hoàn bên cạnh nàng đều lớn tuổi như vậy, Xuân Lan cũng đã 20 tuổi, nhờ chăm sóc tốt nên thoạt nhìn chỉ nghĩ là 17 – 18 tuổi, dung mạo thanh tú xinh đẹp, các thị vệ trong phủ cứ nhìn chằm chằm tỷ ấy, nhưng tỷ ấy đối với ai cũng như nhau, không ưu ái vị đại ca nào cả.
Xuân Lan đang cúi đầu thêu túi tiền, tiểu thư không giỏi thêu thùa cho nên nha hoàn các nàng đành phải làm thay “Ta không có”. Tiểu thư không thích các nàng xưng là nô tỳ nên khi nói chuyện với Thập Nhất Nương, các nàng đều rất tùy ý, cùng nhau lớn lên lâu như vậy, tiểu thư đều xem các nàng như tỷ muội, tiểu thư không thích đồ trang sức nặng nề nên đều thưởng hết cho các nàng, nói thật, nếu các nàng có ý định muốn rời đi, tiền trên người cũng đủ để các nàng áo cơm không lo, còn có thể giống như tiểu địa chủ dát vàng dát bạc lên người.
Cho nên mới nói các nàng thật lòng mong muốn được ở lại bên cạnh Thập Nhất Nương, các nàng khôngtin đàn ông có thể yêu thương tiểu thư giống các nàng được.
“Nhưng trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng…” Thập Nhất Nương cố gắng thuyết phục “Tỷ nghĩ đi, nếu tỷ không gả chồng, Hạ Hà các tỷ ấy cũng làm theo, không tốt đâu”.
Xuân Lan mỉm cười nhìn mọi người “Các muội đừng học theo ta, ai muốn gả thì cứ gả, ta cho các muội thêm trang sức tiền bạc làm của hồi môn, phải gả sao cho vẻ vang oanh liệt”.
Hà Hạ cười vui vẻ, người theo đuổi nàng trong phủ cũng không ít, “Tiểu thư, ta chắc chắn muốn hầu hạ tiểu thư cả đời, nhưng còn Thu Cúc, tiểu thư có thể cho nàng ấy thêm chút của hồi môn, La thị vệ cứ hai ba ngày lại tìm cơ hội gặp nàng ấy, mỗi khi thấy chúng ta đi qua, La thị vệ đều ngóng dài cổ tìm bóng dáng Thu Cúc đó”.
“thật sao?” Thập Nhất Nương sáng mắt, xoay đầu nhìn về phía cô gái nhã nhặn yên tĩnh “Tỷ thật lòng thích hắn sao? Khi nào muốn thành thân? Yên tâm đi, hỷ phục, trang sức gì gì đó tỷ không cần lo lắng, ta bảo đảm gả tỷ đi một cách hoành tráng nhất”.
Thu Cúc đỏ mặt “Tiểu thư, đừng nghe Hạ Hà nói bậy…”
Hạ Hà cười trêu “Ta đâu có nói bậy, nếu ta nhìn không nhầm thì túi tiền La thị vệ đeo bên hông chính là Thu Cúc thêu tặng, không cần phải xấu hổ, ha ha…”
Tính tình Thu Cúc vốn hay thẹn thùng, cảm giác cả khuôn mặt nóng bừng muốn cháy “Tiểu thư, đừng nói nữa, ta đã bảo huynh ấy chờ thêm mấy năm, đến khi nào tiểu thư xuất giá, sinh con…”
Thập Nhất Nương nhanh chóng ngắt lời nàng “không được, đến lúc đó tỷ đã thành gái lỡ thì, tốt nhất là đem chuyện hôn nhân của tỷ xử lý nhanh chóng, trong hai ba tháng tới nhé”.
Đông Mai vỗ tay hưởng ứng “Hay quá, chúng ta sắp được uống rượu mừng rồi”.
Thu Cúc cắt đứt sợi chỉ vừa thêu xong, lắc đầu kiên trì nói “không được, ta đã nói rõ với huynh ấy, ta không yên tâm tiểu thư, ta muốn đi theo tiểu thư vài năm nữa, tiểu thư không cần lo lắng, nếu nói nữa ta sẽ không cưới gả gì hết”.
Thập Nhất Nương buồn bực nhìn nàng “Thu Cúc, bên người ta có rất nhiều người hầu hạ, tỷ đừng lo cho ta”.
Thu Cúc đem túi tiền vừa thêu xong cho Thập Nhất Nương, “Tiểu thư toàn dùng túi tiền để đựng đồ ăn vặt, người ta xài một túi tiền ít nhất cũng được vài tháng, còn tiểu thư xài túi tiền 2-3 ngày là cũ mèm, ta biết bên người tiểu thư có rất nhiều người hầu hạ nhưng các nàng cũng không giống chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, tiểu thư thích uống trà ấm thế nào, thích quần áo màu gì, chất liệu gì, thích mùi thơm thế nào… Các nàng hầu hạ không thể hiểu rõ như chúng ta”.
Thập Nhất Nương càng nghe càng buồn “Nếu không có các tỷ, ta chỉ hơi bất tiện một chút thôi, làm sao so sánh với hạnh phúc cả đời của các tỷ được…”
Thu Cúc mỉm cười “Tiểu thư đừng nói nữa, ta đã nói với huynh ấy đợi thêm mấy năm, La đại ca cũng đồng ý rồi, cứ coi như ta đang khảo nghiệm huynh ấy”.
Nàng đã kiên trì như vậy, Thập Nhất Nương cũng đành im lặng.
“Tiểu thư, Diêu Tam Nương tiểu thư tới rồi, Thập Lang hôm nay cũng rảnh, đang chờ tiểu thư đến Hà Nhiên đình ngắm hoa”.
“Ngắm hoa? Sao không nói thẳng là đi ăn bánh uống trà cho rồi, chắc chắn Diêu Tam Nương ở nhà bị cấm không cho ăn vặt nên mới kiếm chuyện đến đây ăn”. Thập Nhất Nương đem mấy cái túi tiền cũ bỏ ra, thay cái mới “Ta khẳng định ta chính là tiểu thư có nhiều túi tiền nhất kinh thành”.
“Chỉ cần tiểu thư không lấy túi tiền để đựng bánh ngọt với thịt khô, thì không cần phải thường xuyên đổi cái mới như vậy đâu”. Xuân Lan tức giận nói.
Thập Nhất Nương trầm mặc một chút nhìn túi tiền “thật ra cũ một chút vẫn dùng được mà, ta khôngngại đâu, chỉ cần vẫn đựng được đồ ăn là tốt”.
Đông Mai nói quyết liệt như chém đinh chặt sắt “không thể như vậy, tiểu thư mà mang túi tiền cũ, người ta nhìn vào sẽ nói chúng ta lười biếng. Tuyệt đối không được”.
- ----------------------------o0o---------------------------
Thập Nhất Nương còn chưa tới đình, Trữ Bị Lương đã nhanh chóng phóng tới muốn nhào vào lòng nàng.
“không được, cặp giò của ngươi, à không, chân của ngươi dơ quá”. Thập Nhất Nương chạy thoát thậtnhanh, Trữ Bị Lương từ khi đi theo An Ngũ Lang tuần tra khắp kinh thành đến bây giờ tốc độ cũng tăng chóng mặt.
Trữ Bị Lương đau lòng kêu gào: Chủ nhân, người không thương ta.
Thập Nhất Nương không để ý tới bộ dáng đau thương của Trữ Bị Lương “Ngũ Lang ca, hôm nay huynh rảnh à?”
An Ngũ Lang ăn điểm tâm trên bàn bằng tư thế một anh hùng không câu nệ tiểu tiết, trên quần áo đều là vụn bánh rơi vãi, Diêu Tam Nương cũng không phiền đưa khăn tay ra cho hắn lau.
