Thái Cổ Thần Vương
Chương 445: Ngoài thành khâm châu
Cửu Huyền cung ra tay khiến mọi người đều bất ngờ, thân là thế lực bá chủ thành Thanh Châu ở rìa của chín châu thành trong Đại Hạ, Cửu Huyền cung không mạnh như những thế lực như Âu Dương thế gia, chỉ có thể xếp vào ba thế lực đứng cuối giữa các thế lực bá chủ khác. Lúc này bọn họ đứng ra cũng có ý nghĩa không tầm thường. Mặc dù là ra tay đối phó với thanh niên họ Đế kia, nhưng vẫn có khả năng là đứng ở phe đối đầu với các thế lực phía Âu Dương thế gia.
Đương nhiên, còn có một khả năng chính là bọn họ có ý muốn kết làm đồng minh với các thế lực phía Trần gia.
Thành Thanh Châu nằm ở rìa ngoài Đại Hạ, nghe nói Cửu Huyền cung và Thanh Vân các có mâu thuẫn rất nặng, đã nhiều lần giao phong với nhau, có lẽ Cửu Huyền cung đang tìm một đường ra khác.
Lúc này, cường giả Cửu Huyền cung đồng thời đối phó với thanh niên họ Đế, chặn hết tất cả đường lui, lại thêm một thương của Vương Kiên, tựa như muốn đưa thanh niên vào chỗ chết.
Dù Tần Vấn Thiên có thể sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di, nhưng hắn không muốn bại lộ quá nhiều tuyệt học Đại Hạ, nếu không sẽ có thể bị người khác đoán ra thân phận thật sự của hắn.
Nếu từ đầu đến cuối hắn chỉ sử dụng tuyệt học Huyết Chi Chú Ấn sẽ không khiến nhiều người hoài nghi.
Hắn vung tay lên, phút chốc đã bắt được trường thương, nhưng Vương Kiên cũng không phải người hiền lành gì, bàn tay hắn ta xoay tròn, giống như có vô số mũi thương bắn ra, võ đạo ý chí bùng phát mạnh mẽ, trường thương cấp tốc xoay tròn như muốn nuốt chửng hết thảy, hóa thành một đốm sáng sát phạt cực hạn tiếp tục đâm ra.
Tất cả diễn ra nhanh như chớp, bàn tay Tần Vấn Thiên lại hoá thành màu máu, uy thế hủy diệt lan ra khiến sắc mặt Vương Kiên trở nên ngưng trọng hơn. Trong nháy mắt, bàn tay Tần Vấn Thiên nắm lấy trường thương buông ra chuyển thành đánh về phía Vương Kiên.
Chỉ trong tích tắc, Vương Kiên theo phản xạ lùi về sau. Cho dù chỉ một chút nữa là trường thương của hắn ta có thể đâm vào người Tần Vấn Thiên, nhưng nếu thế thì Huyết Chi Chú Ấn cũng sẽ đập xuống đầu hắn ta, kết cục chính là hai bên đều phải chết, đây không phải điều mà hắn ta mong muốn.
Nhưng uy hiếp của Tần Vấn Thiên vẫn chưa biến mất. Cường giả Cửu Huyền cung ở phía sau cũng áp súc lôi điện thành lôi châu, đánh mạnh về phía hắn. Nếu như bị đánh trúng thì cho dù là cơ thể mạnh mẽ như thế nào cũng sẽ bị lôi đình làm nổ tung.
- Ầm ầm!
Tần Vấn Thiên đạp ra một bước nặng nề, những thủ đoạn như Yêu Thần biến trước kia cũng không thể dùng được, nên lúc chiến đấu có hơi bó tay bó chân, cảm giác này thật không thoải mái chút nào, nhưng hắn cũng không còn cách nào.
Từng bước đạp lên hư không, kiếm uy khiến người hít thở không thông trực tiếp đâm vào cơ thể của cường giả Cửu Huyền cung kia, khiến cho Võ Mệnh Thiên Cương của đối phương đều run rẩy.
Trên dưới toàn thân Tần Vấn Thiên đột nhiên bùng phát kiếm uy vô cùng khủng bố, kiếm ý sáng rực như muốn quét ngang thiên địa, dẹp yên mọi thứ. Trước mặt hắn lại xuất hiện vô số kiếm quang.
Liên tục đánh ra vài chưởng ấn, luồng kiếm ý ngập trời kia chợt hoá thành ánh kiếm, lôi châu nổ tung, sức mạnh khủng bố ầm ầm đánh vào màn kiếm.
Màn kiếm vỡ vụn, cơ thể Tần Vấn Thiên cũng lùi về sau nhanh như chớp.
- Các thế lực vây giết Đế mỗ như vậy quả thật khiến Đế mỗ mở rộng tầm mắt, cáo từ!
Tần Vấn Thiên lớn tiếng nói, chim đại bàng lập tức bay đến gần, hắn đạp bước phóng lên người đại bàng. Chỉ nháy mắt đại bàng đã giương cánh bay về phương xa.
- Muốn chạy sao?
Đám người Vương Kiên hừ lạnh một tiếng, cũng nhanh chóng phóng người đuổi theo.
- Chúng ta đi.
Âu Dương Cuồng Sinh quát lớn một tiếng, phương hướng chiến đấu lập tức lệch khỏi quỹ đạo, tất cả đều bay về phương xa.
Cường giả Âu Dương thế gia cũng muốn đuổi theo, nhưng chợt thấy người Trần gia đều bước đến chặn lại đường của họ, Trần Phàm cười lạnh nói:
- Nếu trận chiến đã giao cho họ thì hãy để bọn họ tự mình giải quyết đi.
Gió mạnh thổi qua, càng ngày càng có nhiều cường giả rời đi nơi này, Trần Vương và Bạch Tình cũng bắt đầu di chuyển về phía xa.
Chiến đấu ở đây đều có cường giả hai bên trợ trận, muốn giết chết đối thủ e là quá khó. Nếu đã như vậy thì không bằng dứt khoát một lần, chạy đi tìm một chỗ khác đánh cho thoải mái.
Vì vậy, trên bầu trời thành Khâm Châu bỗng xuất hiện cảnh tượng rất tuyệt diệu.
Một con chim đại bàng ngự không bay đi, giống như dẫn đường ở phía trước, phía sau nó không ngừng có cường giả đuổi sát theo, trên người đều toả ra khí thế vô đáng sợ.
- Đều là người của các thế lực bá chủ lớn, Trần Vương, Vương Kiên, còn có Bạch Tình của Huyền Âm điện nữa. Bọn họ lại muốn đánh nhau nữa à? Mà người ngồi trên đại bàng kia là ai thế?
Những người ở phía dưới nhìn cảnh tượng rầm rộ trên không đều bay lên đuổi theo xem xét, nhưng tốc độ của những người kia đều rất nhanh, trừ phi là nhân vật lợi hại có thực lực phi thường, bằng không căn bản không thể nào đuổi kịp.
Mặc dù đại bàng do Tiểu Hỗn Đản biến ảo thành không thể gia tăng sức chiến đấu, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh. Hai cánh vỗ mạnh bay lượn trên trời, Tần Vấn Thiên thì đứng chắp tay trên lưng đại bàng, khoé môi cười lạnh, tựa như có chút ý đùa cợt.
- Tiểu gia hoả, đi ra ngoài thành Khâm Châu, càng xa càng tốt.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói, lập tức khoanh chân ngồi trên lưng đại bàng, không thèm nhìn đám người đang đuổi phía sau. Hành động này trông như muốn khiêu khích đám người Vương Kiên, khiến họ đều điên cuồng đuổi theo.
Giữa những áng mây, gió mạnh gào thét, bóng người ở phía dưới càng ngày càng nhỏ, bọn họ dần dần rời xa khỏi khu vực trung tâm của thành Khâm Châu. Không bao lâu sau đã thấy được cửa thành thành Khâm Châu.
Đại bàng không hề dừng lại, trực tiếp bay ra khỏi thành Khâm Châu, tiếp tục bay về phía trước, vượt qua đường mòn, sông dài, đi ra xa khỏi thành Khâm Châu hơn mấy trăm dặm mới dừng lại trên một dãy núi.
- Tới đây là được rồi.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói, đại bàng nghe vậy liền đáp xuống khoảng không trên một ngọn núi nhỏ, quay người lại, tựa như đang đợi những người theo phía sau.
Một luồng khí thế bén nhọn bắn ra, đám người Vương Kiên từ trên không đáp xuống, đi theo sau chúng còn có hai cường giả Vương gia, bọn họ cũng có ý theo Vương Kiên đuổi giết hắn.
Tiếp theo đó, hai cường giả của Trần gia cùng ba người của Cửu Huyền cung đều tiến đến. Hai người Trần gia đều có thực lực Thiên Cương cảnh tầng ba, Tần Vấn Thiên giết chết không ít người của Trần gia nên bọn họ tuyệt đối sẽ không để Tần Vấn Thiên sống sót rời đi. Vì vậy đều bỏ qua chiến trường bên kia để đuổi giết Tần Vấn Thiên.
Những người này vừa đến liền trực tiếp triển khai trận hình, muốn vây giết Tần Vấn Thiên ở trên không. Vương Kiên lên tiếng:
- Người nào giết chết kẻ này thì chim đại bàng thuộc về người đó, ý các vị như thế nào?
- Được.
Cường giả Trần gia gật đầu đáp.
- Được.
Những người bên Cửu Huyền cung cũng đồng ý, trên người họ đều lập tức phóng ra khí tức ngập trời, cùng lao xuống từ trên không.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn đám cường giả trên không kia, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
- Hôm nay các vị đều ở lại đây cả đi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, mọi người đều lộ ra vẻ cổ quái.
Câu này của Tần Vấn Thiên quá ngông cuồng, bọn họ có nhiều cường giả như thế, muốn giết Tần Vấn Thiên chỉ là chuyện nhỏ, người này còn dám nói lời ngông cuồng, bảo bọn họ đều ở lại nơi này, đúng là nói khoác mà không biết ngượng.
- Nếu ngươi lại trốn thêm vài ngày có lẽ chúng ta sẽ không đuổi theo nữa, nhưng nếu đã ra tới đây thì ngươi chết chắc rồi.
Toàn thân Vương Kiên bạo phát duệ khí khủng bố cuồng bạo, Võ Mệnh Thiên Cương lao ra từ trong thân thể, một thanh trường thương lấp lánh khí thế mạnh mẽ xuất hiện như muốn tru diệt hết thảy.
Còn phía người Trần gia thì lửa cháy hừng hực, sức mạnh Đại Nhật Càn Khôn bạo phát, quang mang lấp lánh.
Các cường giả Cửu Huyền cung thì lôi uy cuồn cuộn, từng con lôi long quấn quanh người, vô cùng uy mãnh. Bọn họ đồng loạt bước ra lao về phía Tần Vấn Thiên, không định cho Tần Vấn Thiên có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Cảnh giới của những người này phần lớn đều là Thiên Cương cảnh tầng ba, nhưng không hề dùng Võ Mệnh Thiên Cương trực tiếp tấn công, rõ ràng đều muốn giành giết Tần Vấn Thiên đầu tiên.
Ở nơi khác, cát vàng bay lên cuồn cuộn, ngọn núi nứt vỡ, cách nơi này mấy vạn mét cũng có một trận đại chiến khác bùng nổ, xem ra lại có thêm một đợt cường giả khác đang xung đột với nhau.
Tần Vấn Thiên siết chặt hai tay, vẻ hận thù lóe lên trong mắt. Trên người hắn đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, huyết mạch như đang sôi trào quay cuồng, một quầng sáng xuất hiện vờn quanh người, trong đồng tử hắn như đang có lửa thiêu đốt, nhưng ngọn lửa kia dường như cũng lạnh như băng.
Bỗng nhiên trong tay Tần Vấn Thiên xuất hiện một thanh cự kiếm, cả thanh kiếm đều đen nhánh tựa như được tạo ra từ tinh thạch màu đen cực nặng, dài mười mét, nặng mười vạn cân, không biết nặng nề tới cỡ nào.
Điều khiến mọi người hoảng sợ hơn là thanh cự kiếm nặng nề này giống như đã khai phong, ánh kiếm lưu chuyển, sắc đen lấp lánh, giống như chém một kiếm xuống cũng đủ để chém chết một người.
Những người đang lao tới đều lộ vẻ ngưng trọng, chưa bao giờ nghe nói qua ở hoàng triều Đại Hạ có người sử dụng cự kiếm như vậy. Đương nhiên đây cũng là điều Tần Vấn Thiên muốn mọi người thấy, lực chi võ đạo ý chí và yêu chi võ đạo ý chí của hắn đều có thể sử dụng trên công kích của cự kiếm, khiến mọi người không thể nhận ra hắn là Tần Vấn Thiên.
- Vù vù!
Tần Vấn Thiên phóng người lên cao, cự kiếm mười vạn cân cầm trong tay có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, quang mang lóng lánh, hắn nhanh chóng xoay người tấn công về phía ba cường giả của Cửu Huyền cung.
Ba người quát lớn một tiếng, lôi long phóng ra, toàn thân đều phát ra lôi đình cuồn cuộn.
- Cửu Huyền cung đã sắp biến mất, các ngươi còn dám ở thành Khâm Châu làm trò.
Trong giọng nói của Tần Vấn Thiên lộ ra lãnh ý bá đạo đáng sợ, cự kiếm trong tay chém mạnh về phía trước, một cỗ kiếm uy vô thượng bùng phát từ trong cơ thể, Võ Mệnh Thiên Cương vương giả bao phủ lấy ba người đối diện.
- Giết!
Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, cự kiếm cắt qua hư không, ba người kia đều người cảm nhận được sức mạnh vương giả ấy. Bọn họ lập tức phóng ra cự long lôi đình há miệng muốn nuốt chửng cự kiếm đó.
Nhưng cũng cùng lúc đó, cự kiếm ông ông vang vọng, giống như có một bóng hắc long đáng sợ xuất hiện.
- Ầm!
Chấn động lan rộng ra xung quanh rồi ập lên cơ thể của một người, chớp mắt đã giết chết người nọ. Kiếm của Tần Vấn Thiên không hề dừng lại, một kiếm quét ngang, hai người còn lại đều lùi về sau. Nhưng kiếm rít gào phóng tới liên tục, bọn họ đều cảm nhận được cỗ khí thế mạnh mẽ khủng bố vô cùng vô tận kia lướt qua cổ họng bọn họ, chỉ trong chớp mắt mà đã có máu tươi phun ra.
Trong phút chốc mà ba cường giả đã bỏ mạng cùng một lúc.
Cường giả của Trần gia cùng với Vương gia tiến đến đồng loạt ra tay thật mạnh, nhưng chợt thấy quầng sáng trên người Tần Vấn Thiên càng thêm rực rỡ đáng sợ. Hắn quay người lại chém ra một kiếm, không quan tâm những đòn tấn công kia, cự kiếm giống như hoá thành một con hắc long khủng bố, từ trên trời lao xuống cắn xé tất thảy. Trường thương trong tay Vương Kiên phá không đâm ra, hoá thành một luồng sáng muốn tiêu diệt hắc long.
Sức mạnh Đại Nhật Càn Khôn của cường giả Trần gia tăng lên cực hạn, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, đôi mắt của đối phương khiến cho bọn họ cảm giác run rẩy kinh sợ.
Người này vốn cố ý dụ bọn họ đi ra khỏi thành Khâm Châu.
Lúc này bọn họ mới hiểu được câu nói “Vậy đều ở lại đây đi” ngạo mạn kia có ý nghĩa gì.
- Hư Không Liệt!
Cự kiếm của Tần Vấn Thiên chém về phía trước, ý chí vương đạo vô cùng đáng sợ, một làn sóng huỷ diệt vô hình lan rộng ra, ầm ầm nổ vang. Hai cường giả Trần gia kêu lên một tiếng đau đớn, tâm mạch bị chấn vỡ nát, hộc máu mà chết, dù chết cũng không nhắm mắt được.
Đương nhiên, còn có một khả năng chính là bọn họ có ý muốn kết làm đồng minh với các thế lực phía Trần gia.
Thành Thanh Châu nằm ở rìa ngoài Đại Hạ, nghe nói Cửu Huyền cung và Thanh Vân các có mâu thuẫn rất nặng, đã nhiều lần giao phong với nhau, có lẽ Cửu Huyền cung đang tìm một đường ra khác.
Lúc này, cường giả Cửu Huyền cung đồng thời đối phó với thanh niên họ Đế, chặn hết tất cả đường lui, lại thêm một thương của Vương Kiên, tựa như muốn đưa thanh niên vào chỗ chết.
Dù Tần Vấn Thiên có thể sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di, nhưng hắn không muốn bại lộ quá nhiều tuyệt học Đại Hạ, nếu không sẽ có thể bị người khác đoán ra thân phận thật sự của hắn.
Nếu từ đầu đến cuối hắn chỉ sử dụng tuyệt học Huyết Chi Chú Ấn sẽ không khiến nhiều người hoài nghi.
Hắn vung tay lên, phút chốc đã bắt được trường thương, nhưng Vương Kiên cũng không phải người hiền lành gì, bàn tay hắn ta xoay tròn, giống như có vô số mũi thương bắn ra, võ đạo ý chí bùng phát mạnh mẽ, trường thương cấp tốc xoay tròn như muốn nuốt chửng hết thảy, hóa thành một đốm sáng sát phạt cực hạn tiếp tục đâm ra.
Tất cả diễn ra nhanh như chớp, bàn tay Tần Vấn Thiên lại hoá thành màu máu, uy thế hủy diệt lan ra khiến sắc mặt Vương Kiên trở nên ngưng trọng hơn. Trong nháy mắt, bàn tay Tần Vấn Thiên nắm lấy trường thương buông ra chuyển thành đánh về phía Vương Kiên.
Chỉ trong tích tắc, Vương Kiên theo phản xạ lùi về sau. Cho dù chỉ một chút nữa là trường thương của hắn ta có thể đâm vào người Tần Vấn Thiên, nhưng nếu thế thì Huyết Chi Chú Ấn cũng sẽ đập xuống đầu hắn ta, kết cục chính là hai bên đều phải chết, đây không phải điều mà hắn ta mong muốn.
Nhưng uy hiếp của Tần Vấn Thiên vẫn chưa biến mất. Cường giả Cửu Huyền cung ở phía sau cũng áp súc lôi điện thành lôi châu, đánh mạnh về phía hắn. Nếu như bị đánh trúng thì cho dù là cơ thể mạnh mẽ như thế nào cũng sẽ bị lôi đình làm nổ tung.
- Ầm ầm!
Tần Vấn Thiên đạp ra một bước nặng nề, những thủ đoạn như Yêu Thần biến trước kia cũng không thể dùng được, nên lúc chiến đấu có hơi bó tay bó chân, cảm giác này thật không thoải mái chút nào, nhưng hắn cũng không còn cách nào.
Từng bước đạp lên hư không, kiếm uy khiến người hít thở không thông trực tiếp đâm vào cơ thể của cường giả Cửu Huyền cung kia, khiến cho Võ Mệnh Thiên Cương của đối phương đều run rẩy.
Trên dưới toàn thân Tần Vấn Thiên đột nhiên bùng phát kiếm uy vô cùng khủng bố, kiếm ý sáng rực như muốn quét ngang thiên địa, dẹp yên mọi thứ. Trước mặt hắn lại xuất hiện vô số kiếm quang.
Liên tục đánh ra vài chưởng ấn, luồng kiếm ý ngập trời kia chợt hoá thành ánh kiếm, lôi châu nổ tung, sức mạnh khủng bố ầm ầm đánh vào màn kiếm.
Màn kiếm vỡ vụn, cơ thể Tần Vấn Thiên cũng lùi về sau nhanh như chớp.
- Các thế lực vây giết Đế mỗ như vậy quả thật khiến Đế mỗ mở rộng tầm mắt, cáo từ!
Tần Vấn Thiên lớn tiếng nói, chim đại bàng lập tức bay đến gần, hắn đạp bước phóng lên người đại bàng. Chỉ nháy mắt đại bàng đã giương cánh bay về phương xa.
- Muốn chạy sao?
Đám người Vương Kiên hừ lạnh một tiếng, cũng nhanh chóng phóng người đuổi theo.
- Chúng ta đi.
Âu Dương Cuồng Sinh quát lớn một tiếng, phương hướng chiến đấu lập tức lệch khỏi quỹ đạo, tất cả đều bay về phương xa.
Cường giả Âu Dương thế gia cũng muốn đuổi theo, nhưng chợt thấy người Trần gia đều bước đến chặn lại đường của họ, Trần Phàm cười lạnh nói:
- Nếu trận chiến đã giao cho họ thì hãy để bọn họ tự mình giải quyết đi.
Gió mạnh thổi qua, càng ngày càng có nhiều cường giả rời đi nơi này, Trần Vương và Bạch Tình cũng bắt đầu di chuyển về phía xa.
Chiến đấu ở đây đều có cường giả hai bên trợ trận, muốn giết chết đối thủ e là quá khó. Nếu đã như vậy thì không bằng dứt khoát một lần, chạy đi tìm một chỗ khác đánh cho thoải mái.
Vì vậy, trên bầu trời thành Khâm Châu bỗng xuất hiện cảnh tượng rất tuyệt diệu.
Một con chim đại bàng ngự không bay đi, giống như dẫn đường ở phía trước, phía sau nó không ngừng có cường giả đuổi sát theo, trên người đều toả ra khí thế vô đáng sợ.
- Đều là người của các thế lực bá chủ lớn, Trần Vương, Vương Kiên, còn có Bạch Tình của Huyền Âm điện nữa. Bọn họ lại muốn đánh nhau nữa à? Mà người ngồi trên đại bàng kia là ai thế?
Những người ở phía dưới nhìn cảnh tượng rầm rộ trên không đều bay lên đuổi theo xem xét, nhưng tốc độ của những người kia đều rất nhanh, trừ phi là nhân vật lợi hại có thực lực phi thường, bằng không căn bản không thể nào đuổi kịp.
Mặc dù đại bàng do Tiểu Hỗn Đản biến ảo thành không thể gia tăng sức chiến đấu, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh. Hai cánh vỗ mạnh bay lượn trên trời, Tần Vấn Thiên thì đứng chắp tay trên lưng đại bàng, khoé môi cười lạnh, tựa như có chút ý đùa cợt.
- Tiểu gia hoả, đi ra ngoài thành Khâm Châu, càng xa càng tốt.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói, lập tức khoanh chân ngồi trên lưng đại bàng, không thèm nhìn đám người đang đuổi phía sau. Hành động này trông như muốn khiêu khích đám người Vương Kiên, khiến họ đều điên cuồng đuổi theo.
Giữa những áng mây, gió mạnh gào thét, bóng người ở phía dưới càng ngày càng nhỏ, bọn họ dần dần rời xa khỏi khu vực trung tâm của thành Khâm Châu. Không bao lâu sau đã thấy được cửa thành thành Khâm Châu.
Đại bàng không hề dừng lại, trực tiếp bay ra khỏi thành Khâm Châu, tiếp tục bay về phía trước, vượt qua đường mòn, sông dài, đi ra xa khỏi thành Khâm Châu hơn mấy trăm dặm mới dừng lại trên một dãy núi.
- Tới đây là được rồi.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói, đại bàng nghe vậy liền đáp xuống khoảng không trên một ngọn núi nhỏ, quay người lại, tựa như đang đợi những người theo phía sau.
Một luồng khí thế bén nhọn bắn ra, đám người Vương Kiên từ trên không đáp xuống, đi theo sau chúng còn có hai cường giả Vương gia, bọn họ cũng có ý theo Vương Kiên đuổi giết hắn.
Tiếp theo đó, hai cường giả của Trần gia cùng ba người của Cửu Huyền cung đều tiến đến. Hai người Trần gia đều có thực lực Thiên Cương cảnh tầng ba, Tần Vấn Thiên giết chết không ít người của Trần gia nên bọn họ tuyệt đối sẽ không để Tần Vấn Thiên sống sót rời đi. Vì vậy đều bỏ qua chiến trường bên kia để đuổi giết Tần Vấn Thiên.
Những người này vừa đến liền trực tiếp triển khai trận hình, muốn vây giết Tần Vấn Thiên ở trên không. Vương Kiên lên tiếng:
- Người nào giết chết kẻ này thì chim đại bàng thuộc về người đó, ý các vị như thế nào?
- Được.
Cường giả Trần gia gật đầu đáp.
- Được.
Những người bên Cửu Huyền cung cũng đồng ý, trên người họ đều lập tức phóng ra khí tức ngập trời, cùng lao xuống từ trên không.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn đám cường giả trên không kia, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
- Hôm nay các vị đều ở lại đây cả đi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, mọi người đều lộ ra vẻ cổ quái.
Câu này của Tần Vấn Thiên quá ngông cuồng, bọn họ có nhiều cường giả như thế, muốn giết Tần Vấn Thiên chỉ là chuyện nhỏ, người này còn dám nói lời ngông cuồng, bảo bọn họ đều ở lại nơi này, đúng là nói khoác mà không biết ngượng.
- Nếu ngươi lại trốn thêm vài ngày có lẽ chúng ta sẽ không đuổi theo nữa, nhưng nếu đã ra tới đây thì ngươi chết chắc rồi.
Toàn thân Vương Kiên bạo phát duệ khí khủng bố cuồng bạo, Võ Mệnh Thiên Cương lao ra từ trong thân thể, một thanh trường thương lấp lánh khí thế mạnh mẽ xuất hiện như muốn tru diệt hết thảy.
Còn phía người Trần gia thì lửa cháy hừng hực, sức mạnh Đại Nhật Càn Khôn bạo phát, quang mang lấp lánh.
Các cường giả Cửu Huyền cung thì lôi uy cuồn cuộn, từng con lôi long quấn quanh người, vô cùng uy mãnh. Bọn họ đồng loạt bước ra lao về phía Tần Vấn Thiên, không định cho Tần Vấn Thiên có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Cảnh giới của những người này phần lớn đều là Thiên Cương cảnh tầng ba, nhưng không hề dùng Võ Mệnh Thiên Cương trực tiếp tấn công, rõ ràng đều muốn giành giết Tần Vấn Thiên đầu tiên.
Ở nơi khác, cát vàng bay lên cuồn cuộn, ngọn núi nứt vỡ, cách nơi này mấy vạn mét cũng có một trận đại chiến khác bùng nổ, xem ra lại có thêm một đợt cường giả khác đang xung đột với nhau.
Tần Vấn Thiên siết chặt hai tay, vẻ hận thù lóe lên trong mắt. Trên người hắn đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, huyết mạch như đang sôi trào quay cuồng, một quầng sáng xuất hiện vờn quanh người, trong đồng tử hắn như đang có lửa thiêu đốt, nhưng ngọn lửa kia dường như cũng lạnh như băng.
Bỗng nhiên trong tay Tần Vấn Thiên xuất hiện một thanh cự kiếm, cả thanh kiếm đều đen nhánh tựa như được tạo ra từ tinh thạch màu đen cực nặng, dài mười mét, nặng mười vạn cân, không biết nặng nề tới cỡ nào.
Điều khiến mọi người hoảng sợ hơn là thanh cự kiếm nặng nề này giống như đã khai phong, ánh kiếm lưu chuyển, sắc đen lấp lánh, giống như chém một kiếm xuống cũng đủ để chém chết một người.
Những người đang lao tới đều lộ vẻ ngưng trọng, chưa bao giờ nghe nói qua ở hoàng triều Đại Hạ có người sử dụng cự kiếm như vậy. Đương nhiên đây cũng là điều Tần Vấn Thiên muốn mọi người thấy, lực chi võ đạo ý chí và yêu chi võ đạo ý chí của hắn đều có thể sử dụng trên công kích của cự kiếm, khiến mọi người không thể nhận ra hắn là Tần Vấn Thiên.
- Vù vù!
Tần Vấn Thiên phóng người lên cao, cự kiếm mười vạn cân cầm trong tay có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, quang mang lóng lánh, hắn nhanh chóng xoay người tấn công về phía ba cường giả của Cửu Huyền cung.
Ba người quát lớn một tiếng, lôi long phóng ra, toàn thân đều phát ra lôi đình cuồn cuộn.
- Cửu Huyền cung đã sắp biến mất, các ngươi còn dám ở thành Khâm Châu làm trò.
Trong giọng nói của Tần Vấn Thiên lộ ra lãnh ý bá đạo đáng sợ, cự kiếm trong tay chém mạnh về phía trước, một cỗ kiếm uy vô thượng bùng phát từ trong cơ thể, Võ Mệnh Thiên Cương vương giả bao phủ lấy ba người đối diện.
- Giết!
Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, cự kiếm cắt qua hư không, ba người kia đều người cảm nhận được sức mạnh vương giả ấy. Bọn họ lập tức phóng ra cự long lôi đình há miệng muốn nuốt chửng cự kiếm đó.
Nhưng cũng cùng lúc đó, cự kiếm ông ông vang vọng, giống như có một bóng hắc long đáng sợ xuất hiện.
- Ầm!
Chấn động lan rộng ra xung quanh rồi ập lên cơ thể của một người, chớp mắt đã giết chết người nọ. Kiếm của Tần Vấn Thiên không hề dừng lại, một kiếm quét ngang, hai người còn lại đều lùi về sau. Nhưng kiếm rít gào phóng tới liên tục, bọn họ đều cảm nhận được cỗ khí thế mạnh mẽ khủng bố vô cùng vô tận kia lướt qua cổ họng bọn họ, chỉ trong chớp mắt mà đã có máu tươi phun ra.
Trong phút chốc mà ba cường giả đã bỏ mạng cùng một lúc.
Cường giả của Trần gia cùng với Vương gia tiến đến đồng loạt ra tay thật mạnh, nhưng chợt thấy quầng sáng trên người Tần Vấn Thiên càng thêm rực rỡ đáng sợ. Hắn quay người lại chém ra một kiếm, không quan tâm những đòn tấn công kia, cự kiếm giống như hoá thành một con hắc long khủng bố, từ trên trời lao xuống cắn xé tất thảy. Trường thương trong tay Vương Kiên phá không đâm ra, hoá thành một luồng sáng muốn tiêu diệt hắc long.
Sức mạnh Đại Nhật Càn Khôn của cường giả Trần gia tăng lên cực hạn, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, đôi mắt của đối phương khiến cho bọn họ cảm giác run rẩy kinh sợ.
Người này vốn cố ý dụ bọn họ đi ra khỏi thành Khâm Châu.
Lúc này bọn họ mới hiểu được câu nói “Vậy đều ở lại đây đi” ngạo mạn kia có ý nghĩa gì.
- Hư Không Liệt!
Cự kiếm của Tần Vấn Thiên chém về phía trước, ý chí vương đạo vô cùng đáng sợ, một làn sóng huỷ diệt vô hình lan rộng ra, ầm ầm nổ vang. Hai cường giả Trần gia kêu lên một tiếng đau đớn, tâm mạch bị chấn vỡ nát, hộc máu mà chết, dù chết cũng không nhắm mắt được.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân