Thai Rắn
Chương 54
Cô không nhịn được kêu ra tiếng, nhưng nghĩ đến con rắn nhỏ, bây giờ Mặc Nhi vẫn còn ở trong phòng, nhỡ đâu đứa bé nghe thấy âm thanh mở cửa ra, nhìn thấy cha mẹ trình diễn một cảnh hương diễm, tạo thành tâm lý bóng mờ cho đứa bé.
Hơn nữa chắc chắn là Liễu Huyền Dạ trả thù, không giống như trước đây, càng không có bất kì màn dạo đầu gì, trực tiếp liền… Khốn nạn… cô cố gắng kìm nén để mình không phát ra tiếng.
Theo động tác càng ngày càng kịch liệt của Liễu Huyền Dạ, cô cũng chậm rãi trầm mê, hai tay ôm lấy cổ của anh, càng dán sát vào thân thể anh hơn, muốn hoàn toàn hợp làm một với anh.
Mỗi tế bào trên cơ thể đều đã hưng phấn mà kêu gào, cô ngửa cổ phối hợp với Liễu Huyền Dạ, hi vọng anh vĩnh viễn đừng dừng lại, nhưng mười phút sau thắt lưng cô bắt đầu như nhũn ra, chân cũng mềm nhũn, như ôm lấy cọng rơm cứu mạng ôm chặt lấy Liễu Huyền Dạ:
- Em… em không… còn sức nữa rồi… Từ bỏ…
Nhưng Liễu Huyền Dạ không quan tâm đến cô, vẫn phát tiết trên người cô như trước, cô muốn đẩy anh ra, ngay cả cánh tay đều đã bắt đầu mềm nhũn không còn sức:
- Thật sự… Không được…
Ngay cả dấu hiệu chậm lại cũng không có, Liễu Huyền Dạ nói một câu bên tai cô:
- Còn có sức nói chuyện đấy thôi!
- Anh… Ừm… Ừm… Anh…
Cô hoàn toàn nằm trên ghế sofa, không còn sức ôm lấy Liễu Huyền Dạ, hai tay nắm chặt lấy ghế sofa, hi vọng anh nhanh dừng lại.
Mãi đến khi đầu ngón chân đều bắt đầu rút gân, cuối cùng Liễu Huyền Dạ cũng kết thúc chinh chiến, yết hầu của cô khô khốc không nói nên lời.
Không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại, cô mới mắng anh:
- Khốn nạn - - a - -
Vậy mà tên khốn nạn nào đó dùng lực cắn cô một cái, đau đớn làm cô không ngừng xoa ngực.
Không phải anh là rắn sao? Giống hệt con chó, còn biết cắn người nữa.
Cô oán hận trừng mắt với Liễu Huyền Dạ, đẩy anh ra chậm rãi ngồi dậy:
- Em muốn tắm rửa rồi ngủ, đêm nay tôi ngủ với Mặc Nhi.
Nói xong cô liền vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản thì đi ra, kết quả Liễu Huyền Dạ vẫn đợi ở cửa, thấy cô đi ra lập tức ôm lấy cô:
- Thơm quá - -
- Đừng nói thơm quá, hôm nay nữ quỷ còn nói em thơm, thiếu chút nữa bị cô ta ăn.
Cô đẩy Liễu Huyền Dạ ra, định đi đến phòng Mặc Nhi.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, con rắn nào đó lại đi cô, ôm lấy cô từ phía sau, tay lại bắt đầu không thành thật:
- Nếu em không ngại, chúng ta có thể ngủ cùng với con…
Đây rõ ràng là uy hiếp:
- Anh cũng mệt mỏi rồi! Nhanh đi nghỉ ngơi đi!
Cô cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra hai câu này.
Con rắn nào đó không cho cô cơ hội nói, ôm lấy cô chui vào phòng ngủ của bọn cô, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.
