Thái Cổ Thần Vương
Chương 122: Mười Tám Người Vào Vòng Trong
Đệ Thất Dạ, Tần Vấn Thiên, La Thành đứng thành hình tam giác trên chiến đài số chín.
Đệ Thất Dạ là một cô gái còn trẻ tuổi xinh đẹp, trên môi luôn nở một cười dịu dàng, khi cười rộ lên trông rất đẹp mắt. Nhưng với tuổi của cô mà đã có thể trở thành một trong Thất Dạ của nước Tuyết Vân thì thực lực không có gì để bàn cãi.
Song Kiêu, Tam Kiếm, Thất D cũng giống như kinh thành thập tú của nước Tuyết Vân. Chỉ là ở nước Tuyết Vân thì phân chia cụ thể hơn thôi.
Song Kiêu có thiên phú cực mạnh, Tam Kiếm đều là thiên tài kiếm thuật, còn Thất Dạ thì mỗi người đều có đặc sắc riêng, nhưng thực lực cũng rất mạnh.
- Hai người các ngươi đừng có khi dễ thiếu nữ nha.
Đệ Thất Dạ nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên và La Thành, nở một cười mị hoặc chúng sinh, giống như khiến cho mọi người không đành lòng ra tay với cô vậy. Khi chiến đấu cũng dễ dàng bị nụ cười của cô lừa gạt.
- Hai người các người, một người đi xuống đi.
La Thành bình tĩnh hừ lạnh một tiếng, khiến cho Đệ Thất Dạ có phần sửng sốt, rồi cô lại cười khẽ nói:
- Nếu ngươi tự tin như vậy thì chi bằng hai người nam nhân các ngươi đấu một trận để loại bỏ một người đi.
La Thành vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng khí tức trên người lại bắt đầu trở nên cuồng bạo sắc bén, khí thế Luân Mạch cảnh cảnh tầng tám chớp mắt bộc phát ra, và còn đang dâng lên.
- Luân Mạch cảnh cảnh tầng chín.
Khí tức của La Thành chớp mắt đột phá trói buộc của Luân Mạch cảnh cảnh tầng tám, bước vào Luân Mạch cảnh cảnh tầng chín. Trước đó hắn vẫn che giấu tu vi của mình, dùng thực lực Luân Mạch cảnh cảnh tầng tám để chiến đấu. Nhưng dù là như vậy, hắn có thể bước tiếp đến trận đấu cuối cùng này. Trên chiến đài lúc này chỉ còn lại hắn, Đệ Thất Dạ cùng với Tần Vấn Thiên.
- Chẳng trách La Thành lại tự tin như vậy, hắn ở cảnh giới Luân Mạch cảnh cảnh tầng tám bằng vào tàn nhẫn cùng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà dã có được sức chiến đấu mạnh vượt bậc. Hiện tại lại bộc lộ ra thực lực Luân Mạch cảnh tầng chín, nếu bộc phát toàn diện thì sức chiến đấu của hắn rất có thể sẽ nhảy lên một bậc. Tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với Giang Tú trong kinh thành thập tú.
Trong lòng mọi người đều nghĩ La Thành có ý nói để Đệ Thất Dạ và Tần Vấn Thiên đấu với nhau để loại một người. Nhưng như vậy có phải kỳ quá không?
Đệ Thất Dạ nhìn thấy cảnh giới của La Thành tăng lên thì le lưỡi nhìn về phía Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Hắn muốn chúng ta đấu với nhau một trận, ngươi thấy thế nào?
- Nếu cô muốn hỏi ý ta thì ta đương nhiên hy vọng hai người các ngươi đấu với nhau để loại một người rồi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười lên tiếng đáp trả, khiến cho Đệ Thất Dạ lộ ra vẻ mặt u oán:
- Hai đại nam nhân các ngươi thật không biết xấu hổ gì cả, sao muốn chiến đấu với ta thế này.
La Thành lẫn Tần Vấn Thiên đều không lên tiếng, tựa hồ đều đang chờ đợi.
- Được rồi, nếu các ngươi đều muốn ta chiến đấu thì ta sẽ chiến một trận vậy.
Đệ Thất Dạ tựa hồ có chút ủy khuất, lại cười nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ta đấu một trận cùng ngươi trước, ngươi phải hạ thủ lưu tình đấy nhé.
Tần Vấn Thiên vẫn cười không nói gì, ở trên chiến đài của Quân Lâm yến này, hắn không tin vào kiểu cười như thế.
Đệ Thất Dạ bắt đầu di chuyển dần về phía Tần Vấn Thiên, nhưng vẫn chưa phóng ra Tinh Hồn của mình. Mặc dù đã trải qua không ít chiến đấu, nhưng thật ra Đệ Thất Dạ vẫn còn chưa thật sự gặp được đối thủ có thể tạo thành uy hiếp dữ dội với cô. Mỗi lần đều gặp được những trận chiến có hơi kịch liệt thật, nhưng cuối cùng cô vẫn có thể đánh bại được đối thủ của mình.
Người có thể đi được tới bước này ở Quân Lâm yến đều không thể xem thường, huống chi Đệ Thất Dạ còn là một trong Thất Dạ của nước Tuyết Vân nữa.
Chính trong lúc này, Tần Vấn Thiên bỗng cảm thấy trước mắt mình xuất hiện ảo giác. Trong mắt hắn tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của Đệ Thất Dạ trở nên mơ hồ, rồi đột nhiên có vài Đệ Thất Dạ xuất hiện trong mắt hắn.
Loại ảo giác này chỉ xuất hiện trong tích tắc, Tần Vấn Thiên cũng cảm giác được nguy cơ nổi lên. Là Tinh Hồn mà Đệ Thất Dạ vẫn chưa phóng ra đã cho cô năng lực này sao?
Tần Vấn Thiên đã nhiều lần thử lợi dụng sức mạnh Tinh Hồn để làm công kích thần thông, lúc này sao có thể không rõ chính mình đang đối mặt với thứ gì chứ. Chỉ thấy hắn trực tiếp nhắm hai mắt lại, không hề nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Đệ Thất Dạ nữa.
Lại thấy Đệ Thất Dạ lập tức đánh ra một chưởng, trong nháy mắt giống như có một con băng mãng lao nhanh như tia chớp về phía Tần Vấn Thiên, muốn cắn nuốt hắn.
Tần Vấn Thiên di chuyển, dùng Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, thân thể lập tức lách qua một bên.
Đệ Thất Dạ theo sát Tần Vấn Thiên, một luồng hàn ý cực kỳ mãnh liệt khiến Tần Vấn Thiên nhịn không được mà rùng mình một cái, lạnh quá.
Nhiệt độ xung quanh giống như đang hạ xuống kịch liệt, trường mâu hàn băng bàng bạc lao ra từ không trung, bao phủ lấy toàn bộ không gian trước mặt.
Mỗi một cây trường mâu hàn băng đều mang theo khí thế cực kỳ mạnh mẽ, tiếng gió gào thét tựa hồ như đang chứng tỏ sức công kích của nó mạnh mẽ cỡ nào.
Đệ Thất Dạ biết Tần Vấn Thiên am hiểu nắm bắt thời cơ chiến đấu, vì vậy cô vừa ra tay là muốn nắm chắc ưu thế trong tay. Điên cuồng phát động thế công với Tần Vấn Thiên.
Trên người Tần Vấn Thiên nhanh chóng bị bao trùm bởi một tầng sương lạnh. Hai trận chiến kịch liệt mà hắn chiến thắng Giang Tú cùng Lạc Khai Dương đều là nắm chặt ưu thế trong tay, không để đối phương có cơ hội đánh trả. Nhưng lúc này, cô gái đang chiến đấu cùng hắn tựa hồ còn thông minh hơn hắn tưởng. Nụ cười đáng yêu nọ chính là muốn che đậy tâm cơ thâm trầm của cô.
Thần nguyên cảnh giới Luân Mạch cảnh rít gào phóng ra, Tần Vấn Thiên bỗng dừng cước bộ lại trong chớp mắt, hung hăng giẫm mạnh lên mặt đất, hét lớn một tiếng, thức thứ ba Thiên Thủ ấn gào thét phóng ra.
Chưởng lực kinh khủng rít gào lao nhanh ra, khi trường mâu hàn băng cùng chưởng ấn va chạm vào nhau thì chúng đồng thời tan biến.
Nhưng động tác của Đệ Thất Dạ vẫn chưa dừng lại, hai mắt của cô vẫn mang theo ý cười, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Đồng thời lật một tay lại, một con mãng xà hàn băng uốn éo bay ra, phóng thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
Chính lúc này, hai mắt đang nhắm của Tần Vấn Thiên mở ra, một luồng khí thế kinh khủng đập thẳng vào mặt. Đệ Thất Dạ giống như rơi vào trong một mộng cảnh, khiến cho tinh thần của cô bị kích thích không thôi.
Luân Hải ấn liên tục phóng ra từ lòng bàn tay Tần Vấn Thiên, luồng khí thế kinh khủng nọ khiến cơ thể Đệ Thất Dạ bồng bềnh, cô lập tức dừng chiến đấu lại, chỉ chốc lát đã trở về vị trí ban đầu.
- Lợi hại, không chơi với ngươi.
Đệ Thất Dạ mỉm cười nói, rồi lại nhìn về phía La Thành.
- Này, ta đã so chiêu cùng hắn rồi, ngươi có đấu một trận mới công bằng chứ nhỉ.
Đệ Thất Dạ hô lớn.
- Đệ Thất Dạ này quả thật rất thú vị.
Mọi người cười nói, cảm giác mà Đệ Thất Dạ này cho mọi người không giống như một vị thiên tài có thiên phú trác tuyệt, mà giống như một cô gái hoạt bát không hiểu chuyện hơn.
Ánh mắt La Thành dời đi, tầm nhìn rơi lên người Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy hắn đi về phía Tần Vấn Thiên, trong tay lại xuất hiện loan đao tinh thần.
Cơ thể hắn lao qua, nhưng đao trong tay hắn lại không hề có động tác gì cả, không tuỳ ý phóng thần thông ra. Thân hình của hắn cũng càng ngày càng đến gần Tần Vấn Thiên.
Muốn tiên phát chế nhân thì phải nắm trong tay ưu thế ra tay trước, nhưng La Thành cùng với Tần Vấn Thiên lại giống như đều lấy tĩnh chế động. Lúc này hai người đều không hề sử dụng thần thông, nhưng cũng đồng nghĩa chiêu thức họ dùng có thể tùy ý biến hóa.
La Thành nhìn Tần Vấn Thiên đứng im thì khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc bén giống như đao phong.
Đao của hắn cuối cùng cũng chém ra, nhưng không phải trực tiếp chém ra, mà là từ trên chém nghiêng xuống, đường chém này rất khó né tránh, nếu Tần Vấn Thiên muốn tránh thì phải uốn éo vặn vẹo cơ thể mới được.
- Vù vù.
Gió to nổi lên, chỉ thấy thân thể Tần Vấn Thiên đột ngột bay lên cao, bước vào trong hư không, đồng thời lực lượng hội tụ trong bàn tay lập tức phóng thích ra, có được luân mạch tinh thần hoàn mỹ khiến tốc độ tấn công của hắn bỗng chốc trở nên nhanh và mạnh vô cùng.
- Ngự không?
Đám người đơ mặt, chỉ thấy sau lưng Tần Vấn Thiên giống như có một cánh chim Côn Bằng mờ ảo. Xem ra người này đã ngưng tụ được Côn Bằng ấn, e rằng cũng đã giết không ít yêu thú rồi.
Vẻ mặt La Thành khẽ biến, đao phong nhanh chóng chuyển hướng về phía không trung, điên cuồng chém ra. Tiếng nổ mạnh vang lên liên hồi, cơ thể hắn cũng lùi về sau vài bước.
- Rầm!
Đằng sau,đột nhiên xuất hiện một chưởng đánh thẳng lên người La Thành. Chỉ trong khoảnh khắc, cả người La Thành bị bao trùm bởi một tầng hàn băng. Sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
- Xin lỗi nha, ngươi nhận thua không?
Đệ Thất Dạ cười hì hì nói. Cả người La Thành đang lạnh run lẩy bẩy, còn Tần Vấn Thiên thì đứng phía bình tĩnh nhìn hắn, không hề thừa cơ ra tay.
La Thành tự nhiên biết, nhận thua hay không nhận thua cũng không phải hắn có thể chọn.
- Ta nhận thua.
La Thành mở miệng nói, Đệ Thất Dạ lúc này này mới thả hắn ra. Bàn tay vừa lật, La Thành đã có thể khôi phục hành động nhưng mặt mày thì vẫn sa sầm.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Đệ Thất Dạ, nói:
- Ngươi tốt xấu cũng đến từ nước Tuyết Vân, dùng loại thủ đoạn này để chiến thắng thì có nghĩa lý gì?
- Đương nhiên là có rồi! Như vậy có nghĩa là ta có thể tiến vào vòng trong, chiến đấu cùng đối thủ mạnh hơn, sao có thể nói không có ý nghĩa chứ.
Đệ Thất Dạ cười hì hì nói khiến La Thành không thể phản bác được gì.
La Thành đi xuống chiến đài với vẻ không cam lòng.
Như vậy người vào vòng trong ở chiến đài thứ chin này là Tần Vấn Thiên và Đệ Thất Dạ.
- Này, trận đấu tiếp theo phải ra tay thật sự đấy nhé.
Đệ Thất Dạ nhìn Tần Vấn Thiên, cười hì hì nói.
Trên môi Tần Vấn Thiên xuất hiện một nụ cười với hàm ý sâu xa, gật đầu nói:
- Ta chờ cô.
- Được!
Đệ Thất Dạ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chiến đài thứ tám bên cạnh.
Lúc này, Đệ Lục Dạ và Dư Phi đã đánh xong, Đệ Lục Dạ thắng.
Mà trận chiến giữa Nhược Hoan và Diệp Triển thì lại ra ngoài dự đoán của mọi người, Nhược Hoan thắng.
- Người của học viện Đế Tinh quả nhiên không dễ chọc mà. La Thành kia thua cũng tiếc thật, Dư Phi và Đệ Lục Dạ chiến đấu cực kỳ kịch liệt, còn Nhược Hoan thì che giấu thực lực, chiến thắng người xếp thứ bảy trong kinh thành thập tú là Diệp Triển.
Mọi người thầm thở dài một tiếng, trận chiến ban nãy giữa Nhược Hoan và Diệp Triển quả thật khiến rất nhiều người khiếp sợ.
Thân là người xếp thứ bảy trong Kinh thành thập tú, thực lực của Diệp Triển đương nhiên không kém. Trên thực tế, cô cũng thể hiện lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có điều cô vẫn thua.
Nguyên nhân cô thua đương nhiên mọi người đều biết rõ, hai Tinh Hồn của Nhược Hoan quả thật không đơn giản.
Như vậy, chín chiến đài của Quân Lâm yến đã chiến đấu xong, mười tám người vào vòng trong đã lộ diện. Đại đa số đều đúng theo dự đoán của mọi người, nhưng vẫn xuất hiện ba nhân vật ngoài dự đoán.
Đó là Tần Vấn Thiên, hắn đánh bại Giang Tú.
Nhược Hoan, người đánh bại Diệp Triển.
Cùng với Cô Tinh, một thiếu niên lạnh lùng đạm mạc đứng trên chiến đài thứ sáu, hắn đánh bại Đệ Ngũ Dạ.
Mười tám người vào vòng trong lần lượt là: nước Sở mười một người, trong đó có Lạc Thiên Thu, Âu Thần, Tần Vấn Thiên, Nhược Hoan học viện Đế Tinh. Hầu Thiết, Lãnh Nha võ phủ Thần Tướng. Thạch Tuấn, Sở Trần của học viện Hoàng Gia. Giang Phong của học viện Thần Phong; Âu Dương Cuồng Sinh cùng với Cô Tinh không rõ lai lịch.
Nước Tuyết Vân có bảy người là một trong hai Song Kiêu Tư Không Minh Nguyệt, Đệ Nhị Kiếm, Đệ Tam Kiếm, Tam Dạ, Tứ Dạ, Lục Dạ và Thất Dạ.
Những người hộ tống thái tử nước Tuyết Vân Tiêu Luật đến đây tuyệt đối đều là tinh anh, vì vậy mặc dù người đến không nhiều, nhưng cũng có không ít lọt vào vòng thứ hai.
Kế tiếp, trong mười tám người này còn phải loại bỏ một nửa, chỉ chừa lại chín người, đó chính là chín người đứng đầu goành được ban thưởng trong Quân Lâm yến.
Tuý Diệu lâu lúc này lại đổi, đưa ra tỷ lệ đặt cược mới cho chín vị trí đầu.
Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt không có xuất hiện trong danh sách đặt cược này, điều này có nghĩa là hai người họ chắc chắn có thể đi vào chín vị trí đầu.
Tên của Tần Vấn Thiên tự nhiên cũng xuất hiện ở danh sách đặt cược của Tuý Diệu lâu. Tỷ lệ cược hắn có thể giành được chín vị trí đầu của buổi tiệc là một đền bốn, tỷ lệ coi như rất thấp. Có vẻ như phường Thiên Diệu vẫn không tin tưởng Tần Vấn Thiên có thể làm được. Nếu không chín người trong mười tám người vào vòng trong, tỷ lệ một trên bốn hiển nhiên là không thế nào xem trọng Tần Vấn Thiên rồi. Dù sao vòng tiếp theo đều là nhân vật tinh anh, mà Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt đã chiếm đi hai vị trí.
Huống hồ gì Âu Thần, Đệ Nhị Kiếm, Đệ Tam Kiếm, Đệ Tam Dạ, Giang Phong đứng thứ sáu trong kinh thành thập tú, nếu không có gì bất ngờ xảy ra cũng sẽ lấy được năm vị trí.
Cho nên tranh đoạt giữa những người còn lại khá kịch liệt.
Còn về phần tỷ lệ cược của vị trí đứng đầu bảng, Tần Vấn Thiên có tỷ lệ cược cao đến mức doạ người. Một đến bốn trăm, cũng có nghĩa là nếu ngươi đặt cược một viên Tinh Vẫn thạch thì khi Tần Vấn Thiên đạt được vị trí đầu bảng này, ngươi có thể nhận lại bốn trăm viên Tinh Vẫn thạch từ phường Thiên Diệu.
