Thái Tử Điện Hạ, Nô Tài Có Hỉ Rồi
Chương 15: Bạn tù áo đỏ
Editor: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn
Phàn Ngũ là kẻ kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Thái tử điện hạ cũng không kiêu nổi, cúi đầu đáp: "Vâng."
"Đúng rồi,” Phàn Trầm Hề cúi đầu nhìn tay mình, dường như lơ đãng hỏi: “Người ở Nội đình ty kia, thế nào?"
Phàn Ngũ ngơ ngẩn, Lý công công đứng ở một bên vội vàng đi tới: "Nghe nói thẩm tra rất lâu, nhưng thực chất không hỏi ra được cái gì hữu dụng."
"Người đâu?"
Lý công công chần chừ một lúc: "Cái này, hình như bị đánh rất thảm, cụ thể thế nào nô tài vẫn chưa rõ ràng lắm, bây giờ thì đã bị nhốt vào tầng thứ năm trong Nội đình ty rồi."
"Tầng thứ năm?" Phàn Trầm Hề còn chưa nói gì, Phàn Ngũ đã thốt lên lời kinh ngạc trước.
Tầng thứ năm trong Nội đình ty không tính là nhà lao hà khắc hay ác độc nhất, nhưng là tầng đặc biệt nhất, bình thường bị giam ở tầng kia chính là người bị giam vĩnh viễn, nhưng đồng thời, phạm nhân tầng này lại được đối xử tử tế, nói trắng ra thì chính là, đối xử với ngươi tốt nhưng lại không thể thả ngươi ra, cũng là tầng giam không cho người nào có thể thăm dò tin tức được.
"Đúng vậy.” Lý công công nói: “Tin này là người của chúng ta vất vả do thám được, Trương đại nhân kia còn tìm người khác giả trang thành Tiểu Bối Tử ở tại phòng giam bình thường."
Nói cách khác, Trương đại nhân cũng không muốn để người ta biết, hắn cho Tiểu Bối Tử làm những này an bài, nếu không phải vì người của bọn họ am hiểu thăm dò thông tin, thì chưa chắc đã có thể phát hiện.
Phàn Trầm Hề nở nụ cười: "Không tệ, không khiến bổn cung thất vọng."
"Ngươi đang nói đến tiểu thái giám đã ra mặt giúp điện hạ, bị giam vào Nội đình ty kia ư?" Phàn Ngũ tò mò hỏi, bởi vì phụ trách nhiệm vụ khác nhau, hắn cũng không nắm rõ sự tình trong Nội đình ty, có điều trong lúc hắn điều tra Chu Trắc phi, đương nhiên sẽ không bỏ qua Tiểu Bối Tử đã từng gặp Chu Trắc phi trước khi chết này.
Phàn Trầm Hề nghiêng đầu, ánh mắt quét qua, Phàn Ngũ liền vô thức lùi lại một bước.
"Tra được cái gì." Phàn Trầm Hề lạnh nhạt hỏi, lại mang theo uy nghiêm áp bức.
Phàn Ngũ không biết vì sao điện hạ lại trở mặt nhanh như thế, nhưng điện hạ từ trước đến nay hỉ nộ vô thường, hắn quen thuộc, cũng biết điện hạ hỏi là cái gì, vội nói: "Thuộc hạ tra được, lúc ấy Chu Trắc phi truyền Bối công công tới, là muốn bảo hắn làm một chuyện."
"Nói."
"Chu Trắc phi, muốn Bối công công, đi chết thay nàng ta."
"Rắc rắc —— "
Tay vịn bị gãy, là bị Thái tử điện hạ dùng tay bóp gãy.
...
Màn đêm buông xuống.
Cừu Tiểu Bối ở trong tù quả thật được đãi ngộ không tệ, còn có cả nến thắp sáng.
Nàng mang nến đặt ở cạnh giường, nằm ở sát mép giường, muốn dựa vào gần ánh nến, ánh nến nho nhỏ chỉ có thể cung cấp nhiệt độ và độ sáng nhất định, nhưng lại là thứ duy nhất bây giờ Tiểu Bối có khả năng dựa vào.
"Ha ha, ngươi không sao chứ, nhìn, cũng không quá tốt nha."
Cách bức tường kín, cửa sổ tròn lại bị cản trở bởi lớp vải mành, thế nhưng nam tử mặc áo đỏ kia lại giống như có mắt nhìn xuyên tường, biết rõ ràng động tĩnh bên này của Cừu Tiểu Bối.
Hắn là nam nhân nhưng lại mang nét đẹp của nữ nhân, dịu dàng và kiên cường kết hợp lại với nhau, một chân đạp trên mép giường, thoải mái không bị trói buộc, trong giọng điệu hỏi thăm không hề có chút vẻ lo lắng nào, ngược lại còn mang theo hứng thú.
Cừu Tiểu Bối cắn chặt răng không để ý đến hắn, trực giác nói cho nàng biết, nam nhân áo đỏ này không phải là người nàng có thể động vào, cho nên ngay từ đầu, sau khi phát hiện ra hắn ta, nàng cũng không thèm tìm tòi nghiên cứu thân phận của hắn, lập tức buông vải mành xuống, coi như chưa từng thấy gì.
Mà hơn nữa, tình trạng của nàng bây giờ, cũng không nên đoái hoài tới người bạn tù sát vách này làm gì.
Nơi này, khiến nàng sợ hãi... Điểm may mắn duy nhất chính là, nàng được ăn cơm no rồi, thân thể không suy yếu đến mức hoàn toàn không cách nào chống lại nữa.
Cũng may mắn, bây giờ nàng còn mang theo pháp bảo, bảo hộ cho nàng.
"Ai da, ta vừa nghe các ngươi nói, ngươi đến từ Đông cung? Cái tên Thái tử Phàn Trầm Hề này, vẫn còn chưa bị phế hả?"
Cừu Tiểu Bối đang nằm vùi đầu vào trong cùi chỏ, chống cự lại khí lạnh, ngay cả tiếng “hừ hừ” cũng không thèm cho đối phương, nhưng cái tên bạn tù này da mặt cũng thật dày, lại là người nói nhiều, không ai đáp lại, mà hắn ta cũng có thể tự do tự tại ở cách một vách tường nói vô cùng hăng say.
Phàn Ngũ là kẻ kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Thái tử điện hạ cũng không kiêu nổi, cúi đầu đáp: "Vâng."
"Đúng rồi,” Phàn Trầm Hề cúi đầu nhìn tay mình, dường như lơ đãng hỏi: “Người ở Nội đình ty kia, thế nào?"
Phàn Ngũ ngơ ngẩn, Lý công công đứng ở một bên vội vàng đi tới: "Nghe nói thẩm tra rất lâu, nhưng thực chất không hỏi ra được cái gì hữu dụng."
"Người đâu?"
Lý công công chần chừ một lúc: "Cái này, hình như bị đánh rất thảm, cụ thể thế nào nô tài vẫn chưa rõ ràng lắm, bây giờ thì đã bị nhốt vào tầng thứ năm trong Nội đình ty rồi."
"Tầng thứ năm?" Phàn Trầm Hề còn chưa nói gì, Phàn Ngũ đã thốt lên lời kinh ngạc trước.
Tầng thứ năm trong Nội đình ty không tính là nhà lao hà khắc hay ác độc nhất, nhưng là tầng đặc biệt nhất, bình thường bị giam ở tầng kia chính là người bị giam vĩnh viễn, nhưng đồng thời, phạm nhân tầng này lại được đối xử tử tế, nói trắng ra thì chính là, đối xử với ngươi tốt nhưng lại không thể thả ngươi ra, cũng là tầng giam không cho người nào có thể thăm dò tin tức được.
"Đúng vậy.” Lý công công nói: “Tin này là người của chúng ta vất vả do thám được, Trương đại nhân kia còn tìm người khác giả trang thành Tiểu Bối Tử ở tại phòng giam bình thường."
Nói cách khác, Trương đại nhân cũng không muốn để người ta biết, hắn cho Tiểu Bối Tử làm những này an bài, nếu không phải vì người của bọn họ am hiểu thăm dò thông tin, thì chưa chắc đã có thể phát hiện.
Phàn Trầm Hề nở nụ cười: "Không tệ, không khiến bổn cung thất vọng."
"Ngươi đang nói đến tiểu thái giám đã ra mặt giúp điện hạ, bị giam vào Nội đình ty kia ư?" Phàn Ngũ tò mò hỏi, bởi vì phụ trách nhiệm vụ khác nhau, hắn cũng không nắm rõ sự tình trong Nội đình ty, có điều trong lúc hắn điều tra Chu Trắc phi, đương nhiên sẽ không bỏ qua Tiểu Bối Tử đã từng gặp Chu Trắc phi trước khi chết này.
Phàn Trầm Hề nghiêng đầu, ánh mắt quét qua, Phàn Ngũ liền vô thức lùi lại một bước.
"Tra được cái gì." Phàn Trầm Hề lạnh nhạt hỏi, lại mang theo uy nghiêm áp bức.
Phàn Ngũ không biết vì sao điện hạ lại trở mặt nhanh như thế, nhưng điện hạ từ trước đến nay hỉ nộ vô thường, hắn quen thuộc, cũng biết điện hạ hỏi là cái gì, vội nói: "Thuộc hạ tra được, lúc ấy Chu Trắc phi truyền Bối công công tới, là muốn bảo hắn làm một chuyện."
"Nói."
"Chu Trắc phi, muốn Bối công công, đi chết thay nàng ta."
"Rắc rắc —— "
Tay vịn bị gãy, là bị Thái tử điện hạ dùng tay bóp gãy.
...
Màn đêm buông xuống.
Cừu Tiểu Bối ở trong tù quả thật được đãi ngộ không tệ, còn có cả nến thắp sáng.
Nàng mang nến đặt ở cạnh giường, nằm ở sát mép giường, muốn dựa vào gần ánh nến, ánh nến nho nhỏ chỉ có thể cung cấp nhiệt độ và độ sáng nhất định, nhưng lại là thứ duy nhất bây giờ Tiểu Bối có khả năng dựa vào.
"Ha ha, ngươi không sao chứ, nhìn, cũng không quá tốt nha."
Cách bức tường kín, cửa sổ tròn lại bị cản trở bởi lớp vải mành, thế nhưng nam tử mặc áo đỏ kia lại giống như có mắt nhìn xuyên tường, biết rõ ràng động tĩnh bên này của Cừu Tiểu Bối.
Hắn là nam nhân nhưng lại mang nét đẹp của nữ nhân, dịu dàng và kiên cường kết hợp lại với nhau, một chân đạp trên mép giường, thoải mái không bị trói buộc, trong giọng điệu hỏi thăm không hề có chút vẻ lo lắng nào, ngược lại còn mang theo hứng thú.
Cừu Tiểu Bối cắn chặt răng không để ý đến hắn, trực giác nói cho nàng biết, nam nhân áo đỏ này không phải là người nàng có thể động vào, cho nên ngay từ đầu, sau khi phát hiện ra hắn ta, nàng cũng không thèm tìm tòi nghiên cứu thân phận của hắn, lập tức buông vải mành xuống, coi như chưa từng thấy gì.
Mà hơn nữa, tình trạng của nàng bây giờ, cũng không nên đoái hoài tới người bạn tù sát vách này làm gì.
Nơi này, khiến nàng sợ hãi... Điểm may mắn duy nhất chính là, nàng được ăn cơm no rồi, thân thể không suy yếu đến mức hoàn toàn không cách nào chống lại nữa.
Cũng may mắn, bây giờ nàng còn mang theo pháp bảo, bảo hộ cho nàng.
"Ai da, ta vừa nghe các ngươi nói, ngươi đến từ Đông cung? Cái tên Thái tử Phàn Trầm Hề này, vẫn còn chưa bị phế hả?"
Cừu Tiểu Bối đang nằm vùi đầu vào trong cùi chỏ, chống cự lại khí lạnh, ngay cả tiếng “hừ hừ” cũng không thèm cho đối phương, nhưng cái tên bạn tù này da mặt cũng thật dày, lại là người nói nhiều, không ai đáp lại, mà hắn ta cũng có thể tự do tự tại ở cách một vách tường nói vô cùng hăng say.
Tác giả :
Hồng U Linh