Thái Tử Phi Tham Ăn
Chương 119
Ý nghĩ kỳ lạ của Hoàng đế khiến quần thần dậy sóng, những tiếng phản đối lần lượt vang lên, An Nhị Gia ngáp dài một cái, hắn là quan viên phụ trách tiền bạc, công chúa, Thái tử chuyển cung, mở trường học gần tẩm cung Hoàng đế đều có liên quan đến tiền bạc, hắn không có hứng thú. Phải biết rằng mấy đứa nhỏ An gia đã có người trâu bò là An Tam Gia dạy dỗ, An Tam Gia là bậc toàn tài, mặc kệ tụi nhỏ muốn học cái gì Tam đệ đều có thể làm thầy giáo tốt nhất cho chúng nó.
Buổi lâm triều giống như cái chợ, sự ồn ào huyên náo này khiến Hoàng tức giận nắm chặt tay, hắn là thiên tử, chẳng lẽ cứ phải cò kè mặc cả với đám quần thần không hiểu chuyện này.
An Nhị Gia cố gắng kiềm chế chính mình không được ngáp, kết quả nhịn thì nhịn được nhưng mắt hắn đỏ hoe vương ánh lệ, nếu biết trước thế này hôm nay hắn đã cáo bệnh nghỉ ở nhà cho khỏe, vẫn là An Quốc Công thoải mái nhất, lâm triều thích thì đến, không thích thì phẩy áo rời đi, còn hắn phải đứng đây nghe một đám đại thần ầm ĩ. An Nhị Gia chầm chậm lùi mấy bước, đứng sau lưng một vị đại thần to béo, tấm lưng của vị ấy vừa vặn che cả người An Nhị Gia, Nhị Gia vui vẻ tựa đầu vào lưng ngài ấy ngủ ngon lành.
Đại thần to béo nhát gan quả thực rất muốn khóc, sao hai cha con An gia này lại xem hắn như cái gối mà ngủ giữa triều đình, An Quốc Công đứng ngang hàng thì dựa vào vai hắn ngủ, còn An Nhị Gia ở phía sau thì dựa vào lưng hắn ngủ, lẽ nào trên mặt hắn có viết chữ: Hãy tin tưởng lão tử! Người lão tử rất thơm, mời tự nhiên ngủ, đừng khách sáo!
Thê tử của hắn cũng nói gần đây hắn béo hơn, mùa đông ôm hắn ngủ là chuyện sung sướng nhất trên đời, không lẽ danh tiếng của hắn lan xa như vậy sao, đến cả cha con An gia cũng biết chỉ cần dựa vào hắn bảo đảm sẽ ngủ ngon mọi nơi mọi chỗ.
“An đại nhân!... An đại nhân!...” Hoàng thượng và các vị đại thần cãi nhau đến hồi bế tắc, mọi người đều tiết kiệm nước miếng, nhờ thế triều đình trở nên yên tĩnh hơn nhiều, tiếng ngáy của An Nhị Gia vang lên quá rõ ràng, viên quan to béo nhát gan kia hoảng sợ vội vàng gọi An Nhị Gia tỉnh dậy.
An Nhị Gia tức giận vung một chưởng thật mạnh lên đầu hắn ý bảo ngươi nên biết điều đứng yên cho ta ngủ, đại nhân to béo ôm đầu ê ẩm, nội thương nghiêm trọng, hắn phải cố gắng kiềm chế dữ lắm mới không ói ra một búng máu, hắn loạng choạng thân người, theo quán tính bước lên mấy bước. Vì hắn di chuyển nên An Nhị Gia không có chỗ tựa vững chắc để ngủ, lần này Nhị Gia bực mình thật sự, tiến lên đập lên đầu tên quan béo mập kia một chưởng nữa.
Lần thứ hai bị đánh, vị đại nhân to béo gắng gượng để không té sấp mặt giữa kim loan điện, hắn cảm thấy hôm nay mình đã làm được một chuyện vô cùng vĩ đại là cố gắng giữ gìn thể diện, bị đánh mà vẫn nhất quyết không chịu té xuống ở chỗ đông người. Đây là chuyện khí phách đến cỡ nào, quả nhiên thành anh hùng không phải dễ. Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong đại điện đều nhìn hắn.
“Vu đại nhân, ngài sao vậy?”
“Sắc mặt ngài không được tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon sao?”
“Bản quan đã nói mà, mấy người mập quá đứng lâu không nổi đâu, thấy chưa, ta nói có sai đâu!”.
Mọi người nhỏ giọng xì xầm nhưng Vu đại nhân đều nghe không sót một chữ, hắn xấu hổ muốn chết, ánh mắt của mọi người rõ ràng là: Lão Vu à, ngươi không còn dùng được nữa rồi, ăn cho mập thây rồi không làm được tích sự gì, đứng mấy canh giờ lâm triều cũng không chịu nổi.
Vu đại nhân phản xạ có điều kiện nhìn An Nhị Gia một cách ghét bỏ, họ An này so với côn trùng sâu bọ còn đáng ghét hơn...
Không biết đây là lần thứ mấy Vu đại nhân muốn hộc máu, An Nhị Gia đứng nghiêm trang đĩnh đạc giữa một đám đại thần, Nhị Gia còn dùng ánh mắt vô cùng quan tâm trìu mến nhìn hắn giống như không biết kẻ nào đã khiến cho Vu đại nhân trở nên như vậy...
Hoàng đế trên cao không chịu nổi cô quạnh cũng muốn góp vui, thời gian lâm triều quá dài, vẫn nên làm giảm không khí nghiêm trọng này một chút. Hoàng đế cũng rất chịu khó chú ý phát hiện vị đại thần nào đói bụng phát ra tiếng kêu ục ục, hoặc vị đại thần nào nhịn tiểu quá lâu tư thế đứng sẽ ẹo ẹo khá là kỳ cục, hoặc có người không nhịn được sẽ đánh rắm giữa triều. Hoàng đế tâm tình vô cùng thoải mái, các ngươi làm khó trẫm, trẫm cũng sẽ không cho các ngươi dễ chịu.
Khi căm tức Hoàng đế sẽ cố ý trả thù, ví dụ như hắn sẽ kéo dài thời gian lâm triều lâu thật là lâu, muốn cho mấy kẻ hắn ghét phải nhịn đói, nhịn khát, nhịn tiểu, nhịn đại tiện,... Nhịn lâu quá bọn chúng sẽ không còn minh mẫn, nói năng lộn xộn, rồi sẽ hướng hắn cầu xin được đi giải quyết với lý do: “Thần bị chứng thận hư, không nhịn nổi!”.
“Ha ha, trẫm nghĩ việc này nên giao cho An khanh gia đi!”. Hoàng đế cười híp mắt, An Nhị Gia vừa làm những gì đối với Vu đại nhân có thể qua mắt kẻ khác nhưng sao có thể gạt hắn được, hắn ngồi vừa cao, vừa xa, tầm nhìn lại vô cùng bao quát.
Giao cho ta? Chuyện gì? An Nhị Gia mờ mịt, Nhị Gia nhìn đám đồng liêu bằng ánh mắt hoang mang.
Thượng thư đại nhân to béo nhìn hắn ghét bỏ: “An Nhị à, ngươi có biết là bạc của Hộ bộ sẽ đi về đâu không? Hơn nữa, hiện nay quốc khố còn thiếu tận ba trăm vạn lượng bạc đó... Ngươi nên nghĩ cách giải quyết đi”.
“Đúng vậy, hiện nay Hộ bộ đến một lượng bạc cũng không có đâu”.
“Khụ khụ, An đại nhân là người cực kỳ có năng lực, việc này chắc cũng không làm khó ngươi đâu nhỉ!”.
Vu đại nhân sung sướng khi người gặp họa, vui vẻ híp mắt nhìn An Nhị Gia, sau đó hắn còn dùng ánh mắt vô cùng sùng bái và cảm kích nhìn Hoàng đế. Đúng là ông trời có mắt, Nhị Gia à, ngươi ngủ nữa đi, ngươi âm hiểm gian trá nữa đi, ngươi dám xem ta như giường của ngươi, như gối của ngươi, còn đánh đập ta, dám thô bạo với ta, lợi dụng ta xong vứt bỏ không thương tiếc... Hiện tại nhân quả báo ứng hiện tiền, ngươi đã thấy chưa?
An Nhị Gia giận bản thân quá ngu ngốc, sáng nay trời u ám, đúng là nên cáo bệnh ở nhà.
-------------------o0o----------------------
“Tiểu thư, công chúa đưa bái thiếp nói là mấy ngày nữa sẽ đến An phủ bái phỏng”.
Thập Nhất Nương tươi cười, “Tốt quá, ta cũng đang nhàm chán, đúng rồi, ta sẽ đi tìm Nhị ca, nhờ huynh ấy cho người làmvài món đồ chơi mới lạ, đến lúc đó ta sẽ cùng công chúa chơi thật vui vẻ”. Thập Nhất Nương vẫn muốn gọi thêm vài người đến chơi chung cho náo nhiệt nhưng tiếc là An Khang công chúa quá nhát gan, trước mắt cứ như thế này đã.
“Tiểu thư muốn tìm Nhị Lang sao?” Tên sai vặt tươi cười sáng lạn nói tiếp “Nhị Lang đang ở trong phòng cùng Nhị Gia nói chuyện”.
“Nói chuyện với Nhị bá?” Thập Nhất Nương hỏi tiếp, “Nhị bá lâm triều trở về rồi sao?”
“Đúng ạ, nhưng không biết phát sinh chuyện gì mà Nhị gia không kịp cởi quan phục đã vội vã đi tìm Nhị Lang”.
Thập Nhất Nương vô cùng tò mò nhưng vẫn giả vờ không để ý đến ám chỉ của gã sai vặt, nàng kiên định tiến vào thư phòng của Nhị Lang.
“Cái gì?” An Nhị Lang không dám tin nhìn cha mình, “Hoàng thượng muốn cha nghĩ biện pháp đáp ứng yêu cầu của hắn, còn đám đại thần lại muốn cha làm trái với mong muốn của Hoàng thượng ư?”
An Nhị Gia vô cùng buồn bực “Đúng vậy”. Nếu biết trước hắn đã không ngủ gục trong lúc lâm triều, khi được phân công nhiệm vụ hắn vẫn ù ù cạc cạc mà quỳ nhận, về sau mới biết rõ nội tình, hắn chỉ hận không thể tự đánh mình cho bớt ngu đi.
Nghe được câu chuyện Thập Nhất Nương cũng trợn tròn mắt.
Tóm lại, Hoàng đế và đám đại thần cãi nhau, có mấy vấn đề như sau:
Thứ nhất, Hoàng hậu muốn làm giáo viên ở nữ học viện, đám đại thần quỳ lạy luôn miệng nói chuyện này không thể được! Hoàng hậu xuất thân từ gia đình đồ tể dốt đặc cán mai, có thể dạy được gì cho các vị tiểu thư khuê tú? Chẳng lẽ lại dạy kỹ thuật giết heo hoặc mổ gà à? Đừng đùa chứ!
Hoàng đế suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định để Hoàng hậu mở nữ học viện, đối với những gia đình nghèo khó, vừa được học miễn phí vừa được phát cơm ăn, chắc chắn số người xin theo học sẽ rất đông. Hơn nữa kẻ nào dám nói Hoàng hậu của hắn chỉ biết giết heo mổ gà, sau thời gian dài hắn kiên nhẫn luyện tập cho nàng, nàng đã biết đọc sách viết chữ rồi, đã vậy nàng còn biết giặt quần áo, biết nấu cơm, biết trồng rau trồng lúa... Đó là tấm gương rất tốt để các cô nương học tập.
Thứ hai, đám đại thần đồng ý công chúa có thể đến ở sát vách với Hoàng đế và Hoàng hậu, cái này không quan trọng, dù sao công chúa cũng sắp đến tuổi lấy chồng, ngây ngốc trong cung nhiều lắm chỉ vài năm nữa thôi.
Hoàng đế rất vừa lòng với thái độ này của các vị đại thần, một đám quan viên nuốt hết cay đắng vào trong bụng, ý của Hoàng đế, bọn hắn muốn cản cũng đâu cản được, rõ ràng ánh mắt của Hoàng đế là muốn giết nhà diệt tộc kẻ nào to gan dám đứng ra phản đối. Thiên tử à, ngươi sủng ái khuê nữ cũng phải có mức độ thôi chứ!
Thứ ba, tất cả mọi người đều ủng hộ việc tuyển chọn nhân tài làm thư đồng cho Thái tử, tìm vị đại nho lợi hại nhất thiên hạ làm thầy giáo rồi cho đám trẻ ấy có cơ hội tham gia quốc sự, chủ ý này của Hoàng đế thật là đúng đắn! Nhưng phát sinh vấn đề là đám đại thần không đồng ý mở học viện trong cung. Trong sử sách tiền triều chưa từng có vị vua nào lập học viện trong cung cả, một đám thanh niên trai trẻ huyết khí cương dương... Trong cung lại có nhiều phi tử và cung nữ trẻ trung xinh đẹp, lửa gần rơm... ái chà... thật không dám tưởng tượng tiếp... Cho dù Hoàng thượng không muốn nạp thêm phi tử thì bọn họ cũng không đồng ý lập học viện ở cung đình, ai biết được, lỡ như con/cháu họ làm vị nào đó trong cung lớn bụng, cái này cả dòng họ đều không thoát nổi, vẫn nên đề phòng là tốt nhất.
Hoàng đế mặc kệ ý của bọn họ, cò kè mặc cả, không cần sự đồng ý của quần thần, kết quả chính là Hoàng đế cho mở một học viện mới trong hoàng cung khiến ai nấy đều lo lắng.
Hoàng đế mi tâm nhíu lại, bọn họ chỉ nói chuyện mở - không mở, mà không kẻ nào nói đến chuyện bạc để sửa chữa cung điện?
Tiên đế nuôi một đống vợ con nheo nhóc, lão ấy chỉ toàn lo xây cung điện và cung phụng chođám phi tần mỹ nữ, hoàng tử công chúa... đến nỗi quốc khố trống rỗng. Đương kim Hoàng đế lại cùng các vị vương gia đại chiến thêm một trận mấy năm qua nữa, chiến trường chính là hoàng cung bị đập phá cũng không ít, thiếu chút nữa đã thành nhà ma. Đây cũng là nguyên nhân khiến An Khang công chúa thời gian qua phải ở xa tẩm cung Hoàng đế như vậy, bởi những cung điện gần gần đều bị phá nát đến thảm thương.
Không tiền thì làm cái gì được? Đám đại thần vừa lòng mỉm cười chờ đợi Hoàng đế buông lời từ bỏ, mở học viện mới phải tốn rất nhiều bạc, bọn họ lại không đồng ý để Hộ bộ chi tiền, Hoàng đế sớm hay muộn cũng phải bỏ ý định mở học viện cho Thái tử trong hoàng cung thôi.
Hoàng đế sẽ từ bỏ sao? Phải không vậy? Hoàng đế tha thiết nhìn An Nhị Gia, ái khanh tốt của trẫm, hãy nói gì đi, chuyện bồi dưỡng tình cảm của trẫm và con cái trẫm đều phải dựa vào ngươi đó!
“Nói vậy, các đại thần hy vọng dùng tiền bạc ép Hoàng thượng bỏ đi ý định, còn Hoàng thượng lại muốn cha dùng tay không mở ra học viện?” An Nhị Lang nói ra trọng điểm câu chuyện.
An Nhị Gia tha thiết nhìn hắn, “Con trai, khó khăn này cha đành giao lại cho con, dù sao những chuyện liên quan đến tiền bạc đều không làm khó được con mà”.
Thập Nhất Nương thông cảm nhìn An Nhị Lang, mở một thư viện – nhất là thư viện hoàng gia mà quốc khố không có bạc, Nhị Lang à, huynh thật đáng thương!
“Sửa sang một chút mấy cung điện cũ trong cung không được sao?” An Nhị Lang nói, “Đây là biện pháp tiết kiệm nhất”.
An Nhị Gia lắc đầu.“Sợ là không được, các đại thần sẽ không đồng ý, huống hồ trong cung, các cung điện đều bị đập phá nghiêm trọng, chi phí để sữa chữa cũng không hề nhỏ”.
“Xem ra Hoàng thượng là kẻ nghèo rớt mùng tơi rồi”. An Nhị Lang đau đầu.
Thập Nhất Nương chen lời, “Nếu con là Hoàng thượng, trắng tay là chuyện rất tốt, từ tay trắng làm nên sẽ khiến người khác tin phục, tiền bạc có bao nhiêu làm bấy nhiêu, chỉ cần khéo léo sắp xếp thì vẫn có thể mở được học viện”.
An Nhị Lang lập tức vểnh tai lắng nghe, An Nhị Gia mắt cũng lấp lánh nhìn chằm chằm Thập Nhất Nương.
“Con nói tiếp đi”.
“Nhị ca, huynh là thương nhân, điều gì khiến thương nhân lo lắng nhất? Đó chính là không bán được hàng. Ví dụ như cùng là tửu lâu, tại sao có chỗ đông như trẩy hội, có chỗ vắng vẻ như chùa hoang vậy?”
“Tửu lâu, rượu và thức ăn là quan trọng nhất, ngoài ra danh tiếng cũng rất có ảnh hưởng đó…” An Nhị Lang dừng một chút, mơ hồ có thể nghe ra ẩn ý trong lời của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương hài lòng nói tiếp, “Không sai, đó chính là danh tiếng. Vừa rồi Hoàng thượng tặng cho Bách Vị Lâu chúng ta một tấm bảng hiệu, nhờ nó Bách Vị Lâu liền nổi danh thiên hạ là tửu lâu duy nhất được Hoàng thượng hạ bút đề văn, rất nhiều người mặc dù chưa bao giờ đến Bách Vị Lâu ăn cơm, chưa biết thức ăn ngon dở thế nào nhưng họ đều biết đến danh tiếng của Bách Vị Lâu là nhờ tấm bảng đó”.
An Nhị Gia chen ngang nói, “Thập Nhất Nương, con thừa nước đục thả câu”.
Thập Nhất Nương cười sáng lạn, “Con nghĩ sẽ có vô số thương nhân tình nguyện quyên góp bạc để xây dựng học viện hoàng gia, chỉ cần chúng ta hứa sẽ để Hoàng gia ra mặt chứng minh sản phẩm của họ là đệ nhất thiên hạ, ví dụ như nếu nhà chúng ta kinh doanh lò đúc gạch, nhất định chúng ta sẽ mong muốn Hoàng thượng dùng gạch nhà mình xây dựng học viện, nhờ đó ai ai cũng biết gạch nhà chúng ta tốt đến mức được dùng để xây dựng hoàng cung, đến Hoàng thượng cũng rất hài lòng gạch nhà chúng ta. Trong chuyện này, đừng nói là miễn phí gạch, nếu bảo họ dâng bạc họ cũng vui vẻ làm theo thôi”.
An Nhị Lang càng lúc càng hớn hở, từ lời của Thập Nhất Nương hắn nghĩ đến rất nhiều cách làm ăn khác, hắn phát hiện thì ra chuyện kinh doanh còn có thể làm như vậy… Tương lai của Nhị Lang càng ngày càng tươi sáng!
Buổi lâm triều giống như cái chợ, sự ồn ào huyên náo này khiến Hoàng tức giận nắm chặt tay, hắn là thiên tử, chẳng lẽ cứ phải cò kè mặc cả với đám quần thần không hiểu chuyện này.
An Nhị Gia cố gắng kiềm chế chính mình không được ngáp, kết quả nhịn thì nhịn được nhưng mắt hắn đỏ hoe vương ánh lệ, nếu biết trước thế này hôm nay hắn đã cáo bệnh nghỉ ở nhà cho khỏe, vẫn là An Quốc Công thoải mái nhất, lâm triều thích thì đến, không thích thì phẩy áo rời đi, còn hắn phải đứng đây nghe một đám đại thần ầm ĩ. An Nhị Gia chầm chậm lùi mấy bước, đứng sau lưng một vị đại thần to béo, tấm lưng của vị ấy vừa vặn che cả người An Nhị Gia, Nhị Gia vui vẻ tựa đầu vào lưng ngài ấy ngủ ngon lành.
Đại thần to béo nhát gan quả thực rất muốn khóc, sao hai cha con An gia này lại xem hắn như cái gối mà ngủ giữa triều đình, An Quốc Công đứng ngang hàng thì dựa vào vai hắn ngủ, còn An Nhị Gia ở phía sau thì dựa vào lưng hắn ngủ, lẽ nào trên mặt hắn có viết chữ: Hãy tin tưởng lão tử! Người lão tử rất thơm, mời tự nhiên ngủ, đừng khách sáo!
Thê tử của hắn cũng nói gần đây hắn béo hơn, mùa đông ôm hắn ngủ là chuyện sung sướng nhất trên đời, không lẽ danh tiếng của hắn lan xa như vậy sao, đến cả cha con An gia cũng biết chỉ cần dựa vào hắn bảo đảm sẽ ngủ ngon mọi nơi mọi chỗ.
“An đại nhân!... An đại nhân!...” Hoàng thượng và các vị đại thần cãi nhau đến hồi bế tắc, mọi người đều tiết kiệm nước miếng, nhờ thế triều đình trở nên yên tĩnh hơn nhiều, tiếng ngáy của An Nhị Gia vang lên quá rõ ràng, viên quan to béo nhát gan kia hoảng sợ vội vàng gọi An Nhị Gia tỉnh dậy.
An Nhị Gia tức giận vung một chưởng thật mạnh lên đầu hắn ý bảo ngươi nên biết điều đứng yên cho ta ngủ, đại nhân to béo ôm đầu ê ẩm, nội thương nghiêm trọng, hắn phải cố gắng kiềm chế dữ lắm mới không ói ra một búng máu, hắn loạng choạng thân người, theo quán tính bước lên mấy bước. Vì hắn di chuyển nên An Nhị Gia không có chỗ tựa vững chắc để ngủ, lần này Nhị Gia bực mình thật sự, tiến lên đập lên đầu tên quan béo mập kia một chưởng nữa.
Lần thứ hai bị đánh, vị đại nhân to béo gắng gượng để không té sấp mặt giữa kim loan điện, hắn cảm thấy hôm nay mình đã làm được một chuyện vô cùng vĩ đại là cố gắng giữ gìn thể diện, bị đánh mà vẫn nhất quyết không chịu té xuống ở chỗ đông người. Đây là chuyện khí phách đến cỡ nào, quả nhiên thành anh hùng không phải dễ. Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong đại điện đều nhìn hắn.
“Vu đại nhân, ngài sao vậy?”
“Sắc mặt ngài không được tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon sao?”
“Bản quan đã nói mà, mấy người mập quá đứng lâu không nổi đâu, thấy chưa, ta nói có sai đâu!”.
Mọi người nhỏ giọng xì xầm nhưng Vu đại nhân đều nghe không sót một chữ, hắn xấu hổ muốn chết, ánh mắt của mọi người rõ ràng là: Lão Vu à, ngươi không còn dùng được nữa rồi, ăn cho mập thây rồi không làm được tích sự gì, đứng mấy canh giờ lâm triều cũng không chịu nổi.
Vu đại nhân phản xạ có điều kiện nhìn An Nhị Gia một cách ghét bỏ, họ An này so với côn trùng sâu bọ còn đáng ghét hơn...
Không biết đây là lần thứ mấy Vu đại nhân muốn hộc máu, An Nhị Gia đứng nghiêm trang đĩnh đạc giữa một đám đại thần, Nhị Gia còn dùng ánh mắt vô cùng quan tâm trìu mến nhìn hắn giống như không biết kẻ nào đã khiến cho Vu đại nhân trở nên như vậy...
Hoàng đế trên cao không chịu nổi cô quạnh cũng muốn góp vui, thời gian lâm triều quá dài, vẫn nên làm giảm không khí nghiêm trọng này một chút. Hoàng đế cũng rất chịu khó chú ý phát hiện vị đại thần nào đói bụng phát ra tiếng kêu ục ục, hoặc vị đại thần nào nhịn tiểu quá lâu tư thế đứng sẽ ẹo ẹo khá là kỳ cục, hoặc có người không nhịn được sẽ đánh rắm giữa triều. Hoàng đế tâm tình vô cùng thoải mái, các ngươi làm khó trẫm, trẫm cũng sẽ không cho các ngươi dễ chịu.
Khi căm tức Hoàng đế sẽ cố ý trả thù, ví dụ như hắn sẽ kéo dài thời gian lâm triều lâu thật là lâu, muốn cho mấy kẻ hắn ghét phải nhịn đói, nhịn khát, nhịn tiểu, nhịn đại tiện,... Nhịn lâu quá bọn chúng sẽ không còn minh mẫn, nói năng lộn xộn, rồi sẽ hướng hắn cầu xin được đi giải quyết với lý do: “Thần bị chứng thận hư, không nhịn nổi!”.
“Ha ha, trẫm nghĩ việc này nên giao cho An khanh gia đi!”. Hoàng đế cười híp mắt, An Nhị Gia vừa làm những gì đối với Vu đại nhân có thể qua mắt kẻ khác nhưng sao có thể gạt hắn được, hắn ngồi vừa cao, vừa xa, tầm nhìn lại vô cùng bao quát.
Giao cho ta? Chuyện gì? An Nhị Gia mờ mịt, Nhị Gia nhìn đám đồng liêu bằng ánh mắt hoang mang.
Thượng thư đại nhân to béo nhìn hắn ghét bỏ: “An Nhị à, ngươi có biết là bạc của Hộ bộ sẽ đi về đâu không? Hơn nữa, hiện nay quốc khố còn thiếu tận ba trăm vạn lượng bạc đó... Ngươi nên nghĩ cách giải quyết đi”.
“Đúng vậy, hiện nay Hộ bộ đến một lượng bạc cũng không có đâu”.
“Khụ khụ, An đại nhân là người cực kỳ có năng lực, việc này chắc cũng không làm khó ngươi đâu nhỉ!”.
Vu đại nhân sung sướng khi người gặp họa, vui vẻ híp mắt nhìn An Nhị Gia, sau đó hắn còn dùng ánh mắt vô cùng sùng bái và cảm kích nhìn Hoàng đế. Đúng là ông trời có mắt, Nhị Gia à, ngươi ngủ nữa đi, ngươi âm hiểm gian trá nữa đi, ngươi dám xem ta như giường của ngươi, như gối của ngươi, còn đánh đập ta, dám thô bạo với ta, lợi dụng ta xong vứt bỏ không thương tiếc... Hiện tại nhân quả báo ứng hiện tiền, ngươi đã thấy chưa?
An Nhị Gia giận bản thân quá ngu ngốc, sáng nay trời u ám, đúng là nên cáo bệnh ở nhà.
-------------------o0o----------------------
“Tiểu thư, công chúa đưa bái thiếp nói là mấy ngày nữa sẽ đến An phủ bái phỏng”.
Thập Nhất Nương tươi cười, “Tốt quá, ta cũng đang nhàm chán, đúng rồi, ta sẽ đi tìm Nhị ca, nhờ huynh ấy cho người làmvài món đồ chơi mới lạ, đến lúc đó ta sẽ cùng công chúa chơi thật vui vẻ”. Thập Nhất Nương vẫn muốn gọi thêm vài người đến chơi chung cho náo nhiệt nhưng tiếc là An Khang công chúa quá nhát gan, trước mắt cứ như thế này đã.
“Tiểu thư muốn tìm Nhị Lang sao?” Tên sai vặt tươi cười sáng lạn nói tiếp “Nhị Lang đang ở trong phòng cùng Nhị Gia nói chuyện”.
“Nói chuyện với Nhị bá?” Thập Nhất Nương hỏi tiếp, “Nhị bá lâm triều trở về rồi sao?”
“Đúng ạ, nhưng không biết phát sinh chuyện gì mà Nhị gia không kịp cởi quan phục đã vội vã đi tìm Nhị Lang”.
Thập Nhất Nương vô cùng tò mò nhưng vẫn giả vờ không để ý đến ám chỉ của gã sai vặt, nàng kiên định tiến vào thư phòng của Nhị Lang.
“Cái gì?” An Nhị Lang không dám tin nhìn cha mình, “Hoàng thượng muốn cha nghĩ biện pháp đáp ứng yêu cầu của hắn, còn đám đại thần lại muốn cha làm trái với mong muốn của Hoàng thượng ư?”
An Nhị Gia vô cùng buồn bực “Đúng vậy”. Nếu biết trước hắn đã không ngủ gục trong lúc lâm triều, khi được phân công nhiệm vụ hắn vẫn ù ù cạc cạc mà quỳ nhận, về sau mới biết rõ nội tình, hắn chỉ hận không thể tự đánh mình cho bớt ngu đi.
Nghe được câu chuyện Thập Nhất Nương cũng trợn tròn mắt.
Tóm lại, Hoàng đế và đám đại thần cãi nhau, có mấy vấn đề như sau:
Thứ nhất, Hoàng hậu muốn làm giáo viên ở nữ học viện, đám đại thần quỳ lạy luôn miệng nói chuyện này không thể được! Hoàng hậu xuất thân từ gia đình đồ tể dốt đặc cán mai, có thể dạy được gì cho các vị tiểu thư khuê tú? Chẳng lẽ lại dạy kỹ thuật giết heo hoặc mổ gà à? Đừng đùa chứ!
Hoàng đế suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định để Hoàng hậu mở nữ học viện, đối với những gia đình nghèo khó, vừa được học miễn phí vừa được phát cơm ăn, chắc chắn số người xin theo học sẽ rất đông. Hơn nữa kẻ nào dám nói Hoàng hậu của hắn chỉ biết giết heo mổ gà, sau thời gian dài hắn kiên nhẫn luyện tập cho nàng, nàng đã biết đọc sách viết chữ rồi, đã vậy nàng còn biết giặt quần áo, biết nấu cơm, biết trồng rau trồng lúa... Đó là tấm gương rất tốt để các cô nương học tập.
Thứ hai, đám đại thần đồng ý công chúa có thể đến ở sát vách với Hoàng đế và Hoàng hậu, cái này không quan trọng, dù sao công chúa cũng sắp đến tuổi lấy chồng, ngây ngốc trong cung nhiều lắm chỉ vài năm nữa thôi.
Hoàng đế rất vừa lòng với thái độ này của các vị đại thần, một đám quan viên nuốt hết cay đắng vào trong bụng, ý của Hoàng đế, bọn hắn muốn cản cũng đâu cản được, rõ ràng ánh mắt của Hoàng đế là muốn giết nhà diệt tộc kẻ nào to gan dám đứng ra phản đối. Thiên tử à, ngươi sủng ái khuê nữ cũng phải có mức độ thôi chứ!
Thứ ba, tất cả mọi người đều ủng hộ việc tuyển chọn nhân tài làm thư đồng cho Thái tử, tìm vị đại nho lợi hại nhất thiên hạ làm thầy giáo rồi cho đám trẻ ấy có cơ hội tham gia quốc sự, chủ ý này của Hoàng đế thật là đúng đắn! Nhưng phát sinh vấn đề là đám đại thần không đồng ý mở học viện trong cung. Trong sử sách tiền triều chưa từng có vị vua nào lập học viện trong cung cả, một đám thanh niên trai trẻ huyết khí cương dương... Trong cung lại có nhiều phi tử và cung nữ trẻ trung xinh đẹp, lửa gần rơm... ái chà... thật không dám tưởng tượng tiếp... Cho dù Hoàng thượng không muốn nạp thêm phi tử thì bọn họ cũng không đồng ý lập học viện ở cung đình, ai biết được, lỡ như con/cháu họ làm vị nào đó trong cung lớn bụng, cái này cả dòng họ đều không thoát nổi, vẫn nên đề phòng là tốt nhất.
Hoàng đế mặc kệ ý của bọn họ, cò kè mặc cả, không cần sự đồng ý của quần thần, kết quả chính là Hoàng đế cho mở một học viện mới trong hoàng cung khiến ai nấy đều lo lắng.
Hoàng đế mi tâm nhíu lại, bọn họ chỉ nói chuyện mở - không mở, mà không kẻ nào nói đến chuyện bạc để sửa chữa cung điện?
Tiên đế nuôi một đống vợ con nheo nhóc, lão ấy chỉ toàn lo xây cung điện và cung phụng chođám phi tần mỹ nữ, hoàng tử công chúa... đến nỗi quốc khố trống rỗng. Đương kim Hoàng đế lại cùng các vị vương gia đại chiến thêm một trận mấy năm qua nữa, chiến trường chính là hoàng cung bị đập phá cũng không ít, thiếu chút nữa đã thành nhà ma. Đây cũng là nguyên nhân khiến An Khang công chúa thời gian qua phải ở xa tẩm cung Hoàng đế như vậy, bởi những cung điện gần gần đều bị phá nát đến thảm thương.
Không tiền thì làm cái gì được? Đám đại thần vừa lòng mỉm cười chờ đợi Hoàng đế buông lời từ bỏ, mở học viện mới phải tốn rất nhiều bạc, bọn họ lại không đồng ý để Hộ bộ chi tiền, Hoàng đế sớm hay muộn cũng phải bỏ ý định mở học viện cho Thái tử trong hoàng cung thôi.
Hoàng đế sẽ từ bỏ sao? Phải không vậy? Hoàng đế tha thiết nhìn An Nhị Gia, ái khanh tốt của trẫm, hãy nói gì đi, chuyện bồi dưỡng tình cảm của trẫm và con cái trẫm đều phải dựa vào ngươi đó!
“Nói vậy, các đại thần hy vọng dùng tiền bạc ép Hoàng thượng bỏ đi ý định, còn Hoàng thượng lại muốn cha dùng tay không mở ra học viện?” An Nhị Lang nói ra trọng điểm câu chuyện.
An Nhị Gia tha thiết nhìn hắn, “Con trai, khó khăn này cha đành giao lại cho con, dù sao những chuyện liên quan đến tiền bạc đều không làm khó được con mà”.
Thập Nhất Nương thông cảm nhìn An Nhị Lang, mở một thư viện – nhất là thư viện hoàng gia mà quốc khố không có bạc, Nhị Lang à, huynh thật đáng thương!
“Sửa sang một chút mấy cung điện cũ trong cung không được sao?” An Nhị Lang nói, “Đây là biện pháp tiết kiệm nhất”.
An Nhị Gia lắc đầu.“Sợ là không được, các đại thần sẽ không đồng ý, huống hồ trong cung, các cung điện đều bị đập phá nghiêm trọng, chi phí để sữa chữa cũng không hề nhỏ”.
“Xem ra Hoàng thượng là kẻ nghèo rớt mùng tơi rồi”. An Nhị Lang đau đầu.
Thập Nhất Nương chen lời, “Nếu con là Hoàng thượng, trắng tay là chuyện rất tốt, từ tay trắng làm nên sẽ khiến người khác tin phục, tiền bạc có bao nhiêu làm bấy nhiêu, chỉ cần khéo léo sắp xếp thì vẫn có thể mở được học viện”.
An Nhị Lang lập tức vểnh tai lắng nghe, An Nhị Gia mắt cũng lấp lánh nhìn chằm chằm Thập Nhất Nương.
“Con nói tiếp đi”.
“Nhị ca, huynh là thương nhân, điều gì khiến thương nhân lo lắng nhất? Đó chính là không bán được hàng. Ví dụ như cùng là tửu lâu, tại sao có chỗ đông như trẩy hội, có chỗ vắng vẻ như chùa hoang vậy?”
“Tửu lâu, rượu và thức ăn là quan trọng nhất, ngoài ra danh tiếng cũng rất có ảnh hưởng đó…” An Nhị Lang dừng một chút, mơ hồ có thể nghe ra ẩn ý trong lời của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương hài lòng nói tiếp, “Không sai, đó chính là danh tiếng. Vừa rồi Hoàng thượng tặng cho Bách Vị Lâu chúng ta một tấm bảng hiệu, nhờ nó Bách Vị Lâu liền nổi danh thiên hạ là tửu lâu duy nhất được Hoàng thượng hạ bút đề văn, rất nhiều người mặc dù chưa bao giờ đến Bách Vị Lâu ăn cơm, chưa biết thức ăn ngon dở thế nào nhưng họ đều biết đến danh tiếng của Bách Vị Lâu là nhờ tấm bảng đó”.
An Nhị Gia chen ngang nói, “Thập Nhất Nương, con thừa nước đục thả câu”.
Thập Nhất Nương cười sáng lạn, “Con nghĩ sẽ có vô số thương nhân tình nguyện quyên góp bạc để xây dựng học viện hoàng gia, chỉ cần chúng ta hứa sẽ để Hoàng gia ra mặt chứng minh sản phẩm của họ là đệ nhất thiên hạ, ví dụ như nếu nhà chúng ta kinh doanh lò đúc gạch, nhất định chúng ta sẽ mong muốn Hoàng thượng dùng gạch nhà mình xây dựng học viện, nhờ đó ai ai cũng biết gạch nhà chúng ta tốt đến mức được dùng để xây dựng hoàng cung, đến Hoàng thượng cũng rất hài lòng gạch nhà chúng ta. Trong chuyện này, đừng nói là miễn phí gạch, nếu bảo họ dâng bạc họ cũng vui vẻ làm theo thôi”.
An Nhị Lang càng lúc càng hớn hở, từ lời của Thập Nhất Nương hắn nghĩ đến rất nhiều cách làm ăn khác, hắn phát hiện thì ra chuyện kinh doanh còn có thể làm như vậy… Tương lai của Nhị Lang càng ngày càng tươi sáng!
Tác giả :
Đẳng Đãi Quả Đa