Hiển nhiên, phường Thiên Diệu căn bản không xem Tần Vấn Thiên là người có sức cạnh tranh cho vị trí đứng đầu bản của Quân Lâm yến!
Đệ Thất Dạ là một cô gái còn trẻ tuổi xinh đẹp, trên môi luôn nở một cười dịu dàng, khi cười rộ lên trông rất đẹp mắt. Nhưng với tuổi của cô mà đã có thể trở thành một trong Thất Dạ của nước Tuyết Vân thì thực lực không có gì để bàn cãi.
Song Kiêu, Tam Kiếm, Thất D cũng giống như kinh thành thập tú của nước Tuyết Vân. Chỉ là ở nước Tuyết Vân thì phân chia cụ thể hơn thôi.
Song Kiêu có thiên phú cực mạnh, Tam Kiếm đều là thiên tài kiếm thuật, còn Thất Dạ thì mỗi người đều có đặc sắc riêng, nhưng thực lực cũng rất mạnh.
- Hai người các ngươi đừng có khi dễ thiếu nữ nha.
Đệ Thất Dạ nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên và La Thành, nở một cười mị hoặc chúng sinh, giống như khiến cho mọi người không đành lòng ra tay với cô vậy. Khi chiến đấu cũng dễ dàng bị nụ cười của cô lừa gạt.
- Hai người các người, một người đi xuống đi.
La Thành bình tĩnh hừ lạnh một tiếng, khiến cho Đệ Thất Dạ có phần sửng sốt, rồi cô lại cười khẽ nói:
- Nếu ngươi tự tin như vậy thì chi bằng hai người nam nhân các ngươi đấu một trận để loại bỏ một người đi.
La Thành vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng khí tức trên người lại bắt đầu trở nên cuồng bạo sắc bén, khí thế Luân Mạch cảnh cảnh tầng tám chớp mắt bộc phát ra, và còn đang dâng lên.
- Luân Mạch cảnh cảnh tầng chín.
Khí tức của La Thành chớp mắt đột phá trói buộc của Luân Mạch cảnh cảnh tầng tám, bước vào Luân Mạch cảnh cảnh tầng chín. Trước đó hắn vẫn che giấu tu vi của mình, dùng thực lực Luân Mạch cảnh cảnh tầng tám để chiến đấu. Nhưng dù là như vậy, hắn có thể bước tiếp đến trận đấu cuối cùng này. Trên chiến đài lúc này chỉ còn lại hắn, Đệ Thất Dạ cùng với Tần Vấn Thiên.
- Chẳng trách La Thành lại tự tin như vậy, hắn ở cảnh giới Luân Mạch cảnh cảnh tầng tám bằng vào tàn nhẫn cùng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà dã có được sức chiến đấu mạnh vượt bậc. Hiện tại lại bộc lộ ra thực lực Luân Mạch cảnh tầng chín, nếu bộc phát toàn diện thì sức chiến đấu của hắn rất có thể sẽ nhảy lên một bậc. Tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với Giang Tú trong kinh thành thập tú.
Trong lòng mọi người đều nghĩ La Thành có ý nói để Đệ Thất Dạ và Tần Vấn Thiên đấu với nhau để loại một người. Nhưng như vậy có phải kỳ quá không?
Đệ Thất Dạ nhìn thấy cảnh giới của La Thành tăng lên thì le lưỡi nhìn về phía Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Hắn muốn chúng ta đấu với nhau một trận, ngươi thấy thế nào?
- Nếu cô muốn hỏi ý ta thì ta đương nhiên hy vọng hai người các ngươi đấu với nhau để loại một người rồi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười lên tiếng đáp trả, khiến cho Đệ Thất Dạ lộ ra vẻ mặt u oán:
- Hai đại nam nhân các ngươi thật không biết xấu hổ gì cả, sao muốn chiến đấu với ta thế này.
La Thành lẫn Tần Vấn Thiên đều không lên tiếng, tựa hồ đều đang chờ đợi.
- Được rồi, nếu các ngươi đều muốn ta chiến đấu thì ta sẽ chiến một trận vậy.
Đệ Thất Dạ tựa hồ có chút ủy khuất, lại cười nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ta đấu một trận cùng ngươi trước, ngươi phải hạ thủ lưu tình đấy nhé.
Tần Vấn Thiên vẫn cười không nói gì, ở trên chiến đài của Quân Lâm yến này, hắn không tin vào kiểu cười như thế.
Đệ Thất Dạ bắt đầu di chuyển dần về phía Tần Vấn Thiên, nhưng vẫn chưa phóng ra Tinh Hồn của mình. Mặc dù đã trải qua không ít chiến đấu, nhưng thật ra Đệ Thất Dạ vẫn còn chưa thật sự gặp được đối thủ có thể tạo thành uy hiếp dữ dội với cô. Mỗi lần đều gặp được những trận chiến có hơi kịch liệt thật, nhưng cuối cùng cô vẫn có thể đánh bại được đối thủ của mình.