Thừa dịp anh buông tay, cô lập tức vén chăn lên chui vào:
- Em ngủ đây.
Cứ kì kèo mè nheo như vậy, cô lại bị Liễu Huyền Dạ đè ở dưới người, vốn tưởng rằng cô đã không còn một chút sức lực, nhưng tắm rửa một cái, hình như lại khôi phục rồi.
Đêm nay không biết Liễu Huyền Dạ thật sự chỉ muốn chứng minh thực lực của mình, hay là vì lâu rồi không chạm vào phụ nữ, tóm lại cô đã quên anh muốn bao nhiêu lần.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại đã là giữa trưa, cầm lấy di động nhìn thời gian cô còn tưởng rằng mình ngủ đến hồ đồ luôn rồi, Chung Linh gọi cho cô vô số lần, cô nhanh chóng gọi lại nói với cô ấy ngày hôm qua hơi mệt, nên đến muộn.
Chung Linh bảo cô nghỉ ngơi ở nhà hôm nay! Nhưng cô đâu thể không biết xấu hổ như vậy, thu dọn một chút chuẩn bị đến phòng làm việc, con rắn nào đó sớm đã tỉnh dậy đang phơi nắng trên sân thượng.
- Lão mẹ, mẹ tỉnh rồi à?
Nhìn thấy cô, Mặc Nhi vui vẻ trườn qua cô, hai tay cô nâng đầu bé lên hôn một cái lại đặt bé lên trên bàn:
- Lão mẹ phải đi làm việc, con ngoan ngoãn đợi ở nhà.
- Dạ, lão mẹ về sớm một chút đó…!
Sau khi nói tạm biệt với Mặc Nhi, cô mới ra khỏi nhà trọ.
Trên đường đi cô còn luôn oán giận, không ngừng mắng Liễu Huyền Dạ:
- Khốn nạn, lưu manh… Cầm thú…
Mãi đến khi thấy cửa hàng búp bê lần trước.
Nói thật, cô còn bóng ma tâm lý, dù sao chuyện đó xảy ra vào khuya hôm trước, nhưng lại không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ, muốn nhìn xem búp bê váy Lolita màu xanh đậm có còn không.
Nhưng vị trí đó đã đổi thành một con búp bê khác, tóc màu rám nắng, đôi mắt màu hổ phách, đội cái mũ nồi màu tím trên đầu, trên mũ còn có một đóa hoa hồng màu đỏ.
Bộ váy trên người con búp bê này thanh nhã hơn bộ váy của những con búp bê xung quanh nhiều, váy dài có hoa nhỏ theo phong cách nông dân, có vẻ thật đáng yêu.
- Nếu thích có thể đi vào nhìn xem…!
Cô quay đầu liền thấy một chú râu quai nón, ông ta lễ phép cười với cô, còn mở cửa tiệm ra làm động tác mời.
Chú này là chủ cửa hàng sao, cuối cùng cô không nhịn được đi vào trong, trước khi đi vào cô ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng, Tường Vi Hoa Viên.
Cái tên rất êm tai, lúc này cô mới phát hiện hóa ra cô tưởng lầm những bông hoa Tường Vi này là hoa hồng…
Cô đi theo chủ cửa hàng xuyên qua cửa hàng vào vườn hoa phía sau, vậy mà bên trong đầy hoa Tường Vi, tuy vườn hoa không rộng nhưng thật sự rất mê người.
Ở giữa còn có một cái đình nhỏ theo phong cách Châu Âu, trên mặt bàn đặt một số mặt búp bê, còn có tứ chi, óng ánh trong suốt, tuy chưa hoàn thành nhưng có thể cảm nhận được đây là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
- Thế nào?
- Rất được.
Cô trả lời thành thật.
Chủ cửa hàng cũng nhiệt tình giới thiệu cho cô, hình như gặp được người thích vườn hoa của ông ta, thích búp bê của ông ta, làm ông ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cuối cùng cô tìm một cơ hội hỏi:
- Tôi nhớ trước tủ kính có một con búp bê mặc váy mà xanh đậm mà, sao bây giờ không thấy đâu nữa?
- Con búp bê kia sao? Ngày hôm qua được người ta mua đi rồi, sao thế, cô cũng thích à?
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi, mỗi một con búp bê ở chỗ ông đều rất đẹp, vô cùng tinh xảo, vô cùng đặc biệt, như có linh hồn vậy.
Nghe câu này, biểu cảm của chủ cửa hàng hơi mất tự nhiên:
- Chỉ cần cô dụng tâm bảo vệ bọn chúng, mỗi con đều sẽ có linh hồn của chính mình.
Lại nói chuyện một lát, chủ cửa hàng định đưa cho cô một con búp bê, đương nhiên cô không thể nhận lấy:
- Những con búp bê này nhất định đều có giá xa xỉ, chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, sao có thể nhận quà quý giá như vậy được.
- Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên phận, nếu có thể đưa những con búp bê này cho người thích bọn chúng, cho dù không lấy tiền tôi cũng rất vui vẻ.
Cô thật sự không thuyết phục được chủ cửa hàng, đành phải chọn một con búp bê, là con búp bê mặc váy dài có hoa nhỏ phong cách nông dân. Bởi vì thật sự ngại lấy không quà của người khác, cho nên cô lấy tiền ra thanh toán, ngay từ đầu chủ cửa hàng không chịu nhận lấy, nhưng cô nói ông ta không cần cô cũng không cần, ông ta không có biện pháp đành phải đồng ý rồi.
- Nó tên là Elise, hi vọng hai người có thể ở chung thật tốt.
Chủ cửa hàng đưa cô đến ngoài cửa, cô nói câu được mới đi về phía phòng làm việc.
Cô ôm búp bê lật trước lật sau lật từ trên xuống dưới nhìn xem, là một con búp bê bình thường, hơn nữa phía sau con búp bê này không có dây cót, chắc là không thể di chuyển được!
Khi đi đến cửa phòng làm việc, vậy mà đèn lồng màu đỏ lắc lư, rõ ràng trong tầng hầm ngầm không có một chút gió nào, cô đẩy cửa ra liền thấy Chung Linh đang cho Diệp Tử ăn cà rốt.
- Hôm nay không có chuyện gì chứ?
- Sao cô lại tới đây? Không phải bảo cô ở nhà nghỉ ngơi sao?
Sau khi Chung Linh ném cây củ cải trong tay cho Diệp Tử, thì đi về phía cô, khi nhìn thấy con búp bê trong tay cô, nghi ngờ cầm lấy:
- Búp bê ở đâu ra thế?
Cô ngồi trên ghế dựa, để hai chân lên trên bàn:
- Ở cửa hàng búp bê góc kia ấy.
Chung Linh nhìn cô không dám tin:
- Không phải cô nói cô hôm đó có con búp bê đuổi theo cô sao? Là cửa hàng kia… Sao cô còn…
Cô nói với Chung Linh chuyện Tường Vi Hoa Viên và chủ cửa hàng:
- Không có biện pháp, người ta quá nhiệt tình, tôi ngại từ chối.
- Cô đó!
Chung Linh cũng cẩn thận kiểm tra con búp bê này:
- Không có gì đặc biệt! Cô chắc chắn hôm đó cô không hoa mắt đấy chứ?
- Đương nhiên không có… tôi cũng không biết sao lại thế này…
Chung Linh trả con búp bê lại cho cô, sau khi cô đặt nó lên bàn liền cầm lấy tờ báo ở bên cạnh, không nhìn còn tốt, vừa nhìn… Vậy mà còn có thể loại này.
Đầu đề tờ báo là đề tài trọng tâm về người có quyền thế nào đó, sau đó phía dưới là một loạt chữ “Hai nữ sinh đại học Y vì cắt đứt tình bạn, cùng uất ức tự sát, tình bạn của nữ sinh thật sự là một loại tình cảm kỳ diệu”.
Cô để tờ báo trước mặt Chung Linh:
- Đây là chuyện gì thế? Nhìn thời gian và địa điểm hẳn là Trần Tư Tuyên và Nhạc Dao!
- Trường học sợ chuyện này ầm ĩ lớn gây phiền phức, soạn linh tinh, dù sao đã chết người rồi! Cho dù là người nhà, cảnh sát còn cả đám người xã hội đều phải có công đạo, chẳng lẽ cô muốn bọn họ nói bút tiên làm hại sao?
Chung Linh đưa tờ báo cho cô:
- Cô xem bên trái đi, tóm được hung thủ vụ thi thể nữ trong bồn tắm lớn rồi.
- Thật sao?
Cô khẩn trương cầm lấy tờ báo, đọc cẩn thận:
- Phát hiện thi thể nữ trong bồn tắm nhà trọ nào đó, sau khi cảnh sát điều tra thật sâu, phát hiện hung thủ là bạn trai cô ta…
Hóa ra nữ quỷ ướt nhẹp và bạn trai cô ta cùng tạo ra trò chơi kia, nhưng không ai giúp bọn họ mở rộng, sau đó bạn trai quen một thiên kim con của ông chủ công ty trò chơi. Vốn là vì trò chơi, nhưng phát triển liền biến thành vứt bỏ bạn gái, thành con rùa vàng nhà người ta.
Bạn trai lấy danh nghĩa mình bán bản quyền trò chơi cho công ty nhà kia, mình cũng làm việc ở đó, nhận làm quản lý hạng mục, ông chủ còn rất coi trọng anh ta. Cho nên anh ta không muốn có bất luận liên quan gì với bạn gái trước, nhưng lúc chia tay nổi lên tranh chấp, bạn trai lỡ tay giết cô ta…
Chuyện xảy ra sau đó cô đều biết, nhìn hình ảnh người đàn ông bị bắt trên báo, bỗng nhiên cô cảm thấy mệt mỏi với lòng tham, chuyện này là lỗi của ai đây?
Hơn nữa chắc chắn là Liễu Huyền Dạ trả thù, không giống như trước đây, càng không có bất kì màn dạo đầu gì, trực tiếp liền… Khốn nạn… cô cố gắng kìm nén để mình không phát ra tiếng.
Theo động tác càng ngày càng kịch liệt của Liễu Huyền Dạ, cô cũng chậm rãi trầm mê, hai tay ôm lấy cổ của anh, càng dán sát vào thân thể anh hơn, muốn hoàn toàn hợp làm một với anh.
Mỗi tế bào trên cơ thể đều đã hưng phấn mà kêu gào, cô ngửa cổ phối hợp với Liễu Huyền Dạ, hi vọng anh vĩnh viễn đừng dừng lại, nhưng mười phút sau thắt lưng cô bắt đầu như nhũn ra, chân cũng mềm nhũn, như ôm lấy cọng rơm cứu mạng ôm chặt lấy Liễu Huyền Dạ:
- Em… em không… còn sức nữa rồi… Từ bỏ…
Nhưng Liễu Huyền Dạ không quan tâm đến cô, vẫn phát tiết trên người cô như trước, cô muốn đẩy anh ra, ngay cả cánh tay đều đã bắt đầu mềm nhũn không còn sức:
- Thật sự… Không được…
Ngay cả dấu hiệu chậm lại cũng không có, Liễu Huyền Dạ nói một câu bên tai cô:
- Còn có sức nói chuyện đấy thôi!
- Anh… Ừm… Ừm… Anh…
Cô hoàn toàn nằm trên ghế sofa, không còn sức ôm lấy Liễu Huyền Dạ, hai tay nắm chặt lấy ghế sofa, hi vọng anh nhanh dừng lại.
Mãi đến khi đầu ngón chân đều bắt đầu rút gân, cuối cùng Liễu Huyền Dạ cũng kết thúc chinh chiến, yết hầu của cô khô khốc không nói nên lời.
Không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại, cô mới mắng anh:
- Khốn nạn - - a - -
Vậy mà tên khốn nạn nào đó dùng lực cắn cô một cái, đau đớn làm cô không ngừng xoa ngực.
Không phải anh là rắn sao? Giống hệt con chó, còn biết cắn người nữa.
Cô oán hận trừng mắt với Liễu Huyền Dạ, đẩy anh ra chậm rãi ngồi dậy:
- Em muốn tắm rửa rồi ngủ, đêm nay tôi ngủ với Mặc Nhi.
Nói xong cô liền vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản thì đi ra, kết quả Liễu Huyền Dạ vẫn đợi ở cửa, thấy cô đi ra lập tức ôm lấy cô:
- Thơm quá - -
- Đừng nói thơm quá, hôm nay nữ quỷ còn nói em thơm, thiếu chút nữa bị cô ta ăn.
Cô đẩy Liễu Huyền Dạ ra, định đi đến phòng Mặc Nhi.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, con rắn nào đó lại đi cô, ôm lấy cô từ phía sau, tay lại bắt đầu không thành thật:
- Nếu em không ngại, chúng ta có thể ngủ cùng với con…
Đây rõ ràng là uy hiếp:
- Anh cũng mệt mỏi rồi! Nhanh đi nghỉ ngơi đi!
Cô cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra hai câu này.
Con rắn nào đó không cho cô cơ hội nói, ôm lấy cô chui vào phòng ngủ của bọn cô, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.
Thừa dịp anh buông tay, cô lập tức vén chăn lên chui vào:
- Em ngủ đây.
Cứ kì kèo mè nheo như vậy, cô lại bị Liễu Huyền Dạ đè ở dưới người, vốn tưởng rằng cô đã không còn một chút sức lực, nhưng tắm rửa một cái, hình như lại khôi phục rồi.
Đêm nay không biết Liễu Huyền Dạ thật sự chỉ muốn chứng minh thực lực của mình, hay là vì lâu rồi không chạm vào phụ nữ, tóm lại cô đã quên anh muốn bao nhiêu lần.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại đã là giữa trưa, cầm lấy di động nhìn thời gian cô còn tưởng rằng mình ngủ đến hồ đồ luôn rồi, Chung Linh gọi cho cô vô số lần, cô nhanh chóng gọi lại nói với cô ấy ngày hôm qua hơi mệt, nên đến muộn.
Chung Linh bảo cô nghỉ ngơi ở nhà hôm nay! Nhưng cô đâu thể không biết xấu hổ như vậy, thu dọn một chút chuẩn bị đến phòng làm việc, con rắn nào đó sớm đã tỉnh dậy đang phơi nắng trên sân thượng.
- Lão mẹ, mẹ tỉnh rồi à?
Nhìn thấy cô, Mặc Nhi vui vẻ trườn qua cô, hai tay cô nâng đầu bé lên hôn một cái lại đặt bé lên trên bàn:
- Lão mẹ phải đi làm việc, con ngoan ngoãn đợi ở nhà.
- Dạ, lão mẹ về sớm một chút đó…!
Sau khi nói tạm biệt với Mặc Nhi, cô mới ra khỏi nhà trọ.
Trên đường đi cô còn luôn oán giận, không ngừng mắng Liễu Huyền Dạ:
- Khốn nạn, lưu manh… Cầm thú…
Mãi đến khi thấy cửa hàng búp bê lần trước.
Nói thật, cô còn bóng ma tâm lý, dù sao chuyện đó xảy ra vào khuya hôm trước, nhưng lại không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ, muốn nhìn xem búp bê váy Lolita màu xanh đậm có còn không.
Nhưng vị trí đó đã đổi thành một con búp bê khác, tóc màu rám nắng, đôi mắt màu hổ phách, đội cái mũ nồi màu tím trên đầu, trên mũ còn có một đóa hoa hồng màu đỏ.
Bộ váy trên người con búp bê này thanh nhã hơn bộ váy của những con búp bê xung quanh nhiều, váy dài có hoa nhỏ theo phong cách nông dân, có vẻ thật đáng yêu.
- Nếu thích có thể đi vào nhìn xem…!
Cô quay đầu liền thấy một chú râu quai nón, ông ta lễ phép cười với cô, còn mở cửa tiệm ra làm động tác mời.
Chú này là chủ cửa hàng sao, cuối cùng cô không nhịn được đi vào trong, trước khi đi vào cô ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng, Tường Vi Hoa Viên.
Cái tên rất êm tai, lúc này cô mới phát hiện hóa ra cô tưởng lầm những bông hoa Tường Vi này là hoa hồng…
Cô đi theo chủ cửa hàng xuyên qua cửa hàng vào vườn hoa phía sau, vậy mà bên trong đầy hoa Tường Vi, tuy vườn hoa không rộng nhưng thật sự rất mê người.
Ở giữa còn có một cái đình nhỏ theo phong cách Châu Âu, trên mặt bàn đặt một số mặt búp bê, còn có tứ chi, óng ánh trong suốt, tuy chưa hoàn thành nhưng có thể cảm nhận được đây là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
- Thế nào?
- Rất được.
Cô trả lời thành thật.
Chủ cửa hàng cũng nhiệt tình giới thiệu cho cô, hình như gặp được người thích vườn hoa của ông ta, thích búp bê của ông ta, làm ông ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cuối cùng cô tìm một cơ hội hỏi:
- Tôi nhớ trước tủ kính có một con búp bê mặc váy mà xanh đậm mà, sao bây giờ không thấy đâu nữa?
- Con búp bê kia sao? Ngày hôm qua được người ta mua đi rồi, sao thế, cô cũng thích à?
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi, mỗi một con búp bê ở chỗ ông đều rất đẹp, vô cùng tinh xảo, vô cùng đặc biệt, như có linh hồn vậy.
Nghe câu này, biểu cảm của chủ cửa hàng hơi mất tự nhiên:
- Chỉ cần cô dụng tâm bảo vệ bọn chúng, mỗi con đều sẽ có linh hồn của chính mình.
Lại nói chuyện một lát, chủ cửa hàng định đưa cho cô một con búp bê, đương nhiên cô không thể nhận lấy:
- Những con búp bê này nhất định đều có giá xa xỉ, chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, sao có thể nhận quà quý giá như vậy được.
- Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên phận, nếu có thể đưa những con búp bê này cho người thích bọn chúng, cho dù không lấy tiền tôi cũng rất vui vẻ.
Cô thật sự không thuyết phục được chủ cửa hàng, đành phải chọn một con búp bê, là con búp bê mặc váy dài có hoa nhỏ phong cách nông dân. Bởi vì thật sự ngại lấy không quà của người khác, cho nên cô lấy tiền ra thanh toán, ngay từ đầu chủ cửa hàng không chịu nhận lấy, nhưng cô nói ông ta không cần cô cũng không cần, ông ta không có biện pháp đành phải đồng ý rồi.
- Nó tên là Elise, hi vọng hai người có thể ở chung thật tốt.
Chủ cửa hàng đưa cô đến ngoài cửa, cô nói câu được mới đi về phía phòng làm việc.
Cô ôm búp bê lật trước lật sau lật từ trên xuống dưới nhìn xem, là một con búp bê bình thường, hơn nữa phía sau con búp bê này không có dây cót, chắc là không thể di chuyển được!
Khi đi đến cửa phòng làm việc, vậy mà đèn lồng màu đỏ lắc lư, rõ ràng trong tầng hầm ngầm không có một chút gió nào, cô đẩy cửa ra liền thấy Chung Linh đang cho Diệp Tử ăn cà rốt.
- Hôm nay không có chuyện gì chứ?
- Sao cô lại tới đây? Không phải bảo cô ở nhà nghỉ ngơi sao?
Sau khi Chung Linh ném cây củ cải trong tay cho Diệp Tử, thì đi về phía cô, khi nhìn thấy con búp bê trong tay cô, nghi ngờ cầm lấy:
- Búp bê ở đâu ra thế?
Cô ngồi trên ghế dựa, để hai chân lên trên bàn:
- Ở cửa hàng búp bê góc kia ấy.
Chung Linh nhìn cô không dám tin:
- Không phải cô nói cô hôm đó có con búp bê đuổi theo cô sao? Là cửa hàng kia… Sao cô còn…
Cô nói với Chung Linh chuyện Tường Vi Hoa Viên và chủ cửa hàng:
- Không có biện pháp, người ta quá nhiệt tình, tôi ngại từ chối.
- Cô đó!
Chung Linh cũng cẩn thận kiểm tra con búp bê này:
- Không có gì đặc biệt! Cô chắc chắn hôm đó cô không hoa mắt đấy chứ?
- Đương nhiên không có… tôi cũng không biết sao lại thế này…
Chung Linh trả con búp bê lại cho cô, sau khi cô đặt nó lên bàn liền cầm lấy tờ báo ở bên cạnh, không nhìn còn tốt, vừa nhìn… Vậy mà còn có thể loại này.
Đầu đề tờ báo là đề tài trọng tâm về người có quyền thế nào đó, sau đó phía dưới là một loạt chữ “Hai nữ sinh đại học Y vì cắt đứt tình bạn, cùng uất ức tự sát, tình bạn của nữ sinh thật sự là một loại tình cảm kỳ diệu”.
Cô để tờ báo trước mặt Chung Linh:
- Đây là chuyện gì thế? Nhìn thời gian và địa điểm hẳn là Trần Tư Tuyên và Nhạc Dao!
- Trường học sợ chuyện này ầm ĩ lớn gây phiền phức, soạn linh tinh, dù sao đã chết người rồi! Cho dù là người nhà, cảnh sát còn cả đám người xã hội đều phải có công đạo, chẳng lẽ cô muốn bọn họ nói bút tiên làm hại sao?
Chung Linh đưa tờ báo cho cô:
- Cô xem bên trái đi, tóm được hung thủ vụ thi thể nữ trong bồn tắm lớn rồi.
- Thật sao?
Cô khẩn trương cầm lấy tờ báo, đọc cẩn thận:
- Phát hiện thi thể nữ trong bồn tắm nhà trọ nào đó, sau khi cảnh sát điều tra thật sâu, phát hiện hung thủ là bạn trai cô ta…
Hóa ra nữ quỷ ướt nhẹp và bạn trai cô ta cùng tạo ra trò chơi kia, nhưng không ai giúp bọn họ mở rộng, sau đó bạn trai quen một thiên kim con của ông chủ công ty trò chơi. Vốn là vì trò chơi, nhưng phát triển liền biến thành vứt bỏ bạn gái, thành con rùa vàng nhà người ta.
Bạn trai lấy danh nghĩa mình bán bản quyền trò chơi cho công ty nhà kia, mình cũng làm việc ở đó, nhận làm quản lý hạng mục, ông chủ còn rất coi trọng anh ta. Cho nên anh ta không muốn có bất luận liên quan gì với bạn gái trước, nhưng lúc chia tay nổi lên tranh chấp, bạn trai lỡ tay giết cô ta…
Chuyện xảy ra sau đó cô đều biết, nhìn hình ảnh người đàn ông bị bắt trên báo, bỗng nhiên cô cảm thấy mệt mỏi với lòng tham, chuyện này là lỗi của ai đây?
Tác giả :
Lâm Thiển Sênh