Thái Tử Phi Rắc Rối
Chương 1-2: Lọt xuống Vực Thẳm Thời Gian
- Chị hai, chị đi du lịch nhớ mang quà về cho em với. Mua nhiều nhiều vào, với lại phải đặc sắc và có giá trị tí nha.
Em trai tôi lải nhải nốt vài câu căn dặn “thân thương” trước khi tôi nhào lên xe phóng tới chỗ tập trung với đám bạn để đi dã ngoại. Thằng nhóc này thật lắm chuyện, nó nói câu này lần thứ 100 rồi mà vẫn còn ráng nói thêm lần thứ 101 nữa mới hài lòng. Quà chứ gì, chuyện nhỏ, tôi đi đâu hơi xa xa mà chả mang quà về cho nó chứ. Chuyện này đã thành tiền lệ rồi mà nó vẫn còn lo lắng tôi sẽ quên mất là thế nào nhỉ?
- Okay, cục cưng, chuyện này mà còn phải nhắc sao, chị hai của em có bao giờ luống cuống quên mua quà cắp cho em đâu, đúng không?
- Còn không à? Lần trước chị đi Đà Lạt về có mua cái gì cho em đâu, còn lần trước nữa chị đi Sa Pa về một cái lá cây cũng còn không có, rồi… bla bla…
Tôi tối tăm hết mặt mũi, ui da tôi quên nhiều lần thế cơ à? Thằng nhóc này nhớ dai hơn cả tôi, số tôi sao mà khổ quá. Nó chẳng biết là bà chị của nó nghèo kiết xác, lê lết được cái xác lành lặn về nhà mà không bị người ta đánh bầm dập vì “ăn quỵt” là giỏi lắm rồi còn ở đó mà quà với lại cáp.
- Okay, cục cưng, chị sẽ nhớ lần này, stop dùm đi, em lải nhải mấy cái vụ từ cái thuở nảo nào nao rồi.
- Ai bảo chị bốc phét chưa quên mua quà cho em bao giờ, quên vô số lần thế mà còn bảo là không? Quà là phải có, chi phí chị chi trả, còn tiền em gửi chị mua dùm em cái món đồ đó là chị không được cắt xén vào đâu đấy.
Hix, có ai làm chị hai mà bị em trai “quạt” thẳng mấy lời nghi ngờ vào mặt tàn nhẫn như tôi không hả trời? Ai thèm cắt xén tiền của nó mà nó lo xa chi cho mệt. Tôi cùng lắm là mượn xài đỡ sau này có sẽ trả lại thôi mà, hừ hừ. Đã thế chị mày xài hết luôn không thèm trả cho bõ tức.
- Chị nhớ đấy, về mà không mang hàng cho em là em không cho vào nhà đâu.
- Okay, cục cưng.
Xoẹt, he he cột xong dây giày, tôi quàng cái ba lô lên vai, nhào ngay lên xe đã nổ máy sẵn sàng, rống lên địa điểm hẹn tập trung cho anh Trung tài xế nghe, giục anh nhanh dùm rối rít. Hix, vì ham ngủ nên dậy trễ, tôi lỡ hẹn với đám bạn mất năm phút rồi, khổ tôi rồi tụi nó sẽ lột da, chiên xù tôi mất thôi.
- Tiểu thư à, khi về cô nhớ mua dùm tôi bánh trái nho nhé. Cô không được quên đâu đấy, vợ tôi đang nghén cô ấy muốn ăn.
- Vâng, em nhớ mà.
Lại thêm một kẻ nữa, căn dặn và căn dặn, bánh trái nho, khổ quá mua đâu mà chẳng giống nhau sao cứ phải ra tận đó mới ngon nhất chứ.
- Ông bà chủ sẽ về nhà vào thứ hai tuần tới, cô về kịp chứ? Ông bà về nhà mà không thấy cô thì tiêu cả đám đấy.
- Chủ nhật em về rồi mà, không sao đâu.
Ông bà chủ trong câu chuyện này là papa với lại mama yêu quí của tôi. Quý ông và quý bà Chiêu Văn đáng kính của Chiêu Văn Như Ý tôi. Quý ông và quý bà làm lễ kỷ niệm 25 năm ngày cưới nên “đạp văng” hai chị em tôi qua một góc, leo lên trực thăng bay đi đâu kỷ niệm cả tuần lễ không thấy mặt mũi. Tôi tranh thủ thời gian không có hai giám sát viên “đại ca” khoảng cách xa xôi nên năng lực điều khiền có phần hạn chế nhào đi chơi với đám bạn cùng lớp. Tôi_ tên Như Ý, 22 tuổi, sinh viên năm 4 khoa quản trị kinh doanh của trường đại học Kinh tế Hoàng Gia vậy mà vẫn bị quản chế như đứa trẻ sơ sinh dưới con mắt của hai quý ông quý bà nghiêm khắc. Tuần này may mắn họ đi xa nên tôi và em trai như chim xổ lồng tha hồ quấy phá một cách danh chính ngôn thuận không ai đủ năng lực ngăn cản. Bằng chứng là ngay lúc này tôi đang ngồi trên xe trốn việc đi chơi he he. Tôi phải nói rõ ràng với các vị rằng họ mà ở nhà thì tôi có mà đi chơi ở trong mơ cũng còn khó khăn và trắc trở.
Cha mẹ trước khi đi hưởng phước, ôn lại kỷ niệm uyên ương ngọt ngào còn kỹ lưỡng sắp xếp một hàng dài 5 tên vệ sĩ theo chân tôi sát nút mọi lúc mọi nơi, gọi là “bảo vệ bảo bối”. Hix, có mà giám sát hành tung với lại hành động của tôi thì chính xác hơn. Nhưng với năng lực “làm càn” của tôi sau khi họ đi một giờ tôi đã sa thải toàn bộ một cách nhanh gọn và sạch sẽ (he he). Giám sát với lại vệ sĩ, tôi mà đã không muốn thì có thánh cản trở với lại theo dõi được tôi.
- Tới rồi, tiểu thư.
- Okay, cám ơn anh, tôi sẽ mua thật nhiều bánh trái nho cho vợ yêu của anh.
- Hi, tổng chào các chiến hữu.
- Sao bây giờ cậu mới tới hả con nhỏ kia?
… Lao xao… lào xào…. ( trời rung, đất chuyển vì bị đánh hội đồng, hix số khổ…)
Đi cả một lớp gần 30 đứa, chất lên một cái xe khách bon bon chạy mất gần 5 tiếng đồng hồ, mệt đến phờ phạc hết cả râu (hiz, Như Ý không có râu nhưng mà cũng mệt thật đấy). Nhưng sức trẻ dẻo dai vừa đến nơi là tinh thần lại hăng hái trở lại toàn phần. Tôi nhảy cái vèo ra khỏi xe nhanh nhất vì ngồi ngay gần cửa mà. Trời trong lành, cây cối xanh mướt, thật tuyệt, hít một hơi thật dài khoan khoái. Trong khi đám bạn đang xúm xít lại dựng lều thì tôi chuồn đi ngắm cảnh, chẳng phải tôi lười không chịu giúp mà là tôi tránh xa mấy cái lều đó ra thì tốt hơn. Đám bạn của tôi sợ tôi phá nó nát vụn ra ấy mà, hơi xấu hổ chút nhưng phải thừa nhận với các vị là tôi hơi bị hậu đậu một chút. Tôi có lòng nhưng mà không tận sức được, tôi mon men vào đó thể nào chẳng bị đuổi ra ngay, vì thế cứ đi xa xa ra ngay từ đầu cho đỡ phiền phức cả hai phía (he he vì thế nên nàng chuồn đi chơi một mình, mới có chuyện xảy ra mà lý do nàng đưa ra cũng “có lý” quá các bạn nhỉ).
Tôi men theo dòng suối nhỏ đi càng ngày càng xa chỗ hạ trại nhưng tôi chẳng lo lạc đường. Tôi có khả năng tìm đường rất khá với lại nãy giờ tôi chỉ đi dọc theo con suối, khi quay lại chỉ cần đi ngược lên là được. Suối nhỏ không sâu nhưng tôi cũng chẳng nhảy xuống đó làm gì, tôi không biết bơi, tôi chỉ đi dọc theo nó trên bờ thôi. Tôi đoán là con suối sẽ chạy dài rồi đổ xuống một dòng thác, tôi muốn nhìn thấy thác nước. Ào ào, he he tôi phục lăn suy đoán của bản thân, có tiếng thác đổ kìa, tôi chạy nhanh lên phía trước. Tôi không biết người khác thích gì nhưng tôi thích nhìn thác nước đổ, nước từ trên cao trút xuống thành một dòng trắng xóa nhìn thật hùng vĩ và oai hùng. Nhìn từ góc độ phía dưới nhìn lên hay phía trên nhìn xuống đều rất đẹp, tôi chỉ cần nhìn thấy thác nước thôi cũng cảm thấy rất vui và thoải mái. Tôi luôn ước mình có khả năng bay theo dòng nước đó mà không xảy ra vấn đề gì. Nhưng mà có ai không biết bơi, không có đồ bảo hộ, nhảy từ đỉnh thác xuống dưới đâu, trừ khi ai đó muốn tự sát. Tôi thì vẫn còn yêu đời lắm, chẳng đời nào làm cái hành động không minh mẫn đó. Đứng trên một hòn đá lớn, nhìn theo dòng nước đổ ào xuống, tôi hưng phấn hét lên thật to aaaaa, như tôi thấy người ta vẫn hay làm. Quả thật đứng một chỗ mà hét lớn nhưng không bị cho là điên thì cảm giác thật khó tả. Tôi vươn tay lên định kêu lên một lần nữa thì thấy tảng đá mình đang đứng lung lay và sụp xuống.
- Á aaaaaaaaa.
Đúng là tôi định hét a thêm lần nữa nhưng mà chẳng phải trong tình huống hoảng sợ này. Ai mà biết hòn đá to đùng nhìn rắn chắc thế mà tôi đứng có chút xíu, hét có một hơi, dậm nhảy vài cái đã bị sụp xuống đâu cơ chứ. Thế mà tôi vẫn luôn tin ngôi sao may mắn chiếu mạng mình sáng chói lọi, luôn mang may mắn cho tôi chứ. Bây giờ thì sao á, chết đến nơi rồi, hu hu.
Bịch… đau chết mất, mông với má, số khổ, số khổ.
Tôi lồm cồm bò dậy, xoa xoa mông nhìn xuống đất trước tiên. Tại sao nhìn xuống đất mà không phải là nhìn xung quanh hay nhìn lên trên á, tôi kiểm tra xem có con rắn nào ở dưới chân không đó mà. Tôi thừa biết mình vừa bị rớt xuống một cái động có đáy, mà theo kiến thức sơ sài của mình tôi biết mấy cái động như thế này thường có rắn. Tiết lộ bị mật nhỏ là tôi không thích cái loài bò sát này cho lắm, trước tiên nhìn xem nếu mà có rắn thì tránh xa nó ra. Hiền nhiên rồi phải không?
Sao chiếu mạng của tôi cũng chưa đến nỗi tắt ngúm, không có rắn, tôi thở phào, nhẹ nhõm chút đỉnh. Tôi bắt đầu nhìn xung quanh, động này không lớn lắm, nhưng mà nói nhỏ cũng không phải, đường kính khoảng mười ba hay nhỏ hơn một chút. Dây leo nhăng nhít nhiều vô số và có…
- Áaaaa
Có một cô gái xinh đẹp đang nhìn tôi chằm chắm ở bên phải chỗ tôi đang đứng. Tôi gặp ma hả? Xong rồi, xong rồi, cô ta đang nhìn tôi với ánh mắt tóe lửa xoèn xoẹt. Tôi dám cá độ nóng của nó đủ sức thắp sáng cả một cái bóng đèn. Coi như, mạng mình kiếp này không dài hơn con số 22 được rồi, cái ánh mắt tràn đầy sát khí đó, tôi còn đường thoát sao?
- Xin lỗi em, chị bị té từ trên đỉnh thác xuống, làm phiền sự thanh tịnh của em rồi.
Đó luôn là cách xưng hô thông thường của tôi, với các cô gái xinh đẹp và theo đánh giá của tôi là còn trẻ trung thì tôi sẽ gọi là em tuốt luốt.Tại sao á? Bởi vì phụ nữ ghét nhất trên đời là sự lão hóa, nói trắng ra là già dần đi ấy mà. Gọi người ta là em cho có người ta cảm giác trẻ ra một chút, luôn luôn từ trước đến giờ biện pháp này gây được thiện cảm với các chị em, hi hi. Thỉnh thoảng có một số không hài lòng thôi, vì gặp phụ nữ gọi chị gặp đàn ông gọi anh rồi xưng em là cách chào hỏi xưng hô trang trọng và lịch sự, một số người luôn thuộc típ người cổ điển, yêu quý truyền thống mà.
Vào thời điểm này thì tôi có thể chắc chắn mình hôm nay xui ơi là xui. Cô gái vẫn tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt bức người, cô ta đang muốn nhai xương, lột da tôi đây mà. Tôi làm gì sai rồi hả? Hiz hiz, cô ta chắc là ma, còn mình thì chuẩn bị biến thành ma, sắp thành đồng loại với nhau rồi mà cô ta vẫn còn gắt gao quá.
- Xin lỗi, em cho chị hỏi đây là đâu?
- Cô phá hỏng cơ hội phi thăng của tôi rồi, cô là hung tinh của tôi đấy hả, sớm không đến, chậm không đến sao lại nhè đúng lúc tôi hành pháp thì té xuống đây hả? Cô thật đáng chết mà.
Ui da, cô ta nói cái quái gì mà tôi nghe lùng bùng hết cả lỗ tai nhưng không hiểu vậy trời. Cái gì “phi thăng”, phi đi đâu?
- Xin lỗi, chị không cố ý, vô tình té xuống thôi, cũng chẳng muốn phá hỏng cái gì cơ hội thăng với lại không thăng gì đó của em. Em chắc chắn chị phá hỏng cơ hội gì của em sao? Chị té từ trên đó xuống cũng đâu có đụng gì tới một cọng tóc của em đâu. Nhìn đi, chị té giữa động mà, xa chỗ em đứng cả mấy mét, làm thế nào mà gây hại…
Cô gái quái quỉ đó cũng chẳng để cho tôi có cơ hội biện giải cho hết câu, tường trình cho có đầu có đuôi đã quạt cho tôi một phát làm tôi choáng váng hết mặt mày rồi té rầm xuống đất. Tôi có cảm giác sau khi đụng mặt xuống đất tôi bị cuốn vào một vòng xoáy đen ngòm với vận tốc nhanh không thể tả, bay vèo vèo mãi không dừng lại được. Tôi lướt vèo qua mây, tông vào cả đống đá hay vật cản mà chẳng thấy đau đớn gì cả. Tôi chết rồi hay sao, chỉ có linh hồn mới không có cảm giác đau thôi. Tôi tiêu tùng rồi. Cô gái đáng hận đó, à không cái con mụ quỷ sai khốn nạn đó thật quá đáng mà, chỉ quạt một phát đã lấy mạng nhỏ của tôi rồi, cũng chẳng thèm báo tử với lại phát biểu khai mạc lý do lý trấu gì đã lấy mạng tôi rồi. Con mụ đó làm ăn gì mà cẩu thả và vô nguyên tắc quá, con mụ đáng…
- Báo danh đi.
Ack, ai quát tháo cái gì đấy. Tôi quay người lại, cái thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một thằng cha già nhìn cũng khá phong độ và có tướng tá “sếp sòng” ngồi một đống trên một cái ghế vàng chóe. Ai da, vàng thật á, tôi nhìn là biết ngay mà, cho dù cự ly xa tôi cũng biết nó là vàng mà. Ai ta? Diêm Vương hả? Chắc thế, nếu không phải Diêm Vương thì đòi tôi báo danh làm cái gì?
- Dạ, thưa sếp lớn, con tên Chiêu Văn Như Ý, 22 tuổi đang sống tại năm 2011.
He, sao ông ta nhìn mình kì lạ thế nhỉ? Nói sai rồi sao? Không lẽ còn đòi hỏi khai rõ ràng chi tiết, địa chỉ quê quán hả? Chẳng phải ông ta đã cho người tới lấy mạng mình rồi hay sao, nếu vậy phải biết hết thông tin rồi mới đúng chứ. Không lẽ chưa xem xét gì mà đã hốt đại người cho đủ số lượng sao?
- Thưa ngài, trong sổ sinh tử ngày hôm nay không có danh sách tử của cô gái này. Cô gái là tự mình mò tới chứ không có người đi đón.
Ê này, tên kia nói gì cơ. Tôi quay qua nhìn chằm chằm cái tên vừa tâu bẩm cung kính với sếp lớn kia. Hắn bảo tôi chưa đến số chết mà, đúng không? Tên điên này, tôi là bị quạt đến đây đấy chứ, có ai mà tự mò đến đâu?
- Thưa sếp, con là bị một cô gái kỳ lạ quạt một phát bay tới đây chứ con cũng chẳng hứng thú gì tự mò xuống đây đâu. Ngài làm ơn làm phước cho con về đi, con còn chưa muốn chết đâu.
- Ngươi là linh thể, chết cũng chẳng đến chỗ này đâu. Người đâu đưa cô gái này về chỗ cũ.
Diêm Vương sếp lớn ra lệnh nghe thật oai phong, ngay tức khắc có người đến trước mặt đưa tay làm động tác mời tôi đi theo hắn ta. Tôi dợm bước đi theo ngay, ai mà muốn ở lại cái chỗ âm u này đâu. Nhưng mà tôi cứ thấy gai gai sống lưng, sếp lớn nhìn tôi thì phải, sao mà cứ nhìn tôi mãi nhỉ? Quay lại hỏi tý chuyện đã, lúc nãy hắn nói cái gì linh thể chết thì không tới chỗ này gì gì đó.
- Thưa ngài, con xin hỏi chuyện một chút?
- Nói.
- Linh thể là gì ạ? Sao linh thể lại không tới chỗ này sau khi chết?
- Không có câu trả lời.
Trời ạ, thằng cha già Diêm Vương đáng hận kia, hỏi có mỗi một câu hỏi đơn giản thế mà cũng keo kiệt giấu diếm không đáp ứng cho người ta với. Diêm Vương là đại diện cho cái xấu mà.
- Không có chửi thầm ta.
Oái, ui, con xin lỗi sếp. Không chửi, không chửi, không nghĩ 1, 2,3, 4,5, 6…
- Mời cô nhảy xuống dòng suối này.
- Gì cơ, nhảy xuống đấy là có thể về sao?
- Đúng, xin mời.
Thằng cha quỷ sai này, nhảy xuống suối chứ tưởng ăn tiệc chắc, mời mọc thấy ớn. Tôi liếc hắn một cái rồi chần chừ nấn ná chưa dám nhảy xuống. Ui, đã bảo tôi không biết bơi mà, người không biết bơi thì có đời nào tự tin vênh mặt song song với trời khi đứng trước sông, suối, ao, hồ đâu.
- Xin mời.
- Okay.
Thằng cha quỷ sai đó, hắn cứ phải đẩy tôi vào chỗ nguy hiểm thì mới được sao. Nhảy thì nhảy, tôi mà chết thật thì sẽ tìm nó tính xổ, dù sao thì đứng đây cũng không phải là biện pháp mà. 1,2, 3 ùm. Tôi nhảy.
Một lực hút cường độ cực lớn hút tôi về một phía có luồng ánh sáng bên dưới. Cái gì nữa đây?
Em trai tôi lải nhải nốt vài câu căn dặn “thân thương” trước khi tôi nhào lên xe phóng tới chỗ tập trung với đám bạn để đi dã ngoại. Thằng nhóc này thật lắm chuyện, nó nói câu này lần thứ 100 rồi mà vẫn còn ráng nói thêm lần thứ 101 nữa mới hài lòng. Quà chứ gì, chuyện nhỏ, tôi đi đâu hơi xa xa mà chả mang quà về cho nó chứ. Chuyện này đã thành tiền lệ rồi mà nó vẫn còn lo lắng tôi sẽ quên mất là thế nào nhỉ?
- Okay, cục cưng, chuyện này mà còn phải nhắc sao, chị hai của em có bao giờ luống cuống quên mua quà cắp cho em đâu, đúng không?
- Còn không à? Lần trước chị đi Đà Lạt về có mua cái gì cho em đâu, còn lần trước nữa chị đi Sa Pa về một cái lá cây cũng còn không có, rồi… bla bla…
Tôi tối tăm hết mặt mũi, ui da tôi quên nhiều lần thế cơ à? Thằng nhóc này nhớ dai hơn cả tôi, số tôi sao mà khổ quá. Nó chẳng biết là bà chị của nó nghèo kiết xác, lê lết được cái xác lành lặn về nhà mà không bị người ta đánh bầm dập vì “ăn quỵt” là giỏi lắm rồi còn ở đó mà quà với lại cáp.
- Okay, cục cưng, chị sẽ nhớ lần này, stop dùm đi, em lải nhải mấy cái vụ từ cái thuở nảo nào nao rồi.
- Ai bảo chị bốc phét chưa quên mua quà cho em bao giờ, quên vô số lần thế mà còn bảo là không? Quà là phải có, chi phí chị chi trả, còn tiền em gửi chị mua dùm em cái món đồ đó là chị không được cắt xén vào đâu đấy.
Hix, có ai làm chị hai mà bị em trai “quạt” thẳng mấy lời nghi ngờ vào mặt tàn nhẫn như tôi không hả trời? Ai thèm cắt xén tiền của nó mà nó lo xa chi cho mệt. Tôi cùng lắm là mượn xài đỡ sau này có sẽ trả lại thôi mà, hừ hừ. Đã thế chị mày xài hết luôn không thèm trả cho bõ tức.
- Chị nhớ đấy, về mà không mang hàng cho em là em không cho vào nhà đâu.
- Okay, cục cưng.
Xoẹt, he he cột xong dây giày, tôi quàng cái ba lô lên vai, nhào ngay lên xe đã nổ máy sẵn sàng, rống lên địa điểm hẹn tập trung cho anh Trung tài xế nghe, giục anh nhanh dùm rối rít. Hix, vì ham ngủ nên dậy trễ, tôi lỡ hẹn với đám bạn mất năm phút rồi, khổ tôi rồi tụi nó sẽ lột da, chiên xù tôi mất thôi.
- Tiểu thư à, khi về cô nhớ mua dùm tôi bánh trái nho nhé. Cô không được quên đâu đấy, vợ tôi đang nghén cô ấy muốn ăn.
- Vâng, em nhớ mà.
Lại thêm một kẻ nữa, căn dặn và căn dặn, bánh trái nho, khổ quá mua đâu mà chẳng giống nhau sao cứ phải ra tận đó mới ngon nhất chứ.
- Ông bà chủ sẽ về nhà vào thứ hai tuần tới, cô về kịp chứ? Ông bà về nhà mà không thấy cô thì tiêu cả đám đấy.
- Chủ nhật em về rồi mà, không sao đâu.
Ông bà chủ trong câu chuyện này là papa với lại mama yêu quí của tôi. Quý ông và quý bà Chiêu Văn đáng kính của Chiêu Văn Như Ý tôi. Quý ông và quý bà làm lễ kỷ niệm 25 năm ngày cưới nên “đạp văng” hai chị em tôi qua một góc, leo lên trực thăng bay đi đâu kỷ niệm cả tuần lễ không thấy mặt mũi. Tôi tranh thủ thời gian không có hai giám sát viên “đại ca” khoảng cách xa xôi nên năng lực điều khiền có phần hạn chế nhào đi chơi với đám bạn cùng lớp. Tôi_ tên Như Ý, 22 tuổi, sinh viên năm 4 khoa quản trị kinh doanh của trường đại học Kinh tế Hoàng Gia vậy mà vẫn bị quản chế như đứa trẻ sơ sinh dưới con mắt của hai quý ông quý bà nghiêm khắc. Tuần này may mắn họ đi xa nên tôi và em trai như chim xổ lồng tha hồ quấy phá một cách danh chính ngôn thuận không ai đủ năng lực ngăn cản. Bằng chứng là ngay lúc này tôi đang ngồi trên xe trốn việc đi chơi he he. Tôi phải nói rõ ràng với các vị rằng họ mà ở nhà thì tôi có mà đi chơi ở trong mơ cũng còn khó khăn và trắc trở.
Cha mẹ trước khi đi hưởng phước, ôn lại kỷ niệm uyên ương ngọt ngào còn kỹ lưỡng sắp xếp một hàng dài 5 tên vệ sĩ theo chân tôi sát nút mọi lúc mọi nơi, gọi là “bảo vệ bảo bối”. Hix, có mà giám sát hành tung với lại hành động của tôi thì chính xác hơn. Nhưng với năng lực “làm càn” của tôi sau khi họ đi một giờ tôi đã sa thải toàn bộ một cách nhanh gọn và sạch sẽ (he he). Giám sát với lại vệ sĩ, tôi mà đã không muốn thì có thánh cản trở với lại theo dõi được tôi.
- Tới rồi, tiểu thư.
- Okay, cám ơn anh, tôi sẽ mua thật nhiều bánh trái nho cho vợ yêu của anh.
- Hi, tổng chào các chiến hữu.
- Sao bây giờ cậu mới tới hả con nhỏ kia?
… Lao xao… lào xào…. ( trời rung, đất chuyển vì bị đánh hội đồng, hix số khổ…)
Đi cả một lớp gần 30 đứa, chất lên một cái xe khách bon bon chạy mất gần 5 tiếng đồng hồ, mệt đến phờ phạc hết cả râu (hiz, Như Ý không có râu nhưng mà cũng mệt thật đấy). Nhưng sức trẻ dẻo dai vừa đến nơi là tinh thần lại hăng hái trở lại toàn phần. Tôi nhảy cái vèo ra khỏi xe nhanh nhất vì ngồi ngay gần cửa mà. Trời trong lành, cây cối xanh mướt, thật tuyệt, hít một hơi thật dài khoan khoái. Trong khi đám bạn đang xúm xít lại dựng lều thì tôi chuồn đi ngắm cảnh, chẳng phải tôi lười không chịu giúp mà là tôi tránh xa mấy cái lều đó ra thì tốt hơn. Đám bạn của tôi sợ tôi phá nó nát vụn ra ấy mà, hơi xấu hổ chút nhưng phải thừa nhận với các vị là tôi hơi bị hậu đậu một chút. Tôi có lòng nhưng mà không tận sức được, tôi mon men vào đó thể nào chẳng bị đuổi ra ngay, vì thế cứ đi xa xa ra ngay từ đầu cho đỡ phiền phức cả hai phía (he he vì thế nên nàng chuồn đi chơi một mình, mới có chuyện xảy ra mà lý do nàng đưa ra cũng “có lý” quá các bạn nhỉ).
Tôi men theo dòng suối nhỏ đi càng ngày càng xa chỗ hạ trại nhưng tôi chẳng lo lạc đường. Tôi có khả năng tìm đường rất khá với lại nãy giờ tôi chỉ đi dọc theo con suối, khi quay lại chỉ cần đi ngược lên là được. Suối nhỏ không sâu nhưng tôi cũng chẳng nhảy xuống đó làm gì, tôi không biết bơi, tôi chỉ đi dọc theo nó trên bờ thôi. Tôi đoán là con suối sẽ chạy dài rồi đổ xuống một dòng thác, tôi muốn nhìn thấy thác nước. Ào ào, he he tôi phục lăn suy đoán của bản thân, có tiếng thác đổ kìa, tôi chạy nhanh lên phía trước. Tôi không biết người khác thích gì nhưng tôi thích nhìn thác nước đổ, nước từ trên cao trút xuống thành một dòng trắng xóa nhìn thật hùng vĩ và oai hùng. Nhìn từ góc độ phía dưới nhìn lên hay phía trên nhìn xuống đều rất đẹp, tôi chỉ cần nhìn thấy thác nước thôi cũng cảm thấy rất vui và thoải mái. Tôi luôn ước mình có khả năng bay theo dòng nước đó mà không xảy ra vấn đề gì. Nhưng mà có ai không biết bơi, không có đồ bảo hộ, nhảy từ đỉnh thác xuống dưới đâu, trừ khi ai đó muốn tự sát. Tôi thì vẫn còn yêu đời lắm, chẳng đời nào làm cái hành động không minh mẫn đó. Đứng trên một hòn đá lớn, nhìn theo dòng nước đổ ào xuống, tôi hưng phấn hét lên thật to aaaaa, như tôi thấy người ta vẫn hay làm. Quả thật đứng một chỗ mà hét lớn nhưng không bị cho là điên thì cảm giác thật khó tả. Tôi vươn tay lên định kêu lên một lần nữa thì thấy tảng đá mình đang đứng lung lay và sụp xuống.
- Á aaaaaaaaa.
Đúng là tôi định hét a thêm lần nữa nhưng mà chẳng phải trong tình huống hoảng sợ này. Ai mà biết hòn đá to đùng nhìn rắn chắc thế mà tôi đứng có chút xíu, hét có một hơi, dậm nhảy vài cái đã bị sụp xuống đâu cơ chứ. Thế mà tôi vẫn luôn tin ngôi sao may mắn chiếu mạng mình sáng chói lọi, luôn mang may mắn cho tôi chứ. Bây giờ thì sao á, chết đến nơi rồi, hu hu.
Bịch… đau chết mất, mông với má, số khổ, số khổ.
Tôi lồm cồm bò dậy, xoa xoa mông nhìn xuống đất trước tiên. Tại sao nhìn xuống đất mà không phải là nhìn xung quanh hay nhìn lên trên á, tôi kiểm tra xem có con rắn nào ở dưới chân không đó mà. Tôi thừa biết mình vừa bị rớt xuống một cái động có đáy, mà theo kiến thức sơ sài của mình tôi biết mấy cái động như thế này thường có rắn. Tiết lộ bị mật nhỏ là tôi không thích cái loài bò sát này cho lắm, trước tiên nhìn xem nếu mà có rắn thì tránh xa nó ra. Hiền nhiên rồi phải không?
Sao chiếu mạng của tôi cũng chưa đến nỗi tắt ngúm, không có rắn, tôi thở phào, nhẹ nhõm chút đỉnh. Tôi bắt đầu nhìn xung quanh, động này không lớn lắm, nhưng mà nói nhỏ cũng không phải, đường kính khoảng mười ba hay nhỏ hơn một chút. Dây leo nhăng nhít nhiều vô số và có…
- Áaaaa
Có một cô gái xinh đẹp đang nhìn tôi chằm chắm ở bên phải chỗ tôi đang đứng. Tôi gặp ma hả? Xong rồi, xong rồi, cô ta đang nhìn tôi với ánh mắt tóe lửa xoèn xoẹt. Tôi dám cá độ nóng của nó đủ sức thắp sáng cả một cái bóng đèn. Coi như, mạng mình kiếp này không dài hơn con số 22 được rồi, cái ánh mắt tràn đầy sát khí đó, tôi còn đường thoát sao?
- Xin lỗi em, chị bị té từ trên đỉnh thác xuống, làm phiền sự thanh tịnh của em rồi.
Đó luôn là cách xưng hô thông thường của tôi, với các cô gái xinh đẹp và theo đánh giá của tôi là còn trẻ trung thì tôi sẽ gọi là em tuốt luốt.Tại sao á? Bởi vì phụ nữ ghét nhất trên đời là sự lão hóa, nói trắng ra là già dần đi ấy mà. Gọi người ta là em cho có người ta cảm giác trẻ ra một chút, luôn luôn từ trước đến giờ biện pháp này gây được thiện cảm với các chị em, hi hi. Thỉnh thoảng có một số không hài lòng thôi, vì gặp phụ nữ gọi chị gặp đàn ông gọi anh rồi xưng em là cách chào hỏi xưng hô trang trọng và lịch sự, một số người luôn thuộc típ người cổ điển, yêu quý truyền thống mà.
Vào thời điểm này thì tôi có thể chắc chắn mình hôm nay xui ơi là xui. Cô gái vẫn tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt bức người, cô ta đang muốn nhai xương, lột da tôi đây mà. Tôi làm gì sai rồi hả? Hiz hiz, cô ta chắc là ma, còn mình thì chuẩn bị biến thành ma, sắp thành đồng loại với nhau rồi mà cô ta vẫn còn gắt gao quá.
- Xin lỗi, em cho chị hỏi đây là đâu?
- Cô phá hỏng cơ hội phi thăng của tôi rồi, cô là hung tinh của tôi đấy hả, sớm không đến, chậm không đến sao lại nhè đúng lúc tôi hành pháp thì té xuống đây hả? Cô thật đáng chết mà.
Ui da, cô ta nói cái quái gì mà tôi nghe lùng bùng hết cả lỗ tai nhưng không hiểu vậy trời. Cái gì “phi thăng”, phi đi đâu?
- Xin lỗi, chị không cố ý, vô tình té xuống thôi, cũng chẳng muốn phá hỏng cái gì cơ hội thăng với lại không thăng gì đó của em. Em chắc chắn chị phá hỏng cơ hội gì của em sao? Chị té từ trên đó xuống cũng đâu có đụng gì tới một cọng tóc của em đâu. Nhìn đi, chị té giữa động mà, xa chỗ em đứng cả mấy mét, làm thế nào mà gây hại…
Cô gái quái quỉ đó cũng chẳng để cho tôi có cơ hội biện giải cho hết câu, tường trình cho có đầu có đuôi đã quạt cho tôi một phát làm tôi choáng váng hết mặt mày rồi té rầm xuống đất. Tôi có cảm giác sau khi đụng mặt xuống đất tôi bị cuốn vào một vòng xoáy đen ngòm với vận tốc nhanh không thể tả, bay vèo vèo mãi không dừng lại được. Tôi lướt vèo qua mây, tông vào cả đống đá hay vật cản mà chẳng thấy đau đớn gì cả. Tôi chết rồi hay sao, chỉ có linh hồn mới không có cảm giác đau thôi. Tôi tiêu tùng rồi. Cô gái đáng hận đó, à không cái con mụ quỷ sai khốn nạn đó thật quá đáng mà, chỉ quạt một phát đã lấy mạng nhỏ của tôi rồi, cũng chẳng thèm báo tử với lại phát biểu khai mạc lý do lý trấu gì đã lấy mạng tôi rồi. Con mụ đó làm ăn gì mà cẩu thả và vô nguyên tắc quá, con mụ đáng…
- Báo danh đi.
Ack, ai quát tháo cái gì đấy. Tôi quay người lại, cái thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một thằng cha già nhìn cũng khá phong độ và có tướng tá “sếp sòng” ngồi một đống trên một cái ghế vàng chóe. Ai da, vàng thật á, tôi nhìn là biết ngay mà, cho dù cự ly xa tôi cũng biết nó là vàng mà. Ai ta? Diêm Vương hả? Chắc thế, nếu không phải Diêm Vương thì đòi tôi báo danh làm cái gì?
- Dạ, thưa sếp lớn, con tên Chiêu Văn Như Ý, 22 tuổi đang sống tại năm 2011.
He, sao ông ta nhìn mình kì lạ thế nhỉ? Nói sai rồi sao? Không lẽ còn đòi hỏi khai rõ ràng chi tiết, địa chỉ quê quán hả? Chẳng phải ông ta đã cho người tới lấy mạng mình rồi hay sao, nếu vậy phải biết hết thông tin rồi mới đúng chứ. Không lẽ chưa xem xét gì mà đã hốt đại người cho đủ số lượng sao?
- Thưa ngài, trong sổ sinh tử ngày hôm nay không có danh sách tử của cô gái này. Cô gái là tự mình mò tới chứ không có người đi đón.
Ê này, tên kia nói gì cơ. Tôi quay qua nhìn chằm chằm cái tên vừa tâu bẩm cung kính với sếp lớn kia. Hắn bảo tôi chưa đến số chết mà, đúng không? Tên điên này, tôi là bị quạt đến đây đấy chứ, có ai mà tự mò đến đâu?
- Thưa sếp, con là bị một cô gái kỳ lạ quạt một phát bay tới đây chứ con cũng chẳng hứng thú gì tự mò xuống đây đâu. Ngài làm ơn làm phước cho con về đi, con còn chưa muốn chết đâu.
- Ngươi là linh thể, chết cũng chẳng đến chỗ này đâu. Người đâu đưa cô gái này về chỗ cũ.
Diêm Vương sếp lớn ra lệnh nghe thật oai phong, ngay tức khắc có người đến trước mặt đưa tay làm động tác mời tôi đi theo hắn ta. Tôi dợm bước đi theo ngay, ai mà muốn ở lại cái chỗ âm u này đâu. Nhưng mà tôi cứ thấy gai gai sống lưng, sếp lớn nhìn tôi thì phải, sao mà cứ nhìn tôi mãi nhỉ? Quay lại hỏi tý chuyện đã, lúc nãy hắn nói cái gì linh thể chết thì không tới chỗ này gì gì đó.
- Thưa ngài, con xin hỏi chuyện một chút?
- Nói.
- Linh thể là gì ạ? Sao linh thể lại không tới chỗ này sau khi chết?
- Không có câu trả lời.
Trời ạ, thằng cha già Diêm Vương đáng hận kia, hỏi có mỗi một câu hỏi đơn giản thế mà cũng keo kiệt giấu diếm không đáp ứng cho người ta với. Diêm Vương là đại diện cho cái xấu mà.
- Không có chửi thầm ta.
Oái, ui, con xin lỗi sếp. Không chửi, không chửi, không nghĩ 1, 2,3, 4,5, 6…
- Mời cô nhảy xuống dòng suối này.
- Gì cơ, nhảy xuống đấy là có thể về sao?
- Đúng, xin mời.
Thằng cha quỷ sai này, nhảy xuống suối chứ tưởng ăn tiệc chắc, mời mọc thấy ớn. Tôi liếc hắn một cái rồi chần chừ nấn ná chưa dám nhảy xuống. Ui, đã bảo tôi không biết bơi mà, người không biết bơi thì có đời nào tự tin vênh mặt song song với trời khi đứng trước sông, suối, ao, hồ đâu.
- Xin mời.
- Okay.
Thằng cha quỷ sai đó, hắn cứ phải đẩy tôi vào chỗ nguy hiểm thì mới được sao. Nhảy thì nhảy, tôi mà chết thật thì sẽ tìm nó tính xổ, dù sao thì đứng đây cũng không phải là biện pháp mà. 1,2, 3 ùm. Tôi nhảy.
Một lực hút cường độ cực lớn hút tôi về một phía có luồng ánh sáng bên dưới. Cái gì nữa đây?
Tác giả :
Búp bê Chiqu