Người có thể đi được tới bước này ở Quân Lâm yến đều không thể xem thường, huống chi Đệ Thất Dạ còn là một trong Thất Dạ của nước Tuyết Vân nữa.
Chính trong lúc này, Tần Vấn Thiên bỗng cảm thấy trước mắt mình xuất hiện ảo giác. Trong mắt hắn tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của Đệ Thất Dạ trở nên mơ hồ, rồi đột nhiên có vài Đệ Thất Dạ xuất hiện trong mắt hắn.
Loại ảo giác này chỉ xuất hiện trong tích tắc, Tần Vấn Thiên cũng cảm giác được nguy cơ nổi lên. Là Tinh Hồn mà Đệ Thất Dạ vẫn chưa phóng ra đã cho cô năng lực này sao?
Tần Vấn Thiên đã nhiều lần thử lợi dụng sức mạnh Tinh Hồn để làm công kích thần thông, lúc này sao có thể không rõ chính mình đang đối mặt với thứ gì chứ. Chỉ thấy hắn trực tiếp nhắm hai mắt lại, không hề nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Đệ Thất Dạ nữa.
Lại thấy Đệ Thất Dạ lập tức đánh ra một chưởng, trong nháy mắt giống như có một con băng mãng lao nhanh như tia chớp về phía Tần Vấn Thiên, muốn cắn nuốt hắn.
Tần Vấn Thiên di chuyển, dùng Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, thân thể lập tức lách qua một bên.
Đệ Thất Dạ theo sát Tần Vấn Thiên, một luồng hàn ý cực kỳ mãnh liệt khiến Tần Vấn Thiên nhịn không được mà rùng mình một cái, lạnh quá.
Nhiệt độ xung quanh giống như đang hạ xuống kịch liệt, trường mâu hàn băng bàng bạc lao ra từ không trung, bao phủ lấy toàn bộ không gian trước mặt.
Mỗi một cây trường mâu hàn băng đều mang theo khí thế cực kỳ mạnh mẽ, tiếng gió gào thét tựa hồ như đang chứng tỏ sức công kích của nó mạnh mẽ cỡ nào.
Đệ Thất Dạ biết Tần Vấn Thiên am hiểu nắm bắt thời cơ chiến đấu, vì vậy cô vừa ra tay là muốn nắm chắc ưu thế trong tay. Điên cuồng phát động thế công với Tần Vấn Thiên.
Trên người Tần Vấn Thiên nhanh chóng bị bao trùm bởi một tầng sương lạnh. Hai trận chiến kịch liệt mà hắn chiến thắng Giang Tú cùng Lạc Khai Dương đều là nắm chặt ưu thế trong tay, không để đối phương có cơ hội đánh trả. Nhưng lúc này, cô gái đang chiến đấu cùng hắn tựa hồ còn thông minh hơn hắn tưởng. Nụ cười đáng yêu nọ chính là muốn che đậy tâm cơ thâm trầm của cô.
Thần nguyên cảnh giới Luân Mạch cảnh rít gào phóng ra, Tần Vấn Thiên bỗng dừng cước bộ lại trong chớp mắt, hung hăng giẫm mạnh lên mặt đất, hét lớn một tiếng, thức thứ ba Thiên Thủ ấn gào thét phóng ra.
Chưởng lực kinh khủng rít gào lao nhanh ra, khi trường mâu hàn băng cùng chưởng ấn va chạm vào nhau thì chúng đồng thời tan biến.
Nhưng động tác của Đệ Thất Dạ vẫn chưa dừng lại, hai mắt của cô vẫn mang theo ý cười, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Đồng thời lật một tay lại, một con mãng xà hàn băng uốn éo bay ra, phóng thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
Chính lúc này, hai mắt đang nhắm của Tần Vấn Thiên mở ra, một luồng khí thế kinh khủng đập thẳng vào mặt. Đệ Thất Dạ giống như rơi vào trong một mộng cảnh, khiến cho tinh thần của cô bị kích thích không thôi.
Luân Hải ấn liên tục phóng ra từ lòng bàn tay Tần Vấn Thiên, luồng khí thế kinh khủng nọ khiến cơ thể Đệ Thất Dạ bồng bềnh, cô lập tức dừng chiến đấu lại, chỉ chốc lát đã trở về vị trí ban đầu.
- Lợi hại, không chơi với ngươi.
Đệ Thất Dạ mỉm cười nói, rồi lại nhìn về phía La Thành.
- Này, ta đã so chiêu cùng hắn rồi, ngươi có đấu một trận mới công bằng chứ nhỉ.
Đệ Thất Dạ hô lớn.
- Đệ Thất Dạ này quả thật rất thú vị.
Mọi người cười nói, cảm giác mà Đệ Thất Dạ này cho mọi người không giống như một vị thiên tài có thiên phú trác tuyệt, mà giống như một cô gái hoạt bát không hiểu chuyện hơn.
Ánh mắt La Thành dời đi, tầm nhìn rơi lên người Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy hắn đi về phía Tần Vấn Thiên, trong tay lại xuất hiện loan đao tinh thần.
Cơ thể hắn lao qua, nhưng đao trong tay hắn lại không hề có động tác gì cả, không tuỳ ý phóng thần thông ra. Thân hình của hắn cũng càng ngày càng đến gần Tần Vấn Thiên.
Muốn tiên phát chế nhân thì phải nắm trong tay ưu thế ra tay trước, nhưng La Thành cùng với Tần Vấn Thiên lại giống như đều lấy tĩnh chế động. Lúc này hai người đều không hề sử dụng thần thông, nhưng cũng đồng nghĩa chiêu thức họ dùng có thể tùy ý biến hóa.
La Thành nhìn Tần Vấn Thiên đứng im thì khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc bén giống như đao phong.
Đao của hắn cuối cùng cũng chém ra, nhưng không phải trực tiếp chém ra, mà là từ trên chém nghiêng xuống, đường chém này rất khó né tránh, nếu Tần Vấn Thiên muốn tránh thì phải uốn éo vặn vẹo cơ thể mới được.
- Vù vù.
Gió to nổi lên, chỉ thấy thân thể Tần Vấn Thiên đột ngột bay lên cao, bước vào trong hư không, đồng thời lực lượng hội tụ trong bàn tay lập tức phóng thích ra, có được luân mạch tinh thần hoàn mỹ khiến tốc độ tấn công của hắn bỗng chốc trở nên nhanh và mạnh vô cùng.
- Ngự không?
Đám người đơ mặt, chỉ thấy sau lưng Tần Vấn Thiên giống như có một cánh chim Côn Bằng mờ ảo. Xem ra người này đã ngưng tụ được Côn Bằng ấn, e rằng cũng đã giết không ít yêu thú rồi.
Vẻ mặt La Thành khẽ biến, đao phong nhanh chóng chuyển hướng về phía không trung, điên cuồng chém ra. Tiếng nổ mạnh vang lên liên hồi, cơ thể hắn cũng lùi về sau vài bước.
- Rầm!
Đằng sau,đột nhiên xuất hiện một chưởng đánh thẳng lên người La Thành. Chỉ trong khoảnh khắc, cả người La Thành bị bao trùm bởi một tầng hàn băng. Sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
- Xin lỗi nha, ngươi nhận thua không?
Đệ Thất Dạ cười hì hì nói. Cả người La Thành đang lạnh run lẩy bẩy, còn Tần Vấn Thiên thì đứng phía bình tĩnh nhìn hắn, không hề thừa cơ ra tay.
La Thành tự nhiên biết, nhận thua hay không nhận thua cũng không phải hắn có thể chọn.
- Ta nhận thua.
La Thành mở miệng nói, Đệ Thất Dạ lúc này này mới thả hắn ra. Bàn tay vừa lật, La Thành đã có thể khôi phục hành động nhưng mặt mày thì vẫn sa sầm.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Đệ Thất Dạ, nói:
- Ngươi tốt xấu cũng đến từ nước Tuyết Vân, dùng loại thủ đoạn này để chiến thắng thì có nghĩa lý gì?
- Đương nhiên là có rồi! Như vậy có nghĩa là ta có thể tiến vào vòng trong, chiến đấu cùng đối thủ mạnh hơn, sao có thể nói không có ý nghĩa chứ.
Đệ Thất Dạ cười hì hì nói khiến La Thành không thể phản bác được gì.
La Thành đi xuống chiến đài với vẻ không cam lòng.
Như vậy người vào vòng trong ở chiến đài thứ chin này là Tần Vấn Thiên và Đệ Thất Dạ.
- Này, trận đấu tiếp theo phải ra tay thật sự đấy nhé.
Đệ Thất Dạ nhìn Tần Vấn Thiên, cười hì hì nói.
Trên môi Tần Vấn Thiên xuất hiện một nụ cười với hàm ý sâu xa, gật đầu nói:
- Ta chờ cô.
- Được!
Đệ Thất Dạ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chiến đài thứ tám bên cạnh.
Lúc này, Đệ Lục Dạ và Dư Phi đã đánh xong, Đệ Lục Dạ thắng.
Mà trận chiến giữa Nhược Hoan và Diệp Triển thì lại ra ngoài dự đoán của mọi người, Nhược Hoan thắng.
- Người của học viện Đế Tinh quả nhiên không dễ chọc mà. La Thành kia thua cũng tiếc thật, Dư Phi và Đệ Lục Dạ chiến đấu cực kỳ kịch liệt, còn Nhược Hoan thì che giấu thực lực, chiến thắng người xếp thứ bảy trong kinh thành thập tú là Diệp Triển.
Mọi người thầm thở dài một tiếng, trận chiến ban nãy giữa Nhược Hoan và Diệp Triển quả thật khiến rất nhiều người khiếp sợ.
Thân là người xếp thứ bảy trong Kinh thành thập tú, thực lực của Diệp Triển đương nhiên không kém. Trên thực tế, cô cũng thể hiện lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có điều cô vẫn thua.
Nguyên nhân cô thua đương nhiên mọi người đều biết rõ, hai Tinh Hồn của Nhược Hoan quả thật không đơn giản.
Như vậy, chín chiến đài của Quân Lâm yến đã chiến đấu xong, mười tám người vào vòng trong đã lộ diện. Đại đa số đều đúng theo dự đoán của mọi người, nhưng vẫn xuất hiện ba nhân vật ngoài dự đoán.
Đó là Tần Vấn Thiên, hắn đánh bại Giang Tú.
Nhược Hoan, người đánh bại Diệp Triển.
Cùng với Cô Tinh, một thiếu niên lạnh lùng đạm mạc đứng trên chiến đài thứ sáu, hắn đánh bại Đệ Ngũ Dạ.
Mười tám người vào vòng trong lần lượt là: nước Sở mười một người, trong đó có Lạc Thiên Thu, Âu Thần, Tần Vấn Thiên, Nhược Hoan học viện Đế Tinh. Hầu Thiết, Lãnh Nha võ phủ Thần Tướng. Thạch Tuấn, Sở Trần của học viện Hoàng Gia. Giang Phong của học viện Thần Phong; Âu Dương Cuồng Sinh cùng với Cô Tinh không rõ lai lịch.
Nước Tuyết Vân có bảy người là một trong hai Song Kiêu Tư Không Minh Nguyệt, Đệ Nhị Kiếm, Đệ Tam Kiếm, Tam Dạ, Tứ Dạ, Lục Dạ và Thất Dạ.
Những người hộ tống thái tử nước Tuyết Vân Tiêu Luật đến đây tuyệt đối đều là tinh anh, vì vậy mặc dù người đến không nhiều, nhưng cũng có không ít lọt vào vòng thứ hai.
Kế tiếp, trong mười tám người này còn phải loại bỏ một nửa, chỉ chừa lại chín người, đó chính là chín người đứng đầu goành được ban thưởng trong Quân Lâm yến.
Tuý Diệu lâu lúc này lại đổi, đưa ra tỷ lệ đặt cược mới cho chín vị trí đầu.
Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt không có xuất hiện trong danh sách đặt cược này, điều này có nghĩa là hai người họ chắc chắn có thể đi vào chín vị trí đầu.
Tên của Tần Vấn Thiên tự nhiên cũng xuất hiện ở danh sách đặt cược của Tuý Diệu lâu. Tỷ lệ cược hắn có thể giành được chín vị trí đầu của buổi tiệc là một đền bốn, tỷ lệ coi như rất thấp. Có vẻ như phường Thiên Diệu vẫn không tin tưởng Tần Vấn Thiên có thể làm được. Nếu không chín người trong mười tám người vào vòng trong, tỷ lệ một trên bốn hiển nhiên là không thế nào xem trọng Tần Vấn Thiên rồi. Dù sao vòng tiếp theo đều là nhân vật tinh anh, mà Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt đã chiếm đi hai vị trí.
Huống hồ gì Âu Thần, Đệ Nhị Kiếm, Đệ Tam Kiếm, Đệ Tam Dạ, Giang Phong đứng thứ sáu trong kinh thành thập tú, nếu không có gì bất ngờ xảy ra cũng sẽ lấy được năm vị trí.
Cho nên tranh đoạt giữa những người còn lại khá kịch liệt.
Còn về phần tỷ lệ cược của vị trí đứng đầu bảng, Tần Vấn Thiên có tỷ lệ cược cao đến mức doạ người. Một đến bốn trăm, cũng có nghĩa là nếu ngươi đặt cược một viên Tinh Vẫn thạch thì khi Tần Vấn Thiên đạt được vị trí đầu bảng này, ngươi có thể nhận lại bốn trăm viên Tinh Vẫn thạch từ phường Thiên Diệu.
Hiển nhiên, phường Thiên Diệu căn bản không xem Tần Vấn Thiên là người có sức cạnh tranh cho vị trí đứng đầu bản của Quân Lâm yến!
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân