Thái Cổ Thần Vương
Chương 134: Đến vừa kịp lúc
Lão giả bên cạnh Sở Thiên Kiêu liếc mắt nhìn chiến đài số hai rồi nói:
- Chiến đài số ba đấu trước đi.
Quân Lâm yến là sự kiện trọng đại nhất của nước Sở, vắng mặt thì đáng tiếc quá. Lão giả này đồng ý cho Tần Vấn Thiên thêm một chút thời gian nữa, hi vọng là hắn có thể đến được kịp thời.
- Trận thứ nhất, Âu Thần đấu với Hầu Thiết.
Lão giả nói. Sau đó Âu Thần và Hầu Thiết đứng đối diện nhau.
Âu Thần cầm trường thương, tinh hồn rực rỡ, toàn thân hắn cũng hệt như một thanh trường thương. Cảm giác mà hắn mang lại cho những người xung quanh lúc này đây chỉ có sự sắc bén.
Trường thương giơ lên chỉ thẳng về phía Hầu Thiết. Chỉ trong phút chốc, ánh thương khủng bố ngùn ngụt tuôn trào. Khi Âu Thần bước lên một bước, khí tức sắc bén ùn ùn bốc lên.
Hầu Thiết không cam lòng yếu thế, hai tinh hồn đồng thời tỏa sáng.
Tinh hồn thứ nhất là Thiên Ngưu Tinh Hồn, tinh hồn thứ hai là Bạch Hổ Tinh Hồn. Hai tinh hồn đều là tinh hồn thần thú đáng sợ, việc này có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của hắn.
Võ phủ Thần Tướng nằm ở bên trong Hắc Ám Sâm Lâm, không giao lưu với các học viện và võ phủ khác. Hoàn cảnh rèn luyện thường ngày của họ chính là sống sót nơi hoang dã, săn giết yêu thú để sinh tồn. Mỗi người trong bọn họ đều trải qua những cuộc thí luyện cực kì tàn khốc, thường xuyên phải đánh vật với các yêu thú trong Hắc Ám Sâm Lâm để giữ lấy mạng sống từ tay chúng nó.
Hoàn cảnh này dẫn đến việc khi kết nối với tinh hồn thìnhiều người trong võ phủ Thần Tướng thích kết nối với Thú Tinh Hồn. Bọn họ cho rằng tinh hồn loại thú mới có thể cho bọn họ lực lượng đủ cường đại.
Toàn thân Hầu Thiết tỏa ra khí tức vô cùng cường bạo. Khi hắn nện bước đi về phía trước, cả mặt đất đều rung chuyển theo. Đôi mắt hắn đỏ ngầu yêu dị khiến cho người xem đều nảy lòng e sợ.
Âu Thần đối mặt với khí thế ấy nhưng lại không hề nao núng. Khí tức sắc bén khủng khiếp quanh người hắn bùng phát dữ dội và mạnh dần lên theo mỗi bước đi. Trước mặt hắn dường như có một luồng lốc xoáy đáng sợ xuất hiện.
Âu Thần đột ngột cử động. Nơi trường thương quét qua hiện lên vệt sáng như phá vỡ cả không trung, trong không gian vang lên từng tiếng động trầm đục.
ĐÙNG!
Hầu Thiết vung quyền đánh thẳng vào trường thương của Âu Thần khiến cho đồng tử của nhiều người bất giác hơi co lại. Đánh thẳng ra một quyền, đúng là quá cuồng mãnh rồi.
Đương nhiên bản thân nắm đấm của Hầu Thiết cũng là thần thông. Lực lượng vô thượng đánh lên trường thương làm trường thương rung lên những tiếng ong ong.
Trường thương của Âu Thần rung lên. Thế rồi đột nhiên có mấy tia sáng lạnh bắn ra từ trường thương, đâm thẳng về phía đôi mắt của Hầu Thiết.
Hầu Thiết nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao mình về phía trước như một con yêu thú cuồng mãnh, bàn tay hắn vồ về phía trước như vuốt của yêu thú, cường bạo tột cùng.
Ánh mắt của Âu Thần vẫn bình tĩnh trước sau như một, sự cường đại của Hầu Thiết không làm cho hắn dao động chút nào. Thần sắc của hắn vẫn thản nhiên đến mức người khác cảm thấy lạnh lùng.
Trên đài quyết chiến của Quân Lâm yến, ngươi phải chuẩn bị cho việc trận chiến nào cũng là một trận ác chiến.
Âu Thần vung tay trái, dường như có trăm ngàn bóng thương đồng thời bạo phát đâm về phía đối phương. Hầu Thiết nổi giận gầm lên. Công kích của hai người va chạm dữ dội.
Họ lấy công đối công.
Một lát sau, hai người đều như bị một dòng khí cuộn trào đáng sợ bao phủ, chỉ có khí tức khủng bố không ngừng lan tràn.
Trường thương không ngừng ngân vang như gào thét, tiếng hô như thú gầm chấn động khắp nơi, mọi người nhìn mà hoa cả mắt, không một ai ngờ rằng Hầu Thiết lại mạnh đến độ có thể đánh với Âu Thần được tới mức này.
- Nên kết thúc rồi.
Âu Thần nói một câu bình thản. Sau đó mọi người nhìn thấy một luồng ánh thương chói mắt tựa như một đóa sen yêu dị nở bừng lên, phá tan công kích và phòng ngự của Hầu Thiết, đâm thẳng vào cánh tay của hắn, khiến cho hắn lùi một đoạn dài và chỉ có thể xin thua.
Dù không thể tranh được vị trí tam giáp thì cũng phải giành được hạng thứ tư, năm, sáu, không đáng để liều mạng với Âu Thần khiến cho bản thân bị trọng thương.
Sau một lát nghỉ ngơi, trấn chiến thứ hai là trận quyết đấu giữa Hầu Thiết và Cô Tinh.
Trận đấu này phấn khích không thua gì trận trước, Hầu Thiết và Cô Tinh đều là những kẻ điên cuồng. Cả hai lao vào cuồng chiến không ngừng như hai người điên.
Họ thậm chí còn đâm sầm vào nhau khiến cho mọi người sợ hãi đến mức chẳng còn biết nói gì. Hai tên này không muốn sống nữa hả?
Hầu Thiết cũng chẳng biết phải nói sao. Không ngờ Cô Tinh cùng chiến đài cũng lại là một kẻ điên như hắn. Vốn dĩ cho rằng nhóm mình không có Tư Không Minh Nguyệt và Lạc Thiên Thu thì sẽ dễ thở hơn một chút, thế nhưng bây giờ mà thua trận này thì hắn chỉ có thể tranh giành thứ hạng từ bảy đến chín mà thôi, người như hắn sao có thể từ bỏ được.
Hai người quả thực đều điên cuồng liều mạng. Cuối cùng Hầu Thiết đánh bại Cô Tinh, mà chính hắn cũng suýt nữa thì kiệt sức. Hắn ngồi bệt xuống, bắt đàu dùng tinh vẫn thạch để khôi phục lại lượng nguyên lực tinh thần đã mất.
Nếu đánh thêm một trận thế này nữa thì chỉ sợ là khỏi cần tham tiếp Quân Lâm yến. May mà cuối cùng dường như Cô Tinh lơi lỏng một chút, không có ý định liều mạng với hắn, cho nên hắn mới giành được thắng lợi.
- Cô Tinh có vẻ vẫn liều mạng tiếp được, thế nhưng hắn lại từ bỏ, dường như mục đích hắn tới tham gia Quân Lâm yến không phải là vì thứ hạng cao.
Xem xong trận chiến này, mọi người đều cảm thấy như thế. Thế nhưng bất luận là hắn đến tham gia vì cái gì thì thua cũng là thua rồi.
Thứ hạng của nhóm thứ ba cũng được xác định. Âu Thần xếp hạng một, Hầu Thiết hạng hai, Cô Tinh hạng ba.
Tiếp theo chỉ còn lại một nhóm cuối cùng, thế nhưng Tần Vấn Thiên vẫn chưa xuất hiện.
- Tư Không Minh Nguyệt đấu với Sở Trần đi.
Lão giả nói.
- Ta nhận thua.
Sở Trần nở nụ cười làm cho mọi người đều sửng sốt, thế nhưng họ lại thoải mái ngay.
Xem ra Sở Trần làm thế là để giữ lại thực lực nhằm ứng phó với những trận chiến tiếp theo. Không có Tần Vấn Thiên thì hắn giành ngay được vị trí thứ hai rồi, như vậy hắn có thể tranh giành các thứ hạng từ bốn đến sáu, nếu đạt được hạng bốn thì hắn còn có cơ hội khiêu chiến Âu Thần để giành lấy tam giáp. Ban nãy hắn đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Hầu Thiết và Đệ Nhị Kiếm nên đâu dám khinh thường, thế là hắn mới dứt khoát bỏ trận chiến với Tư Không Minh Nguyệt luôn.
- Tuy bỏ đấu làm cho người khác lên án, thế nhưng lựa chọn của Sở Trần không phải là không sáng suốt.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, Sở Trần đúng là rất thông minh.
- Một khi đã vậy, trong nhóm này Tư Không Minh Nguyệt xếp hạng một, Sở Trần hạng hai.
Lão giả bắt đầu tuyên bố kết quả. Chắc là Tần Vấn Thiên đã bỏ lỡ mất cơ hội lần này rồi. Rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối thay cho hắn. Quân Lâm yến là sự kiện trọng đại thế nào chứ? Thế mà hắn lại vắng mặt trong trận quyết chiến, thật là rất đáng tiếc mà.
- Tiếp theo, Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt và Âu Thần sẽ tranh tam giáp ở chiến đài số một.
- Đệ Nhị Kiếm, Sở Trần, Hầu Thiết tranh vị trí từ thứ tư đến thứ sáu trên chiến đài số hai.
- Nhược Hoan và Cô Tinh tranh vị trí thứ bảy và thứ tám trên chiến đài thứ ba. Bắt đầu đánh từ chiến đài số ba đi.
Lão giả tuyên bố kết cục làm cho rất nhiều người lại bắt đầu mong đợi. Tuy rằng Tần Vấn Thiên không tới có chút đáng tiếc, thế nhưng những trận đấu tiếp theo vẫn làm cho người ta tràn ngập mong chờ.
- Tần Vấn Thiên, ngươi là cái đồ chết tiệt.
Phàm Nhạc sắp khóc đến nơi. Hắn đặt niềm hi vọng rất lớn vào tên kia đó nha, sao tên kia lại không đến? Sao có thể không đến chứ?
Nếu Tần Vấn Thiên đến đánh thì cho dù không vào được tam giáp hắn cũng chịu mà.
Rất nhiều người cảm thấy tiếc hận cho Tần Vấn Thiên, các trưởng lão của học viện Đế Tinh, người của Mạc gia, Mục gia và Thần Binh các đều thở dài trong lòng.
- Hôm qua ta đã thấy Tần Vấn Thiên.
Đúng lúc này, có một giọng nói rụt rè vang lên trong đám đông. Nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía chủ nhân của giọng nói thì thấy đó là một thiếu nữ.
- Vũ Huyên, sao lại là ngươi? Tần Vấn Thiên ở đâu?
Có một vị trưởng lão ở chỗ ngồi của học viện Đế Tinh là thầy của Vũ Huyên. Thấy cô lên tiếng, hắn không nhịn được mà hỏi.
- Ta nhìn thấy hắn trong học viện.
Thiếu nữ rụt rè lên tiếng, sau đó im lặng nhìn về phía các trưởng lão của học viện Đế Tinh, làm cho rất nhiều người chú mục vào cô.
- Ta nhìn thấy hắn… Tần Vấn Thiên… hắn đi từ tầng sáu của Thiên Hà điện ra.
Vũ Huyên nói với giọng nhỏ nhẹ. Trong khoảnh khắc, cả Sở Vương đài lặng ngắt như tờ.
Tần Vấn Thiên… đi từ tầng sáu của Thiên Hà điện ra?
Tuy rằng ở đây có nhiều người không phải là người của học viện Đế Tinh, thế nhưng không một ai không biết tới Thiên Tinh các, Thiên Hà điện và Thiên Mộng lâm của học viện Đế Tinh, trừ khi người đó không phải là người ở hoàng thành.
Người biết đến Thiên Hà điện thì đương nhiên cũng biết tầng sáu của Thiên Hà điện có ý nghĩa gì.
- Ngươi đang nói đùa sao?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Thu Mạc đứng lên từ khán đài của học viện Đế Tinh. Hắn là đệ tử Nguyên Phủ cảnh, cũng có một chỗ ngồi ở trên khán đài.
- Lần trước Tần Vấn Thiên vào Thiên Hà điện chẳng qua chỉ đến được tần bốn mà thôi. Ngươi lại dám nói hắn đi ra từ tầng sáu. Đừng nói là Tần Vấn Thiên, các vị trưởng lão ở đây cũng chưa ai đến được tầng sáu của Thiên Hà điện đâu.
Thu Mạc lạnh lùng nói:
- Vũ Huyên, đừng có mà ăn nói lung tung.
Mọi người nhao nhao gật đầu. Thu Mạc nói rất có lý. Bước lên tầng sáu của Thiên Hà điện chắc chắn là nói vớ vẩn, bảo là tầng năm thì bọn họ còn hơi tin được.
- Ta tận mắt nhìn thấy mà.
Vũ Huyên nghe Thu Mạc nói xong thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Cô nói với vẻ không phục.
- Đúng là nha đầu không hiểu chuyện.
Thu Mạc hừ lạnh:
- Ngươi cũng lên đến tầng năm, tầng sáu của Thiên Hà điện để thấy hắn lên à?
- Không phải, mà là…
- Không thì câm miệng đi.
Thu Mạc nói với vẻ lạnh nhạt:
- Quân Lâm yến đang quyết chiến, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện. Lùi xuống.
Vũ Huyên có vẻ còn muốn nói thêm, thế nhưng nhìn thấy đôi mắt sắc lẹm của Thu Mạc thì rốt cuộc cô vẫn phải từ bỏ mà lùi về trong đám đông.
- Nếu đã biết đây là vũ đài quyết chiến của Quân Lâm yến, thì ngươi lấy tư cách gì để mà nhiều lời?
Một câu nói đột ngột vang lên làm cho đám đông trở nên hỗn loạn. Bọn họ lập tức nhìn thấy một thiếu niên thong thả đi ra từ trong đám người. Sau lưng thiếu niên còn có một con chó tuyết.
Thiếu niên mới xuất hiện này chính là Tần Vấn Thiên. Khi nhìn thấy hắn, rất nhiều người nở nụ cười.
Người này cuối cùng cũng tới.
- Làm mập mạp ta sợ muốn chết.
Phàm Nhạc vỗ cái ngực mập, buồn bực nói. Cuối cùng thì người này cũng tới rồi.
- Chiến đài số ba đấu trước đi.
Quân Lâm yến là sự kiện trọng đại nhất của nước Sở, vắng mặt thì đáng tiếc quá. Lão giả này đồng ý cho Tần Vấn Thiên thêm một chút thời gian nữa, hi vọng là hắn có thể đến được kịp thời.
- Trận thứ nhất, Âu Thần đấu với Hầu Thiết.
Lão giả nói. Sau đó Âu Thần và Hầu Thiết đứng đối diện nhau.
Âu Thần cầm trường thương, tinh hồn rực rỡ, toàn thân hắn cũng hệt như một thanh trường thương. Cảm giác mà hắn mang lại cho những người xung quanh lúc này đây chỉ có sự sắc bén.
Trường thương giơ lên chỉ thẳng về phía Hầu Thiết. Chỉ trong phút chốc, ánh thương khủng bố ngùn ngụt tuôn trào. Khi Âu Thần bước lên một bước, khí tức sắc bén ùn ùn bốc lên.
Hầu Thiết không cam lòng yếu thế, hai tinh hồn đồng thời tỏa sáng.
Tinh hồn thứ nhất là Thiên Ngưu Tinh Hồn, tinh hồn thứ hai là Bạch Hổ Tinh Hồn. Hai tinh hồn đều là tinh hồn thần thú đáng sợ, việc này có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của hắn.
Võ phủ Thần Tướng nằm ở bên trong Hắc Ám Sâm Lâm, không giao lưu với các học viện và võ phủ khác. Hoàn cảnh rèn luyện thường ngày của họ chính là sống sót nơi hoang dã, săn giết yêu thú để sinh tồn. Mỗi người trong bọn họ đều trải qua những cuộc thí luyện cực kì tàn khốc, thường xuyên phải đánh vật với các yêu thú trong Hắc Ám Sâm Lâm để giữ lấy mạng sống từ tay chúng nó.
Hoàn cảnh này dẫn đến việc khi kết nối với tinh hồn thìnhiều người trong võ phủ Thần Tướng thích kết nối với Thú Tinh Hồn. Bọn họ cho rằng tinh hồn loại thú mới có thể cho bọn họ lực lượng đủ cường đại.
Toàn thân Hầu Thiết tỏa ra khí tức vô cùng cường bạo. Khi hắn nện bước đi về phía trước, cả mặt đất đều rung chuyển theo. Đôi mắt hắn đỏ ngầu yêu dị khiến cho người xem đều nảy lòng e sợ.
Âu Thần đối mặt với khí thế ấy nhưng lại không hề nao núng. Khí tức sắc bén khủng khiếp quanh người hắn bùng phát dữ dội và mạnh dần lên theo mỗi bước đi. Trước mặt hắn dường như có một luồng lốc xoáy đáng sợ xuất hiện.
Âu Thần đột ngột cử động. Nơi trường thương quét qua hiện lên vệt sáng như phá vỡ cả không trung, trong không gian vang lên từng tiếng động trầm đục.
ĐÙNG!
Hầu Thiết vung quyền đánh thẳng vào trường thương của Âu Thần khiến cho đồng tử của nhiều người bất giác hơi co lại. Đánh thẳng ra một quyền, đúng là quá cuồng mãnh rồi.
Đương nhiên bản thân nắm đấm của Hầu Thiết cũng là thần thông. Lực lượng vô thượng đánh lên trường thương làm trường thương rung lên những tiếng ong ong.
Trường thương của Âu Thần rung lên. Thế rồi đột nhiên có mấy tia sáng lạnh bắn ra từ trường thương, đâm thẳng về phía đôi mắt của Hầu Thiết.
Hầu Thiết nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao mình về phía trước như một con yêu thú cuồng mãnh, bàn tay hắn vồ về phía trước như vuốt của yêu thú, cường bạo tột cùng.
Ánh mắt của Âu Thần vẫn bình tĩnh trước sau như một, sự cường đại của Hầu Thiết không làm cho hắn dao động chút nào. Thần sắc của hắn vẫn thản nhiên đến mức người khác cảm thấy lạnh lùng.
Trên đài quyết chiến của Quân Lâm yến, ngươi phải chuẩn bị cho việc trận chiến nào cũng là một trận ác chiến.
Âu Thần vung tay trái, dường như có trăm ngàn bóng thương đồng thời bạo phát đâm về phía đối phương. Hầu Thiết nổi giận gầm lên. Công kích của hai người va chạm dữ dội.
Họ lấy công đối công.
Một lát sau, hai người đều như bị một dòng khí cuộn trào đáng sợ bao phủ, chỉ có khí tức khủng bố không ngừng lan tràn.
Trường thương không ngừng ngân vang như gào thét, tiếng hô như thú gầm chấn động khắp nơi, mọi người nhìn mà hoa cả mắt, không một ai ngờ rằng Hầu Thiết lại mạnh đến độ có thể đánh với Âu Thần được tới mức này.
- Nên kết thúc rồi.
Âu Thần nói một câu bình thản. Sau đó mọi người nhìn thấy một luồng ánh thương chói mắt tựa như một đóa sen yêu dị nở bừng lên, phá tan công kích và phòng ngự của Hầu Thiết, đâm thẳng vào cánh tay của hắn, khiến cho hắn lùi một đoạn dài và chỉ có thể xin thua.
Dù không thể tranh được vị trí tam giáp thì cũng phải giành được hạng thứ tư, năm, sáu, không đáng để liều mạng với Âu Thần khiến cho bản thân bị trọng thương.
Sau một lát nghỉ ngơi, trấn chiến thứ hai là trận quyết đấu giữa Hầu Thiết và Cô Tinh.
Trận đấu này phấn khích không thua gì trận trước, Hầu Thiết và Cô Tinh đều là những kẻ điên cuồng. Cả hai lao vào cuồng chiến không ngừng như hai người điên.
Họ thậm chí còn đâm sầm vào nhau khiến cho mọi người sợ hãi đến mức chẳng còn biết nói gì. Hai tên này không muốn sống nữa hả?
Hầu Thiết cũng chẳng biết phải nói sao. Không ngờ Cô Tinh cùng chiến đài cũng lại là một kẻ điên như hắn. Vốn dĩ cho rằng nhóm mình không có Tư Không Minh Nguyệt và Lạc Thiên Thu thì sẽ dễ thở hơn một chút, thế nhưng bây giờ mà thua trận này thì hắn chỉ có thể tranh giành thứ hạng từ bảy đến chín mà thôi, người như hắn sao có thể từ bỏ được.
Hai người quả thực đều điên cuồng liều mạng. Cuối cùng Hầu Thiết đánh bại Cô Tinh, mà chính hắn cũng suýt nữa thì kiệt sức. Hắn ngồi bệt xuống, bắt đàu dùng tinh vẫn thạch để khôi phục lại lượng nguyên lực tinh thần đã mất.
Nếu đánh thêm một trận thế này nữa thì chỉ sợ là khỏi cần tham tiếp Quân Lâm yến. May mà cuối cùng dường như Cô Tinh lơi lỏng một chút, không có ý định liều mạng với hắn, cho nên hắn mới giành được thắng lợi.
- Cô Tinh có vẻ vẫn liều mạng tiếp được, thế nhưng hắn lại từ bỏ, dường như mục đích hắn tới tham gia Quân Lâm yến không phải là vì thứ hạng cao.
Xem xong trận chiến này, mọi người đều cảm thấy như thế. Thế nhưng bất luận là hắn đến tham gia vì cái gì thì thua cũng là thua rồi.
Thứ hạng của nhóm thứ ba cũng được xác định. Âu Thần xếp hạng một, Hầu Thiết hạng hai, Cô Tinh hạng ba.
Tiếp theo chỉ còn lại một nhóm cuối cùng, thế nhưng Tần Vấn Thiên vẫn chưa xuất hiện.
- Tư Không Minh Nguyệt đấu với Sở Trần đi.
Lão giả nói.
- Ta nhận thua.
Sở Trần nở nụ cười làm cho mọi người đều sửng sốt, thế nhưng họ lại thoải mái ngay.
Xem ra Sở Trần làm thế là để giữ lại thực lực nhằm ứng phó với những trận chiến tiếp theo. Không có Tần Vấn Thiên thì hắn giành ngay được vị trí thứ hai rồi, như vậy hắn có thể tranh giành các thứ hạng từ bốn đến sáu, nếu đạt được hạng bốn thì hắn còn có cơ hội khiêu chiến Âu Thần để giành lấy tam giáp. Ban nãy hắn đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Hầu Thiết và Đệ Nhị Kiếm nên đâu dám khinh thường, thế là hắn mới dứt khoát bỏ trận chiến với Tư Không Minh Nguyệt luôn.
- Tuy bỏ đấu làm cho người khác lên án, thế nhưng lựa chọn của Sở Trần không phải là không sáng suốt.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, Sở Trần đúng là rất thông minh.
- Một khi đã vậy, trong nhóm này Tư Không Minh Nguyệt xếp hạng một, Sở Trần hạng hai.
Lão giả bắt đầu tuyên bố kết quả. Chắc là Tần Vấn Thiên đã bỏ lỡ mất cơ hội lần này rồi. Rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối thay cho hắn. Quân Lâm yến là sự kiện trọng đại thế nào chứ? Thế mà hắn lại vắng mặt trong trận quyết chiến, thật là rất đáng tiếc mà.
- Tiếp theo, Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt và Âu Thần sẽ tranh tam giáp ở chiến đài số một.
- Đệ Nhị Kiếm, Sở Trần, Hầu Thiết tranh vị trí từ thứ tư đến thứ sáu trên chiến đài số hai.
- Nhược Hoan và Cô Tinh tranh vị trí thứ bảy và thứ tám trên chiến đài thứ ba. Bắt đầu đánh từ chiến đài số ba đi.
Lão giả tuyên bố kết cục làm cho rất nhiều người lại bắt đầu mong đợi. Tuy rằng Tần Vấn Thiên không tới có chút đáng tiếc, thế nhưng những trận đấu tiếp theo vẫn làm cho người ta tràn ngập mong chờ.
- Tần Vấn Thiên, ngươi là cái đồ chết tiệt.
Phàm Nhạc sắp khóc đến nơi. Hắn đặt niềm hi vọng rất lớn vào tên kia đó nha, sao tên kia lại không đến? Sao có thể không đến chứ?
Nếu Tần Vấn Thiên đến đánh thì cho dù không vào được tam giáp hắn cũng chịu mà.
Rất nhiều người cảm thấy tiếc hận cho Tần Vấn Thiên, các trưởng lão của học viện Đế Tinh, người của Mạc gia, Mục gia và Thần Binh các đều thở dài trong lòng.
- Hôm qua ta đã thấy Tần Vấn Thiên.
Đúng lúc này, có một giọng nói rụt rè vang lên trong đám đông. Nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía chủ nhân của giọng nói thì thấy đó là một thiếu nữ.
- Vũ Huyên, sao lại là ngươi? Tần Vấn Thiên ở đâu?
Có một vị trưởng lão ở chỗ ngồi của học viện Đế Tinh là thầy của Vũ Huyên. Thấy cô lên tiếng, hắn không nhịn được mà hỏi.
- Ta nhìn thấy hắn trong học viện.
Thiếu nữ rụt rè lên tiếng, sau đó im lặng nhìn về phía các trưởng lão của học viện Đế Tinh, làm cho rất nhiều người chú mục vào cô.
- Ta nhìn thấy hắn… Tần Vấn Thiên… hắn đi từ tầng sáu của Thiên Hà điện ra.
Vũ Huyên nói với giọng nhỏ nhẹ. Trong khoảnh khắc, cả Sở Vương đài lặng ngắt như tờ.
Tần Vấn Thiên… đi từ tầng sáu của Thiên Hà điện ra?
Tuy rằng ở đây có nhiều người không phải là người của học viện Đế Tinh, thế nhưng không một ai không biết tới Thiên Tinh các, Thiên Hà điện và Thiên Mộng lâm của học viện Đế Tinh, trừ khi người đó không phải là người ở hoàng thành.
Người biết đến Thiên Hà điện thì đương nhiên cũng biết tầng sáu của Thiên Hà điện có ý nghĩa gì.
- Ngươi đang nói đùa sao?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Thu Mạc đứng lên từ khán đài của học viện Đế Tinh. Hắn là đệ tử Nguyên Phủ cảnh, cũng có một chỗ ngồi ở trên khán đài.
- Lần trước Tần Vấn Thiên vào Thiên Hà điện chẳng qua chỉ đến được tần bốn mà thôi. Ngươi lại dám nói hắn đi ra từ tầng sáu. Đừng nói là Tần Vấn Thiên, các vị trưởng lão ở đây cũng chưa ai đến được tầng sáu của Thiên Hà điện đâu.
Thu Mạc lạnh lùng nói:
- Vũ Huyên, đừng có mà ăn nói lung tung.
Mọi người nhao nhao gật đầu. Thu Mạc nói rất có lý. Bước lên tầng sáu của Thiên Hà điện chắc chắn là nói vớ vẩn, bảo là tầng năm thì bọn họ còn hơi tin được.
- Ta tận mắt nhìn thấy mà.
Vũ Huyên nghe Thu Mạc nói xong thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Cô nói với vẻ không phục.
- Đúng là nha đầu không hiểu chuyện.
Thu Mạc hừ lạnh:
- Ngươi cũng lên đến tầng năm, tầng sáu của Thiên Hà điện để thấy hắn lên à?
- Không phải, mà là…
- Không thì câm miệng đi.
Thu Mạc nói với vẻ lạnh nhạt:
- Quân Lâm yến đang quyết chiến, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện. Lùi xuống.
Vũ Huyên có vẻ còn muốn nói thêm, thế nhưng nhìn thấy đôi mắt sắc lẹm của Thu Mạc thì rốt cuộc cô vẫn phải từ bỏ mà lùi về trong đám đông.
- Nếu đã biết đây là vũ đài quyết chiến của Quân Lâm yến, thì ngươi lấy tư cách gì để mà nhiều lời?
Một câu nói đột ngột vang lên làm cho đám đông trở nên hỗn loạn. Bọn họ lập tức nhìn thấy một thiếu niên thong thả đi ra từ trong đám người. Sau lưng thiếu niên còn có một con chó tuyết.
Thiếu niên mới xuất hiện này chính là Tần Vấn Thiên. Khi nhìn thấy hắn, rất nhiều người nở nụ cười.
Người này cuối cùng cũng tới.
- Làm mập mạp ta sợ muốn chết.
Phàm Nhạc vỗ cái ngực mập, buồn bực nói. Cuối cùng thì người này cũng tới rồi.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân