Thái Giám Đại Quan
Chương 33
Mỗi người đều có lí do của riêng mình mà làm một hành động nào đó. Ví như chuyện của Dận Minh chẳng hạn. Nữ nhân giả nam trang để hành tẩu tránh gây phiền phức, chỉ mình y lại phục sức cho mình thật giống nữ tử. Lăng Lam không hiểu, hỏi lí do thì y chỉ cười trừ cho qua, lấp liếm câu hỏi của nàng bằng một câu trả lời thật dở hơi hoặc đánh trống lảng sang chuyện khác.
Dận Minh ngày trước là một công tử khá đào hoa, y đem tới bực tức cho nam nhân đồng giới và tương tư cho những nữ tử háo sắc. Y một thân bạch y, tà áo phất hào sảng bay trong gió khi tung mình lên ngựa phi nước đại, hoặc khi y cầm triết phiến phe phẩy mà bát phố, dáng điệu phong lưu vô ngần,… Nụ cười của y, đẹp và ấm sáng như mặt trời ngày xuân, tươi tắn tới mức như phủ một lớp chồi non lên vạn vật mỗi nơi y đi qua. Y cứ mãi như thế, chói lòa, tài hoa, cướp đi bao trái tim thổn thức của thiếu nữ mới biết yêu, y đa tình, y không bỏ bất kì đóa nào trong biển hoa sặc sỡ,… Nhưng nữ nhân thì vẫn vạn đời ngu ngốc như vậy, cho dù biết y không chung tình nhưng lại bị nụ cười thuần khiết của y lừa dối, tự huyễn hoặc bản thân rằng đó chỉ là những lời đồn nhảm, thứ trước mắt mình chỉ là ảo giác mà thôi…
Xinh đẹp tự ngàn năm đều là chuốc họa vào thân, rồi cũng tới một ngày y phải trả giá cho sự quyến rũ của mình. Cô nương ấy, y chưa bao giờ nhớ tên nàng. Với y, nàng chỉ như vạn bông hoa khác mà y đã hái, nhưng khi con dao ấy lao về một kẻ hào hoa nhưng không võ nghệ như y, nàng lại lao ra chắn lấy, để mặc cho lưỡi dao ngập sâu vào tim mình, máu từ ngực trái nàng thấm đẫm y phục trắng. Nàng từng nói với y rằng, nàng mặc màu trắng giống y, trông hai người khi đi bên nhau sẽ giống như phu thê đậm tình…
Nhìn nàng ngã gục xuống đất mà trên môi vẫn nở nụ cười, khóe mắt nàng rưng rưng, câu nàng nói cuối cùng chính là:
- Xin lỗi… vì không thể gắng gượng đỡ cho chàng… nhát dao thứ hai…
Thế rồi nàng nhắm mắt, để lại y bàng hoàng. Y thất thần nhìn tên tiểu nhân vừa đâm nàng nhận ra mình đã giết người nên vội chạy trốn.
Nàng đã chết dưới tay một kẻ hèn hạ như thế đấy…
Chết vì một kẻ không hề yêu nàng như y…
Y thậm chí còn chẳng có cơ hội hỏi tên nàng để ghi nhớ. Nàng ra đi vội vã, chỉ bỏ lại cho y một câu nói nhạt nhòa gió thổi là bay.
Dận Minh sờ lên mặt mình. Nước. Sao trên mặt y lại có nước?
Nước mắt?
Y khóc?
Khóc… vì một nữ nhân?
Sau ngày ấy, sư phụ đưa y về phủ, y nguyện ý không bao giờ bước chân khỏi đó nữa. Ngày trước mỗi khi trốn sư phụ xuống núi, y đều làm huyên náo mỗi nơi mình tới. Giờ thì y sợ rồi… y sợ rồi sẽ có ngày một nữ nhân khác chết trước mặt y… chết vì y…
Cũng từ đó, y giả nữ mỗi khi cần xuống núi mua đồ về phủ, rồi một ngày y nhìn thấy một cô nương hôn mê được Hồ Bình bế trong tay xuống khỏi xe ngựa. Y lao ngay tới, run run nhìn khuôn mặt ấy, giọng khàn khàn cất lên dọa mấy người xung quanh sợ điếng hồn:
- Mẫu thân…
Hồ Bình nhíu mày nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, thật lâu sau chàng mới cất giọng:
- Lăng Dận Minh?
Y gật đầu.
- Đây là tỷ tỷ của ngươi. Mau theo ta về phủ chữa bệnh cho nàng.
—o0o—
Khi Lăng Lam mở mắt thì lại gặp cái mặt của Dận Minh làm nàng không khỏi mất hứng.
- Hi hi, tỷ tỷ, sao trông tỷ có vẻ viên mãn thế kia?
Y cười rất gian xảo làm nàng nổi da gà, ngồi dậy khoanh chân trên giường, thỏ thẻ tâm sự:
- Vốn là ta đang mơ tới mộng xuân, tới đoạn gay cấn, sắp làm chuyện “kinh địa động giường” tới nơi rồi thì giật mình mở mắt, nhìn thấy ngươi, haizz… thật đúng là thất vọng mà!
- He he, tỷ tỷ à, đêm qua “ăn” no rồi mà vẫn còn mộng tiếp được! Tâm trí tỷ đúng là “tràn xuân” nha…
- Đêm qua? Ta “ăn” no?- Lăng Lam gại gại đầu, lớ ngớ một hồi rồi mới hốt hoảng nhìn xuống quần áo trên người mình. Ơ, vẫn còn nguyên cơ mà… nhưng mà… có chút xộc xệch…đừng có nói là “ai kia” làm xong chuyện còn hảo tâm mặc lại đồ giúp nàng nha?
- Tỷ tỷ à… ta sang đây thấy tỷ ngủ say như chết, liền tiện tay bắt mạch cho tỷ. Phát hiện ra mấy kinh mạch đặc biệt bị tắc đều đã được đả thông….
Lăng Lam nghe tới đó liền khoát tay không quan tâm nữa, đá Dận Minh ra khỏi lều rồi mặc lại quần áo cho chỉnh tề, tâm trạng cực sảng khoái bước ra ngoài.
Liếc mắt sang trái, một đồng cỏ xanh biếc.
Liếc mắt sang phải, “ai kia” nhìn thấy nàng thì mặt cúi gằm xuống, má đỏ như gấc. Xấu hổ??
Sáng nay mở mắt thì không thấy chàng đâu, lại còn tốt bụng mặc đồ dùm nàng, hóa ra là vì ngượng ngùng không dám nhìn nàng?
Lăng Lam cười gian xảo, từng bước từng bước lại gần, nhìn thôi cũng đủ biết tim chàng đang đập thình thịch.
Vị đại tướng quân ra nam vào bắc, lấy đầu tướng địch dễ như lấy đồ trong túi mà giờ đây lại thẹn thùng thế này, quả nhiên là do Lăng Lam nàng có năng lực!
- Hồ Bình…- nàng thỏ thẻ gọi, cười cực gian như đại gia ghẹo mấy tiểu cô nương.
- Ưm… hử?- Hồ Bình vẫn cúi đầu, nhưng vì Lăng Lam lùn hơn nên có cúi vẫn bị nàng nhìn thấy mặt.
- Má chàng hồng nhuận trông rất dễ thương nha… he he.
Hồ Bình hít vào khó nhọc, định luyện công ổn khí, không thể mất mặt thế này trước nương tử của mình được! Nhưng mà vốn là chưa kịp vận khí đã bị nàng dùng tay nâng cằm chàng lên, tà mị trêu trọc:
- Mỹ nam, cho lão nương ta hôn một cái, sẽ thưởng vạn lượng vàng.
Đang hào hứng trước vẻ sửng sốt của Hồ Bình thì Lăng Lam bị làn môi nóng bỏng của chàng nuốt lấy. Mãi lâu sau mới rời ra khiến nàng thở hổn hển, đầu óc đang mụ mị thì nghe thấy tiếng chàng vọng xuống trên đầu:
- Nàng nợ ta vạn lượng vàng đấy…
Nhắc tới tiền, Lăng Lam tỉnh táo hẳn, đẩy Hồ Bình ra xa, cười giả lả:
- Ha ha, ta đùa chàng đấy, túi ta rỗng không hà, đâu có vàng bạc gì để trả chàng. Hi hi, ta đùa đấy, đùa đấy, xí xóa nha…
- Không được!- Hồ Bình nhíu mày.- Quân ta rất cần ngân lượng mua lương thảo, là đại tướng, ta hiến cho nàng một nụ hôn để mang gạo về cho binh lính. Giờ “ván đã đóng thuyền”, nàng chạy làng mà được à?
- Hơ hơ…- Lăng Lam bước giật lùi khi thấy Hồ Bình đang tiến lại gần, chuẩn bị ăn thịt nàng tới nơi. Đầu nàng bất chợt nghĩ tới kho báu mà phụ thân bán mẫu thân mà có, chẳng may chàng biết về nó, chắc chắn nàng sẽ trắng tay vì nợ. Không được, không được, nhất quyết không để chàng cướp vàng từ tay mình!
Nghĩ tới đó, nàng bất ngờ đổi giọng làm Hồ Bình không thích ứng kịp:
- Bình ca…- chàng nhíu mày, Lăng Lam nàng đang… nũng nịu?-… người ta đói bụng… muốn ăn cơm…- nàng đánh trống lảng?.
Hồ Bình cười phì một cái, xoa đầu Lăng Lam rồi dẫn nàng đi ăn, đầu thắc mắc nếu sau này nàng thiếu tiền, liệu có bán mình lấy ngân lượng không nhỉ? Thôi thôi, tốt nhất không nên nghĩ tới vấn đề đó, miễn là chàng không để nàng thiếu tiền là được, nếu không… chắc chắn chuốc họa vào thân.
—o0o—
Trở về An Nam cùng sống những ngày tháng êm nhàn, chẳng mấy chốc mà thời gian thoăn thoắt qua đi, hè qua thu về rồi lại đông sang xuân tới, cứ thế một vòng tuần hoàn tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ sai khác.
Hồ Bình dẫn nàng cùng mình tới bản làng của người dân tộc Thượng. Sắp tới cần tập hợp quân để sát phạt Nguyễn Phúc Ánh, chàng cần rời Hoàng Đế Thành nhưng lại không muốn xa nàng nên liền mang theo.
Tới nơi, Lăng Lam như chú chim nhỏ, đi thăm thú khắp nơi, vì không hiểu tiếng của người dân bản địa nên nàng khua chân múa tay diễn tả cực sinh động ý mình định nói, dù sao nàng cũng từng một thời bị câm, giờ với lúc đó chẳng khác nhau mấy.
Mặt trời xuống núi rồi mà Hồ Bình vẫn chưa thấy nàng đâu, liền nhảy lên lưng ngựa đi tìm, quả nhiên tìm thấy nàng đang lúi húi hái quả sim bỏ giỏ.
- Lam nhi, nàng hái sim làm gì thế?
- Ngâm rượu.- Nàng thản nhiên trả lời.- Hôm trước thấy mấy bô lão trong bản nói rượu sim rất tốt cho việc chữa trị nhức mỏi. Ta sợ chàng chinh chiến lâu năm, cơ thể lão hóa sớm nên mới hái về ngâm rượu. Chăm lo cho thân thể và nhan sắc của phu quân chính là việc nương tử ta nên làm.- Dứt lời, nàng quay lại nhìn chàng, cười một cái.
Hồ Bình day day thái dương, lúc trước còn khá mông lung về vấn đề này, giờ thì chàng có thể đảm bảo rằng Lăng Lam đang tính tới chuyện nếu khởi nghĩa không thành, quân Tây Sơn thất thủ liền mang mình đi bán.
- Lam nhi à… cảm ơn nàng đã quan tâm tới ta, nhưng mà có lẽ nàng không cần cực nhọc vậy đâu, về ăn cơm đi thôi…
Muốn bán chàng á? Được thôi, nếu không thể ngăn chuyện này thì chàng quyết làm bản thân mất giá cho nàng tức chết!
- He he, xong ngay mà, xong ngay mà…- nàng cười cười, hái thêm vài quả nữa rồi đặt lên xe bò thồ đi.
- Lam nhi, nàng hái nhiều vậy làm gì? Cả một xe thế này…
- Hì hì, có việc, có việc mà.
Nàng cười híp mắt, lóe sáng tia gian xảo làm chàng có chút sởn da gà. Rốt cục là định làm gì đây?
Khi trở về Hoàng Đế Thành, Hồ Bình bận bịu tập trung binh lực, huấn luyện chuẩn bị cho cuộc chiến với Nguyễn Phúc Ánh sắp tới, nhưng lúc đó cũng không khỏi không để tâm tới sự vụ mà Lăng Lam đang làm.
Nàng mở một cửa hiệu to hoành tráng giữa lòng thành, đề cao biển hiệu “Rượu sim nức vùng” làm ăn cực thuận lợi, thấy tiền chảy vào túi mình như nước sông Đà, nàng liền hứng chí mở thêm một chi nhánh phía Bắc, chọn địa điểm thật thuận lợi hợp phong thủy mở ở giữa thành Thăng Long, cho mấy tâm phúc tới đó quản lí. Giờ thì tối tối ngồi kiểm kê sổ sách, đếm tiền khóa hòm mà cứ cười hi hi ha ha hoài, chàng dỗ mãi mới chịu buông bạc ra đi ngủ.
Năm đó chiến sự liên miên, chàng cùng vua Thái Đức đem 200 chiến thuyền vào Gia Định, chẳng tốn mấy công sức mà hạ được 400 chiến thuyền của Nguyễn Phúc Ánh và cả tàu đồng của Pháp, Bồ Đào Nha mà tên “rước voi” này lôi kéo được. Mãi tới tháng năm, khi đất Gia Định được bình định, Hồ Bình cùng hoàng huynh Nguyễn Nhạc mới rút quân về Quy Nhơn, giao Gia Định cho Đồ Nhàn Trập và Hộ Bộ Bá.
Lăng Lam thấy chàng trở về phủ, cực kì vui mừng, miễn phí biếu chàng một vò rượu sim hảo hạng để ăn mừng, nhưng chưa được bao lâu thì lại nghe tin Hồ Văn Lân nổi dậy đánh quân Tây Sơn ở Lật Giang, biết rằng chàng sắp tới còn phải đi chinh chiến tiếp, nàng buồn rầu cất vò rượu đi, nói rằng đợi lần sau đánh thắng trận trở về sẽ khui ra uống, nếu lần này mà khui thì chẳng phải lần sau nàng lại mất thêm vò nữa hay sao?
Dận Minh nhìn tỷ tỷ keo kiệt của mình rồi lại nhìn Hồ Bình đáng thương muôn phần đang cười cực tươi. Làm sao mà vẫn cười được nhỉ? Cưới phải một nương tử tính toán chia li keo bo tới từng vò rượu như thế mà vẫn cười được hay sao? Quả nhiên Hồ Bình không phải người tầm thường!!
Chú thích nào, hé hé:
- Vua Thái Đức : Tức Nguyễn Nhạc – anh trai của Nguyễn Huệ-tức vua Quang Trung sau này. (cũng chính là ca ca Hồ Bình iu dấu mà tác giả trót gửi gắm tình nồng. hi hi.^^). Nguyễn Nhạc hơn Nguyễn Huệ tới 10 tuổi, là người lập ra triều Tây Sơn.
- Còn cái chú thích thứ hai này, mọi người nếu thích thì đọc, nếu không thích thì có thể bỏ qua vì nó nói về vụ “oánh nhau” giữa quân Tây Sơn và quân nhà Nguyễn cực hùng tráng, tác giả đọc xong cực kì muốn xuyên không trở lại thời kì đó mà gặp cho bằng được Hồ Bình ca ca, vít cổ xuống hỏi: “Anh ơi, sao anh giỏi thế???”
Dận Minh ngày trước là một công tử khá đào hoa, y đem tới bực tức cho nam nhân đồng giới và tương tư cho những nữ tử háo sắc. Y một thân bạch y, tà áo phất hào sảng bay trong gió khi tung mình lên ngựa phi nước đại, hoặc khi y cầm triết phiến phe phẩy mà bát phố, dáng điệu phong lưu vô ngần,… Nụ cười của y, đẹp và ấm sáng như mặt trời ngày xuân, tươi tắn tới mức như phủ một lớp chồi non lên vạn vật mỗi nơi y đi qua. Y cứ mãi như thế, chói lòa, tài hoa, cướp đi bao trái tim thổn thức của thiếu nữ mới biết yêu, y đa tình, y không bỏ bất kì đóa nào trong biển hoa sặc sỡ,… Nhưng nữ nhân thì vẫn vạn đời ngu ngốc như vậy, cho dù biết y không chung tình nhưng lại bị nụ cười thuần khiết của y lừa dối, tự huyễn hoặc bản thân rằng đó chỉ là những lời đồn nhảm, thứ trước mắt mình chỉ là ảo giác mà thôi…
Xinh đẹp tự ngàn năm đều là chuốc họa vào thân, rồi cũng tới một ngày y phải trả giá cho sự quyến rũ của mình. Cô nương ấy, y chưa bao giờ nhớ tên nàng. Với y, nàng chỉ như vạn bông hoa khác mà y đã hái, nhưng khi con dao ấy lao về một kẻ hào hoa nhưng không võ nghệ như y, nàng lại lao ra chắn lấy, để mặc cho lưỡi dao ngập sâu vào tim mình, máu từ ngực trái nàng thấm đẫm y phục trắng. Nàng từng nói với y rằng, nàng mặc màu trắng giống y, trông hai người khi đi bên nhau sẽ giống như phu thê đậm tình…
Nhìn nàng ngã gục xuống đất mà trên môi vẫn nở nụ cười, khóe mắt nàng rưng rưng, câu nàng nói cuối cùng chính là:
- Xin lỗi… vì không thể gắng gượng đỡ cho chàng… nhát dao thứ hai…
Thế rồi nàng nhắm mắt, để lại y bàng hoàng. Y thất thần nhìn tên tiểu nhân vừa đâm nàng nhận ra mình đã giết người nên vội chạy trốn.
Nàng đã chết dưới tay một kẻ hèn hạ như thế đấy…
Chết vì một kẻ không hề yêu nàng như y…
Y thậm chí còn chẳng có cơ hội hỏi tên nàng để ghi nhớ. Nàng ra đi vội vã, chỉ bỏ lại cho y một câu nói nhạt nhòa gió thổi là bay.
Dận Minh sờ lên mặt mình. Nước. Sao trên mặt y lại có nước?
Nước mắt?
Y khóc?
Khóc… vì một nữ nhân?
Sau ngày ấy, sư phụ đưa y về phủ, y nguyện ý không bao giờ bước chân khỏi đó nữa. Ngày trước mỗi khi trốn sư phụ xuống núi, y đều làm huyên náo mỗi nơi mình tới. Giờ thì y sợ rồi… y sợ rồi sẽ có ngày một nữ nhân khác chết trước mặt y… chết vì y…
Cũng từ đó, y giả nữ mỗi khi cần xuống núi mua đồ về phủ, rồi một ngày y nhìn thấy một cô nương hôn mê được Hồ Bình bế trong tay xuống khỏi xe ngựa. Y lao ngay tới, run run nhìn khuôn mặt ấy, giọng khàn khàn cất lên dọa mấy người xung quanh sợ điếng hồn:
- Mẫu thân…
Hồ Bình nhíu mày nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, thật lâu sau chàng mới cất giọng:
- Lăng Dận Minh?
Y gật đầu.
- Đây là tỷ tỷ của ngươi. Mau theo ta về phủ chữa bệnh cho nàng.
—o0o—
Khi Lăng Lam mở mắt thì lại gặp cái mặt của Dận Minh làm nàng không khỏi mất hứng.
- Hi hi, tỷ tỷ, sao trông tỷ có vẻ viên mãn thế kia?
Y cười rất gian xảo làm nàng nổi da gà, ngồi dậy khoanh chân trên giường, thỏ thẻ tâm sự:
- Vốn là ta đang mơ tới mộng xuân, tới đoạn gay cấn, sắp làm chuyện “kinh địa động giường” tới nơi rồi thì giật mình mở mắt, nhìn thấy ngươi, haizz… thật đúng là thất vọng mà!
- He he, tỷ tỷ à, đêm qua “ăn” no rồi mà vẫn còn mộng tiếp được! Tâm trí tỷ đúng là “tràn xuân” nha…
- Đêm qua? Ta “ăn” no?- Lăng Lam gại gại đầu, lớ ngớ một hồi rồi mới hốt hoảng nhìn xuống quần áo trên người mình. Ơ, vẫn còn nguyên cơ mà… nhưng mà… có chút xộc xệch…đừng có nói là “ai kia” làm xong chuyện còn hảo tâm mặc lại đồ giúp nàng nha?
- Tỷ tỷ à… ta sang đây thấy tỷ ngủ say như chết, liền tiện tay bắt mạch cho tỷ. Phát hiện ra mấy kinh mạch đặc biệt bị tắc đều đã được đả thông….
Lăng Lam nghe tới đó liền khoát tay không quan tâm nữa, đá Dận Minh ra khỏi lều rồi mặc lại quần áo cho chỉnh tề, tâm trạng cực sảng khoái bước ra ngoài.
Liếc mắt sang trái, một đồng cỏ xanh biếc.
Liếc mắt sang phải, “ai kia” nhìn thấy nàng thì mặt cúi gằm xuống, má đỏ như gấc. Xấu hổ??
Sáng nay mở mắt thì không thấy chàng đâu, lại còn tốt bụng mặc đồ dùm nàng, hóa ra là vì ngượng ngùng không dám nhìn nàng?
Lăng Lam cười gian xảo, từng bước từng bước lại gần, nhìn thôi cũng đủ biết tim chàng đang đập thình thịch.
Vị đại tướng quân ra nam vào bắc, lấy đầu tướng địch dễ như lấy đồ trong túi mà giờ đây lại thẹn thùng thế này, quả nhiên là do Lăng Lam nàng có năng lực!
- Hồ Bình…- nàng thỏ thẻ gọi, cười cực gian như đại gia ghẹo mấy tiểu cô nương.
- Ưm… hử?- Hồ Bình vẫn cúi đầu, nhưng vì Lăng Lam lùn hơn nên có cúi vẫn bị nàng nhìn thấy mặt.
- Má chàng hồng nhuận trông rất dễ thương nha… he he.
Hồ Bình hít vào khó nhọc, định luyện công ổn khí, không thể mất mặt thế này trước nương tử của mình được! Nhưng mà vốn là chưa kịp vận khí đã bị nàng dùng tay nâng cằm chàng lên, tà mị trêu trọc:
- Mỹ nam, cho lão nương ta hôn một cái, sẽ thưởng vạn lượng vàng.
Đang hào hứng trước vẻ sửng sốt của Hồ Bình thì Lăng Lam bị làn môi nóng bỏng của chàng nuốt lấy. Mãi lâu sau mới rời ra khiến nàng thở hổn hển, đầu óc đang mụ mị thì nghe thấy tiếng chàng vọng xuống trên đầu:
- Nàng nợ ta vạn lượng vàng đấy…
Nhắc tới tiền, Lăng Lam tỉnh táo hẳn, đẩy Hồ Bình ra xa, cười giả lả:
- Ha ha, ta đùa chàng đấy, túi ta rỗng không hà, đâu có vàng bạc gì để trả chàng. Hi hi, ta đùa đấy, đùa đấy, xí xóa nha…
- Không được!- Hồ Bình nhíu mày.- Quân ta rất cần ngân lượng mua lương thảo, là đại tướng, ta hiến cho nàng một nụ hôn để mang gạo về cho binh lính. Giờ “ván đã đóng thuyền”, nàng chạy làng mà được à?
- Hơ hơ…- Lăng Lam bước giật lùi khi thấy Hồ Bình đang tiến lại gần, chuẩn bị ăn thịt nàng tới nơi. Đầu nàng bất chợt nghĩ tới kho báu mà phụ thân bán mẫu thân mà có, chẳng may chàng biết về nó, chắc chắn nàng sẽ trắng tay vì nợ. Không được, không được, nhất quyết không để chàng cướp vàng từ tay mình!
Nghĩ tới đó, nàng bất ngờ đổi giọng làm Hồ Bình không thích ứng kịp:
- Bình ca…- chàng nhíu mày, Lăng Lam nàng đang… nũng nịu?-… người ta đói bụng… muốn ăn cơm…- nàng đánh trống lảng?.
Hồ Bình cười phì một cái, xoa đầu Lăng Lam rồi dẫn nàng đi ăn, đầu thắc mắc nếu sau này nàng thiếu tiền, liệu có bán mình lấy ngân lượng không nhỉ? Thôi thôi, tốt nhất không nên nghĩ tới vấn đề đó, miễn là chàng không để nàng thiếu tiền là được, nếu không… chắc chắn chuốc họa vào thân.
—o0o—
Trở về An Nam cùng sống những ngày tháng êm nhàn, chẳng mấy chốc mà thời gian thoăn thoắt qua đi, hè qua thu về rồi lại đông sang xuân tới, cứ thế một vòng tuần hoàn tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ sai khác.
Hồ Bình dẫn nàng cùng mình tới bản làng của người dân tộc Thượng. Sắp tới cần tập hợp quân để sát phạt Nguyễn Phúc Ánh, chàng cần rời Hoàng Đế Thành nhưng lại không muốn xa nàng nên liền mang theo.
Tới nơi, Lăng Lam như chú chim nhỏ, đi thăm thú khắp nơi, vì không hiểu tiếng của người dân bản địa nên nàng khua chân múa tay diễn tả cực sinh động ý mình định nói, dù sao nàng cũng từng một thời bị câm, giờ với lúc đó chẳng khác nhau mấy.
Mặt trời xuống núi rồi mà Hồ Bình vẫn chưa thấy nàng đâu, liền nhảy lên lưng ngựa đi tìm, quả nhiên tìm thấy nàng đang lúi húi hái quả sim bỏ giỏ.
- Lam nhi, nàng hái sim làm gì thế?
- Ngâm rượu.- Nàng thản nhiên trả lời.- Hôm trước thấy mấy bô lão trong bản nói rượu sim rất tốt cho việc chữa trị nhức mỏi. Ta sợ chàng chinh chiến lâu năm, cơ thể lão hóa sớm nên mới hái về ngâm rượu. Chăm lo cho thân thể và nhan sắc của phu quân chính là việc nương tử ta nên làm.- Dứt lời, nàng quay lại nhìn chàng, cười một cái.
Hồ Bình day day thái dương, lúc trước còn khá mông lung về vấn đề này, giờ thì chàng có thể đảm bảo rằng Lăng Lam đang tính tới chuyện nếu khởi nghĩa không thành, quân Tây Sơn thất thủ liền mang mình đi bán.
- Lam nhi à… cảm ơn nàng đã quan tâm tới ta, nhưng mà có lẽ nàng không cần cực nhọc vậy đâu, về ăn cơm đi thôi…
Muốn bán chàng á? Được thôi, nếu không thể ngăn chuyện này thì chàng quyết làm bản thân mất giá cho nàng tức chết!
- He he, xong ngay mà, xong ngay mà…- nàng cười cười, hái thêm vài quả nữa rồi đặt lên xe bò thồ đi.
- Lam nhi, nàng hái nhiều vậy làm gì? Cả một xe thế này…
- Hì hì, có việc, có việc mà.
Nàng cười híp mắt, lóe sáng tia gian xảo làm chàng có chút sởn da gà. Rốt cục là định làm gì đây?
Khi trở về Hoàng Đế Thành, Hồ Bình bận bịu tập trung binh lực, huấn luyện chuẩn bị cho cuộc chiến với Nguyễn Phúc Ánh sắp tới, nhưng lúc đó cũng không khỏi không để tâm tới sự vụ mà Lăng Lam đang làm.
Nàng mở một cửa hiệu to hoành tráng giữa lòng thành, đề cao biển hiệu “Rượu sim nức vùng” làm ăn cực thuận lợi, thấy tiền chảy vào túi mình như nước sông Đà, nàng liền hứng chí mở thêm một chi nhánh phía Bắc, chọn địa điểm thật thuận lợi hợp phong thủy mở ở giữa thành Thăng Long, cho mấy tâm phúc tới đó quản lí. Giờ thì tối tối ngồi kiểm kê sổ sách, đếm tiền khóa hòm mà cứ cười hi hi ha ha hoài, chàng dỗ mãi mới chịu buông bạc ra đi ngủ.
Năm đó chiến sự liên miên, chàng cùng vua Thái Đức đem 200 chiến thuyền vào Gia Định, chẳng tốn mấy công sức mà hạ được 400 chiến thuyền của Nguyễn Phúc Ánh và cả tàu đồng của Pháp, Bồ Đào Nha mà tên “rước voi” này lôi kéo được. Mãi tới tháng năm, khi đất Gia Định được bình định, Hồ Bình cùng hoàng huynh Nguyễn Nhạc mới rút quân về Quy Nhơn, giao Gia Định cho Đồ Nhàn Trập và Hộ Bộ Bá.
Lăng Lam thấy chàng trở về phủ, cực kì vui mừng, miễn phí biếu chàng một vò rượu sim hảo hạng để ăn mừng, nhưng chưa được bao lâu thì lại nghe tin Hồ Văn Lân nổi dậy đánh quân Tây Sơn ở Lật Giang, biết rằng chàng sắp tới còn phải đi chinh chiến tiếp, nàng buồn rầu cất vò rượu đi, nói rằng đợi lần sau đánh thắng trận trở về sẽ khui ra uống, nếu lần này mà khui thì chẳng phải lần sau nàng lại mất thêm vò nữa hay sao?
Dận Minh nhìn tỷ tỷ keo kiệt của mình rồi lại nhìn Hồ Bình đáng thương muôn phần đang cười cực tươi. Làm sao mà vẫn cười được nhỉ? Cưới phải một nương tử tính toán chia li keo bo tới từng vò rượu như thế mà vẫn cười được hay sao? Quả nhiên Hồ Bình không phải người tầm thường!!
Chú thích nào, hé hé:
- Vua Thái Đức : Tức Nguyễn Nhạc – anh trai của Nguyễn Huệ-tức vua Quang Trung sau này. (cũng chính là ca ca Hồ Bình iu dấu mà tác giả trót gửi gắm tình nồng. hi hi.^^). Nguyễn Nhạc hơn Nguyễn Huệ tới 10 tuổi, là người lập ra triều Tây Sơn.
- Còn cái chú thích thứ hai này, mọi người nếu thích thì đọc, nếu không thích thì có thể bỏ qua vì nó nói về vụ “oánh nhau” giữa quân Tây Sơn và quân nhà Nguyễn cực hùng tráng, tác giả đọc xong cực kì muốn xuyên không trở lại thời kì đó mà gặp cho bằng được Hồ Bình ca ca, vít cổ xuống hỏi: “Anh ơi, sao anh giỏi thế???”
Tác giả :
Fressia Phan