Thái Hư Kiếm Ý
Chương 63
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhờ ơn Diệp Trầm Uyên miệng rộng ban tặng, cuối cùng Tần Thời cũng biết được Trì Vãn Tình cùng Mộc Thiên Trạch nói xấu sau lưng Tống Tu Văn tới cỡ nào.
Dù sao Tần Thời cũng không có nói với Tống Tu Văn, từ hôm đó trở đi, Trì Vãn Tình cùng Mộc Thiên Trạch vừa lên mạng, đã bị n người đuổi theo chém, acc lớn đã vậy, acc nhỏ cũng vậy, đổi thành bất cứ ai cũng không thể tiếp tục bình tĩnh.
Thời gian login của Tống Tu Văn khác với Trì Vãn Tình, Mộc Thiên Trạch, cậu cũng không biết có chuyện gì, mãi cho đến một buổi sáng nào đó, bang hội chỉ có vài người lên mạng, kênh đồng minh gần như bị thông báo “ta đã bị giết” của Trì Vãn Tình cùng Mộc Thiên Trạch chiếm trọn.
Một ít người trên mạng vừa vặn đều là người cậu quen.
[Đồng minh][Ngân Hạnh Nhi]: Sư phụ, ngài và sư thúc sao rồi ==
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Gặp phải một đám bệnh thần kinh
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Có ai có thể giúp một tay không, bị canh xác rồi QAQ
Đổi thành người khác, trong bang có người bị canh xác nhất định sẽ hỏi đi hỏi nguyên nhân, sau đó đi tìm người canh xác giải quyết, dù sao canh xác là một hành vi đặc biệt ác liệt. Làm bên canh xác còn không sao, bên bị canh xác liền ác liệt vô cùng.
Đáng tiếc Trì Vãn Tình nhân duyên không tốt, cô ta trong bang chỉ có một “tình duyên” là Kiếm Chỉ Giang Sơn, nếu không thì là mấy đứa đồ tử đồ tôn như Ngân Hạnh Nhi, còn mấy quản lý khác không ai có quan hệ với cô ta.
Lúc này online gồm bảy người, trừ cậu cùng Kiếm Chỉ Thiên Hạ cùng ba người Trì Vãn Tình ra, một người khác là Long Vương, một là Gà con hầm trà nấm. Gà con hầm trà nấm không chỉ một lần mắng mỏ Trì Vãn Tình, còn tuyên bố lúc nào cô ta cùng Kiếm Chỉ Giang Sơn chết tình duyên nhất định chém cô ta vài nhát cho hả giận, Long Vương càng không cần phải nói, cô bạn này đối với Trì Vãn Tình trước giờ đều không có hảo cảm, hỗ trợ, quên đi nha!
[Đồng minh][Mộc Thiên Trạch]: Sư tỷ, gần đây sư phụ không login à
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Ừm, không biết anh ta chạy đi đâu
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Lúc cần lại không có mặt, tình duyên này có tác dụng gì (╯‵□′)╯︵┻━┻
[Đồng minh][Mộc Thiên Trạch]: Chị mau gọi cho y đi, không phải y đưa số điện thoại cho chị sao
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Gọi rồi, nhưng không ai bắt máy
[Đồng minh][Mộc Thiên Trạch]:….
Kiếm Chỉ Giang Sơn… Lại nói gần đây đúng là không thấy y, Tống Tu Văn híp mắt, luôn cảm lý do thấy hai người này bị đuổi giết hình như có liên quan với cậu.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Mấy cô kia không cầu cứu anh?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Haha
Không biết có phải là ảo giác không, Tống Tu Văn nghĩ sau hai chữ “Haha” này có một cảm giác thần bí không nói nên lời.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Là anh thuê người truy sát bọn họ?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Phu nhân oan uổng quá, việc này không liên quan gì anh
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Anh nghĩ em tin à?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Thật không liên quan anh mà, anh chỉ là nói một câu với tên ngốc nhà mình….
Tên ngốc nhà Tần Thời, tất nhiên là em trai của anh, Lục Phi Tình.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Sau đó thì sao? Y làm cái gì?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Cũng không làm cái gì, chỉ là nó có một đám heo bằng cẩu hữu, không có gì làm nên mở acc nhỏ khiến bọn họ thêm khó thở thôi
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Hình như cũng vài bữa rồi
Này còn gọi là không làm gì?!
Tống Tu Văn nghĩ, nếu như chính mình bị đuổi theo chặn giết suốt ngày, vừa onl đã bị treo giải canh xác, không chừng cậu sẽ trực tiếp A game. Đám heo bằng cẩu hữu của Lục Phi Tình, nói ít cũng cỡ khoảng mười người, cho dù muốn cừu sát, cũng không có khả năng cừu sát từng tên, huống chi người ta còn càm acc nhỏ.
Trước đây cậu cũng định đi thuê một đoàn sát thủ gây khó ở cho mấy cô nàng, thế nhưng cậu quen không nhiều, cậu cũng không biết chiêu mộ sát thủ. Vì vậy liền muốn tự mình login đi chặn giết, nhưng gần đây cậu còn đang bận thiết kế bản sơ thảo, thời gian login không ổn định không trùng khớp với hai người kia.
Cần phải đi làm quen heo bằng cẩu hữu của Lục Phi Tình một chút mới được!
Trục giác nói cho cậu biết, Tần Thời khẳng định cũng làm chuyện mờ ám gì đó, nếu không sao Trì Vãn Tình cùng Mộc Thiên Trạch thấy anh trên mạng cũng không gọi anh qua giúp chứ?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Gần đây Kiếm Chỉ Giang Sơn thật không có lên mạng?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: À, có
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Y không ra mặt?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ra cái gì mặt, y với Trì Vãn Tình đã chết tình duyên rồi, hình như cũng một đoạn thời gian
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Rõ ràng là Trì Vãn Tình đòi chết tình duyên trước, kết quả mới vài bữa đã bắt đầu gửi tin nhắn gọi điện cho y, còn nói muốn đi tìm y, tên kia sợ đến mức điện thoại cũng không dám bật, trò chơi cũng không dám lên acc chính, liền lấy một acc nhỏ đi chơi
Tống Tu Văn co rút khóe miệng, sao cậu lại có cảm giác sư phụ kia của cậu trong phút chốc đã lật đổ quan niệm của cậu rồi?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Kiếm Chỉ Giang Sơn là có mới nới cũ à….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Lúc trước bọn Dao Dao nói với em Kiếm Chỉ Giang Sơn từng có rất nhiều tình duyên
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Cái này em phải đi hỏi chính chủ, bất quá theo như tên kia thì lúc cùng mấy cô em trong trò chơi làm tình duyên tốt xấu gì đều toàn tâm toàn ý, muốn chia cũng chia trong hòa bình, không như vài người, bắt cá hai tay
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Ý anh là… Trì Vãn Tình bắt cá hai tay?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Suỵt, việc này đừng có rêu rao ra ngoài, Giang Sơn đối với cái tag đội nón xanh rất là oán hận
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Y nói chơi game bao năm cũng chưa từng gặp qua cô gái nào trong ngoài bất nhất như vậy
Thấy những lời này Tống Tu Văn suýt cười phun, còn đội nón xanh chứ!
Bất quá như đã nói, Trì Vãn Tình cư nhiên bắt cá hai tay, Kiếm Chỉ Giang Sơn làm người không tệ, có nhiều tiền, cùng y làm tình duyên còn được toàn tâm toàn ý, có tình duyên như vậy cô ta lại còn đi bắt thêm con cá khác?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Phu nhân chuyện này em phải giữ bí mật, tốt xấu gì cho con gái người ta chút mặt mũi, để mọi người đều biết thì cũng không tốt
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Hình như người buôn chuyện là anh
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh chỉ nói với em, hơn nữa em là phu nhân anh, chúng ta là người một nhà
Người một nhà… Cái từ này nghe hơi mới lạ.
Sau đó Tống Tu Văn mới biết, Tần Thời nói với cậu bị cắm sừng gì đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, trò chơi này là một thế giới nhỏ, mặc dù là thế giới nhỏ, cũng là có một không hai.
…
…
Cuối tuần này, Tống Tu Văn thông qua Dương Trác hẹn gặp chủ nhà, cũng chính là chủ nhà thiết kế mới của cậu.
Vừa gặp, cậu liền cảm khái: Thế giới này nhỏ thật.
Hoàn Nhan Cảnh lúc nhìn thấy Tống Tu Văn cũng cảm khái một câu thế giới thật nhỏ, người bạn cao trung mà lúc trước anh họ đưa về nhà ông ngoại ăn bữa cơm, còn không phải là Hoàn Nhan Cảnh khách hàng lớn của Tống Tu Văn sao?
Tuy rằng Tống Tu Văn biết Hoàn Nhan Cảnh, Hoàn Nhan Cảnh cũng biết cậu, nhưng mà hai người bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, quen biết cũng chỉ dừng ở mức biết tên thôi.
Nhưng mà, cũng coi như quen biết.
Nếu hai bên có quen biết, nói chuyện tất nhiên cũng tiện hơn nhiều, Tống Tu Văn đem bản sơ thảo cho Hoàn Nhan Cảnh xem, hỏi y có chỗ nào không hài lòng hay là có đề nghị gì khác, kết quả Hoàn Nhan Cảnh nói một câu: “Thế này là tốt lắm rồi, cứ theo thiết kế này của cậu làm đi, chỉ cần đưa cho công trình sư là được rồi phải không?”
“…Đây là sơ thảo.” Tống Tu Văn im lặng nhìn y.
“Sơ thảo đã tốt như vậy? Tinh tế hóa thì sao?” Hoàn Nhan Cảnh hơi tò mò hỏi.
“Từng chỗ đều cần cụ thể hóa, còn có phối hợp tài liệu…” Tống Tu Văn vừa mới mở đầu, Hoàn Nhan Cảnh liền cắt ngang, “Câu cứ sắp xếp đi, cậu là thiết kế nội thất, hẳn là hiểu hơn so với người thường bọn tôi, về mặt vật liệu cậu cũng chuẩn bị giúp tôi là được.”
Tống Tu Văn: “…” Đây là lần đầu cậu gặp phải khách hàng tùy tiện thế.
“Còn có, gia cụ cùng thứ khác, cậu cũng có thể thiết kế luôn không?” Hoàn Nhan Cảnh lại hỏi.
“Có…”
“Vậy cứ như thế, thiết kế xong liên hệ tôi là được.”
Nguyên bản Tống Tu Văn cho rằng Hoàn Nhan Cảnh cũng chỉ là nói thế thối, dù sao nhà cũng phải ở, mua nhà, mời nhà thiết kế vẽ, nhà thiết kế có thể cung cấp ý kiến, chấp nhận hay không là ở khách hàng. Kết quả qua đến tên Hoàn Nhan Cảnh này, y đem toàn bộ thiết kế đổ hết lên người Tống Tu Văn, còn có vị Dương Trác tiên sinh kia, cũng kêu cậu cứ thẳng tay mà làm.
Tống Tu Văn có chút hối hận sao lại không ghi âm, bằng không sau này thiết kế ra nội thất Hoàn Nhan Cảnh không hài lòng, cậu cũng không biết tìm ai để khóc.
Không đúng nha, có hợp đồng, chỉ cần không phải lỗi cậu thì cho dù khách hàng có tìm phiền toái cậu cũng bình an vô sự!
…
Cậu dùng một tuần hoàn thành thiết kế, một tuần này đúng là mất ăn mất ngủ, cầm đi cho Hoàn Nhan Cảnh xem tên kia không nói hai lời liền đồng ý, sau đó gọi điện thoại cho đội gia công.
Hoàn Nhan Cảnh còn một dạng anh lớn vỗ vỗ vai cậu nói: “Thiết kế thật đẹp, cậu là thiên tài.”
Làm phiền anh đừng dùng cái biểu tình “=_=” để nói ra chữ thiên tài.
Nhận được phí thiết kế phong phú, Tống Tu Văn vung tay lên, mời Tần Thời ăn cơm.
Lúc Tần Thời nhận được điện thoại của cậu có bao nhiêu vui vẻ, từ lúc Tống Tu Văn nói cậu nhận thiết kế muốn tiến hành vẽ bản thảo, thời gian lên game ít đi, ngay cả ăn sáng cũng không có đi với anh, tính một chút, hai người đã có nửa tháng không gặp mặt.
Vì vậy, lúc Tống Tu Văn nhìn thấy Tần Thời chính là mặc vest phẳng phiu đặc biệt đẹp trai Tần Thời.
“Anh đây là muốn đi dự tiệc à?” Tống Tu Văn nhíu mày hỏi.
Tần Thời sờ sóp chóp mũi, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải dự tiệc, là đi thân thiết.”
“Anh nói cái gì?” Tống Tu Văn híp mắt hỏi.
“Không…” Tần Thời nhanh chóng trả lời, “Nếu không anh về đổi đồ?”
“…Bỏ đi” Tống Tu Văn lắc đầu, cậu phải thừa nhận, Tần Thời mặc vest có một loại đẹp trai khác, hơn nữa anh ta cao, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất quý’ss tộc’ss, điều này làm cho cái tên vốn rất đẹp trai càng thu hút ánh nhìn.
Nếu Tần Thời ăn mặc chính thức như vậy, Tống Tu Văn cũng nghiêm chỉnh đưa anh đi một nhà hàng nhỏ ăn tối, dù sao cũng không nên để người ta phí một phen lựa đồ đúng không?
Tống Tu Văn cùng Tần Thời đi đến một nhà hàng Pháp vừa mở, mặc kệ là không khí hay khung cảnh, nhà hàng cao cấp này đều xứng với bộ đồ của Tần Thời, hơn nữa ở đây không ồn ào, chính là nơi hẹn hò ăn tối tốt nhất.
Chỉ bất quá, tới đây phần lớn đều là cặp đôi nam nữ trẻ tuổi, mấy món ăn có ngon hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng vẫn là không khí, tại loại không khí này, cầu hôn đều sẽ lãng mạn hơn vài lần.
“Tới đây ăn có đem phí thiết kế của em ăn sạch không?” Lúc Tần Thời ngồi xuống đột nhiên hỏi.
Tống Tu Văn nghe thế dở khóc dở cười, “Anh cũng không khỏi quá coi thường em nha? Một bữa ăn có thể ăn hết phí thiết kế, anh nghĩ em thiết kế chuồng heo à?”
“Chuồng heo không cần thiết kế, chỉ cần vây một khu là được.” Tần Thời nghiêm túc trả lời.
Tống Tu Văn buồn cười, đem thực đơn nhét vào tay anh, bọn họ tới đây để ăn, cũng không phải để nói vấn đề thế kế chuồng heo…
“Anh yên tâm đi, bữa ăn này không tốn bao nhiêu, muốn gì ăn đó.” Bình thường Tống Tu Văn sẽ không đặc biệt chạy tới đây ăn, thứ nhất là tiêu phí hơi mắc, thứ hai là cậu không thích đồ ăn Pháp, đến đây cũng chỉ vì vấn đề — không khí.
Tần Thời ngược lại cũng không xoắn xuýt, anh không hiểu thiết kế nội thất, nhưng cũng là buốn bán vật liệu trang trí, ít nhiều gì cũng tiếp xúc qua vài người thiết kế nội thất, nhà thiết kế cũng không ít kẻ lắm tiền. Nhìn Tống Tu Văn như vậy, lần này thiết kế chắc có không ít thù lao.
Chọn vài món ăn, hai người ngồi đối diện nhau, Tống Tu Văn vốn định gọi một chai rượu vang, nhưng không nghĩ tới Tần Thời cũng là thể chất uống chút rượu liền say, cho nên hai người đều chọn chút đồ ăn.
Nửa tháng không gặp, Tống Tu Văn dường như gầy xuống, Tần Thời hơi hạ mi, rất nhanh liền khôi phục bình thường, hỏi cậu: “Gần đây ăn không ngon?”
“Hả? Không có, bình thường mà.” Tống Tu Văn hơi sửng sốt trả lời.
“Vậy sao lại gầy?” Tần Thời nhíu mày.
“Gầy à?” Tống Tu Văn cúi đầu nhìn eo mình, liền nhéo chút tay mình, “Có thể là lúc trước ở nhà ăn ngon, gần đây bận rộn làm việc cho nên mỡ đều chạy hết rồi…”
Sáu khối cơ bụng đã quay về, không có gì làm cậu vui hơn chuyện này.
Tần Thời lại nghĩ Tống Tu Văn hẳn nên béo thêm một chút…
Hai người vẫn chưa ý thức được, loại giao lưu đơn giản này giống như là người yêu xa nhau nửa tháng hay nói, đồng thời theo rượu cùng thức ăn lên bàn, bọn họ trong một đám tình nhân có chút đặc biệt.
Nhờ ơn Diệp Trầm Uyên miệng rộng ban tặng, cuối cùng Tần Thời cũng biết được Trì Vãn Tình cùng Mộc Thiên Trạch nói xấu sau lưng Tống Tu Văn tới cỡ nào.
Dù sao Tần Thời cũng không có nói với Tống Tu Văn, từ hôm đó trở đi, Trì Vãn Tình cùng Mộc Thiên Trạch vừa lên mạng, đã bị n người đuổi theo chém, acc lớn đã vậy, acc nhỏ cũng vậy, đổi thành bất cứ ai cũng không thể tiếp tục bình tĩnh.
Thời gian login của Tống Tu Văn khác với Trì Vãn Tình, Mộc Thiên Trạch, cậu cũng không biết có chuyện gì, mãi cho đến một buổi sáng nào đó, bang hội chỉ có vài người lên mạng, kênh đồng minh gần như bị thông báo “ta đã bị giết” của Trì Vãn Tình cùng Mộc Thiên Trạch chiếm trọn.
Một ít người trên mạng vừa vặn đều là người cậu quen.
[Đồng minh][Ngân Hạnh Nhi]: Sư phụ, ngài và sư thúc sao rồi ==
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Gặp phải một đám bệnh thần kinh
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Có ai có thể giúp một tay không, bị canh xác rồi QAQ
Đổi thành người khác, trong bang có người bị canh xác nhất định sẽ hỏi đi hỏi nguyên nhân, sau đó đi tìm người canh xác giải quyết, dù sao canh xác là một hành vi đặc biệt ác liệt. Làm bên canh xác còn không sao, bên bị canh xác liền ác liệt vô cùng.
Đáng tiếc Trì Vãn Tình nhân duyên không tốt, cô ta trong bang chỉ có một “tình duyên” là Kiếm Chỉ Giang Sơn, nếu không thì là mấy đứa đồ tử đồ tôn như Ngân Hạnh Nhi, còn mấy quản lý khác không ai có quan hệ với cô ta.
Lúc này online gồm bảy người, trừ cậu cùng Kiếm Chỉ Thiên Hạ cùng ba người Trì Vãn Tình ra, một người khác là Long Vương, một là Gà con hầm trà nấm. Gà con hầm trà nấm không chỉ một lần mắng mỏ Trì Vãn Tình, còn tuyên bố lúc nào cô ta cùng Kiếm Chỉ Giang Sơn chết tình duyên nhất định chém cô ta vài nhát cho hả giận, Long Vương càng không cần phải nói, cô bạn này đối với Trì Vãn Tình trước giờ đều không có hảo cảm, hỗ trợ, quên đi nha!
[Đồng minh][Mộc Thiên Trạch]: Sư tỷ, gần đây sư phụ không login à
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Ừm, không biết anh ta chạy đi đâu
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Lúc cần lại không có mặt, tình duyên này có tác dụng gì (╯‵□′)╯︵┻━┻
[Đồng minh][Mộc Thiên Trạch]: Chị mau gọi cho y đi, không phải y đưa số điện thoại cho chị sao
[Đồng minh][Trì Vãn Tình]: Gọi rồi, nhưng không ai bắt máy
[Đồng minh][Mộc Thiên Trạch]:….
Kiếm Chỉ Giang Sơn… Lại nói gần đây đúng là không thấy y, Tống Tu Văn híp mắt, luôn cảm lý do thấy hai người này bị đuổi giết hình như có liên quan với cậu.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Mấy cô kia không cầu cứu anh?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Haha
Không biết có phải là ảo giác không, Tống Tu Văn nghĩ sau hai chữ “Haha” này có một cảm giác thần bí không nói nên lời.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Là anh thuê người truy sát bọn họ?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Phu nhân oan uổng quá, việc này không liên quan gì anh
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Anh nghĩ em tin à?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Thật không liên quan anh mà, anh chỉ là nói một câu với tên ngốc nhà mình….
Tên ngốc nhà Tần Thời, tất nhiên là em trai của anh, Lục Phi Tình.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Sau đó thì sao? Y làm cái gì?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Cũng không làm cái gì, chỉ là nó có một đám heo bằng cẩu hữu, không có gì làm nên mở acc nhỏ khiến bọn họ thêm khó thở thôi
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Hình như cũng vài bữa rồi
Này còn gọi là không làm gì?!
Tống Tu Văn nghĩ, nếu như chính mình bị đuổi theo chặn giết suốt ngày, vừa onl đã bị treo giải canh xác, không chừng cậu sẽ trực tiếp A game. Đám heo bằng cẩu hữu của Lục Phi Tình, nói ít cũng cỡ khoảng mười người, cho dù muốn cừu sát, cũng không có khả năng cừu sát từng tên, huống chi người ta còn càm acc nhỏ.
Trước đây cậu cũng định đi thuê một đoàn sát thủ gây khó ở cho mấy cô nàng, thế nhưng cậu quen không nhiều, cậu cũng không biết chiêu mộ sát thủ. Vì vậy liền muốn tự mình login đi chặn giết, nhưng gần đây cậu còn đang bận thiết kế bản sơ thảo, thời gian login không ổn định không trùng khớp với hai người kia.
Cần phải đi làm quen heo bằng cẩu hữu của Lục Phi Tình một chút mới được!
Trục giác nói cho cậu biết, Tần Thời khẳng định cũng làm chuyện mờ ám gì đó, nếu không sao Trì Vãn Tình cùng Mộc Thiên Trạch thấy anh trên mạng cũng không gọi anh qua giúp chứ?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Gần đây Kiếm Chỉ Giang Sơn thật không có lên mạng?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: À, có
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Y không ra mặt?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ra cái gì mặt, y với Trì Vãn Tình đã chết tình duyên rồi, hình như cũng một đoạn thời gian
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Rõ ràng là Trì Vãn Tình đòi chết tình duyên trước, kết quả mới vài bữa đã bắt đầu gửi tin nhắn gọi điện cho y, còn nói muốn đi tìm y, tên kia sợ đến mức điện thoại cũng không dám bật, trò chơi cũng không dám lên acc chính, liền lấy một acc nhỏ đi chơi
Tống Tu Văn co rút khóe miệng, sao cậu lại có cảm giác sư phụ kia của cậu trong phút chốc đã lật đổ quan niệm của cậu rồi?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Kiếm Chỉ Giang Sơn là có mới nới cũ à….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Lúc trước bọn Dao Dao nói với em Kiếm Chỉ Giang Sơn từng có rất nhiều tình duyên
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Cái này em phải đi hỏi chính chủ, bất quá theo như tên kia thì lúc cùng mấy cô em trong trò chơi làm tình duyên tốt xấu gì đều toàn tâm toàn ý, muốn chia cũng chia trong hòa bình, không như vài người, bắt cá hai tay
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Ý anh là… Trì Vãn Tình bắt cá hai tay?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Suỵt, việc này đừng có rêu rao ra ngoài, Giang Sơn đối với cái tag đội nón xanh rất là oán hận
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Y nói chơi game bao năm cũng chưa từng gặp qua cô gái nào trong ngoài bất nhất như vậy
Thấy những lời này Tống Tu Văn suýt cười phun, còn đội nón xanh chứ!
Bất quá như đã nói, Trì Vãn Tình cư nhiên bắt cá hai tay, Kiếm Chỉ Giang Sơn làm người không tệ, có nhiều tiền, cùng y làm tình duyên còn được toàn tâm toàn ý, có tình duyên như vậy cô ta lại còn đi bắt thêm con cá khác?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Phu nhân chuyện này em phải giữ bí mật, tốt xấu gì cho con gái người ta chút mặt mũi, để mọi người đều biết thì cũng không tốt
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Hình như người buôn chuyện là anh
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh chỉ nói với em, hơn nữa em là phu nhân anh, chúng ta là người một nhà
Người một nhà… Cái từ này nghe hơi mới lạ.
Sau đó Tống Tu Văn mới biết, Tần Thời nói với cậu bị cắm sừng gì đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, trò chơi này là một thế giới nhỏ, mặc dù là thế giới nhỏ, cũng là có một không hai.
…
…
Cuối tuần này, Tống Tu Văn thông qua Dương Trác hẹn gặp chủ nhà, cũng chính là chủ nhà thiết kế mới của cậu.
Vừa gặp, cậu liền cảm khái: Thế giới này nhỏ thật.
Hoàn Nhan Cảnh lúc nhìn thấy Tống Tu Văn cũng cảm khái một câu thế giới thật nhỏ, người bạn cao trung mà lúc trước anh họ đưa về nhà ông ngoại ăn bữa cơm, còn không phải là Hoàn Nhan Cảnh khách hàng lớn của Tống Tu Văn sao?
Tuy rằng Tống Tu Văn biết Hoàn Nhan Cảnh, Hoàn Nhan Cảnh cũng biết cậu, nhưng mà hai người bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, quen biết cũng chỉ dừng ở mức biết tên thôi.
Nhưng mà, cũng coi như quen biết.
Nếu hai bên có quen biết, nói chuyện tất nhiên cũng tiện hơn nhiều, Tống Tu Văn đem bản sơ thảo cho Hoàn Nhan Cảnh xem, hỏi y có chỗ nào không hài lòng hay là có đề nghị gì khác, kết quả Hoàn Nhan Cảnh nói một câu: “Thế này là tốt lắm rồi, cứ theo thiết kế này của cậu làm đi, chỉ cần đưa cho công trình sư là được rồi phải không?”
“…Đây là sơ thảo.” Tống Tu Văn im lặng nhìn y.
“Sơ thảo đã tốt như vậy? Tinh tế hóa thì sao?” Hoàn Nhan Cảnh hơi tò mò hỏi.
“Từng chỗ đều cần cụ thể hóa, còn có phối hợp tài liệu…” Tống Tu Văn vừa mới mở đầu, Hoàn Nhan Cảnh liền cắt ngang, “Câu cứ sắp xếp đi, cậu là thiết kế nội thất, hẳn là hiểu hơn so với người thường bọn tôi, về mặt vật liệu cậu cũng chuẩn bị giúp tôi là được.”
Tống Tu Văn: “…” Đây là lần đầu cậu gặp phải khách hàng tùy tiện thế.
“Còn có, gia cụ cùng thứ khác, cậu cũng có thể thiết kế luôn không?” Hoàn Nhan Cảnh lại hỏi.
“Có…”
“Vậy cứ như thế, thiết kế xong liên hệ tôi là được.”
Nguyên bản Tống Tu Văn cho rằng Hoàn Nhan Cảnh cũng chỉ là nói thế thối, dù sao nhà cũng phải ở, mua nhà, mời nhà thiết kế vẽ, nhà thiết kế có thể cung cấp ý kiến, chấp nhận hay không là ở khách hàng. Kết quả qua đến tên Hoàn Nhan Cảnh này, y đem toàn bộ thiết kế đổ hết lên người Tống Tu Văn, còn có vị Dương Trác tiên sinh kia, cũng kêu cậu cứ thẳng tay mà làm.
Tống Tu Văn có chút hối hận sao lại không ghi âm, bằng không sau này thiết kế ra nội thất Hoàn Nhan Cảnh không hài lòng, cậu cũng không biết tìm ai để khóc.
Không đúng nha, có hợp đồng, chỉ cần không phải lỗi cậu thì cho dù khách hàng có tìm phiền toái cậu cũng bình an vô sự!
…
Cậu dùng một tuần hoàn thành thiết kế, một tuần này đúng là mất ăn mất ngủ, cầm đi cho Hoàn Nhan Cảnh xem tên kia không nói hai lời liền đồng ý, sau đó gọi điện thoại cho đội gia công.
Hoàn Nhan Cảnh còn một dạng anh lớn vỗ vỗ vai cậu nói: “Thiết kế thật đẹp, cậu là thiên tài.”
Làm phiền anh đừng dùng cái biểu tình “=_=” để nói ra chữ thiên tài.
Nhận được phí thiết kế phong phú, Tống Tu Văn vung tay lên, mời Tần Thời ăn cơm.
Lúc Tần Thời nhận được điện thoại của cậu có bao nhiêu vui vẻ, từ lúc Tống Tu Văn nói cậu nhận thiết kế muốn tiến hành vẽ bản thảo, thời gian lên game ít đi, ngay cả ăn sáng cũng không có đi với anh, tính một chút, hai người đã có nửa tháng không gặp mặt.
Vì vậy, lúc Tống Tu Văn nhìn thấy Tần Thời chính là mặc vest phẳng phiu đặc biệt đẹp trai Tần Thời.
“Anh đây là muốn đi dự tiệc à?” Tống Tu Văn nhíu mày hỏi.
Tần Thời sờ sóp chóp mũi, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải dự tiệc, là đi thân thiết.”
“Anh nói cái gì?” Tống Tu Văn híp mắt hỏi.
“Không…” Tần Thời nhanh chóng trả lời, “Nếu không anh về đổi đồ?”
“…Bỏ đi” Tống Tu Văn lắc đầu, cậu phải thừa nhận, Tần Thời mặc vest có một loại đẹp trai khác, hơn nữa anh ta cao, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất quý’ss tộc’ss, điều này làm cho cái tên vốn rất đẹp trai càng thu hút ánh nhìn.
Nếu Tần Thời ăn mặc chính thức như vậy, Tống Tu Văn cũng nghiêm chỉnh đưa anh đi một nhà hàng nhỏ ăn tối, dù sao cũng không nên để người ta phí một phen lựa đồ đúng không?
Tống Tu Văn cùng Tần Thời đi đến một nhà hàng Pháp vừa mở, mặc kệ là không khí hay khung cảnh, nhà hàng cao cấp này đều xứng với bộ đồ của Tần Thời, hơn nữa ở đây không ồn ào, chính là nơi hẹn hò ăn tối tốt nhất.
Chỉ bất quá, tới đây phần lớn đều là cặp đôi nam nữ trẻ tuổi, mấy món ăn có ngon hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng vẫn là không khí, tại loại không khí này, cầu hôn đều sẽ lãng mạn hơn vài lần.
“Tới đây ăn có đem phí thiết kế của em ăn sạch không?” Lúc Tần Thời ngồi xuống đột nhiên hỏi.
Tống Tu Văn nghe thế dở khóc dở cười, “Anh cũng không khỏi quá coi thường em nha? Một bữa ăn có thể ăn hết phí thiết kế, anh nghĩ em thiết kế chuồng heo à?”
“Chuồng heo không cần thiết kế, chỉ cần vây một khu là được.” Tần Thời nghiêm túc trả lời.
Tống Tu Văn buồn cười, đem thực đơn nhét vào tay anh, bọn họ tới đây để ăn, cũng không phải để nói vấn đề thế kế chuồng heo…
“Anh yên tâm đi, bữa ăn này không tốn bao nhiêu, muốn gì ăn đó.” Bình thường Tống Tu Văn sẽ không đặc biệt chạy tới đây ăn, thứ nhất là tiêu phí hơi mắc, thứ hai là cậu không thích đồ ăn Pháp, đến đây cũng chỉ vì vấn đề — không khí.
Tần Thời ngược lại cũng không xoắn xuýt, anh không hiểu thiết kế nội thất, nhưng cũng là buốn bán vật liệu trang trí, ít nhiều gì cũng tiếp xúc qua vài người thiết kế nội thất, nhà thiết kế cũng không ít kẻ lắm tiền. Nhìn Tống Tu Văn như vậy, lần này thiết kế chắc có không ít thù lao.
Chọn vài món ăn, hai người ngồi đối diện nhau, Tống Tu Văn vốn định gọi một chai rượu vang, nhưng không nghĩ tới Tần Thời cũng là thể chất uống chút rượu liền say, cho nên hai người đều chọn chút đồ ăn.
Nửa tháng không gặp, Tống Tu Văn dường như gầy xuống, Tần Thời hơi hạ mi, rất nhanh liền khôi phục bình thường, hỏi cậu: “Gần đây ăn không ngon?”
“Hả? Không có, bình thường mà.” Tống Tu Văn hơi sửng sốt trả lời.
“Vậy sao lại gầy?” Tần Thời nhíu mày.
“Gầy à?” Tống Tu Văn cúi đầu nhìn eo mình, liền nhéo chút tay mình, “Có thể là lúc trước ở nhà ăn ngon, gần đây bận rộn làm việc cho nên mỡ đều chạy hết rồi…”
Sáu khối cơ bụng đã quay về, không có gì làm cậu vui hơn chuyện này.
Tần Thời lại nghĩ Tống Tu Văn hẳn nên béo thêm một chút…
Hai người vẫn chưa ý thức được, loại giao lưu đơn giản này giống như là người yêu xa nhau nửa tháng hay nói, đồng thời theo rượu cùng thức ăn lên bàn, bọn họ trong một đám tình nhân có chút đặc biệt.
Tác giả :
Tang Phi Ngư