“đi tuần tra một vòng không có việc gì nên về”.
“Thập Nhất Nương, tới đây, bánh bơ này ngon lắm nè…” Thập Lang vui vẻ nói “Cái này làm theo phương pháp mà muội hướng dẫn đó, ngon lắm, Tam Nương cũng rất thích”.
Diêu Tam Nương gật đầu như giã tỏi, đẩy đĩa bánh ngọt về phía Thập Nhất Nương “Ngon thật, muội thèm quá nên ăn hơi nhiều”.
Thập Nhất Nương cầm lấy ăn mấy miếng “Đúng là ngon, nhưng vẫn không đủ độ ngọt”.
Thập Lang cũng rất buồn bực, hắn vẫn muốn bảo vệ body mập mạp của mình, à không, so với ngày trước thì càng lúc càng mập hơn, cái bụng tròn vo toàn thịt mỗi bước đi đều rung rung nung núc, y chang như Phật Di Lặc. “Ta cũng muốn cho thêm đường nhưng đầu bếp cứ không chịu, cứ bắt phải giảm đường”.
An Ngũ Lang nhìn dáng người của đệ đệ, lắc đầu “Mẹ đừng nên hy vọng gì nữa, ngươi đời này khônggầy nổi”.
Thập Lang không để bụng “Mập như đệ mới là phúc khí, người khác muốn cũng không được, huynh nhìn Thập Nhất Nương với Tam Nương kìa, bây giờ đều không đẹp như xưa, quá gầy, gầy đến mức đệ nhìn mà đau lòng”.
Thập Nhất Nương bĩu môi “Đại bá mẫu nói muội chưa gầy, mỗi ngày còn bắt muội phải uống dược thiện, là do đại bá mẫu nghe người ta nói dược thiện có tác dụng bài trừ độc tố, giảm béo gì đó… Mùi vị khó chịu lắm, đắng ngắt như vậy mà gọi là dược thiện cái gì, rõ ràng là thuốc”.
Thập Lang đồng tình thương xót, quay đầu nói với Diêu Tam Nương “Thẩm mỹ của Thái tử quá biến thái, Thập Nhất Nương muốn lấy lòng hắn mà phải giảm béo, Tam Nương, muội ngàn vạn lần đừng có gầy nha, xấu lắm, mấy năm trước muội còn rất đáng yêu, giờ muội gầy thành như vầy… haizz… Trữ Bị Lương cũng vậy, bị Ngũ ca hành hạ đến gầy trơ xương rồi kìa”.
An Ngũ Lang cứng họng nhìn đệ đệ có thẩm mỹ lệch lạc thấy béo là đẹp của mình, hắn năm nay cũng mười bảy rồi, nếu lấy gu thẩm mỹ của hắn mà tìm vợ, chắc chắn sau này sẽ lấy một cô gái phì lũ về nhà, nghĩ đến cảnh hai con heo ở cùng một nhà, sau đó liên tục sinh ra mấy con heo con chạy loăng quăng…
An Ngũ Lang uống trà mà mắc nghẹn, hình ảnh trong tưởng tượng đẹp đến mức hắn không dám nghĩ tiếp… Rất đáng sợ!
Giang Nhị Nương đã chết, Thôi Thập Nương phải đến chùa miếu cầu phúc cho người nhà một thời gian, tuy nói như vậy nhưng sau này có trở về được hay không mọi người cũng không thể biết.
Thôi Thị Lang chưa bao giờ nghĩ con gái mình lại gây ra chuyện lớn như vậy, càng để cho hắn sợ hãi chính là thường ngày hắn vẫn ca ngợi với Hoàng hậu và Thái tử con gái mình ôn nhu hiền lành thế nào, giỏi giang hiểu biết ra sao, hoàn toàn có thể làm Trắc phi cho Thái tử, mặt mũi hắn đều bị con gái làm mất hết, điều duy nhất đáng mừng là lúc trước Thái tử và Hoàng hậu đều không đồng ý cho nó vào cung.
Chuyện của Giang Nhị Nương cũng bị điều tra ra, Thôi Thập Lang choáng váng, không thể ngờ một gia đình sa sút như Giang gia lại có dã tâm lớn như vậy, muốn thông qua Thôi Thập Nương leo lên người Thái tử, sau đó quật khởi Giang gia, người Thôi gia vô cùng tức giận, nếu không phải do Giang Nhị Nương phía sau âm thầm hướng dẫn thì Thôi Thập Nương sao có thể não tàn đến vậy.
Giang Nhị Nương cứ thế mà im hơi lặng tiếng sinh bệnh rồi chết, Thôi gia cũng cụp đuôi làm người, vì Thôi Thập Nương, thanh danh thế gia trăm năm của Thôi gia cũng bị hủy.
“Xin lỗi muội” Thái tử hôn nhẹ nhàng trên mặt Thập Nhất Nương “Cứ nghĩ đã có ta che chở sẽ không ai dám gây chuyện với muội”.
Thập Nhất Nương thở không ra hơi, huynh nói xin lỗi thì phải thành thực một chút, miệng nói xin lỗi còn tay sờ ngực nàng là sao?
“Sau này cũng phải đề phòng mấy kẻ não tàn với trứng ngu mới được, trước kia chỉ lo nhìn chăm chăm mấy kẻ bụng dạ khó lường, vẫn còn quá thiếu sót”. Thái tử trầm ngâm.
“Muốn nhìn chằm chằm ai cũng được, tùy huynh” Thập Nhất Nương đem cái tay đang làm loạn trong áo mình bắt lấy “không được sờ nữa, đau”.
“Đau như vậy chứng minh nó vẫn có thể to nữa”. Thái tử điện hạ nhìn con thỏ béo đang thở dốc trong ngực mình, “Đều là công lao của ta, nhờ ta cần mẫn sờ nó nên mới to được thế này” hắn nói bằng giọng tự hào.
Thập Nhất Nương xanh mặt, nhích dần ra xa hắn.
“Tại sao mấy tháng nữa mới được thành thân chứ?” Thái tử nhìn chằm chằm Thập Nhất Nương “Ngày mai thành thân thì tốt biết mấy!”
Thập Nhất Nương tức giận cầm đồ trong tay quăng tới, cái tên hỗn đản này, đầu năm nay từ lúc nàng bắt đầu có kinh nguyệt, hắn khẳng định nàng đã lớn nên có thể ăn được rồi, cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ nàng, sờ nắn gặm cắn ngực nàng không chịu yên.
- ----------------------o0o--------------------------
Ngày Thập Nhất Nương cập kê, rất nhiều người đến dự, An Tam gia nhìn con gái, hốc mắt đỏ lên chua xót, con bé thật giống A Chỉ, năm đó, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy A Chỉ, nàng cũng mười lăm tuổi, rõràng thân thể đau yếu bệnh tật như vậy nhưng trên mặt lúc nào cũng tươi cười.
Tháng ba, hoa đào Giang Nam nở rực rỡ, trong không khí đều là hương hoa đào phảng phất, lúc đi dưới gốc hoa đào luôn bị dính phấn hoa. Giang Nam tháng ba cũng vô cùng náo nhiệt, tiếng đàn sáo lảnh lót vang vọng không hề tịch mịch cô đơn…
A Chỉ mỉm cười, so với hoa đào tháng ba còn xinh đẹp hơn bội phần, tâm hắn cứ vậy mà thổn thức.
A Chỉ, nàng thấy không, con gái của chúng ta đã trưởng thành, con bé muốn sau này cũng trở thành một người mẹ tốt, sẽ sinh ra rất nhiều đứa trẻ, kéo dài dòng máu của nàng, nàng xem, ta nuôi con khỏe mạnh xinh đẹp như vậy, nàng tự hào lắm phải không? Ta không làm nàng thất vọng, nàng có còn đợi ta trên cầu Nại Hà không?
- ---------------------o0o----------------------
Chuyện kết hôn ở cổ đại vất vả hơn hiện đại trăm lần, Thập Nhất Nương ngày nào cũng lo lắng chuẩn bị của hồi môn mệt muốn chết. May mà có bốn nha hoàn phụ giúp nàng, nếu không nàng không thể lo hết mọi việc.
“Xuân Lan, tỷ có người trong lòng chưa?” Thập Nhất Nương không ngại phiền, hỏi “Nếu có cứ nói, ta sẽlàm chủ cho tỷ”. Thập Nhất Nương buồn rầu, sao nha hoàn bên cạnh nàng đều lớn tuổi như vậy, Xuân Lan cũng đã 20 tuổi, nhờ chăm sóc tốt nên thoạt nhìn chỉ nghĩ là 17 – 18 tuổi, dung mạo thanh tú xinh đẹp, các thị vệ trong phủ cứ nhìn chằm chằm tỷ ấy, nhưng tỷ ấy đối với ai cũng như nhau, không ưu ái vị đại ca nào cả.
Xuân Lan đang cúi đầu thêu túi tiền, tiểu thư không giỏi thêu thùa cho nên nha hoàn các nàng đành phải làm thay “Ta không có”. Tiểu thư không thích các nàng xưng là nô tỳ nên khi nói chuyện với Thập Nhất Nương, các nàng đều rất tùy ý, cùng nhau lớn lên lâu như vậy, tiểu thư đều xem các nàng như tỷ muội, tiểu thư không thích đồ trang sức nặng nề nên đều thưởng hết cho các nàng, nói thật, nếu các nàng có ý định muốn rời đi, tiền trên người cũng đủ để các nàng áo cơm không lo, còn có thể giống như tiểu địa chủ dát vàng dát bạc lên người.
Cho nên mới nói các nàng thật lòng mong muốn được ở lại bên cạnh Thập Nhất Nương, các nàng khôngtin đàn ông có thể yêu thương tiểu thư giống các nàng được.
“Nhưng trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng…” Thập Nhất Nương cố gắng thuyết phục “Tỷ nghĩ đi, nếu tỷ không gả chồng, Hạ Hà các tỷ ấy cũng làm theo, không tốt đâu”.
Xuân Lan mỉm cười nhìn mọi người “Các muội đừng học theo ta, ai muốn gả thì cứ gả, ta cho các muội thêm trang sức tiền bạc làm của hồi môn, phải gả sao cho vẻ vang oanh liệt”.
Hà Hạ cười vui vẻ, người theo đuổi nàng trong phủ cũng không ít, “Tiểu thư, ta chắc chắn muốn hầu hạ tiểu thư cả đời, nhưng còn Thu Cúc, tiểu thư có thể cho nàng ấy thêm chút của hồi môn, La thị vệ cứ hai ba ngày lại tìm cơ hội gặp nàng ấy, mỗi khi thấy chúng ta đi qua, La thị vệ đều ngóng dài cổ tìm bóng dáng Thu Cúc đó”.
“thật sao?” Thập Nhất Nương sáng mắt, xoay đầu nhìn về phía cô gái nhã nhặn yên tĩnh “Tỷ thật lòng thích hắn sao? Khi nào muốn thành thân? Yên tâm đi, hỷ phục, trang sức gì gì đó tỷ không cần lo lắng, ta bảo đảm gả tỷ đi một cách hoành tráng nhất”.
Thu Cúc đỏ mặt “Tiểu thư, đừng nghe Hạ Hà nói bậy…”
Hạ Hà cười trêu “Ta đâu có nói bậy, nếu ta nhìn không nhầm thì túi tiền La thị vệ đeo bên hông chính là Thu Cúc thêu tặng, không cần phải xấu hổ, ha ha…”
Tính tình Thu Cúc vốn hay thẹn thùng, cảm giác cả khuôn mặt nóng bừng muốn cháy “Tiểu thư, đừng nói nữa, ta đã bảo huynh ấy chờ thêm mấy năm, đến khi nào tiểu thư xuất giá, sinh con…”
Thập Nhất Nương nhanh chóng ngắt lời nàng “không được, đến lúc đó tỷ đã thành gái lỡ thì, tốt nhất là đem chuyện hôn nhân của tỷ xử lý nhanh chóng, trong hai ba tháng tới nhé”.
Đông Mai vỗ tay hưởng ứng “Hay quá, chúng ta sắp được uống rượu mừng rồi”.
Thu Cúc cắt đứt sợi chỉ vừa thêu xong, lắc đầu kiên trì nói “không được, ta đã nói rõ với huynh ấy, ta không yên tâm tiểu thư, ta muốn đi theo tiểu thư vài năm nữa, tiểu thư không cần lo lắng, nếu nói nữa ta sẽ không cưới gả gì hết”.
Thập Nhất Nương buồn bực nhìn nàng “Thu Cúc, bên người ta có rất nhiều người hầu hạ, tỷ đừng lo cho ta”.
Thu Cúc đem túi tiền vừa thêu xong cho Thập Nhất Nương, “Tiểu thư toàn dùng túi tiền để đựng đồ ăn vặt, người ta xài một túi tiền ít nhất cũng được vài tháng, còn tiểu thư xài túi tiền 2-3 ngày là cũ mèm, ta biết bên người tiểu thư có rất nhiều người hầu hạ nhưng các nàng cũng không giống chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, tiểu thư thích uống trà ấm thế nào, thích quần áo màu gì, chất liệu gì, thích mùi thơm thế nào… Các nàng hầu hạ không thể hiểu rõ như chúng ta”.
Thập Nhất Nương càng nghe càng buồn “Nếu không có các tỷ, ta chỉ hơi bất tiện một chút thôi, làm sao so sánh với hạnh phúc cả đời của các tỷ được…”
Thu Cúc mỉm cười “Tiểu thư đừng nói nữa, ta đã nói với huynh ấy đợi thêm mấy năm, La đại ca cũng đồng ý rồi, cứ coi như ta đang khảo nghiệm huynh ấy”.
Nàng đã kiên trì như vậy, Thập Nhất Nương cũng đành im lặng.
“Tiểu thư, Diêu Tam Nương tiểu thư tới rồi, Thập Lang hôm nay cũng rảnh, đang chờ tiểu thư đến Hà Nhiên đình ngắm hoa”.
“Ngắm hoa? Sao không nói thẳng là đi ăn bánh uống trà cho rồi, chắc chắn Diêu Tam Nương ở nhà bị cấm không cho ăn vặt nên mới kiếm chuyện đến đây ăn”. Thập Nhất Nương đem mấy cái túi tiền cũ bỏ ra, thay cái mới “Ta khẳng định ta chính là tiểu thư có nhiều túi tiền nhất kinh thành”.
“Chỉ cần tiểu thư không lấy túi tiền để đựng bánh ngọt với thịt khô, thì không cần phải thường xuyên đổi cái mới như vậy đâu”. Xuân Lan tức giận nói.
Thập Nhất Nương trầm mặc một chút nhìn túi tiền “thật ra cũ một chút vẫn dùng được mà, ta khôngngại đâu, chỉ cần vẫn đựng được đồ ăn là tốt”.
Đông Mai nói quyết liệt như chém đinh chặt sắt “không thể như vậy, tiểu thư mà mang túi tiền cũ, người ta nhìn vào sẽ nói chúng ta lười biếng. Tuyệt đối không được”.
- ----------------------------o0o---------------------------
Thập Nhất Nương còn chưa tới đình, Trữ Bị Lương đã nhanh chóng phóng tới muốn nhào vào lòng nàng.
“không được, cặp giò của ngươi, à không, chân của ngươi dơ quá”. Thập Nhất Nương chạy thoát thậtnhanh, Trữ Bị Lương từ khi đi theo An Ngũ Lang tuần tra khắp kinh thành đến bây giờ tốc độ cũng tăng chóng mặt.
Trữ Bị Lương đau lòng kêu gào: Chủ nhân, người không thương ta.
Thập Nhất Nương không để ý tới bộ dáng đau thương của Trữ Bị Lương “Ngũ Lang ca, hôm nay huynh rảnh à?”
An Ngũ Lang ăn điểm tâm trên bàn bằng tư thế một anh hùng không câu nệ tiểu tiết, trên quần áo đều là vụn bánh rơi vãi, Diêu Tam Nương cũng không phiền đưa khăn tay ra cho hắn lau.
“đi tuần tra một vòng không có việc gì nên về”.
“Thập Nhất Nương, tới đây, bánh bơ này ngon lắm nè…” Thập Lang vui vẻ nói “Cái này làm theo phương pháp mà muội hướng dẫn đó, ngon lắm, Tam Nương cũng rất thích”.
Diêu Tam Nương gật đầu như giã tỏi, đẩy đĩa bánh ngọt về phía Thập Nhất Nương “Ngon thật, muội thèm quá nên ăn hơi nhiều”.
Thập Nhất Nương cầm lấy ăn mấy miếng “Đúng là ngon, nhưng vẫn không đủ độ ngọt”.
Thập Lang cũng rất buồn bực, hắn vẫn muốn bảo vệ body mập mạp của mình, à không, so với ngày trước thì càng lúc càng mập hơn, cái bụng tròn vo toàn thịt mỗi bước đi đều rung rung nung núc, y chang như Phật Di Lặc. “Ta cũng muốn cho thêm đường nhưng đầu bếp cứ không chịu, cứ bắt phải giảm đường”.
An Ngũ Lang nhìn dáng người của đệ đệ, lắc đầu “Mẹ đừng nên hy vọng gì nữa, ngươi đời này khônggầy nổi”.
Thập Lang không để bụng “Mập như đệ mới là phúc khí, người khác muốn cũng không được, huynh nhìn Thập Nhất Nương với Tam Nương kìa, bây giờ đều không đẹp như xưa, quá gầy, gầy đến mức đệ nhìn mà đau lòng”.
Thập Nhất Nương bĩu môi “Đại bá mẫu nói muội chưa gầy, mỗi ngày còn bắt muội phải uống dược thiện, là do đại bá mẫu nghe người ta nói dược thiện có tác dụng bài trừ độc tố, giảm béo gì đó… Mùi vị khó chịu lắm, đắng ngắt như vậy mà gọi là dược thiện cái gì, rõ ràng là thuốc”.
Thập Lang đồng tình thương xót, quay đầu nói với Diêu Tam Nương “Thẩm mỹ của Thái tử quá biến thái, Thập Nhất Nương muốn lấy lòng hắn mà phải giảm béo, Tam Nương, muội ngàn vạn lần đừng có gầy nha, xấu lắm, mấy năm trước muội còn rất đáng yêu, giờ muội gầy thành như vầy… haizz… Trữ Bị Lương cũng vậy, bị Ngũ ca hành hạ đến gầy trơ xương rồi kìa”.
An Ngũ Lang cứng họng nhìn đệ đệ có thẩm mỹ lệch lạc thấy béo là đẹp của mình, hắn năm nay cũng mười bảy rồi, nếu lấy gu thẩm mỹ của hắn mà tìm vợ, chắc chắn sau này sẽ lấy một cô gái phì lũ về nhà, nghĩ đến cảnh hai con heo ở cùng một nhà, sau đó liên tục sinh ra mấy con heo con chạy loăng quăng…
An Ngũ Lang uống trà mà mắc nghẹn, hình ảnh trong tưởng tượng đẹp đến mức hắn không dám nghĩ tiếp… Rất đáng sợ!
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa